Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 36: Đêm trước



Edit+Beta: V-Emy

Hô hấp của ta dồn dập thêm vài phần, dốc hết toàn lực bình tĩnh trở lại, chỉ nói với hắn bốn chữ: "Cẩn thận lời nói."

Hoa Nam Bình đứng trước mặt ta, gió lớn từ ngoài Tuyên Chinh điện thổi vào, xua tan cảm giác ấm áp trong đại điện, ống tay áo đen dài bên người hắn giơ lên lại hạ xuống, y bào bay phất phới. Hắn nói với ta: "Ta đã hỏi qua đại phu chẩn mạch cho nàng, thân mình nàng vốn không tốt, ba năm trước vào lần đó nàng mất máu quá nhiều, để lại chứng hàn vẫn không điều trị dứt, nếu nàng nhất định muốn xoá sạch đứa bé này, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tánh mạng."

Ta nâng tay xoa bụng, nheo mắt lại hỏi: "Là đại phu ở Hồi Xuân đường kia nói?"

"Đúng vậy, sau khi thị vệ tìm hiểu tin tức, ta cải trang rồi tự mình đi hỏi, ta nói với hắn ta là phu quân nàng, điều nên nói hắn đều nói hết." Hắn giải thích.

Ta cười như không cười châm chọc nhìn hắn: "Thần đã có phu quân." Hắn lẳng lặng nhìn ta, khẽ gật đầu, không nói gì.

"Việc này bệ hạ chớ nhúng tay nữa, nếu để cho người khác biết, thần khó mà ăn nói với phu quân. Về phần đứa bé này, có lưu lại hay không cũng là việc riêng của bản thân thần, nếu bệ hạ đã đáp ứng để thần rời đi, hi vọng bệ hạ giữ chữ tín, —— sau này trừ phi quốc tang, thần tuyệt đối sẽ không trở về thành Trường An." Ta dùng khẩu khí bình thản nói.

Mặt nạ bình tĩnh trên mặt Hoa Nam Bình rốt cuộc mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ, hắn lui về phía sau hai bước, hô hấp hỗn loạn đi vài phần, thật lâu sau mới cười khổ với ta: "Nàng được... được lắm, Triệu Như Ngọc."

Ta rủ mắt không nhìn hắn. Trừ phi hắn chết, nếu không Triệu Như Ngọc kiếp này tuyệt đối sẽ không bước vào thành Trường An nửa bước! Ta vén vạt áo quỳ xuống, mặt hướng hắn, chắp tay thật sâu."Thần cáo lui, đêm Nguyên Tiêu thần xin ở phủ Tô thượng thư đợi bệ hạ."

???

····

Ta muốn tìm một cơ hội nói cho cha ta biết sự tình từ đầu đến cuối, Vì thế hôm nay ta kêu Cố Phán Hề đi vào phòng cha ta, đuổi mọi người đi, xác định trước cửa không có ai nghe lén, ta mới cẩn thận nói với cha ta: "Con mang thai, mang thai trong đoạn thời gian mất tích kia, không phải đứa bé của Hành Tri."

Cha ta vừa tỉnh ngủ, còn chưa tỉnh táo, ánh mắt nhập nhèm nhìn ta, đột nhiên phục hồi tinh thần, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên ghế. Ta khẩn trương trấn an ông. Môi lão gia tử run run nhìn Cố Phán Hề ở một bên, Phán Hề trầm trọng gật gật đầu.

Ông rít cái tẩu vài cái, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, phun ra vài hơi rồi yên lặng, cau mày nói: "Đến đây để ta sờ sờ bụng con, tôn nhi của ta thật sự ở bên trong sao?"

Khóe miệng ta co rút."Cha à, lão nhân gia cha trước tiên phải làm rõ trọng điểm có được không?" Cha ta xoa xoa cái mũi, ánh mắt vẫn liếc đến bụng ta như trước, vươn ngón trỏ ra cam đoan: "Chỉ sờ một chút!"

Ta bất đắc dĩ đi đến trước mặt ông, ưỡn bụng một cái tiến lên trước, cha ta tựa như cách lớp quần áo gõ quả dưa hấu vài cái, sau đó lại ghé đến nghe động tĩnh, lắc đầu nói: "Không bình thường, không bình thường, lúc nương con hoài con, ta sáp lại có thể nghe được con ở bên trong đá nàng,... Ta nói này Như Ngọc, con mang thai không đến nỗi là một..."

Cha ta sợ hãi nuốt nuốt nước miếng. Ta hung hăng trừng liếc người một cái, "Ít nói bậy!" Cố Phán Hề ở một bên giải thích: "Đứa bé còn quá nhỏ, đợi mấy ngày nữa có thể nghe được động tĩnh."

Hắn liếc mắt lão gia tử một cái, lạnh giọng uy hiếp, "Chỉ sợ, lão gia tử này miệng quạ đen—— " Cha ta khẩn trương phi phi hai tiếng, "Ta thì tính là gì, miệng quạ đen này của ta sao có thể bằng miệng quạ đen của Triệu Thanh Y, nhớ năm đó —— "

Ta ý thức được lão gia tử đang muốn đánh trống lãng, vì thế nhanh chóng đánh gãy lời ông, tiếp tục hỏi ý kiến, "Chuyện về Triệu Thanh Y đêm nay các người vừa uống rượu vừa tán gẫu cho tới sáng mai con cũng không quản, hiện tại quan trọng nhất là, con thật sự không biết đứa bé này rốt cuộc nên lưu lại hay là nên xoá sạch." Cha ta không có chút do dự: "Lưu lại."

"Ngài nói thì đơn giản."

Ta buồn rầu ngồi dựa vào ghế bên cạnh người, "Tây Lương mùa đông năm nay không hề có động tĩnh, phỏng chừng đầu xuân lại bắt đầu ầm ĩ, đến lúc đó con một thân mang thai đi theo chân bọn họ mắng trận đánh giặc chắc?!"

Cha ta gõ gõ cái tẩu, "Con nói cũng phải, đám nhóc Tây Lương kia, muốn đi đánh chúng nhưng lại mang thai quả thật không phải chuyện —— " Cố Phán Hề đặt nắm tay lên môi, cố ý ho khan hai tiếng, ánh mắt cha ta nhất thời một mảnh thanh minh: "Không được, quản Tây Lương hay không Tây Lương, đứa bé này phải lưu!"

Ta nổi giận đùng đùng cầm chén trà trong tay ném lên bàn. Cha ta cuống quít vuốt xuôi lông ta: "Chuyện ở Tây Lương có thể để Trần Lưu Danh đi, nếu thật sự không được thì để Tô Hi đi."

"Tô Hi..."

Khóe miệng ta co rút, "Để Tô Hi dẫn tất cả nam nhân Triệu gia quân đến Tây Lương?"

Cha ta cau mày, dường như đang cẩn thận suy xét lời nói của ta có được không, sau đó lắc đầu, nhìn chằm chằm ta nói, "—— dù sao đứa bé này phải lưu lại."

"Lưu lại về sau làm sao bây giờ?! Lưu lại về sau ta làm thế nào cho đứa bé này công đạo, lưu lại ta làm thế nào ——" ta vô lực cãi lại, "—— làm thế nào đối mặt với Hành Tri?"

Cha ta chầm chậm rít cái tẩu một cái, dựa mình vào ghế, chỉ yếu ớt quăng ra tám chữ, "Đọa sát hoàng tự, sao gia diệt môn." (giết hại con cháu hoàng tộc, tịch thu tài sản và giết cả nhà)

Lời này giống như một đạo sấm sét ầm ầm nổ tung trong đầu ta, ta hô một tiếng đứng lên, cướp đi cái tẩu trong miệng cha ta."Cha có ý gì? Chuyện con mất tích nửa năm kia, chẳng lẽ cha đều nhất thanh nhị sở sao?!"

Cha ta "xuy" một tiếng cười, nói: "Nửa năm sau khi con mất tích, chuyện gì ta cũng không làm, liền phái tướng quân Triệu gia lật tung toàn bộ Đại Hoa, mỗi ngày chỉ đi tìm con, nhưng suốt nửa năm không hề có tin tức, ngoại trừ hắn, không người nào có thể làm được."

Ta hiểu rõ gật đầu. "Sau đó, ta tìm đến mật thám ẩn núp ở Tây Lương, mật thám nói cho ta biết, Tây Lương cũng không có tin tức của con, con tựa như đột nhiên bốc hơi khỏi chiến trường. Ta liền xác định suy đoán lúc trước của mình, vì thế ta tiến cung cầu tiên đế, tiên đế sợ con bước theo gót của cô cô con, ép buộc hắn buông tay."

"Vì sao ta lại xuất hiện ở nơi cách Trường An xa như vậy?" Ta vẫn khó hiểu như trước. Cha ta chán nản thở dài một tiếng: "Hắn đồng ý, người của tiên đế cứu con ra, vụng trộm cho con ăn si tình cổ, kỳ quái là khi đó tự nhiên lại gặp mấy cao thủ Tây Lương, chúng nhận ra bọn họ là thị vệ cấm quân, liền ra tay mạnh bạo, bọn họ tạm thời đưa con đi an trí, rồi cho ta biết đi đón con."

"Cao thủ Tây Lương?" Ta nhìn cha ta. Cha ta nhún nhún vai tỏ vẻ mình không biết trả lời ra sao:

"Chuyện tình về sau, bản thân con cũng biết, cái tên mù đường Triệu Thanh Y kia trong lúc lạc đường tìm được con, vốn dĩ đi phía đông, không biết hắn như thế nào, lại đi tới phía tây, chậm trễ chút thời gian, Hành Tri lo lắng cho con, bỏ lại sự vụ Ngự Sử đài đi theo Triệu Thanh Y, lúc này mới hữu kinh vô hiểm tìm được con."

"Hành Tri..." Ta yên lặng nhớ kỹ cái tên này, trong lòng một mảnh nóng bỏng.

Ta bưng mặt cùng một tư thế với cha ta dựa vào ghế, cái mũi ê ẩm, ta thật không biết nên làm thế nào đối mặt hắn, cho dù hắn từng không thật tâm với ta, nhưng tình ý của hắn hiện tại ta nhìn thấy trong mắt, ta cũng chỉ muốn một đường rời đi cùng hắn, sống thật tốt, không dính liếu đến loại sự tình này nữa.

Nhưng hiện giờ, ta chỉ cảm thấy ta không có tư cách đứng ở bên cạnh hắn, hắn xứng với tiểu thư khuê các tài hoa hơn người, chứ không phải loại nữ nhân lỗ mãng hồ đồ như ta. Biểu tình rối rắm của cha và con gái chúng ta giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả số nếp nhăn ở mi tâm cũng giống nhau.

???

Mấy buổi lâm triều tiếp theo, ta đều cáo bệnh không tham gia, ở trong phủ ta cũng liều mạng trốn tránh Giang Hành Tri, chuyển đến thư phòng, mỗi ngày ngủ ở đó. Thư Ngữ hiện tại gặp được ta, ngay cả ánh mắt chán ghét cũng lười cho, chỉ như nhìn thấy không khí. Triệu Khả thì vô cùng kinh ngạc, nhưng khó có được nàng nói chuyện thẳng thắn, nàng nhìn ra tâm tình ta không tốt, không nói nhiều. Tối hôm đó là mười bốn tháng giêng, ta lần mò hồi phủ, Triệu Khả đưa ta đến thư phòng, ta lại dặn dò nàng đi thu thập đồ đạc một lần, nhìn xem cái gì thiếu mang đi hết, đi lần này xong phỏng chừng không cần đi nữa.

Triệu Khả gật đầu nhớ kỹ. Triệu Khả đi rồi, ta một mình mang theo đèn lồng đẩy cửa thư phòng ra, kinh ngạc phát hiện ra trên bàn sách là một ngọn đèn nhạt.

Giang Hành Tri cầm một quyển sách, thần sắc ngạc nhiên giương mắt nhìn ta. Ta lập tức bày ra tươi cười vô hại. "Triệu Như Ngọc, nàng đến tột cùng là muốn tránh ta tới khi nào? Mấy ngày nay ta làm sai cái gì sao?" Hắn hỏi ta. Ta giả ngu: "Làm sao có thể chứ..."

Hắn nheo ánh mắt, "Vậy nàng làm sai cái gì?" Ta: "..."

"Nói!"

Hắn bỏ sách xuống, đi tới gần ta. Trong thư phòng rất ấm áp, hắn chỉ mặc trường bào trắng hình trăng non, ngọn đèn yếu ớt lúc sáng lúc tối chỉ có thể chiếu sáng lên sườn mặt hắn đang cúi mắt nhìn ta, trong đôi mắt phượng là thần sắc bất đắc dĩ.

"Cho ta chút thời gian nữa." Ta nói, "Cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định nói cho ngươi biết."

Trong lòng ta yên lặng hạ quyết tâm, nếu hắn không muốn theo ta đi, ta liền trói hắn lại, nếu hắn thực sự không muốn đứa bé này, vì hắn xoá sạch cũng không sao. Hắn thở dài một tiếng thỏa hiệp, thay ta cởi bỏ áo ngoài nặng nề trên người, hắn nhẹ giọng hỏi: "Hội đèn lồng đêm Nguyên Tiêu, nàng có rảnh đi không?"

Ta bình tĩnh nói ra lí do thoái thác ta đã sớm chuẩn bị cho hắn, "Tô thượng thư muốn ta đến phủ hắn thẩm tra sổ sách, hắn nói ngân lượng của cấm quân nhiều lắm, muốn ta trước khi đi cùng hắn tính toán sổ sách." Ta cảm giác hắn dường như thở dài một hơi, hắn buông ngọc trâm buộc tóc của ta ra, nói: "Ở phủ Tô thượng thư sao, cũng tốt."

???

Sáng mười lăm tháng giêng, ta đang luyện kiếm ở hậu viện, Triệu Khả đến thông báo cho ta: "Trưởng công chúa điện hạ đến đây." Ta suýt nữa thì té nhào, "Tiểu tổ tông kia tới làm chi?" Triệu Khả khinh thường liếc mắt ta một cái, "Tiểu thư lúc trước tự mình rước nợ đào hoa, giờ hỏi em làm gì? Cứ xem như tiểu thư phải đi, người ta đến đưa tiễn đi."

Ta mặc ngoại bào vào tính đến chính sảnh bái kiến trưởng công chúa, nào ngờ vừa quay đầu liền nhìn thấy nàng nhấc váy bổ nhào về phía ta. Cách nàng vài bước xa, bọn thị vệ cùng cung nữ đang lo lắng nhìn trưởng công chúa. Trưởng công chúa giờ phút này mặc một bộ trang phục quý nữ Trường An bình thường, áo cánh màu đỏ váy lụa màu trắng, trên mái tóc mây là kim bộ diêu*, theo bước chân nàng phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ta cực kì hưởng thụ ngắm nhìn thân ảnh của nàng, trong lòng rất ư là nhộn nhạo, ôi tiểu mỹ nhân ~~

Thời điểm nàng gần đến trước mặt ta, đột nhiên vấp phải cục đá nhô ra, thân mình nhào ra trước, ta theo bản năng tiến lên một bước ôm nàng vào lòng, miễn cho nàng té ngã xuống đất lại cáu kỉnh với ta.

Nàng căn bản chính là cố ý ngã sấp xuống, nàng tính đúng rằng ta sẽ tiếp được nàng, sức mạnh như hổ đói vồ mồi áp đảo ta xuống, ta tuyệt đối không nghĩ tới trưởng công chúa thoạt nhìn nhỏ nhắn đáng yêu, vậy mà lại có thể sánh với muội muội đầu trư Tô Tố Tố mà Tô Hi kia từng một phen nhắc tới... Tất cả cảnh vật đều đột nhiên khuynh đảo về phía trước, kết quả ta bị nàng đặt ở dưới thân mình.

Trưởng công chúa nằm sấp trên người ta, tay lại không nhàn rỗi, lúc ta còn đang bị đá cuội dưới thân đâm cho nhe răng, bàn tay thoáng lạnh của nàng lại từ vạt áo trượt vào ngực ta. Ta mở to hai mắt nhìn. Cằm Triệu Khả rớt xuống dưới. Trưởng công chúa đang bóp nắn ngực ta mấy cái, đột nhiên mím mím cái miệng nhỏ nhắn, oa một tiếng nước mắt liền trào ra. Ta đẩy nàng ra cũng không phải, không đẩy ra cũng không phải. Giang Hành Tri vào triều trở về đến hậu viện tìm ta, nhìn đến cảnh này, dại ra hồi lâu mới kiệt lực bình tĩnh trở lại.

Hắn trước tiên lưu loát quỳ xuống thỉnh an trưởng công chúa, sau đó nói với trưởng công chúa đang vỡ ào nước mắt: "Công chúa điện hạ, ngài có thể lấy tay ra khỏi ngực phu nhân thần trước rồi hãy khóc tiếp hay không?"

Trưởng công chúa nghe được lời hắn nói, gương mặt đầy nước mắt quay lại nhìn hắn một cái, ta cảm thấy tay nàng lại vói vào áo ta chọc chọc ngực ta, rồi gào khóc tiếp tục trào lệ, "Bản cung thất tình... hu hu —— "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện