Tường Vi Xinh Đẹp

Chương 65: Phong cảnh vô hạn trong xe (thượng)



Editor: Lục Nặc“Tường Vi”. Hắn đỡ lấy toàn thân như nhũn ra của tôi, hôn lên đôi môi đỏ mọng, một đôi mắt hoa đào nhìn tôi chăm chú, bên trong là vô hạn nhu tình như nước, hạnh phúc tràn đầy như muốn bao phủ lấy tôi.

“Chiêu Quân, em… chân mềm nhũn…” toàn thân tôi mềm yếu nhào vào trong lòng của hắn, đôi tay yếu đuối vô lực ôm lấy cổ của hắn, giọng nói mềm nhũn, hữu khí vô lực. Sau khi kịch liệt hoan ái giọng nói có hơi khàn khàn, hơi từ tính.

Hắn thì trái lại, bộ dạng tinh thần chấn hưng, thần thanh khí sảng, mặt mày ẩn tình, cười khanh khách, cảm giác thỏa mãn.

“Em buồn ngủ quá…” sau khi kịch liệt vận động, cảm giác mệt mỏi rất nhanh thổi quét tôi. Mở ra đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng ngáp một cái.



Một tay của hắn ôm lấy eo nhỏ của tôi, một tay vô cùng thân thiết dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, cúi đầu nhìn chăm chú bé yêu kiều diễm trong lòng.

Cao trào mang đến vui thích làm cho mặt cô hơi hơi phiếm hồng, da thịt gống như trân châu, trắng nõn sáng bóng, môi đỏ hơi sưng hé mở, có chút giọng mũi nói: “Em buồn ngủ quá…” trong mắt đều là thu thủy, rất mê người.

Tay hắn nao nao, động tác bị kiềm hãm, bụng rất nhanh hiện lên một trận khoái cảm như điện giật, cự vật nóng rực lại rục rịch ngóc đầu, để ở bụng của cô, vô cùng thân thiết vuốt ve cọ xát.



“Không được…” đôi mắt của tôi sắp không mở ra được rồi, cảm giác dục vọng của hắn sống lại, trên gương mặt màu đỏ mạnh mẽ xuất hiện nhưng không có khí lực động đậy, chỉ có thể mềm mại ghé vào trong ngực hắn.

Bên tai nghe được tiếng thở dài khẽ của hắn, gắt gao ôm lấy tôi, được một lúc, chậm rãi bình ổn lại dục vọng của mình, hơi hơi cúi xuống, một tay lớn đặt ở chân nhỏ của tôi, một tay khác ở eo nhẹ nhàng đem tôi bế lên.

“Anh ôm em trở về…” giọng nói của hắn bình tĩnh lạnh nhạt, cho tôi cảm giác vô cùng an toàn.

Tôi dúi đầu vào trong lòng hắn, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy cổ hắn, rất nhanh lâm vào giấc ngủ sâu.



Không biết đã ngủ bao lâu, trong mông mông lung lung, thân thể cảm giác là lạ, tôi không tự giác khép chặt hai chân, lại cứ bị cái gì đó ngăn lại, cảm giác khó chịu làm cho tôi dần dần tỉnh giấc, mở mắt ra.

Ánh mặt trời sớm buông xuống, xung quanh một mảnh tối đen, cảnh vật trước mặt đều mờ mịt, đôi mắt của tôi có thể thấy rõ xung quanh, tôi đang nằm trong chỗ ngồi điều khiển, cửa kính xe hơi hơi mở ra một khoảng nhỏ, gió đên dịu dàng thổi vào trong xe, loáng thoáng có thể nghe được bên ngoài xe tiếng côn trùng kêu vang trong một mảng không gian yên tĩnh.

Nơi tư mật tê dại, một ngón tay thon dài đang ở bên ngoài hoa huy*t trêu đùa, nghịch ngợm, mang đến từng đợt ngứa ngáy.

“Ngô…” tôi từ nhẹ một tiếng, tiểu huyệt bị trêu đùa,, nhẹ nhàng vuốt ve, bắt đầu không tự chủ được vừa khép vào lại mở ra, tuy cảm giác này rất thoải mái nhưng theo thói quen tôi muốn kẹp chặt hai chân.

“Tỉnh rồi?” tay hắn bị tôi kẹp chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc ngoáy cửa huyệt, như có như không tiến vào trong miệng hoa huy*t rồi lại rất nhanh rút ra.

“Chiêu Quân, bây giờ là mấy giờ rồi? Em đã ngủ được bao lâu?” nhìn qua cửa thủy tinh, thấy bầu trời đêm đầy sao, nội tâm tôi trầm xuống, truy hỏi.

“Vừa mới 8h, thời gian vẫn còn sớm, Tường Vi, em ngủ cả buổi chiều”. Hắn cúi người áp lên thân thể tôi, thuận theo cái cổ mảnh khảnh của tôi dán môi lên, môi mềm ở da thịt mềm mại hút nhẹ, mang đến từng hồi ma ngứa thoải mái tê dại.

“Chiêu Quân, đây là chỗ nào?” Tôi dùng tay đẩy thân hình hắn ra, lại bị hắn gắt gao ôm lại, đầu lưỡi linh hoạt vươn đến, liếm mút cái cổ của tôi, lưu lại một điểm hôn ngân ái muội ẩm ướt.

“Trên xe”. Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi, hoa đào trong mắt lưu chuyển, dị thường xinh đẹp, giống như những ngôi sao đang lập lòe lấp lánh.

Không biết nói gì, đương nhiên tôi biết đây là trên xe.

Chăm chú nhìn hai tròng mắt của hắn, tôi không khỏi đắm chìn trong một biển dịu dàng thần bí, đen tối như châu ngọc.

“Tường Vi, buổi sáng Bạch Kỳ đến nhà em cầu hôn đúng không?” giọng nói của hắn lạnh thấu xương, giống như đến từ chân trời, xa xôi phiêu miểu.

“Đúng vậy” tôi nhìn hai tròng mắt của hắn, vô ý thức mở miệng trả lời.

“Vậy em có thích hắn không?” hắn tiếp tục hỏi.

“…” Tôi lặng im không nói, lâm vào trầm tư.

Loại cảm giác này, rất khó nói rõ một lần.

Thích một người, không phải nói thích liền thích, cũng không phải bảo không thích thì có thể không thích.

Hắn hỏi tôi có thích Bạch Kỳ không?

Vấn đề này, tôi làm sao biết được.

Tôi chỉ biết là buổi sáng hôm nay, đột nhiên nhìn thấy hắn, lòng tôi có chút rung động, giống như tiểu bạch thỏ đang đạp loạn nhưng có nhiều hơn là cảm giác không biết phải làm sao, tôi không muốn gặp lại hắn.

Rõ.

Tôi chỉ muốn lui vào trong mai rùa an toàn của mình, vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện