Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ
Chương 16: Yêu nữ ma giáo và đứa trẻ mồ Côi trong chốn giang hồ
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Ban đêm, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến Tống gia, Tần Mộ Sắc trùng hợp gặp phải. Vốn Tần Mộ Sắc không muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ cần đối phương không phá hoại chuyện của nàng ở Tống gia là tốt rồi, nàng quản hắn tới làm cái khỉ gió gì? Nhưng mà, hắn lại đánh thẳng vào mặt, không muốn ra tay cũng không được.
Trên hành lang Tống gia, ánh trăng chiếu lên loan đao lạnh lẽo, ánh lạnh bén ngọn đến sợ hãi lóe lên, bóng dáng hồng y quyến rũ, chiêu thức uyển chuyển sắc bén làm người đến phải sợ hãi than. Xoay người bay lên, đánh về phía đối phương, đối phương lấy trường kiếm ngăn cản, trong màn đêm, từng trận tia lửa bắn lên, bóng đao ánh kiếm, ánh chớp lóe lên, trong thoáng chốc, trên hành lang dài của Tống gia đầy ánh kiếm, bóng đao, thi thoảng tia lửa còn bay khắp nơi. Cao thủ so chiêu, quả nhiên không giống bình thường.
“Võ công vừa đẹp vừa lợi hại! Đáng tiếc cả người lại toát ra vẻ lẳng lơ tà mị, không ngờ Lạt thủ y tiên tiếng tăm lừng lẫy lại là người trong ma giáo, nói! Ngươi tới Tống gia có mục đích gì?”
Tần Mộ Sắc tự biết mình không phải đối thủ của đối phương, cũng không đánh, nếu chọc nàng tức nàng sẽ kêu lên, xem ai xui xẻo!
Hôm nay mọi người chơi về muộn, nàng và Biệt Tiêu Tuyết cũng không trở về Tiêu Tuyết Các, tất cả mọi người xuống dưới chủ viện ở Tống phủ để ở, chẳng ngờ được nửa đêm Tần Mộ Sắc ra ngoài thăm dò tình hình Tống Ngạn Triệt và Đường Cửu, lại gặp phải người áo đen kia.
“Vậy ngươi có mục đích gì? Không ngờ đường đường là thiên hạ đệ nhất kiếm lại lè kẻ trộm, bắt gà chó trộm. Lão tiền bối, lão leo tường trộm đồ, cũng không sợ người trong thiên hạ này biết, nói vậy nếu sư đệ của ngươi Thiết Đại chưởng môn Thiết Kiếm Môn biết điểm tốt của sư huynh hắn, đường đường là trưởng lão Thiết Kiếm Môn, lại mặc y phục dạ hanh làm kẻ trộm treo tường các nhà giàu, sợ rằng sẽ tức điên luôn đấy! Ha ha ha...... Ha ha ha......” Tần Mộ Sắc cười rất ngông cuồng, dù sao vua cũng thua thằng liều, nàng là yêu nữ mà! Nàng sợ cái gì? Vốn là danh tiếng của nàng trên giang hồ cũng chẳng tốt, danh tiếng yêu nữ Ma giáo với nàng cũng chẳng quan trọng.
“Yêu nữ! Ngươi chỉ là một bé gái, bé tí đã học thứ không đứng đắn. Ta khuyên ngươi quay đầu lại là bờ, sớm ngày trở về chính đạo.” Truy Phong kiếm của Thiết Trung Nhạc vừa ra, sao còn có thể giấu giếm được thân phận của mình, cũng dứt khoát tháo khăn che mặt. Vốn hắn đến tìm Lịch Nhược Hải, không ngờ Tống gia tu sửa lại thay đổi quá lớn, thật sự trong một thời gian ngắn hắn không tìm được phòng khách ở đâu?
Không biết Lịch Nhược Hải người ta chính là vì trốn tránh hắn bám theo mới đến Tống gia, ngày mai người ta còn phải đi thăm dượng, dì ở Đường gia đấy! Vốn Tống Ngạn Triệt cho rằng sư phụ hắn không dám tới Tống gia, bởi vì Tống gia có người Thiết Trung Nhạc sợ nhất —— Tống phu nhân. Nhưng không ngờ Tống phu nhân không ở nhà!
“Lão tiền bối, ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta! Chúng ta chẳng liên quan đến nhau, tối nay không ai thấy ai được chứ?” Tần Mộ Sắc nghiêng đầu khẽ mỉm cười, vô cùng diêm dúa lẳng lơ, cực kỳ giống đóa anh túc nở trong đêm!
“Được!” Thiết Trung Nhạc ngoài mặt đồng ý, trước nói dối đã, tránh nữ tử này phá hỏng chuyện của hắn. Về sau ngó chừng nàng sau.
Muốn theo dõi nàng! Không có cửa đâu, Thiết Trung Nhạc dám đến Tống gia sao? Với quan hệ của Thiết Trung Nhạc và Tống phu nhân, gặp mặt sẽ không xảy ra án mạng sao? Tần Mộ Sắc nhếch khóe miệng cười hả hê, nếu Thiết Trung Nhạc và Tống phu nhân gặp nhau thì sẽ như thế nào đây? Trái lại Tần Mộ Sắc càng ngày càng mong đợi ngày đó......
Lịch Nhược Hải lăn qua lộn lại không ngủ được, nhớ tới mấy ngày vừa trải qua, ngày ngày bị vị lão bộc quét sân kia làm phiền, cũng không biết lão bộc kia là ai, cả ngày quấn hắn, muốn dạy võ công cho hắn, quả thật không giải thích được, đời này hắn cũng không muốn luyện võ nữa, đời này cũng không muốn đặt chân giang hồ nữa, cái giang hồ này cho hắn quá nhiều kỉ niệm không tốt, cái giang hồ này hại hắn nhà tan người chết, mất tất cả mọi thứ, hắn ghét giang hồ, ghét võ công, hơn nữa còn ghét kiếm thuật.
“Hi! Chàng trai trẻ tuổi! Trễ như thế không ngủ, là ở đây chờ vi sư ta sao?” Thiết Trung Nhạc lấy điệu bộ cực kỳ quyến rũ xuất hiện trên bệ cửa sổ gian phòng của Lịch Nhược Hải. Dáng vẻ nằm này, khuôn mặt chống lên khuỷu tay, đầu gối gấp khúc! Quả thật làm người ta lạnh lẽo đến buồn nôn! Lịch Nhược Hải không khỏi rùng mình một cái, cả người hắn nổi da gà, tất cả đều run rẩy rơi xuống đất.
Bịch! Một tiếng! Quỳ xuống! Lịch Nhược Hải quỳ với lão tiền bối này, “Lão tiền bối, ngài nghĩ sao? Ta van cầu ngài tha cho ta đi! Ta không học kiếm, ta chỉ là một thư sinh nghèo, ta chỉ muốn đi học cho giỏi, tương lai thi đậu làm quan, tương lai rạng rỡ tổ tông, mang vinh dự về cho gia đình.”
Bổ nhào! Ngã xuống! Bịch! Thiết Trung Nhạc cũng quỳ xuống, cũng lạy Lịch Nhược Hải, sao chàng thiếu niên này có thể quỳ mình đây? Hắn không thể quỳ nha! Dù về sau chàng thiếu niên này bái sư cũng không thể quỳ! Không thể quỳ...... Không thể quỳ...... Tuyệt đối không thể quỳ! Đúng! Không thể quỳ! Thiết Trung Nhạc trong lòng suy nghĩ lẩm bẩm, tiểu tử Tống Ngạn Triệt kia có thể quỳ! Tiểu tử này không thể quỳ! Không thể! Không thể quỳ! Ai bảo hắn nợ tiểu tử này đây?
“Chàng thiếu niên! Mang vẻ vang về cho gia đình cũng không chỉ có một phương pháp, ngươi luyện kiếm thuật thật tốt, một trận chiến thành danh, nổi danh thiên hạ! Đến lúc đó ngươi cũng có thể làm rạng rỡ tổ tông rồi!”
“Đủ rồi! Lão tiền bối, mặc dù ta không biết ngai là ai? Nhưng mà tuyệt đối ta sẽ không sẽ học kiếm với ngài, ta không có hứng thú với luyện kiếm pháp hay tuyệt đỉnh võ công gì đó, tất cả đều không cảm thấy hứng thú. Kính xin lão tiền bối đồng ý, không nên trở lại tìm tiểu sinh nữa, tiểu sinh chỉ có thể phụ sự ưu ái của ngài.”
Ôm bắp đùi! Lăn lộn trên đất! Chết cũng không tách ra! Thiết Trung Nhạc lại bắt đầu la lối om sòm, bất luận dùng phương pháp gì, hắn cũng muốn Lịch Nhược Hải học võ công cùng hắn, dốc túi truyền cho toàn bộ võ công của mình, giống như dạy Tống Ngạn Triệt! Thậm chí so dạy Tống Ngạn Triệt còn chú tâm hơn. Hắn muốn Lịch Nhược Hải trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, sau đó đánh bại mình, đánh bại Thiết Trung Nhạc hắn, nổi danh thiên hạ, trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm, bởi vì là do hắn nợ Lịch Nhược Hải, hắn nợ nhà họ Lịch, hắn nợ vinh dự của Lịch gia, nợ mạng Lịch gia!
Lịch Nhược Hải hoàn toàn không nói được gì, đối mặt với lão tiền bối lăn lộn đầy đất, không ngừng la lối om sòm, hắn thực sự chẳng còn cách nào nữa: “Lão tiền bối! Lão tiền bối! Có thể đừng làm vậy không?”
“Không thể!” Thiết Trung Nhạc cứng cổ, trợn tròn mắt, bộ dạng đáng thương làm nũng! Tuổi đã cao, làm nũng như vậy thật sự cũng được sao?
“Lịch huynh! Đã ngủ chưa?” Không ai cứu được Lịch Nhược Hải, cũng chỉ có Tống Ngạn Triệt ra tay, Tống Ngạn Triệt cũng không muốn lão già này quậy nhà hắn lật trời, cũng không biết lão già này nghĩ như thế nào? Lại phải quấn lấy Lịch Nhược Hải để dạy người ta võ công, còn không cho hắn và Lam Thiếu Lăng tiết lộ thân phận của lão già này cho Lịch Nhược Hải, cứ lén lút vụng trộm, cứ như là không thể gặp người khác.
“Chưa ngủ! Chưa ngủ!” Lịch Nhược Hải giống như nghe thấy giọng nói của cứu tinh. Thật ra thì hắn không định kêu chưa ngủ mà định hô cứu mạng, nhưng mà hắn sợ như vậy sẽ dọa Tống Ngạn Triệt.
Tống Ngạn Triệt tới, lão tiền bối không biết tên liền nhảy cửa sổ! Thiết Trung Nhạc leo tường rời đi, trước khi đi còn nhìn đình viện Tống gia một cái thật sâu, nơi quen thuộc kia đã biến thành nơi xa lạ, Tống gia đã sớm không còn quan hệ với hắn, hắn là Thiết Trung Nhạc! Không phải người họ Tống!
Tống Ngạn Triệt đi vào phòng Lịch Nhược Hải tán gẫu chốc lát, liền đứng dậy rời đi, thật ra là do hắn cảm thấy Thiết Trung Nhạc tới, sợ lão già này làm phiền Lịch Nhược Hải đến phát điên, cố ý chạy tới giải vây, cũng không biết bên trong hồ lô của lão già này muốn làm cái gì, cứ phải quấn lấy Lịch Nhược Hải.
Chỉ là, hiện giờ Tống Ngạn Triệt cũng không rảnh nghĩ những thứ này. tối nay, trừ phát hiện lão già tới Tống gia ra, còn chứng kiến lão già và Tần Mộ Sắc đánh nhau và đối thoại. Không ngờ người của Ma giáo lại thâm nhập vào Tống gia, rốt cuộc Tần Mộ Sắc này có mục đích gì?
Đúng rồi! Nàng ta là do đại ca tìm đến, chẳng lẽ? Chắc chắn không! Tống Ngạn Triệt bị ý tưởng trong lòng làm sợ hết hồn, tại sao mình lại có ý nghĩ đáng sợ như vậy, làm sao có thể liên quan đến đại ca đây? Tuyệt đối sẽ không.
Tống Ngạn Triệt không muốn hoài nghi Thượng Quan Hành, nhưng cũng không thể quên thân phận của Tần Mộ Sắc được, càng không thể phớt lờ, nhất là qua mấy ngày nữa hắn phải trở về Đông Sơn thư viện, một mình Đường Cửu tuyệt đối không ứng phó được với Tần Mộ Sắc này, nếu Tần Mộ Sắc có dụng ý khác, chẳng phải Đường Cửu và Tiêu Tuyết sẽ rất nguy hiểm.
Tiêu Tuyết!? Mấy ngày nữa đại ca mang Hàn Băng ngàn năm trở lại, Tần Mộ Sắc sẽ chữa bệnh cho Tiêu Tuyết. Có thể tin Tần Mộ Sắc này sao? Nàng chẩn bệnh cho Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết có thể bị nguy hiểm hay không?
Trong lòng Tống Ngạn Triệt đầy tâm sự, về tới gian phòng của mình, cơ hồ cả đêm không chợp mắt.
Không ngủ được cũng không chỉ có một mình Tống Ngạn Triệt, còn có sư phụ của hắn Thiết Trung Nhạc, một bầu rượu đục, khó giải ưu sầu. Có câu nói rượu vào sầu càng sầu hơn, rút đao chém nước, nước càng chảy mạnh! Thiết Trung Nhạc gửi ý vào kiếm, kiếm pháp tùy ý rối loạn, chất chứa ưu sầu.
Nghĩ sai thì hỏng hết, một kiếm tồi tệ! Kiếm khách, trời sinh là để làm bị thương người khác! Năm đó, hắn không nên hiếu thắng như vậy, mà lại còn là thắng không cần dùng võ! Thắng không cần dùng võ đấy!
Rồi sau đó mấy ngày, Tống gia vẫn yên bình trước sau như một, mặt ngoài sóng nước chẳng xao nhưng trên thực tế dòng nước ngầm mãnh liệt khác thường. Lam Thiếu Lăng ở Tống gia một ngày, sau đó trong vòng vài ngày, ban ngày thỉnh thoảng tới Tống gia, nói cho oai là cùng nhị ca hắn cùng nhau nghiên cứu học tập, trên thực tế là tới giám thị quan sát Tần Mộ Sắc. Lần đầu tiên Lam Thiếu Lăng nhìn người đàn bà này cũng biết nàng không phải là một người tốt.
Lịch Nhược Hải thân là biểu huynh của Đường Cửu, ở lại Đường gia lâu cũng không tốt, huống chi hắn bị vị lão tiền bối không biết tên kia tra được hành tung có thể chết người, ở tại Tống gia cũng không an toàn, ngược lại có thể gây phiền toái cho Tống gia. Vì vậy Lịch Nhược Hải trở về Đường gia. Ai biết Đường Gia lại có cuộc tu sửa lớn, Đường lão bá, Đường thẩm cùng với Đường Thuỷ Sinh đáng đâm ngàn đao cũng thuê phòng ở phía đối diện. Phòng ốc tuy lớn, nhưng ít phòng, căn bản không có chỗ cho Lịch Nhược Hải.
Cũng là do Tống Ngạn Triệt quên, chiếu cố giám thị Tần Mộ Sắc, cho rằng Lịch Nhược Hải bị sư phụ hắn xách đi rồi, lại không nghĩ rằng Lịch Nhược Hải đi về nhà, Lịch Nhược Hải trở về, tất nhiên là bị Đường Thủy Sinh chế giễu một trận, Đường bá giận đến mức cầm cây gậy lớn đuổi theo Đường Thủy Sinh đánh cho tê người. Người này chẳng biết nói điều hay, thật sự coi rằng Đường gia không người, chọc Đường lão bá tức giận, không sợ Đường lão bá đuổi tên Đường Thủy Sinh thối nát này về nông thôn sao.
Lịch Nhược Hải ăn một bữa cơm ở Đường gia, mang theo cá muối cùng rượu ngon lại trở về Tống gia, còn chuyển niềm nhung nhớ của Đường bá Đường thẩm với Đường Cửu. Đường Cửu cũng nhớ phụ mẫu, còn oán giận Lịch Nhược Hải không đợi nàng, tự mình về Đường gia trước.
Lịch Nhược Hải cũng đành im lặng, ba ngày hai bữa Đường Cửu lại chạy về nhà, ở phố Trường An người nào không biết? Ba ngày trước mới vừa trở về nữa!
Ban đêm, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến Tống gia, Tần Mộ Sắc trùng hợp gặp phải. Vốn Tần Mộ Sắc không muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ cần đối phương không phá hoại chuyện của nàng ở Tống gia là tốt rồi, nàng quản hắn tới làm cái khỉ gió gì? Nhưng mà, hắn lại đánh thẳng vào mặt, không muốn ra tay cũng không được.
Trên hành lang Tống gia, ánh trăng chiếu lên loan đao lạnh lẽo, ánh lạnh bén ngọn đến sợ hãi lóe lên, bóng dáng hồng y quyến rũ, chiêu thức uyển chuyển sắc bén làm người đến phải sợ hãi than. Xoay người bay lên, đánh về phía đối phương, đối phương lấy trường kiếm ngăn cản, trong màn đêm, từng trận tia lửa bắn lên, bóng đao ánh kiếm, ánh chớp lóe lên, trong thoáng chốc, trên hành lang dài của Tống gia đầy ánh kiếm, bóng đao, thi thoảng tia lửa còn bay khắp nơi. Cao thủ so chiêu, quả nhiên không giống bình thường.
“Võ công vừa đẹp vừa lợi hại! Đáng tiếc cả người lại toát ra vẻ lẳng lơ tà mị, không ngờ Lạt thủ y tiên tiếng tăm lừng lẫy lại là người trong ma giáo, nói! Ngươi tới Tống gia có mục đích gì?”
Tần Mộ Sắc tự biết mình không phải đối thủ của đối phương, cũng không đánh, nếu chọc nàng tức nàng sẽ kêu lên, xem ai xui xẻo!
Hôm nay mọi người chơi về muộn, nàng và Biệt Tiêu Tuyết cũng không trở về Tiêu Tuyết Các, tất cả mọi người xuống dưới chủ viện ở Tống phủ để ở, chẳng ngờ được nửa đêm Tần Mộ Sắc ra ngoài thăm dò tình hình Tống Ngạn Triệt và Đường Cửu, lại gặp phải người áo đen kia.
“Vậy ngươi có mục đích gì? Không ngờ đường đường là thiên hạ đệ nhất kiếm lại lè kẻ trộm, bắt gà chó trộm. Lão tiền bối, lão leo tường trộm đồ, cũng không sợ người trong thiên hạ này biết, nói vậy nếu sư đệ của ngươi Thiết Đại chưởng môn Thiết Kiếm Môn biết điểm tốt của sư huynh hắn, đường đường là trưởng lão Thiết Kiếm Môn, lại mặc y phục dạ hanh làm kẻ trộm treo tường các nhà giàu, sợ rằng sẽ tức điên luôn đấy! Ha ha ha...... Ha ha ha......” Tần Mộ Sắc cười rất ngông cuồng, dù sao vua cũng thua thằng liều, nàng là yêu nữ mà! Nàng sợ cái gì? Vốn là danh tiếng của nàng trên giang hồ cũng chẳng tốt, danh tiếng yêu nữ Ma giáo với nàng cũng chẳng quan trọng.
“Yêu nữ! Ngươi chỉ là một bé gái, bé tí đã học thứ không đứng đắn. Ta khuyên ngươi quay đầu lại là bờ, sớm ngày trở về chính đạo.” Truy Phong kiếm của Thiết Trung Nhạc vừa ra, sao còn có thể giấu giếm được thân phận của mình, cũng dứt khoát tháo khăn che mặt. Vốn hắn đến tìm Lịch Nhược Hải, không ngờ Tống gia tu sửa lại thay đổi quá lớn, thật sự trong một thời gian ngắn hắn không tìm được phòng khách ở đâu?
Không biết Lịch Nhược Hải người ta chính là vì trốn tránh hắn bám theo mới đến Tống gia, ngày mai người ta còn phải đi thăm dượng, dì ở Đường gia đấy! Vốn Tống Ngạn Triệt cho rằng sư phụ hắn không dám tới Tống gia, bởi vì Tống gia có người Thiết Trung Nhạc sợ nhất —— Tống phu nhân. Nhưng không ngờ Tống phu nhân không ở nhà!
“Lão tiền bối, ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta! Chúng ta chẳng liên quan đến nhau, tối nay không ai thấy ai được chứ?” Tần Mộ Sắc nghiêng đầu khẽ mỉm cười, vô cùng diêm dúa lẳng lơ, cực kỳ giống đóa anh túc nở trong đêm!
“Được!” Thiết Trung Nhạc ngoài mặt đồng ý, trước nói dối đã, tránh nữ tử này phá hỏng chuyện của hắn. Về sau ngó chừng nàng sau.
Muốn theo dõi nàng! Không có cửa đâu, Thiết Trung Nhạc dám đến Tống gia sao? Với quan hệ của Thiết Trung Nhạc và Tống phu nhân, gặp mặt sẽ không xảy ra án mạng sao? Tần Mộ Sắc nhếch khóe miệng cười hả hê, nếu Thiết Trung Nhạc và Tống phu nhân gặp nhau thì sẽ như thế nào đây? Trái lại Tần Mộ Sắc càng ngày càng mong đợi ngày đó......
Lịch Nhược Hải lăn qua lộn lại không ngủ được, nhớ tới mấy ngày vừa trải qua, ngày ngày bị vị lão bộc quét sân kia làm phiền, cũng không biết lão bộc kia là ai, cả ngày quấn hắn, muốn dạy võ công cho hắn, quả thật không giải thích được, đời này hắn cũng không muốn luyện võ nữa, đời này cũng không muốn đặt chân giang hồ nữa, cái giang hồ này cho hắn quá nhiều kỉ niệm không tốt, cái giang hồ này hại hắn nhà tan người chết, mất tất cả mọi thứ, hắn ghét giang hồ, ghét võ công, hơn nữa còn ghét kiếm thuật.
“Hi! Chàng trai trẻ tuổi! Trễ như thế không ngủ, là ở đây chờ vi sư ta sao?” Thiết Trung Nhạc lấy điệu bộ cực kỳ quyến rũ xuất hiện trên bệ cửa sổ gian phòng của Lịch Nhược Hải. Dáng vẻ nằm này, khuôn mặt chống lên khuỷu tay, đầu gối gấp khúc! Quả thật làm người ta lạnh lẽo đến buồn nôn! Lịch Nhược Hải không khỏi rùng mình một cái, cả người hắn nổi da gà, tất cả đều run rẩy rơi xuống đất.
Bịch! Một tiếng! Quỳ xuống! Lịch Nhược Hải quỳ với lão tiền bối này, “Lão tiền bối, ngài nghĩ sao? Ta van cầu ngài tha cho ta đi! Ta không học kiếm, ta chỉ là một thư sinh nghèo, ta chỉ muốn đi học cho giỏi, tương lai thi đậu làm quan, tương lai rạng rỡ tổ tông, mang vinh dự về cho gia đình.”
Bổ nhào! Ngã xuống! Bịch! Thiết Trung Nhạc cũng quỳ xuống, cũng lạy Lịch Nhược Hải, sao chàng thiếu niên này có thể quỳ mình đây? Hắn không thể quỳ nha! Dù về sau chàng thiếu niên này bái sư cũng không thể quỳ! Không thể quỳ...... Không thể quỳ...... Tuyệt đối không thể quỳ! Đúng! Không thể quỳ! Thiết Trung Nhạc trong lòng suy nghĩ lẩm bẩm, tiểu tử Tống Ngạn Triệt kia có thể quỳ! Tiểu tử này không thể quỳ! Không thể! Không thể quỳ! Ai bảo hắn nợ tiểu tử này đây?
“Chàng thiếu niên! Mang vẻ vang về cho gia đình cũng không chỉ có một phương pháp, ngươi luyện kiếm thuật thật tốt, một trận chiến thành danh, nổi danh thiên hạ! Đến lúc đó ngươi cũng có thể làm rạng rỡ tổ tông rồi!”
“Đủ rồi! Lão tiền bối, mặc dù ta không biết ngai là ai? Nhưng mà tuyệt đối ta sẽ không sẽ học kiếm với ngài, ta không có hứng thú với luyện kiếm pháp hay tuyệt đỉnh võ công gì đó, tất cả đều không cảm thấy hứng thú. Kính xin lão tiền bối đồng ý, không nên trở lại tìm tiểu sinh nữa, tiểu sinh chỉ có thể phụ sự ưu ái của ngài.”
Ôm bắp đùi! Lăn lộn trên đất! Chết cũng không tách ra! Thiết Trung Nhạc lại bắt đầu la lối om sòm, bất luận dùng phương pháp gì, hắn cũng muốn Lịch Nhược Hải học võ công cùng hắn, dốc túi truyền cho toàn bộ võ công của mình, giống như dạy Tống Ngạn Triệt! Thậm chí so dạy Tống Ngạn Triệt còn chú tâm hơn. Hắn muốn Lịch Nhược Hải trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, sau đó đánh bại mình, đánh bại Thiết Trung Nhạc hắn, nổi danh thiên hạ, trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm, bởi vì là do hắn nợ Lịch Nhược Hải, hắn nợ nhà họ Lịch, hắn nợ vinh dự của Lịch gia, nợ mạng Lịch gia!
Lịch Nhược Hải hoàn toàn không nói được gì, đối mặt với lão tiền bối lăn lộn đầy đất, không ngừng la lối om sòm, hắn thực sự chẳng còn cách nào nữa: “Lão tiền bối! Lão tiền bối! Có thể đừng làm vậy không?”
“Không thể!” Thiết Trung Nhạc cứng cổ, trợn tròn mắt, bộ dạng đáng thương làm nũng! Tuổi đã cao, làm nũng như vậy thật sự cũng được sao?
“Lịch huynh! Đã ngủ chưa?” Không ai cứu được Lịch Nhược Hải, cũng chỉ có Tống Ngạn Triệt ra tay, Tống Ngạn Triệt cũng không muốn lão già này quậy nhà hắn lật trời, cũng không biết lão già này nghĩ như thế nào? Lại phải quấn lấy Lịch Nhược Hải để dạy người ta võ công, còn không cho hắn và Lam Thiếu Lăng tiết lộ thân phận của lão già này cho Lịch Nhược Hải, cứ lén lút vụng trộm, cứ như là không thể gặp người khác.
“Chưa ngủ! Chưa ngủ!” Lịch Nhược Hải giống như nghe thấy giọng nói của cứu tinh. Thật ra thì hắn không định kêu chưa ngủ mà định hô cứu mạng, nhưng mà hắn sợ như vậy sẽ dọa Tống Ngạn Triệt.
Tống Ngạn Triệt tới, lão tiền bối không biết tên liền nhảy cửa sổ! Thiết Trung Nhạc leo tường rời đi, trước khi đi còn nhìn đình viện Tống gia một cái thật sâu, nơi quen thuộc kia đã biến thành nơi xa lạ, Tống gia đã sớm không còn quan hệ với hắn, hắn là Thiết Trung Nhạc! Không phải người họ Tống!
Tống Ngạn Triệt đi vào phòng Lịch Nhược Hải tán gẫu chốc lát, liền đứng dậy rời đi, thật ra là do hắn cảm thấy Thiết Trung Nhạc tới, sợ lão già này làm phiền Lịch Nhược Hải đến phát điên, cố ý chạy tới giải vây, cũng không biết bên trong hồ lô của lão già này muốn làm cái gì, cứ phải quấn lấy Lịch Nhược Hải.
Chỉ là, hiện giờ Tống Ngạn Triệt cũng không rảnh nghĩ những thứ này. tối nay, trừ phát hiện lão già tới Tống gia ra, còn chứng kiến lão già và Tần Mộ Sắc đánh nhau và đối thoại. Không ngờ người của Ma giáo lại thâm nhập vào Tống gia, rốt cuộc Tần Mộ Sắc này có mục đích gì?
Đúng rồi! Nàng ta là do đại ca tìm đến, chẳng lẽ? Chắc chắn không! Tống Ngạn Triệt bị ý tưởng trong lòng làm sợ hết hồn, tại sao mình lại có ý nghĩ đáng sợ như vậy, làm sao có thể liên quan đến đại ca đây? Tuyệt đối sẽ không.
Tống Ngạn Triệt không muốn hoài nghi Thượng Quan Hành, nhưng cũng không thể quên thân phận của Tần Mộ Sắc được, càng không thể phớt lờ, nhất là qua mấy ngày nữa hắn phải trở về Đông Sơn thư viện, một mình Đường Cửu tuyệt đối không ứng phó được với Tần Mộ Sắc này, nếu Tần Mộ Sắc có dụng ý khác, chẳng phải Đường Cửu và Tiêu Tuyết sẽ rất nguy hiểm.
Tiêu Tuyết!? Mấy ngày nữa đại ca mang Hàn Băng ngàn năm trở lại, Tần Mộ Sắc sẽ chữa bệnh cho Tiêu Tuyết. Có thể tin Tần Mộ Sắc này sao? Nàng chẩn bệnh cho Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết có thể bị nguy hiểm hay không?
Trong lòng Tống Ngạn Triệt đầy tâm sự, về tới gian phòng của mình, cơ hồ cả đêm không chợp mắt.
Không ngủ được cũng không chỉ có một mình Tống Ngạn Triệt, còn có sư phụ của hắn Thiết Trung Nhạc, một bầu rượu đục, khó giải ưu sầu. Có câu nói rượu vào sầu càng sầu hơn, rút đao chém nước, nước càng chảy mạnh! Thiết Trung Nhạc gửi ý vào kiếm, kiếm pháp tùy ý rối loạn, chất chứa ưu sầu.
Nghĩ sai thì hỏng hết, một kiếm tồi tệ! Kiếm khách, trời sinh là để làm bị thương người khác! Năm đó, hắn không nên hiếu thắng như vậy, mà lại còn là thắng không cần dùng võ! Thắng không cần dùng võ đấy!
Rồi sau đó mấy ngày, Tống gia vẫn yên bình trước sau như một, mặt ngoài sóng nước chẳng xao nhưng trên thực tế dòng nước ngầm mãnh liệt khác thường. Lam Thiếu Lăng ở Tống gia một ngày, sau đó trong vòng vài ngày, ban ngày thỉnh thoảng tới Tống gia, nói cho oai là cùng nhị ca hắn cùng nhau nghiên cứu học tập, trên thực tế là tới giám thị quan sát Tần Mộ Sắc. Lần đầu tiên Lam Thiếu Lăng nhìn người đàn bà này cũng biết nàng không phải là một người tốt.
Lịch Nhược Hải thân là biểu huynh của Đường Cửu, ở lại Đường gia lâu cũng không tốt, huống chi hắn bị vị lão tiền bối không biết tên kia tra được hành tung có thể chết người, ở tại Tống gia cũng không an toàn, ngược lại có thể gây phiền toái cho Tống gia. Vì vậy Lịch Nhược Hải trở về Đường gia. Ai biết Đường Gia lại có cuộc tu sửa lớn, Đường lão bá, Đường thẩm cùng với Đường Thuỷ Sinh đáng đâm ngàn đao cũng thuê phòng ở phía đối diện. Phòng ốc tuy lớn, nhưng ít phòng, căn bản không có chỗ cho Lịch Nhược Hải.
Cũng là do Tống Ngạn Triệt quên, chiếu cố giám thị Tần Mộ Sắc, cho rằng Lịch Nhược Hải bị sư phụ hắn xách đi rồi, lại không nghĩ rằng Lịch Nhược Hải đi về nhà, Lịch Nhược Hải trở về, tất nhiên là bị Đường Thủy Sinh chế giễu một trận, Đường bá giận đến mức cầm cây gậy lớn đuổi theo Đường Thủy Sinh đánh cho tê người. Người này chẳng biết nói điều hay, thật sự coi rằng Đường gia không người, chọc Đường lão bá tức giận, không sợ Đường lão bá đuổi tên Đường Thủy Sinh thối nát này về nông thôn sao.
Lịch Nhược Hải ăn một bữa cơm ở Đường gia, mang theo cá muối cùng rượu ngon lại trở về Tống gia, còn chuyển niềm nhung nhớ của Đường bá Đường thẩm với Đường Cửu. Đường Cửu cũng nhớ phụ mẫu, còn oán giận Lịch Nhược Hải không đợi nàng, tự mình về Đường gia trước.
Lịch Nhược Hải cũng đành im lặng, ba ngày hai bữa Đường Cửu lại chạy về nhà, ở phố Trường An người nào không biết? Ba ngày trước mới vừa trở về nữa!
Bình luận truyện