Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 64



Editor: V-Emy

Ta biết tính tình của hắn nên chỉ câm miệng không nói, tiểu nhị tử nhỏ giọng lập đi lập lại mấy tiếng, thanh âm thanh thúy đáng yêu cào cào vào lòng khiến ta ngứa ngáy, ta liền nghiêng người qua nựng nó, "Tiểu nhị tử, kêu nương đi—— "

Sắc mặt Hoa Nam Bình hòa hoãn đôi chút, mặc cho ta đùa bỡn khuôn mặt tiểu nhị tử trong lòng hắn, tiểu nhị tử mút mút tay của ta hai ba cái, sau đó cong khóe miệng cười ngây ngô, i a i a hai tiếng, chu đôi môi phấn nộn lên đóng rồi lại mở, cặp mắt màu hổ phách trong suốt sạch sẽ di truyền từ phụ thân. Lòng ta lập tức mềm nhũng, chân như đang bước trên mây.

"Đứa nhỏ mới bây lớn làm sao có thể nói được, nàng làm nương không xứng chức chút nào." Hoa Nam Bình ôm nó đưa qua Phúc công công, Phúc công công cẩn thận rời khỏi Tuyên Chính điện.

Ta nhìn tiểu nhị tử càng lúc càng xa, lúc này mới quẫn bách nói với Hoa Nam Bình, "Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lần sau sẽ cố gắng thêm."

Ánh mắt Hoa Nam Bình toé ra chút cảm xúc dịu dàng, hắn xoay người nhẹ nhàng hôn xuống môi ta, nói, "Nàng nói đúng, lần sau sẽ có kinh nghiệm."

Lúc này ta mới phản ứng lại điều vừa mới nói, liền bắt đầu ấp úng.

Hoa Nam Bình nở nụ cười, "A Ngọc, nàng trở về đi, lát nữa ta ta tới phủ nàng thăm Yên Nhạc."

Lúc này Phúc công công đi đến, "Bệ hạ, đại công tử Lễ bộ Tần thượng thư Tần Minh cầu kiến."

Ta kinh ngạc, hắn tới làm cái gì?

Hoa Nam Bình phất tay áo đuổi ta đi, sau đó nói Phúc công công, "Tuyên hắn vào."

Ta đi đến cửa lớn Tuyên Chính điện, vừa vặn gặp thoáng qua Tần Minh, thánh tăng cao thượng như thanh tùng nghiêng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, khẽ gật đầu chào hỏi. Ta chú ý hắn đã bỏ đi tăng bào, trang phục tục gia, xem ra hắn quả thật là có tâm hoàn tục.

··

Hoàng hôn ngày hôm nay, Hoa Nam Bình quả thật đến đây, một thân một mình, ngay cả thị vệ và thái giám cũng không dẫn theo, tuy nói Tướng quân phủ gần hoàng cung, nhưng bình thường hắn đến ít nhất cũng mang theo hai thị vệ, ta có chút lo lắng, nhỏ giọng khuyên hắn đôi câu.

Hắn lại mỉm cười giơ bàn tay giấu sau lưng hắn đến trước mặt ta, nhẹ nhàng đong đưa, ánh mắt ta "ba" một cái liền sáng lên.

Sở thích của ta rất giống cha ta, danh kiếm, bảo mã, rượu ngon, mỹ nhân, tất cả ta đều thích, có đôi khi nhìn thấy liền bất động không nhúc nhích.

Mà trong tay hắn, đúng là một bầu rượu Trúc Diệp Thanh thượng hạng.

Vừa vặn phía sau hắn không có ai đi theo, ta cũng lười so đo vấn đề tuân thủ lễ hay không tuân thủ lễ, trực tiếp nhào qua đoạt rượu trong tay hắn, để tự hắn đi vào phòng nhìn nữ nhi.

Hoa Nam Bình chỉ có thể thấp giọng thở dài.Qua một hồi hắn đến đình bát giác ở hậu uyển tìm ta, nửa bầu Trúc Diệp Thanh kia đã vào bụng của ta, hắn vuốt ve tóc trên đầu ta, nói, "Yên Nhạc dường như không vui."

Ta mê mang nhìn hắn, "Xưa nay Yên Nhạc đều đi theo cha ta, một tấc cũng không rời, cha ta sợ ta chiếu cố làm bị thương ngoại tôn nữ bảo bối của ông, bình thường ta ôm nó một chút đã kinh hồn táng đảm, mấy ngày nay có chút việc, nói đến cũng đã lâu rồi không hảo hảo bồi nó."

"Ta không phải nói chuyện đó." Hắn cúi đầu đùa bỡn vạt áo của ta, "Yên Nhạc và An Khang là song bào thai, cảm xúc giữa hai đứa dường như có thể truyền cho nhau, tách chúng ra như vậy, thật sự không tốt."

"Ta cũng biết là không tốt, nếu về sau hậu cung của ngươi lại thêm vài mỹ nhân, không biết còn bắt nạt tiểu nhị tử của ta thế nào nữa, đứa nhỏ kia thoạt nhìn vừa ngây ngô lại ngốc nghếch, ai..." Ta nhíu cái mũi.

Động tác trên tay hắn cứng đờ, nâng ánh mắt lên nhìn ta, khóe môi cong lên cười, "A Ngọc đang ghen sao?"

Ta theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng rượu lại xông lên não, ta ngu ngốc gật đầu.

Tâm tình hắn lại không tệ, đoạt đi bầu rượu trong tay ta quăng trên mặt đất, tiến lên muốn hôn ta, không vội không chậm cọ cọ môi ta, hơi thở ấm áp phà vào mặt ta, rượu ta vừa uống vào lại lập tức xông lên, ta choáng váng nhìn gương mặt hắn gần trong gang tấc.

Ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu qua một bên né tránh hắn, chống tay lên ngực hắn hỏi, "Trúc Diệp Thanh... làm thế nào lại ngấm mạnh như vậy? Ta... Ta..."

Gương mặt Hoa Nam Bình gió êm sóng lặng.

"Ngươi lại kê đơn với ta?!" Ta đè nén cảm giác choáng váng trong đầu, ngữ khí tức giận.

"Không phải là dược." Hắn dùng một bàn tay trói buộc hai tay ta ở sau người, bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve hai má của ta, "Trúc Diệp Thanh là do Tần Minh trộn lẫn hồng mai nhị tuyết trình lên từ Tướng Quốc Tự, có một chút tác dụng thúc tình."

Ta nhìn khuôn mặt bình thản yên lặng của hắn, tức giận muốn bộc phát.

Vừa vặn ta ngồi ngay lan can đình bát giác, hai tay thừa dịp hắn không phòng bị dùng sức tránh thoát, xoay người "bùm" một tiếng nhảy vào hồ sen.

Mùa này nước ao rất lạnh, hoa sen héo úa, lá sen trên mặt nước cũng có vài phần héo vàng, hơi rượu và □ còn chưa diệt, thắt lưng đã bị một đôi cánh tay hữu lực ôm lấy kéo lên.

Hoa Nam Bình ướt đẫm cả người ôm ta nhanh chóng trở về phòng ta, trên đường gặp được Triệu Khả, Triệu Khả đang muốn tiến lên chào hỏi ta, liếc mắt nhìn Hoa Nam Bình một cái, sắc mặt nàng nhất thời thay đổi, lui ở một bên nói cũng không dám.

Hắn đá văng cửa phòng, bước đến giường quăng ta lên, may là chăn trên giường dày ta ngã mới không đau, nhưng đầu vẫn bị đụng, ta đau "ui" một tiếng.

Ta chú ý thấy bàn tay bên người hắn nắm thành quyền rồi lại buông ra, lặp lại nhiều lần, mới đưa tay cởi vạt áo của ta.

Ta xoay người né tránh.

"Cởi y phục ướt của nàng ra!" hắn trầm giọng nói, "Miễn ngày mai lại sinh bệnh."

Ta lúc này mới cảm giác được thân thể bắt đầu rét run, nhìn hắn không có ý muốn rời khỏi, chỉ có thể đưa lưng về phía hắn cởi ngoại bào ướt đẫm ra, vứt trên mặt đất, lúc này hắn đột nhiên hỏi ta, "Vì sao?"

Ta biết hắn muốn hỏi cái gì, nhưng không muốn trả lời, chỉ thấp giọng nói "Ta đang muốn hỏi ngươi vì sao lại nghĩ ra chiêu tổn hại như vậy?"

Hắn dừng một chút, thành thật trả lời, "Tần Minh nói đây là khúc mắc của nàng, tâm bệnh cần có tâm dược."

Ta xấu hổ xoay người nhìn về phía hắn, "Tần Minh? Hoa Bình ngươi nghĩ sao vậy? Ngươi cư nhiên đem loại... chuyện này... này nói cho Tần Minh sao?!"

"Ta không có nói với hắn." Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, nhanh chóng dời tầm mắt, "Là tự hắn nói."

"Hắn nói cái gì?"

Sắc mặt Hoa Nam Bình trầm xuống, nhưng vẫn trả lời ta chi tiết, "Hắn hỏi, bệ hạ gần đây có phải dục cầu bất mãn hay không."

"Nói bậy." Ta phản bác hắn, "Tần Minh là thánh tăng cao khiết như vậy, làm sao có thể nói ra những lời này, khẳng định là ngươi đổ tội danh lung tung lên đầu người ta."

Huống chi hắn không ưa Tần Minh đã là chuyện sớm có.

"Tri nhân tri diện bất tri tâm, hắn cao thượng hắn đạm bạc hắn vô tranh với đời, vậy hắn ham muốn niệm Nguyệt thì sao?"

Ta không nói tiếp nữa, nhưng quả thật cũng không thể tin được hình tượng của Tần Minh kia đều là biểu hiện giả dối.

Hoa Nam Bình dường như cũng không thích đàm luận chuyện Tần Minh với ta lâu, hắn thở dài một tiếng ngồi ở mép giường, khóa ta lại trong chăn, tâm bình khí hòa nói, "Lần một lần hai, nàng đều vì trốn chuyện thân cận với ta mà một mình khó chịu, nàng thật sự chán ghét ta đến thế sao?"

Ta cười ngây ngô với hắn, "Ngươi nói gì vậy, ta thích ngươi còn không kịp mà."

Hắn nghe thấy vậy lập tức bắt đầu cởi bỏ dây lưng trung y của ta, ta cả kinh lui về phía sau, "Bình... Hoa Bình à, ngươi làm cái gì vậy?!"

Hoa Nam Bình vô tội nhìn ta, "A Ngọc, ta biết mấy lần kia ta làm nàng đau, nhưng mấy lần đó đều là vì ta giận nàng, loại sự tình này, thật sự không đau."

Những lời này của hắn làm cho ta hồi tưởng lại mấy đoạn ngắn kia, hắn thô lỗ, hắn lỗ mãng gây đau đớn cho ta, quả thật làm ta chùn bước trước loại chuyện này. Kỳ thật nhắc đến, về điểm này đau đớn cũng không phải không thể chịu được, chỉ là trong lòng ta còn chút bất mãn, cố ý không cam tâm tình nguyện cho hắn.

Hoa Nam Bình nhìn ta, "Hãy thử một lần, nếu nàng lại đau, vậy về sau liền..."

Ta quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc chờ hắn nói tiếp, hắn lại theo bản năng nuốt những lời phía sau trở vào.

"Khúc mắc của nàng nhất định phải gỡ bỏ." Hắn nghiêm túc nhìn ta, "A Ngọc, chẳng lẽ nàng muốn ta thủ cả đời... sống quả sao?"

Hoa Nam Bình hí nửa mắt, xem bộ dáng ta khẩn trương nhìn hắn, nhoẻn miệng cười với ta, khóe môi cong lên lộ ra ngàn loại phong tình, ta cảm giác trong đầu lại có một ngọn lửa đang chậm rãi thiêu mất lý trí của ta.

"Ngươi tắm rửa trước đi..." Ta gian nan dời tầm mắt qua một bên, nói, "Trên người có mùi nước ao, ta nghe thấy khó chịu."

Hắn rũ mắt do dự một lát, xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau Triệu Khả tiến vào, bĩu môi với ta bắt đầu chuẩn bị cho ta tắm rửa.

Ta chỉ đơn giản tắm trong thùng gỗ một chút, liền đuổi nàng ra, mềm chân mặc y phục, mở cửa sổ ra chuẩn bị lẻn ra bên ngoài.

Đang lúc ta muốn thở phào nhẹ nhõm, chân của ta lại không chạm tới được mặt đất kiên cố mà bị cuốn vào một cái ôm ấm áp ẩm ướt mang theo hơi thở tươi mát.

Thanh âm Hoa Nam Bình nghe qua có vẻ bất đắc dĩ, "Ta biết mà."

Ta vô lực giãy dụa, không biết rốt cuộc hắn bỏ cái gì vào rượu cho ta uống, chỉ có thể chôn bả đầu vào cổ hắn cam chịu.

"Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, hôm nay nàng phải theo ta!" Hắn bình thản nói.

Thân mình ta có chút cứng ngắc.

Hoa Nam Bình xoa xoa lưng ta, "A Ngọc, tin tưởng ta, sẽ không đau."

Ta cắn răng phẫn uất, "Ngươi ỷ vào việc ta thích ngươi, làm xằng làm bậy."

Hắn nghiêng mặt rũ mắt nhìn ta, trong mắt rạo rực ý cười, ánh trăng như sương rơi trên gương mặt của hắn, viền quanh bóng dáng hắn, ánh trăng nhợt nhạt rọi phía sau hắn, làm nổi bật một thân như ngọc của hắn, trên lông mi và gương mặt hắn vẫn lưu lại mấy giọt nước chưa lau đi, lung lay như sắp rơi xuống.

Rượu chưa tán đi trong bụng ta lại dâng lên một trận, cảm giác hỗn loạn kia lập tức khuếch tán lên đến đầu, cắn nuốt hơn phân nửa lý trí ta, hô hấp của ta bắt đầu dồn dập.

Hắn vỗ vỗ lưng ta, "Tư vị thúc tình rất khổ sở, A Ngọc, nàng thật sự không muốn sao?"

Ta hung hăng nhắm mắt lại, cắn răng nhỏ giọng nói, "□ đáng xấu hổ —— "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện