Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 12-3: Khoảng cách xa nhất thế giới (3)



Tô Nhất lại than vắn thở dài uống thuốc tiêu sỏi thận.

Lúc cô gọi điện cho Chung Quốc báo bệnh cũ tái phát, cậu lập tức hét ầm lên: “Em lại không uống đủ tám li nước mỗi ngày phải không? Cũng không chịu nhảy dây phải không?”

Đúng là cô ngày càng lười làm những việc đó nên đành phải ngoan ngoãn nghe cậu mắng. Mắng thôi chưa đủ, Chung Quốc còn kể cho mẹ cô để bà gọi điện đến mắng cô: “Chuyện là thế nào, sao lại tái phát? Con làm gì ở Thành Đô để đến nỗi suốt ngày bị bệnh thế hả?”

Mẹ Tô Nhất nói liến thoắng một hồi, Tô Nhất nghe mà gần như nghẹt thở hộ bà. Chưa hết, bà Tô còn muốn cô mỗi cuối tuần phải về Nam Sung để bà bồi bổ sức khỏe cho cô. Tô Nhất khó xử nói: “Mẹ, con còn phải đi làm, mẹ biết là con đang làm gia sư cho một học sinh cấp hai mà, làm sao về được chứ.”

“Làm việc cái gì. Người không khỏe mà cũng đi làm, tiền lương làm gia sư của con còn chẳng đủ phí khám bệnh.”

Mặc kệ mẹ nói nặng nói nhẹ, Tô Nhất nhất quyết không chịu về, rồi lại gọi điện trách Chung Quốc mách lẻo với mẹ cô. Cô uy hiếp cậu: “Sau này anh còn dám mách lẻo với mẹ em, em sẽ không nói với anh bất kì chuyện gì nữa.”

“Có một số chuyện nhất định phải mách, ai bảo ai đó không chịu nghe lời chứ. Có chuyện gì em vẫn phải ngoan ngoãn báo cáo với anh, phải thành thật khai báo với tổ chức, biết chưa?”

Chung Quốc chỉ nói đùa nhưng Tô Nhất lại có chút chột dạ. Cô đúng là có chuyện chưa nói cho cậu biết. Từ trước tới giờ, cô không giấu giếm Chung Quốc chuyện gì cả, nhưng chuyện Trình Thực mua đồ cho cô hôm đó, theo bản năng cô lựa chọn giấu kín, chỉ nói với Chung Quốc lúc đó may mà Trình Thực trông thấy nên đã đưa cô vào viện. Cô biết nếu Chung Quốc biết chuyện này, chắc chắn cậu sẽ thấy không thoải mái.

Tô Nhất nghỉ ngơi dưỡng bệnh hai ngày, đang định gọi điện tới nhà họ Cung xin nghỉ dạy vài ngày thì Trình Thực gọi điện đến. Nhìn thấy tên cậu hiện trên màn hình, cô không kìm được vẫn ngại ngùng.

“Hôm nay mình gặp chú Cung nên đã nói với chú ấy là cậu bị bệnh, xin nghỉ vài hôm. Chú ấy nói không thành vấn đề, để cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Trình Thực nói.

“Cảm ơn cậu nhé. Đúng rồi, tiền khám bệnh hôm qua cậu trả hộ mình, hai hôm nữa mình sẽ trả lại cho cậu. Thật ngại quá!”

Trình Thực im lặng một lúc rồi đáp lại chỉ hai chữ: “Tùy cậu.”

Cúp máy, Tô Nhất cảm thấy biểu hiện của Trình Thực có vẻ khá hơn cô nhiều. Sau một đêm, cậu đã trở lại bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, giọng nói vẫn điềm tĩnh như mọi khi, không giống như cô, nghe điện của cậu ta mà bất giác mặt cũng ửng đỏ.

Tô Nhất hiển nhiên không biết rằng ở đầu dây bên kia, mặt của Trình Thực cũng đỏ bừng giống như cô.

Cậu cứ bấm mười một con số trong số điện thoại của cô rồi xóa, xóa rồi lại bấm, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới hạ được quyết tâm.

Nhưng chỉ có vài câu ngắn ngủi mà cậu đã phải lấy hết sức lực để khống chế giọng nói được bình thản như thường, bởi cậu biết rằng nếu cứ mãi tỏ ra khó xử thì Tô Nhất sẽ càng bối rối hơn. Quả nhiên cô đã không còn căng thẳng, xấu hổ như tối qua nữa, còn nhớ ra việc nợ tiền khám và tiền thuốc của cậu, còn nhấn mạnh là hai ngày nữa sẽ trả lại cho cậu.

Đột nhiên, cậu không muốn nói thêm gì nữa.

Hứa Tố Kiệt chuyển về kí túc xá ở, nói là để chăm sóc người bệnh. Tô Nhất vội vã xua tay, nói: “Không cần đâu, em không muốn bị anh Chu hỏi tội. Mấy hôm nữa em sẽ khỏe lại thôi mà, cái bệnh này lúc đau thì đau muốn chết đi sống lại, lúc không đau thì khỏe mạnh như người bình thường, không cần phiền chị phải đại giá quay về một chuyến chỉ để chăm sóc em đâu.”

Hứa Tố Kiệt vừa sắp xếp hành lí vừa nói: “Em cho là chị quay về vì em thật sao? Chị sắp chia tay với Tiểu Chu rồi cho nên mới dọn về kí túc xá.”

Tô Nhất sửng sốt. “Chị Hứa, chị nói cái gì? Chị muốn chia tay với anh Chu ư, vì sao vậy?”

“Bởi vì giữa chị và anh ấy không có tương lai! Sau này chị muốn về Nam Xương làm việc, còn anh ấy muốn ở lại Thành Đô, không lẽ hai người sống hai nơi sao?”

Điểm này trước đây Tô Nhất đã từng nhắc đến nhưng cô nghe chắc sẽ có cách giải quyết, ví dụ như Hứa Tố Kiệt ở lại Thành Đô, hoặc anh Chu sẽ về Nam Xương cùng cô ấy. Hứa Tố Kiệt lại lắc đầu, nói: “Tiểu Chu đã bỏ ra bao công sức mới vào được công ty hiện nay, anh ấy không nỡ lòng từ bỏ. Còn chị thì tuyệt đối không muốn ở lại Thành Đô nữa. Ở nhà lúc nào cũng tốt hơn, chị luôn muốn sau khi tốt nghiệp sẽ trở về Nam Xương phát triển sự nghiệp. Hai người đã không cùng chí hướng, không đi chung đường, vậy thì đau ngắn còn hơn đau dài, chia tay càng sớm càng tốt.”

“Nhưng mà chị và anh Chu đã yêu nhau hai năm rồi, chia tay như vậy không thấy đáng tiếc à?”

Hứa Tố Kiệt trầm ngâm, mắt nhìn nơi xa xăm, ắt hẳn là đang tìm về kí ức của những ngày tháng hạnh phúc. Một lúc lâu sau, cô thở dài thườn thượt, nói: “Không có gì đáng tiếc cả, những bông hoa ấy dù sao cũng từng nở rồi.”

Tối hôm đó, Tô Nhất trằn trọc mãi. Hứa Tố Kiệt và anh Chu thực sự chia tay như vậy sao? Bọn họ đã từng yêu nhau say đắm, gắn bó keo sơn như thế, bây giờ lại phải chia tay, làm lại từ đầu. Chia tay... tuyệt đối không thể dễ dàng và nhẹ nhàng như chia một chiếc bánh quy được.

Đêm đã khuya, trong phòng ngoài phòng đều là không gian tĩnh mịch như đáy biển sâu, Tô Nhất dần dần chìm vào giấc ngủ. Vừa chợp mắt, cô đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh ra, ngay sau đó là tiếng đồ vật rơi loảng xoảng. Cô bật dậy, Hứa Tố Kiệt cũng hoảng hốt tỉnh dậy, hai người gần như cùng lúc kéo màn lên hỏi: “Ai đấy?”

Đèn bật sáng, Chu Hồng đứng ở cửa phòng với khuôn mặt hoảng loạn, tay kéo một chiếc va li, trên sàn nhà là một thi hành lí to. Không biết có phải vì ánh đèn hay không mà sắc mặt cô trở nên trắng bệch, vào lúc nửa đêm khuya khoắt thế này, khuôn mặt ấy có thể khiến người ta liên tưởng đến ma nữ trong các bộ phim kinh dị.

Tô Nhất xem đồng hồ, đã hơn một giờ sáng. Sao Chu Hồng lại hốt hoảng trở về kí túc xá với sắc mặt tái nhợt như vậy? Chẳng lẽ lại cãi nhau với bạn trai? Nếu đúng thế thật thì chắc hẳn họ cãi nhau rất to.

Chu Hồng đóng cửa lại, xách hành lí về giường của mình. Cô không nhìn Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất lấy một giây mà lập tức cắm cúi sắp xếp đồ đạc. Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt nghi hoặc nhìn nhau, cũng không nói lời nào, kéo màn xuống ngủ tiếp.

Trong đêm, Tô Nhất nghe thấy rất rõ tiếng Chu Hồng khóc, mặc dù cô ấy đã trùm kín chăn. Tiếng thút thít giống như tiếng đàn nhị hồ ai oán, cả đêm văng vẳng bên tai cô.

Tô Nhất ngủ một mạch đến gần giữa trưa, Hứa Tô Kiệt mới gọi cô dậy, rủ đi ăn trưa. Chu Hồng vẫn nằm trên giường, không thấy động tĩnh gì. Họ cũng không gọi Chu Hồng mà nhẹ nhàng rời khỏi kí túc xá.

Vừa ra khỏi cửa Tô Nhất liền hỏi: “Chị Hứa, đêm qua chị cũng nghe thấy Chu Hồng khóc chứ?”

“Muốn không nghe thấy cũng khó! Khóc gần hết một đêm, cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa.”

“Nhất định là cãi nhau với bạn trai rồi.”

“Chị nghe có thể nó vừa bị bạn trai đá, nếu không sao lại mang cả hành lí về?”

Cũng có khả năng là như vậy. “Bạn trai” cũng chỉ là cách nói dễ nghe hơn thôi, kì thực người mà Chu Hồng luôn miệng nói là bạn trai này như thế nào, trong lòng ba người đều hiểu rõ. Cơ bản chỉ là người có tiền, chịu bỏ tiền mua nụ cười của cô, mà cô thì dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp mà kiếm lợi. Đem sắc đẹp để lấy lòng người khác liệu có được bao nhiêu ngày tươi đẹp? Có khi chưa đợi đến lúc già nua xuống sắc đã bị tên đàn ông quen thói trêu hoa ghẹo nguyệt đó ruồng bỏ, lãng quên rồi.

Lúc lấy còn ở nhà ăn, Tô Nhất nhìn thấy Trình Thực đang xếp hàng, lập tức nhớ ra, quay sang hỏi: “Chị Hứa, chị đem theo bao nhiêu tiền vậy?”

“Gần một trăm tệ, em muốn làm gì?”

“Cho em mượn hết đã, em vẫn còn nợ tiền Trình Thực.”

Lấy hết tiền trong ví của Hứa Tố Kiệt, Tô Nhất chạy đến chỗ Trình Thực, ngại ngùng chào. Trình Thực quay lại nhìn cô, nét mặt bình thản như mọi khi.

“Xem ra cậu đã khỏe lên rất nhiều.”

Cô bối rối cười, nói: “Đúng thế, mình khỏe rồi. Phải rồi, tối hôm đó cậu đã trả giùm mình bao nhiêu tiền vậy? Mình trả lại cậu.”

“Mình không nhớ nữa.”

Câu trả lời của Trình Thực khiến cô giật mình.

“Không nhớ sao, thế... thế hóa đơn còn không? Xem hóa đơn là biết ngay mà.”

“Mình không có thói quen tiêu tiền xong giữ lại hóa đơn.”

“Vậy... cậu có nhớ là khoảng bao nhiêu không?”

Trình Thực đáp thản nhiên như không: “Mình thật sự không nhớ. Mà thôi, dù sao cũng chẳng đáng bao nhiêu.”

Đang nói chuyện thì đến lượt Trình Thực lấy cơm. Cậu vẫy tay chào Tô Nhất một cách hờ hững rồi cùng mấy người bạn học đi về phía bên kia của nhà ăn. Cô ngại không dám hỏi cậu quá nhiều trước mặt người khác, đành cầm tiền quay lại trả cho Hứa Tố Kiệt.

Hứa Tố Kiệt đã nghe Tô Nhất kể qua việc Trình Thực đưa cô vào bệnh viện, liền nói: “Trình Thực không quan tâm đến chờ tiền lẻ đó đâu, cậu ấy nói không nhớ thì em cũng cho qua đi.”

Nói thì nói vậy nhưng Tô Nhất vẫn thấy dùng tiền của Trình Thực rất không ổn. Hứa Tố Kiệt bèn gợi ý: “Nếu trong lòng em thật sự cảm thấy không yên thì tặng cậu ta một món quà giống chị lần trước là được thôi mà. Không phải cậu ta sinh cùng tháng với em sao, cứ tặng một món quà sinh nhật coi như là trả món nợ ân tình này.”

Tô Nhất gật đầu, nghĩ ngợi xem nên tặng món quà gì cho Trình Thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện