Tướng Quân Sủng Thê
Chương 15: Âm thầm quan sát
Hôm nay hai mươi tháng sáu, Vương thị mang theo đại nhi tử cùng tiểu nữ nhi, còn có ba tỷ muội Tô gia đến Từ Ân Tự dâng hương cầu phúc. Bởi vì đại nữ nhi Khương Di đã đính hôn với đại công tử Công bộ thị lang Ngụy gia Ngụy Quân, tháng hai sang năm sẽ tổ chức hôn lễ, nên không tiện ra ngoài.
Đối với việc trong khoảng thời gian trước đó mà ba tỷ muội gặp phải, bà tất nhiên cũng đã nghe nói tới, nhưng vào đoạn thời gian kia trùng hợp bà phải trở về Võ Dương Hầu phủ, bắt đầu từ mùa đông năm trước tới nay, thân thể Đỗ thị di nương của Vương thị liên tục không tốt.
Kỳ thật Đỗ thị vốn là con gái một gia đình nhỏ, do nhan sắc xuất chúng, năm đó được Võ Dương Hầu nhìn trúng nâng về nhà làm di nương. Mới đầu, Võ Dương Hầu thấy bà tuổi trẻ diện mạo xinh đẹp, tính tình mềm mại, cũng thực sự sủng một hồi, bất quá tiệc vui chóng tàn, đợi sau khi Đỗ thị sinh hạ nữ nhi Vương thị, sự sủng ái của Võ Dương Hầu đã sớm không còn ở đây, về sau ngược lại Vương thị tuổi nhỏ được Võ Dương Hầu yêu thích, hai mẹ con các bà mới không còn quá khổ sở.
Đến khi Vương thị gả cho Khương phụ, mới đầu, chức quan Khương phụ chẳng hề cao, Đỗ thị ở Võ Dương Hầu phủ gần như là một người vô hình, mấy năm nay, Khương phụ càng ngày càng được trọng dụng, chức quan cũng vững vàng nâng lên, cuộc sống của Đỗ thị mới khá hơn một chút.
Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, nơi hậu viện nhiều việc ngấm ngầm xấu xa, thân thể Đỗ thị suy cho cùng đã bị phá hỏng, năm ngoái nhiễm phong hàn, cũng không ai coi là việc quan trọng, đợi khi chú ý đến, thì bệnh đã nặng rồi.
Cho nên, lần này tới Từ Ân Tự, Vương thị đầu tiên là mang nhóm chất nữ giải sầu, bái lạy Bồ Tát, xua đuổi vận rủi, mặt khác, cũng là muốn cầu phúc cho di nương Đỗ thị, phù hộ thân thể bà sớm ngày bình phục.
Đoàn người đến dưới chân núi, vì biểu hiện sự thành tâm, đều bắt đầu tự mình đi bộ lên chùa.
Từ Ân Tự xây dựng vào năm Hạ Thái Tông hai mươi sáu tuổi, là do Hạ Thái Tông xây để tưởng nhớ mẫu thân ông Văn Đức hoàng hậu, đây cũng là Phật tự nổi danh nhất trong kinh thành, đứng đầu về vẻ đẹp hùng vĩ tráng lệ. Nơi này tựa vào núi mà xây nên, nằm ngay trên Thiên Thai Sơn ở vùng ngoại ô phía Nam kinh thành, trên đó có 999 cái bậc thang uốn quanh, khắp nơi trồng cây quế, cây gỗ sồi, cùng cây cọ, ở đây có thể bái phật, có thể du ngoạn ngắm cành, là nơi người kinh thành hay đến.
Đợi cho đoàn người Tô Nhược U lên tới đỉnh núi, thì đã là giờ Tỵ canh ba, bọn họ phần lớn là nữ quyến, tất nhiên là không thể đi nhanh.
Chỉ thấy cửa chùa được tạo thành từ ba tòa cổng vòm đặt ngang hàng, góc mái hiên trên cổng vểnh lên, đan xen hợp lí, kiến trúc tinh xảo, bức tường đỏ bên hông có đề sáu chữ to “Nam mô a di đà Phật”, vào trong Phật đường đứng sừng sững, cây cối phát triển xanh tươi, che mát cả ngôi chùa.
Vương thị mang theo nữ nhi, nhóm chất nữ tiến vào đại điện bái Phật. Vẻ ngoài đại điện trang nghiêm hùng tráng, đấu củng(*) giao thoa xen kẽ, mái hiên cao vút, cột nhà chạm trổ xà ngang điêu khắc, màu sắc tinh tế, nguy nga lộng lẫy. Trong đại điện tượng Phật đúc bằng vàng, cao to uy nghiêm, nhưng trên nét mặt để lộ sự yên bình, thanh thản, cảm giác phổ độ chúng sinh, Tô Nhược U đỡ Vương thị cùng nhau quỳ xuống, thành tâm thành ý bái lạy.
(đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Lúc này, một vị lão phu nhân bên cạnh nhìn sang, trong ánh mắt hiện lên nhiều điều suy nghĩ mong mỏi.
Cảm giác được có ánh mắt đang quan sát đánh giá mình, Tô Nhược U quay đầu nhìn lại, là một lão phu nhân mặc áo ngoài màu đỏ đậm có thêu tiên hạc chân mang giày hoa, vẻ mặt hiền hòa, thấy nàng nhìn qua đây, cười chào hỏi, “Người càng già, thì càng thích xem mấy tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, cảm thấy giống như tràn đầy tinh thần, phấn chấn hơn trước, tiểu cô nương này lão thái bà ta nhìn quen mặt, không biết người nhà ai?”
Tô Nhược U bị trưởng bối trêu ghẹo, hơi xấu hổ, biết lão nhân gia thiện chí, đáp lại, “Vãn bối Tô Nhược U, nhà ở ngõ phố dài thành Nam, được lão phu nhân khen ngợi, vãn bối nhưng là không dám nhận.”
Tô Nhược U cúi đầu, không có chú ý tới lão nhân gia ngay tại lúc nàng đang nói chuyện, hào quang trong mắt lóe ra.
“Con không ngại lão bà tử gọi con là U Nhi?”
“Vãn bối tất nhiên sẽ không để ý đến.” Không biết tại sao, Tô Nhược U nhìn lão nhân trước mắt, cảm giác hiện lên một loại tình cảm kính ngưỡng thân thiết, đại khái có lẽ do nàng từ nhỏ không có ông nội bà nội, nhìn lão phu nhân phía trước, khuôn mặt hiền từ, liền muốn gần gũi vài phần.
“Nếu lão bà tử đã gọi con U Nhi, thì con cũng đừng khách khí, trực tiếp gọi ta một tiếng bà nội Bùi đi, "Lão phu nhân" ba chữ này như thế nào từ trong miệng con gọi ra, lão bà tử ta nghe sao không được tự nhiên.” Lão nhân gia bắt được tay Tô Nhược U, vỗ nhẹ, vô cùng thương yêu.
Mặc dù mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng động tác của lão nhân gia Tô Nhược U lại cảm thấy tuyệt đối không đột ngột, chỉ có thể cảm thán, người cùng người chung đụng, cảm giác thật sự rất trọng yếu, hợp mắt nhau, song phương cứ như vậy mà biểu hiện sự thân mật.
Không muốn làm cho lão nhân gia thất vọng, hai gò má Tô Nhược U ửng đỏ, nhẹ nhàng gọi một câu, “Bà nội Bùi.”
“Ai!” Lão nhân gia đặc biệt cao hứng đáp lại, trong lòng thì nghĩ, nếu bỏ đi chữ “Bùi”, trực tiếp kêu bà nội, ta sẽ càng thêm vui mừng!
Không sai, người trước mặt Tô Nhược U đúng là Bùi lão phu nhân không cần phải nghi ngờ.
Kể từ ngày đó, cháu trai ở bên ngoài trở về hò hét, ồn ào muốn đến Tô gia cầu hôn, tuy rằng Bùi lão gia tử cùng Bùi lão phu nhân bị bức ép bởi lực sát thương quá lớn của cháu trai đích tôn, phải đầu hàng đáp ứng, nhưng tâm lý bên trong rốt cuộc vẫn chưa buông xuống được.
Bùi lão phu nhân trong tối ngoài sáng hỏi thăm nhiều mặt, hoàn hảo đều là nghe được cháu dâu nhà mình tư sắc hơn người, tính tình đoan trang, làm việc chững chạc, ôn nhu hiền lành, làm cho nhị lão Bùi gia vui vẻ vô cùng, đích thực có thể nói là hạnh phúc tới quá đột ngột!
Bùi lão phu nhân đương nhiên cũng hỏi thăm ra, ba tỷ muội Tô Nhược U, thuở nhỏ mất mẹ, có phần đáng thương, để cho Bùi lão phu nhân vừa nghe xong một phen đau lòng, cháu dâu bà đáng thương như vậy, đợi đến khi gả Bùi phủ, bà nhất định sẽ thương nàng thật nhiều!
Hơn nữa nghe Tô Nhược U chưa đến mười ba tuổi đã bắt đầu xử lý chuyện của cửa hàng lương thực, bà càng thêm hài lòng!
Như việc Bùi gia bồi dưỡng nhân tài, tuy nói quân tử khinh thường tiếp xúc cùng với tiền bạc dung tục, nhưng quân tử dùng loại đồ nào mà không cần dùng đến tiền, cơ bản nhất là giấy và bút mực, cũng sẽ tiêu phí không ít tiền bạc, huống chi, một số thời điểm còn phải trao dồi lục nghệ(*), mà ngay cả bình thường cùng bạn ngâm thi đối ẩm, còn không hầu hạ thêm vào rượu ngon trà ngon, cái nào không đốt tiền!
(Lục nghệ: lễ nghi, âm nhạc, bắn tên, cưỡi ngựa, thư pháp, tính toán)
Hiện tại con trai tuy có chức vị, bổng lộc cũng cao, nhưng trong nhà trừ chi tiêu hằng ngày, lễ tiết thăm viếng qua lại đều là do thôn trang, cửa hàng bù vào. Hơn nữa cháu trai lại như vậy, một việc cũng không hỏi đến, quản lý chi tiêu trong phủ về sau chỉ có thể trông cậy vào cháu dâu, hiện tại nếu cháu dâu đã có khả năng như vậy, bà tất nhiên thở phào nhẹ nhõm, khẳng định về sau cái công việc quản gia này không cần lo lắng đến nữa!
Mặc dù bản thân Bùi lão phu nhân rất hài lòng, nhưng còn chưa thấy qua mặt mũi cháu dâu bà như thế nào! Nghe đầy tớ đến báo, cháu dâu hôm nay muốn cùng mợ Vương thị đi Từ Ân Tự dâng hương cầu phúc, nên Bùi lão phu nhân đã sớm đến đây ôm cây đợi thỏ.
Vương thị nhìn chất nữ cùng lão nhân gia chung đụng thật hòa hợp, cười chào hỏi, cũng không nói thêm gì nữa, một lòng bái phật khẩn cầu di nương bình an.
Mọi người đã bái lạy Bồ Tát xong, liền đi xin xăm.
Lúc giải xăm mọi từng người bước vào, dù sao cũng không có ai nôn nóng.
Đầu tiên là Vương thị, cõi lòng bà tràn đầy mong đợi thỉnh cầu xăm bình an, thì rút ra một xăm trung thượng, mặc dù không hài lòng lắm, nhưng tạm thời cũng được an ủi đôi chút.
Vốn cho rằng Khương Khánh Trạch sẽ hỏi tiền đồ, lại không nghĩ hắn khi vào bên trong như đinh đóng cột, muốn hỏi nhân duyên, nói xong, còn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Nhược Tuyết một cái.
Người giải quẻ đọc chữ trên thanh xăm, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Khánh Trạch, “Thí chủ đã từng làm chuyện hối hận?”
Khương Khánh Trạch quay sang Tô Nhược Tuyết, “Phải, ta đã từng có lỗi với một người, làm cho nàng, và cả ta đều thống khổ, kiếp này ta rất muốn đền bù cho nàng, cũng bồi thường cho những tổn thất tình cảm lúc trước của chúng ta.”
“Thí chủ không cần quá sốt ruột, vật cực tất phản, đợi tâm tình bình tĩnh lại, suy nghĩ cặn kẽ mọi việc, mới có thể nước chảy thành sông.”
Khương Khánh Trạch nghe xong lời này, tựa như hiểu ra, chắp tay trước ngực, hành lễ với người giải quẻ, “Đa tạ sư phụ chỉ điểm.”
Tiếp theo tiến vào là Tô Nhược U, Bùi lão phu nhân cũng muốn đi cùng, cứ như vậy hai người đến cùng nhau.
“Xin hỏi thí chủ hỏi cái gì?”
Bùi lão phu nhân vội vàng nói, “Hỏi nhân duyên, nhân duyên.”
Tô Nhược U nhất thời xấu hổ, “Bà nội Bùi...”
Bùi lão phu nhân cười mà không nói.
Người giải quẻ chậm rãi hỏi, “Trong nội tâm thí chủ hiện đang bất an?”
Tô Nhược U ngẩn ra, đáp lời, “Tín nữ trong lòng quả thật có một khúc mắc...”
Người giải quẻ không hỏi gì thêm, chỉ nói, “Thí chủ bằng lòng bỏ xuống khúc mắc, buông thả tâm tình, nhân duyên trời định sớm đã đi tới.”
Tô Nhược U như có điều suy nghĩ, nếu đã nhân duyên sớm đã đi tới, sẽ là hắn sao? Cái nam nhân thô lỗ vô lễ kia, nhớ lại nụ hôn của hắn, Tô Nhược U không khỏi có chút buồn bực xấu hổ, như thế nào là hắn!
Bùi lão phu nhân từ lúc nghe được lời của người giải quẻ, không biết vì sao liền cao hứng, mối nhân duyên trời định, không phải là chỉ cháu trai đích tôn nhà bà sao! Cái gọi là khúc mắc, lão bà tử bà sống hơn nửa đời người, đoán cũng biết, khẳng định nảy sinh từ việc Tô mẫu mất sớm, nhưng chuyện này người khác không thể giúp được, chỉ có bản thân tự mình nghĩ thông, hơn nữa, còn không phải là do cháu trai nhà bà thất lễ, cứ để nó tự đến giải quyết đi.
Sau khi Tô Nhược U đi ra, Tô Nhược Tuyết cũng không vào, nàng căn bản là không có xin xăm, ngược lại Tô Nhược Nhị một mình tiến vào, nhìn chữ trên xăm, người giải quẻ chậm rãi nói, “Thí chủ mệnh mang quý, mặc dù tuổi nhỏ mất mẹ, nhưng người yêu thương che chở không ít, ở nhà dựa vào phụ thân, xuất giá dựa vào phu quân, khi già dựa vào con cháu, vả lại người trong mệnh đã đi tới bên cạnh, dùng một loại phương thức khác bảo vệ.”
Tô Nhược Nhị hài lòng trở về, nàng thích nhất được người khác yêu thương che chở cho mình! Hơn nữa phu quân tương lai đã đi tới bên người nàng, nàng phải cảnh giác cao độ, mau chóng đem hắn tìm ra!
Tổng thể mà nói, quẻ xăm mọi người thỉnh cầu không tệ, cũng gần đến buổi trưa, mọi người đều đi bộ lên núi, bụng đói kêu từ lâu.
Lúc ăn trưa, Bùi lão phu nhân nhưng là không có kiên quyết muốn cùng Tô Nhược U dùng bữa, thời điểm cùng Tô Nhược U tách ra, trước khi trở về chỗ nghỉ ngơi, nhiều lần dặn dò ngủ trưa xong nhất định phải tới tìm bà, Tô Nhược U thật vất vả mới tìm được một vị lão nhân gia hợp ý, ưng thuận trả lời.
Món chay của Từ Ân Tự xưa nay luôn được tôn sùng, làm từ rau dưa trong mùa cùng đậu phụ là chính, khi ăn thanh đạm ngon miệng, hương vị ngọt ngào không dứt. Có lẽ do thực sự quá đói, bữa trưa Tô Nhược U ăn được một chén cơm đầy, nhũ nương nhìn thấy vui mừng phần nào bớt lo lắng.
Dùng qua bữa cơm trưa, Tô Nhược U đứng ngắm cảnh trong sân một lát, rồi đi nghỉ ngơi, có lẽ do ở thánh địa Phật môn, một giấc này Tô Nhược U phá lệ ngủ say.
Hơn nửa canh giờ, Tô Nhược U tỉnh lại, ngồi dậy rửa mặt chảy đầu xong, liền đi đến sương phòng của Vương thị.
Đợi tất cả mọi người tập trung đông đủ, Vương thị nói bà sau giờ ngọ còn muốn tiếp tục đến đại điện nghe kinh giảng Phật, biết rõ các nàng sẽ ngồi không yên, nên cũng không miễn cưỡng, cũng may Từ Ân Tự thương tùng thúy bách(*), cổ thụ che trời, cùng hòa với kiến trúc nơi này, cũng là cảnh đẹp của thiên nhiên.
(Tùng Bách mãi xanh)
Vương thị đi rồi, Khương Khánh Trạch nhìn Tô Nhược Tuyết rõ ràng là có lời muốn nói, mọi người ngầm hiểu, cảm thấy giữa bọn họ cũng nên nói chuyện một chút.
Tô Nhược U muốn đến chỗ bà nội Bùi, hai người Tô Nhược Nhị, Khương Ngọc không tiện đi theo, đề nghị kết bạn, cùng nhau dạo chơi khắp nơi.
Đối với việc trong khoảng thời gian trước đó mà ba tỷ muội gặp phải, bà tất nhiên cũng đã nghe nói tới, nhưng vào đoạn thời gian kia trùng hợp bà phải trở về Võ Dương Hầu phủ, bắt đầu từ mùa đông năm trước tới nay, thân thể Đỗ thị di nương của Vương thị liên tục không tốt.
Kỳ thật Đỗ thị vốn là con gái một gia đình nhỏ, do nhan sắc xuất chúng, năm đó được Võ Dương Hầu nhìn trúng nâng về nhà làm di nương. Mới đầu, Võ Dương Hầu thấy bà tuổi trẻ diện mạo xinh đẹp, tính tình mềm mại, cũng thực sự sủng một hồi, bất quá tiệc vui chóng tàn, đợi sau khi Đỗ thị sinh hạ nữ nhi Vương thị, sự sủng ái của Võ Dương Hầu đã sớm không còn ở đây, về sau ngược lại Vương thị tuổi nhỏ được Võ Dương Hầu yêu thích, hai mẹ con các bà mới không còn quá khổ sở.
Đến khi Vương thị gả cho Khương phụ, mới đầu, chức quan Khương phụ chẳng hề cao, Đỗ thị ở Võ Dương Hầu phủ gần như là một người vô hình, mấy năm nay, Khương phụ càng ngày càng được trọng dụng, chức quan cũng vững vàng nâng lên, cuộc sống của Đỗ thị mới khá hơn một chút.
Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, nơi hậu viện nhiều việc ngấm ngầm xấu xa, thân thể Đỗ thị suy cho cùng đã bị phá hỏng, năm ngoái nhiễm phong hàn, cũng không ai coi là việc quan trọng, đợi khi chú ý đến, thì bệnh đã nặng rồi.
Cho nên, lần này tới Từ Ân Tự, Vương thị đầu tiên là mang nhóm chất nữ giải sầu, bái lạy Bồ Tát, xua đuổi vận rủi, mặt khác, cũng là muốn cầu phúc cho di nương Đỗ thị, phù hộ thân thể bà sớm ngày bình phục.
Đoàn người đến dưới chân núi, vì biểu hiện sự thành tâm, đều bắt đầu tự mình đi bộ lên chùa.
Từ Ân Tự xây dựng vào năm Hạ Thái Tông hai mươi sáu tuổi, là do Hạ Thái Tông xây để tưởng nhớ mẫu thân ông Văn Đức hoàng hậu, đây cũng là Phật tự nổi danh nhất trong kinh thành, đứng đầu về vẻ đẹp hùng vĩ tráng lệ. Nơi này tựa vào núi mà xây nên, nằm ngay trên Thiên Thai Sơn ở vùng ngoại ô phía Nam kinh thành, trên đó có 999 cái bậc thang uốn quanh, khắp nơi trồng cây quế, cây gỗ sồi, cùng cây cọ, ở đây có thể bái phật, có thể du ngoạn ngắm cành, là nơi người kinh thành hay đến.
Đợi cho đoàn người Tô Nhược U lên tới đỉnh núi, thì đã là giờ Tỵ canh ba, bọn họ phần lớn là nữ quyến, tất nhiên là không thể đi nhanh.
Chỉ thấy cửa chùa được tạo thành từ ba tòa cổng vòm đặt ngang hàng, góc mái hiên trên cổng vểnh lên, đan xen hợp lí, kiến trúc tinh xảo, bức tường đỏ bên hông có đề sáu chữ to “Nam mô a di đà Phật”, vào trong Phật đường đứng sừng sững, cây cối phát triển xanh tươi, che mát cả ngôi chùa.
Vương thị mang theo nữ nhi, nhóm chất nữ tiến vào đại điện bái Phật. Vẻ ngoài đại điện trang nghiêm hùng tráng, đấu củng(*) giao thoa xen kẽ, mái hiên cao vút, cột nhà chạm trổ xà ngang điêu khắc, màu sắc tinh tế, nguy nga lộng lẫy. Trong đại điện tượng Phật đúc bằng vàng, cao to uy nghiêm, nhưng trên nét mặt để lộ sự yên bình, thanh thản, cảm giác phổ độ chúng sinh, Tô Nhược U đỡ Vương thị cùng nhau quỳ xuống, thành tâm thành ý bái lạy.
(đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Lúc này, một vị lão phu nhân bên cạnh nhìn sang, trong ánh mắt hiện lên nhiều điều suy nghĩ mong mỏi.
Cảm giác được có ánh mắt đang quan sát đánh giá mình, Tô Nhược U quay đầu nhìn lại, là một lão phu nhân mặc áo ngoài màu đỏ đậm có thêu tiên hạc chân mang giày hoa, vẻ mặt hiền hòa, thấy nàng nhìn qua đây, cười chào hỏi, “Người càng già, thì càng thích xem mấy tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, cảm thấy giống như tràn đầy tinh thần, phấn chấn hơn trước, tiểu cô nương này lão thái bà ta nhìn quen mặt, không biết người nhà ai?”
Tô Nhược U bị trưởng bối trêu ghẹo, hơi xấu hổ, biết lão nhân gia thiện chí, đáp lại, “Vãn bối Tô Nhược U, nhà ở ngõ phố dài thành Nam, được lão phu nhân khen ngợi, vãn bối nhưng là không dám nhận.”
Tô Nhược U cúi đầu, không có chú ý tới lão nhân gia ngay tại lúc nàng đang nói chuyện, hào quang trong mắt lóe ra.
“Con không ngại lão bà tử gọi con là U Nhi?”
“Vãn bối tất nhiên sẽ không để ý đến.” Không biết tại sao, Tô Nhược U nhìn lão nhân trước mắt, cảm giác hiện lên một loại tình cảm kính ngưỡng thân thiết, đại khái có lẽ do nàng từ nhỏ không có ông nội bà nội, nhìn lão phu nhân phía trước, khuôn mặt hiền từ, liền muốn gần gũi vài phần.
“Nếu lão bà tử đã gọi con U Nhi, thì con cũng đừng khách khí, trực tiếp gọi ta một tiếng bà nội Bùi đi, "Lão phu nhân" ba chữ này như thế nào từ trong miệng con gọi ra, lão bà tử ta nghe sao không được tự nhiên.” Lão nhân gia bắt được tay Tô Nhược U, vỗ nhẹ, vô cùng thương yêu.
Mặc dù mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng động tác của lão nhân gia Tô Nhược U lại cảm thấy tuyệt đối không đột ngột, chỉ có thể cảm thán, người cùng người chung đụng, cảm giác thật sự rất trọng yếu, hợp mắt nhau, song phương cứ như vậy mà biểu hiện sự thân mật.
Không muốn làm cho lão nhân gia thất vọng, hai gò má Tô Nhược U ửng đỏ, nhẹ nhàng gọi một câu, “Bà nội Bùi.”
“Ai!” Lão nhân gia đặc biệt cao hứng đáp lại, trong lòng thì nghĩ, nếu bỏ đi chữ “Bùi”, trực tiếp kêu bà nội, ta sẽ càng thêm vui mừng!
Không sai, người trước mặt Tô Nhược U đúng là Bùi lão phu nhân không cần phải nghi ngờ.
Kể từ ngày đó, cháu trai ở bên ngoài trở về hò hét, ồn ào muốn đến Tô gia cầu hôn, tuy rằng Bùi lão gia tử cùng Bùi lão phu nhân bị bức ép bởi lực sát thương quá lớn của cháu trai đích tôn, phải đầu hàng đáp ứng, nhưng tâm lý bên trong rốt cuộc vẫn chưa buông xuống được.
Bùi lão phu nhân trong tối ngoài sáng hỏi thăm nhiều mặt, hoàn hảo đều là nghe được cháu dâu nhà mình tư sắc hơn người, tính tình đoan trang, làm việc chững chạc, ôn nhu hiền lành, làm cho nhị lão Bùi gia vui vẻ vô cùng, đích thực có thể nói là hạnh phúc tới quá đột ngột!
Bùi lão phu nhân đương nhiên cũng hỏi thăm ra, ba tỷ muội Tô Nhược U, thuở nhỏ mất mẹ, có phần đáng thương, để cho Bùi lão phu nhân vừa nghe xong một phen đau lòng, cháu dâu bà đáng thương như vậy, đợi đến khi gả Bùi phủ, bà nhất định sẽ thương nàng thật nhiều!
Hơn nữa nghe Tô Nhược U chưa đến mười ba tuổi đã bắt đầu xử lý chuyện của cửa hàng lương thực, bà càng thêm hài lòng!
Như việc Bùi gia bồi dưỡng nhân tài, tuy nói quân tử khinh thường tiếp xúc cùng với tiền bạc dung tục, nhưng quân tử dùng loại đồ nào mà không cần dùng đến tiền, cơ bản nhất là giấy và bút mực, cũng sẽ tiêu phí không ít tiền bạc, huống chi, một số thời điểm còn phải trao dồi lục nghệ(*), mà ngay cả bình thường cùng bạn ngâm thi đối ẩm, còn không hầu hạ thêm vào rượu ngon trà ngon, cái nào không đốt tiền!
(Lục nghệ: lễ nghi, âm nhạc, bắn tên, cưỡi ngựa, thư pháp, tính toán)
Hiện tại con trai tuy có chức vị, bổng lộc cũng cao, nhưng trong nhà trừ chi tiêu hằng ngày, lễ tiết thăm viếng qua lại đều là do thôn trang, cửa hàng bù vào. Hơn nữa cháu trai lại như vậy, một việc cũng không hỏi đến, quản lý chi tiêu trong phủ về sau chỉ có thể trông cậy vào cháu dâu, hiện tại nếu cháu dâu đã có khả năng như vậy, bà tất nhiên thở phào nhẹ nhõm, khẳng định về sau cái công việc quản gia này không cần lo lắng đến nữa!
Mặc dù bản thân Bùi lão phu nhân rất hài lòng, nhưng còn chưa thấy qua mặt mũi cháu dâu bà như thế nào! Nghe đầy tớ đến báo, cháu dâu hôm nay muốn cùng mợ Vương thị đi Từ Ân Tự dâng hương cầu phúc, nên Bùi lão phu nhân đã sớm đến đây ôm cây đợi thỏ.
Vương thị nhìn chất nữ cùng lão nhân gia chung đụng thật hòa hợp, cười chào hỏi, cũng không nói thêm gì nữa, một lòng bái phật khẩn cầu di nương bình an.
Mọi người đã bái lạy Bồ Tát xong, liền đi xin xăm.
Lúc giải xăm mọi từng người bước vào, dù sao cũng không có ai nôn nóng.
Đầu tiên là Vương thị, cõi lòng bà tràn đầy mong đợi thỉnh cầu xăm bình an, thì rút ra một xăm trung thượng, mặc dù không hài lòng lắm, nhưng tạm thời cũng được an ủi đôi chút.
Vốn cho rằng Khương Khánh Trạch sẽ hỏi tiền đồ, lại không nghĩ hắn khi vào bên trong như đinh đóng cột, muốn hỏi nhân duyên, nói xong, còn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Nhược Tuyết một cái.
Người giải quẻ đọc chữ trên thanh xăm, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Khánh Trạch, “Thí chủ đã từng làm chuyện hối hận?”
Khương Khánh Trạch quay sang Tô Nhược Tuyết, “Phải, ta đã từng có lỗi với một người, làm cho nàng, và cả ta đều thống khổ, kiếp này ta rất muốn đền bù cho nàng, cũng bồi thường cho những tổn thất tình cảm lúc trước của chúng ta.”
“Thí chủ không cần quá sốt ruột, vật cực tất phản, đợi tâm tình bình tĩnh lại, suy nghĩ cặn kẽ mọi việc, mới có thể nước chảy thành sông.”
Khương Khánh Trạch nghe xong lời này, tựa như hiểu ra, chắp tay trước ngực, hành lễ với người giải quẻ, “Đa tạ sư phụ chỉ điểm.”
Tiếp theo tiến vào là Tô Nhược U, Bùi lão phu nhân cũng muốn đi cùng, cứ như vậy hai người đến cùng nhau.
“Xin hỏi thí chủ hỏi cái gì?”
Bùi lão phu nhân vội vàng nói, “Hỏi nhân duyên, nhân duyên.”
Tô Nhược U nhất thời xấu hổ, “Bà nội Bùi...”
Bùi lão phu nhân cười mà không nói.
Người giải quẻ chậm rãi hỏi, “Trong nội tâm thí chủ hiện đang bất an?”
Tô Nhược U ngẩn ra, đáp lời, “Tín nữ trong lòng quả thật có một khúc mắc...”
Người giải quẻ không hỏi gì thêm, chỉ nói, “Thí chủ bằng lòng bỏ xuống khúc mắc, buông thả tâm tình, nhân duyên trời định sớm đã đi tới.”
Tô Nhược U như có điều suy nghĩ, nếu đã nhân duyên sớm đã đi tới, sẽ là hắn sao? Cái nam nhân thô lỗ vô lễ kia, nhớ lại nụ hôn của hắn, Tô Nhược U không khỏi có chút buồn bực xấu hổ, như thế nào là hắn!
Bùi lão phu nhân từ lúc nghe được lời của người giải quẻ, không biết vì sao liền cao hứng, mối nhân duyên trời định, không phải là chỉ cháu trai đích tôn nhà bà sao! Cái gọi là khúc mắc, lão bà tử bà sống hơn nửa đời người, đoán cũng biết, khẳng định nảy sinh từ việc Tô mẫu mất sớm, nhưng chuyện này người khác không thể giúp được, chỉ có bản thân tự mình nghĩ thông, hơn nữa, còn không phải là do cháu trai nhà bà thất lễ, cứ để nó tự đến giải quyết đi.
Sau khi Tô Nhược U đi ra, Tô Nhược Tuyết cũng không vào, nàng căn bản là không có xin xăm, ngược lại Tô Nhược Nhị một mình tiến vào, nhìn chữ trên xăm, người giải quẻ chậm rãi nói, “Thí chủ mệnh mang quý, mặc dù tuổi nhỏ mất mẹ, nhưng người yêu thương che chở không ít, ở nhà dựa vào phụ thân, xuất giá dựa vào phu quân, khi già dựa vào con cháu, vả lại người trong mệnh đã đi tới bên cạnh, dùng một loại phương thức khác bảo vệ.”
Tô Nhược Nhị hài lòng trở về, nàng thích nhất được người khác yêu thương che chở cho mình! Hơn nữa phu quân tương lai đã đi tới bên người nàng, nàng phải cảnh giác cao độ, mau chóng đem hắn tìm ra!
Tổng thể mà nói, quẻ xăm mọi người thỉnh cầu không tệ, cũng gần đến buổi trưa, mọi người đều đi bộ lên núi, bụng đói kêu từ lâu.
Lúc ăn trưa, Bùi lão phu nhân nhưng là không có kiên quyết muốn cùng Tô Nhược U dùng bữa, thời điểm cùng Tô Nhược U tách ra, trước khi trở về chỗ nghỉ ngơi, nhiều lần dặn dò ngủ trưa xong nhất định phải tới tìm bà, Tô Nhược U thật vất vả mới tìm được một vị lão nhân gia hợp ý, ưng thuận trả lời.
Món chay của Từ Ân Tự xưa nay luôn được tôn sùng, làm từ rau dưa trong mùa cùng đậu phụ là chính, khi ăn thanh đạm ngon miệng, hương vị ngọt ngào không dứt. Có lẽ do thực sự quá đói, bữa trưa Tô Nhược U ăn được một chén cơm đầy, nhũ nương nhìn thấy vui mừng phần nào bớt lo lắng.
Dùng qua bữa cơm trưa, Tô Nhược U đứng ngắm cảnh trong sân một lát, rồi đi nghỉ ngơi, có lẽ do ở thánh địa Phật môn, một giấc này Tô Nhược U phá lệ ngủ say.
Hơn nửa canh giờ, Tô Nhược U tỉnh lại, ngồi dậy rửa mặt chảy đầu xong, liền đi đến sương phòng của Vương thị.
Đợi tất cả mọi người tập trung đông đủ, Vương thị nói bà sau giờ ngọ còn muốn tiếp tục đến đại điện nghe kinh giảng Phật, biết rõ các nàng sẽ ngồi không yên, nên cũng không miễn cưỡng, cũng may Từ Ân Tự thương tùng thúy bách(*), cổ thụ che trời, cùng hòa với kiến trúc nơi này, cũng là cảnh đẹp của thiên nhiên.
(Tùng Bách mãi xanh)
Vương thị đi rồi, Khương Khánh Trạch nhìn Tô Nhược Tuyết rõ ràng là có lời muốn nói, mọi người ngầm hiểu, cảm thấy giữa bọn họ cũng nên nói chuyện một chút.
Tô Nhược U muốn đến chỗ bà nội Bùi, hai người Tô Nhược Nhị, Khương Ngọc không tiện đi theo, đề nghị kết bạn, cùng nhau dạo chơi khắp nơi.
Bình luận truyện