Tướng Minh
Chương 209: Xuống giang nam
Trong lòng của Từ người mù hiểu rất rõ, biết là thương thế ở trên vai đã khiến cho gã Giáo Úy kia hoài nghi. Nếu như tra xét tiếp tục, trong bao của mỗi người đều có binh khí, nhất là hoành đao được chế tạo theo kiểu quân đội của Đại Tùy chính là điều cấm kị trong dân chúng. Hơn nữa Giáo Úy kia đã nghi ngờ, nếu có giải thích chỉ e cũng giải thích không rõ.
Từ người mù cắn răng một cái, rút hoành đao từ trong bao treo một bên yên ngựa ra, thuận thế bổ một đao khiến cho một tên quan sai ngã nhào, những người khác thấy y động thủ cũng lập tức rút binh khí ra tay với những tên quân binh canh gác cầu. Bọn họ ra tay quá đột ngột không kịp trở tay, mười mấy gã quân binh canh giữ ở trên cầu không kịp trả đòn đã bị chém ngã nhào trên mặt đất. Từ người mù một đao chém liên tiếp ba tên quan sai, huơ tay hô lớn:
- Xông về phía trước, qua cầu!
Những người kia hô lên một tiếng, ào ào xông về phía trước. Canh giữ ở một bên cầu có chừng bốn đến năm mươi gã nha dịch và quan binh, chỉ có điều đột nhiên bị đánh bất ngờ nên không kịp phản ứng. Đám người Từ người mù chiếm được đường đi liền lên ngựa xông về phía trước, gã Giáo Úy kia vừa hô to vừa đuổi theo phía sau.
- Cung tiễn thủ! Bắn chết bọn chúng!
Mấy chục tên quan binh đang nghỉ ngơi bên bờ sông lập tức vọt tới bên cầu giương cung bắn tên. Sau hai đợt mưa tên liên tiếp, sáu bảy thủ hạ của Từ người mù đã trúng tên, những người còn lại giục ngựa chạy ra khỏi tầm bắn của mưa tên. Bọn người của Ngõa Cương trại bị ngã ngựa chưa chết thấy Từ người mù ghìm chặt chiến mã định quay lại kéo bọn họ, một người trong số đó hô lớn:
- Từ đại ca đi mau! Đừng quay lại!
Nói xong, gã nhặt hoành đao trên mặt đất lên cắt cổ của mình. Những người còn lại thoáng nhìn nhau, một người trong đó cười to vài tiếng nói:
- Kiếp này chúng ta tình như thủ túc, kiếp sau chỉ mong còn có thể gặp nhau lại làm huynh đệ!
Nói xong, gã rút ra dao găm từ bên hông đâm vào ngực của mình.
- Kiếp sau lại làm huynh đệ!
Ba người còn lại cùng kêu lên.
Một trong số đó là một thiếu niên chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi không kìm nổi khóc lên, nhìn những người đã chết lẩm bẩm nói:
- Lưu đại ca, Sở đại ca, Tôn đại ca, sao các đại ca lại không chờ đệ ... giúp đệ chứ? Đệ...sợ!
Bên cạnh gã là một người đàn ông cường tráng thoạt nhìn có hơn bốn mươi tuổi, sau lưng và trên đùi y đều trúng tên, máu chảy ra không ít nhuộm đỏ cả quần áo. Y đưa tay vỗ vỗ bả vai của thiếu niên kia cười nói:
- Tiểu Hổ Tử, đừng sợ, còn có Triệu đại ca của ngươi ở đây!
Y rút dao găm từ bên hông ra, huơ huơ trước ngực của thiếu niên kia một chút nói:
- Yên tâm, dao nhỏ đâm vào nơi này, không lâu sau sẽ chết, không đau!
- Vâng! Không đau!
Tiểu Hổ Tử chảy nước mắt nói:
- Đệ biết Triệu đại ca lo lắng cho đệ nhất!
Đôi mắt của người đàn ông họ Triệu đỏ lên, lau nước mắt nói:
- Tiểu Hổ Tử, kiếp sau nhớ đầu thai vào một nhà tử tế, tốt nhất nên đầu thai vào một nhà giàu có, vừa ra đời đã có tương lai tốt đẹp, không lo no đói không lo không cưới được một cô vợ xinh đẹp, chỉ cần nhớ kỹ, đừng lại... tiếp tục làm tặc.
Phập!
Dao găm đâm vào trái tim của Tiểu Hổ Tử, bởi vì sợ hãi và đau đớn nên trên mặt của thiếu niên có chút vặn vẹo. Gã cúi đầu nhìn nhìn vào dao găm kia vẫn chưa hoàn toàn đâm vào ngực của mình, lại run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông họ Triệu. Thiếu niên vô cùng khó nhọc nhếch miệng cười cười:
- Triệu đại ca... Đa tạ! Thật ra... rất đau.
Người đàn ông họ Triệu chảy nước mắt xoay dao găm đang ở trong trái tim của thiếu niên kia hai cái, sau đó rút dao găm ra nhìn thi thể mềm nhũn ngã xuống lẩm bẩm nói:
- Tiểu Hổ Tử, đừng sợ, Triệu đại ca lập tức sẽ đuổi theo ngươi, trên đường xuống hoàng tuyền chúng ta cùng nhau đi, sẽ không bỏ lại ai.
Rẹt, dao găm không đâm vào cổ họng của y mà là cứa ngang cổ.
- Không!
Từ người mù đã chạy tới phía bên kia cầu kêu thảm một tiếng, nhảy từ trên lưng ngựa xuống chầm chậm ngã quỵ xuống đất. Những người khác cũng nhảy xuống chiến mã, quỳ gối phía sau Từ người mù dập đầu thật mạnh vài cái, một người trong đó lau nước mắt kéo tay của Từ người mù nói:
- Từ đại ca, chúng ta đi thôi! Thù của các huynh đệ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ báo!
- Đúng! Chúng ta nhất định phải quay lại báo thù!
Từ người mù trịnh trọng dập đầu vài cái, sau đó đứng dậy nhảy lên chiến mã vung roi xuống.
- Chúng ta đi!
Bọn quan binh lên ngựa muốn đuổi theo nhưng vì cầu này vốn không rộng lại bị thi thể của người Ngõa Cương trại và chiến mã đã chết cản lại. Sau khi bọn họ dọn dẹp xong lại muốn đuổi theo nhưng đám người của Từ người mù đã biến mất ở cuối con đường. Một tên quân binh giận dữ dẫm một cước lên mặt của Tiểu Hổ Tử day day thật mạnh, hung ác mắng:
- Một bọn cướp! Mẹ nó, trời sinh chính là mệnh ti tiện!
- Ném tất cả xuống sông đi!
Gã Giáo Úy từ phía sau đuổi theo, sau khi nhìn những người bị chết trưng ra gương mặt lạnh hạ lệnh:
- Chuyện ngày hôm nay không cho bất kì người nào nói ra, bằng không nếu bố đây xui xẻo cũng sẽ kéo theo các ngươi chết chung!
...
...
Cách bến mấy trăm mét trong một bụi cỏ rậm rạp, Lưu Hắc Thát lặng lẽ co đầu lại nói khẽ với Diệp Hoài Tụ ở phía sau:
- Nhị đương đầu, xem ra chúng ta phải đi đường vòng rồi. Canh giữ bến chẳng những có nha dịch ở huyện thành bên cạnh còn có quận binh và người của Long Đình Vệ, nếu chúng ta cứ nhất quyết xông qua chắc chắn sẽ không qua được.
Diệp Hoài Tụ gật đầu nói:
- Theo đường sông đi về hướng tây đi, có thể tìm được thuyền là tốt rồi.
Lưu Hắc Thát vừa lui về sau vừa thở dài:
- Những người của Ngõa Cương trại này cũng thật khiến người khâm phục, như vậy mới được chứ!
Diệp Hoài Tụ hạ giọng nói:
- Lấy binh xem tướng, những người này đều là người rất nặng nghĩa khí, cho nên cũng có thể đoán được các vị đương gia của Ngõa Cương trại khẳng định cũng là như thế, Ngõa Cương trại... quả thật không thể khinh thường.
Lưu Hắc Thát gật đầu nói:
- Ta cũng từng nghe nói, Đại đương gia Địch Nhượng của Ngõa Cương trại là một người cực kỳ có nghĩa khí, trước kia lúc còn đi lại trên giang hồ đã cứu mạng không ít người, hơn nữa thi ân bất cầu báo, là một hán tử nổi tiếng. Ta từng nghe tướng quân nói qua, dường như Hạ Nhược Trọng Sơn trước kia cũng đã từng chịu ân của Địch Nhượng, người này khi Ngõa Cương mới vừa lập đã có vô số hảo hán đến đầu nhập, bởi vậy có thể thấy được danh vọng ở chốn lục lâm quả thật không nhỏ. Dân chúng địa phương cũng đều hưởng ứng, người đánh cá và khuân vác hai bên Hoàng Hà trong mười năm qua đã xây lên một tòa thổ trại, quan phủ nhiều lần phái binh đi tiêu diệt đều bị đánh cho đại bại mà quay về.
Diệp Hoài Tụ khẽ gật đầu, trong con ngươi hiện lên một tia lo lắng.
- Chúng ta đi thôi.
Nàng thấp giọng nói.
Lưu Hắc Thát và Gia Nhi gật đầu, lập tức lặng lẽ rút lui về phía sau. Chu Nhất Thạch chợt ngồi phịch dưới đất nói:
- Các ngươi lại không nói cho ta biết sẽ đi đâu, ta sẽ không đi. Có tin ta lúc này sẽ kêu lớn lên hay không? Chỉ cần quan quân xông lại, chúng ta ai cũng không thể đi được.
Lưu Hắc Thát cả giận nói:
- Vì sao ngươi lại có thể vô lại như vậy? Ngươi có đi hay không?
- Không đi!
Chu Nhất Thạch cũng phát cáu lên:
- Không nói cho ta biết thê tử và con cái của ta hiện ở nơi nào, một bước ta cũng không đi!
Lưu Hắc Thát tiến lên đá một phát vào mông của y tức giận nói:
- Chúng ta cực cực khổ khổ cứu ngươi ra, đến tận bây giờ ngay cả một tiếng tạ ơn ngươi cũng không nói thì cũng thôi đi, vì sao lại còn làm khó?
Chu Nhất Thạch nói:
- Không nói với ta định đi chỗ nào, không nói vợ ta đang ở đâu ta sẽ không đi! Mặc dù các ngươi đã cứu ta, nhưng nếu như nói muốn ta theo bọn cướp thì chỉ uổng công thôi! Nhà của ta đời đời trong sạch, trước kia đã lập được vô số công lao cho Đại Tùy, bình Nam Trần, đánh Cao Cú Lệ, thuyền lớn do Chu gia ta tạo ra đều rất được ưa chuộng, ta tuyệt đối sẽ không làm phản tặc!
Lưu Hắc Thát còn muốn nói nữa, Diệp Hoài Tụ lại khoát tay áo thản nhiên nói:
- Tốt, vậy ngươi một mình cứ ở lại chỗ này đi. Nếu ngươi muốn kêu cứ kêu, thử xem người của quan phủ sẽ bắt ngươi như thế nào? Thử xem người của quan phủ có thể giúp ngươi tìm được vợ con hay không? Thử xem ngươi còn có thể trở về lấy lại được Chu gia hay không?
- Ngươi…
Chu Nhất Thạch há to miệng, Diệp Hoài Tụ lại thật sự không để ý tới y nữa lập tức đi rồi.
Lưu Hắc Thát cười cười nói:
- Xin cứ tự nhiên, chúng ta từ Giang Đô cứu ngươi ra cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, vậy thì từ biệt!
Nói xong y cũng đi mất, Gia Nhi đi qua bên cạnh Chu Nhất Thạch dừng bước lại. Chu Nhất Thạch biết Gia Nhi tính tình tốt nhất, vừa muốn cầu nàng đôi câu, lại nghe thấy hai từ sau một tiếng thở dài của Gia Nhi.
- Ngu ngốc.
Chu Nhất Thạch ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên đau khổ. Y giận dỗi ngồi xuống, lại nhìn đám người của Diệp Hoài Tụ thật sự không để ý tới mình nữa mà đi về phía xa rồi, ngay cả đầu cũng không quay lại. Chu Nhất Thạch hoảng hốttrong lòng , vội vàng đứng dậy chạy đuổi theo. Y nóng nảy đuổi theo dưới chân vấp một cái té ngã quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy đám người của Diệp Hoài Tụ căn bản là bỏ mặc.
- Mới vừa rồi các ngươi còn nói cái gì người của Ngõa Cương trại nói nghĩa khí, các ngươi lại không nghĩa khí như thế không biết xấu hổ khi so sánh với người ta sao! Cứu người nào có ai lại không chịu trách nhiệm như vậy, cứu người cũng phải cứu tới cùng chứ!
...
...
Cự Dã Trạch
Lý Nhàn đứng bên bến nước nhìn năm nghìn tân binh mới vừa thu vào trong trạch đang tập luyện. Mấy ngày nay Trần Tước Nhi học theo bút ký hành quân của Hạ Nhược Bật, đã cơ bản nắm được phương pháp huấn luyện thuỷ quân. Ngay từ đầu hắn cũng không có yêu cầu các tân binh lên thuyền diễn tập chiến thuật đội tàu, mà là đem năm ngàn người chia thành mỗi tiểu đội một trăm người, để cho bọn họ ở chỗ nước cạn luyện tập đánh nhau và bơi lặn dưới nước.
Hiện giờ ở bến cũng có mấy trăm chiếc thuyền, tuy rằng không phải chiến thuyền chính quy nhưng cũng thích hợp dùng để vận binh. Một vài binh lính biết kỹ thuật bơi đang bơi thuyền qua lại trên mặt nước. Trần Tước Nhi giúp cho bọn họ quen thuộc hiệu lệnh giữa cờ hiệu của các thuyền. Ở trên bờ, mấy ngàn tên lính đang dựng thủy trại đơn giản.
Chỗ xa hơn, ước chừng có hơn một ngàn thợ thủ công đang xây dựng xưởng đóng tàu.
Trần Tước Nhi đi đến bên cạnh Lý Nhàn nói:
- Bọn lính đã luyện tập nhiều ngày, có thể nói cũng đã luyện được một thân bản lĩnh bơi lội. Chỉ có điều thuyền này quả thật có chút kém, ta có hỏi những người thợ này, những chiếc thuyền này sửa lại để vận lương tuy rằng không có gì khó khăn, nhưng nếu như đặt nỏ sàn chỉ sợ không chịu nổi.
Trần Tước Nhi chỉ về phía xưởng đóng tàu nói:
- Những người thợ kia được chúng ta "mời" từ hai bên bờ Hoàng Hà tới, trong đó cũng có người đã từng làm ở xưởng đóng tàu của Đại Tùy đấy, cũng có một vài người có bản lãnh thật sự đấy. Chỉ có điều bọn họ có thể làm được thuyền tốc độ "Hoàng Long" chứa được hơn trăm tên binh sĩ nhưng không thể làm được thuyền lớn "Ngũ nha" chứa hơn ngàn người.
Y cười cười nói:
- May mắn chính là, trong trạch của chúng ta gỗ để đóng thuyền không phải là vấn đề, không cần lại xuống Giang Nam vận chuyển gỗ lần nữa!
- Dù sao không có thuyền lớn là không được.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Cũng không biết phía Diệp đại gia sự việc làm đến đâu rồi, nếu quả thật có thể mời được người của Chu gia đến, nếu được bọn họ chỉ dẫn, nhiều thợ như vậy trong vòng một năm làm ra cho ngươi mấy thuyền lớn Ngũ nha cũng không thành vấn đề. Hai bên Hoàng Hà, hơn nữa bên cạnh bến nước có không ít thợ làm thuyền, ta thật sự không nghĩ tới trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể tìm được nhiều người như vậy.
Trần Tước Nhi nói:
- Cho dù không mời được người của Chu gia cũng có thể lấy đồ tốt cướp được để làm thuyền.
Y tính tính thời gian một chút rồi nói:
- Diệp đại gia đi cũng đã được vài ngày rồi, không biết mọi chuyện có được thuận lợi hay không.
Lý Nhàn nhìn mặt nước xa xăm, im lặng trong chốc lát nói:
- Huấn luyện thuỷ quân cho thật tốt, ta muốn đích thân đi Giang Nam một chuyến!
Từ người mù cắn răng một cái, rút hoành đao từ trong bao treo một bên yên ngựa ra, thuận thế bổ một đao khiến cho một tên quan sai ngã nhào, những người khác thấy y động thủ cũng lập tức rút binh khí ra tay với những tên quân binh canh gác cầu. Bọn họ ra tay quá đột ngột không kịp trở tay, mười mấy gã quân binh canh giữ ở trên cầu không kịp trả đòn đã bị chém ngã nhào trên mặt đất. Từ người mù một đao chém liên tiếp ba tên quan sai, huơ tay hô lớn:
- Xông về phía trước, qua cầu!
Những người kia hô lên một tiếng, ào ào xông về phía trước. Canh giữ ở một bên cầu có chừng bốn đến năm mươi gã nha dịch và quan binh, chỉ có điều đột nhiên bị đánh bất ngờ nên không kịp phản ứng. Đám người Từ người mù chiếm được đường đi liền lên ngựa xông về phía trước, gã Giáo Úy kia vừa hô to vừa đuổi theo phía sau.
- Cung tiễn thủ! Bắn chết bọn chúng!
Mấy chục tên quan binh đang nghỉ ngơi bên bờ sông lập tức vọt tới bên cầu giương cung bắn tên. Sau hai đợt mưa tên liên tiếp, sáu bảy thủ hạ của Từ người mù đã trúng tên, những người còn lại giục ngựa chạy ra khỏi tầm bắn của mưa tên. Bọn người của Ngõa Cương trại bị ngã ngựa chưa chết thấy Từ người mù ghìm chặt chiến mã định quay lại kéo bọn họ, một người trong số đó hô lớn:
- Từ đại ca đi mau! Đừng quay lại!
Nói xong, gã nhặt hoành đao trên mặt đất lên cắt cổ của mình. Những người còn lại thoáng nhìn nhau, một người trong đó cười to vài tiếng nói:
- Kiếp này chúng ta tình như thủ túc, kiếp sau chỉ mong còn có thể gặp nhau lại làm huynh đệ!
Nói xong, gã rút ra dao găm từ bên hông đâm vào ngực của mình.
- Kiếp sau lại làm huynh đệ!
Ba người còn lại cùng kêu lên.
Một trong số đó là một thiếu niên chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi không kìm nổi khóc lên, nhìn những người đã chết lẩm bẩm nói:
- Lưu đại ca, Sở đại ca, Tôn đại ca, sao các đại ca lại không chờ đệ ... giúp đệ chứ? Đệ...sợ!
Bên cạnh gã là một người đàn ông cường tráng thoạt nhìn có hơn bốn mươi tuổi, sau lưng và trên đùi y đều trúng tên, máu chảy ra không ít nhuộm đỏ cả quần áo. Y đưa tay vỗ vỗ bả vai của thiếu niên kia cười nói:
- Tiểu Hổ Tử, đừng sợ, còn có Triệu đại ca của ngươi ở đây!
Y rút dao găm từ bên hông ra, huơ huơ trước ngực của thiếu niên kia một chút nói:
- Yên tâm, dao nhỏ đâm vào nơi này, không lâu sau sẽ chết, không đau!
- Vâng! Không đau!
Tiểu Hổ Tử chảy nước mắt nói:
- Đệ biết Triệu đại ca lo lắng cho đệ nhất!
Đôi mắt của người đàn ông họ Triệu đỏ lên, lau nước mắt nói:
- Tiểu Hổ Tử, kiếp sau nhớ đầu thai vào một nhà tử tế, tốt nhất nên đầu thai vào một nhà giàu có, vừa ra đời đã có tương lai tốt đẹp, không lo no đói không lo không cưới được một cô vợ xinh đẹp, chỉ cần nhớ kỹ, đừng lại... tiếp tục làm tặc.
Phập!
Dao găm đâm vào trái tim của Tiểu Hổ Tử, bởi vì sợ hãi và đau đớn nên trên mặt của thiếu niên có chút vặn vẹo. Gã cúi đầu nhìn nhìn vào dao găm kia vẫn chưa hoàn toàn đâm vào ngực của mình, lại run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông họ Triệu. Thiếu niên vô cùng khó nhọc nhếch miệng cười cười:
- Triệu đại ca... Đa tạ! Thật ra... rất đau.
Người đàn ông họ Triệu chảy nước mắt xoay dao găm đang ở trong trái tim của thiếu niên kia hai cái, sau đó rút dao găm ra nhìn thi thể mềm nhũn ngã xuống lẩm bẩm nói:
- Tiểu Hổ Tử, đừng sợ, Triệu đại ca lập tức sẽ đuổi theo ngươi, trên đường xuống hoàng tuyền chúng ta cùng nhau đi, sẽ không bỏ lại ai.
Rẹt, dao găm không đâm vào cổ họng của y mà là cứa ngang cổ.
- Không!
Từ người mù đã chạy tới phía bên kia cầu kêu thảm một tiếng, nhảy từ trên lưng ngựa xuống chầm chậm ngã quỵ xuống đất. Những người khác cũng nhảy xuống chiến mã, quỳ gối phía sau Từ người mù dập đầu thật mạnh vài cái, một người trong đó lau nước mắt kéo tay của Từ người mù nói:
- Từ đại ca, chúng ta đi thôi! Thù của các huynh đệ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ báo!
- Đúng! Chúng ta nhất định phải quay lại báo thù!
Từ người mù trịnh trọng dập đầu vài cái, sau đó đứng dậy nhảy lên chiến mã vung roi xuống.
- Chúng ta đi!
Bọn quan binh lên ngựa muốn đuổi theo nhưng vì cầu này vốn không rộng lại bị thi thể của người Ngõa Cương trại và chiến mã đã chết cản lại. Sau khi bọn họ dọn dẹp xong lại muốn đuổi theo nhưng đám người của Từ người mù đã biến mất ở cuối con đường. Một tên quân binh giận dữ dẫm một cước lên mặt của Tiểu Hổ Tử day day thật mạnh, hung ác mắng:
- Một bọn cướp! Mẹ nó, trời sinh chính là mệnh ti tiện!
- Ném tất cả xuống sông đi!
Gã Giáo Úy từ phía sau đuổi theo, sau khi nhìn những người bị chết trưng ra gương mặt lạnh hạ lệnh:
- Chuyện ngày hôm nay không cho bất kì người nào nói ra, bằng không nếu bố đây xui xẻo cũng sẽ kéo theo các ngươi chết chung!
...
...
Cách bến mấy trăm mét trong một bụi cỏ rậm rạp, Lưu Hắc Thát lặng lẽ co đầu lại nói khẽ với Diệp Hoài Tụ ở phía sau:
- Nhị đương đầu, xem ra chúng ta phải đi đường vòng rồi. Canh giữ bến chẳng những có nha dịch ở huyện thành bên cạnh còn có quận binh và người của Long Đình Vệ, nếu chúng ta cứ nhất quyết xông qua chắc chắn sẽ không qua được.
Diệp Hoài Tụ gật đầu nói:
- Theo đường sông đi về hướng tây đi, có thể tìm được thuyền là tốt rồi.
Lưu Hắc Thát vừa lui về sau vừa thở dài:
- Những người của Ngõa Cương trại này cũng thật khiến người khâm phục, như vậy mới được chứ!
Diệp Hoài Tụ hạ giọng nói:
- Lấy binh xem tướng, những người này đều là người rất nặng nghĩa khí, cho nên cũng có thể đoán được các vị đương gia của Ngõa Cương trại khẳng định cũng là như thế, Ngõa Cương trại... quả thật không thể khinh thường.
Lưu Hắc Thát gật đầu nói:
- Ta cũng từng nghe nói, Đại đương gia Địch Nhượng của Ngõa Cương trại là một người cực kỳ có nghĩa khí, trước kia lúc còn đi lại trên giang hồ đã cứu mạng không ít người, hơn nữa thi ân bất cầu báo, là một hán tử nổi tiếng. Ta từng nghe tướng quân nói qua, dường như Hạ Nhược Trọng Sơn trước kia cũng đã từng chịu ân của Địch Nhượng, người này khi Ngõa Cương mới vừa lập đã có vô số hảo hán đến đầu nhập, bởi vậy có thể thấy được danh vọng ở chốn lục lâm quả thật không nhỏ. Dân chúng địa phương cũng đều hưởng ứng, người đánh cá và khuân vác hai bên Hoàng Hà trong mười năm qua đã xây lên một tòa thổ trại, quan phủ nhiều lần phái binh đi tiêu diệt đều bị đánh cho đại bại mà quay về.
Diệp Hoài Tụ khẽ gật đầu, trong con ngươi hiện lên một tia lo lắng.
- Chúng ta đi thôi.
Nàng thấp giọng nói.
Lưu Hắc Thát và Gia Nhi gật đầu, lập tức lặng lẽ rút lui về phía sau. Chu Nhất Thạch chợt ngồi phịch dưới đất nói:
- Các ngươi lại không nói cho ta biết sẽ đi đâu, ta sẽ không đi. Có tin ta lúc này sẽ kêu lớn lên hay không? Chỉ cần quan quân xông lại, chúng ta ai cũng không thể đi được.
Lưu Hắc Thát cả giận nói:
- Vì sao ngươi lại có thể vô lại như vậy? Ngươi có đi hay không?
- Không đi!
Chu Nhất Thạch cũng phát cáu lên:
- Không nói cho ta biết thê tử và con cái của ta hiện ở nơi nào, một bước ta cũng không đi!
Lưu Hắc Thát tiến lên đá một phát vào mông của y tức giận nói:
- Chúng ta cực cực khổ khổ cứu ngươi ra, đến tận bây giờ ngay cả một tiếng tạ ơn ngươi cũng không nói thì cũng thôi đi, vì sao lại còn làm khó?
Chu Nhất Thạch nói:
- Không nói với ta định đi chỗ nào, không nói vợ ta đang ở đâu ta sẽ không đi! Mặc dù các ngươi đã cứu ta, nhưng nếu như nói muốn ta theo bọn cướp thì chỉ uổng công thôi! Nhà của ta đời đời trong sạch, trước kia đã lập được vô số công lao cho Đại Tùy, bình Nam Trần, đánh Cao Cú Lệ, thuyền lớn do Chu gia ta tạo ra đều rất được ưa chuộng, ta tuyệt đối sẽ không làm phản tặc!
Lưu Hắc Thát còn muốn nói nữa, Diệp Hoài Tụ lại khoát tay áo thản nhiên nói:
- Tốt, vậy ngươi một mình cứ ở lại chỗ này đi. Nếu ngươi muốn kêu cứ kêu, thử xem người của quan phủ sẽ bắt ngươi như thế nào? Thử xem người của quan phủ có thể giúp ngươi tìm được vợ con hay không? Thử xem ngươi còn có thể trở về lấy lại được Chu gia hay không?
- Ngươi…
Chu Nhất Thạch há to miệng, Diệp Hoài Tụ lại thật sự không để ý tới y nữa lập tức đi rồi.
Lưu Hắc Thát cười cười nói:
- Xin cứ tự nhiên, chúng ta từ Giang Đô cứu ngươi ra cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, vậy thì từ biệt!
Nói xong y cũng đi mất, Gia Nhi đi qua bên cạnh Chu Nhất Thạch dừng bước lại. Chu Nhất Thạch biết Gia Nhi tính tình tốt nhất, vừa muốn cầu nàng đôi câu, lại nghe thấy hai từ sau một tiếng thở dài của Gia Nhi.
- Ngu ngốc.
Chu Nhất Thạch ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên đau khổ. Y giận dỗi ngồi xuống, lại nhìn đám người của Diệp Hoài Tụ thật sự không để ý tới mình nữa mà đi về phía xa rồi, ngay cả đầu cũng không quay lại. Chu Nhất Thạch hoảng hốttrong lòng , vội vàng đứng dậy chạy đuổi theo. Y nóng nảy đuổi theo dưới chân vấp một cái té ngã quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy đám người của Diệp Hoài Tụ căn bản là bỏ mặc.
- Mới vừa rồi các ngươi còn nói cái gì người của Ngõa Cương trại nói nghĩa khí, các ngươi lại không nghĩa khí như thế không biết xấu hổ khi so sánh với người ta sao! Cứu người nào có ai lại không chịu trách nhiệm như vậy, cứu người cũng phải cứu tới cùng chứ!
...
...
Cự Dã Trạch
Lý Nhàn đứng bên bến nước nhìn năm nghìn tân binh mới vừa thu vào trong trạch đang tập luyện. Mấy ngày nay Trần Tước Nhi học theo bút ký hành quân của Hạ Nhược Bật, đã cơ bản nắm được phương pháp huấn luyện thuỷ quân. Ngay từ đầu hắn cũng không có yêu cầu các tân binh lên thuyền diễn tập chiến thuật đội tàu, mà là đem năm ngàn người chia thành mỗi tiểu đội một trăm người, để cho bọn họ ở chỗ nước cạn luyện tập đánh nhau và bơi lặn dưới nước.
Hiện giờ ở bến cũng có mấy trăm chiếc thuyền, tuy rằng không phải chiến thuyền chính quy nhưng cũng thích hợp dùng để vận binh. Một vài binh lính biết kỹ thuật bơi đang bơi thuyền qua lại trên mặt nước. Trần Tước Nhi giúp cho bọn họ quen thuộc hiệu lệnh giữa cờ hiệu của các thuyền. Ở trên bờ, mấy ngàn tên lính đang dựng thủy trại đơn giản.
Chỗ xa hơn, ước chừng có hơn một ngàn thợ thủ công đang xây dựng xưởng đóng tàu.
Trần Tước Nhi đi đến bên cạnh Lý Nhàn nói:
- Bọn lính đã luyện tập nhiều ngày, có thể nói cũng đã luyện được một thân bản lĩnh bơi lội. Chỉ có điều thuyền này quả thật có chút kém, ta có hỏi những người thợ này, những chiếc thuyền này sửa lại để vận lương tuy rằng không có gì khó khăn, nhưng nếu như đặt nỏ sàn chỉ sợ không chịu nổi.
Trần Tước Nhi chỉ về phía xưởng đóng tàu nói:
- Những người thợ kia được chúng ta "mời" từ hai bên bờ Hoàng Hà tới, trong đó cũng có người đã từng làm ở xưởng đóng tàu của Đại Tùy đấy, cũng có một vài người có bản lãnh thật sự đấy. Chỉ có điều bọn họ có thể làm được thuyền tốc độ "Hoàng Long" chứa được hơn trăm tên binh sĩ nhưng không thể làm được thuyền lớn "Ngũ nha" chứa hơn ngàn người.
Y cười cười nói:
- May mắn chính là, trong trạch của chúng ta gỗ để đóng thuyền không phải là vấn đề, không cần lại xuống Giang Nam vận chuyển gỗ lần nữa!
- Dù sao không có thuyền lớn là không được.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Cũng không biết phía Diệp đại gia sự việc làm đến đâu rồi, nếu quả thật có thể mời được người của Chu gia đến, nếu được bọn họ chỉ dẫn, nhiều thợ như vậy trong vòng một năm làm ra cho ngươi mấy thuyền lớn Ngũ nha cũng không thành vấn đề. Hai bên Hoàng Hà, hơn nữa bên cạnh bến nước có không ít thợ làm thuyền, ta thật sự không nghĩ tới trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể tìm được nhiều người như vậy.
Trần Tước Nhi nói:
- Cho dù không mời được người của Chu gia cũng có thể lấy đồ tốt cướp được để làm thuyền.
Y tính tính thời gian một chút rồi nói:
- Diệp đại gia đi cũng đã được vài ngày rồi, không biết mọi chuyện có được thuận lợi hay không.
Lý Nhàn nhìn mặt nước xa xăm, im lặng trong chốc lát nói:
- Huấn luyện thuỷ quân cho thật tốt, ta muốn đích thân đi Giang Nam một chuyến!
Bình luận truyện