Tương Tư Thành Bệnh
Chương 22: Ra ngoài ở riêng
Sáng sớm mưa lớn một trận, Quế thành đã bước vào mùa thu.
Ý lạnh dần xâm nhập vào cửa sổ, lan dần tới toàn cơ thể cô gái đang nằm trên giường.
Thẩm Nhu bị lạnh tỉnh.
Mơ mơ màng màng rụt chân vào trong chăn, cô ngáp một cái, chậm rãi mở mắt ra.
Ánh sáng nhàn nhàn ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô có chút đau đầu, Thẩm Nhu yên lặng một lúc lâu, ý thức mới chậm rãi trở lại, nhớ được một vài chuyện tối qua.
Hôm qua… cô uống nhiều quá.
Ý thức được điểm này, Thẩm Nhu ngồi dậy nhìn trái nhìn phải, cô vậy mà đang ngủ trong phòng mình?!
Điều này không đúng.
Tối qua rõ ràng cô gặp Tư Minh Cẩm, còn tưởng rằng tỉnh lại sẽ là nhà anh.
…
Trong phòng vẫn là trang trí như hôm qua, vỏ chăn ga đỏ thẫm vẫn còn mới tinh, không khí vui vẻ.
Thẩm Nhu suy nghĩ một lát lại ủ rũ, lông mày nhíu lại bắt đầu buồn rầu.
Hôm qua hủy hôn vô cùng vui sướng, mua say cũng rất vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện chút nữa xuống lầu phải đối mặt với bố mẹ, Thẩm Nhu lại cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm chuyện khác người như vậy, nhất định đã khiến bố mẹ sợ hãi rồi.
Ngay trong lúc Thẩm Nhu đang khổ sở, cửa phòng bị gõ vang.
Ngoài cửa, mẹ Thẩm lớn giọng, “Tiểu Nhu, dậy ăn cơm thôi!”
Trước sau như một lại khiến Thẩm Nhu nảy sinh ra ảo giác.
Chuyện xảy ra hôm qua là thật sao? Mơ mộng nửa ngày lại phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ thật là lúng túng.
Thẩm Nhu mãi không đáp, Trần Tú Hoa bên ngoài lại thúc giục, “Mau lên con, đồ ăn nguội mất.”
Dứt lời, Thẩm Nhu nghe được tiếng bước chân bà ngày càng xa dần.
Cô ôm chăn ngồi trên giường, mắt nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ. Thẩm Nhu hít sâu một hơi, sau đó vén chăn xuống giường.
Mặc kệ là mơ hay thật, tất cả đều cần cô phải đối mặt.
…
Phòng khách Thẩm gia.
Bố Thẩm đang ngồi trên sofa đọc báo, mẹ Thẩm đang bận rộn trong phòng bếp, rất nhanh đã nấu xong một bàn điểm tâm sáng.
Lúc này, hành lang truyền tới tiếng bước chân, hai vợ chồng bọn họ không hẹn mà cùng nhìn đối phương, sau đó Thẩm Hậu buông tờ báo trong tay ra, đi tới bên bàn ăn.
Chuyện ngày hôm qua vẫn rõ ràng trước mắt, hành vi của Thẩm Nhu thật sự đã khiến hai nhà Thẩm Giang mất hết mặt mũi, hôn lễ kia cũng vì vậy mà uổng phí.
Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa đã sống hơn nửa đời người cũng chưa từng thấy chuyện giống trên phim như vậy.
Trong ngày hôn lễ, cô dâu hủy hôn, lại còn chạy trốn?
Hơn nữa cô dâu này còn là con gái bọn họ!
“Bố mẹ, chào buổi sáng.” Thẩm Nhu chậm rãi đi tới trước bàn ăn, rõ ràng đã nhận ra sắc mặt bọn họ không đúng.
Trước khi xuống lầu cô đã xem lịch trên điện thoại, hôm qua đúng là ngày kết hôn của cô và Giang Trì Ý, cho nên, chuyện phát sinh ngày hôm qua… tất cả đều là sự thật.
Cô thật sự, trước mặt mọi người, đặt dấu kết thúc cho tình cảm suốt 10 năm với Giang Trì Ý.
Thẩm Nhu không kiêng kị ánh mắt người khác, nhưng cô để ý suy nghĩ của bố mẹ.
Lúc này sắc mặt hai người bọn họ vô cùng khó coi, xem ra là do hành vi hôm qua của cô.
“Bố, mẹ…”
“Ăn cháo đi, uống nhiều rượu thế mà dạ dày không khó chịu sao?” Trần Tú Hoa đẩy bát cháo tới trước mặt cô, trực tiếp ngắt lời.
Nhìn bát cháo rau xanh thịt nạc trước mặt, Thẩm Nhu cảm giác như hơi nóng bốc vào mắt.
Hốc mắt ươn ướt, có chút mông lung.
Cô nhanh chóng cúi đầu giấu đi nước mắt.
Bên cạnh vang lên giọng nói của Thẩm Hậu, “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, có phải con nên cho bố mẹ một cái công đạo rồi không?”
“Đang êm đẹp sao lại không kết hôn nữa? Có phải còn tức giận chuyện Trì Ý cho cô gái kia ở nhờ phòng cưới không?”
Thẩm Hậu cảm thấy, nếu Thẩm Nhu thực sự là vì việc này, cô có thể trực tiếp nói với ông và Trần Tú Hoa, không cần thiết phải khiến Giang Trì Ý xấu hổ trong hôn lễ.
Hôn lễ này đã khiến hai nhà bỏ ra biết bao công sức và tiền tài, nha đầu này cũng không phải là người thiếu hiểu biết?
Thẩm Nhu lắc đầu.
Cô khịt mũi, cố gắng nuốt nước mắt trở về.
Thật lâu sau, Thẩm Nhu ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Thẩm Hậu, bình tĩnh mở miệng, “Bố, con xin lỗi.”
“Hôm qua là do con tùy hứng.”
“Nhưng con và Giang Trì Ý thực sự không còn cách nào tiếp tục được nữa.”
“Không phải do chuyện phòng cưới.”
Cũng không phải do ảnh chụp Cố Thiến gửi tới.
Chẳng qua là do cô đã quá mệt mỏi rồi, không còn sức để tiếp tục dày vỏ bản thân, cũng không muốn giống như lục bình phiêu phiêu nổi nổi.
Cô muốn yên ổn.
Trên người Giang Trì Ý có rất nhiều nhân tố không xác định, Thẩm Nhu cũng không muốn đơn phương lao tới.
“Hai người cũng biết con đã thích Giang Trì Ý 10 năm.”
“10 năm thực sự không ngắn, muốn buông tay cũng không dễ dàng gì, nhưng đây là sự lựa chọn của con.”
“Bao nhiêu năm nay, việc gì con cũng đặt Giang Trì Ý lên đầu, bao gồm việc học chuyên ngành gì, trường đại học nào, sau khi tốt nghiệp tới công ty nhà bọn họ…”
“Con cảm thấy mười năm này vây quanh anh ấy, con đã không còn là con nữa rồi, con giống như đã biến thành vật trang trí bên người anh ấy vậy.”
Giọng nói Thẩm Nhu rất chậm, nói tới đây còn dừng lại một chút, khóe môi khẽ nhếch, “Đương nhiên, tất cả đều do con tự nguyện, có trách cũng chỉ trách bản thân con mà thôi.”
“Nhưng mà bố mẹ, bây giờ con thật sự tỉnh ngộ rồi.”
“Ngay ngày hôm qua, lúc chủ trì hỏi con có nguyện ý làm vợ của Giang Trì Ý hay không.”
Thẩm Nhu mở miệng, câu chuyện giống như không ngừng được.
Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa ngồi hai bên nghe chuyện mặt đầy khiếp sợ, mắt nhìn cô không chớp.
“Sự thật chứng minh, con cũng không phải là Giang Trì Ý thì không thể gả.”
Lời nói đến nước này, Thẩm Nhu cảm giác mình đã nói rõ ràng.
Cô hủy hôn không phải vì bất cứ ai cả, chỉ là vì cô không muốn kết hôn cùng Giang Trì Ý, chỉ thế thôi.
Cô không muốn cả đời sau của mình vẫn tiếp tục vây quanh Giang Trì Ý nữa.
Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa làm bố mẹ, đương nhiên hi vọng con gái có thể sống vui vẻ.
Trước kia cô thích Giang Trì Ý, cho nên bọn họ cảm thấy cô có thể như ý nguyện mà gả cho Giang Trì Ý là cô vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô nói không thích.
Những lời chỉ trích đã tới bên miệng bị Thẩm Hậu nuốt về, thế nào cũng không nói một câu.
“Tiểu Nhu, con nói cho bố biết, con thật sự nghĩ vậy? Không hối hận?”
Bây giờ ông chỉ sợ Thẩm Nhu nhất thời xúc động, hành động theo cảm tính, nếu như cô hối hận quay đầu, lại đi cầu xin Giang Trì Ý thì sao?
Khi đó, cô sẽ trở thành người hèn mọn, sẽ bị Giang Trì Ý và mọi người xem thường.
Thẩm Nhu gật đầu, ánh mắt chân thành, “Không hối hận.”
Cô chưa bao giờ hối hận.
Dùng 10 năm trên người Giang Trì Ý, cô không hối hận, bây giờ buông tay càng không hối hận.
“Được rồi được rồi, nếu con gái đã chọn vậy rồi thì để tùy nó đi.” Trần Tú Hoa thở dài, không nhịn nổi nữa thúc giục con gái ăn cháo trước.
“Con gái con đứa, ở bên ngoài thì uống ít rượu thôi.”
Trần Tú Hoa cằn nhằn, vừa nghĩ tới tối qua Thẩm Nhu say rượu bị người lạ đưa về nhà lại cảm thấy sợ hãi.
May mà người tối qua là một người tốt, không có chút tâm tư sai lệch nào với Thẩm Nhu, sợ là không còn gặp được người thứ hai như vậy.
Thẩm Nhu uống một ngụm nước cháo cho ấm bụng, trái tim cũng dần ấm lên, cả người ấm áp.
Nghe Trần Tú Hoa cằn nhằn cũng không thấy phiền phức nữa, gật đầu ngoan ngoãn, “Vâng ạ, sau này con không uống rượu nữa.”
Trần Tú Hoa tất nhiên không tin cô, chỉ xem như cô thuận miệng mà nói vậy.
Một nhà ba người ăn sáng xong, Thẩm Nhu giúp Trần Tú Hoa rửa bát.
Chờ dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, cô còn giống như tùy tùng lắc lư trước mặt hai vị phụ huynh, thái độ quả thực khác thường.
Không bao lâu, Thẩm Hậu đã nhận ra cái gì, gọi Thẩm Nhu lại pha trà.
“Nha đầu này, con còn điều gì muốn nói đúng không?”
Thẩm Nhu cười, mắt chớp chớp nhỏ giọng cảm thán, “Không ai hiểu con bằng bố!”
Cô đúng là có chuyện cần thương lượng với bố mẹ Thẩm.
Trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào nên vẫn luôn lắc lư trước mặt bọn họ.
Lúc này bị vạch trần, Thẩm Nhu cũng không xấu hổ, “Bố mẹ, con muốn ra ngoài thuê phòng.”
Cô vừa nói ra, động tác lật báo của bố Thẩm ngừng lại, mẹ Thẩm đang ngồi xem phim cũng ngây người.
Cả hai cùng nhìn về phía Thẩm Nhu.
Bố Thẩm, “Thuê phòng? Con muốn chuyển ra ngoài?”
Mẹ Thẩm, “Sao bỗng dưng lại muốn chuyển ra ngoài, ở nhà không thoải mái à? Ghét ở cùng bố mẹ?”
Thẩm Nhu, “…”
Cô không có ý này.
Từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng rời khỏi gia đình lần nào, tiểu học, cấp hai, cấp ba vẫn luôn ở nhà. Học đại học thì ở lại ký túc xá nhưng tuần nào cũng trở về.
Sau này đi làm ở công ty nhà Giang Trì Ý, cách nhà cũng không xa, tất nhiên cũng không thể ra ngoài thuê phòng ở.
Khi đó Thẩm Nhu cũng không có suy nghĩ ở riêng, mỗi nơi cô ở đều gần Giang Trì Ý nhất.
Bây giờ không giống vậy, nếu cô đã quyết định buông tay Giang Trì Ý, bước đầu tiên phải làm chính là rời khỏi nhà.
Nếu không họ hàng hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cô chỉ sợ mình làm không nổi, dễ dàng động tâm.
Thẩm Nhu nói suy nghĩ của mình cho bố mẹ, hai người nhìn nhau không nói câu nào.
Suy nghĩ một lúc, mẹ Thẩm nhíu mày hỏi cô, “Chỉ vì một Giang Trì Ý mà đến bố mẹ con cũng không cần?”
Nói xong muốn quay lưng lau nước mắt.
Thẩm Nhu dở khóc dở cười trấn an, “Mẹ, con không có ý này.”
“Con chỉ muốn ra ngoài ở riêng, mẹ cứ coi như con ra người dưỡng bệnh được không?”
Bị Thẩm Nhu dụ dỗ, mẹ Thẩm cuối cùng cũng nuốt nước mắt trở về.
Vừa nghĩ tới việc Thẩm Nhu vì Giang Trì Ý mà muốn rời khỏi bọn họ, Trần Tú Hoa ngày càng bất mãn với anh, “Sớm biết vậy lúc trước đã không nên cổ vũ con.”
“Thằng nhóc nhà họ Giang có gì tốt chứ? Lớn lên cũng không đẹp trai bằng tiểu tử tối qua đưa con về.”
Thẩm Nhu ngẩn người, một lúc sau mới theo dấu vết lời nói Trần Tú Hoa hỏi, “Người tối qua đưa con về?”
“Đúng rồi, tên gì nhỉ, Tư gì đó?”
“Tư Minh Cẩm.” Thẩm Hậu uống một ngụm trà, giúp Trần Tú Hoa nói.
Dứt lời, như nhớ ra gì đó, ông bổ sung thêm, “Tiểu tử đó nhìn trầm ổn hơn thằng nhóc nhà họ Giang, hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa, còn rất chính trực.”
Chỉ bằng việc anh đưa Thẩm Nhu say khướt về nhà bình an, hảo cảm của Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa đối với anh cũng đã không thấp.
Thẩm Nhu mím môi, nhớ tới cảnh tượng tối qua trong toilet quán ba, cô khóc lóc xin lỗi Tư Minh Cẩm.
Lúc ấy cô cảm thấy vô cùng có lỗi với chiếc váy cưới anh thiết kế cho mình.
Không nghĩ tới Tư Minh Cẩm lại nói đó chỉ là một tác phẩm đã rất lâu về trước, lúc ấy cảm xúc thương tâm của Thẩm Nhu bị lời nói của anh giội một gáo nước lạnh.
“Tiểu Nhu, con và người tên Tư Minh Cẩm đó có quan hệ thế nào?”
Nếu như là bạn bè, sao từ trước tới giờ còn chưa gặp bao giờ.
Bạn của Thẩm Nhu không có nhiều, ai vợ chồng Thẩm Hậu cũng đã từng gặp, tới nhà ăn cơm.
Nhưng cũng chưa từng gặp Tư Minh Cẩm.
Thẩm Nhu hồi hồn, bị Thẩm Hậu hỏi vậy cũng khiến cô ngây ngốc.
Cô và Tư Minh Cẩm… là quan hệ thế nào chứ?
Bạn bè?
Theo Thẩm Nhu biết, Tư Minh Cẩm không có bạn bè, anh giống như không cần bạn vậy.
Hoặc là nói, trở thành bạn với một người ưu tú như anh, áp lực quá lớn, ít ai có thể thừa nhận.
Mà nếu không phải bạn bè, Tư Minh Cẩm tặng quà sinh nhật và áo cưới là có chuyện gì?
“Tiểu Nhu?” Trần Tú Hoa lắc tay trước mặt Thẩm Nhu mới kéo tinh thần cô quay về.
Đề tài về Tư Minh Cẩm cứ thế ngưng hẳn, Thẩm Hậu còn nói tới chuyện Thẩm Nhu muốn chuyển ra ngoài ở.
“Chuyện thuê phòng bên ngoài nếu con đã nghĩ xong rồi bố mẹ cũng không ngăn cản nữa.”
“Thời gian rảnh nhớ về nhà.”
Thẩm Nhu gật đầu, nhớ ra cái gì đó, cô nói, “Bố, mẹ, hay là hai người ra ngoài du lịch đi, con mời.”
Cô suy nghĩ rồi, chuyện hủy hôn này nhất định sẽ trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của họ hàng thân thích và hàng xóm xung quanh.
Chỉ có thời gian mới có thể diệt trừ mấy tin đồn nhảm đó.
Thẩm Nhu đã quyết định chuyển ra ngoài, cũng không thể để Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa bị người ta đàm tiếu.
Hai người không đồng ý, cũng không từ chối, dáng vẻ có vài phần động tâm.
Thẩm Nhu cho hai người thời gian suy nghĩ, bản thân về phòng thay quần áo rồi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài cô còn cố ý đưa mắt nhìn Giang gia phía đối diện, cố ý tránh mặt Giang Trì Ý.
Sau khi đi, cô tìm tới mấy công ty môi giới nhà ở.
Tới gần giữa trưa vẫn chưa tìm được phòng thích hợp.
Lúc này, Tư Minh Cẩm gửi tin nhắn wechat cho cô.
Nội dung rất ngắn gọn, hỏi cô đã tỉnh rượu hay chưa, có chỗ nào không thoải mái hay không.
Thẩm Nhu suy nghĩ, hai lần say rượu đều gây phiền phức cho Tư Minh Cẩm, lập tức hẹn anh đi ăn cơm.
Hai ngưới hẹn nhau ở một nhà hàng cơm Trung ở trung tâm thành phố, Thẩm Nhu tới trước, sau khi vào tìm một bàn ngay gần cửa sổ.
Cô uống trà lài, yên lặng đợi Tư Minh Cẩm tới.
Trong lúc đó, một chiếc Cadillac dừng ngay bên cửa sổ sát đất, biển số xe vô cùng quen thuộc, phản ứng đầu tiên của Thẩm Nhu là muốn trốn tránh.
Trùng hợp lúc này, Tư Minh Cẩm cũng từ cửa tiến vào, nhìn thấy cô đang cầm menu che mặt, thuận thế nhìn qua cũng thấy Giang Trì Ý và Cố Thiến xuống xe.
Ánh mắt anh tối sầm, chân dài sải bước rất nhanh đi tới trước mặt Thẩm Nhu ngồi xuống.
Tư Minh Cẩm đến kéo lực chú ý của Thẩm Nhu về.
Cô không quên cầm menu che mặt, xấu hổ thương lượng với Tư Minh Cẩm, “Hội trưởng, nếu không chúng ta đi ăn bò bít tết đi, tôi biết có một quán rất ngon.”
Người đàn ông nhìn cô, trong lòng có chút đau đớn.
Nhưng anh nhịn xuống.
Trong lúc tinh thần Thẩm Nhu không yên, một bàn tay thon dài bắt lấy cổ tay đang cầm thực đơn của cô, lực đạo không nặng, vừa vặn có thể áp chế cô.
Thanh âm Tư Minh Cẩm không lớn không nhỏ, “Cơm Trung cũng được, bít tết cũng thế, tôi ăn cái gì cũng được.”
“Nhưng mà Thẩm Nhu, cậu không thể trốn tránh cậu ta cả đời được.”
“Phải đối mặt.”
Thẩm Nhu sửng sốt, chỉ thấy lời nói Tư Minh Cẩm hung hăng đập vào lòng cô.
Đúng vậy, cả đời này cô không thể trốn tránh Giang Trì Ý được.
Buông xuống thật sự không phải là tránh mặt không gặp, mà là làm như không thấy.
Ước chừng là đã nhận ra tâm tình biến hóa của cô, Tư Minh Cẩm cũng thả lỏng tay, gọi phục vụ tới.
Cùng lúc đó, Giang Trì Ý và Cố Thiến mới đi vào.
Hai người bọn họ đi cùng một chỗ cũng xem như trai tài gái sắc.
Chẳng qua gương mặt hằm hằm của Giang Trì Ý có chút giết phong cảnh.
Cố Thiến vẫn cố gắng kiềm chế phần ngạo khí kia của mình, đi giày cao gót, cực lực bước nhanh đuổi kịp Giang Trì Ý, cho người ta cảm giác như Giang Trì Ý cố ý thả chậm tốc độ cùng cô.
Hai người vào trong, Giang Trì Ý liếc mắt đã thấy hai người Thẩm Nhu đang ngồi bên cửa sổ sát đất.
Hai mắt anh ta tối sầm lại, tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt rét lạnh, khuôn mặt căng thẳng vô cùng khó coi.
Cố Thiến cũng nhìn thấy Thẩm Nhu, khi nhìn thấy người ngồi đối diện là Tư Minh Cẩm thì kinh ngạc vài giây.
Sau đó, cô ta đưa tay kéo tay áo Giang Trì Ý, “Trì Ý, chúng ta ngồi bên kia đi.”
Cô ta chỉ vị trí cách Thẩm Nhu xa nhất, ở giữa còn cách nhau một cái bể cá.
Mục đích chính là không muốn làm cho Giang Trì Ý và Thẩm Nhu lại có thêm liên quan gì.
Tuy rằng ngày hôm qua trên hôn lễ, Thẩm Nhu tỏ vẻ quyết tuyệt cắt đứt với Giang Trì Ý, nhưng Cố Thiến cho rằng, cô không thể dễ dàng buông tay Giang Trì Ý.
Cố Thiến vốn cho rằng, dựa vào hành vi của Thẩm Nhu đối với Giang Trì Ý, còn trước mặt nhiều người làm anh mất hết mặt mũi, nhất định Giang Trì Ý hận cô thấu xương, nói gì cũng không thể nối lại được nữa.
Nhưng có vẻ cô ta đã sai rồi.
Tối qua cô tìm lớp trưởng hẹn Giang Trì Ý đến KTV ca hát uống rượu, anh tỉnh thì không nói gì, cũng vẫn vui chơi như bình thường, nhưng đến khi uống say, trong tiếng ca hát ồn ào lại ôm cô, không ngừng gọi tên Thẩm Nhu.
Một tiếng lại một tiếng đủ để đại diện cho địa vị của Thẩm Nhu sâu trong trái tim anh.
Cố Thiến biết, tuy rằng ngoài miệng Giang Trì Ý nói Thẩm Nhu có quay về cầu xin anh cũng không tha thứ, nhưng trên thực tế, anh lại ước gì Thẩm Nhu quay lại bên mình.
Cho nên Cố Thiến càng phải đề phòng, cô không muốn kế hoạch của mình đổ sông đổ biển.
Giang Trì Ý không để ý đến cô, càng không thèm nghe lời cô nói.
Anh trực tiếp đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống, động tác kéo ghế cực to.
Thẩm Nhu cố nén, không muốn nhìn anh ta.
Ngược lại là Tư Minh Cẩm, ánh mắt nhàn nhạt liếc Giang Trì Ý một chút, lông mày nhướn nhẹ, ánh mắt không rõ cảm xúc.
Theo Giang Trì Ý, đó chính là khiêu khích!
Đáng chết! Có gì tốt hơn anh chứ?
“Mẹ nó!”
Người đàn ông đá vào góc bàn, Cố Thiến sợ tới mức run rẩy cả người, sắc mặt sợ sệt.
Ý lạnh dần xâm nhập vào cửa sổ, lan dần tới toàn cơ thể cô gái đang nằm trên giường.
Thẩm Nhu bị lạnh tỉnh.
Mơ mơ màng màng rụt chân vào trong chăn, cô ngáp một cái, chậm rãi mở mắt ra.
Ánh sáng nhàn nhàn ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô có chút đau đầu, Thẩm Nhu yên lặng một lúc lâu, ý thức mới chậm rãi trở lại, nhớ được một vài chuyện tối qua.
Hôm qua… cô uống nhiều quá.
Ý thức được điểm này, Thẩm Nhu ngồi dậy nhìn trái nhìn phải, cô vậy mà đang ngủ trong phòng mình?!
Điều này không đúng.
Tối qua rõ ràng cô gặp Tư Minh Cẩm, còn tưởng rằng tỉnh lại sẽ là nhà anh.
…
Trong phòng vẫn là trang trí như hôm qua, vỏ chăn ga đỏ thẫm vẫn còn mới tinh, không khí vui vẻ.
Thẩm Nhu suy nghĩ một lát lại ủ rũ, lông mày nhíu lại bắt đầu buồn rầu.
Hôm qua hủy hôn vô cùng vui sướng, mua say cũng rất vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện chút nữa xuống lầu phải đối mặt với bố mẹ, Thẩm Nhu lại cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm chuyện khác người như vậy, nhất định đã khiến bố mẹ sợ hãi rồi.
Ngay trong lúc Thẩm Nhu đang khổ sở, cửa phòng bị gõ vang.
Ngoài cửa, mẹ Thẩm lớn giọng, “Tiểu Nhu, dậy ăn cơm thôi!”
Trước sau như một lại khiến Thẩm Nhu nảy sinh ra ảo giác.
Chuyện xảy ra hôm qua là thật sao? Mơ mộng nửa ngày lại phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ thật là lúng túng.
Thẩm Nhu mãi không đáp, Trần Tú Hoa bên ngoài lại thúc giục, “Mau lên con, đồ ăn nguội mất.”
Dứt lời, Thẩm Nhu nghe được tiếng bước chân bà ngày càng xa dần.
Cô ôm chăn ngồi trên giường, mắt nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ. Thẩm Nhu hít sâu một hơi, sau đó vén chăn xuống giường.
Mặc kệ là mơ hay thật, tất cả đều cần cô phải đối mặt.
…
Phòng khách Thẩm gia.
Bố Thẩm đang ngồi trên sofa đọc báo, mẹ Thẩm đang bận rộn trong phòng bếp, rất nhanh đã nấu xong một bàn điểm tâm sáng.
Lúc này, hành lang truyền tới tiếng bước chân, hai vợ chồng bọn họ không hẹn mà cùng nhìn đối phương, sau đó Thẩm Hậu buông tờ báo trong tay ra, đi tới bên bàn ăn.
Chuyện ngày hôm qua vẫn rõ ràng trước mắt, hành vi của Thẩm Nhu thật sự đã khiến hai nhà Thẩm Giang mất hết mặt mũi, hôn lễ kia cũng vì vậy mà uổng phí.
Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa đã sống hơn nửa đời người cũng chưa từng thấy chuyện giống trên phim như vậy.
Trong ngày hôn lễ, cô dâu hủy hôn, lại còn chạy trốn?
Hơn nữa cô dâu này còn là con gái bọn họ!
“Bố mẹ, chào buổi sáng.” Thẩm Nhu chậm rãi đi tới trước bàn ăn, rõ ràng đã nhận ra sắc mặt bọn họ không đúng.
Trước khi xuống lầu cô đã xem lịch trên điện thoại, hôm qua đúng là ngày kết hôn của cô và Giang Trì Ý, cho nên, chuyện phát sinh ngày hôm qua… tất cả đều là sự thật.
Cô thật sự, trước mặt mọi người, đặt dấu kết thúc cho tình cảm suốt 10 năm với Giang Trì Ý.
Thẩm Nhu không kiêng kị ánh mắt người khác, nhưng cô để ý suy nghĩ của bố mẹ.
Lúc này sắc mặt hai người bọn họ vô cùng khó coi, xem ra là do hành vi hôm qua của cô.
“Bố, mẹ…”
“Ăn cháo đi, uống nhiều rượu thế mà dạ dày không khó chịu sao?” Trần Tú Hoa đẩy bát cháo tới trước mặt cô, trực tiếp ngắt lời.
Nhìn bát cháo rau xanh thịt nạc trước mặt, Thẩm Nhu cảm giác như hơi nóng bốc vào mắt.
Hốc mắt ươn ướt, có chút mông lung.
Cô nhanh chóng cúi đầu giấu đi nước mắt.
Bên cạnh vang lên giọng nói của Thẩm Hậu, “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, có phải con nên cho bố mẹ một cái công đạo rồi không?”
“Đang êm đẹp sao lại không kết hôn nữa? Có phải còn tức giận chuyện Trì Ý cho cô gái kia ở nhờ phòng cưới không?”
Thẩm Hậu cảm thấy, nếu Thẩm Nhu thực sự là vì việc này, cô có thể trực tiếp nói với ông và Trần Tú Hoa, không cần thiết phải khiến Giang Trì Ý xấu hổ trong hôn lễ.
Hôn lễ này đã khiến hai nhà bỏ ra biết bao công sức và tiền tài, nha đầu này cũng không phải là người thiếu hiểu biết?
Thẩm Nhu lắc đầu.
Cô khịt mũi, cố gắng nuốt nước mắt trở về.
Thật lâu sau, Thẩm Nhu ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Thẩm Hậu, bình tĩnh mở miệng, “Bố, con xin lỗi.”
“Hôm qua là do con tùy hứng.”
“Nhưng con và Giang Trì Ý thực sự không còn cách nào tiếp tục được nữa.”
“Không phải do chuyện phòng cưới.”
Cũng không phải do ảnh chụp Cố Thiến gửi tới.
Chẳng qua là do cô đã quá mệt mỏi rồi, không còn sức để tiếp tục dày vỏ bản thân, cũng không muốn giống như lục bình phiêu phiêu nổi nổi.
Cô muốn yên ổn.
Trên người Giang Trì Ý có rất nhiều nhân tố không xác định, Thẩm Nhu cũng không muốn đơn phương lao tới.
“Hai người cũng biết con đã thích Giang Trì Ý 10 năm.”
“10 năm thực sự không ngắn, muốn buông tay cũng không dễ dàng gì, nhưng đây là sự lựa chọn của con.”
“Bao nhiêu năm nay, việc gì con cũng đặt Giang Trì Ý lên đầu, bao gồm việc học chuyên ngành gì, trường đại học nào, sau khi tốt nghiệp tới công ty nhà bọn họ…”
“Con cảm thấy mười năm này vây quanh anh ấy, con đã không còn là con nữa rồi, con giống như đã biến thành vật trang trí bên người anh ấy vậy.”
Giọng nói Thẩm Nhu rất chậm, nói tới đây còn dừng lại một chút, khóe môi khẽ nhếch, “Đương nhiên, tất cả đều do con tự nguyện, có trách cũng chỉ trách bản thân con mà thôi.”
“Nhưng mà bố mẹ, bây giờ con thật sự tỉnh ngộ rồi.”
“Ngay ngày hôm qua, lúc chủ trì hỏi con có nguyện ý làm vợ của Giang Trì Ý hay không.”
Thẩm Nhu mở miệng, câu chuyện giống như không ngừng được.
Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa ngồi hai bên nghe chuyện mặt đầy khiếp sợ, mắt nhìn cô không chớp.
“Sự thật chứng minh, con cũng không phải là Giang Trì Ý thì không thể gả.”
Lời nói đến nước này, Thẩm Nhu cảm giác mình đã nói rõ ràng.
Cô hủy hôn không phải vì bất cứ ai cả, chỉ là vì cô không muốn kết hôn cùng Giang Trì Ý, chỉ thế thôi.
Cô không muốn cả đời sau của mình vẫn tiếp tục vây quanh Giang Trì Ý nữa.
Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa làm bố mẹ, đương nhiên hi vọng con gái có thể sống vui vẻ.
Trước kia cô thích Giang Trì Ý, cho nên bọn họ cảm thấy cô có thể như ý nguyện mà gả cho Giang Trì Ý là cô vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô nói không thích.
Những lời chỉ trích đã tới bên miệng bị Thẩm Hậu nuốt về, thế nào cũng không nói một câu.
“Tiểu Nhu, con nói cho bố biết, con thật sự nghĩ vậy? Không hối hận?”
Bây giờ ông chỉ sợ Thẩm Nhu nhất thời xúc động, hành động theo cảm tính, nếu như cô hối hận quay đầu, lại đi cầu xin Giang Trì Ý thì sao?
Khi đó, cô sẽ trở thành người hèn mọn, sẽ bị Giang Trì Ý và mọi người xem thường.
Thẩm Nhu gật đầu, ánh mắt chân thành, “Không hối hận.”
Cô chưa bao giờ hối hận.
Dùng 10 năm trên người Giang Trì Ý, cô không hối hận, bây giờ buông tay càng không hối hận.
“Được rồi được rồi, nếu con gái đã chọn vậy rồi thì để tùy nó đi.” Trần Tú Hoa thở dài, không nhịn nổi nữa thúc giục con gái ăn cháo trước.
“Con gái con đứa, ở bên ngoài thì uống ít rượu thôi.”
Trần Tú Hoa cằn nhằn, vừa nghĩ tới tối qua Thẩm Nhu say rượu bị người lạ đưa về nhà lại cảm thấy sợ hãi.
May mà người tối qua là một người tốt, không có chút tâm tư sai lệch nào với Thẩm Nhu, sợ là không còn gặp được người thứ hai như vậy.
Thẩm Nhu uống một ngụm nước cháo cho ấm bụng, trái tim cũng dần ấm lên, cả người ấm áp.
Nghe Trần Tú Hoa cằn nhằn cũng không thấy phiền phức nữa, gật đầu ngoan ngoãn, “Vâng ạ, sau này con không uống rượu nữa.”
Trần Tú Hoa tất nhiên không tin cô, chỉ xem như cô thuận miệng mà nói vậy.
Một nhà ba người ăn sáng xong, Thẩm Nhu giúp Trần Tú Hoa rửa bát.
Chờ dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, cô còn giống như tùy tùng lắc lư trước mặt hai vị phụ huynh, thái độ quả thực khác thường.
Không bao lâu, Thẩm Hậu đã nhận ra cái gì, gọi Thẩm Nhu lại pha trà.
“Nha đầu này, con còn điều gì muốn nói đúng không?”
Thẩm Nhu cười, mắt chớp chớp nhỏ giọng cảm thán, “Không ai hiểu con bằng bố!”
Cô đúng là có chuyện cần thương lượng với bố mẹ Thẩm.
Trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào nên vẫn luôn lắc lư trước mặt bọn họ.
Lúc này bị vạch trần, Thẩm Nhu cũng không xấu hổ, “Bố mẹ, con muốn ra ngoài thuê phòng.”
Cô vừa nói ra, động tác lật báo của bố Thẩm ngừng lại, mẹ Thẩm đang ngồi xem phim cũng ngây người.
Cả hai cùng nhìn về phía Thẩm Nhu.
Bố Thẩm, “Thuê phòng? Con muốn chuyển ra ngoài?”
Mẹ Thẩm, “Sao bỗng dưng lại muốn chuyển ra ngoài, ở nhà không thoải mái à? Ghét ở cùng bố mẹ?”
Thẩm Nhu, “…”
Cô không có ý này.
Từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng rời khỏi gia đình lần nào, tiểu học, cấp hai, cấp ba vẫn luôn ở nhà. Học đại học thì ở lại ký túc xá nhưng tuần nào cũng trở về.
Sau này đi làm ở công ty nhà Giang Trì Ý, cách nhà cũng không xa, tất nhiên cũng không thể ra ngoài thuê phòng ở.
Khi đó Thẩm Nhu cũng không có suy nghĩ ở riêng, mỗi nơi cô ở đều gần Giang Trì Ý nhất.
Bây giờ không giống vậy, nếu cô đã quyết định buông tay Giang Trì Ý, bước đầu tiên phải làm chính là rời khỏi nhà.
Nếu không họ hàng hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cô chỉ sợ mình làm không nổi, dễ dàng động tâm.
Thẩm Nhu nói suy nghĩ của mình cho bố mẹ, hai người nhìn nhau không nói câu nào.
Suy nghĩ một lúc, mẹ Thẩm nhíu mày hỏi cô, “Chỉ vì một Giang Trì Ý mà đến bố mẹ con cũng không cần?”
Nói xong muốn quay lưng lau nước mắt.
Thẩm Nhu dở khóc dở cười trấn an, “Mẹ, con không có ý này.”
“Con chỉ muốn ra ngoài ở riêng, mẹ cứ coi như con ra người dưỡng bệnh được không?”
Bị Thẩm Nhu dụ dỗ, mẹ Thẩm cuối cùng cũng nuốt nước mắt trở về.
Vừa nghĩ tới việc Thẩm Nhu vì Giang Trì Ý mà muốn rời khỏi bọn họ, Trần Tú Hoa ngày càng bất mãn với anh, “Sớm biết vậy lúc trước đã không nên cổ vũ con.”
“Thằng nhóc nhà họ Giang có gì tốt chứ? Lớn lên cũng không đẹp trai bằng tiểu tử tối qua đưa con về.”
Thẩm Nhu ngẩn người, một lúc sau mới theo dấu vết lời nói Trần Tú Hoa hỏi, “Người tối qua đưa con về?”
“Đúng rồi, tên gì nhỉ, Tư gì đó?”
“Tư Minh Cẩm.” Thẩm Hậu uống một ngụm trà, giúp Trần Tú Hoa nói.
Dứt lời, như nhớ ra gì đó, ông bổ sung thêm, “Tiểu tử đó nhìn trầm ổn hơn thằng nhóc nhà họ Giang, hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa, còn rất chính trực.”
Chỉ bằng việc anh đưa Thẩm Nhu say khướt về nhà bình an, hảo cảm của Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa đối với anh cũng đã không thấp.
Thẩm Nhu mím môi, nhớ tới cảnh tượng tối qua trong toilet quán ba, cô khóc lóc xin lỗi Tư Minh Cẩm.
Lúc ấy cô cảm thấy vô cùng có lỗi với chiếc váy cưới anh thiết kế cho mình.
Không nghĩ tới Tư Minh Cẩm lại nói đó chỉ là một tác phẩm đã rất lâu về trước, lúc ấy cảm xúc thương tâm của Thẩm Nhu bị lời nói của anh giội một gáo nước lạnh.
“Tiểu Nhu, con và người tên Tư Minh Cẩm đó có quan hệ thế nào?”
Nếu như là bạn bè, sao từ trước tới giờ còn chưa gặp bao giờ.
Bạn của Thẩm Nhu không có nhiều, ai vợ chồng Thẩm Hậu cũng đã từng gặp, tới nhà ăn cơm.
Nhưng cũng chưa từng gặp Tư Minh Cẩm.
Thẩm Nhu hồi hồn, bị Thẩm Hậu hỏi vậy cũng khiến cô ngây ngốc.
Cô và Tư Minh Cẩm… là quan hệ thế nào chứ?
Bạn bè?
Theo Thẩm Nhu biết, Tư Minh Cẩm không có bạn bè, anh giống như không cần bạn vậy.
Hoặc là nói, trở thành bạn với một người ưu tú như anh, áp lực quá lớn, ít ai có thể thừa nhận.
Mà nếu không phải bạn bè, Tư Minh Cẩm tặng quà sinh nhật và áo cưới là có chuyện gì?
“Tiểu Nhu?” Trần Tú Hoa lắc tay trước mặt Thẩm Nhu mới kéo tinh thần cô quay về.
Đề tài về Tư Minh Cẩm cứ thế ngưng hẳn, Thẩm Hậu còn nói tới chuyện Thẩm Nhu muốn chuyển ra ngoài ở.
“Chuyện thuê phòng bên ngoài nếu con đã nghĩ xong rồi bố mẹ cũng không ngăn cản nữa.”
“Thời gian rảnh nhớ về nhà.”
Thẩm Nhu gật đầu, nhớ ra cái gì đó, cô nói, “Bố, mẹ, hay là hai người ra ngoài du lịch đi, con mời.”
Cô suy nghĩ rồi, chuyện hủy hôn này nhất định sẽ trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của họ hàng thân thích và hàng xóm xung quanh.
Chỉ có thời gian mới có thể diệt trừ mấy tin đồn nhảm đó.
Thẩm Nhu đã quyết định chuyển ra ngoài, cũng không thể để Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa bị người ta đàm tiếu.
Hai người không đồng ý, cũng không từ chối, dáng vẻ có vài phần động tâm.
Thẩm Nhu cho hai người thời gian suy nghĩ, bản thân về phòng thay quần áo rồi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài cô còn cố ý đưa mắt nhìn Giang gia phía đối diện, cố ý tránh mặt Giang Trì Ý.
Sau khi đi, cô tìm tới mấy công ty môi giới nhà ở.
Tới gần giữa trưa vẫn chưa tìm được phòng thích hợp.
Lúc này, Tư Minh Cẩm gửi tin nhắn wechat cho cô.
Nội dung rất ngắn gọn, hỏi cô đã tỉnh rượu hay chưa, có chỗ nào không thoải mái hay không.
Thẩm Nhu suy nghĩ, hai lần say rượu đều gây phiền phức cho Tư Minh Cẩm, lập tức hẹn anh đi ăn cơm.
Hai ngưới hẹn nhau ở một nhà hàng cơm Trung ở trung tâm thành phố, Thẩm Nhu tới trước, sau khi vào tìm một bàn ngay gần cửa sổ.
Cô uống trà lài, yên lặng đợi Tư Minh Cẩm tới.
Trong lúc đó, một chiếc Cadillac dừng ngay bên cửa sổ sát đất, biển số xe vô cùng quen thuộc, phản ứng đầu tiên của Thẩm Nhu là muốn trốn tránh.
Trùng hợp lúc này, Tư Minh Cẩm cũng từ cửa tiến vào, nhìn thấy cô đang cầm menu che mặt, thuận thế nhìn qua cũng thấy Giang Trì Ý và Cố Thiến xuống xe.
Ánh mắt anh tối sầm, chân dài sải bước rất nhanh đi tới trước mặt Thẩm Nhu ngồi xuống.
Tư Minh Cẩm đến kéo lực chú ý của Thẩm Nhu về.
Cô không quên cầm menu che mặt, xấu hổ thương lượng với Tư Minh Cẩm, “Hội trưởng, nếu không chúng ta đi ăn bò bít tết đi, tôi biết có một quán rất ngon.”
Người đàn ông nhìn cô, trong lòng có chút đau đớn.
Nhưng anh nhịn xuống.
Trong lúc tinh thần Thẩm Nhu không yên, một bàn tay thon dài bắt lấy cổ tay đang cầm thực đơn của cô, lực đạo không nặng, vừa vặn có thể áp chế cô.
Thanh âm Tư Minh Cẩm không lớn không nhỏ, “Cơm Trung cũng được, bít tết cũng thế, tôi ăn cái gì cũng được.”
“Nhưng mà Thẩm Nhu, cậu không thể trốn tránh cậu ta cả đời được.”
“Phải đối mặt.”
Thẩm Nhu sửng sốt, chỉ thấy lời nói Tư Minh Cẩm hung hăng đập vào lòng cô.
Đúng vậy, cả đời này cô không thể trốn tránh Giang Trì Ý được.
Buông xuống thật sự không phải là tránh mặt không gặp, mà là làm như không thấy.
Ước chừng là đã nhận ra tâm tình biến hóa của cô, Tư Minh Cẩm cũng thả lỏng tay, gọi phục vụ tới.
Cùng lúc đó, Giang Trì Ý và Cố Thiến mới đi vào.
Hai người bọn họ đi cùng một chỗ cũng xem như trai tài gái sắc.
Chẳng qua gương mặt hằm hằm của Giang Trì Ý có chút giết phong cảnh.
Cố Thiến vẫn cố gắng kiềm chế phần ngạo khí kia của mình, đi giày cao gót, cực lực bước nhanh đuổi kịp Giang Trì Ý, cho người ta cảm giác như Giang Trì Ý cố ý thả chậm tốc độ cùng cô.
Hai người vào trong, Giang Trì Ý liếc mắt đã thấy hai người Thẩm Nhu đang ngồi bên cửa sổ sát đất.
Hai mắt anh ta tối sầm lại, tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt rét lạnh, khuôn mặt căng thẳng vô cùng khó coi.
Cố Thiến cũng nhìn thấy Thẩm Nhu, khi nhìn thấy người ngồi đối diện là Tư Minh Cẩm thì kinh ngạc vài giây.
Sau đó, cô ta đưa tay kéo tay áo Giang Trì Ý, “Trì Ý, chúng ta ngồi bên kia đi.”
Cô ta chỉ vị trí cách Thẩm Nhu xa nhất, ở giữa còn cách nhau một cái bể cá.
Mục đích chính là không muốn làm cho Giang Trì Ý và Thẩm Nhu lại có thêm liên quan gì.
Tuy rằng ngày hôm qua trên hôn lễ, Thẩm Nhu tỏ vẻ quyết tuyệt cắt đứt với Giang Trì Ý, nhưng Cố Thiến cho rằng, cô không thể dễ dàng buông tay Giang Trì Ý.
Cố Thiến vốn cho rằng, dựa vào hành vi của Thẩm Nhu đối với Giang Trì Ý, còn trước mặt nhiều người làm anh mất hết mặt mũi, nhất định Giang Trì Ý hận cô thấu xương, nói gì cũng không thể nối lại được nữa.
Nhưng có vẻ cô ta đã sai rồi.
Tối qua cô tìm lớp trưởng hẹn Giang Trì Ý đến KTV ca hát uống rượu, anh tỉnh thì không nói gì, cũng vẫn vui chơi như bình thường, nhưng đến khi uống say, trong tiếng ca hát ồn ào lại ôm cô, không ngừng gọi tên Thẩm Nhu.
Một tiếng lại một tiếng đủ để đại diện cho địa vị của Thẩm Nhu sâu trong trái tim anh.
Cố Thiến biết, tuy rằng ngoài miệng Giang Trì Ý nói Thẩm Nhu có quay về cầu xin anh cũng không tha thứ, nhưng trên thực tế, anh lại ước gì Thẩm Nhu quay lại bên mình.
Cho nên Cố Thiến càng phải đề phòng, cô không muốn kế hoạch của mình đổ sông đổ biển.
Giang Trì Ý không để ý đến cô, càng không thèm nghe lời cô nói.
Anh trực tiếp đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống, động tác kéo ghế cực to.
Thẩm Nhu cố nén, không muốn nhìn anh ta.
Ngược lại là Tư Minh Cẩm, ánh mắt nhàn nhạt liếc Giang Trì Ý một chút, lông mày nhướn nhẹ, ánh mắt không rõ cảm xúc.
Theo Giang Trì Ý, đó chính là khiêu khích!
Đáng chết! Có gì tốt hơn anh chứ?
“Mẹ nó!”
Người đàn ông đá vào góc bàn, Cố Thiến sợ tới mức run rẩy cả người, sắc mặt sợ sệt.
Bình luận truyện