Chương 17: C17: Bị bệnh
Trans: Mận
Beta: Caryn
———
Nguyễn Sơ Tinh tỉnh táo hơn một chút, trái tim cô run rẩy. Giọng nói của Đàm Tễ ở đầu dây bên kia khàn khàn, tiếng th ở dốc nhàn nhạt như truyền theo dòng điện xuyên qua tai cô.
"Mẹ..."
"?" Nguyễn Sơ Tinh run lên một cái.
"Con rất nhớ mẹ." Giọng Đàm Tễ nghẹn ngào nhưng không giống giọng làm nũng ngày thường mà có hơi đáng thương và luống cuống, "Mẹ đến thăm con một lần được không."
"Đàm Tễ, cậu chưa tỉnh ngủ à?"
"Mẹ luôn nói ngày mai sẽ đến gặp con." Hình như Đàm Tễ không nghe thấy cô nói, giọng cậu càng ngày càng khàn, "Nhưng không có lần nào mẹ đến cả, con đã chờ mẹ rất lâu rồi."
"..."
"Mẹ, con lớn rồi. Mẹ đừng đi đâu nữa, hãy ở bên cạnh con đi." Cậu hơi nghẹn ngào: "Được không mẹ?"
Nguyễn Sơ Tinh ý thức được hiện tại cậu đang nói nhảm, cũng không biết có phải cậu đang bị mộng du hay không.
"Về sau con sẽ chăm sóc mẹ với chị."
Trái tim Nguyễn Sơ Tinh lập tức mềm nhũn, đang định nói gì đó thì giọng nói của Diệp Diễm truyền đến: "Chị Tinh Tinh, Đàm Tễ sốt đến mức phát ngốc rồi, hiện tại tụi em đang liên hệ với tổ sản xuất của chương trình đưa cậu ấy đi bệnh viện."
Cô thoáng giật mình, hóa ra là bị bệnh, chẳng trách gọi nhầm cho cô.
"Sao lại bị bệnh?" Hơn nữa cổ họng còn khàn như vậy.
"Không biết, có thể do hồi tối luyện tập đến khuya, sau đó tóc chưa sấy khô đã đi ngủ." Diệp Diễm suy nghĩ một lúc lại nói, "Cũng có thể do áp lực quá lớn."
Nguyễn Sơ Tinh vội vàng: "Cậu biết rõ như vậy mà còn không nhắc nhở cậu ấy?"
Diệp Diễm: "..." Hu hu hu chị Tinh Tinh thật là dữ.
Bình thường lúc làm việc Nguyễn Sơ Tinh thoạt nhìn rất khó tiếp cận, Diệp Diễm vừa nghĩ tới bộ dạng tức giận của cô là đã sợ, may thay Nguyễn Sơ Tinh đã cúp điện thoại rồi.
Đàm Tễ vẫn còn đang nói lung tung: "Mẹ không biết đâu, con đã tìm chị ấy bao lâu nay. Trước kia chị ấy bảo vệ con, sau này sẽ đổi thành con bảo vệ chị ấy."
Cái thằng nhóc này điên thật rồi.
Gần đây áp lực của Đàm Tễ quả thực rất lớn, những người sống sót qua vòng đấu loại thực lực sẽ không quá thấp. Độ nổi tiếng và năng lực của Đàm Tễ đều đứng đầu, thậm chí còn có thể đè bẹp người khác nên đương nhiên cậu không có vấn đề gì, nhưng ngược lại đồng đội của cậu thì có hơi khó dẫn dắt theo.
Đàm Tễ kiên nhẫn dạy những thực tập sinh kém nhất trong nhóm: "Không sao, chúng ta tập lại thêm lần nữa."
Diệp Diễm lo lắng nhìn cậu: "Này, tớ thấy sắc mặt cậu nhợt nhạt lắm đấy."
"Có hả?"
Lý Minh Học không để ý chút nào: "Yên tâm đi, đội trưởng xuất sắc vậy mà."
Trong lòng bọn họ Đàm Tễ giống như vị thần vậy, mỗi lần nói hạng nhất chắc chắn sẽ đạt hạng nhất, học cái gì cũng rất nhanh, thời gian còn lại đều chạy đến dạy đồng đội.
Nhưng cậu không phải là không có áp lực, áp lực của cậu đến từ việc nào cậu cũng muốn làm tốt bởi vì cậu không muốn Nguyễn Sơ Tinh phải thất vọng. Đàm Tễ vốn định liên lạc với Nguyễn Sơ Tinh nhưng lại do dự, sau đó là bỏ cuộc.
Cậu không muốn đem tiêu cực đến cho bất kỳ ai, huống chi là người mình thích.
Lúc này là một giờ sáng nhưng Nguyễn Sơ Tinh vẫn không ngủ được.
Từ trước đến nay cô chưa từng đau lòng vì một người như thế, đau lòng đến nỗi chỉ cần nghe thấy giọng thôi đã muốn ôm lấy cậu.
Nguyễn Sơ Tinh muốn tiếp tục ngủ nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể ngủ được. Vừa rồi rất mệt nhưng nỗi lo lắng trong lòng lại chiếm nhiều hơn.
Cô đi bộ hai vòng xung quanh phòng với đôi chân trần, cuối cùng thở dài chạy vào bếp nấu cháo. Sau khi chuẩn bị xong cô ngồi trên sô pha chờ rồi vô tình ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, những chuyện xảy ra ban ngày chợt hiện lên, đầu óc cô rối bời, mơ hồ nghĩ lại hình như từ đó đến giờ cô chưa từng nghe Đàm Tễ kể về chuyện gia đình mình, thậm chí lúc nào tổ chương trình yêu cầu thực tập sinh gọi điện cho gia đình thì người mà cậu gọi tới chỉ có mình cô.
Mẹ của cậu đâu? Nguyễn Sơ Tinh cầm điện thoại lên bấm số gọi cho Lôi Nhất Đồng.
Bên tai phát ra âm thanh lật chăn mền, Lôi Nhất Đồng phản ứng hồi lâu, nhìn thời gian: 4:30.
"Tinh Tinh, cậu muốn làm gì! Còn chưa tới giờ làm việc đâu, cậu không cần chèn ép mình như vậy, nhân viên cũng có nhân quyền..."
"Câm miệng."
Sau khi cô nói xong, đầu bên kia thật sự im lặng, Nguyễn Sơ Tinh rót một ly nước: "Mình muốn hỏi cậu một chuyện."
"Tinh Tinh, nếu cậu muốn hỏi vấn đề hôm qua tớ ăn gì thì ngày mai lúc đến công ty tớ nhất định sẽ sống chết với cậu."
Nguyễn Sơ Tinh lấy ra bình giữ nhiệt, thuận miệng hỏi: "Mình muốn hỏi cậu về chuyện gia đình Đàm Tễ."
"..." Lôi Nhất Đồng tức giận đến mức xém chút nữa nhấc cả mái nhà lên, anh ta tức giận đứng dậy, sau khi mắng chửi xong thì phàn nàn, "Chỉ vì hỏi chuyện của Đàm Tễ mà cậu gọi mình lúc nửa đêm á? Cậu còn là người không? Cậu cố ý đúng không? Mình có phải là người cậu yêu nhất nữa không?"
"Cậu không phải." Nguyễn Sơ Tinh thiếu kiên nhẫn, "Nói hay không?"
"..." Lôi Nhất Đồng chỉ có thể cúi đầu trước thế lực tà ác, giả bộ khóc hức hức một phen: "Mẹ cậu ấy qua đời khi cậu ấy còn rất nhỏ, cha cậu ấy cưới về một người mẹ kế khác, không quan tâm đ ến cậu ấy nữa. Nói xong rồi, mình có thể ngủ được chưa?"
Lôi Nhất Đồng đợi một chút không nghe thấy phản hồi ngoài tiếng cúp điện thoại.
Anh ta tức giận ném cả điện thoại di động đi, Nguyễn Sơ Tinh cậu còn là người sao?
Nguyễn Sơ Tinh hỏi trợ lý Đàm Tễ nằm ở bệnh viện nào, sau đó cầm bình giữ nhiệt đi thăm cậu.
Cô đặt đồ một bên, nói với trợ lý: "Để chị chăm cậu ấy, em về trước đi."
Thẩm Giai Giai hiển nhiên không có mắt nhìn, hỏi lại: "Nhưng chị Tinh Tinh, hôm nay chị không phải làm việc sao?"
"Chị xin nghỉ phép rồi." Nguyễn Sơ Tinh lôi bình giữ nhiệt ra, múc thêm một chén cháo ra đặt bên cạnh, mùi thơm nhanh chóng tản ra ngoài.
Thẩm Giai Giai trợn to mắt oa một tiếng: "Chị Tinh Tinh, chị còn biết nấu cháo sao?"
Cô bé định sờ vào chén cháo thì thấy Nguyễn Sơ Tinh nhíu mày nhìn chính mình: "Em không định về sao?"
"À." Thẩm Gia Giai thì thầm, "Bữa sáng tình yêu, thật bất công."
Nguyễn Sơ Tinh nghe được mấy chữ bữa sáng tình yêu thì lập tức đỏ mặt, "Em nói bậy bạ gì đó?"
"Không có gì, không có gì, tiểu nhân này xin cáo lui." Thẩm Giai Giai cười hắc hắc hai tiếng, trêu chọc, "Không quấy rầy thế giới của hai người nữa."
Thế giới của hai người gì chứ, Nguyễn Sơ Tinh cắn môi.
Trong phòng bệnh an tĩnh, Đàm Tễ lẳng lặng nằm ở trên giường.
Vì buổi công diễn nên Đàm Tễ nhuộm tóc màu bạch kim. Cái màu mà người bình thường không thể kiểm soát được nhưng Đàm tễ có làn da trắng nõn, nhìn như hotboy bước ra từ truyện tranh.
Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được mà sờ lên mái tóc mềm mại đang bung xõa của cậu, vừa nghĩ tới dáng vẻ bình thường của câu, trong lòng cô càng khó chịu hơn.
Nếu không phải có cuộc điện thoại kia thì chẳng phải cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy được mặt yếu đuối của cậu sao?
Một bên tay cậu thiếu niên đang truyền nước muối s1nh lý, trên mu bàn tay còn nhìn thấy được mạch máu màu xanh, vừa gợi lên vẻ yếu đuối đan xen vẻ gợi cảm.
Theo lý mà nói mùa này sẽ không lạnh nhưng Nguyễn Sơ Tinh lo lắng cậu sẽ bị lạnh, cô nâng bàn tay của cậu lên nắm chắn, truyền hơi ấm từ tay mình qua.
Lông mi Đàm Tễ run rẩy, cậu chậm rãi mở to mắt, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Nguyễn Sơ Tinh chột dạ trừng mắt nhìn, vô thức muốn rụt tay lại nhưng cô không ngờ rằng Đàm Tễ túm tay cô lại, còn cực kỳ vui vẻ gọi một tiếng: "Chị."
Cô không biết Đàm Tễ lấy đâu ra lực mạnh như vậy, làm thế nào cũng không tách được bàn tay hơi lạnh của cậu ra.
"Buông ra."
"Không buông, không buông." Đàm Tễ chơi xấu.
Nguyễn Sơ Tinh nhăn mặt: "Cẩn thận chút đi, trên tay còn đang truyền dịch đấy."
Khóe môi Đàm Tễ cong lên, trong tim như được rót một lớp mật ngọt ngào: "Trong lòng chị có quan tâm đ ến em đúng không? Nghe tin em bị bệnh thì chạy tới ngay lập tức?"
Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy mình đang phí công lo lắng cho cậu: "Cậu đang ảo tưởng cái gì vậy?"
Đàm Tễ ngồi dậy, ngửi được mùi thơm: "Không lo lắng cho em thật không? Còn cố ý làm bữa sáng tình yêu cho em mà."
Cơ thể cậu nghiêng về phía trước, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu lại bóng dáng nhỏ bé của cô gái: "Vẫn là chị thương em."
Trái tim Nguyễn Sơ Tinh run rẩy, dùng hết sức kéo tay về: "Là cô bảo mẫu nhà chị làm."
Đàm tễ thất vọng à một tiếng nhưng một giây sau đôi mắt lại bừng sáng: "Vậy chị có thể đút cho em ăn không?"
Nguyễn Sơ Tinh còn chưa kịp hỏi có phải tay cậu bị gãy hay không, cậu lập tức đóng vai nạn nhân với dáng vẻ yếu ớt dựa vào trên giường: "Chị ơi, em đau quá."
Nguyễn Sơ Tinh hơi bất lực, cố nén cười: "Đau ở đâu?"
Bàn tay Đàm Tễ đặt sang một bên như bị gãy, khó chịu cau mày: "Chỗ nào cũng đau, muốn chị thổi."
Cô nhướng mắt lên nhìn cậu: "Thật không? Vừa nãy còn thấy cậu khỏe như vâm mà."
"Đó là vì nhìn thấy chị nên kích động, bây giờ không còn chút sức lực nào cả." Đàm Tễ nỗ lực diễn vẻ tiều tụy, "Muốn được chị ôm."
Nguyễn Sơ Tinh bưng chén cháo đến trước mặt cậu: "Không ăn thì thôi."
Đàm Tễ sợ cô lấy về, vội vàng tiếp nhận: "Em ăn, em ăn. Đói quá à."
Cô sợ Đàm Tễ nói thêm, bèn nói: "Nói ít đi, cổ họng đã khàn như vậy rồi."
Chỉ cần nghe là biết cậu không khỏe.
"Em cũng muốn nói ít hơn, nhưng khi nhìn thấy chị, không biết tại sao em lại có rất nhiều từ để nói. Nếu không nhân dịp lần này nói ra thì lần sau sẽ không biết phải đợi đến khi nào." Đàm Tễ cười nói, "Vốn dĩ em cảm thấy bị bệnh là một chuyện rất không tốt, nhưng sau khi nhìn thấy chị thì em lại nghĩ sinh bệnh thật tốt, nếu như có thể cứ như vậy mãi..."
Nguyễn Sơ Tinh vươn ngón tay đặt lên đôi môi ấm áp của cậu, trái tim cô đập thình thịch không ngừng.
"Đồ ngốc, làm gì có ai muốn bị bệnh mãi chứ." Sao mà giống như một đứa trẻ đến thế, bởi vì bệnh tật không cần phải đi học, được ăn thức ăn ngon là thích bị bệnh.
Đàm Tễ nheo mắt cười sáng lạn: "Nhưng khi nhìn thấy chị sẽ rất vui vẻ, những thứ khác cái gì cũng không nhớ được."
Trái tim của Nguyễn Sơ Tinh đập thình thịch vì cảm giác trẻ trung và sự chân thành của cậu, cô muốn thu đầu ngón tay lại nhưng cậu đã hôn cô.
Thằng bé này.
Cậu cực kỳ nhỏ giọng nói: "Lần trước chị cũng hôn em mà phải không?"
Nguyễn Sơ Tinh sợ nhất là câu nói này của cậu, cô tức giận vặn bình nước ấm pha mật ong ra ly: "Nhớ uống."
Nhiệt độ bên ngoài so với trong phòng điều hòa thì có cao hơn một chút, Nguyễn Sơ Tinh đứng một hồi, vẫn cảm thấy lửa giận ngùn ngụt trong ngực, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên.
"Chuyện gì?"
Lôi Nhất Đồng ngáp một cái: "Mình mới nhớ ra một chuyện."
"Hửm?"
"Nửa đêm cậu gọi cho mình chỉ vì hỏi chuyện của Đàm Tễ?"
Nguyễn Sơ Tinh một lời không nói hết: "Cung phản xạ của cậu có vẻ dài nhỉ? Hay là bình thường cậu thích kiểu nói chuyện mất não như vậy?"
Bị nói móc, Lôi Nhất Đồng khịt mũi: "Ý của mình là cậu quan tâm cậu ta như vậy mà còn nói không thích à?"
Trong chốc lát Nguyễn Sơ Tinh tỉnh táo lại: "Mình và cậu ấy không thể."
"Vì sao?"
Cô suy nghĩ một lúc: "Bởi vì mình là người đại diện của cậu ấy, không thể nào tự tay hủy đi sự nghiệp của cậu ấy được."
Lôi Nhất Đồng: "Dừng." Một tiếng, "Nói thật đi, lúc trước mình hỏi thì cậu nói vì tuổi tác của cậu ta còn nhỏ, bây giờ hỏi lại thì cậu lại nói là người đại diện. Điều này chứng minh cái gì?"
Anh ta dễ dàng nhìn thấu tâm tư của Nguyễn Sơ Tinh: "Cậu đã bắt đầu suy xét đến việc hẹn hò với cậu ta."
Bình luận truyện