Tướng Minh
Chương 149: Đường về (2)
Lúc Lý Nhàn đem theo kỵ binh vòng một vòng luẩn quân lại giết quay về bên sông Tát thuỷ, Hùng Khoát Hải mang theo một ngàn bộ tốt tinh nhuệ đã đánh lên bờ Bắc. Sau khi nhìn thấy cờ chiến Đại Tuỳ phía sau Lý Nhàn tung bay hiện ra trước mặt, phủ binh Đại Tuỳ bị Vũ Văn Thuật vứt bỏ trong phẫn nộ và tuyệt vọng đã lại thấy được hi vọng.
- Kìa, là Yến tướng quân!
- Yến tướng quân tới cứu chúng ta!
- Yến Vân tướng lĩnh đã trở lại! Mọi người tiến lên giết giặc phía trước!
Tiếng hò hét vang lên liên tiếp. Nhìn thấy Lý Nhàn, phủ binh Đại Tuỳ như người rơi xuống nước thấy được con thuyền, đó là hi vọng sống sót.
Lý Nhàn phóng ngựa từ hậu đội đến tiền đội, lần lượt phất tay thăm hỏi các binh lính.
Tiếng kèn truyền mệnh tiến công vang lên!
Lý Nhàn không dừng lại, thẳng đường tìm đội ngũ của Tiết Vạn Triệt phía trước.
- Yến Vân!
Tiết Vạn Triệt nhìn thấy Lý Nhàn toàn thân dính máu, giật nảy mình:
- Ngươi bị thương sao?
Lý Nhàn khoát tay áo, có chút mệt mỏi nói:
- Chưa. Đều là máu của người Cao Cú Lệ.
Tiết Vạn Triệt nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào trước nói:
- Ngươi nhặt bảo bối kia từ đâu vậy? Tên Lữ Suất họ Hùng kia đã mang người đánh lên bờ sông rồi!
Lý Nhàn nhìn xung quanh một chút, thấy cách đó không xa có trống trận bị vứt bỏ, vì thế hạ lệnh:
- Người đâu, lấy cái trống trận kia lên, đánh trống mà đi, trợ uy cho Hùng Khoát Hải!
Lập tức có mấy chục tên lính chạy tới đem nâng trống trận lên. Vài người vừa đi vừa mang theo. Tiếng trống trận vang lên, nhiệt huyết trong lòng mọi người từng chút một sôi trào, giống như tiếng sét đánh giữa trời cao. Lý Nhàn nhảy từ trên Đại hắc mã xuống, tiếp nhận trống chuỳ từ một tên lính. Lạc Phó nhanh trí liền tìm một khối gỗ lớn kêu hai mươi thân binh khênh lên. Lý Nhàn đứng trên ván gỗ, gõ trống trận.
Hai mươi thân binh mang tấm gỗ lớn kia kéo Lý Nhàn về phía trước. Lý Nhàn giơ cao dùi trống, hăng hái gõ vang.
Cục diện ngày càng sôi trào!
Hùng Khoát Hải một đao đánh chết người Cao Cú Lệ trước mặt, quay nhìn lại, chỉ thấy mọi người đang vây quanh, một vị hắc giáp tướng quân đang đứng phía trên cao vượt qua đỉnh đầu mọi người. Từng tiếng trống trận một, nhiệt huyết trong mọi người ngày càng sôi trào. Hơn một ngàn cung tiễn thủ đi trước Lý Nhàn vừa đi vừa bắn tên. Mà hai vạn binh lính thời khắc này đã hoàn toàn khôi phục lại tố chất phủ binh Đại Tuỳ nên có, cũng một lần nữa tìm được sự kiêu ngạo mà chỉ có phủ binh Đại Tuỳ mới có.
Hơn hai vạn người, hợp lại thành một phương trận bộ binh lớn, thành đội ngũ đi theo Lý Nhàn, chậm rái tiến vào nhập vào đường sông. Mà bọn kỵ binh tách ra hai bên, ở hai bên tả hữu giống như hạm đội hộ hàng. Trận hình hoàn mỹ, khí thế của họ vẫn là phủ binh Đại Tuỳ bách chiến bách thắng.
Hùng Khoát Hải chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết chảy trong mình. Hai tay đã nặng trĩu không ngờ lại trở nên có lực. Gã cười to một tiếng, biết lần này hẳn có thể giết ra được trùng vây rồi. Vị Yến Tướng quân kia tuy tuổi trẻ nhưng thật khiến người người tôn kính, hắn đã trở lại, mang theo kiêu ngạo của phủ binh Đại Tuỳ trở lại.
- Yến Vân tướng quân đã trở lại!
Hùng Khoát Hải rống lớn nói:
- Vừa rồi Yến tướng quân đã mang theo kỵ binh thay chúng ta dẫn dụ người Cao Cú Lệ đuổi theo. Bọn họ giết được bao nhiêu người Cao Cú Lệ ta không biết, chỉ biết là bọn họ đã không làm mất mặt quân nhân. Mọi người nói xem, chúng ta có thể để cho kỵ binh khinh thường chúng ta không? Có thể để Yến tướng quân khinh thường chúng ta không?
- Không thể!
- Giết sạch mọi rợ Cao Cú Lệ trước mắt. Làm cho Yến tướng quân nhìn chúng ta không giống bọn người vô dụng!
Hùng Khoát Hải một cước đánh bay tên lính Cao Cú Lệ xông lại. Ngay sau đó một đao cắm xuống, trực tiếp tạo thành một lỗ hổng lớn trên ngực kẻ đó. Xương sườn gãy, trái tim bị khoét, người nọ kêu cũng không kịp đã bị cướp đi sinh mạng. Máu trong ngực gã phun ra, bắn tung toé lên đầy mặt Hùng Khoát Hải. Người đàn ông cao hơn hai mét, rút mạch đao ra đã chém giết không biết bao nhiêu kẻ thù, chỉ tiến về phía trước.
- Giết!
Tiếng hô như mãnh hổ gào lên, liền khiến vài tên Cao Cú Lệ đối diện sợ đến mức thụt lùi.
Tiết Vạn Triệt nhìn tình hình trước mặt, trong lòng kích động khó yên.
- Điều này không phải vì Đại Tuỳ.
Trong lòng y khẽ nói. Quân lính chiến đấu không phải vì Đại Tuỳ, thậm chí cũng không phải vì người thiếu niên áo giáp đen kia. Mà là vì sự sống!
- Vì muốn sống!
Tiết Vạn Triệt cầm trường sóc nhảy khỏi lưng chiến mã, hùng hổ xông lên phía trước:
- Giết!!! Giết sạch bọn mọi rợ Cao Cú Lệ phía trước, chúng ta về nhà!
- Về nhà!
Tiếng hét của đội ngũ hơn hai vạn người chấn động thiên địa. Giờ phút này, không ai có thể làm lung lay ý chí của họ.
Lý Nhàn vẫn không dừng lại. Tuy rằng cánh tay nhức mỏi nhưng vẫn cố ra sức điều khiển trống trận. Hắn biết mình không thể dừng lại. Tiếng trống xốc dậy tinh thần hăng hái dẫn người giết qua Tát thuỷ. Chỉ cần qua sông, có gần năm nghìn kỵ binh mở đường, người Cao Cú Lệ tuyệt đối không ngăn được bọn họ. Nếu không phải lúc lui quân, đám Đại tướng quân cao cao tại thượng kia chỉ biết lo cho mình, chạy trối chết. Nếu Tả võ vệ ban đầu có thể trợ giúp Tân Thế Hùng, phủ binh Đại Tuỳ đã không có thất bại thảm hại như hôm nay. Một đội hơn hai vạn năm ngàn người, trong đó bao gồm đội ngũ gần năm nghìn kỵ binh, chỉ cần trận hình chiến đấu vẫn duy trì được, người Cao Cú Lệ căn bản không ngăn cản được.
Đáng tiếc, từ lúc đại quân bắt đầu lui. Nhóm Đại tướng quân do Vũ Văn Thuật lãnh binh cũng cho rằng nhất định phải thua, bọn họ ngay cả chiến đấu cũng không hề nghĩ đến. Bắt đầu qua sông, bọn họ đã tìm đường lui cho mình. Có hơn ba ngàn thân binh tinh nhuệ bảo hộ, hơn nữa người Cao Cú Lệ phần lớn đều tập kết ở bờ Tát Thuỷ, bọn họ một mạch trốn về Liêu Đông căn bản không vấn đề gì. Mà hai mươi mấy vạn phủ binh Đại Tuỳ thiếu lương thực, bọn họ vì bảo đảm mình sống sót mà bỏ lại làm tốt thí. Giờ khắc đó, trong mắt những Đại tướng quân kia, hai mươi mấy vạn sinh mạng không đáng một đồng.
Nhân mã toàn quốc Cao Cú Lệ đều bị Ất Chi Văn Đức triệu tập lại, xiết vòng vây quân viễn chinh Đại Tuỳ, mục tiêu là hai mươi mấy vạn người. Một đội ngũ ba nghìn người thoát ra ngoài, căn bản cũng không khiến cho người Cao Cú Lệ chú ý.
Đây mới là chiến thuật của Vũ Văn Thuật. Ở đâu nghe biến, là bỏ xe bảo vệ chủ soái.
Trong lúc Vũ Văn Thuật suốt đêm hạ lệnh lui quân, đêm hôm đó, ngọn đèn trong trướng soái vẫn loé lên. Ngoại trừ Tả đồn Vệ tứng quân Tân Thế Hùng bên ngoài, tám đại tướng quân đều ở bên trong trướng. Một khắc này, vận mệnh của hai mươi mấy vạn phủ binh Đại Tuỳ thật ra đã được quyết định.
Có lẽ đây mới đúng là lịch sử thật. Ba mươi vạn phủ binh Đại Tuỳ bị người Cao Cú Lệ giết hầu như không còn, thi thể theo dòng Tát Thuỷ trôi mãi đến sông Mã Tý Thủy, bị người Cao Cú Lệ đắp lên Trường Thành mới đúng là lịch sử. Thi thể kia đáp lên trường thành, nhưng thực ra chính là lời chế giễu của người Cao Cú lệ dành cho Đại Tuỳ.
Lý Nhàn lúc này không nghĩ nhiều như vậy, cũng quên mất mình đã từng muốn tìm hiểu xem quân viễn chinh Đại Tuỳ tại sao toàn quân lại bị diệt. Hắn thậm chí quên mất mục đích vì sao mình đem những người này trở về, quên mất mục tiêu lúc mới bắt đầu của bản thân. Giờ khắc này, hắn nghĩ chính là toàn lực mang theo càng nhiều người giết giặc, đánh qua Tát Thuỷ, qua Mã Tí Thuỷ, lại giết qua Liêu Thuỷ.
Bờ Tây Liêu Thuỷ mới là nhà của họ.
Thời điểm hai mươi thân binh mang trống trận cùng Lý Nhàn đến bờ Bắc Tát Thuỷ, Hùng Khoát Hải và Tiết Vạn Triệt đã đem người giết xa cả hơn trăm mét. Trong sự dẫn dắt của đám người Lạc Phó, Độc Cô Chân và Thiết Lão Lang, mấy ngàn kỵ binh Đại Tuỳ cộng thêm bộ binh phía trước đã bắt đầu phát động tấn công. Người Cao Cú Lệ phía trước còn đắm chìm trong thắng lợi lập tức như giáng một đòn vào đầu, hưng phấn giết người bởi vì càng ngày càng có nhiều đồng bạn bị giết mà tinh thần ngày càng xuống dốc, chúng chợt phát hiện, người Tùy này từ sói biến thành dê đột nhiên lại từ dê biến thành sói, không, là biến thành mấy vạn con mãnh hổ không thể chống đỡ.
Lý Nhàn đứng ở cao, nhìn kỵ binh đang tấn công, trầm giọng hạ lệnh:
- Thổi kèn, lệnh cho kỵ binh chia làm ba đội tấn công, đánh ra một đường đi đủ rộng.
- Theo lệnh ta, trường mâu thủ cản ở phía sau.
- Đông Phương Liệt Hoả!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi mang năm trăm kỵ binh ở bên trái đại trận phối hợp tác chiến, bảo vệ cánh trái.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
- Phục Hổ Nô!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi mang năm trăm kỵ binh ở bên phải phối hợp tác chiến, bảo vệ cánh phải!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
- Mệnh lệnh đại quân tăng tốc đi tới, bỏ lại truy binh ở sau!
Hiệu lệnh truyền đi, nhóm phủ binh Đại Tuỳ qua sông càng ngày càng trật tự. Mà sau khi qua sông Tát Thủy, không nhừng có nhân mã Tuỳ binh bị vây đã được tiện đường giải cứu gia nhập thêm. Lúc bắt đầu, hai mươi mấy vạn quân sau khi qua sông bắt đầu chạy như điên, bị người Cao Ly đánh luôn một mẻ. Tổng quát bờ Bắc còn loạn hơn cả bờ Nam. Tuy nhiên chiến trường bờ Bắc quá rộng, Tuỳ binh một đường chạy trốn sự truy đuổi của người Cao Cú Lệ, cho nên người Cao Cú Lệ ở bờ Bắc tuy nhân số so với bờ Nam không ít nhưng đã không thể tổ chức đội ngũ đại quy mô để chặn lại nữa.
Hơn ba nhìn kỵ binh công kích tạo thành trận hình công kích mở đường phía trước, phía sau cùng là khinh giáp trường mâu thủ tốc độ di chuyển ngang với kỵ binh. Đội ngũ chỉnh tề, thoạt nhìn như tam xoa kích, sắc bén vô cùng.
Ất Chi Văn Đức hôn mê, sau khi tỉnh lại, đội ngũ Lý Nhàn đã qua sông toàn bộ. Nhìn kẻ thù không đội trời chung vẫn còn giết ra khỏi trùng vây, Ất Chi Văn Đức lại phun ra một ngụm máu lớn.
- Đuổi theo!
- Đuổi theo cho ta! Giết từng người một, không chừa ai cả!
Bờ Nam, còn hơn vạn quân Tuỳ bị phân thành từng nhóm nhỏ. Bọn họ đang bị phân cách thành từng nhóm nhỏ, lầm vào thế khó khăn, căn bản là không thể giết ra ngoài. Mà lúc này, ác khí của họ cũng đã bị kẻ địch bức phát ra rồi. Biết mình không còn đường sống, phủ binh Đại Tuỳ bắt đầu trở nên điên cuồng hơn. Mắt của bọn họ đã không còn nhìn thấy nhà, trước mặt chỉ còn lại kẻ thù, cho nên họ xông lên giết, giết, và giết. Cho dù có chết, cũng muốn để lại chút tôn nghiêm.
Trận chiến này, bên bờ Tát Thuỷ, phủ binh Đại Tuỳ chết trận hơn mười vạn người. Nhiều thi thể Tùy binh bị đâm xuyên qua bụng, ruột thắt lại từ bụng trào ra.
...
Cục diện bờ Bắc quá rối loạn. Phía trước có binh lính quân viễn chinh Đại Tuỳ đang chạy trốn, phía sau có người Cao Cú Lệ đang đỏ mắt truy đuổi, mà phía sau họ còn có Tùy binh trốn về hướng bắc, tiếp mặt sau còn có người Cao Cú Lệ truy đuổi như điên. Trên lộ tuyến thật dài, người Cao Cú Lệ cùng Tuỳ binh đã hỗn tạp cùng một chỗ.
Lý Nhàn hạ lệnh kỵ binh duy trì trận hình tiến về phía trước. Dọc theo đường đi, toàn bộ người Cao Cú Lệ đều bị chém giết. Sau đó Tuỳ binh bắt đầu thu thập vật tư bên đường, bất kể trên người hay là trên thi thể người Cao Cú Lệ, gặp gì đều nhặt lên. Lý Nhàn nghiêm lệnh, tất cả những thứ nhặt được trên đường, không được tự mình cất giữ, toàn bộ đều giao cho Truy trọng doanh. Lúc này, dù là một hạt cơm cũng đều vô cùng quý giá.
Phụ trách Truy trọng doanh, chính là Vương Khải Niên.
Lý Nhàn đặc biệt cấp cho Vương Khải Niên một ngàn tinh binh, chính là binh mã một ngàn người của Tả Đồn Vệ và Chiết Xung Doanh mà lúc trước do Lý Nhàn suất lĩnh. Bọn họ phụ trách thu thập lương thực từ bọn lính bên đường hoặc đoạt được trong tay kẻ địch, hai mươi người thành một đội không ngừng kiểm tra qua lại. Nếu như có người cất giấu lương thực, sẽ xử lý theo quân pháp. Quân pháp này, chính là Lý Nhàn đặt ra.
Tuy rằng dựa theo cấp bậc chức quan, Ưng Dương Lang tướng Tứ phẩm Tiết Vạn Triệt mới là chỉ huy cao nhất. Nhưng hiển nhiên, bất kể là y hay là Độc Cô Chân có bối cảnh thâm hậu hơn, đều yên lặng thừa nhận Lý Nhàn là đứng ở địa vị chỉ huy cao nhất.
Tiết Vạn Triệt tôn tính đối nhân xử thế của Lý Nhàn, còn Độc Cô Chân lại tỉnh táo phân tích tình hình, thấy mình hiện tại không chắc cướp được đến chức chỉ huy, mà binh lính phía dưới đã coi Lý Nhàn như lãnh tụ, gã cũng không muốn mạo hiểm.
Sau khi đã toàn bộ bỏ xa người Cao Cú Lệ thì đã là sáng sớm hôm sau. Lý Nhàn hạ lệnh một mệnh lệnh khiến mọi người hưng phấn:
- Ăn cơm!
- Kìa, là Yến tướng quân!
- Yến tướng quân tới cứu chúng ta!
- Yến Vân tướng lĩnh đã trở lại! Mọi người tiến lên giết giặc phía trước!
Tiếng hò hét vang lên liên tiếp. Nhìn thấy Lý Nhàn, phủ binh Đại Tuỳ như người rơi xuống nước thấy được con thuyền, đó là hi vọng sống sót.
Lý Nhàn phóng ngựa từ hậu đội đến tiền đội, lần lượt phất tay thăm hỏi các binh lính.
Tiếng kèn truyền mệnh tiến công vang lên!
Lý Nhàn không dừng lại, thẳng đường tìm đội ngũ của Tiết Vạn Triệt phía trước.
- Yến Vân!
Tiết Vạn Triệt nhìn thấy Lý Nhàn toàn thân dính máu, giật nảy mình:
- Ngươi bị thương sao?
Lý Nhàn khoát tay áo, có chút mệt mỏi nói:
- Chưa. Đều là máu của người Cao Cú Lệ.
Tiết Vạn Triệt nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào trước nói:
- Ngươi nhặt bảo bối kia từ đâu vậy? Tên Lữ Suất họ Hùng kia đã mang người đánh lên bờ sông rồi!
Lý Nhàn nhìn xung quanh một chút, thấy cách đó không xa có trống trận bị vứt bỏ, vì thế hạ lệnh:
- Người đâu, lấy cái trống trận kia lên, đánh trống mà đi, trợ uy cho Hùng Khoát Hải!
Lập tức có mấy chục tên lính chạy tới đem nâng trống trận lên. Vài người vừa đi vừa mang theo. Tiếng trống trận vang lên, nhiệt huyết trong lòng mọi người từng chút một sôi trào, giống như tiếng sét đánh giữa trời cao. Lý Nhàn nhảy từ trên Đại hắc mã xuống, tiếp nhận trống chuỳ từ một tên lính. Lạc Phó nhanh trí liền tìm một khối gỗ lớn kêu hai mươi thân binh khênh lên. Lý Nhàn đứng trên ván gỗ, gõ trống trận.
Hai mươi thân binh mang tấm gỗ lớn kia kéo Lý Nhàn về phía trước. Lý Nhàn giơ cao dùi trống, hăng hái gõ vang.
Cục diện ngày càng sôi trào!
Hùng Khoát Hải một đao đánh chết người Cao Cú Lệ trước mặt, quay nhìn lại, chỉ thấy mọi người đang vây quanh, một vị hắc giáp tướng quân đang đứng phía trên cao vượt qua đỉnh đầu mọi người. Từng tiếng trống trận một, nhiệt huyết trong mọi người ngày càng sôi trào. Hơn một ngàn cung tiễn thủ đi trước Lý Nhàn vừa đi vừa bắn tên. Mà hai vạn binh lính thời khắc này đã hoàn toàn khôi phục lại tố chất phủ binh Đại Tuỳ nên có, cũng một lần nữa tìm được sự kiêu ngạo mà chỉ có phủ binh Đại Tuỳ mới có.
Hơn hai vạn người, hợp lại thành một phương trận bộ binh lớn, thành đội ngũ đi theo Lý Nhàn, chậm rái tiến vào nhập vào đường sông. Mà bọn kỵ binh tách ra hai bên, ở hai bên tả hữu giống như hạm đội hộ hàng. Trận hình hoàn mỹ, khí thế của họ vẫn là phủ binh Đại Tuỳ bách chiến bách thắng.
Hùng Khoát Hải chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết chảy trong mình. Hai tay đã nặng trĩu không ngờ lại trở nên có lực. Gã cười to một tiếng, biết lần này hẳn có thể giết ra được trùng vây rồi. Vị Yến Tướng quân kia tuy tuổi trẻ nhưng thật khiến người người tôn kính, hắn đã trở lại, mang theo kiêu ngạo của phủ binh Đại Tuỳ trở lại.
- Yến Vân tướng quân đã trở lại!
Hùng Khoát Hải rống lớn nói:
- Vừa rồi Yến tướng quân đã mang theo kỵ binh thay chúng ta dẫn dụ người Cao Cú Lệ đuổi theo. Bọn họ giết được bao nhiêu người Cao Cú Lệ ta không biết, chỉ biết là bọn họ đã không làm mất mặt quân nhân. Mọi người nói xem, chúng ta có thể để cho kỵ binh khinh thường chúng ta không? Có thể để Yến tướng quân khinh thường chúng ta không?
- Không thể!
- Giết sạch mọi rợ Cao Cú Lệ trước mắt. Làm cho Yến tướng quân nhìn chúng ta không giống bọn người vô dụng!
Hùng Khoát Hải một cước đánh bay tên lính Cao Cú Lệ xông lại. Ngay sau đó một đao cắm xuống, trực tiếp tạo thành một lỗ hổng lớn trên ngực kẻ đó. Xương sườn gãy, trái tim bị khoét, người nọ kêu cũng không kịp đã bị cướp đi sinh mạng. Máu trong ngực gã phun ra, bắn tung toé lên đầy mặt Hùng Khoát Hải. Người đàn ông cao hơn hai mét, rút mạch đao ra đã chém giết không biết bao nhiêu kẻ thù, chỉ tiến về phía trước.
- Giết!
Tiếng hô như mãnh hổ gào lên, liền khiến vài tên Cao Cú Lệ đối diện sợ đến mức thụt lùi.
Tiết Vạn Triệt nhìn tình hình trước mặt, trong lòng kích động khó yên.
- Điều này không phải vì Đại Tuỳ.
Trong lòng y khẽ nói. Quân lính chiến đấu không phải vì Đại Tuỳ, thậm chí cũng không phải vì người thiếu niên áo giáp đen kia. Mà là vì sự sống!
- Vì muốn sống!
Tiết Vạn Triệt cầm trường sóc nhảy khỏi lưng chiến mã, hùng hổ xông lên phía trước:
- Giết!!! Giết sạch bọn mọi rợ Cao Cú Lệ phía trước, chúng ta về nhà!
- Về nhà!
Tiếng hét của đội ngũ hơn hai vạn người chấn động thiên địa. Giờ phút này, không ai có thể làm lung lay ý chí của họ.
Lý Nhàn vẫn không dừng lại. Tuy rằng cánh tay nhức mỏi nhưng vẫn cố ra sức điều khiển trống trận. Hắn biết mình không thể dừng lại. Tiếng trống xốc dậy tinh thần hăng hái dẫn người giết qua Tát thuỷ. Chỉ cần qua sông, có gần năm nghìn kỵ binh mở đường, người Cao Cú Lệ tuyệt đối không ngăn được bọn họ. Nếu không phải lúc lui quân, đám Đại tướng quân cao cao tại thượng kia chỉ biết lo cho mình, chạy trối chết. Nếu Tả võ vệ ban đầu có thể trợ giúp Tân Thế Hùng, phủ binh Đại Tuỳ đã không có thất bại thảm hại như hôm nay. Một đội hơn hai vạn năm ngàn người, trong đó bao gồm đội ngũ gần năm nghìn kỵ binh, chỉ cần trận hình chiến đấu vẫn duy trì được, người Cao Cú Lệ căn bản không ngăn cản được.
Đáng tiếc, từ lúc đại quân bắt đầu lui. Nhóm Đại tướng quân do Vũ Văn Thuật lãnh binh cũng cho rằng nhất định phải thua, bọn họ ngay cả chiến đấu cũng không hề nghĩ đến. Bắt đầu qua sông, bọn họ đã tìm đường lui cho mình. Có hơn ba ngàn thân binh tinh nhuệ bảo hộ, hơn nữa người Cao Cú Lệ phần lớn đều tập kết ở bờ Tát Thuỷ, bọn họ một mạch trốn về Liêu Đông căn bản không vấn đề gì. Mà hai mươi mấy vạn phủ binh Đại Tuỳ thiếu lương thực, bọn họ vì bảo đảm mình sống sót mà bỏ lại làm tốt thí. Giờ khắc đó, trong mắt những Đại tướng quân kia, hai mươi mấy vạn sinh mạng không đáng một đồng.
Nhân mã toàn quốc Cao Cú Lệ đều bị Ất Chi Văn Đức triệu tập lại, xiết vòng vây quân viễn chinh Đại Tuỳ, mục tiêu là hai mươi mấy vạn người. Một đội ngũ ba nghìn người thoát ra ngoài, căn bản cũng không khiến cho người Cao Cú Lệ chú ý.
Đây mới là chiến thuật của Vũ Văn Thuật. Ở đâu nghe biến, là bỏ xe bảo vệ chủ soái.
Trong lúc Vũ Văn Thuật suốt đêm hạ lệnh lui quân, đêm hôm đó, ngọn đèn trong trướng soái vẫn loé lên. Ngoại trừ Tả đồn Vệ tứng quân Tân Thế Hùng bên ngoài, tám đại tướng quân đều ở bên trong trướng. Một khắc này, vận mệnh của hai mươi mấy vạn phủ binh Đại Tuỳ thật ra đã được quyết định.
Có lẽ đây mới đúng là lịch sử thật. Ba mươi vạn phủ binh Đại Tuỳ bị người Cao Cú Lệ giết hầu như không còn, thi thể theo dòng Tát Thuỷ trôi mãi đến sông Mã Tý Thủy, bị người Cao Cú Lệ đắp lên Trường Thành mới đúng là lịch sử. Thi thể kia đáp lên trường thành, nhưng thực ra chính là lời chế giễu của người Cao Cú lệ dành cho Đại Tuỳ.
Lý Nhàn lúc này không nghĩ nhiều như vậy, cũng quên mất mình đã từng muốn tìm hiểu xem quân viễn chinh Đại Tuỳ tại sao toàn quân lại bị diệt. Hắn thậm chí quên mất mục đích vì sao mình đem những người này trở về, quên mất mục tiêu lúc mới bắt đầu của bản thân. Giờ khắc này, hắn nghĩ chính là toàn lực mang theo càng nhiều người giết giặc, đánh qua Tát Thuỷ, qua Mã Tí Thuỷ, lại giết qua Liêu Thuỷ.
Bờ Tây Liêu Thuỷ mới là nhà của họ.
Thời điểm hai mươi thân binh mang trống trận cùng Lý Nhàn đến bờ Bắc Tát Thuỷ, Hùng Khoát Hải và Tiết Vạn Triệt đã đem người giết xa cả hơn trăm mét. Trong sự dẫn dắt của đám người Lạc Phó, Độc Cô Chân và Thiết Lão Lang, mấy ngàn kỵ binh Đại Tuỳ cộng thêm bộ binh phía trước đã bắt đầu phát động tấn công. Người Cao Cú Lệ phía trước còn đắm chìm trong thắng lợi lập tức như giáng một đòn vào đầu, hưng phấn giết người bởi vì càng ngày càng có nhiều đồng bạn bị giết mà tinh thần ngày càng xuống dốc, chúng chợt phát hiện, người Tùy này từ sói biến thành dê đột nhiên lại từ dê biến thành sói, không, là biến thành mấy vạn con mãnh hổ không thể chống đỡ.
Lý Nhàn đứng ở cao, nhìn kỵ binh đang tấn công, trầm giọng hạ lệnh:
- Thổi kèn, lệnh cho kỵ binh chia làm ba đội tấn công, đánh ra một đường đi đủ rộng.
- Theo lệnh ta, trường mâu thủ cản ở phía sau.
- Đông Phương Liệt Hoả!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi mang năm trăm kỵ binh ở bên trái đại trận phối hợp tác chiến, bảo vệ cánh trái.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
- Phục Hổ Nô!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi mang năm trăm kỵ binh ở bên phải phối hợp tác chiến, bảo vệ cánh phải!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
- Mệnh lệnh đại quân tăng tốc đi tới, bỏ lại truy binh ở sau!
Hiệu lệnh truyền đi, nhóm phủ binh Đại Tuỳ qua sông càng ngày càng trật tự. Mà sau khi qua sông Tát Thủy, không nhừng có nhân mã Tuỳ binh bị vây đã được tiện đường giải cứu gia nhập thêm. Lúc bắt đầu, hai mươi mấy vạn quân sau khi qua sông bắt đầu chạy như điên, bị người Cao Ly đánh luôn một mẻ. Tổng quát bờ Bắc còn loạn hơn cả bờ Nam. Tuy nhiên chiến trường bờ Bắc quá rộng, Tuỳ binh một đường chạy trốn sự truy đuổi của người Cao Cú Lệ, cho nên người Cao Cú Lệ ở bờ Bắc tuy nhân số so với bờ Nam không ít nhưng đã không thể tổ chức đội ngũ đại quy mô để chặn lại nữa.
Hơn ba nhìn kỵ binh công kích tạo thành trận hình công kích mở đường phía trước, phía sau cùng là khinh giáp trường mâu thủ tốc độ di chuyển ngang với kỵ binh. Đội ngũ chỉnh tề, thoạt nhìn như tam xoa kích, sắc bén vô cùng.
Ất Chi Văn Đức hôn mê, sau khi tỉnh lại, đội ngũ Lý Nhàn đã qua sông toàn bộ. Nhìn kẻ thù không đội trời chung vẫn còn giết ra khỏi trùng vây, Ất Chi Văn Đức lại phun ra một ngụm máu lớn.
- Đuổi theo!
- Đuổi theo cho ta! Giết từng người một, không chừa ai cả!
Bờ Nam, còn hơn vạn quân Tuỳ bị phân thành từng nhóm nhỏ. Bọn họ đang bị phân cách thành từng nhóm nhỏ, lầm vào thế khó khăn, căn bản là không thể giết ra ngoài. Mà lúc này, ác khí của họ cũng đã bị kẻ địch bức phát ra rồi. Biết mình không còn đường sống, phủ binh Đại Tuỳ bắt đầu trở nên điên cuồng hơn. Mắt của bọn họ đã không còn nhìn thấy nhà, trước mặt chỉ còn lại kẻ thù, cho nên họ xông lên giết, giết, và giết. Cho dù có chết, cũng muốn để lại chút tôn nghiêm.
Trận chiến này, bên bờ Tát Thuỷ, phủ binh Đại Tuỳ chết trận hơn mười vạn người. Nhiều thi thể Tùy binh bị đâm xuyên qua bụng, ruột thắt lại từ bụng trào ra.
...
Cục diện bờ Bắc quá rối loạn. Phía trước có binh lính quân viễn chinh Đại Tuỳ đang chạy trốn, phía sau có người Cao Cú Lệ đang đỏ mắt truy đuổi, mà phía sau họ còn có Tùy binh trốn về hướng bắc, tiếp mặt sau còn có người Cao Cú Lệ truy đuổi như điên. Trên lộ tuyến thật dài, người Cao Cú Lệ cùng Tuỳ binh đã hỗn tạp cùng một chỗ.
Lý Nhàn hạ lệnh kỵ binh duy trì trận hình tiến về phía trước. Dọc theo đường đi, toàn bộ người Cao Cú Lệ đều bị chém giết. Sau đó Tuỳ binh bắt đầu thu thập vật tư bên đường, bất kể trên người hay là trên thi thể người Cao Cú Lệ, gặp gì đều nhặt lên. Lý Nhàn nghiêm lệnh, tất cả những thứ nhặt được trên đường, không được tự mình cất giữ, toàn bộ đều giao cho Truy trọng doanh. Lúc này, dù là một hạt cơm cũng đều vô cùng quý giá.
Phụ trách Truy trọng doanh, chính là Vương Khải Niên.
Lý Nhàn đặc biệt cấp cho Vương Khải Niên một ngàn tinh binh, chính là binh mã một ngàn người của Tả Đồn Vệ và Chiết Xung Doanh mà lúc trước do Lý Nhàn suất lĩnh. Bọn họ phụ trách thu thập lương thực từ bọn lính bên đường hoặc đoạt được trong tay kẻ địch, hai mươi người thành một đội không ngừng kiểm tra qua lại. Nếu như có người cất giấu lương thực, sẽ xử lý theo quân pháp. Quân pháp này, chính là Lý Nhàn đặt ra.
Tuy rằng dựa theo cấp bậc chức quan, Ưng Dương Lang tướng Tứ phẩm Tiết Vạn Triệt mới là chỉ huy cao nhất. Nhưng hiển nhiên, bất kể là y hay là Độc Cô Chân có bối cảnh thâm hậu hơn, đều yên lặng thừa nhận Lý Nhàn là đứng ở địa vị chỉ huy cao nhất.
Tiết Vạn Triệt tôn tính đối nhân xử thế của Lý Nhàn, còn Độc Cô Chân lại tỉnh táo phân tích tình hình, thấy mình hiện tại không chắc cướp được đến chức chỉ huy, mà binh lính phía dưới đã coi Lý Nhàn như lãnh tụ, gã cũng không muốn mạo hiểm.
Sau khi đã toàn bộ bỏ xa người Cao Cú Lệ thì đã là sáng sớm hôm sau. Lý Nhàn hạ lệnh một mệnh lệnh khiến mọi người hưng phấn:
- Ăn cơm!
Bình luận truyện