Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ
Chương 77
Tục Nghiêu đoán có ba khả năng khiến Nhạc Phỉ Sơn tới Sư đoàn Phi Lang: Đơn thuần vì trốn Trịnh Nghĩa Dương để ban đêm không bị ông ta ám, hai là cứu Vạn Đắc Khánh, tuy gã bị bắt nhưng Vạn Thành Trạch thì vẫn ở ngoài. Nhạc Phỉ Sơn dám đem Nhạc Thiên Ngọc tới phối hợp, chắc hẳn Vạn Thành Trạch biết không ít bí mật của lão ta. Có thể Vạn Thành Trạch dùng điều này áp chế Nhạc Phỉ Sơn, ba là vì Nhạc Thiên Ngọc.
Kẻ khác không biết tung tích Nhạc Thiên Ngọc, Vạn Thành Trạch tám chín phần biết. Nếu Nhạc Phỉ Sơn biết tin, nghĩ trăm phương ngàn kế cứu nó về, hoặc thẳng thắn cho nó thành cát bụi, nguy hiểm của Nhạc Phỉ Sơn cũng giảm một phần.
"Nhạc tướng quân, ngài không sao chứ?" Trên đường đi Hoàng đế Côn Tháp phát hiện Nhạc Phỉ Sơn thất thần, thuận miệng hỏi.
"Đa tạ Đế quân quan tâm, thần không sao đâu ạ, tách ra có chút nhớ mấy đứa cháu ngoại bé nhỏ thôi." Nhạc Phỉ Sơn cũng liếc nhìn Tục Nghiêu, ánh mắt mang theo ám chỉ.
Ý cười trong đáy mắt Tục Nghiêu tụt ba phần.
Hoàng đế Côn Tháp cũng không phải không thấy ám hiệu giữa hai người, ông cũng chỉ nghĩ tới quan hệ giữa Nhạc Thiên Ngọc và Giang Hân Đóa, coi như việc riêng nhà người ta nên không nói thêm cái gì.
Đoàn người đi tới nơi giam giữ Vạn Đắc Khánh. Nơi này cách sân huấn luyện đội cơ giáp hạng nhẹ tầm 100m, bãi đậu năm chiếc cơ giáp liên tiếp trở thành nơi nghỉ ngơi và chữa thương. Bình thường quân nhân bị thương do tập luyện hoặc tới uống nước nghỉ ngơi đều tới đây, tương đối gần cũng tương đối dễ dàng. Vạn Đắc Khánh bị giam giữ trong một gian tại nơi ấy. Gã bị tiêm thuốc giãn cơ, cả người vô lực lảo đảo nằm một góc, đừng nói là cầm nắm đồ vật, động ngón tay cũng không nổi.
Thời khắc cửa mở ra Nhạc Phỉ Sơn có chút chần chừ, không biết nghĩ gì cũng không mượn cớ rời đi. Lão đứng cạnh Hoàng đế Côn Tháp, hai tay vô ý đan chồng lên nhau, chậm rãi lặp lại động tác nắm tay trái, dường như đang muốn giải tỏa căng thẳng.
Tục Nghiêu ra lệnh cho Leslie mở cửa buồng giam, đồng thời cũng tới đứng gần Hoàng đế Côn Tháp hơn. Anh cho Đường Diệp một ánh mắt, sau đó mới nói: "Thưa Đế quân, khi ngài đi cũng sẽ áp giải Vạn Đắc Khánh theo chứ ạ?"
Hoàng đế Côn Tháp trả lời: "Không dẫn theo. Cái thứ vong ân phụ nghĩa này dẫn đi theo làm gì?"
Ông ngẩng lên nhìn khuôn mặt tái nhợt sau khung cửa sổ: "Tục tướng quân hỏi điều này làm gì?"
Tục Nghiêu nói: "Lúc trước nếu như không phải do gã mang theo người giả trang thành nhân viên công tác tại nhà kho lạnh thừa dịp loạn lạc tiếp cận Nhạc Dao, đồng thời dùng công kích bằng sóng âm với Nhạc Dao, Nhạc Dao cũng sẽ không bị sinh non, cũng sẽ không như hiện tại luôn lo lắng đề phòng, chỉ lo các con gặp vấn đề. Về kẻ này, nếu như ngài không phản đối thì thuộc hạ sẽ tự mình xử lý ạ."
Hoàng đế Côn Tháp biết chuyện Nhạc Dao sinh non, cũng biết chuyện kinh hoàng cậu trải qua trong chiến tranh nhưng không nghĩ tới nguyên nhân cụ thể lại thế này, không nghĩ ngợi ra lệnh: "Được, tất cả đều để cậu xử lý."
Vạn Đắc Khánh mở mắt. Gã thấy người đứng trước mặt mang theo ánh sáng, không biết là mơ hay thực. Gã giật giật đôi môi khô khốc, chờ Đường Diệp tiêm cho một mũi giảm hiệu lực của thuốc, mới dần hồi lại chút sức lực: "Nước..."
Tục Nghiêu cũng không hạ lệnh ngược đãi Vạn Đắc Khánh, chỉ cần đối phương sống là được. Vì Vạn Đắc Khánh mà Sư đoàn Phi Lang cũng có quân nhân hi sinh, người nơi này đương nhiên phẫn nộ. Tuy rằng không tắt máy lạnh đi làm gã chết vì nóng, nhưng nước uống không cho đủ, thức ăn thì càng không phải nói. Không có người hầu hạ gã vệ sinh, ăn uống chỉ cần đủ duy trì mạng sống sống là được.
Đường Diệp cho gã uống nước. Hành động của anh có chút thôi bạo, nhưng người ở đây không để ý nhiều tới vậy.
Vạn Đắc Khánh lấy lại được chút tinh thần. Tầm mắt gã lướt từ Hoàng đế Côn Tháp, Tục Nghiêu rồi tới Nhạc Phỉ Sơn. Quét đến Nhạc Phỉ Sơn thì dừng lại, cũng không chửi rủa Nhạc Phỉ Sơn bất nghĩa. Gã cúi mặt, không nói gì.
"Vạn Đắc Khánh nhà ngươi ngược lại khá bình tĩnh." Hoàng đế Côn Tháp vẻ mặt âm trầm, "Cảm giác cõng rắn về cắn gà nhà thế nào?"
"Hừ." Vạn Đắc Khánh treo trên miệng sự trào phúng như có như không, cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Vạn Đắc Khánh, cha của mày có thể đã phái người tới cứu mày đấy." Tục Nghiêu lên tiếng, "Thế nhưng thê tử vô danh của mày còn ở trong tay tao, đoán xem việc cứu mày ra ngoài có bao nhiêu khả thi?"
"Tao lấy đâu ra người vợ vô danh nào?" Vạn Đắc Khánh có chút vô lực trượt chân xuống, buộc lòng phải nhích một bước, thuận tiện dựa vào sofa phía sau. Mấy ngày hôm nay không được ăn uống đầy đủ, nói chuyện uể oải, làm gì cũng chậm chạp nhưng tư duy vẫn rõ ràng
"Sư đoàn trưởng Tục đắc ý gì vậy?" Gã nói, "Mày so ra thì hơn gì cha con tao? Cũng chỉ là cái hạng bán mạng ở nơi khô nóng này thôi."
"Mày không cần gây xích mích li gián. Tao là quân nhân, bảo vệ biên giới là trách nhiệm. Còn có tồn tại hay không, trong lòng mày tự rõ ràng nhất." Tục Nghiêu đáp, "Hay để tao nhắc một chút nhỉ? Ban đầu chúng mày hỗ trợ phẫu thuật chỉnh hình cho nó, tiện cho nó thừa dịp hỗn loạn sử dụng pheromone làm ảnh hưởng tới binh lính, tiếp tục phẫu thuật cho nó một khuôn mặt khác. Nhạc Dao mang trên mình đá tinh hà chi tâm, tao sớm đã trói người trong tay chúng mày lại rồi, chúng mày không khoe mẽ cũng không thành công nổi. Tao nói đúng chứ?"
Vạn Đắc Khánh trừng mắt nhìn Tục Nghiêu, không lên tiếng phản bác.
Tục Nghiêu cười cười, Nhạc Phỉ Sơn âm thầm lau mồ hôi trong lòng bàn tay. Lão im lặng nhìn Tục Nghiêu, phát hiện Tục Nghiêu cũng nhìn mình. Nụ cười kia có ẩn ý cả, đáy mắt kia như muốn nhấn chìm lão xuống đáy vực sâu.
Hoàng đế Côn Tháp hỏi Vạn Đắc Khánh: "Nhà ngươi biết cha mình đang ở đâu không?"
Vạn Đắc Khánh không trả lời. Gã trả lời Tục Nghiêu, thế nhưng dành cho Hoàng đế Côn Tháp chỉ là vẻ mặt giễu cợt lạnh lùng, giống như gã khinh thường vương quyền, hoặc đang cố tình làm Đế quân lúng túng, làm Tục Nghiêu khó xử.
Hoàng đế Côn Tháp cũng không phải người ngu xuẩn nhảy xuống cái hố do kẻ khác đào. Gã không đáp, ngài không hỏi thêm, trực tiếp ra lệnh cho Tục Nghiêu: "Nhìn gã có vẻ như không sợ chết, gã chết rồi thì để gã tiếp tục xưng tội đời này của mình đi."
Vạn Đắc Khánh lúc này mới thấy có gì sai sai: "Ý ông là gì?"
Đổi lại là im lặng của Hoàng đế Côn Tháp. Vẫn là Yến Kiệt tương đối tốt bụng nhắc nhở Vạn Đắc Khánh: "Ông anh nghĩ chết rồi là hết hả? Đừng quên các oan hồn trên Huyết Ngục tinh chứ, còn có người bị hãm hại của Sư đoàn Phi Lang. Ông anh chết rồi, bọn họ sẽ tới tận cửa."
Vạn Đắc Khánh: "Sống không tìm nổi, chết sao tìm được?"
Tục Nghiêu: "Không sai. Chẳng cần mày chết, sống cũng tìm được. Từ giờ tới khi tối hẳn còn 4 tiếng, tận hưởng ngày an ổn cuối cùng đi."
Hoàng đế Côn Tháp nhìn Vạn Đắc Khánh khuôn mặt biến sắc, tâm lý có chút thoải mái quay người nói: "Đi thôi Tục tướng quân, chúng ta đi gặp cái kẻ là người vợ vô danh của gã, xem gã có biết nửa kia của mình lâu không."
Vạn Đắc Khánh đáy mắt có chút hoảng loạn, không tự chủ nhìn về phía Nhạc Phỉ Sơn. Có thể Nhạc Phỉ Sơn cũng sợ gã nhìn mình nên xoay người đi ngay, đi theo Hoàng đế Côn Tháp. Vạn Đắc Khánh nào biết, tâm lý Nhạc Phỉ Sơn so với gã càng thêm bất ổn.
"Thưa Đế quân, thuộc hạ tự nhiên có chút khó chịu, việc gặp vợ của Vạn Đắc Khánh có thể..." Nhạc Phỉ Sơn không nói hết, thế nhưng ý tứ đủ rõ ràng.
"Chẳng phải ban nãy vẫn ổn sao? Sao lại đột nhiên không thoải mái?" Hoàng đế Côn Tháp hỏi.
"Vậy hả cha vợ." Tục Nghiêu cười cười, "Nếu như thuận tiện thì ngài nên đi gặp vợ của Vạn Đắc Khánh, người đấy khai ra có quen biết ngài."
"Sao có thể? Gần đây tôi luôn ở tinh cầu mẹ dưỡng bệnh, cơ hội nào gặp gỡ vợ của Vạn Đắc Khánh." Nhạc Phỉ Sơn cũng cười, thế nhưng nụ cười có chút gượng gạo.
"Nếu ngài không tin, chúng ta thử gặp qua thì biết ngay ấy mà."
"Tục tướng quân nơi này còn giấu gì nữa?" Hoàng đế Côn Tháp nói, "Nhạc tướng quân và vợ Vạn Đắc Khánh có biết nhau?"
"Nói ra thì hơi phức tạp ạ, chốc nữa Đế quân tự mình tới xem sẽ rõ." Tục Nghiêu trả lời, "Rất nhanh, chắc chắn ngài sẽ có đáp án."
Nói tới đây, Hoàng đế Côn Tháp đã phần nào đoán già đoán non ra quan hệ giữa Nhạc Phỉ Sơn và Vạn Đắc Khánh là dạng gì. Ngài dùng ánh mắt dò xét Nhạc Phỉ Sơn, làm lão hận không thể tự đào lỗ rồi nhảy xuống. Nhạc Phỉ Sơn ngu ngốc cũng biết không thể đi. Nhưng dao đã kề bên cổ rồi, không đi không được.
Trước đó lão không muốn tới nơi này, thế nhưng Vạn Thành Trạch lấy Nhạc Thiên Ngọc ra uy hiếp, lão không thể từ chối. Cuối cùng vẫn phải bất chấp nguy hiểm đi thám thính tình hình Vạn Đắc Khánh. Ai nghĩ được, Nhạc Thiên Ngọc thật sự bị Tục Nghiêu bắt giữ!
Bắt được thật ư?
Nhạc Phỉ Sơn tâm lý không chắc chắn, phi hành khí cũng hạ cánh rồi. Đường lui của lão đều bị con rể chặn sạch rồi.
"Có hơi xa ạ, thỉnh Đế quân." Tục Nghiêu nói.
"Sao phải tách ra?" Hoàng đế Côn Tháp thuận miệng hỏi.
"Vì đối phương sử dụng thuốc cưỡng ép tiến vào kì động d.ục, không thích hợp giam chung một chỗ."
Hoàng đế Côn Tháp nhíu mày, không hỏi gì thêm. Lên phi hành khí, Nhạc Phỉ Sơn và Tục Nghiêu mỗi người ngồi một bên. Hai người vừa vặn ngồi hai bên, mặt đối mặt.
Sắc mặt Nhạc Phỉ Sơn rất khó coi. Tục Nghiêu không nhìn tới lão, trực tiếp báo cáo với Hoàng đế Côn Tháp, để Leslie tiếp nối Đường Diệp điều khiển máy chủ.
Nhạc Thiên Ngọc bị giam trong phi hành khí của Đường Diệp, thuốc ức chế phát huy dược liệu nên tạm tỉnh táo. Hai ngày nay nó bị dằn vặt thảm hại. Ban ngày vẫn ổn, có ánh sáng chiếu vào. Ban đêm thì không, xung quanh đen thui không chút ánh sáng, xung quanh cũng yên lặng. Nó sợ bóng tối, kêu trời kêu đất cũng không ai biết.
Trong trạng thái ấy, nó đột nhiên nhìn được hình ảnh của cha.
Một đứa con sẽ làm sao? Rõ ràng.
"Cha?!" Nhạc Thiên Ngọc không phí lời, thẳng thắn nói trúng trọng tâm, "Cha! Xin cha nhanh tới cứu con!"
"Cậu nói cái gì đấy? Ai là cha của cậu chứ!" Mặt Nhạc Phỉ Sơn đủ ngũ vị. Lão nhìn thấy khuôn mặt mới của đối phương, ban đầu không có phản ứng, sau khi nghe được tiếng la thất thanh kia mới thấy sai sai! Quá muộn, đối phương gọi "cha" mất rồi.
"Cha ơi, con là Nhạc Thiên Ngọc của cha đây!" Nhạc Thiên Ngọc y như túm được cọng rơm cứu mạng, cả người kích động mang theo chút điên cuồng. Nó thấy tay mình xuyên qua hình chiếu của Nhạc Phỉ Sơn, vội vàng lui về sau, "Cha, sao cha không dẫn con về nhà? C-con thật sự không muốn lưu lạc bên ngoài. Cha yên tâm, con sẽ không chạy loạn nữa, mau tới đón con về đi, làm ơn."
"Tôi không phải cha cậu!" Nhạc Phỉ Sơn gần như rống lên.
"Là cha con!" Nhạc Thiên Ngọc cũng hét lên, khóc lóc ác hơn, "Cha! Con là Nhạc Thiên Ngọc đây, là bọn họ phẫu thuật con..."
Nhạc Thiên Ngọc chưa nói hết, đường truyền bị cắt đứt. Tục Nghiêu đưa một tập hồ sơ cho Hoàng đế Côn Tháp: "Thưa Đế quân, người của chúng tôi đã tiến hành đối chiếu, sự thật về thân phận của Omega này mới bị phát hiện."
Hoàng đế Côn Tháp xem xong hồ sơ chiếu trên máy chủ, mặt đen sì không khác gì đáy nồi: "Nhạc tướng quân thân mến, ta nhớ không nhầm ngài chỉ có ba người con thân sinh, hai đứa quanh năm nuôi dưỡng ở nhà vợ. Đây là cái gì?"
Nhạc Phỉ Sơn im lặng, cảm giác như muốn thở cũng khó.
Hoàng đế Côn Tháp hét lớn: "Nhà ngươi to gan thật đấy Nhạc Phỉ Sơn! Dối trên gạt dưới, không có kỉ cương! Ngươi còn dám lợi dụng quan hệ với Vạn Thành Trạch tại Huyết Ngục tinh giúp phạm nhân tẩy trắng thân phận?!"
Trong phi hành khí có ba người, tiếng rống của Đế quân vang vọng trong không gian, càng làm người ta giật mình hơn không phải âm thanh của ngài, mà là cổ tay Nhạc Phỉ Sơn chấn động, một thứ giống như dây thép nhỏ bắn ra từ máy truyền tin, ghim thẳng vào cổ Hoàng đế Côn Tháp.
Mọi thứ đột nhiên xảy đến, không ai nghĩ lá gan Nhạc Phỉ Sơn lại lớn tới vậy. Xung quanh đều là cận vệ của Hoàng đế Côn Tháp và binh lính Phi Lang, hành động của Nhạc Phỉ Sơn khẳng định không còn đường lui nữa rồi.
"Nhà ngươi nghĩ mình thoát được sao Nhạc Phỉ Sơn?" Tục Nghiêu thấy dấu vết trên cổ Đế quân nên không thể hấp tấp, trầm giọng hỏi.
"Không thử sao biết? Hơn nữa, nếu tao không trốn, kết quả so với hiện tại cũng không tốt đẹp hơn là mấy."
Nếu chỉ là xằng bậy khi đã có gia đình, cùng lắm là mất chức. Thế nhưng việc lão và Vạn Thành Trạch dùng quan hệ tẩy trắng thân phận cho phạm nhân đã bị đưa ra ánh sáng, lão chỉ còn cửa tử.
Nhạc Phỉ Sơn không thèm nhìn Hoàng đế Côn Tháp, chỉ chăm chú nhìn Tục Nghiêu. Sợi dây vàng trong tay lão có thể nháy mắt đoạt mạng, lão tin Hoàng đế Côn Tháp không phải kẻ ngu thì sẽ đứng yên.
Hoàng đế Côn Tháp coi như bình tĩnh, không hề lộ ra nửa vẻ kinh hoàng. Thời gian gần đây ông liên tục bị phản bội, tâm trạng không vui. Ông hơi ngửa đầu, kìm nén lửa giận: "Thu tay lại đi Nhạc Phỉ Sơn, ta xem xét để lại cái mạng cho ngươi. Nhà ngươi khăng khăng làm vậy, đừng trách ta đây không khách khí!"
Nhạc Phỉ Sơn làm tới nước này rồi, lão chưa hề nghĩ tới việc sẽ quay đầu lại. Tay lão khẽ cử động, trên cổ Hoàng đế Côn Tháp có tia máu nhỏ xuống: "Mạng của tôi do tôi định đoạt, không cần ngài lo lắng. Còn bây giờ, xuống đây mau Tục Nghiêu! Sai cấp dưới của mày mang Vạn Đắc Khánh và Nhạc Thiên Ngọc tới đây. Nhớ kĩ, đừng giở trò hèn hạ gì."
Tục Nghiêu có chút do dự, Hoàng đế Côn Tháp biết sự lợi hại của dây vàng thì ra lệnh: "Cậu đi đi Tục tướng quân."
Tục Nghiêu nghe vậy liếc mắt nhìn Nhạc Phỉ Sơn, quay người hạ cánh phi hành khí: "Người đâu, lôi Vạn Đắc Khánh và Nhạc Thiên Ngọc tới đây."
Lập tức có người thi hành mệnh lệnh.
Đội cận vệ của Đế quân đã tới. Bọn họ thông qua video trong máy truyền tin, biết chuyện Nhạc Phỉ Sơn khống chế Đế quân. Bọn họ tín nhiệm Tục Nghiêu nên mới không lên phi hành khí, nghe Tục Nghiêu ra lệnh như vậy thì không kìm nén nổi bất mãn, nghĩ tới quan hệ giữa Nhạc Phỉ Sơn và anh thì càng không tránh khỏi nghi ngờ.
"Sư đoàn trưởng Tục, sao anh có thể để Đế quân một mình trên phi hành khí như vậy?" Đội trưởng đội cận vệ của Đế quân không nghĩ ngợi gì hỏi.
"Không thì thế nào? Anh muốn tôi làm ngược lại? Muốn Nhạc Phỉ Sơn đoạt mạng Đế quân ư?"
Cận vệ của Đế quân đều do ngài tự mình tuyển chọn, cấp bậc không quá cao nhưng lại có đặc quyền. Quân nhân quyền cao chức trọng đều phải khách khí vài phần. Tục Nghiêu ở đây lại không để mình bị xoay mòng mòng.
Không lâu sau đó có người áp giải Vạn Đắc Khánh và Nhạc Thiên Ngọc tới đây. Nhạc Thiên Ngọc túm lấy Vạn Đắc Khánh như túm cọng rơm cứu mạng. Hai người bị đẩy tới chân Nhạc Phỉ Sơn, Nhạc Thiên Ngọc vừa thấy thì òa một tiếng khóc nấc lên.
Nhạc Phỉ Sơn bị phân tâm thì hét ầm lên: "Khóc cái đ** gì mà khóc! Câm mồm cho tao!"
Nhạc Thiên Ngọc giật mình, tiếng khóc lớn dần thành tiếng ư ử nức nở.
Nhạc Phỉ Sơn nở nụ cười lạnh lùng: "Làm phiền con rể đưa cháu ngoại tới đây. Tao còn chưa thấy hết mặt chúng nó đâu."
Tục Nghiêu hơi nhíu mắt: "Mày nói gì cơ?"
Nhạc Phỉ Sơn nói: "Đem cháu ngoại của tao tới đây. Còn nữa, bảo ban người dưới trướng mày cho tốt, nếu tao có mệnh hệ gì thì đừng trách nhau vô tình."
Nhạc Phỉ Sơn lộ ý định muốn đem ba bạn nhỏ đi làm con tin, chẳng lẽ lão định đưa chúng theo thật!?
Nhạc Dao cũng khiếp sợ: "Anh nói gì? Anh muốn giao các con cho Nhạc Phỉ Sơn?"
Tục Nghiêu gật đầu: "Hứa với em, tôi nhất định sẽ đảm bảo sự an toàn cho chúng nó."
Nhạc Dao hét ầm lên: "Không được! Các con nhỏ bé như vậy, năng lực tự vệ không có, em sao có thể để chúng đi làm con tin chứ! Nhạc Phỉ Sơn chán sống hả! Sao lão dám!"
Nhạc Dao lần đầu tiên nói chuyện theo cái giọng giận giữ kiểu này, hơn nữa còn với Tục Nghiêu. Người trong phòng không hẹn cùng sững sờ, đặc biệt là Yến Kiệt đang sợ ngây cả người.
Tục Nghiêu động viên ôm lấy vai Nhạc Dao, không quan tâm tới việc Đế hậu đang nhìn, nắm chặt lòng bàn tay trái, lộ ra pháp ấn Diêm vương đóng dấu lên lồng giữ nhiệt.
Chẳng bôi thêm lớp gì, thế nhưng trên bề mặt lại có màu vàng kim nhàn nhạt.
Nhạc Dao biết tính mạng các con sẽ được đảm bảo, thế nhưng vẫn không nén nổi tức giận.
Cậu chưa từng nóng nảy tới như vậy, cảm giác căng phồng như muốn nứt ra đầy đau đớn, giống như có thứ gì luẩn quẩn quanh đầu, liều mạng muốn đi vào nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể. Cảm giác nổ tung này cực kì xa lạ, nhưng lại giống như từng xảy ra rồi. Cậu không khống chế nổi nữa rồi.
Sau đó xảy ra một chuyện làm tất cả mọi người, kể cả cậu cũng không ngờ tới. Cậu ôm chặt lấy lồng giữ nhiệt: "Không là không! Kẻ nào còn dám nhòm ngó con của em, em sẽ giết sạch không tha! Ai làm con tin cũng được, nhưng đừng mơ ước tới con của em!"
Nói xong cậu trực tiếp ôm đám nhóc bỏ đi. Ánh mắt cậu trở nên cực kì hung dữ, giống như sói mẹ đang bảo vệ con mình.
Kể cả Đế hậu cũng giật mình trước sự thay đổi của Nhạc Dao, chỉ có Tục Nghiêu chú ý tới hai chữ "còn dám".
Không đợi Tục Nghiêu đưa ra câu trả lời, Nhạc Dao đã bị người chặn ở cửa.
"Không được đi!" Đội trưởng đội cận vệ của Đế quân là người chắn ngang, "Tục phu nhân thân mến, tôi hiểu tại sao ngài căng thẳng vì con mình, thế nhưng Đế quân vẫn trong tay cha ngài, chẳng lẽ ngài cứ tiếp tục trốn tránh!"
"Anh nói cái gì?" Không biết từ gì kí.ch thích Nhạc Dao, hai mắt của cậu trừng lên màu đỏ đậm, "Anh có gan thì lặp lại lần nữa!"
"Để mấy đứa trẻ lại!"
"Anh muốn chết à!" Nhạc Dao nhìn chằm chằm người trước mặt.
Xung quanh đột nhiên nổi gió, rõ ràng là ngày nắng gắt nhưng sắc trời dần tối lại.
Sự biến hóa kì lạ này làm mọi người há hốc mồm kinh ngạc, phía Nhạc Phỉ Sơn cũng có biến.
"Xảy ra chuyện gì?" Nhạc Phỉ Sơn hỏi Vạn Đắc Khánh.
"Ai biết." Vạn Đắc Khánh cũng thấy lạ, sắc trời đột nhiên tối tăm, nhưng rõ ràng là ban ngày. Trời không gợn mây. Trời tối do mây đen tụ lại, cũng giống như mặt trời đột nhiên thu ánh sáng vào.
"Cha ơi, nếu chúng ta không cần đợi thì cứ trực tiếp đi thôi nhỉ?" Nhạc Thiên Ngọc sợ hãi.
"Nhạc Phỉ Sơn à." Thanh âm Tục Nghiêu vang lên trong máy truyền tin, "Cơ hội cuối cùng, thả Đế quân ra, tao cho mày dẫn chúng nó đi. Nếu như mày vẫn không phân biệt nổi đúng sai..."
"Xẹt! Ầm!"
Kẻ khác không biết tung tích Nhạc Thiên Ngọc, Vạn Thành Trạch tám chín phần biết. Nếu Nhạc Phỉ Sơn biết tin, nghĩ trăm phương ngàn kế cứu nó về, hoặc thẳng thắn cho nó thành cát bụi, nguy hiểm của Nhạc Phỉ Sơn cũng giảm một phần.
"Nhạc tướng quân, ngài không sao chứ?" Trên đường đi Hoàng đế Côn Tháp phát hiện Nhạc Phỉ Sơn thất thần, thuận miệng hỏi.
"Đa tạ Đế quân quan tâm, thần không sao đâu ạ, tách ra có chút nhớ mấy đứa cháu ngoại bé nhỏ thôi." Nhạc Phỉ Sơn cũng liếc nhìn Tục Nghiêu, ánh mắt mang theo ám chỉ.
Ý cười trong đáy mắt Tục Nghiêu tụt ba phần.
Hoàng đế Côn Tháp cũng không phải không thấy ám hiệu giữa hai người, ông cũng chỉ nghĩ tới quan hệ giữa Nhạc Thiên Ngọc và Giang Hân Đóa, coi như việc riêng nhà người ta nên không nói thêm cái gì.
Đoàn người đi tới nơi giam giữ Vạn Đắc Khánh. Nơi này cách sân huấn luyện đội cơ giáp hạng nhẹ tầm 100m, bãi đậu năm chiếc cơ giáp liên tiếp trở thành nơi nghỉ ngơi và chữa thương. Bình thường quân nhân bị thương do tập luyện hoặc tới uống nước nghỉ ngơi đều tới đây, tương đối gần cũng tương đối dễ dàng. Vạn Đắc Khánh bị giam giữ trong một gian tại nơi ấy. Gã bị tiêm thuốc giãn cơ, cả người vô lực lảo đảo nằm một góc, đừng nói là cầm nắm đồ vật, động ngón tay cũng không nổi.
Thời khắc cửa mở ra Nhạc Phỉ Sơn có chút chần chừ, không biết nghĩ gì cũng không mượn cớ rời đi. Lão đứng cạnh Hoàng đế Côn Tháp, hai tay vô ý đan chồng lên nhau, chậm rãi lặp lại động tác nắm tay trái, dường như đang muốn giải tỏa căng thẳng.
Tục Nghiêu ra lệnh cho Leslie mở cửa buồng giam, đồng thời cũng tới đứng gần Hoàng đế Côn Tháp hơn. Anh cho Đường Diệp một ánh mắt, sau đó mới nói: "Thưa Đế quân, khi ngài đi cũng sẽ áp giải Vạn Đắc Khánh theo chứ ạ?"
Hoàng đế Côn Tháp trả lời: "Không dẫn theo. Cái thứ vong ân phụ nghĩa này dẫn đi theo làm gì?"
Ông ngẩng lên nhìn khuôn mặt tái nhợt sau khung cửa sổ: "Tục tướng quân hỏi điều này làm gì?"
Tục Nghiêu nói: "Lúc trước nếu như không phải do gã mang theo người giả trang thành nhân viên công tác tại nhà kho lạnh thừa dịp loạn lạc tiếp cận Nhạc Dao, đồng thời dùng công kích bằng sóng âm với Nhạc Dao, Nhạc Dao cũng sẽ không bị sinh non, cũng sẽ không như hiện tại luôn lo lắng đề phòng, chỉ lo các con gặp vấn đề. Về kẻ này, nếu như ngài không phản đối thì thuộc hạ sẽ tự mình xử lý ạ."
Hoàng đế Côn Tháp biết chuyện Nhạc Dao sinh non, cũng biết chuyện kinh hoàng cậu trải qua trong chiến tranh nhưng không nghĩ tới nguyên nhân cụ thể lại thế này, không nghĩ ngợi ra lệnh: "Được, tất cả đều để cậu xử lý."
Vạn Đắc Khánh mở mắt. Gã thấy người đứng trước mặt mang theo ánh sáng, không biết là mơ hay thực. Gã giật giật đôi môi khô khốc, chờ Đường Diệp tiêm cho một mũi giảm hiệu lực của thuốc, mới dần hồi lại chút sức lực: "Nước..."
Tục Nghiêu cũng không hạ lệnh ngược đãi Vạn Đắc Khánh, chỉ cần đối phương sống là được. Vì Vạn Đắc Khánh mà Sư đoàn Phi Lang cũng có quân nhân hi sinh, người nơi này đương nhiên phẫn nộ. Tuy rằng không tắt máy lạnh đi làm gã chết vì nóng, nhưng nước uống không cho đủ, thức ăn thì càng không phải nói. Không có người hầu hạ gã vệ sinh, ăn uống chỉ cần đủ duy trì mạng sống sống là được.
Đường Diệp cho gã uống nước. Hành động của anh có chút thôi bạo, nhưng người ở đây không để ý nhiều tới vậy.
Vạn Đắc Khánh lấy lại được chút tinh thần. Tầm mắt gã lướt từ Hoàng đế Côn Tháp, Tục Nghiêu rồi tới Nhạc Phỉ Sơn. Quét đến Nhạc Phỉ Sơn thì dừng lại, cũng không chửi rủa Nhạc Phỉ Sơn bất nghĩa. Gã cúi mặt, không nói gì.
"Vạn Đắc Khánh nhà ngươi ngược lại khá bình tĩnh." Hoàng đế Côn Tháp vẻ mặt âm trầm, "Cảm giác cõng rắn về cắn gà nhà thế nào?"
"Hừ." Vạn Đắc Khánh treo trên miệng sự trào phúng như có như không, cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Vạn Đắc Khánh, cha của mày có thể đã phái người tới cứu mày đấy." Tục Nghiêu lên tiếng, "Thế nhưng thê tử vô danh của mày còn ở trong tay tao, đoán xem việc cứu mày ra ngoài có bao nhiêu khả thi?"
"Tao lấy đâu ra người vợ vô danh nào?" Vạn Đắc Khánh có chút vô lực trượt chân xuống, buộc lòng phải nhích một bước, thuận tiện dựa vào sofa phía sau. Mấy ngày hôm nay không được ăn uống đầy đủ, nói chuyện uể oải, làm gì cũng chậm chạp nhưng tư duy vẫn rõ ràng
"Sư đoàn trưởng Tục đắc ý gì vậy?" Gã nói, "Mày so ra thì hơn gì cha con tao? Cũng chỉ là cái hạng bán mạng ở nơi khô nóng này thôi."
"Mày không cần gây xích mích li gián. Tao là quân nhân, bảo vệ biên giới là trách nhiệm. Còn có tồn tại hay không, trong lòng mày tự rõ ràng nhất." Tục Nghiêu đáp, "Hay để tao nhắc một chút nhỉ? Ban đầu chúng mày hỗ trợ phẫu thuật chỉnh hình cho nó, tiện cho nó thừa dịp hỗn loạn sử dụng pheromone làm ảnh hưởng tới binh lính, tiếp tục phẫu thuật cho nó một khuôn mặt khác. Nhạc Dao mang trên mình đá tinh hà chi tâm, tao sớm đã trói người trong tay chúng mày lại rồi, chúng mày không khoe mẽ cũng không thành công nổi. Tao nói đúng chứ?"
Vạn Đắc Khánh trừng mắt nhìn Tục Nghiêu, không lên tiếng phản bác.
Tục Nghiêu cười cười, Nhạc Phỉ Sơn âm thầm lau mồ hôi trong lòng bàn tay. Lão im lặng nhìn Tục Nghiêu, phát hiện Tục Nghiêu cũng nhìn mình. Nụ cười kia có ẩn ý cả, đáy mắt kia như muốn nhấn chìm lão xuống đáy vực sâu.
Hoàng đế Côn Tháp hỏi Vạn Đắc Khánh: "Nhà ngươi biết cha mình đang ở đâu không?"
Vạn Đắc Khánh không trả lời. Gã trả lời Tục Nghiêu, thế nhưng dành cho Hoàng đế Côn Tháp chỉ là vẻ mặt giễu cợt lạnh lùng, giống như gã khinh thường vương quyền, hoặc đang cố tình làm Đế quân lúng túng, làm Tục Nghiêu khó xử.
Hoàng đế Côn Tháp cũng không phải người ngu xuẩn nhảy xuống cái hố do kẻ khác đào. Gã không đáp, ngài không hỏi thêm, trực tiếp ra lệnh cho Tục Nghiêu: "Nhìn gã có vẻ như không sợ chết, gã chết rồi thì để gã tiếp tục xưng tội đời này của mình đi."
Vạn Đắc Khánh lúc này mới thấy có gì sai sai: "Ý ông là gì?"
Đổi lại là im lặng của Hoàng đế Côn Tháp. Vẫn là Yến Kiệt tương đối tốt bụng nhắc nhở Vạn Đắc Khánh: "Ông anh nghĩ chết rồi là hết hả? Đừng quên các oan hồn trên Huyết Ngục tinh chứ, còn có người bị hãm hại của Sư đoàn Phi Lang. Ông anh chết rồi, bọn họ sẽ tới tận cửa."
Vạn Đắc Khánh: "Sống không tìm nổi, chết sao tìm được?"
Tục Nghiêu: "Không sai. Chẳng cần mày chết, sống cũng tìm được. Từ giờ tới khi tối hẳn còn 4 tiếng, tận hưởng ngày an ổn cuối cùng đi."
Hoàng đế Côn Tháp nhìn Vạn Đắc Khánh khuôn mặt biến sắc, tâm lý có chút thoải mái quay người nói: "Đi thôi Tục tướng quân, chúng ta đi gặp cái kẻ là người vợ vô danh của gã, xem gã có biết nửa kia của mình lâu không."
Vạn Đắc Khánh đáy mắt có chút hoảng loạn, không tự chủ nhìn về phía Nhạc Phỉ Sơn. Có thể Nhạc Phỉ Sơn cũng sợ gã nhìn mình nên xoay người đi ngay, đi theo Hoàng đế Côn Tháp. Vạn Đắc Khánh nào biết, tâm lý Nhạc Phỉ Sơn so với gã càng thêm bất ổn.
"Thưa Đế quân, thuộc hạ tự nhiên có chút khó chịu, việc gặp vợ của Vạn Đắc Khánh có thể..." Nhạc Phỉ Sơn không nói hết, thế nhưng ý tứ đủ rõ ràng.
"Chẳng phải ban nãy vẫn ổn sao? Sao lại đột nhiên không thoải mái?" Hoàng đế Côn Tháp hỏi.
"Vậy hả cha vợ." Tục Nghiêu cười cười, "Nếu như thuận tiện thì ngài nên đi gặp vợ của Vạn Đắc Khánh, người đấy khai ra có quen biết ngài."
"Sao có thể? Gần đây tôi luôn ở tinh cầu mẹ dưỡng bệnh, cơ hội nào gặp gỡ vợ của Vạn Đắc Khánh." Nhạc Phỉ Sơn cũng cười, thế nhưng nụ cười có chút gượng gạo.
"Nếu ngài không tin, chúng ta thử gặp qua thì biết ngay ấy mà."
"Tục tướng quân nơi này còn giấu gì nữa?" Hoàng đế Côn Tháp nói, "Nhạc tướng quân và vợ Vạn Đắc Khánh có biết nhau?"
"Nói ra thì hơi phức tạp ạ, chốc nữa Đế quân tự mình tới xem sẽ rõ." Tục Nghiêu trả lời, "Rất nhanh, chắc chắn ngài sẽ có đáp án."
Nói tới đây, Hoàng đế Côn Tháp đã phần nào đoán già đoán non ra quan hệ giữa Nhạc Phỉ Sơn và Vạn Đắc Khánh là dạng gì. Ngài dùng ánh mắt dò xét Nhạc Phỉ Sơn, làm lão hận không thể tự đào lỗ rồi nhảy xuống. Nhạc Phỉ Sơn ngu ngốc cũng biết không thể đi. Nhưng dao đã kề bên cổ rồi, không đi không được.
Trước đó lão không muốn tới nơi này, thế nhưng Vạn Thành Trạch lấy Nhạc Thiên Ngọc ra uy hiếp, lão không thể từ chối. Cuối cùng vẫn phải bất chấp nguy hiểm đi thám thính tình hình Vạn Đắc Khánh. Ai nghĩ được, Nhạc Thiên Ngọc thật sự bị Tục Nghiêu bắt giữ!
Bắt được thật ư?
Nhạc Phỉ Sơn tâm lý không chắc chắn, phi hành khí cũng hạ cánh rồi. Đường lui của lão đều bị con rể chặn sạch rồi.
"Có hơi xa ạ, thỉnh Đế quân." Tục Nghiêu nói.
"Sao phải tách ra?" Hoàng đế Côn Tháp thuận miệng hỏi.
"Vì đối phương sử dụng thuốc cưỡng ép tiến vào kì động d.ục, không thích hợp giam chung một chỗ."
Hoàng đế Côn Tháp nhíu mày, không hỏi gì thêm. Lên phi hành khí, Nhạc Phỉ Sơn và Tục Nghiêu mỗi người ngồi một bên. Hai người vừa vặn ngồi hai bên, mặt đối mặt.
Sắc mặt Nhạc Phỉ Sơn rất khó coi. Tục Nghiêu không nhìn tới lão, trực tiếp báo cáo với Hoàng đế Côn Tháp, để Leslie tiếp nối Đường Diệp điều khiển máy chủ.
Nhạc Thiên Ngọc bị giam trong phi hành khí của Đường Diệp, thuốc ức chế phát huy dược liệu nên tạm tỉnh táo. Hai ngày nay nó bị dằn vặt thảm hại. Ban ngày vẫn ổn, có ánh sáng chiếu vào. Ban đêm thì không, xung quanh đen thui không chút ánh sáng, xung quanh cũng yên lặng. Nó sợ bóng tối, kêu trời kêu đất cũng không ai biết.
Trong trạng thái ấy, nó đột nhiên nhìn được hình ảnh của cha.
Một đứa con sẽ làm sao? Rõ ràng.
"Cha?!" Nhạc Thiên Ngọc không phí lời, thẳng thắn nói trúng trọng tâm, "Cha! Xin cha nhanh tới cứu con!"
"Cậu nói cái gì đấy? Ai là cha của cậu chứ!" Mặt Nhạc Phỉ Sơn đủ ngũ vị. Lão nhìn thấy khuôn mặt mới của đối phương, ban đầu không có phản ứng, sau khi nghe được tiếng la thất thanh kia mới thấy sai sai! Quá muộn, đối phương gọi "cha" mất rồi.
"Cha ơi, con là Nhạc Thiên Ngọc của cha đây!" Nhạc Thiên Ngọc y như túm được cọng rơm cứu mạng, cả người kích động mang theo chút điên cuồng. Nó thấy tay mình xuyên qua hình chiếu của Nhạc Phỉ Sơn, vội vàng lui về sau, "Cha, sao cha không dẫn con về nhà? C-con thật sự không muốn lưu lạc bên ngoài. Cha yên tâm, con sẽ không chạy loạn nữa, mau tới đón con về đi, làm ơn."
"Tôi không phải cha cậu!" Nhạc Phỉ Sơn gần như rống lên.
"Là cha con!" Nhạc Thiên Ngọc cũng hét lên, khóc lóc ác hơn, "Cha! Con là Nhạc Thiên Ngọc đây, là bọn họ phẫu thuật con..."
Nhạc Thiên Ngọc chưa nói hết, đường truyền bị cắt đứt. Tục Nghiêu đưa một tập hồ sơ cho Hoàng đế Côn Tháp: "Thưa Đế quân, người của chúng tôi đã tiến hành đối chiếu, sự thật về thân phận của Omega này mới bị phát hiện."
Hoàng đế Côn Tháp xem xong hồ sơ chiếu trên máy chủ, mặt đen sì không khác gì đáy nồi: "Nhạc tướng quân thân mến, ta nhớ không nhầm ngài chỉ có ba người con thân sinh, hai đứa quanh năm nuôi dưỡng ở nhà vợ. Đây là cái gì?"
Nhạc Phỉ Sơn im lặng, cảm giác như muốn thở cũng khó.
Hoàng đế Côn Tháp hét lớn: "Nhà ngươi to gan thật đấy Nhạc Phỉ Sơn! Dối trên gạt dưới, không có kỉ cương! Ngươi còn dám lợi dụng quan hệ với Vạn Thành Trạch tại Huyết Ngục tinh giúp phạm nhân tẩy trắng thân phận?!"
Trong phi hành khí có ba người, tiếng rống của Đế quân vang vọng trong không gian, càng làm người ta giật mình hơn không phải âm thanh của ngài, mà là cổ tay Nhạc Phỉ Sơn chấn động, một thứ giống như dây thép nhỏ bắn ra từ máy truyền tin, ghim thẳng vào cổ Hoàng đế Côn Tháp.
Mọi thứ đột nhiên xảy đến, không ai nghĩ lá gan Nhạc Phỉ Sơn lại lớn tới vậy. Xung quanh đều là cận vệ của Hoàng đế Côn Tháp và binh lính Phi Lang, hành động của Nhạc Phỉ Sơn khẳng định không còn đường lui nữa rồi.
"Nhà ngươi nghĩ mình thoát được sao Nhạc Phỉ Sơn?" Tục Nghiêu thấy dấu vết trên cổ Đế quân nên không thể hấp tấp, trầm giọng hỏi.
"Không thử sao biết? Hơn nữa, nếu tao không trốn, kết quả so với hiện tại cũng không tốt đẹp hơn là mấy."
Nếu chỉ là xằng bậy khi đã có gia đình, cùng lắm là mất chức. Thế nhưng việc lão và Vạn Thành Trạch dùng quan hệ tẩy trắng thân phận cho phạm nhân đã bị đưa ra ánh sáng, lão chỉ còn cửa tử.
Nhạc Phỉ Sơn không thèm nhìn Hoàng đế Côn Tháp, chỉ chăm chú nhìn Tục Nghiêu. Sợi dây vàng trong tay lão có thể nháy mắt đoạt mạng, lão tin Hoàng đế Côn Tháp không phải kẻ ngu thì sẽ đứng yên.
Hoàng đế Côn Tháp coi như bình tĩnh, không hề lộ ra nửa vẻ kinh hoàng. Thời gian gần đây ông liên tục bị phản bội, tâm trạng không vui. Ông hơi ngửa đầu, kìm nén lửa giận: "Thu tay lại đi Nhạc Phỉ Sơn, ta xem xét để lại cái mạng cho ngươi. Nhà ngươi khăng khăng làm vậy, đừng trách ta đây không khách khí!"
Nhạc Phỉ Sơn làm tới nước này rồi, lão chưa hề nghĩ tới việc sẽ quay đầu lại. Tay lão khẽ cử động, trên cổ Hoàng đế Côn Tháp có tia máu nhỏ xuống: "Mạng của tôi do tôi định đoạt, không cần ngài lo lắng. Còn bây giờ, xuống đây mau Tục Nghiêu! Sai cấp dưới của mày mang Vạn Đắc Khánh và Nhạc Thiên Ngọc tới đây. Nhớ kĩ, đừng giở trò hèn hạ gì."
Tục Nghiêu có chút do dự, Hoàng đế Côn Tháp biết sự lợi hại của dây vàng thì ra lệnh: "Cậu đi đi Tục tướng quân."
Tục Nghiêu nghe vậy liếc mắt nhìn Nhạc Phỉ Sơn, quay người hạ cánh phi hành khí: "Người đâu, lôi Vạn Đắc Khánh và Nhạc Thiên Ngọc tới đây."
Lập tức có người thi hành mệnh lệnh.
Đội cận vệ của Đế quân đã tới. Bọn họ thông qua video trong máy truyền tin, biết chuyện Nhạc Phỉ Sơn khống chế Đế quân. Bọn họ tín nhiệm Tục Nghiêu nên mới không lên phi hành khí, nghe Tục Nghiêu ra lệnh như vậy thì không kìm nén nổi bất mãn, nghĩ tới quan hệ giữa Nhạc Phỉ Sơn và anh thì càng không tránh khỏi nghi ngờ.
"Sư đoàn trưởng Tục, sao anh có thể để Đế quân một mình trên phi hành khí như vậy?" Đội trưởng đội cận vệ của Đế quân không nghĩ ngợi gì hỏi.
"Không thì thế nào? Anh muốn tôi làm ngược lại? Muốn Nhạc Phỉ Sơn đoạt mạng Đế quân ư?"
Cận vệ của Đế quân đều do ngài tự mình tuyển chọn, cấp bậc không quá cao nhưng lại có đặc quyền. Quân nhân quyền cao chức trọng đều phải khách khí vài phần. Tục Nghiêu ở đây lại không để mình bị xoay mòng mòng.
Không lâu sau đó có người áp giải Vạn Đắc Khánh và Nhạc Thiên Ngọc tới đây. Nhạc Thiên Ngọc túm lấy Vạn Đắc Khánh như túm cọng rơm cứu mạng. Hai người bị đẩy tới chân Nhạc Phỉ Sơn, Nhạc Thiên Ngọc vừa thấy thì òa một tiếng khóc nấc lên.
Nhạc Phỉ Sơn bị phân tâm thì hét ầm lên: "Khóc cái đ** gì mà khóc! Câm mồm cho tao!"
Nhạc Thiên Ngọc giật mình, tiếng khóc lớn dần thành tiếng ư ử nức nở.
Nhạc Phỉ Sơn nở nụ cười lạnh lùng: "Làm phiền con rể đưa cháu ngoại tới đây. Tao còn chưa thấy hết mặt chúng nó đâu."
Tục Nghiêu hơi nhíu mắt: "Mày nói gì cơ?"
Nhạc Phỉ Sơn nói: "Đem cháu ngoại của tao tới đây. Còn nữa, bảo ban người dưới trướng mày cho tốt, nếu tao có mệnh hệ gì thì đừng trách nhau vô tình."
Nhạc Phỉ Sơn lộ ý định muốn đem ba bạn nhỏ đi làm con tin, chẳng lẽ lão định đưa chúng theo thật!?
Nhạc Dao cũng khiếp sợ: "Anh nói gì? Anh muốn giao các con cho Nhạc Phỉ Sơn?"
Tục Nghiêu gật đầu: "Hứa với em, tôi nhất định sẽ đảm bảo sự an toàn cho chúng nó."
Nhạc Dao hét ầm lên: "Không được! Các con nhỏ bé như vậy, năng lực tự vệ không có, em sao có thể để chúng đi làm con tin chứ! Nhạc Phỉ Sơn chán sống hả! Sao lão dám!"
Nhạc Dao lần đầu tiên nói chuyện theo cái giọng giận giữ kiểu này, hơn nữa còn với Tục Nghiêu. Người trong phòng không hẹn cùng sững sờ, đặc biệt là Yến Kiệt đang sợ ngây cả người.
Tục Nghiêu động viên ôm lấy vai Nhạc Dao, không quan tâm tới việc Đế hậu đang nhìn, nắm chặt lòng bàn tay trái, lộ ra pháp ấn Diêm vương đóng dấu lên lồng giữ nhiệt.
Chẳng bôi thêm lớp gì, thế nhưng trên bề mặt lại có màu vàng kim nhàn nhạt.
Nhạc Dao biết tính mạng các con sẽ được đảm bảo, thế nhưng vẫn không nén nổi tức giận.
Cậu chưa từng nóng nảy tới như vậy, cảm giác căng phồng như muốn nứt ra đầy đau đớn, giống như có thứ gì luẩn quẩn quanh đầu, liều mạng muốn đi vào nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể. Cảm giác nổ tung này cực kì xa lạ, nhưng lại giống như từng xảy ra rồi. Cậu không khống chế nổi nữa rồi.
Sau đó xảy ra một chuyện làm tất cả mọi người, kể cả cậu cũng không ngờ tới. Cậu ôm chặt lấy lồng giữ nhiệt: "Không là không! Kẻ nào còn dám nhòm ngó con của em, em sẽ giết sạch không tha! Ai làm con tin cũng được, nhưng đừng mơ ước tới con của em!"
Nói xong cậu trực tiếp ôm đám nhóc bỏ đi. Ánh mắt cậu trở nên cực kì hung dữ, giống như sói mẹ đang bảo vệ con mình.
Kể cả Đế hậu cũng giật mình trước sự thay đổi của Nhạc Dao, chỉ có Tục Nghiêu chú ý tới hai chữ "còn dám".
Không đợi Tục Nghiêu đưa ra câu trả lời, Nhạc Dao đã bị người chặn ở cửa.
"Không được đi!" Đội trưởng đội cận vệ của Đế quân là người chắn ngang, "Tục phu nhân thân mến, tôi hiểu tại sao ngài căng thẳng vì con mình, thế nhưng Đế quân vẫn trong tay cha ngài, chẳng lẽ ngài cứ tiếp tục trốn tránh!"
"Anh nói cái gì?" Không biết từ gì kí.ch thích Nhạc Dao, hai mắt của cậu trừng lên màu đỏ đậm, "Anh có gan thì lặp lại lần nữa!"
"Để mấy đứa trẻ lại!"
"Anh muốn chết à!" Nhạc Dao nhìn chằm chằm người trước mặt.
Xung quanh đột nhiên nổi gió, rõ ràng là ngày nắng gắt nhưng sắc trời dần tối lại.
Sự biến hóa kì lạ này làm mọi người há hốc mồm kinh ngạc, phía Nhạc Phỉ Sơn cũng có biến.
"Xảy ra chuyện gì?" Nhạc Phỉ Sơn hỏi Vạn Đắc Khánh.
"Ai biết." Vạn Đắc Khánh cũng thấy lạ, sắc trời đột nhiên tối tăm, nhưng rõ ràng là ban ngày. Trời không gợn mây. Trời tối do mây đen tụ lại, cũng giống như mặt trời đột nhiên thu ánh sáng vào.
"Cha ơi, nếu chúng ta không cần đợi thì cứ trực tiếp đi thôi nhỉ?" Nhạc Thiên Ngọc sợ hãi.
"Nhạc Phỉ Sơn à." Thanh âm Tục Nghiêu vang lên trong máy truyền tin, "Cơ hội cuối cùng, thả Đế quân ra, tao cho mày dẫn chúng nó đi. Nếu như mày vẫn không phân biệt nổi đúng sai..."
"Xẹt! Ầm!"
Bình luận truyện