Tướng Minh
Chương 160: Đường về (13)
Mười mấy thám báo quân Tùy từ phía bắc lao nhanh như bay về phía nam. Lúc bọn họ nhìn thấy phía trước xuất hiện một thôn nhỏ. Sau khi đội trưởng đội thám báo ra thủ hiệu, mọi người đều giảm tốc độ, chiến mã từ từ dừng lại. Đội trưởng thám báo kia chỉ vào thôn nhỏ nói:
- Hai ngươi đi xem xem, trong thôn đó có người sống không, tốt nhất là vận may của chúng ta tốt một chút, hy vọng là không phải một thôn chết.
Hai thám báo từ trong đội ngũ phóng ra, cưỡi ngựa chạy về phía thôn. Nhìn bóng lưng của hai thủ hạ, đội trưởng thám báo quân Tùy Lưu Nhân Bảo hơi nhíu mày.
Hy vọng có thể tìm thấy mấy binh lính Đại Tùy còn sống sót này. Như vậy cũng có thể biết rốt cuộc đại quân Nam chinh đã xảy ra chuyện gì. Những gì chứng kiến dọc con đường này khiến lòng người kinh sợ. Đại quân viễn chinh chiến bại gần như là đã chắc chắn rồi. Chỉ có điều đội quân đã qua Mã Tí Thủy, còn chưa gặp bại binh quân Tùy. Mà người người Cao Cú Lệ nhìn thấy đội kỵ binh quân Tùy cũng sớm ẩn nấp. Phò mã Đô úy Vũ Văn Sĩ Cập hạ lệnh mở rộng vùng tìm kiếm gấp đôi. Điều này đối với nguy hiểm của thám báo bọn gã gia tăng không chỉ một lần. Thám báo rời xa đại đội nhân mã rất dễ trở thành mục tiêu tấn công của quân địch. Bọn họ đuổi tốc độ, áo giáp trên người căn bản là không chống nổi mũi tên. Cung tên của người Cao Cú Lệ cho dù thô giáp nhưng bắn thủng một tầng áo giáp cũng không mất nhiều sức lực.
Nhưng lúc này trong lòng Lưu Nhân Bảo nghĩ không phải là mình có nguy hiểm hay không mà là đại quân nam chinh có phải đã bị tiêu diệt toàn quân rồi hay không?
Đây chính là ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ nha, sao có thể bị đánh bại được?
Y dẫn theo mười mấy người thám báo vượt qua 30 dặm, đây là một việc khá nguy hiểm. Nhưng lệnh của Phò mã đô úy chính là như vậy, bọn họ là binh tính ở tầng chót chỉ có thể chấp hành. Thực ra, Vũ Văn Sĩ Cập cũng không hoàn toàn lý giải được ý tứ trong câu nói lúc trước của Lý Nhàn. Tầm quan trọng của tin tình báo với chiến tranh là không thể nghi ngờ, nhưng không chỉ đơn giản là sai thám báo mở rộng phạm vi. Đồng nghĩa với đó, là tìm hiểu sâu và vận dụng tất cả thủ đoạn tình báo, Vũ Văn Sĩ Cập căn bản cũng không hướng suy nghĩ sâu trong vấn đề này.
Theo y, cái gọi là thám báo chính là tai mắt của quân đội. Làm thế nào để nhìn rõ xem ra đó chính là tăng phạm vi tìm kiếm mà thôi. Do với cách huấn luyện của Lý Nhàn đối với Phi Hổ quân, thủ đoạn điều tra của thám báo Đại Tùy khá đơn giản. Nhiệm vụ chính của thám báo là phát hiện quân địch, phát hiện nguy hiểm. Nhưng đồng thời bọn họ cũng sẽ bị kẻ thù phát hiện. Nếu thám báo có thể chạy về, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, cho nên bọn họ mới được đề cao về tốc độ. Thậm chí đến áo giáp dày một chút bọn họ cũng không mặc.
Đội quân tiếp ứng đại quân nam chinh đã qua sông. Vì lúc trước đuổi quá nhanh cho nên không ít người đã không kiên trì nổi. Vì thế Vũ Văn Sĩ Cập đã hạ lệnh nghỉ ngơi nửa ngày, còn những binh lính khác có thể xuống ngựa khôi phục thể lực trong chốc lát nhưng những thám báo này thì không được.
Bọn bọ đã là lần thứ ba điều tra cái thôn nhỏ phía xa xa kia rồi. Hai lần trước đó, một người còn sống đều không nhìn thấy, nếu như thôn này không có ai… Vậy thì bọn họ cùng lắm sẽ tìm kiếm xa nhất là năm dặm về phía trước rồi trở về, nếu không trước khi trời tối họ sẽ không kịp quay về doanh trại nữa.
Vù!
Một mũi tên bắn ra từ trong thôn, đó là tín hiệu của hai thám báo kia phát ra.
Trong thôn có người sống! Hơn nữa còn là người Đại Tùy!
Trong lòng Lưu Nhân Bảo có một niềm vui bất ngờ, hôm nay cuối cùng cũng có kết quả. Sở dĩ y chắc chắn mũi tên phát tín hiệu là người Đại Tùy chứ không phải là người Cao Cú Lệ, nguyên nhân là vì tên lệnh. Nếu trong thôn là kẻ địch thì hai thám báo kia nếu có thể trốn về chắc chắn sẽ trốn về, còn nếu không thể trốn về được, bọn họ sẽ tự sát chứ tuyệt đối không phóng tên lệnh để gây sự chú ý cho người của mình đi chịu chết.
Thám báo Đại Tùy về cơ bản đều là những lão binh giàu kinh nghiệm. Lưu Nhân Bảo rất tự tin về thủ hạ của mình.
- Chúng ta đi đi!
Lưu Nhân Bảo hô một tiếng rồi lập tức dẫn đầu lao tới cái thôn nhỏ. Sau khi vào thôn, Lưu Nhân Bảo khẽ nhíu mày, cổng thôn không có người, từ vị trí bắn tên thì chắc là ở giữa thôn.
- Cẩn thận một chút, đừng tụ lại một chỗ, hãy giữ khoảng cánh, nếu có nguy hiểm gì người phía sau lập tức rời đi.
Lưu Nhân Bảo lớn tiếng dặn dò một câu.
Vòng qua một lối nhỏ, Lưu Nhân Bảo thấy thủ hạ ở phía xa đang đứng đợi mình. Ở bên cạnh anh ta là hai con chiến mã, người thám báo kia chắc là đã vào nhà. Y nhìn thủ hạ đứng đó vẫy tay mình cũng chạy vào sân, biết chắc là bên trong có phát hiện gì lớn. Thúc chiến mã, Lưu Nhân Bảo lao tới rất nhanh. Ở phía sau y mười mấy kỵ binh vẫn duy trì khoảng cách cảnh giác.
Lúc Lưu Nhân Bảo lao đến trước cửa nhà kia chưa xuống ngựa ngay mà nhìn vào trong sân. Trong sân trống không, dường như có bóng người lờ mờ đung đưa trong phòng. Y vừa định hạ lệnh vào xem thì sắc mặt đại biến:
- Đi, mau rút lui, có mai phục!
Vừa hô, y cũng vội vàng quay ngựa tính toán rút khỏi thôn.
Trước cửa sân có vết máu! Đó là vết máu mới!
Thám báo phía sau quay đầu, nhưng vẫn chậm một nửa.
Từ hai hàng cây trên đường, trong sân xuất hiện rất nhiều bóng người bắt đầu dùng liên nỏ tấn công thủ hạ của Lưu Nhân Bảo, tiếng cơ quan đột đột quen thuộc vang lên, điều này khiến thám báo của Đại Tùy rất luống cuống. Vì trong tay họ không có liên nỏ, nên không kịp đề phòng. Thám báo Đại Tùy liên tiếp bị bắn ngã ngựa, có lẽ là kẻ địch cố tình để lại người sống. Lưu Nhân Bảo bị bắn trúng ở chân, còn trên cổ chiến mã của y lại trúng bốn – năm mũi liên nỏ. Chiến mã rên rỉ một tiếng rồi lao đi bốn, năm bước sau đó ngã gục. Lưu Nhân Bảo bị hất ngã.
Là người của mình!
Đây là phán đoán của Lưu Nhân Bảo, không chỉ là những liên nỏ đó mà địa điểm mai phục, thủ đoạn giết người tất cả những thứ này đều là phong cách làm việc của thám báo Đại Tùy, vì sao người nhà lại xuống tay với mình?
Lúc y mang theo nghi vấn còn đứng dậy thì một cây hoành đao đã kề trên cổ.
Lưu Nhân Bảo không cần quay đầu lại cũng biết, thủ hạ của mình không ai có thể đi được rồi. Thân thủ của đối phương rất mạnh mẽ, chắc chắn có tố chất huấn luyện hơn thủ hạ của mình.
- Các ngươi là binh của Đại Tùy?
Lưu Nhân bảo hỏi với sắc mặt trắng bệch.
Người đàn ông to lớn đứng đối diện nhếch miệng cười, để lộ ra hai hàm răng trắng muốt.
- Đã từng nhưng giờ thì không phải!
Người đó cười cười nói, ánh mắt như không. Lưu Nhân Bảo nghĩ, y phục của những người này rất cũ nát cố nhìn thì đây là quần áo thổ hoàng có số của Đại Tùy, nhưng lại quá cũ kỹ, cho nên những người này nhìn càng giống dân tỵ nạn hơn chứ không phải binh phủ Đại Tùy.
- Vì sao lại mai phục chúng tôi?
Lưu Nhân Bảo hỏi.
Người kia có vẻ lấy làm tiếc đứng thẳng nói:
- Bởi vì các ngươi phát hiện ra bọn ta.
Nói xong, người kia quay lại dặn dò:
- Làm nhanh lên chút, thu thập tất cả lương thực, chiến mã của bọn họ, thi thể chôn cùng một chỗ. Chúng ta còn phải về phục mệnh, nếu chậm phải sáng ngày mai mới có thể quay về doanh trại được đấy.
- Vâng!
Binh sĩ thủ hạ của y lớn tiếng trả lời, làm việc rất nhanh nhẹn thu thập lương thực, binh khí, quần áo. Sau đó mang thi thể vào trong nhà kia, trong đó đã có người đào hố sẵn rồi.
...
- Tướng quân, thám báo phái đi tra xét Mã Tí Thủy đã quay về!
Trần Tước Nhi bước nhanh vào quân trướng của Lý Nhàn nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng hỏi:
- Bại binh quân Tùy có chạy đến Mã Tí Thủy không? Những Đại tướng quân đó đã qua chưa?
- Vẫn chưa?
Trần Tước Nhi nói:
- Bại binh quân Tùy cơ bản đã chết sạch, không ai có thể bụng đói mà chạy một hơi về Mã Tí Thủy. Còn về phần mấy Đại tướng quân đó vì sao vẫn chưa đuổi đến, chắc là bị truy binh của người Cao Cú Lệ cản. Bọn họ mang lương thực cũng không nhiều! Thám báo phát hiện không có bại binh Địa Tùy, nhưng… Nhưng lại phát hiện có viện binh Đại Tùy.
- Viện binh?
Lý Nhàn hơi nhăn lông mày xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú hơi đổi. Hắn không nhớ rõ trong lịch sử Đại Nghiệp hoàng đế Dương Quảng có cho Vũ Văn Thuật viện binh đấy. Cho nên khi nghe Trần Tước Nhi nói viện binh quân Tùy đến Mã Tí Thủy, hắn có vẻ kinh ngạc.
- Bao nhiêu nhân mã, ai lĩnh quân?
Lý Nhàn hỏi.
Trần Tước Nhi nói:
- Thám báo lặng lẽ tiếp cận tra xét doanh trại quân Tùy, nhìn số người chắc là không dưới hai vạn, đều là kỵ binh, chữ trên cờ hiệu là Vũ Văn gia. Bắt được một tên đang ở bên ngoài.
- Vũ Văn gia?
Lý Nhàn bước ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Ta đích thân đi hỏi xem.
Lưu Nhân Bảo không ngờ, lần này mình ra ngoài chẳng những tìm được quân viễn chinh Đại Tùy mà hơn nữa còn có thể nhìn thấy nhiều người như vậy. Lúc y bị bỏ tấm vải đen che mặt ra, cuối cùng cũng phát hiện ra, trong đại doanh này ít nhất phải có đến mấy vạn nhân mã! Tuy y phục trên những người đó đều rách rưới nhưng không cần phải nghi ngờ những người này là một bộ phận trong ba mươi vạn phủ binh của Đại tướng quân Vũ Văn Thuật.
Trong lòng Lưu Nhân Bảo bị chấn động vô vùng, vốn dĩ y tưởng rằng quân viễn chinh đã chết hết, không ngờ lại có thể nhìn thấy một chi đội quân quy mô như vậy. Tuy thoạt nhìn họ giống dân tỵ nạn nhưng họ xem ra cuộc sống của họ rất tốt, tinh thần người nào cũng khá tỉnh táo.
- Ngươi tên gì?
Đột nhiên, có một âm thanh trong trẻo từ xa vọng lại. Lưu Nhân Bảo dụi dụi mắt, nhìn thấy một người mặc áo giáp cách đó không xa đang đi tới đứng ở phía trước nhìn y. Đây là một người trẻ tuổi mặc áo giáp đen, không biết vì sao dường như y có cảm giác người mặc áo giáp đen này khá quen mắt.
- Ngươi là ai?
Lưu Nhân Bảo không trả lời mà lại hỏi.
- Ta là ai một lát nữa ngươi sẽ biết, bây giờ hãy trả lời câu hỏi của ta.
Lý Nhàn bình thản nói.
- An Chi, nghe thám báo nói bắt được một người của Đại Tùy?
Lưu Nhân Bảo chợt nghe thấy tiếng rất quen liền lập tức quay đầu lại nhìn.
- Tiết… Tiết tướng quân?
Lưu Nhân Bảo trợn tròn hai mắt.
Tiếng Vạn Triết vừa mới đi đến liền sửng sốt, quay lại cẩn thận nhìn tên tù binh nhưng cũng không nhận ra. Y đi đến trước mặt Lưu Nhân Bảo cau mày hỏi:
- Ngươi là ai?
Lưu Nhân Bảo kích động nói:
- Ty chức là đội trưởng thám báo Lưu Nhân Bảo. Huynh trưởng của ty chức là Tả ngự vệ Lưu Nhân Chính. Huynh ấy đã từng là đội trưởng thân binh của tướng quân ngài. Ty chức đã từng gặp tướng quân, cho nên biết ngài!
Tiết Vạn Triệt ngẩn người ra rồi lập tức hỏi:
- Các ngươi là viện binh từ Liêu Đông chạy tới?
- Đúng vậy! Nửa tháng trước bệ hạ hạ chỉ, để phò mã Đô úy dẫn hai vạn kỵ binh đón nhân mã của Đại tướng quân Vũ Văn Thuật. Hôm trước chúng tôi mới đến Mã Tí Thủy!
- Đã gặp cha ta chưa?
Tiết Vạn Triệt vội vàng hỏi.
Lưu Nhân Bảo lắc đầu nói:
- Chưa, chúng tôi thẳng đường xuôi nam, còn chưa gặp đội quân rút lui trở về.
- Vũ Văn Thuật vẫn chưa đến Mã Tí Thủy?
Lý Nhàn giật mình lập tức nhìn về phía Tiết Vạn Triệt.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Theo lý thuyết, lúc này đám người Vũ Văn Thuật phải qua Mã Tí Thủy rồi mới đúng. Thân binh của những Đại tướng quân này không bị đói, cả đường vó ngựa không dừng, người Cao Cú Lệ không đuổi kịp được bọn họ. Nhưng vì sao, đám người Vũ Văn Thuật vẫn chưa quay về?
Tiết Vạn Triệt vội vàng nói:
- An Chi, chắc chắc đã xảy ra chuyện gì, cha ta sao vẫn chưa qua Mã Tí Thủy?
Lý Nhàn thở dài nói:
- Bọn họ chắc chắn cũng không về theo đường cũ. Người của Ất Chi Văn Đức chắc chắn không đuổi kịp bọn họ, nhưng ven đường cũng không thiếu thành trì mà trước đó quân Tùy không đánh hạ. Nếu Vũ Văn Thuật và mọi người trở về theo đường cũ… chỉ e là rất vất vả. Ta đoán… chắc chắn là Tiết lão tướng quân và mọi người đi đường khác rồi.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tiết Vạn Triệt nóng nảy, y không ngờ cha mình lại vẫn chưa về!
...
- Không thể nào, chuyện nhân mã của Đại Tùy thất bại đã truyền đến Mã Tí Thủy, nhưng bây giờ còn chưa đón được phụ thân, chắc chắn họ đã xảy ra vấn đề gì rồi.
Vũ Văn Sĩ Cập đi đi đi lại trong doanh trướng, trong lòng bực bội, bất an.
- Phò mã, đám thám báo dò xét bốn mươi dặm về phía nam không gặp được người của Đại Tùy chúng ta mà bắt được mấy người Cao Cú Lệ tra hỏi. Bọn họ nói cũng không thấy người của chúng ta từng đến đây.
Ưng Dương lang tướng Mạnh Chân nói.
- Hay là?
Vũ Văn Sĩ Cập nghĩ đến một khả năng:
- Hay là họ không về theo đường cũ?
Mạnh Chân chậm rãi nói:
- Ta nghĩ… chưa biết chừng chính là như vậy.
Vũ Văn Sĩ Cập lớn tiếng ra lệnh:
- Phái thêm thám báo ra ngoài, bắt người Cao Cú Lệ, bắt được bao nhiêu thì bắt bấy nhiêu. Hỏi cẩn thận cho ta, có đường khác đi đến thành Liêu Đông không? Ngoài ra, phân ra hai ngàn kỵ binh ra ngoài thăm dò đường. Nếu bắt được người biết đường lập tức mang về gặp ta.
Gã và Lý Nhàn đều không ngờ tới, thời điểm gặp ở Liêu Đông, cũng không ai ngờ được rằng, lần này bọn họ lại gặp phải cục diện như vậy.
Bởi vì Vũ Văn Thuật thay đổi chủ ý, Lý Nhàn vốn cho là đường về bằng phẳng thì bất ngờ lại trở nên nhấp nhô.
- Hai ngươi đi xem xem, trong thôn đó có người sống không, tốt nhất là vận may của chúng ta tốt một chút, hy vọng là không phải một thôn chết.
Hai thám báo từ trong đội ngũ phóng ra, cưỡi ngựa chạy về phía thôn. Nhìn bóng lưng của hai thủ hạ, đội trưởng thám báo quân Tùy Lưu Nhân Bảo hơi nhíu mày.
Hy vọng có thể tìm thấy mấy binh lính Đại Tùy còn sống sót này. Như vậy cũng có thể biết rốt cuộc đại quân Nam chinh đã xảy ra chuyện gì. Những gì chứng kiến dọc con đường này khiến lòng người kinh sợ. Đại quân viễn chinh chiến bại gần như là đã chắc chắn rồi. Chỉ có điều đội quân đã qua Mã Tí Thủy, còn chưa gặp bại binh quân Tùy. Mà người người Cao Cú Lệ nhìn thấy đội kỵ binh quân Tùy cũng sớm ẩn nấp. Phò mã Đô úy Vũ Văn Sĩ Cập hạ lệnh mở rộng vùng tìm kiếm gấp đôi. Điều này đối với nguy hiểm của thám báo bọn gã gia tăng không chỉ một lần. Thám báo rời xa đại đội nhân mã rất dễ trở thành mục tiêu tấn công của quân địch. Bọn họ đuổi tốc độ, áo giáp trên người căn bản là không chống nổi mũi tên. Cung tên của người Cao Cú Lệ cho dù thô giáp nhưng bắn thủng một tầng áo giáp cũng không mất nhiều sức lực.
Nhưng lúc này trong lòng Lưu Nhân Bảo nghĩ không phải là mình có nguy hiểm hay không mà là đại quân nam chinh có phải đã bị tiêu diệt toàn quân rồi hay không?
Đây chính là ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ nha, sao có thể bị đánh bại được?
Y dẫn theo mười mấy người thám báo vượt qua 30 dặm, đây là một việc khá nguy hiểm. Nhưng lệnh của Phò mã đô úy chính là như vậy, bọn họ là binh tính ở tầng chót chỉ có thể chấp hành. Thực ra, Vũ Văn Sĩ Cập cũng không hoàn toàn lý giải được ý tứ trong câu nói lúc trước của Lý Nhàn. Tầm quan trọng của tin tình báo với chiến tranh là không thể nghi ngờ, nhưng không chỉ đơn giản là sai thám báo mở rộng phạm vi. Đồng nghĩa với đó, là tìm hiểu sâu và vận dụng tất cả thủ đoạn tình báo, Vũ Văn Sĩ Cập căn bản cũng không hướng suy nghĩ sâu trong vấn đề này.
Theo y, cái gọi là thám báo chính là tai mắt của quân đội. Làm thế nào để nhìn rõ xem ra đó chính là tăng phạm vi tìm kiếm mà thôi. Do với cách huấn luyện của Lý Nhàn đối với Phi Hổ quân, thủ đoạn điều tra của thám báo Đại Tùy khá đơn giản. Nhiệm vụ chính của thám báo là phát hiện quân địch, phát hiện nguy hiểm. Nhưng đồng thời bọn họ cũng sẽ bị kẻ thù phát hiện. Nếu thám báo có thể chạy về, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, cho nên bọn họ mới được đề cao về tốc độ. Thậm chí đến áo giáp dày một chút bọn họ cũng không mặc.
Đội quân tiếp ứng đại quân nam chinh đã qua sông. Vì lúc trước đuổi quá nhanh cho nên không ít người đã không kiên trì nổi. Vì thế Vũ Văn Sĩ Cập đã hạ lệnh nghỉ ngơi nửa ngày, còn những binh lính khác có thể xuống ngựa khôi phục thể lực trong chốc lát nhưng những thám báo này thì không được.
Bọn bọ đã là lần thứ ba điều tra cái thôn nhỏ phía xa xa kia rồi. Hai lần trước đó, một người còn sống đều không nhìn thấy, nếu như thôn này không có ai… Vậy thì bọn họ cùng lắm sẽ tìm kiếm xa nhất là năm dặm về phía trước rồi trở về, nếu không trước khi trời tối họ sẽ không kịp quay về doanh trại nữa.
Vù!
Một mũi tên bắn ra từ trong thôn, đó là tín hiệu của hai thám báo kia phát ra.
Trong thôn có người sống! Hơn nữa còn là người Đại Tùy!
Trong lòng Lưu Nhân Bảo có một niềm vui bất ngờ, hôm nay cuối cùng cũng có kết quả. Sở dĩ y chắc chắn mũi tên phát tín hiệu là người Đại Tùy chứ không phải là người Cao Cú Lệ, nguyên nhân là vì tên lệnh. Nếu trong thôn là kẻ địch thì hai thám báo kia nếu có thể trốn về chắc chắn sẽ trốn về, còn nếu không thể trốn về được, bọn họ sẽ tự sát chứ tuyệt đối không phóng tên lệnh để gây sự chú ý cho người của mình đi chịu chết.
Thám báo Đại Tùy về cơ bản đều là những lão binh giàu kinh nghiệm. Lưu Nhân Bảo rất tự tin về thủ hạ của mình.
- Chúng ta đi đi!
Lưu Nhân Bảo hô một tiếng rồi lập tức dẫn đầu lao tới cái thôn nhỏ. Sau khi vào thôn, Lưu Nhân Bảo khẽ nhíu mày, cổng thôn không có người, từ vị trí bắn tên thì chắc là ở giữa thôn.
- Cẩn thận một chút, đừng tụ lại một chỗ, hãy giữ khoảng cánh, nếu có nguy hiểm gì người phía sau lập tức rời đi.
Lưu Nhân Bảo lớn tiếng dặn dò một câu.
Vòng qua một lối nhỏ, Lưu Nhân Bảo thấy thủ hạ ở phía xa đang đứng đợi mình. Ở bên cạnh anh ta là hai con chiến mã, người thám báo kia chắc là đã vào nhà. Y nhìn thủ hạ đứng đó vẫy tay mình cũng chạy vào sân, biết chắc là bên trong có phát hiện gì lớn. Thúc chiến mã, Lưu Nhân Bảo lao tới rất nhanh. Ở phía sau y mười mấy kỵ binh vẫn duy trì khoảng cách cảnh giác.
Lúc Lưu Nhân Bảo lao đến trước cửa nhà kia chưa xuống ngựa ngay mà nhìn vào trong sân. Trong sân trống không, dường như có bóng người lờ mờ đung đưa trong phòng. Y vừa định hạ lệnh vào xem thì sắc mặt đại biến:
- Đi, mau rút lui, có mai phục!
Vừa hô, y cũng vội vàng quay ngựa tính toán rút khỏi thôn.
Trước cửa sân có vết máu! Đó là vết máu mới!
Thám báo phía sau quay đầu, nhưng vẫn chậm một nửa.
Từ hai hàng cây trên đường, trong sân xuất hiện rất nhiều bóng người bắt đầu dùng liên nỏ tấn công thủ hạ của Lưu Nhân Bảo, tiếng cơ quan đột đột quen thuộc vang lên, điều này khiến thám báo của Đại Tùy rất luống cuống. Vì trong tay họ không có liên nỏ, nên không kịp đề phòng. Thám báo Đại Tùy liên tiếp bị bắn ngã ngựa, có lẽ là kẻ địch cố tình để lại người sống. Lưu Nhân Bảo bị bắn trúng ở chân, còn trên cổ chiến mã của y lại trúng bốn – năm mũi liên nỏ. Chiến mã rên rỉ một tiếng rồi lao đi bốn, năm bước sau đó ngã gục. Lưu Nhân Bảo bị hất ngã.
Là người của mình!
Đây là phán đoán của Lưu Nhân Bảo, không chỉ là những liên nỏ đó mà địa điểm mai phục, thủ đoạn giết người tất cả những thứ này đều là phong cách làm việc của thám báo Đại Tùy, vì sao người nhà lại xuống tay với mình?
Lúc y mang theo nghi vấn còn đứng dậy thì một cây hoành đao đã kề trên cổ.
Lưu Nhân Bảo không cần quay đầu lại cũng biết, thủ hạ của mình không ai có thể đi được rồi. Thân thủ của đối phương rất mạnh mẽ, chắc chắn có tố chất huấn luyện hơn thủ hạ của mình.
- Các ngươi là binh của Đại Tùy?
Lưu Nhân bảo hỏi với sắc mặt trắng bệch.
Người đàn ông to lớn đứng đối diện nhếch miệng cười, để lộ ra hai hàm răng trắng muốt.
- Đã từng nhưng giờ thì không phải!
Người đó cười cười nói, ánh mắt như không. Lưu Nhân Bảo nghĩ, y phục của những người này rất cũ nát cố nhìn thì đây là quần áo thổ hoàng có số của Đại Tùy, nhưng lại quá cũ kỹ, cho nên những người này nhìn càng giống dân tỵ nạn hơn chứ không phải binh phủ Đại Tùy.
- Vì sao lại mai phục chúng tôi?
Lưu Nhân Bảo hỏi.
Người kia có vẻ lấy làm tiếc đứng thẳng nói:
- Bởi vì các ngươi phát hiện ra bọn ta.
Nói xong, người kia quay lại dặn dò:
- Làm nhanh lên chút, thu thập tất cả lương thực, chiến mã của bọn họ, thi thể chôn cùng một chỗ. Chúng ta còn phải về phục mệnh, nếu chậm phải sáng ngày mai mới có thể quay về doanh trại được đấy.
- Vâng!
Binh sĩ thủ hạ của y lớn tiếng trả lời, làm việc rất nhanh nhẹn thu thập lương thực, binh khí, quần áo. Sau đó mang thi thể vào trong nhà kia, trong đó đã có người đào hố sẵn rồi.
...
- Tướng quân, thám báo phái đi tra xét Mã Tí Thủy đã quay về!
Trần Tước Nhi bước nhanh vào quân trướng của Lý Nhàn nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng hỏi:
- Bại binh quân Tùy có chạy đến Mã Tí Thủy không? Những Đại tướng quân đó đã qua chưa?
- Vẫn chưa?
Trần Tước Nhi nói:
- Bại binh quân Tùy cơ bản đã chết sạch, không ai có thể bụng đói mà chạy một hơi về Mã Tí Thủy. Còn về phần mấy Đại tướng quân đó vì sao vẫn chưa đuổi đến, chắc là bị truy binh của người Cao Cú Lệ cản. Bọn họ mang lương thực cũng không nhiều! Thám báo phát hiện không có bại binh Địa Tùy, nhưng… Nhưng lại phát hiện có viện binh Đại Tùy.
- Viện binh?
Lý Nhàn hơi nhăn lông mày xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú hơi đổi. Hắn không nhớ rõ trong lịch sử Đại Nghiệp hoàng đế Dương Quảng có cho Vũ Văn Thuật viện binh đấy. Cho nên khi nghe Trần Tước Nhi nói viện binh quân Tùy đến Mã Tí Thủy, hắn có vẻ kinh ngạc.
- Bao nhiêu nhân mã, ai lĩnh quân?
Lý Nhàn hỏi.
Trần Tước Nhi nói:
- Thám báo lặng lẽ tiếp cận tra xét doanh trại quân Tùy, nhìn số người chắc là không dưới hai vạn, đều là kỵ binh, chữ trên cờ hiệu là Vũ Văn gia. Bắt được một tên đang ở bên ngoài.
- Vũ Văn gia?
Lý Nhàn bước ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Ta đích thân đi hỏi xem.
Lưu Nhân Bảo không ngờ, lần này mình ra ngoài chẳng những tìm được quân viễn chinh Đại Tùy mà hơn nữa còn có thể nhìn thấy nhiều người như vậy. Lúc y bị bỏ tấm vải đen che mặt ra, cuối cùng cũng phát hiện ra, trong đại doanh này ít nhất phải có đến mấy vạn nhân mã! Tuy y phục trên những người đó đều rách rưới nhưng không cần phải nghi ngờ những người này là một bộ phận trong ba mươi vạn phủ binh của Đại tướng quân Vũ Văn Thuật.
Trong lòng Lưu Nhân Bảo bị chấn động vô vùng, vốn dĩ y tưởng rằng quân viễn chinh đã chết hết, không ngờ lại có thể nhìn thấy một chi đội quân quy mô như vậy. Tuy thoạt nhìn họ giống dân tỵ nạn nhưng họ xem ra cuộc sống của họ rất tốt, tinh thần người nào cũng khá tỉnh táo.
- Ngươi tên gì?
Đột nhiên, có một âm thanh trong trẻo từ xa vọng lại. Lưu Nhân Bảo dụi dụi mắt, nhìn thấy một người mặc áo giáp cách đó không xa đang đi tới đứng ở phía trước nhìn y. Đây là một người trẻ tuổi mặc áo giáp đen, không biết vì sao dường như y có cảm giác người mặc áo giáp đen này khá quen mắt.
- Ngươi là ai?
Lưu Nhân Bảo không trả lời mà lại hỏi.
- Ta là ai một lát nữa ngươi sẽ biết, bây giờ hãy trả lời câu hỏi của ta.
Lý Nhàn bình thản nói.
- An Chi, nghe thám báo nói bắt được một người của Đại Tùy?
Lưu Nhân Bảo chợt nghe thấy tiếng rất quen liền lập tức quay đầu lại nhìn.
- Tiết… Tiết tướng quân?
Lưu Nhân Bảo trợn tròn hai mắt.
Tiếng Vạn Triết vừa mới đi đến liền sửng sốt, quay lại cẩn thận nhìn tên tù binh nhưng cũng không nhận ra. Y đi đến trước mặt Lưu Nhân Bảo cau mày hỏi:
- Ngươi là ai?
Lưu Nhân Bảo kích động nói:
- Ty chức là đội trưởng thám báo Lưu Nhân Bảo. Huynh trưởng của ty chức là Tả ngự vệ Lưu Nhân Chính. Huynh ấy đã từng là đội trưởng thân binh của tướng quân ngài. Ty chức đã từng gặp tướng quân, cho nên biết ngài!
Tiết Vạn Triệt ngẩn người ra rồi lập tức hỏi:
- Các ngươi là viện binh từ Liêu Đông chạy tới?
- Đúng vậy! Nửa tháng trước bệ hạ hạ chỉ, để phò mã Đô úy dẫn hai vạn kỵ binh đón nhân mã của Đại tướng quân Vũ Văn Thuật. Hôm trước chúng tôi mới đến Mã Tí Thủy!
- Đã gặp cha ta chưa?
Tiết Vạn Triệt vội vàng hỏi.
Lưu Nhân Bảo lắc đầu nói:
- Chưa, chúng tôi thẳng đường xuôi nam, còn chưa gặp đội quân rút lui trở về.
- Vũ Văn Thuật vẫn chưa đến Mã Tí Thủy?
Lý Nhàn giật mình lập tức nhìn về phía Tiết Vạn Triệt.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Theo lý thuyết, lúc này đám người Vũ Văn Thuật phải qua Mã Tí Thủy rồi mới đúng. Thân binh của những Đại tướng quân này không bị đói, cả đường vó ngựa không dừng, người Cao Cú Lệ không đuổi kịp được bọn họ. Nhưng vì sao, đám người Vũ Văn Thuật vẫn chưa quay về?
Tiết Vạn Triệt vội vàng nói:
- An Chi, chắc chắc đã xảy ra chuyện gì, cha ta sao vẫn chưa qua Mã Tí Thủy?
Lý Nhàn thở dài nói:
- Bọn họ chắc chắn cũng không về theo đường cũ. Người của Ất Chi Văn Đức chắc chắn không đuổi kịp bọn họ, nhưng ven đường cũng không thiếu thành trì mà trước đó quân Tùy không đánh hạ. Nếu Vũ Văn Thuật và mọi người trở về theo đường cũ… chỉ e là rất vất vả. Ta đoán… chắc chắn là Tiết lão tướng quân và mọi người đi đường khác rồi.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tiết Vạn Triệt nóng nảy, y không ngờ cha mình lại vẫn chưa về!
...
- Không thể nào, chuyện nhân mã của Đại Tùy thất bại đã truyền đến Mã Tí Thủy, nhưng bây giờ còn chưa đón được phụ thân, chắc chắn họ đã xảy ra vấn đề gì rồi.
Vũ Văn Sĩ Cập đi đi đi lại trong doanh trướng, trong lòng bực bội, bất an.
- Phò mã, đám thám báo dò xét bốn mươi dặm về phía nam không gặp được người của Đại Tùy chúng ta mà bắt được mấy người Cao Cú Lệ tra hỏi. Bọn họ nói cũng không thấy người của chúng ta từng đến đây.
Ưng Dương lang tướng Mạnh Chân nói.
- Hay là?
Vũ Văn Sĩ Cập nghĩ đến một khả năng:
- Hay là họ không về theo đường cũ?
Mạnh Chân chậm rãi nói:
- Ta nghĩ… chưa biết chừng chính là như vậy.
Vũ Văn Sĩ Cập lớn tiếng ra lệnh:
- Phái thêm thám báo ra ngoài, bắt người Cao Cú Lệ, bắt được bao nhiêu thì bắt bấy nhiêu. Hỏi cẩn thận cho ta, có đường khác đi đến thành Liêu Đông không? Ngoài ra, phân ra hai ngàn kỵ binh ra ngoài thăm dò đường. Nếu bắt được người biết đường lập tức mang về gặp ta.
Gã và Lý Nhàn đều không ngờ tới, thời điểm gặp ở Liêu Đông, cũng không ai ngờ được rằng, lần này bọn họ lại gặp phải cục diện như vậy.
Bởi vì Vũ Văn Thuật thay đổi chủ ý, Lý Nhàn vốn cho là đường về bằng phẳng thì bất ngờ lại trở nên nhấp nhô.
Bình luận truyện