Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn
Chương 13-7: Chương đẹp nhất của đời người (7)
Hứa Tố Kiệt rất nhanh đã mời được vài người bạn gái tham gia chuyến du lịch Cửu Trại Câu, Trình Thực cũng nói đã kêu gọi được bảy, tám bạn trai trong khoa, tổng cộng mười mấy người, cậu đã thuê riêng một chiếc xe buýt hạng trung, sáng mùng Một tháng Năm sẽ xuất phát. Đến Cửu Trại Câu đã là năm, sáu giờ chiều, sau khi ăn tối và nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau chính thức bắt đầu du sơn ngoạn thủy.
Ngày Ba mươi tháng Tư, chuyến du lịch tốt nghiệp mà Trình Thực và Hứa Tố Kiệt dày công lên lịch đã đi đến hồi kết, vì một cuộc điện thoại của Chung Quốc, Tô Nhất đột ngột tuyên bố rút lui.
Chung Quốc có thể được nghỉ lễ theo đúng lịch. Kì nghỉ dài bảy ngày cuối cùng của thời sinh viên, cậu không chút do dự quyết định đến Thành Đô thăm Tô Nhất. Tô Nhất vừa bất ngờ vừa vui mừng. “Cũng may anh gọi điện cho em, không thì ngày mai, em lại theo một đám bạn đi Cửu Trại Câu rồi.”
“Cửu Trại Câu không phải em đã đi rồi sao, còn đi làm gì nữa?”
“Nước Cửu Trại Câu đẹp mà, muốn đi để ngắm lại.”
“Muốn ngắm nước chi bằng đi Đô Giang Yển. Tô Nhất, đợi anh tới rồi chúng mình cùng đi Đô Giang Yển chơi được không?”
Đô Giang Yển, Tô Nhất cũng từng đi không chỉ một lần. Nếu nói nước ở Cửu Trại Câu đẹp ở vẻ thanh tịnh thì nước ở Đô Giang Yển lại đẹp ở vẻ tráng lệ. Khi sông Dân Giang rộng lớn đổ vào Đô Giang Yển, sau khi bị đập ngăn nước ở giữa lòng sông phân trái dẫn phải, khí thế oai nghiêm của dòng nước chảy xiết và nguy hiểm giống như thiên binh vạn mã cùng phi nước đại, tạo nên một vẻ đẹp tráng lệ không gì so sánh được.
Một nơi không có gì mới lạ để nói, nhưng nếu như là đi cùng người mình yêu thì có đi thêm hàng trăm lần cũng chẳng sao. Trước khi cúp máy, Chung Quốc dặn đi dặn lại Tô Nhất rằng đừng để bố mẹ cô biết cậu sẽ đi du lịch cùng cô, cậu cũng sẽ không nói với bố mẹ cậu.
Việc Tô Nhất đột ngột rút lui không ảnh hưởng đến chuyến du lịch Cửu Trại Câu, nhưng tới hôm đó, Hứa Tô Kiệt lại nói Trình Thực cũng đột nhiên muốn rút lui, vì mẹ cậu muốn đến Thành Đô thăm cậu, việc này khiến mọi kế hoạch bị đảo lộn. Cũng may mặc dù Trình Thực không đi nhưng vẫn rất rộng lượng thuê xe cho mọi người.
Tô Nhất không để tâm đến chuyện Trình Thực rút lui khỏi chuyến du lịch, giờ cô đang bận lo sắp xếp chỗ ngủ cho Chung Quốc. Hứa Tố Kiệt nói chuyện này không thành vấn đề, vì nhiều bạn học đều sẽ đi chơi xa nên kí túc xá nam thừa ra rất nhiều chỗ trống, mượn đại giường của ai đó ngủ một đêm là được.
Tô Nhất nghĩ cũng đúng, ngay lập tức tìm đến một bạn nam cùng lớp để nhờ cậy.
Ngày mùng Một tháng Năm, Hứa Tố Kiệt cùng đám bạn xuất phát đi Cửu Trại Câu. Ngày mùng Hai tháng Năm, Tô Nhất đón Chung Quốc ở ga tàu Thành Đô.
Tàu hỏa tới trễ, khi đến ga đã là hơn bảy giờ tối. Chung Quốc chỉ mua được vé đứng, phải đứng từ Bắc Kinh đến Thành Đô, lúc xuống tàu, trông cậu vô cùng mệt mỏi. Tô Nhất hỏi với vẻ thương xót: “Mệt quá hả?”
Trên khuôn mặt mệt mỏi của Chung Quốc nở một nụ cười. “Bình thường thôi.”
Tuy Chung Quốc không nói nhưng cô biết cậu rất mệt, nên ăn tối xong, cô liền đưa cậu đến kí túc xá nam. Trong phòng chỉ còn một nam sinh đang ôn thi cao học. Vì không muốn làm phiền cậu bạn đó, Tô Nhất không ở lại kí túc xá nam quá lâu, cô nhắc nhở Chung Quốc nghỉ ngơi sớm rồi quyến luyến đi về.
Chung Quốc tiễn cô đến cổng, nhân lúc xung quanh vắng người, cậu cúi xuống hôn một cái lên má cô. “Em cũng nghỉ ngơi sớm đi, để có đủ tinh thần, ngày mai chúng mình xuất phát đi Đô Giang Yển.”
Cô nhìn cậu, cười tít mắt, gật đầu.
Sáng ngày mùng Ba tháng Năm, Tô Nhất và Chung Quốc cùng đi Đô Giang Yển.
Từ Thành Đô tới Đô Giang Yển chỉ mất trên dưới ba mươi phút ngồi xe. Dọc đường, bên ngoài cửa sổ ô tô luôn là non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.
So sánh với sự phồn hoa náo nhiệt của Thành Đô thì Đô Giang Yển là một thành phố nhỏ xinh đẹp và yên tĩnh nhưng lại được trời ban cho vẻ đẹp non xanh nước biếc riêng biệt, khiến con người sống ở nơi đây luôn có một vẻ nhàn nhã và thanh thản.
Vừa đặt chân xuống Đô Giang Yển, Tô Nhất và Chung Quốc đã vội vã tới thăm di sản văn hóa lịch sử thế giới: Đập thủy lợi Đô Giang Yển. Khu du lịch Đô Giang Yển cảnh sắc tú lệ, vạn vật phong phú, hai người nắm tay nhau chầm chậm đi dạo dọc các con đường, nói cười không ngớt.
Sau đó họ đến cây cầu nổi tiếng, bắc qua sông Dân Giang, có tên An Lan. Đó là một cây cầu treo bằng gỗ, khi có người bước lên, thân cầu lập tức lắc lư mãnh liệt, dưới cầu là dòng sông Dân Giang cuồn cuộn chảy, ai mà yếu tim thì rất dễ phát hoảng.
Tô Nhất trước giờ vốn bạo gan nên chưa từng sợ cây cầu treo này, hăng hái kéo Chung Quốc đi lên. Mặt cầu chỉ vừa đủ cho hai người đi sát vai nhau. Họ tay nắm tay đi, thân cầu đung đưa theo bước chân của du khách, chẳng khác nào đánh đu. Càng gần đến giữa cầu thân cầu càng rung lắc mạnh, khiến hai cô gái đi đằng sau họ liên tục gào thét, nắm chặt vào lan can không dám nhúc nhích.
Đứng giữa cây cầu lắc lư mãnh liệt, liếc trộm một cái xuống dòng nước cuốn chảy ầm ĩ phía dưới, Tô Nhất cũng không kìm được sợ hãi.
Đúng lúc này, cô nghe thấy Chung Quốc nói: “Sợ rồi à? Đừng sợ, có anh đây.”
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu gần ngay trước mắt. Cậu âm thầm nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp dày dặn khiến cô thấy vô cùng an tâm.
“Đừng sợ, có anh đây”, câu nói này khiến sự sợ hãi trong lòng Tô Nhất ngay lập tức tan biến thành mây khói. Họ nắm tay đi hết cây cầu bắc ngang con sông dài hơn năm trăm mét.
Sau khi xuống khỏi cây cầu, Chung Quốc vẫn nắm chặt tay Tô Nhất, mỉm cười nói với cô: “Em biết không? Cây cầu này còn được gọi là cầu Phu Thê, nghe nói cặp vợ chồng nào nắm tay nhau đi qua đó sẽ có thể bên nhau trọn đời.”
Tô Nhất mặt đỏ ửng, hờn dỗi nói: “Chúng mình có phải là vợ chồng đâu.”
Cậu nhìn cô, nháy mắt cười. “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Mặc dù trong lòng rất vui nhưng Tô Nhất lại cố ý nói: “Chuyện đó chưa chắc nhé, em vẫn chưa đồng ý lấy anh mà.”
“Em không đồng ý? Thật sao? Xem ra anh phải tìm một người vợ khác rồi.”
Cô búng vào trán cậu, mắng: “Anh... dám!”
Tô Nhất và Chung Quốc dạo chơi Đô Giang Yển cả một ngày, không bỏ lỡ bất cứ một thắng cảnh nào. Họ định sẽ tìm một nhà trọ hoặc nhà nghỉ nào đó trước khi trời tối. Nhưng không may là khách du lịch đến nghỉ lễ rất đông, nhà trọ, khách sạn đều nhanh chóng hết phòng.
Lòng vòng mãi mới tìm được một nhà nghỉ bình dân còn phòng trống, giá cả tuy chẳng có chút gì gọi là bình dân nhưng Chung Quốc không hề do dự thuê luôn.
Tô Nhất đứng sau lưng cậu, mặt đỏ tía tai. Chỉ còn một phòng, điều này có nghĩa là đêm nay cô sẽ phải ở cùng cậu, đây là lần đầu tiên trong đời cô cùng người khác giới ngủ chung một phòng.
Tô Nhất đang ngượng ngùng thì bị Chung Quốc kéo đi tìm phòng. Cô cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng, ướt đẫm mồ hôi của cậu, hiển nhiên sự hồi hộp của cậu không thua kém gì cô.
Phòng của họ nằm ở cuối hành lang, một căn phòng nhỏ, gọn gàng, sạch sẽ, hai chiếc giường đơn được phủ ga trắng, xem ra khá thoải mái. Chung Quốc bỏ ba lô xuống, nhìn cô thành thật nói: “Anh kích động lắm, còn em?”
Cô ngượng ngùng hỏi: “Anh kích động gì?”
“Còn phải hỏi? Anh từng này tuổi, đây là lần đầu tiên ngủ chung phòng với con gái đấy. Tô Nhất, em đừng cố tỏ vẻ trấn tĩnh nữa, mặt em đỏ như quả cà chua rồi này.”
Cậu vừa nói vừa cười, véo má cô một cái, khiến cô lại càng thêm ngượng ngùng. “Không được động tay động chân, cảnh cáo anh phải ngoan ngoãn một chút, nếu dám có suy nghĩ lệch lạc gì, để mẹ em biết được thì anh chết chắc.”
Cô vừa nhắc đến mẹ, cậu lập tức than trời: “Anh sợ rồi, anh sợ rồi. Xem ra tối nay anh chỉ có thể học tập tinh thần của Liễu Hạ Huệ1 thôi.”
1. Liễu Hạ Huệ là người nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử, gần nữ sắc mà không nổi tà dâm.
Xếp hành lí xong, họ cùng nhau ra ngoài ăn tối, sau đó đi dạo một vòng rồi mới về khách sạn. Chung Quốc bảo Tô Nhất đi tắm trước. Lúc bước ra khỏi nhà tắm, cô mặc một cái váy ngủ hoa màu hồng, mái tóc buông dài vẫn đang ướt, toàn thân toát ra mùi hương nhè nhẹ của sữa tắm. Chung Quốc ngước mắt lên nhìn rồi lập tức thở dài một tiếng. Cô khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Cậu nói với vẻ lực bất tòng tâm: “Nhìn thấy người đẹp, anh đột nhiên phát hiện muốn học theo Liễu Hạ Huệ là một việc rất khó khăn.”
“Chỉ được cái mồm mép, mau đi tắm đi.”
Chung Quốc tắm rất nhanh. Lúc cậu đi ra, Tô Nhất vẫn ngồi sấy tóc trước bàn trang điểm.
“Ý, sao anh tắm nhanh thế?”
“Anh tắm gội trước giờ đều rất nhanh, đâu như em phải gội cả một mớ tóc dài, sấy cả nửa ngày cũng chưa khô. Để anh giúp em sấy.”
Nói rồi, cậu đón lấy chiếc máy sấy trong tay cô, những ngón tay dài nhẹ nhàng luồn vào những sợi tóc của cô, khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Sấy một hồi, cậu đột nhiên hỏi: “Phải rồi, tối nay chúng mình ngủ thế nào?”
Câu hỏi này khiến mặt cô đỏ bừng. “Cái gì mà... ngủ thế nào?”
Cậu nghiêm chỉnh nhìn hai chiếc giường sau lưng, hất hàm nói: “Hai cái giường, em muốn ngủ giường nào?”
“Cái này... tùy thôi, nam trái nữ phải, em ngủ giường bên phải.”
“Thế thì anh ngủ giường bên trái, ok, cứ sắp xếp như vậy đi. Ngủ thôi.”
Chung Quốc ngoan ngoãn nằm xuống chiếc giường bên trái khiến Tô Nhất có chút bất ngờ. Lẽ nào cậu không muốn gần gũi cô nữa sao? Cô không hiểu sao hôm nay cậu bỗng tỏ ra dửng dưng như vậy. Đang thẫn thờ thì cô thấy Chung Quốc tung chăn nhảy ra khỏi giường, ánh mắt như hai ngọn lửa thiêu đốt cô.
“Tô Nhất, anh... muốn ngủ cùng em.”
Một nụ cười tươi như hoa hiện bên trên khóe môi cô.
Ngày Ba mươi tháng Tư, chuyến du lịch tốt nghiệp mà Trình Thực và Hứa Tố Kiệt dày công lên lịch đã đi đến hồi kết, vì một cuộc điện thoại của Chung Quốc, Tô Nhất đột ngột tuyên bố rút lui.
Chung Quốc có thể được nghỉ lễ theo đúng lịch. Kì nghỉ dài bảy ngày cuối cùng của thời sinh viên, cậu không chút do dự quyết định đến Thành Đô thăm Tô Nhất. Tô Nhất vừa bất ngờ vừa vui mừng. “Cũng may anh gọi điện cho em, không thì ngày mai, em lại theo một đám bạn đi Cửu Trại Câu rồi.”
“Cửu Trại Câu không phải em đã đi rồi sao, còn đi làm gì nữa?”
“Nước Cửu Trại Câu đẹp mà, muốn đi để ngắm lại.”
“Muốn ngắm nước chi bằng đi Đô Giang Yển. Tô Nhất, đợi anh tới rồi chúng mình cùng đi Đô Giang Yển chơi được không?”
Đô Giang Yển, Tô Nhất cũng từng đi không chỉ một lần. Nếu nói nước ở Cửu Trại Câu đẹp ở vẻ thanh tịnh thì nước ở Đô Giang Yển lại đẹp ở vẻ tráng lệ. Khi sông Dân Giang rộng lớn đổ vào Đô Giang Yển, sau khi bị đập ngăn nước ở giữa lòng sông phân trái dẫn phải, khí thế oai nghiêm của dòng nước chảy xiết và nguy hiểm giống như thiên binh vạn mã cùng phi nước đại, tạo nên một vẻ đẹp tráng lệ không gì so sánh được.
Một nơi không có gì mới lạ để nói, nhưng nếu như là đi cùng người mình yêu thì có đi thêm hàng trăm lần cũng chẳng sao. Trước khi cúp máy, Chung Quốc dặn đi dặn lại Tô Nhất rằng đừng để bố mẹ cô biết cậu sẽ đi du lịch cùng cô, cậu cũng sẽ không nói với bố mẹ cậu.
Việc Tô Nhất đột ngột rút lui không ảnh hưởng đến chuyến du lịch Cửu Trại Câu, nhưng tới hôm đó, Hứa Tô Kiệt lại nói Trình Thực cũng đột nhiên muốn rút lui, vì mẹ cậu muốn đến Thành Đô thăm cậu, việc này khiến mọi kế hoạch bị đảo lộn. Cũng may mặc dù Trình Thực không đi nhưng vẫn rất rộng lượng thuê xe cho mọi người.
Tô Nhất không để tâm đến chuyện Trình Thực rút lui khỏi chuyến du lịch, giờ cô đang bận lo sắp xếp chỗ ngủ cho Chung Quốc. Hứa Tố Kiệt nói chuyện này không thành vấn đề, vì nhiều bạn học đều sẽ đi chơi xa nên kí túc xá nam thừa ra rất nhiều chỗ trống, mượn đại giường của ai đó ngủ một đêm là được.
Tô Nhất nghĩ cũng đúng, ngay lập tức tìm đến một bạn nam cùng lớp để nhờ cậy.
Ngày mùng Một tháng Năm, Hứa Tố Kiệt cùng đám bạn xuất phát đi Cửu Trại Câu. Ngày mùng Hai tháng Năm, Tô Nhất đón Chung Quốc ở ga tàu Thành Đô.
Tàu hỏa tới trễ, khi đến ga đã là hơn bảy giờ tối. Chung Quốc chỉ mua được vé đứng, phải đứng từ Bắc Kinh đến Thành Đô, lúc xuống tàu, trông cậu vô cùng mệt mỏi. Tô Nhất hỏi với vẻ thương xót: “Mệt quá hả?”
Trên khuôn mặt mệt mỏi của Chung Quốc nở một nụ cười. “Bình thường thôi.”
Tuy Chung Quốc không nói nhưng cô biết cậu rất mệt, nên ăn tối xong, cô liền đưa cậu đến kí túc xá nam. Trong phòng chỉ còn một nam sinh đang ôn thi cao học. Vì không muốn làm phiền cậu bạn đó, Tô Nhất không ở lại kí túc xá nam quá lâu, cô nhắc nhở Chung Quốc nghỉ ngơi sớm rồi quyến luyến đi về.
Chung Quốc tiễn cô đến cổng, nhân lúc xung quanh vắng người, cậu cúi xuống hôn một cái lên má cô. “Em cũng nghỉ ngơi sớm đi, để có đủ tinh thần, ngày mai chúng mình xuất phát đi Đô Giang Yển.”
Cô nhìn cậu, cười tít mắt, gật đầu.
Sáng ngày mùng Ba tháng Năm, Tô Nhất và Chung Quốc cùng đi Đô Giang Yển.
Từ Thành Đô tới Đô Giang Yển chỉ mất trên dưới ba mươi phút ngồi xe. Dọc đường, bên ngoài cửa sổ ô tô luôn là non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.
So sánh với sự phồn hoa náo nhiệt của Thành Đô thì Đô Giang Yển là một thành phố nhỏ xinh đẹp và yên tĩnh nhưng lại được trời ban cho vẻ đẹp non xanh nước biếc riêng biệt, khiến con người sống ở nơi đây luôn có một vẻ nhàn nhã và thanh thản.
Vừa đặt chân xuống Đô Giang Yển, Tô Nhất và Chung Quốc đã vội vã tới thăm di sản văn hóa lịch sử thế giới: Đập thủy lợi Đô Giang Yển. Khu du lịch Đô Giang Yển cảnh sắc tú lệ, vạn vật phong phú, hai người nắm tay nhau chầm chậm đi dạo dọc các con đường, nói cười không ngớt.
Sau đó họ đến cây cầu nổi tiếng, bắc qua sông Dân Giang, có tên An Lan. Đó là một cây cầu treo bằng gỗ, khi có người bước lên, thân cầu lập tức lắc lư mãnh liệt, dưới cầu là dòng sông Dân Giang cuồn cuộn chảy, ai mà yếu tim thì rất dễ phát hoảng.
Tô Nhất trước giờ vốn bạo gan nên chưa từng sợ cây cầu treo này, hăng hái kéo Chung Quốc đi lên. Mặt cầu chỉ vừa đủ cho hai người đi sát vai nhau. Họ tay nắm tay đi, thân cầu đung đưa theo bước chân của du khách, chẳng khác nào đánh đu. Càng gần đến giữa cầu thân cầu càng rung lắc mạnh, khiến hai cô gái đi đằng sau họ liên tục gào thét, nắm chặt vào lan can không dám nhúc nhích.
Đứng giữa cây cầu lắc lư mãnh liệt, liếc trộm một cái xuống dòng nước cuốn chảy ầm ĩ phía dưới, Tô Nhất cũng không kìm được sợ hãi.
Đúng lúc này, cô nghe thấy Chung Quốc nói: “Sợ rồi à? Đừng sợ, có anh đây.”
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu gần ngay trước mắt. Cậu âm thầm nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp dày dặn khiến cô thấy vô cùng an tâm.
“Đừng sợ, có anh đây”, câu nói này khiến sự sợ hãi trong lòng Tô Nhất ngay lập tức tan biến thành mây khói. Họ nắm tay đi hết cây cầu bắc ngang con sông dài hơn năm trăm mét.
Sau khi xuống khỏi cây cầu, Chung Quốc vẫn nắm chặt tay Tô Nhất, mỉm cười nói với cô: “Em biết không? Cây cầu này còn được gọi là cầu Phu Thê, nghe nói cặp vợ chồng nào nắm tay nhau đi qua đó sẽ có thể bên nhau trọn đời.”
Tô Nhất mặt đỏ ửng, hờn dỗi nói: “Chúng mình có phải là vợ chồng đâu.”
Cậu nhìn cô, nháy mắt cười. “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Mặc dù trong lòng rất vui nhưng Tô Nhất lại cố ý nói: “Chuyện đó chưa chắc nhé, em vẫn chưa đồng ý lấy anh mà.”
“Em không đồng ý? Thật sao? Xem ra anh phải tìm một người vợ khác rồi.”
Cô búng vào trán cậu, mắng: “Anh... dám!”
Tô Nhất và Chung Quốc dạo chơi Đô Giang Yển cả một ngày, không bỏ lỡ bất cứ một thắng cảnh nào. Họ định sẽ tìm một nhà trọ hoặc nhà nghỉ nào đó trước khi trời tối. Nhưng không may là khách du lịch đến nghỉ lễ rất đông, nhà trọ, khách sạn đều nhanh chóng hết phòng.
Lòng vòng mãi mới tìm được một nhà nghỉ bình dân còn phòng trống, giá cả tuy chẳng có chút gì gọi là bình dân nhưng Chung Quốc không hề do dự thuê luôn.
Tô Nhất đứng sau lưng cậu, mặt đỏ tía tai. Chỉ còn một phòng, điều này có nghĩa là đêm nay cô sẽ phải ở cùng cậu, đây là lần đầu tiên trong đời cô cùng người khác giới ngủ chung một phòng.
Tô Nhất đang ngượng ngùng thì bị Chung Quốc kéo đi tìm phòng. Cô cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng, ướt đẫm mồ hôi của cậu, hiển nhiên sự hồi hộp của cậu không thua kém gì cô.
Phòng của họ nằm ở cuối hành lang, một căn phòng nhỏ, gọn gàng, sạch sẽ, hai chiếc giường đơn được phủ ga trắng, xem ra khá thoải mái. Chung Quốc bỏ ba lô xuống, nhìn cô thành thật nói: “Anh kích động lắm, còn em?”
Cô ngượng ngùng hỏi: “Anh kích động gì?”
“Còn phải hỏi? Anh từng này tuổi, đây là lần đầu tiên ngủ chung phòng với con gái đấy. Tô Nhất, em đừng cố tỏ vẻ trấn tĩnh nữa, mặt em đỏ như quả cà chua rồi này.”
Cậu vừa nói vừa cười, véo má cô một cái, khiến cô lại càng thêm ngượng ngùng. “Không được động tay động chân, cảnh cáo anh phải ngoan ngoãn một chút, nếu dám có suy nghĩ lệch lạc gì, để mẹ em biết được thì anh chết chắc.”
Cô vừa nhắc đến mẹ, cậu lập tức than trời: “Anh sợ rồi, anh sợ rồi. Xem ra tối nay anh chỉ có thể học tập tinh thần của Liễu Hạ Huệ1 thôi.”
1. Liễu Hạ Huệ là người nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử, gần nữ sắc mà không nổi tà dâm.
Xếp hành lí xong, họ cùng nhau ra ngoài ăn tối, sau đó đi dạo một vòng rồi mới về khách sạn. Chung Quốc bảo Tô Nhất đi tắm trước. Lúc bước ra khỏi nhà tắm, cô mặc một cái váy ngủ hoa màu hồng, mái tóc buông dài vẫn đang ướt, toàn thân toát ra mùi hương nhè nhẹ của sữa tắm. Chung Quốc ngước mắt lên nhìn rồi lập tức thở dài một tiếng. Cô khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Cậu nói với vẻ lực bất tòng tâm: “Nhìn thấy người đẹp, anh đột nhiên phát hiện muốn học theo Liễu Hạ Huệ là một việc rất khó khăn.”
“Chỉ được cái mồm mép, mau đi tắm đi.”
Chung Quốc tắm rất nhanh. Lúc cậu đi ra, Tô Nhất vẫn ngồi sấy tóc trước bàn trang điểm.
“Ý, sao anh tắm nhanh thế?”
“Anh tắm gội trước giờ đều rất nhanh, đâu như em phải gội cả một mớ tóc dài, sấy cả nửa ngày cũng chưa khô. Để anh giúp em sấy.”
Nói rồi, cậu đón lấy chiếc máy sấy trong tay cô, những ngón tay dài nhẹ nhàng luồn vào những sợi tóc của cô, khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Sấy một hồi, cậu đột nhiên hỏi: “Phải rồi, tối nay chúng mình ngủ thế nào?”
Câu hỏi này khiến mặt cô đỏ bừng. “Cái gì mà... ngủ thế nào?”
Cậu nghiêm chỉnh nhìn hai chiếc giường sau lưng, hất hàm nói: “Hai cái giường, em muốn ngủ giường nào?”
“Cái này... tùy thôi, nam trái nữ phải, em ngủ giường bên phải.”
“Thế thì anh ngủ giường bên trái, ok, cứ sắp xếp như vậy đi. Ngủ thôi.”
Chung Quốc ngoan ngoãn nằm xuống chiếc giường bên trái khiến Tô Nhất có chút bất ngờ. Lẽ nào cậu không muốn gần gũi cô nữa sao? Cô không hiểu sao hôm nay cậu bỗng tỏ ra dửng dưng như vậy. Đang thẫn thờ thì cô thấy Chung Quốc tung chăn nhảy ra khỏi giường, ánh mắt như hai ngọn lửa thiêu đốt cô.
“Tô Nhất, anh... muốn ngủ cùng em.”
Một nụ cười tươi như hoa hiện bên trên khóe môi cô.
Bình luận truyện