Tuyến Xe Cuối

Chương 7



Trên xe san sát những người, một cụ già ngồi vào chiếc ghế cạnh Hà Hi Lân. May rằng, ngay lúc Tham Chỉ bước lên, cũng là khi cụ xuống.

Cho đến giờ, cậu chẳng còn để tâm đến dòng người trên xe nữa, những khao khát cháy bỏng đã choán hết tâm trí, dập tắt sự e dè và xấu hổ.

Chính tại chiếc ghế cuối cùng của hàng bên phải này, Tham Chỉ đã đùa bỡn cơ thể cậu không biết bao nhiêu lần. Ví dụ như việc dùng “gậy mát xa” để quậy tung khe động bí ẩn hay nhét trứng rung vào quần lót, khiến thứ nghịch ngơm ấy dán vào “thằng bé”, để rồi trong cơn khoái cảm đột ngột, cậu bất giác đá chân vào thành ghế phía trên, làm mọi người đổ dồn ánh nhìn oán giận về phía mình hoặc giả như nhét thứ kỳ quái nào đó vào cơ thể, dưới sự xóc nảy của chiếc xe, nó nghiền qua nghiền lại điểm cực khoái, cảm giác sung sướng cứ dâng nên từng hồi, liên miên không dứt. Ngày nào thế, nhưng rồi lại không ngày nào giống ngày nào.

Ban đầu, cậu còn dè dặt, nhưng giờ đã hoàn toàn mặc kệ thế gian, chỉ biết chìm đắm vào những cảm xúc mãnh liệt mà Tham Chỉ mang đến.

Dù cả hai đã gần gũi đến mức thế, nhưng những tiếng vọng trong tâm trí cậu vẫn không hề biến mất, mà ngược lại, càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

“Đè em xuống, yêu em, ngay ở nơi này…. Để hai chân em quàng qua đùi anh…”

Tham Chỉ cố tình ngồi chếch chếch để che đi tầm nhìn của người khác. Nhưng hiển nhiên là điều này quá đỗi thừa thãi, vị hành khách đang say sưa giấc nồng ở ghế bên trái chẳng thể nào thấy được những gì đang diễn ra ở ngay cạnh mình. Hà Hi Lân vùi đầu vào khu vực giữa hai chân của anh. Bàn tay Tham Chỉ túm lấy mái tóc đen của cậu: “Em quả là một học sinh xuất sắc…. Tiểu Hi. Anh không ngờ đây là lần đầu tiên em làm chuyện này đấy.”

“Ưm…a!” Chiếc xe đột nhiên giật nảy lên, khiến cây trụ trong miệng đâm sâu vào yết hầu cậu. Hà Hi Lân thoáng nhíu mày, hai bàn tay càng siết chặt lấy eo anh, cũng càng miệt mài mút mát.

Tham Chỉ kéo kéo chuỗi hạt tròn ngâm mình trong cơ thể Hà Hi Lân: “Hôm nay cũng vào dễ lắm, cơ thể em tuyệt thật đó.”

“Đừng dùng thứ này nữa, em muốn anh dùng thứ đó của anh kìa —”

Hà Hi Lân nhẹ dịch chuyển đầu mình. Vừa cố nén cảm giác khoang miệng bị sục sạo, chẹn cứng, vừa tận hưởng từng cơn khoái cảm mà chuỗi hạt tròn mang lại.

Rồi tưởng tượng cái cảnh thứ đang được âu yếm này giày xéo mình, lại liếm láp, lắc mông đầy *** đãng.

“Em nhiệt tình thật đó… Tiểu Hi, càng lúc càng phóng đãng, em không sợ người khác thấy sao? Ha…”

Thấy thì cứ thấy đi, khiến tất cả mọi người nhìn thấy bản chất của em —

“Ôm em đi, Chỉ đại ca, khiến tâm trí em mê mải, chỉ chất chứa bóng hình anh….”

“A… Nếu em cứ mút thế…”

Bàn tay trên đặt trên đầu bỗng nhiên đè xuống, Hà Hi Lân nghe rõ tiếng thở dốc xen giữa tiếng động cơ ù ù.

“Cho em, cho em hết đi — ”

Ngay lúc Tham Chỉ phun trào mọi cảm xúc vào miệng cậu, cũng là khi anh rút chuỗi hạt ra. Hà Hi Lân sung sướng đến run rẩy, quỳ rạp giữa hai chân anh, nước miếng và thứ dịch trắng đục trào ra khỏi khóe môi, thấm ướt chiếc quần của Tham Chỉ.

Cậu nuốt một hơi hết sạch, còn lưu luyến, liếm láp sạch sẽ những nơi còn vương lại chất dịch: “Ha…a… Chỉ đại ca…”

“Được rồi, em xuống xe đi….” Tham Chỉ nâng cằm cậu lên thì thấy gương mặt cậu bé nhìn mình đầy mơ màng, dịch thể và nước bọt rỏ ra khỏi khóe môi.

Anh dùng khăn lau đi phần chất lỏng rơi xuống đất, cười một tiếng rồi hôn nhẹ lên gò má đỏ lựng, thì thầm vào tai cậu một câu.

Câu nói ấy kéo tuột Hà Hi Lân về với thực tại, cậu trợn tròn mắt nhìn Tham Chỉ, mãi đến khi đã bước xuống xe rồi, cậu vẫn không thể nào tin nổi điều mình vừa được nghe —

“Muốn đi sâu vào trong em quá, Tiểu Hi.”

Giờ, Tham Chỉ luôn lên ở bến đầu tiên ở đầu khu phố, “Đi thêm một đoạn đường, là có thể được gặp em sớm hơn”, anh cười rộ lên và nói thế. Nghe vậy, Hà Hi Lân ngượng chín, mém điều giấu mặt vào cặp sách – thực ra, phần nhiều cũng là do thứ đang dán lấy “cậu nhỏ” bỗng nhiên rung kịch liệt.

Dù anh chỉ muốn đùa nghịch cơ thể cậu cũng không sao. Hà Hi Lân không biết hành vi biến thái này có ý nghĩa gì với Tham Chỉ, nhưng đối với một học sinh trung học phải chịu nhiều áp lực, lại đang trong độ tràn trề tinh lực như Hà Hi Lân, khoảng thời gian chưa đến một tiếng này là thời điểm duy nhất để cậu có thể xả mọi muộn phiền.

Cậu biết rõ mình đang làm gì. Việc đồng ý làm những chuyện này với anh, không phải là quyết định vội vã trong một phút bốc đồng, mụ mị.

Muốn quên đi mọi chuyện trong nhà, muốn xóa hết những vọng tưởng trên con đường học tập, muốn giải tỏa sự xao động của tuổi trẻ, muốn được dựa vào Tham Chỉ thêm chút nữa.

“Ưm…” Hôm nay, Tham Chỉ nhét một thứ có hình dạng kỳ quái vào trong cậu. Nhìn nó, Hà Hi Lân không khỏi chần chờ, thực sự có thể nhét vào sao?

“Đây là máy mát xa tuyến tiền liệt đó, … anh chờ mong giây phút em nuốt trọn nó vào người lắm…. Tiểu Hi.”

Chỉ với một câu nói ấy của Tham Chỉ, Hà Hi Lân liền ngoan ngoãn nghe theo.

Nhân lúc chưa có ai ngồi vào hàng cuối cùng, họ đã đưa được nó vào trong Hà Hi Lân.

