Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới
Chương 35: Dốc ruột dốc gan
Bên bờ sông Tần Hà, đèn sáng như ban ngày, người đi lại ồn ào huyên náo.
May mà ở sa mạc có bão cát, nói chuyện phải hét lên mới nghe thấy nên giọng nói của Hoàng tử Y Nặc đặc biệt to. Diệp Chiêu ở lâu trên chiến trường giết giặc, hét to để phát đi hiệu lệnh, cổ họng tuy hơi khàn đục, nhưng giọng nói không nhỏ hơn so với những người đàn ông bình thường. Huống hồ Hạ Ngọc Cẩn lại có khả năng nghe lén, tai thính hơn những người bình thường khác, vì thế cậu ta ngồi ở nơi hơi ồn ào và có phần hơi xa, nhưng vẫn có thể nghe rõ những lời đối phương nói chuyện.
Hoàng tử Y Nặc bước thêm mấy bước tiến gần hơn về phía cây cầu, lẳng lặng che khuất tầm nhìn của Diệp Chiêu, dẫn dắt sự chú ý của Diệp Chiêu lên những chiếc du thuyền trên sông Tần Hà, nói vài câu bâng quơ rồi than thở: “Ba năm trước trên chiến trường, Diệp tướng quân thần dũng, quả là một anh hùng. Không ngờ tướng quân lại là một người phụ nữ, nếu cô sinh ra ở Đông Hạ, e rằng những hảo hán muốn thành hôn với cô đuổi đi không hết. Bây giờ phu quân của cô hẳn phải là người đàn ông xuất sắc tài hoa nhất Đại Tần này mới có thể lọt vào mắt xanh của cô được!”.
Thiên hạ có ai là không biết sự chơi bời của Nam Bình Quận Vương? Những lời này của Hoàng tử Y Nặc rõ ràng là một sự châm biếm, đã vậy lại còn giả bộ: “Tôi là người nước ngoài tôi chả biết gì hết”. Giả tạo đến nỗi Hạ Ngọc Cẩn đến thổ huyết cũng không biết bắt đầu thổ từ đâu.
Không ngờ, Diệp Chiêu sắc mặt không đổi, tim cũng không đập loạn nhịp, gật đầu trả lời: “Đúng vậy”.
Hoàng tử Y Nặc cũng không ngờ Diệp Chiêu lại đồng ý nhanh như thế, vội vàng cung kính nói tiếp: “Không biết Hạ Quận Vương là văn chương xuất chúng hay võ nghệ siêu quần? Không biết có thể cho tôi đây từ phương xa tới thỉnh giáo được không”.
Diệp Chiêu vội nói lảng đi: “Điểm tốt của anh ấy anh không học được”.
Hoàng tử Y Nặc vuốt vuốt mũi, hình như ngại ngùng nói: “Nói thật, sau khi tôi biết Diệp tướng quân là con gái, trong lòng đã vô cùng ngưỡng mộ. Tuy hai nước có khác nhau, minh châu có chủ, nhưng trong lòng vẫn có gì đó không thoải mái, tốt xấu gì cũng cho tôi biết mình đã thua cái gì chứ”.
Câu nói này nói với một người phụ nữ đã có chồng thì quả thật là quá thất lễ.
Hạ Ngọc Cẩn thầm đoán thằng cha bệnh hoạn này không biết có phải vì thấy Diệp Chiêu giống con trai nên nảy sinh ý gì chăng?
Diệp Chiêu cũng không hài lòng, hơi cau mày, chỉ là vấn đề thân phận nên không đành quở trách anh ta.
Hoàng tử Y Nặc không chịu lùi bước, sảng khoái cười nói: “Anh ta văn hoa nho nhã, võ nghệ chắc là ở dưới trướng tướng quân hả?”.
Diệp Chiêu trả đũa lại: “Đúng vậy, võ nghệ của anh ta dưới tôi, e là không được ba chiêu, Hoàng tử tốt xấu gì cũng được một trăm chiêu, nếu đem so sánh, thực sự vẫn kém xa”.
“Cũng đúng”, Hoàng tử Y Nặc bị Diệp Chiêu gợi lại chuyện cũ, cảm thấy hơi mất mặt một chút bèn vội vàng lấp liếm nói: “Chúng tôi đều là bại tướng dưới tay tướng quân, đều như nhau cả thôi, tốt xấu gì anh ta cũng xinh đẹp hơn tôi”.
“Ngươi mới xinh đẹp! Đồ Đông Hạ khốn nạn dã man chết tiệt!”. Hạ Ngọc Cẩn rất hận người khác khen mình xinh đẹp, càng hận một người con trai bệnh hoạn lại khen mình xinh đẹp. Cậu tức giận đến nỗi nói lầm bầm một mình, đáng tiếc là nếu bị phát hiện đang nghe trộm thì thực sự không hay ho chút nào, vì thế đành cố kiềm chế không dám nhảy ra.
Diệp Chiêu thản nhiên nói: “Không hoàn toàn là dung mạo xinh đẹp mà anh ta thực sự rất tốt”.
Hoàng tử Y Nặc vẫn không chịu lùi bước: “Tôi rất vui khi nghe thấy điều đó, tóm lại khiến tôi thua cũng thấy tâm phục khẩu phục”.
Diệp Chiêu chợt ngẩn ra một lúc, cô nhớ tới Hạ Ngọc Cẩn, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, tỏ vẻ hơi ngại ngùng, thần thái cũng không lạnh lùng nữa. Nhưng những chuyện tình cảm tế nhị này sao có thể trước mặt bao nhiêu người mà sơ ý nói ra được? Thật là mất mặt quá, vì vậy Diệp Chiêu giả vờ đằng hắng một tiếng, định không nói tiếp chủ đề này nữa.
Nhưng người Đông Hạ vốn dũng cảm, từ trước đến giờ không có thói quen giấu giếm chuyện yêu đương nam nữ, lại thêm Hoàng tử Y Nặc biết rõ Hạ Ngọc Cẩn là người như thế nào, trong lòng đã sẵn ý nghĩ xúi bẩy chia rẽ và muốn xem trò vui nên năm lần bảy lượt mở miệng thăm dò, thậm chí còn khích tướng: “Trừ phi Hạ Quận Vương thật sự tồi tệ như thế, khiến Diệp tướng quân không tìm ra được ưu điểm nào, vì thế tìm hết cớ này đến cớ khác để thoái thác, đến một câu nói hay về cậu ta cũng không nói ra được? À, tôi nghe người ta nói Hạ Quận Vương chẳng qua là đồ bỏ đi, vốn dĩ tôi không tin, bây giờ xem ra… cậu ta chẳng qua chỉ là một con cừu nhỏ dễ thương ngoan ngoãn thôi”.
Khen người phụ nữ giống con cừu, là tán dương về vẻ đẹp.
Khen người đàn ông là con cừu, thì đó là sự sỉ nhục.
Diệp Chiêu cuối cùng cũng tỏ ra phẫn nộ, đấm mạnh một cái vào thân cây liễu bên cạnh, mạnh đến nỗi cả cây liễu lắc lư như chuẩn bị đổ đến nơi, khiến Hạ Ngọc Cẩn đang trốn ở dưới bị một phen sợ chết khiếp. Sau đó cô ấy nuốt một hơi, tức giận phản bác: “Anh ấy không phải là con cừu, mà là hùng ưng”.
Hoàng tử Y Nặc kéo dài giọng, dường như không dám tin vào tai mình nói: “Hùng ưng?”. Sau đó cúi đầu nhìn sát vào mặt Diệp Chiêu và cười đểu: “Đích thị là một con chim ưng nhỏ xinh đẹp”.
“Có loại chim ba năm không bay, một khi đã bay thì bay vút tận trời xanh, ba năm không hót, một khi đã hót thì hót kinh động mọi người, những ngày sau này còn dài lắm”. Diệp Chiêu tức giận nhưng khuôn mặt không để lộ ra, cô nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Khả năng của con người không thể biết trước được”.
“Đừng tức giận”. Hoàng tử Y Nặc nhìn trước nhìn sau, xác định Hạ Ngọc Cẩn vẫn còn đang trốn như một con chuột, chắc là vẫn chưa bị Diệp Chiêu phát hiện, lại quan sát biểu hiện của Diệp Chiêu, hình như không giống với vẻ đang đùa giỡn, vội vàng an ủi nói: “Cô nói là gì thì là thế đi”.
“Anh ấy bây giờ tuy chỉ là chú chim ưng nhỏ vẫn chưa mất đi lông vũ, nhưng chú chim ưng nhỏ sẽ có ngày dang rộng đôi cánh, giống như tất cả những hùng ưng khác bay vút trên trời xanh”. Diệp Chiêu nói như đang trút giận, chẳng quan tâm gì đến thái độ của Hoàng tử Y Nặc, cô nói liền một mạch mà không nghỉ: “Anh ấy rất thông minh, có thể trong vòng hai ngày hiểu tường tận nội dung sâu sắc của bảy tám quyển sách, đồng thời ghi nhớ tất cả, thuộc lòng không sai một chữ. Anh ấy thân phận cao quý, nhưng lại rất lương thiện, chưa bao giờ ức hiếp dân nghèo, lúc nào cũng quan tâm mọi người xung quanh, trong phạm vi và khả năng của mình luôn hành hiệp trượng nghĩa. Anh ấy có nghị lực, có thể chịu đựng được mười mấy năm vô vị đơn điệu, hết lần này đến lần khác nghiên cứu cùng một sự việc, cho đến khi làm tốt mới thôi. Anh ấy có dũng khí, chưa từng bị khuất phục trước sự mạnh mẽ của đối thủ. Anh ấy thông minh nhanh nhẹn, biết ứng phó, biết sử dụng những cách không bình thường để giải quyết sự việc. Anh ấy luôn tích cực cố gắng, mười mấy năm đau ốm, lơ lửng giữa sống và chết, nhưng chưa bao giờ làm trái tim anh ấy mất đi phần nào nhiệt huyết… Anh còn muốn tôi nói tiếp không?”.
Hoàng tử Y Nặc cứng lưỡi: “Chẳng lẽ anh ta không có điểm nào không tốt sao?”.
Diệp Chiêu kiên quyết nói: “Những điểm xấu của anh ấy, tôi đều thích hết”.
Trên thế giới này vĩnh viễn không bao giờ tìm được một người tình thực sự hoàn mỹ.
Nhưng hoặc có thể là có một người, mỗi một khuyết điểm của anh ta trong con mắt của bạn lại đáng yêu vô cùng tạo thành một sự hoàn mỹ.
Hoàng tử Y Nặc bỗng thấy mình hình như tưởng đang làm một việc thông minh cuối cùng lại thành một việc ngu ngốc, vội vàng cười ha hả vài tiếng cho qua, rồi đòi quay về để uống rượu tiếp.
Diệp Chiêu tuy không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng đi theo anh ta.
Ở phía đầu cầu, Hạ Ngọc Cẩn ôm lấy đầu gối, đờ đẫn nhìn bờ đá.
Từ nhỏ cơ thể Hạ Ngọc Cẩn vốn đã yếu ớt, hoang phí sách vở, lãng phí thời gian, bị nuôi như con gái trong nhà kín. Sau khi lớn lên, có một khoảng cách khá lớn so với những người bạn cùng tuổi, văn dốt võ nát, cái gì cậu cũng không bằng người khác. Sau khi sức khỏe tốt lên một chút, lại bị thế giới xa hoa làm mờ mắt, nên lại tiếp tục tụt hậu.
“Nắng to lắm, đừng xem bóng ngựa nữa, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Đừng học người khác đứng nghiêm như thế, cậu đã không khỏe, mau lấy cái ghế lại đây”.
“Thưởng hoa có quan trọng hơn sức khỏe không? Cậu nên đi đến chòi nghỉ ngơi ở bên cạnh đi”.
“Cơ thể vừa mới khỏe lại, đừng đọc nhiều sách quá, cẩn thận đau mắt đấy”.
“Dù gì cũng là cháu ruột của trẫm, cho dù không có bản lĩnh vẫn phải khen ngợi chứ?”
“Dù gì cũng nợ cậu ta nhiều năm như thế, cho nên nếu ở bên ngoài có gây rối một chút, thì chỉ cần không gây ra chuyện gì to tát cũng có thể coi là không có chuyện gì”.
“Danh tiếng? Hoàng gia tông thất, còn có ai dám nói lung tung nữa không?”.
“Nhìn xem, kia chính là tiểu vương gia chơi bời, cái vẻ ngoài xinh đẹp đem so sánh với cái vô dụng của cậu ta, ha ha…”.
Trong mắt mọi người cậu là đồ vô dụng! Đồ bỏ đi! Đồ chơi bời! Đồ khốn nạn! Là một đồ thừa không có một tí tác dụng gì!
Cậu ngày nào cũng mơ hồ sống cho hết ngày.
Chưa có ai có một chút hy vọng gì đối với cậu.
Chưa có ai từng biết trong lòng cậu cũng đã từng có ước mơ.
Chưa có ai từng biết…
Cậu ta đã từng mơ chinh chiến sa trường, làm dũng mãnh tướng quân.
Cậu ta đã từng mong hành hiệp trượng nghĩa, làm giang hồ hiệp khách.
Cậu ta đã từng mong muốn thân cao vạm vỡ, học hành nho nhã.
Cậu ta đã từng mộng tưởng thật thà trong sạch, làm đại quan triều đình.
Cùng với sự lớn lên của năm tháng, hiện thực đã từng bước từng bước hủy hoại đi mộng tưởng.
Cuối cùng cậu trở thành một thằng đàn ông chơi bời.
Cậu tưởng rằng mình đã bỏ cuộc từ lâu, không bao giờ nhớ lại những ước mơ thời trẻ con dại dột đó nữa.
Cô ấy biết rõ những ưu điểm của cậu, chấp nhận những khuyết điểm của cậu, cô ấy còn rất chân thành tin tưởng vào cậu, nhưng vút cao trời mây, việc này… sao có thể làm được cơ chứ?
Người con gái chết tiệt này nói năng khoa trương quá!
Cái gì mà hùng ưng với không hùng ưng, ghê chết đi được, ba hoa đến nỗi tên ngốc tử Đông Hạ tới cũng tin là thật!
Nếu mà lọt vào tai người khác thì thật là một chuyện nực cười!
Hạ Ngọc Cẩn tức giận nhổ nước bọt, hình như muốn quên hết những chuyện vừa rồi. Nhưng mũi lại thấy cay cay, nước mắt trôi nhẹ trên má, yếu ớt rơi xuống. Cậu ta vội vàng ôm lấy mặt, cúi đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy ra, không muốn để người khác phát hiện ra một việc mất mặt thế này, nhưng khuôn mặt trắng nõn đó vẫn đầm đìa nước mắt, lau thế nào cũng không sạch được.
Không được khóc, không được khóc…
Nam nhi có nước mắt nhưng không được để rơi dễ dàng thế được.
Trong đầu bỗng hiện lên trước đây rất lâu rất lâu rồi, lời lão Cao bán thịt dê đã từng nói: “Người con gái quan trọng nhất là người dốc ruột dốc gan ra đối đãi tốt với cậu, thành tâm thành ý chăm sóc cậu”.
Ba tháng bảy ngày sau khi thành thân, Hạ Ngọc Cẩn đối với Diệp Chiêu, như lần đầu tiên quen biết vậy.
May mà ở sa mạc có bão cát, nói chuyện phải hét lên mới nghe thấy nên giọng nói của Hoàng tử Y Nặc đặc biệt to. Diệp Chiêu ở lâu trên chiến trường giết giặc, hét to để phát đi hiệu lệnh, cổ họng tuy hơi khàn đục, nhưng giọng nói không nhỏ hơn so với những người đàn ông bình thường. Huống hồ Hạ Ngọc Cẩn lại có khả năng nghe lén, tai thính hơn những người bình thường khác, vì thế cậu ta ngồi ở nơi hơi ồn ào và có phần hơi xa, nhưng vẫn có thể nghe rõ những lời đối phương nói chuyện.
Hoàng tử Y Nặc bước thêm mấy bước tiến gần hơn về phía cây cầu, lẳng lặng che khuất tầm nhìn của Diệp Chiêu, dẫn dắt sự chú ý của Diệp Chiêu lên những chiếc du thuyền trên sông Tần Hà, nói vài câu bâng quơ rồi than thở: “Ba năm trước trên chiến trường, Diệp tướng quân thần dũng, quả là một anh hùng. Không ngờ tướng quân lại là một người phụ nữ, nếu cô sinh ra ở Đông Hạ, e rằng những hảo hán muốn thành hôn với cô đuổi đi không hết. Bây giờ phu quân của cô hẳn phải là người đàn ông xuất sắc tài hoa nhất Đại Tần này mới có thể lọt vào mắt xanh của cô được!”.
Thiên hạ có ai là không biết sự chơi bời của Nam Bình Quận Vương? Những lời này của Hoàng tử Y Nặc rõ ràng là một sự châm biếm, đã vậy lại còn giả bộ: “Tôi là người nước ngoài tôi chả biết gì hết”. Giả tạo đến nỗi Hạ Ngọc Cẩn đến thổ huyết cũng không biết bắt đầu thổ từ đâu.
Không ngờ, Diệp Chiêu sắc mặt không đổi, tim cũng không đập loạn nhịp, gật đầu trả lời: “Đúng vậy”.
Hoàng tử Y Nặc cũng không ngờ Diệp Chiêu lại đồng ý nhanh như thế, vội vàng cung kính nói tiếp: “Không biết Hạ Quận Vương là văn chương xuất chúng hay võ nghệ siêu quần? Không biết có thể cho tôi đây từ phương xa tới thỉnh giáo được không”.
Diệp Chiêu vội nói lảng đi: “Điểm tốt của anh ấy anh không học được”.
Hoàng tử Y Nặc vuốt vuốt mũi, hình như ngại ngùng nói: “Nói thật, sau khi tôi biết Diệp tướng quân là con gái, trong lòng đã vô cùng ngưỡng mộ. Tuy hai nước có khác nhau, minh châu có chủ, nhưng trong lòng vẫn có gì đó không thoải mái, tốt xấu gì cũng cho tôi biết mình đã thua cái gì chứ”.
Câu nói này nói với một người phụ nữ đã có chồng thì quả thật là quá thất lễ.
Hạ Ngọc Cẩn thầm đoán thằng cha bệnh hoạn này không biết có phải vì thấy Diệp Chiêu giống con trai nên nảy sinh ý gì chăng?
Diệp Chiêu cũng không hài lòng, hơi cau mày, chỉ là vấn đề thân phận nên không đành quở trách anh ta.
Hoàng tử Y Nặc không chịu lùi bước, sảng khoái cười nói: “Anh ta văn hoa nho nhã, võ nghệ chắc là ở dưới trướng tướng quân hả?”.
Diệp Chiêu trả đũa lại: “Đúng vậy, võ nghệ của anh ta dưới tôi, e là không được ba chiêu, Hoàng tử tốt xấu gì cũng được một trăm chiêu, nếu đem so sánh, thực sự vẫn kém xa”.
“Cũng đúng”, Hoàng tử Y Nặc bị Diệp Chiêu gợi lại chuyện cũ, cảm thấy hơi mất mặt một chút bèn vội vàng lấp liếm nói: “Chúng tôi đều là bại tướng dưới tay tướng quân, đều như nhau cả thôi, tốt xấu gì anh ta cũng xinh đẹp hơn tôi”.
“Ngươi mới xinh đẹp! Đồ Đông Hạ khốn nạn dã man chết tiệt!”. Hạ Ngọc Cẩn rất hận người khác khen mình xinh đẹp, càng hận một người con trai bệnh hoạn lại khen mình xinh đẹp. Cậu tức giận đến nỗi nói lầm bầm một mình, đáng tiếc là nếu bị phát hiện đang nghe trộm thì thực sự không hay ho chút nào, vì thế đành cố kiềm chế không dám nhảy ra.
Diệp Chiêu thản nhiên nói: “Không hoàn toàn là dung mạo xinh đẹp mà anh ta thực sự rất tốt”.
Hoàng tử Y Nặc vẫn không chịu lùi bước: “Tôi rất vui khi nghe thấy điều đó, tóm lại khiến tôi thua cũng thấy tâm phục khẩu phục”.
Diệp Chiêu chợt ngẩn ra một lúc, cô nhớ tới Hạ Ngọc Cẩn, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, tỏ vẻ hơi ngại ngùng, thần thái cũng không lạnh lùng nữa. Nhưng những chuyện tình cảm tế nhị này sao có thể trước mặt bao nhiêu người mà sơ ý nói ra được? Thật là mất mặt quá, vì vậy Diệp Chiêu giả vờ đằng hắng một tiếng, định không nói tiếp chủ đề này nữa.
Nhưng người Đông Hạ vốn dũng cảm, từ trước đến giờ không có thói quen giấu giếm chuyện yêu đương nam nữ, lại thêm Hoàng tử Y Nặc biết rõ Hạ Ngọc Cẩn là người như thế nào, trong lòng đã sẵn ý nghĩ xúi bẩy chia rẽ và muốn xem trò vui nên năm lần bảy lượt mở miệng thăm dò, thậm chí còn khích tướng: “Trừ phi Hạ Quận Vương thật sự tồi tệ như thế, khiến Diệp tướng quân không tìm ra được ưu điểm nào, vì thế tìm hết cớ này đến cớ khác để thoái thác, đến một câu nói hay về cậu ta cũng không nói ra được? À, tôi nghe người ta nói Hạ Quận Vương chẳng qua là đồ bỏ đi, vốn dĩ tôi không tin, bây giờ xem ra… cậu ta chẳng qua chỉ là một con cừu nhỏ dễ thương ngoan ngoãn thôi”.
Khen người phụ nữ giống con cừu, là tán dương về vẻ đẹp.
Khen người đàn ông là con cừu, thì đó là sự sỉ nhục.
Diệp Chiêu cuối cùng cũng tỏ ra phẫn nộ, đấm mạnh một cái vào thân cây liễu bên cạnh, mạnh đến nỗi cả cây liễu lắc lư như chuẩn bị đổ đến nơi, khiến Hạ Ngọc Cẩn đang trốn ở dưới bị một phen sợ chết khiếp. Sau đó cô ấy nuốt một hơi, tức giận phản bác: “Anh ấy không phải là con cừu, mà là hùng ưng”.
Hoàng tử Y Nặc kéo dài giọng, dường như không dám tin vào tai mình nói: “Hùng ưng?”. Sau đó cúi đầu nhìn sát vào mặt Diệp Chiêu và cười đểu: “Đích thị là một con chim ưng nhỏ xinh đẹp”.
“Có loại chim ba năm không bay, một khi đã bay thì bay vút tận trời xanh, ba năm không hót, một khi đã hót thì hót kinh động mọi người, những ngày sau này còn dài lắm”. Diệp Chiêu tức giận nhưng khuôn mặt không để lộ ra, cô nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Khả năng của con người không thể biết trước được”.
“Đừng tức giận”. Hoàng tử Y Nặc nhìn trước nhìn sau, xác định Hạ Ngọc Cẩn vẫn còn đang trốn như một con chuột, chắc là vẫn chưa bị Diệp Chiêu phát hiện, lại quan sát biểu hiện của Diệp Chiêu, hình như không giống với vẻ đang đùa giỡn, vội vàng an ủi nói: “Cô nói là gì thì là thế đi”.
“Anh ấy bây giờ tuy chỉ là chú chim ưng nhỏ vẫn chưa mất đi lông vũ, nhưng chú chim ưng nhỏ sẽ có ngày dang rộng đôi cánh, giống như tất cả những hùng ưng khác bay vút trên trời xanh”. Diệp Chiêu nói như đang trút giận, chẳng quan tâm gì đến thái độ của Hoàng tử Y Nặc, cô nói liền một mạch mà không nghỉ: “Anh ấy rất thông minh, có thể trong vòng hai ngày hiểu tường tận nội dung sâu sắc của bảy tám quyển sách, đồng thời ghi nhớ tất cả, thuộc lòng không sai một chữ. Anh ấy thân phận cao quý, nhưng lại rất lương thiện, chưa bao giờ ức hiếp dân nghèo, lúc nào cũng quan tâm mọi người xung quanh, trong phạm vi và khả năng của mình luôn hành hiệp trượng nghĩa. Anh ấy có nghị lực, có thể chịu đựng được mười mấy năm vô vị đơn điệu, hết lần này đến lần khác nghiên cứu cùng một sự việc, cho đến khi làm tốt mới thôi. Anh ấy có dũng khí, chưa từng bị khuất phục trước sự mạnh mẽ của đối thủ. Anh ấy thông minh nhanh nhẹn, biết ứng phó, biết sử dụng những cách không bình thường để giải quyết sự việc. Anh ấy luôn tích cực cố gắng, mười mấy năm đau ốm, lơ lửng giữa sống và chết, nhưng chưa bao giờ làm trái tim anh ấy mất đi phần nào nhiệt huyết… Anh còn muốn tôi nói tiếp không?”.
Hoàng tử Y Nặc cứng lưỡi: “Chẳng lẽ anh ta không có điểm nào không tốt sao?”.
Diệp Chiêu kiên quyết nói: “Những điểm xấu của anh ấy, tôi đều thích hết”.
Trên thế giới này vĩnh viễn không bao giờ tìm được một người tình thực sự hoàn mỹ.
Nhưng hoặc có thể là có một người, mỗi một khuyết điểm của anh ta trong con mắt của bạn lại đáng yêu vô cùng tạo thành một sự hoàn mỹ.
Hoàng tử Y Nặc bỗng thấy mình hình như tưởng đang làm một việc thông minh cuối cùng lại thành một việc ngu ngốc, vội vàng cười ha hả vài tiếng cho qua, rồi đòi quay về để uống rượu tiếp.
Diệp Chiêu tuy không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng đi theo anh ta.
Ở phía đầu cầu, Hạ Ngọc Cẩn ôm lấy đầu gối, đờ đẫn nhìn bờ đá.
Từ nhỏ cơ thể Hạ Ngọc Cẩn vốn đã yếu ớt, hoang phí sách vở, lãng phí thời gian, bị nuôi như con gái trong nhà kín. Sau khi lớn lên, có một khoảng cách khá lớn so với những người bạn cùng tuổi, văn dốt võ nát, cái gì cậu cũng không bằng người khác. Sau khi sức khỏe tốt lên một chút, lại bị thế giới xa hoa làm mờ mắt, nên lại tiếp tục tụt hậu.
“Nắng to lắm, đừng xem bóng ngựa nữa, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Đừng học người khác đứng nghiêm như thế, cậu đã không khỏe, mau lấy cái ghế lại đây”.
“Thưởng hoa có quan trọng hơn sức khỏe không? Cậu nên đi đến chòi nghỉ ngơi ở bên cạnh đi”.
“Cơ thể vừa mới khỏe lại, đừng đọc nhiều sách quá, cẩn thận đau mắt đấy”.
“Dù gì cũng là cháu ruột của trẫm, cho dù không có bản lĩnh vẫn phải khen ngợi chứ?”
“Dù gì cũng nợ cậu ta nhiều năm như thế, cho nên nếu ở bên ngoài có gây rối một chút, thì chỉ cần không gây ra chuyện gì to tát cũng có thể coi là không có chuyện gì”.
“Danh tiếng? Hoàng gia tông thất, còn có ai dám nói lung tung nữa không?”.
“Nhìn xem, kia chính là tiểu vương gia chơi bời, cái vẻ ngoài xinh đẹp đem so sánh với cái vô dụng của cậu ta, ha ha…”.
Trong mắt mọi người cậu là đồ vô dụng! Đồ bỏ đi! Đồ chơi bời! Đồ khốn nạn! Là một đồ thừa không có một tí tác dụng gì!
Cậu ngày nào cũng mơ hồ sống cho hết ngày.
Chưa có ai có một chút hy vọng gì đối với cậu.
Chưa có ai từng biết trong lòng cậu cũng đã từng có ước mơ.
Chưa có ai từng biết…
Cậu ta đã từng mơ chinh chiến sa trường, làm dũng mãnh tướng quân.
Cậu ta đã từng mong hành hiệp trượng nghĩa, làm giang hồ hiệp khách.
Cậu ta đã từng mong muốn thân cao vạm vỡ, học hành nho nhã.
Cậu ta đã từng mộng tưởng thật thà trong sạch, làm đại quan triều đình.
Cùng với sự lớn lên của năm tháng, hiện thực đã từng bước từng bước hủy hoại đi mộng tưởng.
Cuối cùng cậu trở thành một thằng đàn ông chơi bời.
Cậu tưởng rằng mình đã bỏ cuộc từ lâu, không bao giờ nhớ lại những ước mơ thời trẻ con dại dột đó nữa.
Cô ấy biết rõ những ưu điểm của cậu, chấp nhận những khuyết điểm của cậu, cô ấy còn rất chân thành tin tưởng vào cậu, nhưng vút cao trời mây, việc này… sao có thể làm được cơ chứ?
Người con gái chết tiệt này nói năng khoa trương quá!
Cái gì mà hùng ưng với không hùng ưng, ghê chết đi được, ba hoa đến nỗi tên ngốc tử Đông Hạ tới cũng tin là thật!
Nếu mà lọt vào tai người khác thì thật là một chuyện nực cười!
Hạ Ngọc Cẩn tức giận nhổ nước bọt, hình như muốn quên hết những chuyện vừa rồi. Nhưng mũi lại thấy cay cay, nước mắt trôi nhẹ trên má, yếu ớt rơi xuống. Cậu ta vội vàng ôm lấy mặt, cúi đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy ra, không muốn để người khác phát hiện ra một việc mất mặt thế này, nhưng khuôn mặt trắng nõn đó vẫn đầm đìa nước mắt, lau thế nào cũng không sạch được.
Không được khóc, không được khóc…
Nam nhi có nước mắt nhưng không được để rơi dễ dàng thế được.
Trong đầu bỗng hiện lên trước đây rất lâu rất lâu rồi, lời lão Cao bán thịt dê đã từng nói: “Người con gái quan trọng nhất là người dốc ruột dốc gan ra đối đãi tốt với cậu, thành tâm thành ý chăm sóc cậu”.
Ba tháng bảy ngày sau khi thành thân, Hạ Ngọc Cẩn đối với Diệp Chiêu, như lần đầu tiên quen biết vậy.
Bình luận truyện