Tưởng Tuệ Nghi
Chương 21
Sắc mặt Tuệ Nghi lúc này phải nói vô cùng tệ. Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, đại phu nhân nuôi một con cờ xinh đẹp thế kia là để nhét vào phòng con trai của nguyên phối quá cố của chồng mình. Hiện tại nếu như nàng đồng ý lưu Dương thị lại đồng nghĩa với việc chuẩn bị sắm thêm cho mình vai vợ cả bao dung rộng lượng, hòa thuận chung sống với các tiểu thiếp của chồng.
Chỉ trách lòng nàng không bao la như biển, mắt khó có thể chứa được một hạt cát. Nghĩ đến việc Dương Uyển kia nằm trên giường Trình Tư Thành giang chân ra hầu hạ hắn nàng chỉ cảm thấy muốn nôn ngay lập tức.
Tuệ Nghi thừa nhận bản thân không phải người rộng lượng, có thể làm chuyện "nhiều gái hầu một chồng" với nàng là rất khó, cho dù đây là thời đại "trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng" đi nữa. Đối với Trình Tư Thành, nàng vẫn chưa xác định được cảm giác của mình nên càng không thích việc chia sẻ. Nói trắng ra nàng lại là người có ham muốn khống chế rất lớn.
Tuệ Nghi nhìn qua Trình Tư Thành đang đứng bên cạnh mình. Trông hắn cũng rất khó chịu đang nhìn đại phu nhân và Dương thị, hình như cũng đoán ra trong chuyện này có cái gì đó không ổn nhưng ngoài mặt vẫn chưa tỏ ra hay nói gì.
Tuệ Nghi cuối cùng nhìn qua Dương Uyển đang thẹn thùng cúi đầu quỳ dưới đất kia, cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu đại phu nhân đã quyết tâm biến nàng ta là người của Trình Tư Thành, vậy nàng sẽ thành toàn cho mong muốn của hai người. Rồi để từ từ nàng sẽ cho họ thấy, Dương Liễu viện này thu người thì dễ, thả người mới khó.
- Nếu đại phu nhân đã nói vậy thì Tuệ Nghi sẽ thu nhận Dương thị, từ từ dạy quy củ trong phủ cho nàng ấy. Dù sao Dương Liễu viện cũng không thiếu một bát cơm, còn có đợt trước nha hoàn Phù Dung vốn làm việc nặng trong phủ được con thu làm đại nha hoàn, thế là trong viện khuyết mất một chỗ rửa chén. Dương thị, ngươi liền thay thế vị trí đó đi.-Không đợi Dương Uyển hay Lâm thị kịp lên tiếng gì, nàng đã tiếp tục quay sang Lộ Dao phân phó.-Bây giờ trong viện không có Tiền ma ma nữa, Lộ Dao ngươi hãy làm quản sự đi, sẵn tiện sau đó nói cho Dương thị biết cần làm gì.
Lâm thị không thể tin Tuệ Nghi có thể không nể mặt mình như vậy. Dương Uyển là người do bà ta tiến cử, vào viện nàng liền trở thành một nha hoàn rửa chén. Đây chẳng phải là tát một cái rất kêu vào mặt bà sao?
- Tuệ Nghi, con hãy nghĩ kĩ lại mà xem, Dương thị mặc dù đã làm việc tắc trách ở phòng bếp nhưng chung quy cũng là do thiếu kinh nghiệm, còn trẻ nên mới như vậy. Nhưng dù sao nàng ta cũng là đại nha hoàn trước đây bên cạnh ta, mấy việc pha trà đốt hương làm rất tốt, con cho nàng làm một nha hoàn thô sử (nha hoàn làm việc nặng) như vậy cũng không ổn, là uổng phí đó.-Lâm thị nhỏ giọng, bắt đầu khuyên can nàng. Dù sao đích đến cuối cùng của Dương Uyển do bà bày ra cũng là di nương của Trình Tư Thành, bây giờ Tuệ Nghi lại phân cho nàng ta làm nha hoàn rửa chén thì sao có thể thường xuyên chạm mặt với hắn chứ? Kế hoạch như vậy là thất bại ngay từ bước đầu tiên rồi a.
Tuệ Nghi nghe Lâm thị nói vậy thì cười một cái dịu dàng, từ tốn nói:
- Đại phu nhân nói phải, cho Dương Uyển cô nương đây làm công việc rửa chén thật sự là quá uổng phí cho dung mạo và dáng vẻ yêu kiều kia. Hay chẳng thà con dâu liền cho nàng ta một căn phòng nhỏ, mấy bộ y phục mỏng manh một chút để hầu hạ tướng công con? Như vậy vừa đỡ cho nàng ta làm việc nặng nhọc, vừa không uổng cho nhan sắc và thời gian nàng ta làm việc cho Mộc Lương viện, còn có cho đại phu nhân người chút mặt mũi nữa.-Nàng nói rồi đưa tay lên che miệng, cười một cái vô cùng ngoan độc. Ai cũng hiểu lời nàng vừa nói ra là đang mỉa mai cho thái độ của hai người Lâm thị và Dương Uyển.
- Con...-Lâm thị tức đến cứng họng, lòng bàn tay vô thức nắm chặt lại trong ống tay áo, xé rách khăn tay. Tuệ Nghi thật sự không cho bà một chút mặt mũi nào.
Trình Tư Thành đứng bên cạnh cũng bị lời của nàng làm cho giật mình. Mới khi nãy còn nói xin lỗi hắn, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp vậy mà trở mặt một cái lại muốn nạp tiểu thiếp cho hắn nữa, đây là muốn chọc hắn tức chết sao?
- Tuệ Nghi nàng đừng có quá đáng.-Trình Tư Thành tức giận nhìn chằm chằm Tuệ Nghi, nói.
Lâm thị và Dương Uyển nghe hắn lên tiếng thì vô cùng mừng rỡ. Lâm thị liền lập tức lên tiếng khuyên nhủ:
- Thành nhi, con đừng giận. Là Tuệ Nghi nhất thời hồ đồ nên mới nói vậy, ta... ta không sao đâu mà.-Thị nói rồi bắt đầu rơi nước mắt, bộ dạng ủy khuất vô cùng.
Dương Uyển thấy đại phu nhân như vậy cũng đưa tay lau nước mắt, nhưng không biết vô tình hay cố ý mà càng lau thì lại càng rơi nhiều hơn.
Trình Tư Thành đương nhiên không còn tâm trạng nhìn xuống màn kịch phía dưới sân, ánh mắt hắn lúc này bừng bừng lửa giận đang nhìn như Tuệ Nghi như muốn giết người. Hắn không thể tin được, người đứng bên cạnh hắn lúc này gọi hắn là tướng công nhưng đã bao giờ nàng xem hắn như tướng công chưa? Hắn thừa nhận bản thân đã không làm tốt trách nhiệm của một người chồng, bỏ mặc nàng vừa tân hôn đã ra ngoài đi làm ăn xa, còn khiến nàng ở nhà chịu ủy khuất đến nỗi mất đứa con đầu lòng. Hắn có thể chấp nhận việc nàng sẽ hận hắn, nhưng không thể chấp nhận việc nàng cứ liên tiếp đẩy nữ nhân đến cho hắn. Chẳng lẽ trong mắt nàng, nam nhân như hắn chỉ biết nhìn mặt và suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi sao?
- Tướng công, chàng còn chẳng nhìn ra Dương thị có tình ý gì với mình à? Hay đại phu nhân, người có cần Tuệ Nghi nói thẳng ra hay không?-Tuệ Nghi nhìn qua Trình Tư Thành, lại âm ngoan nhìn xuống Lâm thị đang đứng.
Không đợi đại phu nhân trả lời, nàng đã từ bậc thềm bước xuống đi về phía Dương Uyển đang quỳ, giọng nói nhẹ như gió nhưng nét mặt uy nghiêm:
- Nha hoàn bình thường phải mặc y phục trắng, tóc búi thẳng lên cao, trên người không được đeo trang sức, trên mặt không được trang điểm. Ma ma quản sự cũng theo quy định đó mà làm, chỉ có y phục là màu lục. Vậy mà Dương ma ma đây không những búi tóc rất có kiểu, trên đầu cài kẹp hoa, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, còn có dáng vẻ liễu yếu đào tơ, mỹ nhân dưới trăng thế này từ khi bước vào viện là sao? Chẳng lẽ chút quy củ của nô nhân ngươi cũng không rõ?
Trình Tư Thành lúc này mới thoải mái hơn chút ít, xem như nàng còn chừa cho hắn chút mặt mũi.
Lâm thị bị lời của Tuệ Nghi làm cho tức đến đen mặt nhưng lại không phản bác được gì, nói gì người làm sai không tuân theo quy củ cũng là Dương thị. Cái bà không ngờ tới chính là Tuệ Nghi lại soi ra được những nhược điểm này, lợi dụng để công kích. Nhưng hôm nay ý bà cũng đã quyết, Dương thị bằng mọi giá phải được Dương Liễu viện giữ lại, bằng không cơn giận ngày hôm nay của bà, sự sỉ nhục của Tuệ Nghi dành cho bà sẽ trở thành uổng phí hết cả.
- Đại phu nhân, chỉ cần dựa vào những tội mà Dương ma ma phạm phải Tuệ Nghi cũng đã có thể trực tiếp phạt trượng nàng ta, đánh cho một trận sống dở chết dở rồi. Vậy mà nàng ta không chỉ phạm phải một tội, còn có cắt xén đồ ăn của chủ tử, cãi lại chủ tử. Những tội đó đủ để đuổi nàng ta khỏi phủ. Nhưng mà con lại nể mặt người liền giữ nàng ta lại làm nha hoàn thô sử trong viện mình, cho nàng ta có cơ hội sửa sai. Khi nãy người nói chỉ cần giữ nàng ta lại, con và tướng công muốn xử thế nào cũng được. Nói chưa bao lâu đại phu nhân lại muốn lật lọng à?-Giọng nàng vô cùng rõ ràng khỏe khoắn, ánh mắt nhìn Lâm thị như thợ săn nhìn con mồi, nếu là dao thì chỉ sợ thị đã sớm bị cắt ra thành thịt vụn.
Trình Tư Thành nghe nàng nói mà thầm tán dương vô cùng. Không ngờ tiểu nương tử của hắn vậy mà cũng có lúc nghiêm túc dọa người như vậy, hắn đúng là không uổng phí dùng kiệu tám người rước nàng về nhà. Sau chuyện này hắn nhất định trực tiếp nói với phụ thân và lão thái thái, giao thẻ bài chưởng gia cho nàng quản lý. Có như vậy ngày tháng sau này Trình phủ mới có thể yên ổn được, không thể cứ để đại phu nhân chuyên quyền gây thị phi.
Lâm thị cắn môi đến tứa máu, hằn học nói:
- Liền đáp ứng hai đứa, ta không quản Dương thị nữa. Sau này thế nào còn dựa vào phúc khí của nàng ta.-Thị nói rồi quay phát người bước khỏi nơi chết tiệt này. Ở lại thêm một chút nào lại bị sỉ nhục chừng ấy, mặt mũi mấy mươi năm nay ở Trình phủ này chỉ trong chưa tới nửa canh giờ liền mất hết bởi phu thê Thành- Nghi.
Dương thị thông minh nên có thể hiểu được lời của đại phu nhân, sau này nàng ta có thể trở thành di nương hay không chính là dựa vào bản lĩnh của mình. Nàng quỳ dưới đất, nói:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa để bù đắp tội lỗi cùa mình. Xin thiếu gia, thiếu phu nhân khai ân.-Nàng ta nói rồi nước mắt lại đầm đìa rơi xuống.
Tuệ Nghi lúc này vẫn đang đứng trước mặt nàng ta nhìn từ trên xuống. Nét mặt nàng mờ ảo như có như không, giọng nói cũng nhẹ nhàng rõ ràng:
- Lộ Dao, mau dẫn Dương Uyển đi học quy củ đi, sau đó phân việc cho nàng ta làm.
Lộ Dao ngay lập tức bước lên ra lệnh cho mấy bà tử dẫn Dương thị đi, ngay sau đó bản thân nàng cũng quay lại cúi người với Tuệ Nghi rồi ly khai.
Trong sân chỉ còn lại ba người Trình Tư Thành, Tuệ Nghi cùng Phù Dung đang đứng ở xa phía nguyệt môn. Trình Tư Thành bước xuống thềm đứng bên cạnh nàng, lên tiếng:
- Ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khi nãy của nàng trước đây bao giờ. Hôm nay nhờ có Dương thị và đại phu nhân, ta đúng là được mở mang tầm mắt rồi.
- Thiếp khi nãy đáng sợ lắm sao?-Tuệ Nghi nghe hắn nói vậy thì giật mình hỏi lại.
- Cũng không phải là dọa người gì cả. Ta đi làm ăn trên thương trường biểu tình nào của người khác mà chưa nhìn thấy chứ? Chỉ là hôm nay được tận mắt chứng kiến uy nghiêm làm quản gia của nương tử nên cảm thấy rất thích thú.-Hắn nắm chặt bàn tay nàng trong tay, ôn nhu nói. Nương tử của hắn hôm nay cuối cùng cũng bày ra dáng vẻ mà hắn hằng mong muốn nhất rồi.
- Khi nãy nàng nói chuyện với đại phu nhân biểu tình thật sự rất tốt, ta không nghĩ nàng lại nhìn ra âm mưu của bà ta muốn nhét Dương thị làm tiểu thiếp cho ta.-Trình Tư Thành nói tiếp.
- Thiếp cũng không biết chắc chắn, chỉ là suy đoán rồi nói ra để chọc tức bà ta, chẳng ngờ sự thật là như vậy.-Tuệ Nghi trả lời hắn.
Sắc mặt Trình Tư Thành chuyển biến rất nhanh, ngay lập tức sa sầm xuống ngay. Giọng hắn xen chút tức giận vang lên:
- Nàng nói, nàng nói những lời vừa nãy là để chọc tức đại phu nhân?
- Đúng.-Tuệ Nghi đáp lại một chữ ngắn gọn. Nàng khi nãy đang cùng đại phu nhân đối đầu, lời nói ra đương nhiên là để chọc tức bà ta rồi.
Trình Tư Thành ngay lập tức buông tay nàng ra, nét mặt vô cùng thất vọng như rơi từ trên cao xuống vực thẳm. Hắn đứng một hồi rồi quay người bước lại vào thư phòng, trước khi đi chỉ nói:
- Ta vào xem tiếp sổ sách.
Tuệ Nghi đứng nhìn bóng lưng hắn đi vào trong, thật sự không hiểu lắm thái độ của tên này. Hắn đứng cùng nàng từ đầu buổi, chẳng lẽ không nhìn thấy nàng đang muốn chọc tức Lâm thị, đến cuối còn hỏi nàng? Thật đúng là không thể theo kịp diễn biến tâm trạng của hắn.
Tuệ Nghi cùng Phù Dung trở về Dương Liễu viện, trên đường đi nàng mới nói cho Phù Dung nghe chuyện hồi nãy với Trình Tư Thành.
- Ngươi nói xem, hắn chẳng lẽ không hiểu ta nói vậy để chọc giận Lâm thị, đến cuối cùng còn hỏi lại ta?
- Thiếu phu nhân, nô tỳ nghĩ người nên nhọc tâm một chút, đặt mình vào vị trí của thiếu gia để suy nghĩ.-Phù Dung lẳng lặng đi theo sau nàng, nhỏ giọng khuyên. Ngay cả nàng, Lộ Dao đều nhận ra lý do thiếu gia tức giận, chẳng lẽ thiếu phu nhân lại không nhìn ra? Ngài ấy biểu hiện rõ thế kia mà.
- Ta làm sao đặt mình vào vị trí của hắn được, ta đâu phải là hắn.-Tuệ Nghi vô tư đáp lại. Nàng còn chẳng hề nhận ra trong thư phòng đang bốc cháy dữ dội, có kẻ muốn giết người phóng hỏa trong đó kia.
Phù Dung lắc lắc đầu, tiếp tục đi theo nàng.
Mộc Lương viện...
- Nha đầu chết tiệt, dám công kích ta.-Lâm thị từ chỗ Trình Tư Thành về đến cửa Mộc Lương viện đã vứt khăn tay đã bị nhàu rách xuống đất, tức giận nói.
Đám nha hoàn bên trong thấy đại phu nhân đang không vui thì lập tức tránh đi, chỉ sợ chủ tử sẽ giận cá chém thớt. Tính tình Lâm thị không tốt đã nổi tiếng khắp Trình phủ, ngày thường bà luôn bày ra bộ mặt nhân hậu bao dung, thật ra là khẩu thị tâm phi. Chỉ có nha hoàn thân cận bên người bà mới được sống tốt, còn lại những nô nhân khác nếu làm tốt việc mình được giao thì cũng miễn cưỡng là không bị để ý đến, nhưng nếu có chuyện gì chắc chắn sẽ bị lôi ra đánh đến mất nửa cái mạng.
- Phu nhân, người bình tĩnh một chút.-Nha hoàn A Dư đi bên cạnh bà vội nhặt khăn tay lên rồi dìu chủ tử vào bên trong phòng. Ánh mắt nàng cẩn thận quan sát xung quanh sợ có người nhòm ngó.
Đại phu nhân đi thẳng vào phòng, ngồi ở ghế gỗ bên cạnh bàn trà, đập mạnh bàn tay đeo nhẫn vòng xuống mặt bàn, nói:
- Tưởng Tuệ Nghi, ngươi được lắm, ta đúng là xem thường bản lĩnh của ngươi rồi. Đánh Tư Nhiên, xử lý Thất thị, bây giờ là Dương Uyển, ta đúng là coi thường ngươi quá rồi.
- Phu nhân, vậy chúng ta phải làm sao? Nếu cứ tiếp tục thế này thì thiếu phu nhân sẽ chèn chết người của chúng ta mất.-A Dư đứng bên cạnh bà vừa rót trà, vừa nương theo lời bà, nói.
- Phải diệt trừ, tất nhiên phải diệt trừ. Nhưng trước khi động đến Dương Liễu viện, vị ở Thọ An viện phải suy tính trước. Chúng ta phải lột từng lớp vỏ của ả ta ra.-Lâm thị ngoan độc nói, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn vô cùng. Tuệ Nghi hôm nay đã công khai khiêu khích với bà, vậy bà sẽ không tiếc cùng nàng ta đối đầu.
Tối hôm đó Tuệ Nghi không rõ Trình Tư Thành bị làm sao, hắn ngủ luôn trong thư phòng, không hề đi về viện mình hay đến phòng của nàng hoặc An Sở Lan. Lộ Dao nói cho nàng nghe thậm chí khi bếp lớn mang bữa ăn tối đến thư phòng của hắn, Chu Tiến chỉ nhận nước còn đồ ăn thì trả về, nói là thiếu gia không đói.
Lúc Lộ Dao kể chuyện cho nàng nghe là khi nàng đã nằm trên giường, hai người Lộ Dao, Phù Dung đang đi thổi nến. Tuệ Nghi nằm lăn qua lăn lại trong chăn, trằn trọc không yên. Nàng đến tột cùng không biết hắn đang giận dỗi chuyện gì.
Trước đây khi còn ở Tưởng phủ, nàng đã từng chứng kiến nhiều màn tranh sủng đặc sắc của các di nương, ai ai cũng cố gắng bày ra cho mình dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, phong tình lả lơi để thu hút phụ thân nàng đến phòng của họ nghỉ đêm, làm cho mẫu thân tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mẫu thân cũng từng dạy cho nàng thấy rất nhiều thủ đoạn trong tranh đấu nội viện, nhưng khi đó Tuệ Nghi cảm thấy việc gì phải cực khổ như vậy, mỗi người nhường một bước hòa thuận sống chẳng phải ổn rồi sao?
Khi đó nàng còn nghĩ, nếu như sau này phu quân nàng muốn nạp thiếp, nàng chắc chắn sẽ không ngăn cản. Nàng giỏi nhất là nhịn, chuyện gì cũng có thể nhịn. Hơn nữa chuyện hôn sự của nàng vốn do phụ mẫu sắp xếp, nàng còn chưa gặp được người mình yêu thì cần gì phải cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân? Nhưng khi thành thân với Trình Tư Thành nàng mới cảm thấy, thực sự nàng không muốn chia sẻ hắn với nữ nhân khác, cảm giác rất khó chịu. Nghĩ đến việc hắn cùng nữ nhân khác làm chuyện đó, sau đó lại làm với nàng là nàng đã nổi hết da gà, cảm giác buồn nôn ngay lập tức.
Cho nên Tuệ Nghi nghĩ một hồi vẫn không tìm ra, rốt cuộc mình đã làm gì khiến hắn giận như vậy. Mặc dù bản thân rất không thích hắn cùng nữ nhân khác gần gũi, nhưng chuyện của An Sở Lan nàng vãn phải cố kiềm chế thu nhận nàng ta, còn cầu xin lão thái thái công nhận vị trí của nàng ta trong phủ. Nàng cảm thấy mình đã làm rất tốt rồi, nàng chỉ có thể nhịn đến mức đó thôi. Bây giờ chẳng lẽ hắn cũng muốn Dương thị sao? Này, nhu cầu của nam nhân có phải quá lớn rồi không? Hai người chưa đủ, còn muốn đến người thứ ba?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, còn nhớ lúc mẫu thân mang thai Tiệp Nghi, phụ thân nàng ngay sau đó đã thu nhận nhị di nương là nha hoàn hồi môn của mẫu thân nàng. Rồi sau đó khi nhị di nương mang thai Cẩn Nghi, phụ thân nàng lại sủng ái tam di nương là người của nội tổ mẫu cùng tứ di nương. Chẳng lẽ, chẳng lẽ mỗi lần một vị di nương của mình mang thai thì nam nhân sẽ lại lấy thêm một di nương nữa sao?
Tuệ Nghi nghĩ một hồi mà toát mồ hôi hột, vội bật dậy. Đúng là ác mộng mà. Nhạc phụ đại nhân của nàng ngoài chính thất là Dương thị Dương Ái Vân ra còn có hai di nương nữa là đại phu nhân hiện tại và tam di nương, như vậy tính ra trong phủ chẳng lẽ phải có ít nhất một chính thê và hai di nương để... để nam nhân thay nhau sủng ái sao?
Cơn ác mộng của Tuệ Nghi kéo dài đến tận sáng sớm hôm sau làm nàng không thể ngủ ngon được.
Ngày hôm sau Lộ Dao và Phù Dung thay y phục, trang điểm cho nàng vô cùng ngạc nhiên. Thiếu phu nhân của bọn họ dáng vẻ mệt mỏi, mi mắt thâm quầng thế kia thật đúng là tội nghiệp mà. Nhưng bọn họ lại không rõ rốt cuộc nàng bị làm sao mà lại ngủ không ngon, chợt nhớ đến cả tối hôm qua thiếu gia luôn ở thư phòng không đến phòng nàng, cuối cùng ngầm suy đoán Tuệ Nghi cảm thấy nhớ nhung Trình Tư Thành nên cả đêm không ngủ ngon.
- Thiếu phu nhân, tay nghề nấu ăn của Phù Dung cũng ổn, hay một lát nữa nhờ nàng ấy nấu một phần để người mang đến thư phòng cho thiếu gia?-Lộ Dao lên tiếng hỏi. Đây là cách ổn nhất nàng nghĩ ra để hai người làm hòa "lần nữa" a. Thật chẳng dám tin, lúc nàng dẫn Dương thị từ thư phòng rời đi hai người bọn họ vẫn còn tay trong tay vô cùng thân mật, bây giờ lại trở mặt nhau nữa rồi.
- Cũng được đó. Hắn nhịn đói từ ngày hôm qua đến bây giờ, chắc là bụng với lưng đã dính vào nhau rồi.-Tuệ Nghi gật đầu đáp lại.
Chu Tiến vẫn như cũ đứng canh trước cửa thư phòng của Trình Tư Thành, vẻ mặt thật sự là không đổi sắc.
Tuệ Nghi nhìn hắn mà có chút nghi ngờ. Nếu Trình Tư Thành không ăn uống gì thì tên này chắc cũng không được ăn, nhưng mà hắn đứng canh ở đây cả một đêm, gió lạnh thổi, khí trời ẩm ướt, hắn thì vẫn như cũ đứng như một pho tượng thế này thì có chút không ổn.
Nàng bèn bước lên trước, mỉm cười nói với hắn:
- Chu huynh, vất vả cho huynh rồi. Huynh đứng đây cả đêm chắc mệt lắm, ta có nhờ nhà bếp làm một ít đồ ăn sáng, hay huynh cũng cùng ăn đi?-Nàng nói rồi quay sang Lộ Dao đang cầm chiếc hộp gỗ ba tầng đựng thức ăn, kêu nàng ta lấy ra một phần.
Chu Tiến không đợi Lộ Dao cùng Phù Dung kịp lấy ra đã vội vàng nói:
- Thiếu phu nhân, nô không thấy đói. Ngược lại người nên quan tâm thiếu gia, ngài ấy đã nhịn ăn suốt một ngày rồi, vẫn đang đợi người bên trong.-Hắn nói rồi đứng né sang một bên cho Tuệ Nghi bước vào.
Nàng cầm hộp đựng thức ăn, hít thở một hơi rồi mới mở cửa thư phòng ra.
Bên trong không thắp đèn đóm gì cả, mặc dù trời đã sáng nhưng không khí trong này rất lạnh lẽo, có phần tối tăm vô cùng. Nàng không nhìn thấy Trình Tư Thành ngồi trước bàn giấy, trước khi đóng cửa lại phải liếc nhìn một lượt xung quanh để tìm kiếm nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Sau khi khép cửa lại thì chút ánh mai mới chiếu vào bị dập tắt ngay lập tức, căn phòng liền tràn ra một luồng khí lạnh.
Nàng cất tiếng thật nhỏ, gọi hắn:
- Trình Tư Thành.
Bóng đen sau cửa nhào lên ôm choàng lấy nàng, hộp gỗ đựng thức ăn ngay lập tức rơi xuống đất làm đồ ăn rơi vãi khắp nơi.
Trình Tư Thành ôm lấy nàng từ phía sau, cả thân hình to lớn của hắn đè hết lên người nàng. Tuệ Nghi mơ hồ cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn phả lên cổ, lên tai mình, bàn tay hắn bắt đầu lần vào trong áo, sờ soạng khắp nơi.
- Tư Thành, chàng... chàng làm gì vậy?-Tuệ Nghi vừa cố ngăn lại bàn tay đang sờ loạn của hắn vừa nói.
- Làm gì? Cho nàng biết sau này khi tướng công không về phòng ngủ thì nàng phải làm gì mới đúng, ta dạy cho nàng.-Hắn nói rồi nhét vào miệng nàng một miếng vải khiến nàng không thể kêu lên được.
Bàn tay thuần thục cởi từng lớp áo của nàng ra, đưa tay lên hai đôi gò bồng của nàng nhẹ nhàng xoa nắn. Tuệ Nghi muốn như muốn hét lên nhưng lại bị miếng vải chặn lại nên chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" càng khiến dục vọng của nam nhân sôi sục.
- Tuệ Nghi, nàng lúc nào cũng hờ hững như vậy cả.
Mặt nàng nóng ran, cơ thể cố gắng vặn vẹo để giãy ra khỏi người hắn. Trình Tư Thành thấy vậy liền dứt khoát đè nàng ngay xuống đất. Môi hắn lần lượt hôn lên trán, lên má, rồi lại cắn mút đôi tai nàng, sau đó mới từ từ tiến xuống thưởng thức đôi gò bồng. Một tay hắn cô định tay nàng trên đỉnh đầu, tay kia mò mẫm xuống vùng tam giác nguy hiểm. Hắn dùng chân mình tách hai chân nàng ra, để lộ hoàn toàn vùng bí mật dưới rốn. Tay hắn nhẹ nhàng tách hai mép thịt non ra, luồng vào trong.
Tuệ Nghi cắn chặt miếng vải trong miệng một hét lên như chỉ có thể phát ra tiếng kêu nhỏ vụn trong cổ họng. Ngón tay của hắn tiếp tục luồng lách vào bên trong xoa nắn hoa huy*t của nàng. Miệng của Trình Tư Thành vẫn không quên chăm sóc cho hai đỉnh nhọn phấn hồng phía trên của nàng, cánh tay cố định tay nàng dần buông lõng ra, xoa nắn một bên gò bồng khác.
- Tuệ Nghi, có thích không hả? Tổ mẫu luôn nói chúng ta phải nhọc sức một chút cho bà được bế cháu, nàng luôn hiếu kính như vậy thì không thể để bà thất vọng đâu đó.
Trình Tư Thành nói rồi vén tà áo, để lộ ra nam căn đã cương cứng từ bao giờ. Tuệ Nghi nhìn thấy hắn sắp làm bậy thì tay vội quờ quạng, kéo mảnh vải từ trong miệng mình ra, hét lên:
- Trình Tư Thành, đồ khốn kiếp.
Tiếng hét của nàng rất lớn, ngay lập tức Lộ Dao, Phù Dung và Chu Tiến đứng bên ngoài đều tò mò. Lộ Dao nói vọng vào trong:
- Thiếu phu nhân người không sao chứ?
Trình Tư Thành nhíu mày nhìn nét mặt bướng bỉnh và ánh mắt không cam lòng của nàng chuẩn bị kêu cứu Lộ Dao, tay hắn tiếp tục luận động không ngừng trong hoa huy*t nàng, tà mị cúi xuống nói nhỏ:
- Nàng muốn để Lộ Dao nhìn thấy cảnh tượng này sao? Chẳng lẽ nàng còn chưa nhìn thấy hoàn cảnh lúc này của mình?
Tuệ Nghi lúc này mới giật mình nhận ra, cơ thể nàng hiện tại không có mảnh vải nào che thân, toàn bộ lộ ra dưới thân nam nhân kia. Mà hắn thì vẫn còn nghiêm túc trong y phục màu tím, chỉ có phải nam nóng rức kia đang cọ xát vào bụng nàng và ngón tay nghịch ngợm kia đang khuấy đảo hoa huy*t non mềm. Nàng trừng mắt nhìn hắn không biết làm sao, ủy khuất rơi nước mắt.
- Sao lại khóc rồi? Ta còn chưa cho vào trong mà?-Trình Tư thành nhếch môi cười, nói.
Lộ Dao bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì thì càng lo lắng hơn. Ba người định mở cửa vào thì nghe giọng của Trình Tư Thành truyền ra:
- Ta cùng thiếu phu nhân nói chuyện, lui xuống hết đi.
Ba người nghi hoặc nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn phải lui xuống. Chu Tiến trước khi rời khỏi sân còn cẩn thận đóng cửa gỗ lại.
Trình Tư Thành nghe động tĩnh bên ngoài im ắng, còn nghe cả tiếng đóng cửa thì vô cùng hài lòng, lại tiếp tục nở nụ cười gian tà với Tuệ Nghi.
- Nàng nghe xem, bây giờ trong sân không còn ai nữa hết. Dù nàng có hét khàn cả tiếng cũng chẳng ai nghe thấy.
Hắn nói rồi rút tay ra khỏi hoa huy*t nàng, đưa ngón tay thon dài có những vết chai do cầm bút lông lên, trên đó có đính đầy xuân thủy lên cho nàng xem.
- Nhìn xem, miệng nhỏ phía dưới của nàng đáng yêu hơn nhiều đó.
Tuệ Nghi cắn răng, nhất quyết quay mặt qua một bên không thèm để ý đến hắn nữa.
Trình Tư Thành nhếch môi cười. Bàn tay hắn đặt lên bầu ngực to tròn của nàng xoa nắn, miệng không ngừng phun ra mút vào đỉnh hồng kiêu căng vểnh cao đầy gợi cảm. Môi hắn lướt qua vành tai màu trắng ngọc của nàng cũng tiếp tục cắn mút.
Tuệ Nghi cong người như con tôm, rên nhỏ từng tiếng đầy ái muội. Hắn nghe giọng nàng vừa nhỏ lại vừa yêu kiều như muốn dụ hoặc, không thể kiềm chế được liền để long trụ của mình trước cửa hoa huy*t nàng, xoa nhẹ.
Tuệ Nghi bị cảm giác ngứa ngáy từ dưới hạ thân truyền lên vô cùng khó chịu. Vừa trống rỗng, khó chịu khiến nàng khẽ nheo mày lại.
- Thế nào, có muốn ta cho vào không?-Trình Tư Thành thỏa mãn ngắm nhìn biểu cảm này của nàng. Dù bản thân rất muốn nhưng lại không dám mở miệng kêu, khuôn mặt nhỏ ủy khuất vô cùng.
- Ư...-Tuệ Nghi kêu lên một tiếng thật nhỏ. Nàng lúc này hoàn toàn như bị rút mất hồn, cơ thể nhạy cảm chỉ bị hắn trêu đùa một chút đã đạt đến khoái cảm, chỉ mong hắn làm nhanh rồi kết thúc thật nhanh.
Thấy nàng vẫn cứng miệng không nói, hắn bèn để long trụ chắn trước cửa hoa huy*t nàng thấm ướt xuân thủy dính trên quy đầu, chà xát vô cùng khó nhọc. Nhìn nàng khó chịu vặn vẹo thân mình, môi nhỏ mím lại thành một đường với vẻ "thà chết không kêu" khiến hắn vô cùng buồn cười.
Nàng khẽ giãy thân mình ra lại vô tình làm cho hoa huy*t chạm mạnh vào long trụ, Trình Tư thành như mất hết lý trí bởi động tác của nàng. Hắn nâng mông nàng lên, đâm thật mạnh vào trong.
Tuệ Nghi chỉ nghe tiếng "Ọt" một cái, hạ thân liền đau rát không thể kiềm chế được, nàng khóc lớn:
- Trình Tư Thành, đau ta, đau ta.
Hắn không còn tâm trí nghe nàng nói gì nữa. Nơi đó của nàng đang vô tình mút lậy cự vật của hắn vô cùng khít như có hàng trăm cái miệng nhỏ thèm khát đang liếm láp.
Trình Tư Thành bắt đầu luận động, đem long trụ hết đẩy vào lại kéo ra, khuấy đảo hoa huy*t của Tuệ Nghi. Mặc dù nàng thề chết cũng sẽ không kêu nhưng khoái cảm từ dưới thân không ngừng truyền lên đại não, từ những cú thúc của hắn cuối cùng Tuệ Nghi cũng phải bật khóc kêu lên:
- A... ha... a...
Tiếng rên của nàng càng cổ vũ thêm cho dục vọng của hắn, long trụ vì vậy cũng ra vào càng nhanh chóng hơn. Tuệ Nghi cảm thấy cả người căng trướng khó chịu, nhưng giữa những sự ma sát và cú thúc của hắn lại là khoái cảm sung sướng. Trong vô thức nàng càng cựa quậy mạnh hơn, cố nhích về phía trước nghênh đón từng đợt tấn công của hắn.
Long trụ của hắn bị hành động của nàng làm cho càng hưng phấn. Trình Tư Thành xoay người nàng nằm sấp xuống để cho vùng lưng trắng nõn của nàng hiện lên trước mặt mình, tay hắn vòng xuống xoa bóp gò bồng của nàng, hạ thân luận động không ngừng nghỉ.
Trong căn phòng không có ánh sáng xen vào, ngay trước cửa là hai cơ thể quấn quít lấy nhau. Trình Tư Thành vẫn mặc nguyên y phục trên người còn Tuệ Nghi thì hoàn toàn trần trụi, nơi bí mật của hai người dán chặt vào nhau.
- Ư... ha... ha...-Tuệ Nghi nằm dưới thân hắn, rên từng tiếng khó nhọc.
Cuối cùng giữa những cú thúc thô bạo, Trình Tư Thành cảm nhận hoa huy*t của nàng càng co rút dữ dội, hắn vùi sâu long căn của mình vào bên trong, gầm nhẹ một tiếng.
Tuệ Nghi cảm thấy ở nơi sâu thẳm trong cơ thể mình phun ra một dòng dịch nóng hổi, khoái cảm xông thẳng lên đại não, lan ra trên từng tấc cơ thể của nàng.
Trình Tư Thành vừa rút long căn ra thì cả cơ thể của nàng mềm oặt ngã xuống nền đất. Cơ thể bạch ngọc đối lập rõ rệt với nền nhà bằng gỗ đen khiến hắn càng nhìn càng nóng mắt. Nhưng nhìn xuống hoa huy*t của nàng vì màn mây mưa vừa rồi mà ửng đỏ, hơi thở của nàng cũng vô cùng khó khăn hắn liền cảm thấy hối hận.
- Tuệ Nghi.-Hắn cúi người, áp thân thể to lớn của mình trên lưng nàng, gọi nhỏ.
Nàng khẽ cựa quậy. Sau mỗi lần hoan ái thì cơ thể nàng luôn nhớt nháp, nàng chính là ghét cảm giác nhớt nháp này.
- Trình Tư Thành, đồ khốn.-Nàng chỉ thì thầm được một câu như vậy, sau đó ngất đi.
- Đúng, ta là đồ khốn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã trở thành đồ khốn rồi.-Hắn mỉm cười nhắc lại lời nàng, tâm trạng vô cùng thỏa mãn.
Chu Tiến cùng Lộ Dao và Phù Dung đứng ngoài cửa gỗ nãy giờ, chộn rộn lo lắng không yên. Cả ba người đều đang không biết Trình Tư Thành và Tuệ Nghi nói chuyện gì trong đó nãy giờ, không biết có xảy ra cãi vã gì không.
Đại nha hoàn A Dư của Lâm thị đi từ sảnh lớn đến thư phòng của Trình Tư Thành thì nhìn thấy ba người đang đúng trước cửa gỗ. Nàng ta bước tới cúi đầu chào một cái rồi nói:
- Âu Dương công tử đang ở sảnh lớn cùng lão thái thái và đại phu nhân, thỉnh thiếu gia và thiếu phu nhân cùng đến đó tiếp khách.
Tình hình là sắp đi học lại rồi nên chắc mình ra chương sẽ không đều được nữa, có thể ngày ra ngày không, nhưng sẽ cố gắng hết sức mỗi tuần 3 chương cho mọi người nhen:)).
Mình xin nói thật là mình không giỏi viết cảnh H cho lắm nên sau này sẽ không viết nữa, tránh để mọi người đọc xong rồi cảm thấy nó "không tới" thì mất hứng cho truyện lắm. Truyện cũng chủ yếu là gia đấu, cảnh H xen vào để tăng kịch tính thôi nên mọi người thông cảm:)).
Mọi người đọc xong thì vote sao + bình luận cho truyện nhen <3
Chỉ trách lòng nàng không bao la như biển, mắt khó có thể chứa được một hạt cát. Nghĩ đến việc Dương Uyển kia nằm trên giường Trình Tư Thành giang chân ra hầu hạ hắn nàng chỉ cảm thấy muốn nôn ngay lập tức.
Tuệ Nghi thừa nhận bản thân không phải người rộng lượng, có thể làm chuyện "nhiều gái hầu một chồng" với nàng là rất khó, cho dù đây là thời đại "trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng" đi nữa. Đối với Trình Tư Thành, nàng vẫn chưa xác định được cảm giác của mình nên càng không thích việc chia sẻ. Nói trắng ra nàng lại là người có ham muốn khống chế rất lớn.
Tuệ Nghi nhìn qua Trình Tư Thành đang đứng bên cạnh mình. Trông hắn cũng rất khó chịu đang nhìn đại phu nhân và Dương thị, hình như cũng đoán ra trong chuyện này có cái gì đó không ổn nhưng ngoài mặt vẫn chưa tỏ ra hay nói gì.
Tuệ Nghi cuối cùng nhìn qua Dương Uyển đang thẹn thùng cúi đầu quỳ dưới đất kia, cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu đại phu nhân đã quyết tâm biến nàng ta là người của Trình Tư Thành, vậy nàng sẽ thành toàn cho mong muốn của hai người. Rồi để từ từ nàng sẽ cho họ thấy, Dương Liễu viện này thu người thì dễ, thả người mới khó.
- Nếu đại phu nhân đã nói vậy thì Tuệ Nghi sẽ thu nhận Dương thị, từ từ dạy quy củ trong phủ cho nàng ấy. Dù sao Dương Liễu viện cũng không thiếu một bát cơm, còn có đợt trước nha hoàn Phù Dung vốn làm việc nặng trong phủ được con thu làm đại nha hoàn, thế là trong viện khuyết mất một chỗ rửa chén. Dương thị, ngươi liền thay thế vị trí đó đi.-Không đợi Dương Uyển hay Lâm thị kịp lên tiếng gì, nàng đã tiếp tục quay sang Lộ Dao phân phó.-Bây giờ trong viện không có Tiền ma ma nữa, Lộ Dao ngươi hãy làm quản sự đi, sẵn tiện sau đó nói cho Dương thị biết cần làm gì.
Lâm thị không thể tin Tuệ Nghi có thể không nể mặt mình như vậy. Dương Uyển là người do bà ta tiến cử, vào viện nàng liền trở thành một nha hoàn rửa chén. Đây chẳng phải là tát một cái rất kêu vào mặt bà sao?
- Tuệ Nghi, con hãy nghĩ kĩ lại mà xem, Dương thị mặc dù đã làm việc tắc trách ở phòng bếp nhưng chung quy cũng là do thiếu kinh nghiệm, còn trẻ nên mới như vậy. Nhưng dù sao nàng ta cũng là đại nha hoàn trước đây bên cạnh ta, mấy việc pha trà đốt hương làm rất tốt, con cho nàng làm một nha hoàn thô sử (nha hoàn làm việc nặng) như vậy cũng không ổn, là uổng phí đó.-Lâm thị nhỏ giọng, bắt đầu khuyên can nàng. Dù sao đích đến cuối cùng của Dương Uyển do bà bày ra cũng là di nương của Trình Tư Thành, bây giờ Tuệ Nghi lại phân cho nàng ta làm nha hoàn rửa chén thì sao có thể thường xuyên chạm mặt với hắn chứ? Kế hoạch như vậy là thất bại ngay từ bước đầu tiên rồi a.
Tuệ Nghi nghe Lâm thị nói vậy thì cười một cái dịu dàng, từ tốn nói:
- Đại phu nhân nói phải, cho Dương Uyển cô nương đây làm công việc rửa chén thật sự là quá uổng phí cho dung mạo và dáng vẻ yêu kiều kia. Hay chẳng thà con dâu liền cho nàng ta một căn phòng nhỏ, mấy bộ y phục mỏng manh một chút để hầu hạ tướng công con? Như vậy vừa đỡ cho nàng ta làm việc nặng nhọc, vừa không uổng cho nhan sắc và thời gian nàng ta làm việc cho Mộc Lương viện, còn có cho đại phu nhân người chút mặt mũi nữa.-Nàng nói rồi đưa tay lên che miệng, cười một cái vô cùng ngoan độc. Ai cũng hiểu lời nàng vừa nói ra là đang mỉa mai cho thái độ của hai người Lâm thị và Dương Uyển.
- Con...-Lâm thị tức đến cứng họng, lòng bàn tay vô thức nắm chặt lại trong ống tay áo, xé rách khăn tay. Tuệ Nghi thật sự không cho bà một chút mặt mũi nào.
Trình Tư Thành đứng bên cạnh cũng bị lời của nàng làm cho giật mình. Mới khi nãy còn nói xin lỗi hắn, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp vậy mà trở mặt một cái lại muốn nạp tiểu thiếp cho hắn nữa, đây là muốn chọc hắn tức chết sao?
- Tuệ Nghi nàng đừng có quá đáng.-Trình Tư Thành tức giận nhìn chằm chằm Tuệ Nghi, nói.
Lâm thị và Dương Uyển nghe hắn lên tiếng thì vô cùng mừng rỡ. Lâm thị liền lập tức lên tiếng khuyên nhủ:
- Thành nhi, con đừng giận. Là Tuệ Nghi nhất thời hồ đồ nên mới nói vậy, ta... ta không sao đâu mà.-Thị nói rồi bắt đầu rơi nước mắt, bộ dạng ủy khuất vô cùng.
Dương Uyển thấy đại phu nhân như vậy cũng đưa tay lau nước mắt, nhưng không biết vô tình hay cố ý mà càng lau thì lại càng rơi nhiều hơn.
Trình Tư Thành đương nhiên không còn tâm trạng nhìn xuống màn kịch phía dưới sân, ánh mắt hắn lúc này bừng bừng lửa giận đang nhìn như Tuệ Nghi như muốn giết người. Hắn không thể tin được, người đứng bên cạnh hắn lúc này gọi hắn là tướng công nhưng đã bao giờ nàng xem hắn như tướng công chưa? Hắn thừa nhận bản thân đã không làm tốt trách nhiệm của một người chồng, bỏ mặc nàng vừa tân hôn đã ra ngoài đi làm ăn xa, còn khiến nàng ở nhà chịu ủy khuất đến nỗi mất đứa con đầu lòng. Hắn có thể chấp nhận việc nàng sẽ hận hắn, nhưng không thể chấp nhận việc nàng cứ liên tiếp đẩy nữ nhân đến cho hắn. Chẳng lẽ trong mắt nàng, nam nhân như hắn chỉ biết nhìn mặt và suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi sao?
- Tướng công, chàng còn chẳng nhìn ra Dương thị có tình ý gì với mình à? Hay đại phu nhân, người có cần Tuệ Nghi nói thẳng ra hay không?-Tuệ Nghi nhìn qua Trình Tư Thành, lại âm ngoan nhìn xuống Lâm thị đang đứng.
Không đợi đại phu nhân trả lời, nàng đã từ bậc thềm bước xuống đi về phía Dương Uyển đang quỳ, giọng nói nhẹ như gió nhưng nét mặt uy nghiêm:
- Nha hoàn bình thường phải mặc y phục trắng, tóc búi thẳng lên cao, trên người không được đeo trang sức, trên mặt không được trang điểm. Ma ma quản sự cũng theo quy định đó mà làm, chỉ có y phục là màu lục. Vậy mà Dương ma ma đây không những búi tóc rất có kiểu, trên đầu cài kẹp hoa, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, còn có dáng vẻ liễu yếu đào tơ, mỹ nhân dưới trăng thế này từ khi bước vào viện là sao? Chẳng lẽ chút quy củ của nô nhân ngươi cũng không rõ?
Trình Tư Thành lúc này mới thoải mái hơn chút ít, xem như nàng còn chừa cho hắn chút mặt mũi.
Lâm thị bị lời của Tuệ Nghi làm cho tức đến đen mặt nhưng lại không phản bác được gì, nói gì người làm sai không tuân theo quy củ cũng là Dương thị. Cái bà không ngờ tới chính là Tuệ Nghi lại soi ra được những nhược điểm này, lợi dụng để công kích. Nhưng hôm nay ý bà cũng đã quyết, Dương thị bằng mọi giá phải được Dương Liễu viện giữ lại, bằng không cơn giận ngày hôm nay của bà, sự sỉ nhục của Tuệ Nghi dành cho bà sẽ trở thành uổng phí hết cả.
- Đại phu nhân, chỉ cần dựa vào những tội mà Dương ma ma phạm phải Tuệ Nghi cũng đã có thể trực tiếp phạt trượng nàng ta, đánh cho một trận sống dở chết dở rồi. Vậy mà nàng ta không chỉ phạm phải một tội, còn có cắt xén đồ ăn của chủ tử, cãi lại chủ tử. Những tội đó đủ để đuổi nàng ta khỏi phủ. Nhưng mà con lại nể mặt người liền giữ nàng ta lại làm nha hoàn thô sử trong viện mình, cho nàng ta có cơ hội sửa sai. Khi nãy người nói chỉ cần giữ nàng ta lại, con và tướng công muốn xử thế nào cũng được. Nói chưa bao lâu đại phu nhân lại muốn lật lọng à?-Giọng nàng vô cùng rõ ràng khỏe khoắn, ánh mắt nhìn Lâm thị như thợ săn nhìn con mồi, nếu là dao thì chỉ sợ thị đã sớm bị cắt ra thành thịt vụn.
Trình Tư Thành nghe nàng nói mà thầm tán dương vô cùng. Không ngờ tiểu nương tử của hắn vậy mà cũng có lúc nghiêm túc dọa người như vậy, hắn đúng là không uổng phí dùng kiệu tám người rước nàng về nhà. Sau chuyện này hắn nhất định trực tiếp nói với phụ thân và lão thái thái, giao thẻ bài chưởng gia cho nàng quản lý. Có như vậy ngày tháng sau này Trình phủ mới có thể yên ổn được, không thể cứ để đại phu nhân chuyên quyền gây thị phi.
Lâm thị cắn môi đến tứa máu, hằn học nói:
- Liền đáp ứng hai đứa, ta không quản Dương thị nữa. Sau này thế nào còn dựa vào phúc khí của nàng ta.-Thị nói rồi quay phát người bước khỏi nơi chết tiệt này. Ở lại thêm một chút nào lại bị sỉ nhục chừng ấy, mặt mũi mấy mươi năm nay ở Trình phủ này chỉ trong chưa tới nửa canh giờ liền mất hết bởi phu thê Thành- Nghi.
Dương thị thông minh nên có thể hiểu được lời của đại phu nhân, sau này nàng ta có thể trở thành di nương hay không chính là dựa vào bản lĩnh của mình. Nàng quỳ dưới đất, nói:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa để bù đắp tội lỗi cùa mình. Xin thiếu gia, thiếu phu nhân khai ân.-Nàng ta nói rồi nước mắt lại đầm đìa rơi xuống.
Tuệ Nghi lúc này vẫn đang đứng trước mặt nàng ta nhìn từ trên xuống. Nét mặt nàng mờ ảo như có như không, giọng nói cũng nhẹ nhàng rõ ràng:
- Lộ Dao, mau dẫn Dương Uyển đi học quy củ đi, sau đó phân việc cho nàng ta làm.
Lộ Dao ngay lập tức bước lên ra lệnh cho mấy bà tử dẫn Dương thị đi, ngay sau đó bản thân nàng cũng quay lại cúi người với Tuệ Nghi rồi ly khai.
Trong sân chỉ còn lại ba người Trình Tư Thành, Tuệ Nghi cùng Phù Dung đang đứng ở xa phía nguyệt môn. Trình Tư Thành bước xuống thềm đứng bên cạnh nàng, lên tiếng:
- Ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khi nãy của nàng trước đây bao giờ. Hôm nay nhờ có Dương thị và đại phu nhân, ta đúng là được mở mang tầm mắt rồi.
- Thiếp khi nãy đáng sợ lắm sao?-Tuệ Nghi nghe hắn nói vậy thì giật mình hỏi lại.
- Cũng không phải là dọa người gì cả. Ta đi làm ăn trên thương trường biểu tình nào của người khác mà chưa nhìn thấy chứ? Chỉ là hôm nay được tận mắt chứng kiến uy nghiêm làm quản gia của nương tử nên cảm thấy rất thích thú.-Hắn nắm chặt bàn tay nàng trong tay, ôn nhu nói. Nương tử của hắn hôm nay cuối cùng cũng bày ra dáng vẻ mà hắn hằng mong muốn nhất rồi.
- Khi nãy nàng nói chuyện với đại phu nhân biểu tình thật sự rất tốt, ta không nghĩ nàng lại nhìn ra âm mưu của bà ta muốn nhét Dương thị làm tiểu thiếp cho ta.-Trình Tư Thành nói tiếp.
- Thiếp cũng không biết chắc chắn, chỉ là suy đoán rồi nói ra để chọc tức bà ta, chẳng ngờ sự thật là như vậy.-Tuệ Nghi trả lời hắn.
Sắc mặt Trình Tư Thành chuyển biến rất nhanh, ngay lập tức sa sầm xuống ngay. Giọng hắn xen chút tức giận vang lên:
- Nàng nói, nàng nói những lời vừa nãy là để chọc tức đại phu nhân?
- Đúng.-Tuệ Nghi đáp lại một chữ ngắn gọn. Nàng khi nãy đang cùng đại phu nhân đối đầu, lời nói ra đương nhiên là để chọc tức bà ta rồi.
Trình Tư Thành ngay lập tức buông tay nàng ra, nét mặt vô cùng thất vọng như rơi từ trên cao xuống vực thẳm. Hắn đứng một hồi rồi quay người bước lại vào thư phòng, trước khi đi chỉ nói:
- Ta vào xem tiếp sổ sách.
Tuệ Nghi đứng nhìn bóng lưng hắn đi vào trong, thật sự không hiểu lắm thái độ của tên này. Hắn đứng cùng nàng từ đầu buổi, chẳng lẽ không nhìn thấy nàng đang muốn chọc tức Lâm thị, đến cuối còn hỏi nàng? Thật đúng là không thể theo kịp diễn biến tâm trạng của hắn.
Tuệ Nghi cùng Phù Dung trở về Dương Liễu viện, trên đường đi nàng mới nói cho Phù Dung nghe chuyện hồi nãy với Trình Tư Thành.
- Ngươi nói xem, hắn chẳng lẽ không hiểu ta nói vậy để chọc giận Lâm thị, đến cuối cùng còn hỏi lại ta?
- Thiếu phu nhân, nô tỳ nghĩ người nên nhọc tâm một chút, đặt mình vào vị trí của thiếu gia để suy nghĩ.-Phù Dung lẳng lặng đi theo sau nàng, nhỏ giọng khuyên. Ngay cả nàng, Lộ Dao đều nhận ra lý do thiếu gia tức giận, chẳng lẽ thiếu phu nhân lại không nhìn ra? Ngài ấy biểu hiện rõ thế kia mà.
- Ta làm sao đặt mình vào vị trí của hắn được, ta đâu phải là hắn.-Tuệ Nghi vô tư đáp lại. Nàng còn chẳng hề nhận ra trong thư phòng đang bốc cháy dữ dội, có kẻ muốn giết người phóng hỏa trong đó kia.
Phù Dung lắc lắc đầu, tiếp tục đi theo nàng.
Mộc Lương viện...
- Nha đầu chết tiệt, dám công kích ta.-Lâm thị từ chỗ Trình Tư Thành về đến cửa Mộc Lương viện đã vứt khăn tay đã bị nhàu rách xuống đất, tức giận nói.
Đám nha hoàn bên trong thấy đại phu nhân đang không vui thì lập tức tránh đi, chỉ sợ chủ tử sẽ giận cá chém thớt. Tính tình Lâm thị không tốt đã nổi tiếng khắp Trình phủ, ngày thường bà luôn bày ra bộ mặt nhân hậu bao dung, thật ra là khẩu thị tâm phi. Chỉ có nha hoàn thân cận bên người bà mới được sống tốt, còn lại những nô nhân khác nếu làm tốt việc mình được giao thì cũng miễn cưỡng là không bị để ý đến, nhưng nếu có chuyện gì chắc chắn sẽ bị lôi ra đánh đến mất nửa cái mạng.
- Phu nhân, người bình tĩnh một chút.-Nha hoàn A Dư đi bên cạnh bà vội nhặt khăn tay lên rồi dìu chủ tử vào bên trong phòng. Ánh mắt nàng cẩn thận quan sát xung quanh sợ có người nhòm ngó.
Đại phu nhân đi thẳng vào phòng, ngồi ở ghế gỗ bên cạnh bàn trà, đập mạnh bàn tay đeo nhẫn vòng xuống mặt bàn, nói:
- Tưởng Tuệ Nghi, ngươi được lắm, ta đúng là xem thường bản lĩnh của ngươi rồi. Đánh Tư Nhiên, xử lý Thất thị, bây giờ là Dương Uyển, ta đúng là coi thường ngươi quá rồi.
- Phu nhân, vậy chúng ta phải làm sao? Nếu cứ tiếp tục thế này thì thiếu phu nhân sẽ chèn chết người của chúng ta mất.-A Dư đứng bên cạnh bà vừa rót trà, vừa nương theo lời bà, nói.
- Phải diệt trừ, tất nhiên phải diệt trừ. Nhưng trước khi động đến Dương Liễu viện, vị ở Thọ An viện phải suy tính trước. Chúng ta phải lột từng lớp vỏ của ả ta ra.-Lâm thị ngoan độc nói, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn vô cùng. Tuệ Nghi hôm nay đã công khai khiêu khích với bà, vậy bà sẽ không tiếc cùng nàng ta đối đầu.
Tối hôm đó Tuệ Nghi không rõ Trình Tư Thành bị làm sao, hắn ngủ luôn trong thư phòng, không hề đi về viện mình hay đến phòng của nàng hoặc An Sở Lan. Lộ Dao nói cho nàng nghe thậm chí khi bếp lớn mang bữa ăn tối đến thư phòng của hắn, Chu Tiến chỉ nhận nước còn đồ ăn thì trả về, nói là thiếu gia không đói.
Lúc Lộ Dao kể chuyện cho nàng nghe là khi nàng đã nằm trên giường, hai người Lộ Dao, Phù Dung đang đi thổi nến. Tuệ Nghi nằm lăn qua lăn lại trong chăn, trằn trọc không yên. Nàng đến tột cùng không biết hắn đang giận dỗi chuyện gì.
Trước đây khi còn ở Tưởng phủ, nàng đã từng chứng kiến nhiều màn tranh sủng đặc sắc của các di nương, ai ai cũng cố gắng bày ra cho mình dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, phong tình lả lơi để thu hút phụ thân nàng đến phòng của họ nghỉ đêm, làm cho mẫu thân tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mẫu thân cũng từng dạy cho nàng thấy rất nhiều thủ đoạn trong tranh đấu nội viện, nhưng khi đó Tuệ Nghi cảm thấy việc gì phải cực khổ như vậy, mỗi người nhường một bước hòa thuận sống chẳng phải ổn rồi sao?
Khi đó nàng còn nghĩ, nếu như sau này phu quân nàng muốn nạp thiếp, nàng chắc chắn sẽ không ngăn cản. Nàng giỏi nhất là nhịn, chuyện gì cũng có thể nhịn. Hơn nữa chuyện hôn sự của nàng vốn do phụ mẫu sắp xếp, nàng còn chưa gặp được người mình yêu thì cần gì phải cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân? Nhưng khi thành thân với Trình Tư Thành nàng mới cảm thấy, thực sự nàng không muốn chia sẻ hắn với nữ nhân khác, cảm giác rất khó chịu. Nghĩ đến việc hắn cùng nữ nhân khác làm chuyện đó, sau đó lại làm với nàng là nàng đã nổi hết da gà, cảm giác buồn nôn ngay lập tức.
Cho nên Tuệ Nghi nghĩ một hồi vẫn không tìm ra, rốt cuộc mình đã làm gì khiến hắn giận như vậy. Mặc dù bản thân rất không thích hắn cùng nữ nhân khác gần gũi, nhưng chuyện của An Sở Lan nàng vãn phải cố kiềm chế thu nhận nàng ta, còn cầu xin lão thái thái công nhận vị trí của nàng ta trong phủ. Nàng cảm thấy mình đã làm rất tốt rồi, nàng chỉ có thể nhịn đến mức đó thôi. Bây giờ chẳng lẽ hắn cũng muốn Dương thị sao? Này, nhu cầu của nam nhân có phải quá lớn rồi không? Hai người chưa đủ, còn muốn đến người thứ ba?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, còn nhớ lúc mẫu thân mang thai Tiệp Nghi, phụ thân nàng ngay sau đó đã thu nhận nhị di nương là nha hoàn hồi môn của mẫu thân nàng. Rồi sau đó khi nhị di nương mang thai Cẩn Nghi, phụ thân nàng lại sủng ái tam di nương là người của nội tổ mẫu cùng tứ di nương. Chẳng lẽ, chẳng lẽ mỗi lần một vị di nương của mình mang thai thì nam nhân sẽ lại lấy thêm một di nương nữa sao?
Tuệ Nghi nghĩ một hồi mà toát mồ hôi hột, vội bật dậy. Đúng là ác mộng mà. Nhạc phụ đại nhân của nàng ngoài chính thất là Dương thị Dương Ái Vân ra còn có hai di nương nữa là đại phu nhân hiện tại và tam di nương, như vậy tính ra trong phủ chẳng lẽ phải có ít nhất một chính thê và hai di nương để... để nam nhân thay nhau sủng ái sao?
Cơn ác mộng của Tuệ Nghi kéo dài đến tận sáng sớm hôm sau làm nàng không thể ngủ ngon được.
Ngày hôm sau Lộ Dao và Phù Dung thay y phục, trang điểm cho nàng vô cùng ngạc nhiên. Thiếu phu nhân của bọn họ dáng vẻ mệt mỏi, mi mắt thâm quầng thế kia thật đúng là tội nghiệp mà. Nhưng bọn họ lại không rõ rốt cuộc nàng bị làm sao mà lại ngủ không ngon, chợt nhớ đến cả tối hôm qua thiếu gia luôn ở thư phòng không đến phòng nàng, cuối cùng ngầm suy đoán Tuệ Nghi cảm thấy nhớ nhung Trình Tư Thành nên cả đêm không ngủ ngon.
- Thiếu phu nhân, tay nghề nấu ăn của Phù Dung cũng ổn, hay một lát nữa nhờ nàng ấy nấu một phần để người mang đến thư phòng cho thiếu gia?-Lộ Dao lên tiếng hỏi. Đây là cách ổn nhất nàng nghĩ ra để hai người làm hòa "lần nữa" a. Thật chẳng dám tin, lúc nàng dẫn Dương thị từ thư phòng rời đi hai người bọn họ vẫn còn tay trong tay vô cùng thân mật, bây giờ lại trở mặt nhau nữa rồi.
- Cũng được đó. Hắn nhịn đói từ ngày hôm qua đến bây giờ, chắc là bụng với lưng đã dính vào nhau rồi.-Tuệ Nghi gật đầu đáp lại.
Chu Tiến vẫn như cũ đứng canh trước cửa thư phòng của Trình Tư Thành, vẻ mặt thật sự là không đổi sắc.
Tuệ Nghi nhìn hắn mà có chút nghi ngờ. Nếu Trình Tư Thành không ăn uống gì thì tên này chắc cũng không được ăn, nhưng mà hắn đứng canh ở đây cả một đêm, gió lạnh thổi, khí trời ẩm ướt, hắn thì vẫn như cũ đứng như một pho tượng thế này thì có chút không ổn.
Nàng bèn bước lên trước, mỉm cười nói với hắn:
- Chu huynh, vất vả cho huynh rồi. Huynh đứng đây cả đêm chắc mệt lắm, ta có nhờ nhà bếp làm một ít đồ ăn sáng, hay huynh cũng cùng ăn đi?-Nàng nói rồi quay sang Lộ Dao đang cầm chiếc hộp gỗ ba tầng đựng thức ăn, kêu nàng ta lấy ra một phần.
Chu Tiến không đợi Lộ Dao cùng Phù Dung kịp lấy ra đã vội vàng nói:
- Thiếu phu nhân, nô không thấy đói. Ngược lại người nên quan tâm thiếu gia, ngài ấy đã nhịn ăn suốt một ngày rồi, vẫn đang đợi người bên trong.-Hắn nói rồi đứng né sang một bên cho Tuệ Nghi bước vào.
Nàng cầm hộp đựng thức ăn, hít thở một hơi rồi mới mở cửa thư phòng ra.
Bên trong không thắp đèn đóm gì cả, mặc dù trời đã sáng nhưng không khí trong này rất lạnh lẽo, có phần tối tăm vô cùng. Nàng không nhìn thấy Trình Tư Thành ngồi trước bàn giấy, trước khi đóng cửa lại phải liếc nhìn một lượt xung quanh để tìm kiếm nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Sau khi khép cửa lại thì chút ánh mai mới chiếu vào bị dập tắt ngay lập tức, căn phòng liền tràn ra một luồng khí lạnh.
Nàng cất tiếng thật nhỏ, gọi hắn:
- Trình Tư Thành.
Bóng đen sau cửa nhào lên ôm choàng lấy nàng, hộp gỗ đựng thức ăn ngay lập tức rơi xuống đất làm đồ ăn rơi vãi khắp nơi.
Trình Tư Thành ôm lấy nàng từ phía sau, cả thân hình to lớn của hắn đè hết lên người nàng. Tuệ Nghi mơ hồ cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn phả lên cổ, lên tai mình, bàn tay hắn bắt đầu lần vào trong áo, sờ soạng khắp nơi.
- Tư Thành, chàng... chàng làm gì vậy?-Tuệ Nghi vừa cố ngăn lại bàn tay đang sờ loạn của hắn vừa nói.
- Làm gì? Cho nàng biết sau này khi tướng công không về phòng ngủ thì nàng phải làm gì mới đúng, ta dạy cho nàng.-Hắn nói rồi nhét vào miệng nàng một miếng vải khiến nàng không thể kêu lên được.
Bàn tay thuần thục cởi từng lớp áo của nàng ra, đưa tay lên hai đôi gò bồng của nàng nhẹ nhàng xoa nắn. Tuệ Nghi muốn như muốn hét lên nhưng lại bị miếng vải chặn lại nên chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" càng khiến dục vọng của nam nhân sôi sục.
- Tuệ Nghi, nàng lúc nào cũng hờ hững như vậy cả.
Mặt nàng nóng ran, cơ thể cố gắng vặn vẹo để giãy ra khỏi người hắn. Trình Tư Thành thấy vậy liền dứt khoát đè nàng ngay xuống đất. Môi hắn lần lượt hôn lên trán, lên má, rồi lại cắn mút đôi tai nàng, sau đó mới từ từ tiến xuống thưởng thức đôi gò bồng. Một tay hắn cô định tay nàng trên đỉnh đầu, tay kia mò mẫm xuống vùng tam giác nguy hiểm. Hắn dùng chân mình tách hai chân nàng ra, để lộ hoàn toàn vùng bí mật dưới rốn. Tay hắn nhẹ nhàng tách hai mép thịt non ra, luồng vào trong.
Tuệ Nghi cắn chặt miếng vải trong miệng một hét lên như chỉ có thể phát ra tiếng kêu nhỏ vụn trong cổ họng. Ngón tay của hắn tiếp tục luồng lách vào bên trong xoa nắn hoa huy*t của nàng. Miệng của Trình Tư Thành vẫn không quên chăm sóc cho hai đỉnh nhọn phấn hồng phía trên của nàng, cánh tay cố định tay nàng dần buông lõng ra, xoa nắn một bên gò bồng khác.
- Tuệ Nghi, có thích không hả? Tổ mẫu luôn nói chúng ta phải nhọc sức một chút cho bà được bế cháu, nàng luôn hiếu kính như vậy thì không thể để bà thất vọng đâu đó.
Trình Tư Thành nói rồi vén tà áo, để lộ ra nam căn đã cương cứng từ bao giờ. Tuệ Nghi nhìn thấy hắn sắp làm bậy thì tay vội quờ quạng, kéo mảnh vải từ trong miệng mình ra, hét lên:
- Trình Tư Thành, đồ khốn kiếp.
Tiếng hét của nàng rất lớn, ngay lập tức Lộ Dao, Phù Dung và Chu Tiến đứng bên ngoài đều tò mò. Lộ Dao nói vọng vào trong:
- Thiếu phu nhân người không sao chứ?
Trình Tư Thành nhíu mày nhìn nét mặt bướng bỉnh và ánh mắt không cam lòng của nàng chuẩn bị kêu cứu Lộ Dao, tay hắn tiếp tục luận động không ngừng trong hoa huy*t nàng, tà mị cúi xuống nói nhỏ:
- Nàng muốn để Lộ Dao nhìn thấy cảnh tượng này sao? Chẳng lẽ nàng còn chưa nhìn thấy hoàn cảnh lúc này của mình?
Tuệ Nghi lúc này mới giật mình nhận ra, cơ thể nàng hiện tại không có mảnh vải nào che thân, toàn bộ lộ ra dưới thân nam nhân kia. Mà hắn thì vẫn còn nghiêm túc trong y phục màu tím, chỉ có phải nam nóng rức kia đang cọ xát vào bụng nàng và ngón tay nghịch ngợm kia đang khuấy đảo hoa huy*t non mềm. Nàng trừng mắt nhìn hắn không biết làm sao, ủy khuất rơi nước mắt.
- Sao lại khóc rồi? Ta còn chưa cho vào trong mà?-Trình Tư thành nhếch môi cười, nói.
Lộ Dao bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì thì càng lo lắng hơn. Ba người định mở cửa vào thì nghe giọng của Trình Tư Thành truyền ra:
- Ta cùng thiếu phu nhân nói chuyện, lui xuống hết đi.
Ba người nghi hoặc nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn phải lui xuống. Chu Tiến trước khi rời khỏi sân còn cẩn thận đóng cửa gỗ lại.
Trình Tư Thành nghe động tĩnh bên ngoài im ắng, còn nghe cả tiếng đóng cửa thì vô cùng hài lòng, lại tiếp tục nở nụ cười gian tà với Tuệ Nghi.
- Nàng nghe xem, bây giờ trong sân không còn ai nữa hết. Dù nàng có hét khàn cả tiếng cũng chẳng ai nghe thấy.
Hắn nói rồi rút tay ra khỏi hoa huy*t nàng, đưa ngón tay thon dài có những vết chai do cầm bút lông lên, trên đó có đính đầy xuân thủy lên cho nàng xem.
- Nhìn xem, miệng nhỏ phía dưới của nàng đáng yêu hơn nhiều đó.
Tuệ Nghi cắn răng, nhất quyết quay mặt qua một bên không thèm để ý đến hắn nữa.
Trình Tư Thành nhếch môi cười. Bàn tay hắn đặt lên bầu ngực to tròn của nàng xoa nắn, miệng không ngừng phun ra mút vào đỉnh hồng kiêu căng vểnh cao đầy gợi cảm. Môi hắn lướt qua vành tai màu trắng ngọc của nàng cũng tiếp tục cắn mút.
Tuệ Nghi cong người như con tôm, rên nhỏ từng tiếng đầy ái muội. Hắn nghe giọng nàng vừa nhỏ lại vừa yêu kiều như muốn dụ hoặc, không thể kiềm chế được liền để long trụ của mình trước cửa hoa huy*t nàng, xoa nhẹ.
Tuệ Nghi bị cảm giác ngứa ngáy từ dưới hạ thân truyền lên vô cùng khó chịu. Vừa trống rỗng, khó chịu khiến nàng khẽ nheo mày lại.
- Thế nào, có muốn ta cho vào không?-Trình Tư Thành thỏa mãn ngắm nhìn biểu cảm này của nàng. Dù bản thân rất muốn nhưng lại không dám mở miệng kêu, khuôn mặt nhỏ ủy khuất vô cùng.
- Ư...-Tuệ Nghi kêu lên một tiếng thật nhỏ. Nàng lúc này hoàn toàn như bị rút mất hồn, cơ thể nhạy cảm chỉ bị hắn trêu đùa một chút đã đạt đến khoái cảm, chỉ mong hắn làm nhanh rồi kết thúc thật nhanh.
Thấy nàng vẫn cứng miệng không nói, hắn bèn để long trụ chắn trước cửa hoa huy*t nàng thấm ướt xuân thủy dính trên quy đầu, chà xát vô cùng khó nhọc. Nhìn nàng khó chịu vặn vẹo thân mình, môi nhỏ mím lại thành một đường với vẻ "thà chết không kêu" khiến hắn vô cùng buồn cười.
Nàng khẽ giãy thân mình ra lại vô tình làm cho hoa huy*t chạm mạnh vào long trụ, Trình Tư thành như mất hết lý trí bởi động tác của nàng. Hắn nâng mông nàng lên, đâm thật mạnh vào trong.
Tuệ Nghi chỉ nghe tiếng "Ọt" một cái, hạ thân liền đau rát không thể kiềm chế được, nàng khóc lớn:
- Trình Tư Thành, đau ta, đau ta.
Hắn không còn tâm trí nghe nàng nói gì nữa. Nơi đó của nàng đang vô tình mút lậy cự vật của hắn vô cùng khít như có hàng trăm cái miệng nhỏ thèm khát đang liếm láp.
Trình Tư Thành bắt đầu luận động, đem long trụ hết đẩy vào lại kéo ra, khuấy đảo hoa huy*t của Tuệ Nghi. Mặc dù nàng thề chết cũng sẽ không kêu nhưng khoái cảm từ dưới thân không ngừng truyền lên đại não, từ những cú thúc của hắn cuối cùng Tuệ Nghi cũng phải bật khóc kêu lên:
- A... ha... a...
Tiếng rên của nàng càng cổ vũ thêm cho dục vọng của hắn, long trụ vì vậy cũng ra vào càng nhanh chóng hơn. Tuệ Nghi cảm thấy cả người căng trướng khó chịu, nhưng giữa những sự ma sát và cú thúc của hắn lại là khoái cảm sung sướng. Trong vô thức nàng càng cựa quậy mạnh hơn, cố nhích về phía trước nghênh đón từng đợt tấn công của hắn.
Long trụ của hắn bị hành động của nàng làm cho càng hưng phấn. Trình Tư Thành xoay người nàng nằm sấp xuống để cho vùng lưng trắng nõn của nàng hiện lên trước mặt mình, tay hắn vòng xuống xoa bóp gò bồng của nàng, hạ thân luận động không ngừng nghỉ.
Trong căn phòng không có ánh sáng xen vào, ngay trước cửa là hai cơ thể quấn quít lấy nhau. Trình Tư Thành vẫn mặc nguyên y phục trên người còn Tuệ Nghi thì hoàn toàn trần trụi, nơi bí mật của hai người dán chặt vào nhau.
- Ư... ha... ha...-Tuệ Nghi nằm dưới thân hắn, rên từng tiếng khó nhọc.
Cuối cùng giữa những cú thúc thô bạo, Trình Tư Thành cảm nhận hoa huy*t của nàng càng co rút dữ dội, hắn vùi sâu long căn của mình vào bên trong, gầm nhẹ một tiếng.
Tuệ Nghi cảm thấy ở nơi sâu thẳm trong cơ thể mình phun ra một dòng dịch nóng hổi, khoái cảm xông thẳng lên đại não, lan ra trên từng tấc cơ thể của nàng.
Trình Tư Thành vừa rút long căn ra thì cả cơ thể của nàng mềm oặt ngã xuống nền đất. Cơ thể bạch ngọc đối lập rõ rệt với nền nhà bằng gỗ đen khiến hắn càng nhìn càng nóng mắt. Nhưng nhìn xuống hoa huy*t của nàng vì màn mây mưa vừa rồi mà ửng đỏ, hơi thở của nàng cũng vô cùng khó khăn hắn liền cảm thấy hối hận.
- Tuệ Nghi.-Hắn cúi người, áp thân thể to lớn của mình trên lưng nàng, gọi nhỏ.
Nàng khẽ cựa quậy. Sau mỗi lần hoan ái thì cơ thể nàng luôn nhớt nháp, nàng chính là ghét cảm giác nhớt nháp này.
- Trình Tư Thành, đồ khốn.-Nàng chỉ thì thầm được một câu như vậy, sau đó ngất đi.
- Đúng, ta là đồ khốn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã trở thành đồ khốn rồi.-Hắn mỉm cười nhắc lại lời nàng, tâm trạng vô cùng thỏa mãn.
Chu Tiến cùng Lộ Dao và Phù Dung đứng ngoài cửa gỗ nãy giờ, chộn rộn lo lắng không yên. Cả ba người đều đang không biết Trình Tư Thành và Tuệ Nghi nói chuyện gì trong đó nãy giờ, không biết có xảy ra cãi vã gì không.
Đại nha hoàn A Dư của Lâm thị đi từ sảnh lớn đến thư phòng của Trình Tư Thành thì nhìn thấy ba người đang đúng trước cửa gỗ. Nàng ta bước tới cúi đầu chào một cái rồi nói:
- Âu Dương công tử đang ở sảnh lớn cùng lão thái thái và đại phu nhân, thỉnh thiếu gia và thiếu phu nhân cùng đến đó tiếp khách.
Tình hình là sắp đi học lại rồi nên chắc mình ra chương sẽ không đều được nữa, có thể ngày ra ngày không, nhưng sẽ cố gắng hết sức mỗi tuần 3 chương cho mọi người nhen:)).
Mình xin nói thật là mình không giỏi viết cảnh H cho lắm nên sau này sẽ không viết nữa, tránh để mọi người đọc xong rồi cảm thấy nó "không tới" thì mất hứng cho truyện lắm. Truyện cũng chủ yếu là gia đấu, cảnh H xen vào để tăng kịch tính thôi nên mọi người thông cảm:)).
Mọi người đọc xong thì vote sao + bình luận cho truyện nhen <3
Bình luận truyện