Cậu đã quen với việc, ngày nào cũng có một thứ gì đó được đặt vào cơ thể mình. Vậy nên, dù cho giờ vật này đổi thành thứ khác – cây súng của một người đàn ông chẳng hạn – thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Vật thể cong cong kỳ quái đó chạm đúng vào điểm mẫn cảm của cậu, khiến Hà Hi Lân chỉ biết tựa vào vai Tham Chỉ, thở hổn hển. Phần đũng quần căng chặt và đau đớn.

Tham Chỉ liếc nhìn cặp tình nhân ngọt ngào ngồi ở hàng bên trái, lại đưa mắt về phía nhóm thanh niên  bốn người đang tíu tít nói chuyện phía trước, thì thầm: “Đừng nói gì…A.” Anh dựa lại gần Hà Hi Lân, đặt tay lên eo cậu: “Em có thích món đồ chơi mới này không? Tiểu Hi?”

“A…ưm…” khi thứ ấy bắt đầu rung lên, Hà Hi Lân suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi mình, cậu nghiến chặt lấy chiếc áo bành tô màu đen, nuốt tiếng rên rỉ xuống.

“Xem chừng là thích lắm, tuyệt quá, không uổng công anh đã chọn.” Tham Chỉ cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cậu đầu vẻ cưng nựng.

Cơn khoái cảm mãnh liệt như liều thuốc độc ăn mòn tâm trí Hà Hi Lân, dưới sự chỉ dẫn của Tham Chỉ, cậu lấy nơi đang cương cứng của mình ra, rồi ***g tay mình vào tay anh, cả hai cùng an ủi nó – hiện đang được chùm lên bởi một chiếc khăn tay.

Tham Chỉ ghé lại rủ rỉ bên tai cậu, Hà Hi Lân bỏ quên mọi âm thanh xung quanh, tâm trí cậu chỉ vang vọng những điều anh nói,  rồi cứ thế, chìm đắm trong hương trầm mộc mê mẩn.

Vào giây phút khoái cảm trào dâng Hà Hi Lân còn ngỡ mình sẽ ngất đi, cậu cảm thấy có gì đó nổ tung trong tâm trí mình.

Toàn thân uể oải, cậu nhắm mắt lại, nhấm nháp cảm giác cực khoái chưa kịp tan.

Có thé gì ấm nóng chạm vào bờ môi, cậu choàng mở mắt thì thấy anh đang liếm mút đôi môi mình.

“Hôn em, hôn em đi —  ”cậu hé miệng, khát vọng rằng anh sẽ vói lưỡi vào.

“A… Không được nha, phần thưởng chỉ có thế thôi.”

Thấy ánh nhìn ai oán của Hà Hi Lân, nụ cười trên gương mặt Tham Chỉ càng rạng rỡ: “Muốn anh hôn… thì em phải nói đúng khẩu lệnh nha.”

Gì cơ?

“Anh thích bé ngoan, nhưng càng thích bé nào dám thành thực, bạo gan một chút.”

Hà Hi Lân ủ rũ xuống xe, đôi chân cậu chếnh choáng.

Ý anh là, “có việc gì thì cứ nói ra” sao?

Nói hết những điều trong lòng…. Hà Hi Lân không đủ dũng cảm để làm điều đó.

Cậu có thể chơi đồ ngươi lớn trên xe bus cùng một người xa lạ, nhưng lại không dám giãi bày quan điểm của mình.

Nực cười thật…. như một kẻ điên vậy.

Mình khiến anh ấy thất vọng rồi. Hà Hi Lân nghĩ. Gương mặt méo xệch vì sự đau đớn, tê tái trong lòng.

“Đừng làm bố mẹ thất vọng.”

Câu nói ấy như một lời nguyền rủa.

Nói, sẽ khiến cha mẹ thất vọng. Không nói, lại khiến Tham Chỉ —

Có nên nói ra hay không?

Cậu biết, sẽ có ngày, mình phải dứt khoát lựa chọn, không được phép chần chừ nữa.

Nhưng cậu không ngờ là, ngày ấy lại đến nhanh chóng và đột nhiên như thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện