Tùy Hứng - Thiên Diện Quái

Chương 2: Đừng trêu chọc cô ấy



Đầu óc Hoắc Mộ Vân chậm nửa nhịp, chốc lát mới phản ứng lại, chớp chớp mắt cười hỏi, “Không tốt chỗ nào nha?”

Thật trùng hợp, cô cũng biết Khương Dịch người này không tốt.

Hoắc Mộ Vân vốn đang mừng thầm vì mình với Trang Chu có nhận thức chung.

Nào biết nam nhân này đột nhiên tức giận nói, “Không tốt chính là không tốt, anh nói không tốt, em nhớ kỹ là được!”

Vô duyên vô cơ dữ dằn cái gì, thật là!

Trang Chu hít sâu, nhìn cô gái hơi phồng má lên thở hổn hển, một bộ dáng rất là đáng yêu trong video, anh điều chỉnh tâm trạng buồn bực khó hiểu xuống, nhẹ giọng hỏi, “Sao lại đột nhiên hỏi về anh ta? Hai người rất thân?”

Hoắc Mộ Vân nghe thấy giọng điệu của anh thay đổi, vì thế nhu thuận rũ mắt xuống, “Không phải rất thân, chính là người này tâm tư quá sâu, em muốn nhắc nhở anh, ngàn vạn lần đừng nghe theo anh ta.”

Ở trong cùng một đoàn phim, đỡ phải bị người ta lấy làm đá kê chân [1] cũng không biết.

[1] Đá kê chân: bàn đạp, được ví với người hoặc vật bị lợi dụng để đạt được mục đích riêng.

Trang Chu ngẩn ra, giây tiếp theo, nhướng mày hỏi, “Em đây là đang lo lắng cho anh sao?”

Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên giương mắt, thề thốt phủ nhận, “Không phải, chỉ là em cũng cảm thấy người kia cũng không phải hạng tốt đẹp gì, đỡ cho anh bị người ta lợi dụng rồi bị đá ra khỏi giới giải trí này.”

Anh không nhịn được bật cười, “Ở trong lòng em, anh là người ngốc nghếch như vậy?”

Hoắc Mộ Vân giật giật miệng, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói, “Cũng gần như là vậy đi.”

Trang Chu nở nụ cười, giọng nói trong sáng trả lời, “Yên tâm đi, ở trong mắt anh, Khương Dịch cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ, không gây nên được sóng to gió lớn gì.”

Lông mi cô run run, lúng ta lúng túng “A” một tiếng.

Tuổi của cô cùng Khương Dịch không cách nhau nhiều, cho nên, cô ở trong mắt anh cũng chỉ là một đứa trẻ thôi sao?

Hoắc Mộ Vân yên lặng rũ mắt cúi đầu nhìn nhìn phần thân bên dưới cái cổ, hơi hơi bĩu môi. [Ý chỉ ngực đấy ạ:))]

Đã không còn là đứa trẻ con nữa rồi có được không?!

“Em với Khương Dịch là bạn học?” Trang Chu đột nhiên nói.

Cô gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Ánh mắt Trang Chu thâm thúy nhìn chằm chằm cô qua màn hình điện thoại, không chút để ý hỏi: “Nếu anh nhớ không lầm, đừng nói đến kịch bản, hình như ngay cả một hợp đồng đại ngôn [2] em cũng chưa từng nhận.”

[2] Đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện (phát ngôn) cho một thương hiệu.

Anh dừng một chút, lại hỏi tiếp, “Là kỹ năng chuyên ngành của em không đủ vững chắc hay là người lớn lên không xinh đẹp? Tại sao ngay cả một cái quảng cáo cũng chưa từng quay?”

Hoắc Mộ Vân: “….”

Cô im lặng không lên tiếng, ấp úng nói, “Chắc là do em làm biếng đi, không đủ tích cực, cũng không tình nguyện chịu khổ.”

Trang Chu nhíu mày, “Năm đó với thành tích thi đại học của em rõ ràng có rất nhiều sự lựa chọn, nếu không muốn chịu khổ thì có thể chọn chuyên ngành nào nhàn hạ hơn.”

Hoắc Mộ Vân sắc mặt dần dần trầm xuống.

Người đàn ông trong video lời nói thấm thía, nói: “Bé à, em không thể tùy hứng như vậy, nếu đã lựa chọn con đường này thì phải kiên trì với nó.”

Không khí như trầm lắng xuống, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu, không chút gợn sóng nói, “Em có thể không làm những việc mà em chướng mắt, như thế cũng không được sao? [3]“

[3] Ở đây mình nghĩ là chị đang bảo chị không thích việc đóng phim, quay quảng cáo trong showbiz nên sẽ không làm. Đọc đoạn trên thì sẽ hiểu nha.

Trang Chu hơi hơi nhíu mi, “Thật không?”

“Đúng là như vậy.” Hoắc Mộ Vân nở nụ cười, trêu tức nói, “Nếu không thì anh nghĩ là như thế nào? Chắc không phải cho rằng em bởi vì anh nên mới thi vào Trung Hí chứ?”

Cô cười đến rạng rỡ như ánh dương, “Please, em thấy trong giới giải trí có rất nhiều nam minh tinh đẹp trai, mỹ nữ Trung Hí tất nhiên không ít, hơn nữa, lúc học trung học em cũng rất thích đu idol, những việc này anh đều biết.”

Mi tâm Trang Chu càng nhăn sâu hơn.

Nếu anh nhớ không lầm, trước kia cô quả thật tóm được cơ hội bắt anh ký tên, chỉ là không phải vì đu idol, mà là cầm chữ ký của anh đi kiếm tiền tiêu vặt.

Hiện tại lại nói thế này làm cho Trang Chu không thể không quan sát cô thêm vài lần.

Trong lòng Hoắc Mộ Vân một hồi chột dạ, chùm chăn lên muốn che giấu ánh mắt đảo loạn.

“Hoắc Mộ Vân.” Âm thanh Trang Chu trầm thấp gọi tên cô.

Anh không thường gọi cả tên cả họ Hoắc Mộ Vân, giống với chú Hoắc Nam của cô, chỉ có thời điểm cảnh cáo cô mới nghiêm túc như vậy.

Vì thế, thần kinh cô càng căng chặt, ánh mắt quay trở lại đây, làm bộ bình tĩnh hỏi, “Làm sao vậy?”

“Giới giải trí không đơn giản như em tưởng vậy đâu, trước khi làm bất cứ chuyện gì thì phải suy nghĩ cho thật kỹ, có chuyện thì phải nói cho anh, biết chưa?”

A, biết.”

“Còn nữa, Trung Hí không phải chỉ có mỗi con đường diễn viên có thể đi, trong lòng em cũng phải có một mục tiêu rõ ràng.”

“Ừm, em biết rồi.”

Trang Chu: “….”

Con ngươi anh thâm trầm, nhìn thái độ qua loa cho có lệ của cô, nhất thời liền bực bội, “Quên đi, không nói nữa, nói nữa em lại không muốn nghe.”

Hoắc Mộ Vân lắc đầu, nghiêm trang mà cam đoan, “Trang Chu ca, anh hiểu lầm rồi, em không có không thích nghe, thật đó!”

Biểu tình của anh buông lỏng, câu khóe miệng, hỏi: “Không gọi là chú Trang Chu sao?”

“Hả?” Hoắc Mộ Vân ngẩn người, “Anh muốn em gọi như thế hả? Cũng đúng nha, em đều có thể.”

Trang Chu: “….”

Anh nhẹ giọng bật cười, “Thôi đi, anh thích em gọi là Trang Chu ca, chú Trang Chu cảm giác giống một ông già.”

Hoắc Mộ Vân ngoài miệng tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, trong lòng lại nói thầm, “Sắp 31 tuổi rồi, chớp mắt là người đàn ông 40 tuổi, còn không già sao?”

Hai người câu được câu không trò chuyện, Trang Chu nghe điện thoại, bộ dạng giống như công việc rất bận rộn.

Hoắc Mộ Vân vẫy tay với màn ảnh, khẩu hình miệng không tiếng động nói, “Em tắt trước.”

Tầm mắt Trang Chu quay qua đây, dùng một tay khác che lại microphone, nhìn cô nói, “Đem lời nói của anh ghi tạc trong lòng ấy, đừng có vào tai này ra tai kia.”

Hoắc Mộ Vân gật gật đầu, sau đó nhanh chóng kết thúc video.

Cô đem di động đang ấm lên ôm trong lòng, gương mặt cũng theo đó bắt đầu nóng dần lên.

Tâm tình Hoắc Mộ Vân có chút vi diệu, một mình ôm chăn ở trên giường lăn lộn, mãi đến lúc đầu đụng vào thành giường mới nhe răng nhếch miệng ngồi xuống một lần nữa.

Ô, đau quá.

——-

Người đàn ông nói chuyện điện thoại cùng Trang Chu là người có danh hiệu “Đạo diễn thiên tài” Tần Bính Sâm, anh ta mơ hồ nghe thấy lời Trang Chu, khó có khi bát quái hỏi, “Đây là dặn dò ai? Cái này cũng không giống thái độ nói chuyện với đàn ông.”

Tần Bính Sâm tốt nghiệp Bắc Ảnh, trên phương diện kịch bản có góc nhìn độc đáo, thời điểm Trang Chu diễn bộ phim đầu tiên của Tần đạo, hai người liền trở thành bạn tốt.

Trang Chu nhỏ hơn anh ta hai tuổi, cùng tồn tại trong giới, hai người cũng vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ không giống bình thường, giờ phút này đối với lời trêu chọc của Tần Bính Sâm cũng đối đáp trôi chảy.

Anh hào phóng thừa nhận, “Ừm, một cô gái.”

“Tiểu bối trong nhà?”

Trang Chu cười khẽ, “Hôm nay anh cũng rất rảnh? Còn có tâm tình quan tâm cái này?”

Tần Bính Sâm ngữ khí lạnh nhạt, hỏi ngược lại, “Cậu thấy sao?”

“Tôi cảm thấy tâm tình anh hẳn là không tồi, dù sao, ấn tượng về nữ chính của đoàn chúng ta cũng không giống những gì lúc trước anh tả.”

“Thôi đi, vẫn là trở lại cái đề tài kia đi.” Nghĩ đến vị đại tiểu thư Diệp gia tính tình kiêu căng mang tiền tiến tổ kia, Tần Bính Sâm nhịn không được đau đầu một trận.

Trang Chu nở nụ cười, lại nhớ đến vấn đề kịch bản, hai người thảo luận xong trong chốc lát mới cúp máy.

——-

Buổi tối, đoàn phim《 Phượng Cửu Thiên 》tổ chức liên hoan, thời điểm Trang Chu đến mọi người gần như đã đến đông đủ.

Đường Diệu Diệu vừa thấy Trang Chu tiến vào liền đứng lên, hăng hái cười nói, “Trang Chu lão sư, nơi này có chỗ.”

Tuy rằng trong phim Đường Diệu Diệu chỉ diễn nữ hai, nhưng một người thích khoe mẽ như cô ta khi ở đoàn làm phim lại hành xử rất khéo léo. 

Nam nhân bình thường đối mặt với thái độ ân cần này của cô ta đều không thể chống đỡ, nhưng trong đoàn phim này có hai người đàn ông không ăn bộ dạng này.

Một người là đạo diễn Tần Bính Sâm, một người khác là Trang Chu.

Tần Bính Sâm nắm trong tay cả đoàn phim, hiển nhiên là Đường Diệu Diệu không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa anh ta từ trước đến nay không thích tiếp xúc nhiều với phụ nữ, mặc kệ cô ta có tâm tư không chính đáng gì cũng không dám vượt quá phép tắc.

Mà nhân duyên của Trang Chu từ trước đến nay luôn tốt, nhưng chỉ người thân quen với anh mới biết, kỳ thật anh với Tần Bính Sâm là cùng một loại người, bằng không hai người không thể nào hợp ý như thế.

Lời nói không chút che giấu của Đường Diệu Diệu vừa thốt ra, khu ghế lô nháy mắt yên lặng. Tổ đạo diễn, nhà sản xuất, từ diễn viên chính đến nhân vật nhỏ bé giờ phút này cũng bất động thanh sắc vểnh tai lên nghe.

Có kẻ vui sướng khi người gặp họa, có người xem kịch vui, cũng chẳng ai có ý tốt.

Trang Chu thản nhiên nhàn nhạt liếc nhìn chiếc ghế sau lưng Đường Diệu Diệu một cái, sau đó đi thẳng đến vị trí bên cạnh Tần Bính Sâm, cười khẽ nói, “Không cần, tôi ngồi cạnh đạo diễn là được.”

Sau khi ngồi xuống còn quay đầu chọc tức Tần Bính Sâm, “Nhân duyên của anh không tốt lắm nhỉ, tại sao hai bên cũng không có ai ngồi?”

Phó đạo diễn Trần Quang Minh cười, “Đây là vị trí riêng của nam nữ diễn viên chính, ai dám ngồi?”

Lời nói của Trần đạo làm Đường Diệu Diệu cực kỳ xấu hổ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nở nụ cười cứng ngắc, giải thích: “Xem trí nhớ của tôi này, suýt chút nữa đã quên Trang Chu lão sư đã có chỗ ngồi.”

Nhân viên xung quanh đất của đoàn phim bắt đầu trêu ghẹo giảm bớt không khí căng thẳng.

“Muốn trách thì trách Trang Chu lão sư lớn lên rất đẹp trai.”

“Đừng nói Diệu Diệu, một người đàn ông như tôi còn muốn mời anh ấy qua đây ngồi.”

“Ai mà chả có bản năng thưởng thức người đẹp, đàn ông cũng không ngoại lệ.”

“…….”

Mọi người anh một câu tôi một câu, rất nhanh đã đánh tan bầu không khí xấu hổ vừa rồi.

Trang Chu giống như không thèm quan tâm, anh nhướng mi mắt nhìn phía bên phải của Tần Bính Sâm, khẽ nâng cằm chỉ chỉ vị trí còn trống, quay đầu hỏi Tần Bính Sâm, “Nữ chính còn chưa tới sao?”

Ngồi gần Trang Chu là Khương Dịch, nghe đến vấn đề này, hơi bất mãn quay qua, “Vẫn chưa tới, làm cho chúng ta chờ lâu như vậy cũng không biết gọi điện thoại báo trước.”

Trên bàn cố tình còn có người không biết phân biệt tốt xấu phụ họa, “Chứ gì nữa, giờ lại còn lên mặt như vậy, tuy rằng bây giờ kỹ thuật của cô ấy không tệ, nhưng không phải xuất thân chính quy, cũng không biết là đang ra vẻ với ai đây.”

Đường Diệu Diệu luôn không thích Diệp Nhiễm, lúc này cũng quên thêm mắm dặm muối, “Bình thường vênh váo tự đắc thì thôi, vậy mà đôi khi còn đối nghịch với đạo diễn Tần.”

Ở đoàn phim, mọi người đều biết Tần Bính Sâm đối xử với Diệp Nhiễm như thế nào, Đường Diệu Diệu tưởng rằng nói những lời này có thể khiến Tần Bính Sâm vui vẻ, nào biết người đàn ông này lại đột nhiên trầm mặt.

Tần Bính Sâm khẽ nhíu mày, trầm giọng nói, “Bàn tán sau lưng người khác cũng không phù hợp với tố chất của một diễn viên chuyên nghiệp.”

Anh dừng lại, một tay đem điện thoại đặt lên trên bàn, nâng mắt quét một vòng, lời nói không chút gợn sóng, “Hơn nữa, trước đó cô ấy đã nhắn tin WeChat cho tôi rồi.”

Mọi người: “….”

Nhắn WeChat? Diệp Nhiễm có WeChat của đạo diễn?

Trong đoàn phim, ngoại trừ phó đạo diễn, nhà làm phim, diễn viên thì chỉ có Trang Chu là có phương thức liên hệ cá nhân của Tần Bính Sâm, mà Diệp Nhiễm….

“Xin lỗi, có chút việc riêng, khiến mọi người đợi lâu ~” Một giọng nói dịu dàng thanh thúy theo âm thanh đẩy cửa bay bổng tiến vào.

Sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Người ở khu ghế lô không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.

Người phụ nữ ở cửa dáng người nổi bật, mái tóc màu nâu gợn sóng lọn to sau người, một thân áo khoác lông cừu màu trắng gạo tôn lên vẻ đẹp đầy sức sống thanh xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, đón nhận đôi mắt đen nhánh sáng sủa lại rất mê người.

Diệp Nhiễm thản nhiên cười, không thèm để ý ánh mắt của người ngoài, bước thẳng đến chỗ trống bên cạnh Tần Bính Sâm ngồi xuống.

Đường Diệu Diệu khinh thường cười, ngại chuyện vừa rồi nên cũng không dám nhiều lời nữa.

Người trên bàn cơm đều ôm ấp tâm tư khác nhau, buổi liên hoan tiến hành được một nửa, Trang Chu bỗng nhiên quay đầu hỏi Khương Dịch bên cạnh, “Cậu biết Hoắc Mộ Vân?”

Khương Dịch sửng sốt.

Nghe được đoạn đối thoại này, Đường Diệu Diệu cũng sợ run trong chốc lát.

Ngay lúc Khương Dịch còn chưa lấy lại tinh thần, Đường Diệu Diệu cười quay qua, “Đương nhiên là quen biết, chúng tôi đều học cùng lớp, tôi còn ở chung ký túc xá với Mộ Vân nữa này.”

“À, phải không?” Trang Chu có chút bất ngờ.

“Đúng vậy.” Đường Diệu Diệu gật đầu, liếc mắt nhìn Khương Dịch một cái, bỗng nhiên cười nói, “Khương Dịch đối xử với Mộ Vân không tồi, giống như là theo đuổi cô ấy.”

Khương Dịch hoàn hồn, có chút tức giận, “Đừng nói lung tung.”

“Sợ cái gì, ở đây lại không có người ngoài.”

Trang Chu tựa lưng vào ghế, một tay không chút để ý thưởng thức chén trà, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Dịch, nhẹ cong khóe môi, hứng thú nồng đậm, “Về sau thì sao? Theo đuổi được không?”

Khương Dịch kinh ngạc, chớp mắt một cái, sau đó lắc đầu, “Không theo đuổi nữa, cô ấy không có ý định đồng ý.”

Trang Chu bỗng nhiên cười cười, vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai anh ta, “Không theo đuổi là tốt rồi.”

“Trang Chu lão sư cũng biết Hoắc Mộ Vân?” Khương Dịch chưa từng nghe nói Hoắc Mộ Vân có quan hệ với người nào trong cái vòng luẩn quẩn này, nếu cô quen được nhân vật lớn như Trang Chu, không có lý do nào lại giấu giếm.

Trang Chu uống ngụm trà, nhẹ nhàng gật đầu, không hề kiêng dè, “Rất quen, hai nhà thế giao [4].”

[4] Thế giao: quan hệ nhiều đời. Ý của anh nhà là hai gia đình nhà anh chị quen thân nhiều đời:))) (ngắn gọn dễ hiểu chưa:))

Anh nhìn Khương Dịch, thần sắc bỗng nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều, ngữ khí cũng mang theo một chút cảnh cáo, thấp giọng nói, “Đừng trêu chọc cô ấy, cô ấy không giống với những người phụ nữ khác bên ngoài.”

Khương Dịch ngẩn ra, biểu tình cứng đờ.

Hết chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện