Tương Tỉnh
Chương 24: “Anh không muốn gặp em?”
Khương Tỉnh lên lầu, dựa vào cửa phòng một lúc, cầm chìa khóa mở cửa, vào phòng bật đèn lên.
Sáng nay quên mở cửa sổ thông khí, bên trong phòng nóng bức buồn bực, Khương Tỉnh không mở điều hòa, đến trước ban công mở cửa sổ ra.
Gió thổi vào mặt, cô im lặng đứng một lúc, hơi mệt mỏi đưa tay tựa lên cửa sổ.
Ánh sáng bên ngoài hiu hắt, cô nhìn vô định, không nghĩ gì hết. Đầu óc qua vài phút dần bình tĩnh lại.
Nhắm mắt xoa nhẹ mặt, lại mở mắt ra vừa lúc nhìn xuống, rơi vào một nơi dưới ánh đèn đường.
Ở đó có một người, đang đi bộ về phía trước. Anh đi rất chậm, được một đoạn thì dừng lại, xoay người đứng một lúc rồi tiếp tục đi.
Anh đi tới dưới bóng cây, không nhìn thấy nữa, Khương Tỉnh không thu hồi ánh mắt. Lát sau, anh đi ra khỏi bóng cây, đứng dưới đèn đường quay đầu lại nhìn.
Phía sau anh trống rỗng, cái gì cũng không có.
Anh đứng đó, như một chiếc đèn đêm, thuộc về đêm tối nhưng không hề âm u.
Anh sáng ngời như ánh mặt trời.
Khương Tỉnh đột nhiên hiểu ra anh đang nhìn gì.
Tim cô như bị cái gì bóp chặt. Cô đột nhiên nhận ra, cô là một vũng bùn, khi ánh mắt trời chiếu tới, tất cả những điều xấu xí dơ bẩn đều hiện ra.
Khương Tĩnh nắm chặt cạnh cửa, khi thân ảnh nơi đó đột nhiên di chuyển, máu trong người cô nóng lên, xoay người chạy ra khỏi cửa.
Đèn cầu thang vẫn sáng, Khương Tỉnh chạy một mạch xuống lầu, kéo cửa ra chạy đi. Gió ập vào mặt, cô không dừng lại, nhưng đến khi cô chạy tới, nơi đó đã không một bóng người.
Cô dựa vào cột đèn ngồi xổm xuống, ngước mặt lên há miệng thở dốc. Xe taxi hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Khương Tỉnh đứng lên đi về tiệm, thấy được bó hoa ở trên quầy.
Cô cầm lên nhìn một hồi, ôm vào lòng, đến phòng bếp tìm một chiếc bình cầm lên lầu, nghiêm túc cắm hoa vào.
Làm xong hết, Khương Tỉnh không đi tắm, cũng không ngủ, cô thả lỏng người ngồi lên ghế sô pha.
Ngoài cửa sổ đèn vẫn sáng, ban đêm càng thêm yên tĩnh.
Khương Tỉnh duy trì tư thế như vậy thật lâu, đột nhiên muốn nói chuyện với ai đó.
Khương Tỉnh lấy điện thoại ra, bấm số Tề San San.
Điện theo reo vài tiếng, bên kia mới có người nhận.
“Alo…”
“San San, đang chơi bời ở ngoài à?”
“Không có, mới chơi về, muộn vậy rồi sao cậu lại đột nhiên gọi điện thoại, không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì, lâu rồi không liên lạc, muốn nói chuyện với cậu thôi.”
Tề San San hết sức kinh ngạc, Khương Tỉnh rất ít khi làm chuyện như vậy. Năm ấy Khương Tỉnh và Thẩm Bạc An chia tay, không nói một tiếng liền rời đi, mấy tháng sau mới thông báo với cô ấy, hai người sau đó rất ít gặp, gọi điện cũng ít, hơn phân nửa là cô ấy chủ động liên lạc, tình huống như hôm nay rất ít.
Tề San San thăm dò hỏi: “Khương Tỉnh, cậu sao rồi? Vẫn đang nghỉ phép sao?”
“Ừ.”
“Vậy là tốt, mùa hè như thế này, cậu đừng chạy bên ngoài.”
“Tớ biết.”
“Còn nữa, cậu…”
“San San,” Khương Tỉnh đột nhiên cắt đứt lời cô ấy.
Tền San San cả kinh, “…Sao thế?”
Khương Tỉnh nói: “Tớ thích một người.”
“Cái gì?” Tề San San hét lên, “Thật hay giả thế?”
“Thật.”
Bên kia im lặng một giây, sau đó truyền đến tiếng cười của Tề San San.
“Đây là chuyện tốt đó, Khương Tỉnh!” Tề San San hình như hơi kích động, “Tớ sợ cậu cả đời này đều hết hi vọng với sinh vật giống đực rồi chứ.” Kích động qua đi, lý trí lại trở về, hơi lo lắng hỏi: “Người cậu thích không phải phụ nữ chứ?”
Khương Tỉnh cười một tiếng nói: “Là đàn ông.”
Tền San San yên tâm, thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Là người đàn ông thế nào? Cao không? Đẹp trai không? Đối xử tốt với cậu không?”
Khương Tỉnh trầm mặc một chút, nhẹ nhàng nói: “Là người rất tốt.” Dừng một chút, lại thêm chút vui vẻ, “Rất cao, rất tuấn tú, rất tốt với tớ.”
“Vậy thì quá tốt rồi!” Tề San San hưng phấn nói, “Khương Tỉnh, tớ đã nói, cậu không cần nản lòng thoái chí, sẽ luôn có người số mệnh đã định sẵn là của cậu, Thẩm Bạc An chỉ là bến tàu tạm thời, tạo điều kiện cho cậu nghỉ chân một chút mà thôi, xem đi, tớ không nói sai tí nào.”
“Phải, cậu nói không sai.”
“Vậy lần sau có cơ hội, tớ tới thăm cậu, cậu dẫn người ra cho tớ nhìn một chút nha.”
“Được.”
Nói thêm vài câu, hai người chúc nhau ngủ ngon.
Khương Tỉnh cúp điện thoại, lại ngồi một lúc. Cô nghĩ tới lời Tề San San đã nói.
Số mệnh đã định…
Cô không biết “Số mệnh đã định” có thật sự tồn tại không, nhưng dù có hay không cũng không liên quan.
Đến khi bình minh, Khương Tỉnh lấy laptop ra gửi thư cho Khương Mộng, bày tỏ sau này sẽ không tiếp đãi Lâm Thời nữa, không cần gửi thư đến hỏi chuyện này nữa.
Nhân “Gửi” xong, nhìn thời gian, sáu giờ năm mươi, giờ này ba mẹ đều đã thức dậy.
Cô gọi vào điện thoại nhà, là mẹ Khương nhận.
Khương Tỉnh nói với bà sẽ không về nhà mừng sinh nhật, để bà khỏi phải chuẩn bị, mẹ Khương ở bên kia oán hận thật lâu, thể hiện bất mãn, Khương Tỉnh im lặng nghe xong, sau đó nói: “Con xin lỗi.”
Cúp điện thoại, cô nghiêm tục soạn một tin nhắn, chọn người gửi: Lâm Thời.
Làm xong những việc này, Khương Tỉnh lại mở nhật kí cuộc gọi, ngón tay dừng trên tên Trần Thứ. Suy nghĩ một chút, cô đặt điện thoại xuống, đến sân thượng lấy quần áo đi tắm.
Bảy giờ mười lăm, Khương Tỉnh thay quần áo xong đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, xe taxi đến nơi, cô xuống xe thấy khu chợ náo nhiệt cách đó không xa, cô đi tới một tiệm bán đồ ăn sáng.
Tào phớ trong nồi tỏa ra hơi nóng.
Khương Tỉnh mua hai phần, mua thêm bánh bao.
Vài khu nhà, tìm được tòa nhà Trần Thứ ở, lên lầu gõ cửa.
Gõ ba lần, trong phòng không có động tĩnh.
Khương Tĩnh sững sờ, hôm nay chủ nhật, hôm qua anh đã tăng ca xong, không nên không ở đây.
Cô lại gõ cửa hai lần, vẫn không có ai mở, lông mày chậm rãi nhíu lại, có phải anh biết là cô nên không muốn mở cửa không.
Nghĩ vậy, trong lòng thắt lại.
Đứng một lúc, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, vừa vang lên một tiếng đã có người nhận.
Cô lâp tức nói: “Trần Thứ, anh có ở nhà không?”
“…Gì cơ?” Giọng nói bên kia hơn khàn.
“Em ở trước cửa nhà anh, anh ngủ quên hay không ở nhà?”
Bên kia im lặng một chút,.
Lòng cô căng thẳng khó chịu, “Anh không muốn gặp em?”
“Anh không ở nhà.” Giọng anh rất nhẹ, hơi không chân thực.
Khương Tỉnh dừng một chút, hỏi: “Anh ở đâu?”
“…Bên ngoài nhà em.”
Khương Tỉnh sững sờ, còn chưa mở miệng, người bên kia hình như đã phát ngốc xong, lấy lại tinh thần, giọng nói đột nhiên cao lên, “Anh về bây giờ, em đừng đi, em đừng đi.”
Nói hai câu lại cảm thấy chưa đủ, cuối cùng cường điệu thêm, “Khương Tỉnh, em đừng đi.”
Hốc mắt Khương Tỉnh chua xót.
“Em không đi, anh đừng vội.”
Chưa tới nửa giờ, Trần Thứ trở về.
Anh còn chưa tới trước mặt, Khương Tỉnh đã nghe tiếng bước chân trên hành lang. Cô đứng lên từ góc tường, hình dáng anh liền xuất hiện.
Ánh mắt hai người không lệch chạm vào nhau.
Cô cúi đầu, anh đứng trên bậc thang, ngước mặt lên.
Nhìn một hồi, Khương Tỉnh nói: “Lên đây đi.”
Trần Thứ đi hết mấy bậc thang còn lại, đến trước mặt cô. Tình huống bỗng chốc thay đổi, người ngước mặt lên lại biến thành cô.
Khoảng cách gần như vậy, cái gì cũng nhìn rõ ràng.
Trên trán và gò má anh đều là mồ hôi, mắt hơi đỏ, giống như không nghỉ ngơi tốt.
Khương Tỉnh nói: “Anh ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
“Em mua bữa sáng.” Cô giơ tay lên cho anh xem bánh bao và tào phớ. Nói xong phát hiện mắt anh vẫn không nhúc nhích, anh không nhìn thức ăn trong tay cô, chỉ nhìn cô.
Khương Tỉnh đột nhiên không biết nói gì. Cô cúi đầu im lặng một lúc, chỉ vào cửa.
Trần Thứ cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, cúi đầu tìm chìa khóa.
Anh mở cửa, tránh qua một bên, Khương Tỉnh đi vào đặt đồ ăn sáng lên bàn, vào phòng bếp cầm hai cái chén ra, đổ tào phớ vào chén. Cô cúi đầu mở túi nylon, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Trần Thứ ôm chặt cô từ phía sau.
Người anh rất cứng, cũng rất nóng, khương Tỉnh như bị bỏng, tim nhảy lên kịch liệt. Trong phòng khách không có điều hòa, chóp mũi cô đổ mồ hôi.
Trần Thứ ôm một lúc, cánh tay hơi buông lỏng, Khương Tỉnh xoay người lại, hai tay ôm eo anh, Trần Thứ ôm lấy vai cô.
Cái ôm này kéo dài rất lâu, mồ hôi trên mặt hai người ngày càng nhiều.
Trần Thứ cuối cùng cũng buông tay ra, Khương Tỉnh đứng thẳng người, ngẩng đâu nhìn anh.
“Lau mồ hôi đi.”
Trần Thứ đưa tay lên lau mặt, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Khương Tỉnh nói: “Anh đi rửa mặt đi.”
Trần Thứ gật đầu, “Được.”
Anh vào nhà vệ sinh, bên trong truyền ra tiếng nước chảy, Khương Tỉnh vào phòng ngủ mở điều hòa, đem đồ ăn sáng vào.
Lát sau, Trần Thứ vào, trong tay cầm một chiếc khăn lông ướt.
Khương Tỉnh quay đầu, anh đi tới, khăn lông chạm vào mặt cô, Khương Tỉnh giật mình.
Trần Thứ không nói gì, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Khương Tỉnh nhìn anh, một lát sau, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh. Khăn lông dán vào mặt, cảm giác ẩm ướt, nhưng mu bàn tay anh lại nóng bỏng.
Khương Tỉnh nói: “Trần Thứ, ăn xong em có chuyện muốn nói với anh.”
“Được.”
Hai người im lặng ăn sáng.
Khương Tỉnh nói chuyện tối hôm qua.
Trần Thứ im lặng nghe, đến cuối cùng, Khương Tỉnh nói: “Em đã từ chối anh ấy, nhưng anh tức giận là đúng, ngày hôm qua… là em sai, em khiến anh khó chịu, nhưng em không lừa anh, anh tin em không?”
Trần Thứ nhìn cô một hồi, gật nhẹ đầu.
Khương Tỉnh hỏi: “Vậy anh còn khó chịu không?”
Trần Thứ cúi đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn Khương TỈỉh: “Anh không muốn lừa em, anh vẫn còn khó chịu, nhưng sẽ tốt nhanh thôi.”
Khương Tỉnh sững sờ, muốn hỏi lại anh, nhưng nghĩ lại, hơi hiểu ra.
Anh khác với cô. Anh chưa từng yêu ai, không trải qua những chuyện rối rắm phức tạp như vậy, đây là mối tình đầu của anh, anh thuần túy, toàn tâm toàn ý, không có suy nghĩ khác. Anh nên nhận được sự đối đãi tốt nhất, nhưng cô đã làm gì?
Anh nhất định đã khổ sở cả đêm.
Khương Tỉnh không nói nữa, cầm tay anh.
“Em xin lỗi.”
Trần Thứ nói: “Anh biết em không có lỗi với anh, không phải là em tự nguyện.”
Khương TỈnh lắc đầu, “Không phải vì chuyện này.”
Cô không giải thích vì sao, Trần Thứ nhận ra tâm trạng cô không tốt, thấp giọng hỏi: “Em vẫn không vui sao? Trừ chuyện ngày hôm qua, còn chuyện nào khác khiến em phiền não, em có thể nói với anh.”
Khương Tỉnh cúi đầu, dựa vào lòng anh, “Không có, Trần Thứ, anh đừng lo lắng.”
Hai người im lặng một lúc, Trần thứ nói: “Hôm nay anh không đi làm, có thể ở bên cạnh em, em muốn đi chơi không?”
“Không muốn ra ngoài, ở cùng anh ở đây là được.”
“Được, vậy thì không đi.”
Khương Tỉnh ở trong nhà Trần Thứ cả ngày, buổi trưa hai người đi chợ nấu cơm, chiều thì nằm trên giường xem phim. Đến tối Khương Tỉnh cũng không trở về.
Tôn Du gọi điện thoại cho cô, Lâm Thời cũng gọi, nhưng cô đều không nhận, chỉ gửi tin nhắn cho Tôn Du, sau đó tắt máy.
Sau khi tắm xong, bọn họ nằm trên giường nói chuyện, sau đó hôn nhau.
Trần Thứ nhanh chóng có phản ứng, Khương Tỉnh càng điên cuồng hơn trước, cô không cho anh thời gian chậm rãi thích ứng, nhanh chóng cởi quần anh, tay dùng thêm sức, Trần Thứ run lên.
Cô nghe được anh không khống chế nổi rên lên, lập tức ngồi lên người anh.
Trần Thứ chấn động, muốn nói gì đó, cô ở bên miệng anh giải thích một câu.
Lần này thật sự là kỳ an toàn.
Tiếp xúc thân mật không kẽ hở khiến người ta kích động, Khương Tỉnh ngước mặt lên, tóc dài tán loạn sau lưng. Động tác của cô nhanh hơn, càng ngày càng dùng sức, ánh mắt vừa sáng vừa nóng, cô cúi người hôn lên ngực anh, cảm nhận thân thể run rẩy của anh.
Cô nhắm chặt mắt, hốt hoảng như ở trong mộng.
Hồi lâu sau, mọi thứ trở nên yên tĩnh, Khương Tỉnh không còn khí lực nằm trên ngực Trần Thứ.
Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô, nói: “Hai ngày nữa anh đi công tác.”
Khương Tỉnh nói: “Đi công tác nhiều như vậy, anh không mệt sao?”
“Vẫn tốt, không mệt.” Trần Thứ suy nghĩ một chút lại nói thêm, “Năm nay đi nhiều một chút, sau đó anh sẽ có nhiều thời gian ở bên em hơn.”
Khương Tỉnh “Dạ” một tiếng, hỏi: “Lần này đi đâu?”
“Đi Sơn Tây.”
“Định xây cái gì?”
Trần thứ nói: “Ở đó có một cha xứ tìm bọn anh thiết kế giáo đường.”
“Cha xứ?”
“Ừ. Ông ấy vẫn muốn xây một giáo đường ở lưng chứng núi, trước kia không có tiền. Bây giờ địa phương cấp 40 vạn, nhưng vẫn chưa đủ, ông hi vọng có thể cẩm bản thiết kế để đi quyên tiền, vì thế anh đi đến xem một chút.”
Trần Thứ giải thích rõ ràng, Khương Tỉnh hơi gật đầu. Cô nằm trên người anh, lúc gật đầu lại cọ vào ngực anh.
Người Trần Thứ lại nóng lên.
Anh sờ mặt cô, nói: “Em đừng động đậy.”
“Sao thế?”
Mặt Trần Thứ chưa hết đỏ, bây giờ còn đỏ hơn.
Anh nói: “Em đừng động đậy nữa, anh lại muốn.”
Sáng nay quên mở cửa sổ thông khí, bên trong phòng nóng bức buồn bực, Khương Tỉnh không mở điều hòa, đến trước ban công mở cửa sổ ra.
Gió thổi vào mặt, cô im lặng đứng một lúc, hơi mệt mỏi đưa tay tựa lên cửa sổ.
Ánh sáng bên ngoài hiu hắt, cô nhìn vô định, không nghĩ gì hết. Đầu óc qua vài phút dần bình tĩnh lại.
Nhắm mắt xoa nhẹ mặt, lại mở mắt ra vừa lúc nhìn xuống, rơi vào một nơi dưới ánh đèn đường.
Ở đó có một người, đang đi bộ về phía trước. Anh đi rất chậm, được một đoạn thì dừng lại, xoay người đứng một lúc rồi tiếp tục đi.
Anh đi tới dưới bóng cây, không nhìn thấy nữa, Khương Tỉnh không thu hồi ánh mắt. Lát sau, anh đi ra khỏi bóng cây, đứng dưới đèn đường quay đầu lại nhìn.
Phía sau anh trống rỗng, cái gì cũng không có.
Anh đứng đó, như một chiếc đèn đêm, thuộc về đêm tối nhưng không hề âm u.
Anh sáng ngời như ánh mặt trời.
Khương Tỉnh đột nhiên hiểu ra anh đang nhìn gì.
Tim cô như bị cái gì bóp chặt. Cô đột nhiên nhận ra, cô là một vũng bùn, khi ánh mắt trời chiếu tới, tất cả những điều xấu xí dơ bẩn đều hiện ra.
Khương Tĩnh nắm chặt cạnh cửa, khi thân ảnh nơi đó đột nhiên di chuyển, máu trong người cô nóng lên, xoay người chạy ra khỏi cửa.
Đèn cầu thang vẫn sáng, Khương Tỉnh chạy một mạch xuống lầu, kéo cửa ra chạy đi. Gió ập vào mặt, cô không dừng lại, nhưng đến khi cô chạy tới, nơi đó đã không một bóng người.
Cô dựa vào cột đèn ngồi xổm xuống, ngước mặt lên há miệng thở dốc. Xe taxi hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Khương Tỉnh đứng lên đi về tiệm, thấy được bó hoa ở trên quầy.
Cô cầm lên nhìn một hồi, ôm vào lòng, đến phòng bếp tìm một chiếc bình cầm lên lầu, nghiêm túc cắm hoa vào.
Làm xong hết, Khương Tỉnh không đi tắm, cũng không ngủ, cô thả lỏng người ngồi lên ghế sô pha.
Ngoài cửa sổ đèn vẫn sáng, ban đêm càng thêm yên tĩnh.
Khương Tỉnh duy trì tư thế như vậy thật lâu, đột nhiên muốn nói chuyện với ai đó.
Khương Tỉnh lấy điện thoại ra, bấm số Tề San San.
Điện theo reo vài tiếng, bên kia mới có người nhận.
“Alo…”
“San San, đang chơi bời ở ngoài à?”
“Không có, mới chơi về, muộn vậy rồi sao cậu lại đột nhiên gọi điện thoại, không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì, lâu rồi không liên lạc, muốn nói chuyện với cậu thôi.”
Tề San San hết sức kinh ngạc, Khương Tỉnh rất ít khi làm chuyện như vậy. Năm ấy Khương Tỉnh và Thẩm Bạc An chia tay, không nói một tiếng liền rời đi, mấy tháng sau mới thông báo với cô ấy, hai người sau đó rất ít gặp, gọi điện cũng ít, hơn phân nửa là cô ấy chủ động liên lạc, tình huống như hôm nay rất ít.
Tề San San thăm dò hỏi: “Khương Tỉnh, cậu sao rồi? Vẫn đang nghỉ phép sao?”
“Ừ.”
“Vậy là tốt, mùa hè như thế này, cậu đừng chạy bên ngoài.”
“Tớ biết.”
“Còn nữa, cậu…”
“San San,” Khương Tỉnh đột nhiên cắt đứt lời cô ấy.
Tền San San cả kinh, “…Sao thế?”
Khương Tỉnh nói: “Tớ thích một người.”
“Cái gì?” Tề San San hét lên, “Thật hay giả thế?”
“Thật.”
Bên kia im lặng một giây, sau đó truyền đến tiếng cười của Tề San San.
“Đây là chuyện tốt đó, Khương Tỉnh!” Tề San San hình như hơi kích động, “Tớ sợ cậu cả đời này đều hết hi vọng với sinh vật giống đực rồi chứ.” Kích động qua đi, lý trí lại trở về, hơi lo lắng hỏi: “Người cậu thích không phải phụ nữ chứ?”
Khương Tỉnh cười một tiếng nói: “Là đàn ông.”
Tền San San yên tâm, thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Là người đàn ông thế nào? Cao không? Đẹp trai không? Đối xử tốt với cậu không?”
Khương Tỉnh trầm mặc một chút, nhẹ nhàng nói: “Là người rất tốt.” Dừng một chút, lại thêm chút vui vẻ, “Rất cao, rất tuấn tú, rất tốt với tớ.”
“Vậy thì quá tốt rồi!” Tề San San hưng phấn nói, “Khương Tỉnh, tớ đã nói, cậu không cần nản lòng thoái chí, sẽ luôn có người số mệnh đã định sẵn là của cậu, Thẩm Bạc An chỉ là bến tàu tạm thời, tạo điều kiện cho cậu nghỉ chân một chút mà thôi, xem đi, tớ không nói sai tí nào.”
“Phải, cậu nói không sai.”
“Vậy lần sau có cơ hội, tớ tới thăm cậu, cậu dẫn người ra cho tớ nhìn một chút nha.”
“Được.”
Nói thêm vài câu, hai người chúc nhau ngủ ngon.
Khương Tỉnh cúp điện thoại, lại ngồi một lúc. Cô nghĩ tới lời Tề San San đã nói.
Số mệnh đã định…
Cô không biết “Số mệnh đã định” có thật sự tồn tại không, nhưng dù có hay không cũng không liên quan.
Đến khi bình minh, Khương Tỉnh lấy laptop ra gửi thư cho Khương Mộng, bày tỏ sau này sẽ không tiếp đãi Lâm Thời nữa, không cần gửi thư đến hỏi chuyện này nữa.
Nhân “Gửi” xong, nhìn thời gian, sáu giờ năm mươi, giờ này ba mẹ đều đã thức dậy.
Cô gọi vào điện thoại nhà, là mẹ Khương nhận.
Khương Tỉnh nói với bà sẽ không về nhà mừng sinh nhật, để bà khỏi phải chuẩn bị, mẹ Khương ở bên kia oán hận thật lâu, thể hiện bất mãn, Khương Tỉnh im lặng nghe xong, sau đó nói: “Con xin lỗi.”
Cúp điện thoại, cô nghiêm tục soạn một tin nhắn, chọn người gửi: Lâm Thời.
Làm xong những việc này, Khương Tỉnh lại mở nhật kí cuộc gọi, ngón tay dừng trên tên Trần Thứ. Suy nghĩ một chút, cô đặt điện thoại xuống, đến sân thượng lấy quần áo đi tắm.
Bảy giờ mười lăm, Khương Tỉnh thay quần áo xong đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, xe taxi đến nơi, cô xuống xe thấy khu chợ náo nhiệt cách đó không xa, cô đi tới một tiệm bán đồ ăn sáng.
Tào phớ trong nồi tỏa ra hơi nóng.
Khương Tỉnh mua hai phần, mua thêm bánh bao.
Vài khu nhà, tìm được tòa nhà Trần Thứ ở, lên lầu gõ cửa.
Gõ ba lần, trong phòng không có động tĩnh.
Khương Tĩnh sững sờ, hôm nay chủ nhật, hôm qua anh đã tăng ca xong, không nên không ở đây.
Cô lại gõ cửa hai lần, vẫn không có ai mở, lông mày chậm rãi nhíu lại, có phải anh biết là cô nên không muốn mở cửa không.
Nghĩ vậy, trong lòng thắt lại.
Đứng một lúc, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, vừa vang lên một tiếng đã có người nhận.
Cô lâp tức nói: “Trần Thứ, anh có ở nhà không?”
“…Gì cơ?” Giọng nói bên kia hơn khàn.
“Em ở trước cửa nhà anh, anh ngủ quên hay không ở nhà?”
Bên kia im lặng một chút,.
Lòng cô căng thẳng khó chịu, “Anh không muốn gặp em?”
“Anh không ở nhà.” Giọng anh rất nhẹ, hơi không chân thực.
Khương Tỉnh dừng một chút, hỏi: “Anh ở đâu?”
“…Bên ngoài nhà em.”
Khương Tỉnh sững sờ, còn chưa mở miệng, người bên kia hình như đã phát ngốc xong, lấy lại tinh thần, giọng nói đột nhiên cao lên, “Anh về bây giờ, em đừng đi, em đừng đi.”
Nói hai câu lại cảm thấy chưa đủ, cuối cùng cường điệu thêm, “Khương Tỉnh, em đừng đi.”
Hốc mắt Khương Tỉnh chua xót.
“Em không đi, anh đừng vội.”
Chưa tới nửa giờ, Trần Thứ trở về.
Anh còn chưa tới trước mặt, Khương Tỉnh đã nghe tiếng bước chân trên hành lang. Cô đứng lên từ góc tường, hình dáng anh liền xuất hiện.
Ánh mắt hai người không lệch chạm vào nhau.
Cô cúi đầu, anh đứng trên bậc thang, ngước mặt lên.
Nhìn một hồi, Khương Tỉnh nói: “Lên đây đi.”
Trần Thứ đi hết mấy bậc thang còn lại, đến trước mặt cô. Tình huống bỗng chốc thay đổi, người ngước mặt lên lại biến thành cô.
Khoảng cách gần như vậy, cái gì cũng nhìn rõ ràng.
Trên trán và gò má anh đều là mồ hôi, mắt hơi đỏ, giống như không nghỉ ngơi tốt.
Khương Tỉnh nói: “Anh ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
“Em mua bữa sáng.” Cô giơ tay lên cho anh xem bánh bao và tào phớ. Nói xong phát hiện mắt anh vẫn không nhúc nhích, anh không nhìn thức ăn trong tay cô, chỉ nhìn cô.
Khương Tỉnh đột nhiên không biết nói gì. Cô cúi đầu im lặng một lúc, chỉ vào cửa.
Trần Thứ cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, cúi đầu tìm chìa khóa.
Anh mở cửa, tránh qua một bên, Khương Tỉnh đi vào đặt đồ ăn sáng lên bàn, vào phòng bếp cầm hai cái chén ra, đổ tào phớ vào chén. Cô cúi đầu mở túi nylon, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Trần Thứ ôm chặt cô từ phía sau.
Người anh rất cứng, cũng rất nóng, khương Tỉnh như bị bỏng, tim nhảy lên kịch liệt. Trong phòng khách không có điều hòa, chóp mũi cô đổ mồ hôi.
Trần Thứ ôm một lúc, cánh tay hơi buông lỏng, Khương Tỉnh xoay người lại, hai tay ôm eo anh, Trần Thứ ôm lấy vai cô.
Cái ôm này kéo dài rất lâu, mồ hôi trên mặt hai người ngày càng nhiều.
Trần Thứ cuối cùng cũng buông tay ra, Khương Tỉnh đứng thẳng người, ngẩng đâu nhìn anh.
“Lau mồ hôi đi.”
Trần Thứ đưa tay lên lau mặt, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Khương Tỉnh nói: “Anh đi rửa mặt đi.”
Trần Thứ gật đầu, “Được.”
Anh vào nhà vệ sinh, bên trong truyền ra tiếng nước chảy, Khương Tỉnh vào phòng ngủ mở điều hòa, đem đồ ăn sáng vào.
Lát sau, Trần Thứ vào, trong tay cầm một chiếc khăn lông ướt.
Khương Tỉnh quay đầu, anh đi tới, khăn lông chạm vào mặt cô, Khương Tỉnh giật mình.
Trần Thứ không nói gì, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Khương Tỉnh nhìn anh, một lát sau, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh. Khăn lông dán vào mặt, cảm giác ẩm ướt, nhưng mu bàn tay anh lại nóng bỏng.
Khương Tỉnh nói: “Trần Thứ, ăn xong em có chuyện muốn nói với anh.”
“Được.”
Hai người im lặng ăn sáng.
Khương Tỉnh nói chuyện tối hôm qua.
Trần Thứ im lặng nghe, đến cuối cùng, Khương Tỉnh nói: “Em đã từ chối anh ấy, nhưng anh tức giận là đúng, ngày hôm qua… là em sai, em khiến anh khó chịu, nhưng em không lừa anh, anh tin em không?”
Trần Thứ nhìn cô một hồi, gật nhẹ đầu.
Khương Tỉnh hỏi: “Vậy anh còn khó chịu không?”
Trần Thứ cúi đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn Khương TỈỉh: “Anh không muốn lừa em, anh vẫn còn khó chịu, nhưng sẽ tốt nhanh thôi.”
Khương Tỉnh sững sờ, muốn hỏi lại anh, nhưng nghĩ lại, hơi hiểu ra.
Anh khác với cô. Anh chưa từng yêu ai, không trải qua những chuyện rối rắm phức tạp như vậy, đây là mối tình đầu của anh, anh thuần túy, toàn tâm toàn ý, không có suy nghĩ khác. Anh nên nhận được sự đối đãi tốt nhất, nhưng cô đã làm gì?
Anh nhất định đã khổ sở cả đêm.
Khương Tỉnh không nói nữa, cầm tay anh.
“Em xin lỗi.”
Trần Thứ nói: “Anh biết em không có lỗi với anh, không phải là em tự nguyện.”
Khương TỈnh lắc đầu, “Không phải vì chuyện này.”
Cô không giải thích vì sao, Trần Thứ nhận ra tâm trạng cô không tốt, thấp giọng hỏi: “Em vẫn không vui sao? Trừ chuyện ngày hôm qua, còn chuyện nào khác khiến em phiền não, em có thể nói với anh.”
Khương Tỉnh cúi đầu, dựa vào lòng anh, “Không có, Trần Thứ, anh đừng lo lắng.”
Hai người im lặng một lúc, Trần thứ nói: “Hôm nay anh không đi làm, có thể ở bên cạnh em, em muốn đi chơi không?”
“Không muốn ra ngoài, ở cùng anh ở đây là được.”
“Được, vậy thì không đi.”
Khương Tỉnh ở trong nhà Trần Thứ cả ngày, buổi trưa hai người đi chợ nấu cơm, chiều thì nằm trên giường xem phim. Đến tối Khương Tỉnh cũng không trở về.
Tôn Du gọi điện thoại cho cô, Lâm Thời cũng gọi, nhưng cô đều không nhận, chỉ gửi tin nhắn cho Tôn Du, sau đó tắt máy.
Sau khi tắm xong, bọn họ nằm trên giường nói chuyện, sau đó hôn nhau.
Trần Thứ nhanh chóng có phản ứng, Khương Tỉnh càng điên cuồng hơn trước, cô không cho anh thời gian chậm rãi thích ứng, nhanh chóng cởi quần anh, tay dùng thêm sức, Trần Thứ run lên.
Cô nghe được anh không khống chế nổi rên lên, lập tức ngồi lên người anh.
Trần Thứ chấn động, muốn nói gì đó, cô ở bên miệng anh giải thích một câu.
Lần này thật sự là kỳ an toàn.
Tiếp xúc thân mật không kẽ hở khiến người ta kích động, Khương Tỉnh ngước mặt lên, tóc dài tán loạn sau lưng. Động tác của cô nhanh hơn, càng ngày càng dùng sức, ánh mắt vừa sáng vừa nóng, cô cúi người hôn lên ngực anh, cảm nhận thân thể run rẩy của anh.
Cô nhắm chặt mắt, hốt hoảng như ở trong mộng.
Hồi lâu sau, mọi thứ trở nên yên tĩnh, Khương Tỉnh không còn khí lực nằm trên ngực Trần Thứ.
Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô, nói: “Hai ngày nữa anh đi công tác.”
Khương Tỉnh nói: “Đi công tác nhiều như vậy, anh không mệt sao?”
“Vẫn tốt, không mệt.” Trần Thứ suy nghĩ một chút lại nói thêm, “Năm nay đi nhiều một chút, sau đó anh sẽ có nhiều thời gian ở bên em hơn.”
Khương Tỉnh “Dạ” một tiếng, hỏi: “Lần này đi đâu?”
“Đi Sơn Tây.”
“Định xây cái gì?”
Trần thứ nói: “Ở đó có một cha xứ tìm bọn anh thiết kế giáo đường.”
“Cha xứ?”
“Ừ. Ông ấy vẫn muốn xây một giáo đường ở lưng chứng núi, trước kia không có tiền. Bây giờ địa phương cấp 40 vạn, nhưng vẫn chưa đủ, ông hi vọng có thể cẩm bản thiết kế để đi quyên tiền, vì thế anh đi đến xem một chút.”
Trần Thứ giải thích rõ ràng, Khương Tỉnh hơi gật đầu. Cô nằm trên người anh, lúc gật đầu lại cọ vào ngực anh.
Người Trần Thứ lại nóng lên.
Anh sờ mặt cô, nói: “Em đừng động đậy.”
“Sao thế?”
Mặt Trần Thứ chưa hết đỏ, bây giờ còn đỏ hơn.
Anh nói: “Em đừng động đậy nữa, anh lại muốn.”
Bình luận truyện