Chương 07: Hạ Thiên lão sư (Thượng)
- Được rồi, ba người các ngươi đều lại đây hết cho ta.
Vị lão sư cường tráng kia vẫy vẫy ba người bọn Cơ Động. Ba người nhìn nhau, lập tức chạy đến.
Khi ngừng lại, Cơ Động chỉ cảm thấy toàn thân mình đều tràn ngập một cảm giác phiêu diêu, thư thái. Hai chân hắn phảng phất như không phải thuộc về hắn vậy, nhưng cảm giác tràn ngập vui sướng này lại làm cho tinh thần và thể xác hắn thư thái hơn rất nhiều.
Ánh mắt của vị lão sư cường tráng kia lướt qua mặt ba người, hừ một tiếng:
- Hôm nay ta chỉ giáo huấn các ngươi một chút thôi. Các ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau nếu muốn đánh nhau nữa, thì trước hết báo cho ta biết, ta sẽ sắp xếp chỗ cho các ngươi, để các ngươi đánh nhau thoải mái.
Tất Tô vội vàng cười bồi, nói:
- Lão sư, chúng ta từ nay về sau không dám nữa.
- Không dám? Các ngươi không phải vừa rồi đánh rất đã tay lắm hay sao? Nói thật với đám các ngươi, ta cũng không có ghét những học sinh không ngoan, ta chỉ ghét những kẻ không cố gắng mà thôi. Muốn vĩnh viễn chỉ có đánh thắng, sau này chịu khó cố gắng tu luyện một chút đi. Ta tên là Hạ Thiên, Hạ Thiên trong mùa hè nóng bức (Sí Nhiệt Hạ Thiên), là giáo viên chủ nhiệm khoa của Bính Hỏa Hệ, cũng là giáo viên hướng dẫn của lớp Bính Hỏa Hệ năm nhất mà các ngươi sẽ học. Nhớ kỹ tên của ta đi. Tên tiểu tử này là thuộc Đinh Hỏa Hệ hả? Ngươi nhớ kỹ cho ta, lão tử ghét nhất là những tên ẻo lả như ngươi đó, sau này khi nói chuyện với ta thì nói to lên một chút, có nghe rõ không?
- Dạ hiểu ạ.
Tất Tô vội vàng lớn tiếng trả lời, trong lòng cũng không khỏi mắng thầm một chút, gã gia hỏa trước mặt này quả thật là có ý bênh tên Tạp Nhĩ kia.
Hạ Thiên hừ nhẹ một tiếng:
- Cút hết đi. Buổi lễ khai giảng chán ngắt kia các ngươi cũng không cần phải tham dự, đi lĩnh giáo phục mới của các ngươi rồi trở về ký túc xá đi. Có một điều ta cần phải nhắc nhở các ngươi, nội quy nghiêm khắc nhất của học viện chính là không cho phép học sinh tùy tiện rời khỏi cổng trường, nghe chưa?
- Vâng ạ.
Ba người Cơ Động đồng loạt trả lời. Ba người liếc nhau, rõ ràng là nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt hai kẻ còn lại. Không cần phải nghe những bài diễn thuyết buồn tẻ của buồi lễ khai giảng, dĩ nhiên cũng không phải là chuyện xấu. Tất Tô cùng với Tạp Nhĩ hô lớn một tiếng, nắm tay Cơ Động chạy về phía tòa nhà giáo vụ.
Nhìn theo hướng bọn họ chạy đi, gương mặt tràn đầy vẻ dữ tợn của Hạ Thiên không khỏi toát ra vẻ tươi cười:
- Ba thằng nhóc này quả thật là dư thừa tinh lực mà. Hi vọng sau này có thể dạy bọn chúng thành tài.
Ba người Cơ Động hướng về phía phòng giáo vụ chạy tới, Tất Tô ho khan một tiếng, ánh mắt lướt qua Cơ Động, nhìn về phía Tạp Nhĩ:
- Này, Tạp Nhĩ, chuyện của chúng ta ngươi định tính như thế nào đây?
Tạp Nhĩ hừ một tiếng:
- Ẻo lả (*), vừa mới chiếm tiện nghi đã định rút lui hay sao? Lần trước, hôm tiến hành khảo hạch nhập học, trong cuộc thi chạy, ngươi thừa lúc ta đang chạy phía trước, đã đạp vào mông ta một cước, làm ta té, cuối cùng đoạt mất vị trí hạnh nhất của ta. Ta còn chưa tính sổ với ngươi nữa mà, hôm nay lại còn nằm im cho các ngươi đánh hội đồng một trận, ngươi nghĩ muốn bỏ qua dễ dàng vậy sao?
Tất Tô cười hắc hắc, nói:
- Chuyện quá khứ cứ để cho nó trôi qua đi, hơn nữa, ai mà không có lòng háo thắng cơ chứ. Chỉ có thể trách ngươi không cẩn thận mà thôi. Hơn nữa, hiện tại ngươi chỉ có một người, cũng không thể đánh lại hai người bọn ta a!
Cơ Động liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Đừng lôi ta vào đây, ta cũng chỉ mới biết ngươi một giây trước khi hắn xông tới mà thôi.
Tạp Nhĩ tuy rằng bề ngoài thô hào, nhưng cũng không phải là một tên ngốc hồ đồ, lập tức hiểu rõ, đã hướng về phía Tất Tô chuẩn bị phát tác. Nhưng hắn đã bị Cơ Động nhanh tay nắm lấy bả vai kéo lại. Cơ Động nói:
- Chẳng qua, chúng ta coi như là không đánh không biết nhau. Như vậy đi, hắn không phải là đã đạp mông ngươi một cước hay sao? Ngươi cũng vì bị đá lén sau lưng, nên chuyện đánh nhau hôm nay cũng là do ngươi khai chiến trước. Bây giờ ngươi cũng đạp mông hắn một cái, chuyện trước đây coi như huề nhau, từ giờ chúng ta là bằng hữu.
- Ặc, huynh đệ, ngươi sao lại có thể bán đứng ta như thế?
Tất Tô đã quay đầu chạy đi, lại bị Cơ Đông nắm tay kéo lại.
- Chuyện do mình gây ra thì phải dũng cảm gánh hậu quả chứ. Ngươi là muốn sau này có thêm bằng hữu, hay là muốn có thêm địch nhân đây?
Nhìn thấy quang mang bình tĩnh trong mắt Cơ Động, Tất Tô ngây người một chút, nhìn lại đã thấy Tạp Nhĩ đang xoa xoa nắm đấm, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Xem như ta xui xẻo đi, vốn là muốn lợi dụng ngươi một chút, nhưng cuối cùng lại trở thành đệm lưng cho ngươi, còn lại sắp bị đánh nữa. Tạp Nhĩ đại ca, ngươi nhẹ tay với ta một chút nhe.
Vừa nói, Tất Tô dùng hai tay ôm đầu, bộ dáng rất vô lại, xoay người ngồi xổm xuống mặt đất, chổng cái mông của hắn lên, hướng về phía Tạp Nhĩ và Cơ Động. Nhìn thấy cảnh này, Cơ Động có chút không biết nên khóc hay nên cười, tên gia hỏa này thật sự là một kẻ dở hơi.
Chân phải Tạp Nhĩ đã nâng lên cao, nhưng một cước này của hắn chung quy cũng không có đạp xuống. Thò tay lướt qua mông Tất Tô, dùng sức một chút, đã nắm vai tên gia hảo này kéo hắn đứng lên.
- Không thèm so đo với ngươi.
Tạp Nhĩ tức giận trừng mắt nhìn Tất Tô.
Tất Tô thoát khỏi nổi khổ da thịt, nhất thời mừng rỡ, toét miệng cười:
- Nói như vậy, từ nay về sau chúng ta sẽ là bằng hữu phải không?
Tạp Nhĩ hừ một tiếng:
- Ai là bằng hữu của tên ẻo lả như ngươi?
Tất Tô cả giận nói:
- Ẻo lả thì không có quyền làm người hay sao? Ẻo lả cũng là người mà. Ngươi nghĩ là ta muốn là kẻ ẻo lả hay sao? Ai bảo Âm Dương thuộc tính của ta, âm thuộc tính lại chiếm hơn tám phần cơ chứ. Cũng bởi vì bị âm khí ảnh hưởng nên thanh âm của ta mới thành ra như thế, chứ thân thể ta chính là một gã đàn ông chính tông đó.
Tạp Nhĩ có chút kinh ngạc nói:
- Ngươi là Đinh Hỏa Hệ có tỷ lệ tám-hai hay sao?
Vẻ mặt Tất Tô chuyển biến cực nhanh, vừa nghe Tạp Nhĩ hỏi câu đó, đã lập tức đắc ý nói:
- Chính là như vậy, chính xác mà nói, Đinh Hỏa của ta chiếm đến tám phần rưỡi, nếu dùng lời nói để hình dung, thì phải gọi là thiên tài mới đúng. Trong số các tân sinh nhập học năm nay, ở Đinh Hỏa Hệ, thiên phú của ta chính là tốt nhất.
Tạp Nhĩ bĩu môi khinh thường:
- Ngươi là tám phần rưỡi Đinh Hỏa thôi chứ gì, lão tử ta là tám phần rưỡi Bính Hỏa đây này. Ngươi xem đó, ta cũng đâu có khoe khoang như ngươi đâu.
Nghe hai người cãi nhau, Cơ Động không khỏi nở nụ cười:
- Vậy hiện tại ngươi đang nói cái gì?
Tuy rằng hắn ngoài miệng nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lòng cũng thầm giật mình. Dựa theo nhưng gì mà Dương Bỉnh Thiên viện trưởng đã nói, dựa theo Âm Dương tỷ lệ của bọn họ mà nói, hai tên trước mắt này không thể nghi ngờ đều thuộc cấp bậc thiên tài Âm Dương Ma Sư cả. Cơ hồ nhất định sẽ ngưng tụ thành công được .
Tạp Nhĩ đỏ mặt, nói:
- Ta chỉ là nhìn bộ dáng kia của hắn thấy chướng mắt thôi. Đúng rồi, còn chưa biết ngươi tên là gì, ngươi thuộc Bính Hỏa hệ hay Đinh Hỏa hệ?
- Ta tên là Cơ Động, chính xác mà nói, cả hai người các ngươi đều là bạn học của ta. Ta là Bính Đinh Song Tu.
- Không thể nào.
Tạp Nhĩ cùng Tất Tô cơ hồ là cùng lúc thốt lên.
Cơ Động thản nhiên nói:
- Chưa từng nghe qua khái niệm Âm Dương Cân Bằng hay sao? Các ngươi có thể là thiên tài, chẳng lẽ ta cũng không thể là phế tài hay sao?
Vừa nói, hắn đã phóng vào trong khu giáo vụ.
Tạp Nhĩ cùng với Tất Tô liếc nhìn nhau, trong mắt hai người lúc này cũng đã không còn chút địch ý, nhìn bóng dáng tiêu điều của Cơ Động, hai người cơ hồ đồng thời đuổi theo.
Tất Tô nhịn không được hỏi:
- Cơ Động, ngươi thật sự là Âm Dương Cân Bằng sao? Nhưng mà, thân thể ngươi yếu như vậy, sao lại có thể trúng tuyển vào học viện được?
Cơ Động nói rất tự nhiên:
- Ta vào bằng cửa sau, ta vừa làm vừa học. Ta chỉ là muốn thử khả năng của mình mà thôi. Âm Dương Cân Bằng sẽ không thể tu luyện thành Âm Dương Ma Sư hay sao? Ta chỉ cần phải cố gắng gấp ba mươi hai làn người bình thường là được mà thôi.
- Ba mươi hai lần? Ít quá hén. Ngươi không phải là người điên chứ?
Tất Tô tròn mắt nhìn Cơ Động.
------------------------------------
(*) Ẻo là nguyên nghĩa là ‘lại cái’. Nhưng dùng từ đó ở đây thì hơi phản cảm một chút, nên để nguyên gốc hán việt cho dễ nghe một chút.
Bình luận truyện