Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 17: Tự ra tay



”Mẫn nhi!”, tách đám người Hồng Mai ra, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn cùng đi vào bên trong, trên dung nhan tuấn lộ rõ vẻ uất ức, tố cáo nét mặt coi thường của người nào đó.

Đường Mẫn vỗ trán, một đấng nam nhi có cần thiết phải giả bộ uất ức như thế không, bộ dáng kia có khác nào nàng đang khi dễ hắn sao. Không phải chỉ là nhận chút đồ của người ta, không phải chỉ dừng chân nghỉ tạm trong phủ người ta ít ngày, không phải chỉ không thương lượng với hắn thôi sao.

“Phu quân, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, ở dưới mái hiên của người ta, chúng ta phải nhẫn nhịn một chút không phải sao?“. Đường Mẫn vỗ vỗ vai Quân Mạc Ly, nhẹ giọng dụ dỗ.

Nhịn? Hắn có thể nhịn sao! Phu nhân của mình tiếp nhận vật phẩm của nam tử khác tặng cho, đã thế lại còn vào trong phủ của hắn ta tá túc, mà tất cả lại xảy ra ở dưới mí mắt, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lòng tự ái của nam nhân bị tổn thương nghiêm trọng, Quân Mạc Ly lập tức ôm lấy Đường Mẫn, đi thẳng vào bên trong phòng.

“Ngươi muốn làm gì!”, Đường Mẫn không nhịn được kêu lên, hắn không tức giận đến nỗi muốn trừng phạt nàng chứ, vào bên trong phòng, hắn muốn làm cái gì!

“Phu cương* bị tổn thương, Mẫn nhi, ngươi nói nên làm thế nào?”, Quân Mạc Ly đặt Đường Mẫn ở bên giường, híp mắt lại gần, khóe miệng khẽ nhếch.

*Phu cương: Tam cương ngũ thường là khái niệm đạo đức - xã hội của Nho giáo khi nói về người trong xã hội xưa. Trong đó tam cương là: Quân thần cương, phụ tử cương, phu phụ cương. Đây là ba quan hệ chủ chốt trong xã hội theo quan điểm phong kiến: Quân-Thần, Phu-Tử, Phu-Phụ.

“Ta có làm gì đâu, không phải đã có nơi ở miễn phí sao, không nên lãng phí!“.

“Vi phu không thiếu tiền, Mẫn nhi chỉ cần để ý đến ta là được rồi!”, Quân Mạc Ly xích lại gần, Đường Mẫn ngồi ở đầu giường không thể chạy trốn, có chút chột dạ. Nàng thừa nhận bản thân rất tò mò về Viên Lộc Khanh, người ta đã chủ động tiến lên, nàng tất nhiên liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý , chẳng phải càng gần sẽ càng quan sát tốt hơn sao!

“Phu quân ——”

Đường Mẫn cong cong mắt, cánh môi khẽ mở, thầm nói bên tai Quân Mạc Ly. Giọng nàng mềm mại, ôn nhu, lại ngọt ngào như mật khiến lòng Quân Mạc Ly mềm nhũn, vẻ mặt đang âm trầm cũng giãn ra rất nhiều, không nhịn được ôm lấy Đường Mẫn.

“Mẫn nhi.”

Hết cách rồi, hắn thật không có cách nào với nữ nhân này, nàng vừa kêu một tiếng, tim của hắn đã hoàn toàn tan rã. Mười bảy năm, hắn luôn luôn tự cho mình lạnh lùng thanh cao, vui buồn không lộ, không ngờ bản thân vẫn có điểm yếu.

Đường Mẫn, chính là khúc xương sườn mềm của hắn, mà đây cũng là do hắn cam tâm tình nguyện.

“Biết ngay là lòng hiếu kỳ của ngươi trỗi dậy mà, nói đi, vào nơi này muốn làm gì?“. Quân Mạc Ly tâm tư sáng suốt, cho nên lúc nãy mới trầm mặc không lên tiếng, đó là bởi vì hắn hiểu được Đường Mẫn đồng ý với Viên Lộc Khanh vào đây ở, nhất định là có ý đồ.

Vẻ mặt Đường Mẫn sáng ngời, phóng ánh mắt tán thưởng tới người bên cạnh, người hiểu nàng đích thực chỉ có Quân Mạc Ly.

“Viên Lộc Khanh là Thiếu tướng Phượng Lăng, hắn ta ở Đồng Uyển ba năm, ắt hẳn đối với nơi này rõ như lòng bàn tay. Với sự quen thuộc ấy sẽ có sự trợ giúp rất lớn cho chúng ta khi tìm hiểu những chuyện đã phát sinh ở Đồng Uyển!“.

“Hắn ta là thuộc hạ của cha ngươi!”, Quân Mạc Ly nhắc nhở, chuyện này hắn muốn phân định cho rõ ràng.

Miệng Đường Mẫn còn chưa khép lại, lập tức đứng hình. Viên Lộc Khanh là thủ hạ của phụ thân? Tại sao nàng không biết chuyện này chứ!

Quân Mạc Ly thì ngược lại, hắn đương nhiên biết rõ, Đồng Uyển là nơi Đường Ứng Nghiêu quản hạt, cho nên Viên Lộc Khanh ắt hẳn là thuộc hạ của ông ta, mà nàng thì rõ ràng chưa suy tính tới điểm này? Dựa vào tâm tư trốn tránh Đường Ứng Nghiêu, nếu biết rõ ở trong phủ của Viên Lộc Khanh sẽ gia tăng cơ hội gặp mặt của bọn họ thì có có đánh chết nàng cũng sẽ không đặt chân vào.

“Ngươi cố ý!”, Đường Mẫn chợt hiểu, thở phì phò chỉ vào Quân Mạc Ly, con hồ ly này rõ ràng muốn xem trò vui, trước đó có nhiều thời cơ như vậy mà hắn không thèm mở miệng nhắc nhở nàng, hiện tại tất cả thành định cục hắn mới thả ngựa sau pháo* là có ý gì.

*Thả ngựa sau pháo: tương đương với câu mất bò mới lo làm chuồng, việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả.

Quân Mạc Ly nhún nhún vai, sắc mặt bất đắc dĩ nhìn Đường Mẫn. Là ngươi nhất định phải vào ở, không thể trách ta được, ta không có đồng ý, chính ngươi làm chủ mà.

“Vậy ngươi cũng phải nhắc nhở ta chứ!”, Đường Mẫn quyệt miệng, bất mãn lầu bầu.

Nàng vẫn chưa muốn gặp phụ thân sớm như vậy, ông ấy vẫn còn nghĩ nàng ngu ngốc, nếu thấy nữ nhi mình vừa ra khỏi cửa liền trở nên bình thường thì chẳng phải đêm đó ở vườn mai ông đã bị lừa sao? Mặc dù Đường Ứng Nghiêu sẽ không trách cứ, nhưng trong thâm tâm nàng thực sự không muốn lộ diện ngay lúc này, có lẽ cũng là do chuyện về Thượng Quan Lâm đã kích thích nàng, thái độ của phụ thân đối với bà làm cho nàng cực kỳ khó chịu.

Quân Mạc Ly hiểu được tâm tư này của Đường Mẫn, tuy nhiên nếu phải gặp mặt thì sẽ không thể tránh được, Mẫn nhi giả vờ ngu ngốc sớm muộn gì Hầu Gia cũng sẽ biết. Thay vì đợi người khác nói cho ông biết, còn không bằng Mẫn nhi chủ động thoải mái thừa nhận, như vậy thì chẳng phải hai đằng đều vui sao.

“Hồng Mai, Lục Trúc, chúng ta đi dạo Đồng Uyển đi!”, Đường Mẫn vào Viên phủ đã mấy ngày, trong lòng cũng đã dần tiếp nhận chuyện tùy thời sẽ gặp phải Đường Ứng Nghiêu. Ký lai chi tắc an chi*, phụ thân nàng mà thôi, tránh làm gì!

*Ký lai chi tắc an chi: tương tự câu “Thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng”, chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.

“Tiểu thư, Đồng Uyển không yên ổn, chúng ta tốt nhất đừng đi ra ngoài!“. Hồng Mai hơi lo lắng, không khí trong Viên phủ quả thật không tầm thường, vài ngày qua không biết có bao nhiêu binh lính ra ra vào vào, hơn nữa mỗi một lần đều là những khuôn mặt không giống nhau. Mà tên Viên Tướng quân kia kể từ khi bọn họ vào đây ở cũng không hề lộ mặt, thật sự là quá kỳ quái rồi.

Lục Trúc hiếm khi gật đầu đồng ý, suy nghĩ trong lòng Hồng Mai cũng giống như suy nghĩ trong lòng nàng ta. Mặc dù tiểu thư không ngốc, nhưng lại không có võ công, một nữ tử yếu đuối đi trên đường phố Đồng Uyển, với tướng mạo kia của tiểu thư thật sự là không an toàn.

Thấy hai nha hoàn của mình nhíu mày Đường Mẫn thoáng sửng sốt. Hai nha đầu này thế nào mà còn băn khoăn hơn cả nàng, không vào hang hổ sao bắt được hổ con, không đi lại làm sao hiểu được tình trạng chân thật của Đồng Uyển. Đường Mẫn mang theo hai nha hoàn từ cửa sau đi ra ngoài, không làm kinh động bất luận kẻ nào, bao gồm cả Quân Mạc Ly.

Đường Mẫn nhàn nhã trấn định, híp mắt nhìn ra xung quanh đường phố, nhưng vẫn không tra được cái gì. Đi gần một canh giờ, ba người liền dừng chân ở trước cửa một tửu lâu.

Tụ Hiền Lâu, Đường Mẫn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên nóc, ba chữ màu vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chói đến mức không thể mở mắt nổi.

“Vào thôi!”, Đường Mẫn quay người lại, không chần chừ bước vào Tụ Hiền Lâu. Tiểu nhị ở bên trong đã sớm nhìn thấy ba người họ, nhìn phong cách ăn mặc của đám người Đường Mẫn liền biết là đây là người thuộc gia đình phú quý.

“Vị tiểu thư này, xin mời vào bên trong!”

Đường Mẫn ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy lầu một không còn chỗ trống, trong hoàn cảnh huyên náo tiếng nghị luận về Đồng Uyển. Đường Mẫn không khỏi nghi ngờ, chiến sự Đồng Uyển bộc phát, mà dân chúng vẫn còn rảnh rỗi uống trà đàm luận hay sao?

Mắt tiểu nhị lóe sáng, vừa nhìn đã thấu hiểu sự nghi hoặc trong mắt Đường Mẫn, liền vội vàng giải thích: “Chiến sự Đồng Uyển bùng phát, không thể nói là không coi trọng. Chỉ có điều Tụ Hiền Lâu này là nơi trao đổi tin tức rồng rắn lẫn lộn, càng hỗn loạn thì người tụ tập ở Tụ Hiền Lâu lại càng nhiều. Đây là lần đầu tiểu thư tới Đồng Uyển sao?“.

Đường Mẫn gật đầu, thì ra là như vậy. Ba chữ này Tụ Hiền Lâu thật có ý nghĩa, bản thân quả nhiên đã đến đúng chỗ. Nếu đây là nơi trao đổi tin tức, thì nhất định nàng có thể thấy được diện mạo chân thật của Đồng Uyển từ chỗ này.

“Sang bên kia ngồi đi!”, Đường Mẫn cự tuyệt lời mời của Tiểu nhị, không lên lầu nữa mà bước đến một chỗ trống dưới lầu một. Ở tầng này loại người nào đều có, chỉ ở đây mới có được thứ nàng muốn.

Tùy ý gọi chút trà bánh, Đường Mẫn liền vẫy lui tiểu nhị.

“Các ngươi cũng ngồi xuống đi, cứ đứng mãi như vậy không hay!“. Nàng cũng không muốn quá nhiều người chú ý, nữ tử xuất hiện tại tửa lâu vốn đã thưa thớt, lại còn có hai nha hoàn ở bên cạnh phục vụ, thì ba người họ chắc chắn sẽ thành cảnh đẹp ý vui trong mắt những người ở đây. Đến lúc đó thì không phải là nghe tin tức, mà thành khỉ để người ta nhìn chằm chằm.

Hồng Mai, Lục Trúc tuân theo ngồi xuống, an tĩnh uống trà, cũng không nói gì. Đường Mẫn vênh tai tập trung nghe ngóng những lời nghị luận trong đại sảnh, sắc mặt lộ rõ vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện