Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 11: Đả Thông Kinh Mạch
Hứa Sơn Cao rất muốn cao giọng hò hét. Giờ phút này, lưng hắn thẳng như cán bút, trong lòng càng kích động không thôi.
Ở đây, các đệ tử chính thức khác, nhất là người thanh niên cao lớn này sắc mặt mỗi người đều thay đổi, khó có thể tin nổi nhìn Hứa Sơn Cao.
“Hắn tự nhiên luyện chế được Thanh Tâm đan phẩm chất trung đẳng. Sao có thể như vậy được?”
Đây là ý nghĩ trong lòng những đệ tử chính thức đang ở đây.
Trưởng lão kia hồ nghi nhìn Hứa Sơn Cao, lại nhìn đan dược trong tay mình, rất nghi ngờ Thanh Tâm đan này có đúng là do Hứa Sơn Cao chế luyện ra hay không.
Dù sao hắn cũng biết trình độ của Hứa Sơn Cao. Cho dù để cho Hứa Sơn Cao trùng hợp chế luyện ra Thanh Tâm đan, cũng sẽ chỉ là Thanh Tâm đan phẩm chất hạ đẳng. Tuyệt đối không thể nào là phẩm chất trung đẳng.
Ngay cả rất nhiều đệ tử chính thức thứ hạng sát đầu, cao hơn Hứa Sơn Cao, cũng không có mấy người có thể chế luyện ra Thanh Tâm đan phẩm chất trung đẳng. Hứa Sơn Cao thứ hạng lót đáy làm thế nào có thể chế luyện ra được?
- Trưởng lão, viên đan dược này tuyệt đối không phải là do Hứa Sơn Cao chế luyện ra. Hắn nhất định đã cầu xin người nào đó giúp hắn chế luyện. Mong trưởng lão minh xét!
Người thanh niên cao lớn này đột nhiên nói nói.
Hứa Sơn Cao nghe vậy nhất thời nổi giận, quát:
- Thanh Tâm đan này chính là do bản thân ta chế luyện. Ngươi là đang nói xấu!
Người thanh niên cao lớn cười lạnh, nói:
- Người nào không biết Hứa Sơn Cao ngươi chỉ có thể chế luyện một ít đan dược phẩm chất hạ đẳng. Thanh Tâm đan này đạt tới phẩm chất trung đẳng, ngươi lại dám nói là ngươi chế luyện ra. Thực sự nực cười!
Sắc mặt Hứa Sơn Cao đỏ lên, hơi thở dồn dập, trừng mắt với người thanh niên cao lớn này.
Người thanh niên cao lớn căn bản hoàn toàn không có sợ hãi, vẻ mặt khinh thường nhìn Hứa Sơn Cao.
- Hứa Sơn Cao, ngươi nói thật đi. Viên đan dược này rốt cuộc có phải là do ngươi nhờ người chế luyện ra hay không?
Lão nhân kia cũng mở miệng hỏi. Hắn cũng không tin Hứa Sơn Cao có thể chế luyện ra Thanh Tâm đan phẩm chất trung đẳng.
Hứa Sơn Cao nghe vậy, thoáng sửng sốt. Hắn lập tức nhìn bốn phía, phát hiện không ngờ trên mặt mọi người đều lộ vẻ hoài nghi.
Trong lòng Hứa Sơn Cao bi ai. Hóa ra, bản thân mình ở trong các đệ tử chính thức lại bị người ta coi thường đến như vậy. Rõ ràng là đan dược mình chế luyện ra, lại không ai tin tưởng là mình chế luyện.
- Trưởng lão, để chứng minh viên đan dược này là do bản thân ta chế luyện, ta bằng lòng ở trước mặt mọi người chế luyện lại một lần. Nếu như thất bại, đệ tử cam tâm tình nguyện nhận bất kỳ trừng phạt nào!
Hứa Sơn Cao nói với lão nhân kia, giọng điệu âm vang có lực, trên mặt đầy kiên quyết.
Lão nhân và mọi người thoáng kinh ngạc. Hứa Sơn Cao này lại muốn ở trước mặt mọi người chế luyện đan dược. Đây chính là ép mình bước lên tuyệt lộ.
Người thanh niên cao lớn này lập tức nói:
- Trưởng lão, nếu Hứa sư đệ muốn chứng minh mình trong sạch, vậy làm như hắn mong muốn là được.
Hứa Sơn Cao xoay đầu lại, căm tức nhìn người thanh niên cao lớn này, nói:
- Nếu như ta thành công, ngươi phải quỳ xuống nói xin lỗi ta!
- Cái gì?
Người thanh niên cao lớn này không nghĩ tới Hứa Sơn Cao sẽ kéo mình vào, nhất thời có hơi do dự.
Hứa Sơn Cao cười lạnh, nói:
- Thế nào? Không dám sao?
Người thanh niên cao lớn cười giễu cợt một tiếng, nói:
- Ta còn sợ đệ tử hạ đẳng nhà ngươi sao? Được! Nếu như ngươi luyện chế thành công ra Thanh Tâm đan phẩm chất trung đẳng, ta lại quỳ xuống xin lỗi ngươi. Nhưng nếu như ngươi thất bại, ngươi lại phải quỳ gối trước mặt ta, học chó sủa hai tiếng!
- Một lời đã định!
Hứa Sơn Cao lạnh giọng nói.
Người thanh niên cao lớn cười lạnh, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Hứa Sơn Cao quỳ ở trước mặt mình học tiếng chó sủa. Trong lòng hắn đặc biệt hưng phấn.
Lão nhân kia không ngăn cản hai người, mà nhìn về phía Hứa Sơn Cao, nói:
- Lò luyện đan và dược thảo đều có sẵn. Hiện tại liền bắt đầu đi. Chỉ có điều ngươi phải hiểu được làm như thế sẽ có hậu quả gì.
Hứa Sơn Cao không chút do dự, nói:
- Đệ tử hiểu rõ.
Lão nhân gật đầu, dẫn theo mọi người đi tới một phòng luyện đan.
- Vào đi thôi.
Lão nhân chỉ vào phòng luyện đan, nói với Hứa Sơn Cao.
- Nếu như hối hận, hiện tại lại quỳ ở trước mặt ta, cũng không cần ngươi sủa tiếng chó.
Người thanh niên cao lớn chế nhạo cười nói.
Hứa Sơn Cao hừ lạnh một tiếng, không để ý tới lời châm chọc của người thanh niên cao lớn này, trực tiếp đi vào bên trong phòng luyện đan.
Lão nhân theo sát phía sau. Các đệ tử chính thức khác đều chờ ở bên ngoài phòng luyện đan.
Dù sao luyện đan chính là chuyện nghiêm túc, quá nhiều người rất dễ dàng khiến cho luyện đan sư bị ảnh hưởng.
Hai canh giờ sau, lão nhân kia từ bên trong phòng luyện đan đi ra, trong tay cầm một cái bình ngọc, trên mặt không lộ ra thần sắc gì.
Hứa Sơn Cao đi ở phía sau lão nhân, trên mặt có vẻ mệt mỏi không có cách nào che giấu được. Nhưng trong mắt hắn lại lộ vẻ mừng rỡ.
Mọi người bên ngoài thấy vậy, trong lòng đều thầm cả kinh. Nhất là người thanh niên cao lớn này, trong lòng càng thấp thỏm hơn.
“Sẽ không đâu! Hắn chẳng qua là đệ tử hạ đẳng, hơn nữa còn là rác rưởi lót đáy, không có khả năng chế luyện ra đan dược phẩm chất trung đẳng. Nhất định sẽ không làm được!”
Trong lòng người thanh niên không ngừng nói, nhưng vẻ vui mừng trên gương mặt Hứa Sơn Cao lại khiến cho lòng hắn càng bất an.
Tất cả mọi người nhìn lão nhân kia, chờ đợi hắn tuyên bố kết quả.
Lão nhân nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên thân người thanh niên cao lớn này, khẽ lắc đầu, thở dài, nói:
- Thành công.
Hai chữ thật đơn giản, lại giống như một tiếng sét đánh giữa đồng hoang, khiến những đệ tử chính thức ở đây đều kinh hãi.
Lão nhân không nhiều lời, lấy ra mấy viên Thanh Tâm đan do Hứa Sơn Cao vừa chế luyện ra. Quả nhiên giống như mấy viên trước đó, đều đạt tới phẩm chất trung đẳng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời sắc mặt người thanh niên cao lớn này trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Những người khác đều thương hại nhìn về phía người thanh niên cao lớn này, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn. May là đám người mình không đánh cược cùng Hứa Sơn Cao, bằng không mặt mũi này đều mất sạch.
Lúc này Hứa Sơn Cao tuy rằng mệt mỏi, nhưng trong lòng lại đặc biệt cao hứng. Một hơi oán khí uất nghẹn thật lâu, hôm nay có thể nói là hoàn toàn tiêu tan.
- Lâm Húc, ta thắng rồi. Ngươi có quỳ xuống hay không?
Hứa Sơn Cao đột nhiên tức giận hét lớn.
Người thanh niên cao lớn kia tên là Lâm Húc, thần sắc đặc biệt cứng đờ. Nghe được tiếng kêu của Hứa Sơn Cao, lại nhìn thấy những người khác đều cách xa mình, trong lòng hắn thầm bi ai, lập tức quỳ gối trước mặt Hứa Sơn Cao.
- Ta sai rồi!
Nhanh chóng nói xong câu đó, Lâm Húc liền vội vàng đứng dậy, cũng không quản cái gì cả, trực tiếp bỏ chạy.
Hứa Sơn Cao lộ vẻ tươi cười. Lâm Húc vẫn luôn rất khinh thường mình, hôm nay lại quỳ ở trước mặt mình nhận sai. Tuy rằng có thể nói là hai người đã kết ân oán, nhưng Hứa Sơn Cao cũng không quan tâm. Dù sao cơn giận đã trút được, tâm tình đặc biệt khoan khoái.
Đợi đến khi Hứa Sơn Cao trở lại chỗ ở của mình, nhìn thấy được Phương Lâm đang nhàn nhã tự tại nằm ở trên một cái ghế trúc.
Hứa Sơn Cao thấy vậy, nhất thời có phần không nói được gì. Không phải nói muốn luyện Thông Mạch đan sao? Thế nào lại nằm ở trong sân ngủ gật?
- Phương sư đệ, Phương sư đệ.
Hứa Sơn Cao kêu hai tiếng, tự nhiên không đánh thức được Phương Lâm. Chờ đi vào nhìn, hắn phát hiện Phương Lâm ngủ rất sâu, sắc mặt cũng có phần tái nhợt.
Hứa Sơn Cao hơi lo lắng, đi vào trong nhà cầm một tấm thảm đắp lên trên người Phương Lâm.
Đi tới bên cạnh lò luyện đan, Hứa Sơn Cao còn sờ vào lò luyện đan. Có hơi ấm, nói rõ Phương Lâm quả thật có sử dụng lò luyện đan.
“Ai, Phương sư đệ rốt cuộc vẫn là cảnh giới không đủ, sử dụng lò luyện đan tiêu hao tâm thần, đoán chừng là mệt muốn chết rồi.”
Trong lòng Hứa Sơn Cao thầm nghĩ.
Mãi đến chạng vạng tối, Phương Lâm mới chậm rãi tỉnh lại, sắc mặt đã dễ coi hơn rất nhiều.
- Phương sư đệ, cuối cùng ngươi đã tỉnh. Nếu như còn không tỉnh, ta cũng phải cầm đan dược tới cứu ngươi.
Hứa Sơn Cao ở bên cạnh, thở ra một hơi dài nói.
Phương Lâm nhìn trời. Trời đã gần tối rồi. Hắn lại nhìn Hứa Sơn Cao, nhếch miệng cười, đưa tay lấy từ trong người ra hai viên đan dược có ánh vàng rực rỡ êm dịu.
- Hứa sư huynh, đây là Thông Mạch đan đáp ứng cho sư huynh, chọn thời gian mà ăn vào.
Phương Lâm nói.
Hứa Sơn Cao kinh ngạc tiếp nhận hai viên đan dược. Hắn tập trung nhìn vào, phát hiện phẩm chất của hai viên đan dược này đặc biệt tốt, êm dịu no đủ, màu ánh sáng diễm lệ, mùi đan dược thuần hậu. Tuy rằng lấy trình độ của Hứa Sơn Cao không phán đoán ra được phẩm chất của Thông Mạch đan này, nhưng đoán được chí ít cũng là phẩm chất trung đẳng, rất có thể đạt tới thượng đẳng.
Nghĩ đến đây, Hứa Sơn Cao không khỏi kinh ngạc. Lúc hắn lại nhìn về phía Phương Lâm, giống như nhìn một quái vật.
- Đây là ngươi luyện?
Hứa Sơn Cao hỏi một vấn đề rất không có trình độ.
Phương Lâm trợn trừng mắt, cười nói:
- Tất nhiên là ta chế luyện. Chẳng lẽ Hứa sư huynh không tin sao?
Hứa Sơn Cao thầm nghĩ, ta đương nhiên không tin. Ngươi chẳng qua là đệ tử Đan Đồng mà thôi, chế luyện ra đan dược phẩm chất lại tốt như vậy. Điều này đổi lại người khác chắc hẳn sẽ càng chấn động hơn.
Nhưng Hứa Sơn Cao chí ít cũng nhìn thấy chỗ thần kỳ của Phương Lâm. Nếu không có Phương Lâm chỉ điểm, sợ rằng đến bây giờ Hứa Sơn Cao còn chưa chế luyện ra được Thanh Tâm đan. Cho nên lúc này tuy rằng kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa có quá mức thất thố.
- Phương sư đệ, ta rất nghi ngờ ngươi có phải là một thiên tài đan đạo, cố ý trốn ở trong đệ tử Đan Đồng hay không?
Hứa Sơn Cao có phần bất đắc dĩ nói.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ kinh ngạc:
- Điều này cũng bị sư huynh nhìn ra được?
-…
Thông Mạch đan được Phương Lâm chế luyện ra, tổng cộng có sáu viên. Cho Hứa Sơn Cao hai viên, Phương Lâm còn lại bốn viên.
Lấy tình trạng kinh mạch bế tắc của Phương Lâm, bốn viên Thông Mạch đan đủ để đả thông những kinh mạch bế tắc này.
Hứa Sơn Cao kể lại chuyện đánh cược giữa mình và Lâm Húc lúc ban ngày cho Phương Lâm nghe, trong lời nói đầy đắc ý.
- Hứa sư huynh, xem ra chúng ta đồng bệnh tương liên. Ta ở trong đệ tử Đan Đồng không được người coi trọng. Ngươi ở đệ tử chính thức này cũng giống như ta bị người xem nhẹ. Ôi, chúng ta thực sự là huynh đệ cùng cảnh ngộ.
Phương Lâm cảm thán nói.
- Với tư chất của Phương sư đệ, chắc chắn sẽ có một ngày trở nên nổi bật. Sư huynh ta xem như không có gì để trông cậy.
Hứa Sơn Cao nói.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai hắn, nói:
- Điều này lại không nhất định. Rất nhiều người đều tài lớn trưởng thành muộn. Ta thấy Hứa sư huynh là thuộc về loại tài lớn trưởng thành muộn kia đó.
Hứa Sơn Cao cười gượng:
- Ngươi cũng đừng an ủi ta.
Buổi tối, Phương Lâm và Hứa Sơn Cao không hẹn cùng uống Thông Mạch đan.
Chỉ có điều sau khi hai người ăn vào, tình hình lại không giống nhau. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Sơn Cao đã đả thông mấy kinh mạch bế tắc trong cơ thể. Ba mươi sáu đường mạch lớn hoàn toàn thông suốt. Toàn thân đều có cảm giác giống như thăng hoa.
Phương Lâm lại liên tiếp ba ngày đều bế quan, tiêu hóa dược lực của Thông Mạch đan, không ngừng đả thông kinh mạch bế tắc.
Đợi đến ngày thứ tư, Phương Lâm cuối cùng mới xuất quan. Kinh mạch bế tắc trong cơ thể cũng được đả thông, đồng thời bất ngờ đả thông một mạch bảy mươi hai mạch.
Cơ thể người có ba mươi sáu mạch lớn, bảy mươi hai mạch nhỏ. Mặt khác còn có vô số mạch nhánh không đáng kể khác.
Trong đó, bảy mươi hai mạch nhỏ là hoàn toàn bế tắc. Ba mươi sáu mạch lớn cũng chỉ có mười tám mạch thông.
Tu luyện võ đạo, giai đoạn đầu quan trọng nhất chính là đả thông những kinh mạch bế tắc, bắt đầu từ ba mươi sáu mạch, lao thẳng đến bảy mươi hai mạch hoàn toàn đả thông.
Ở đây, các đệ tử chính thức khác, nhất là người thanh niên cao lớn này sắc mặt mỗi người đều thay đổi, khó có thể tin nổi nhìn Hứa Sơn Cao.
“Hắn tự nhiên luyện chế được Thanh Tâm đan phẩm chất trung đẳng. Sao có thể như vậy được?”
Đây là ý nghĩ trong lòng những đệ tử chính thức đang ở đây.
Trưởng lão kia hồ nghi nhìn Hứa Sơn Cao, lại nhìn đan dược trong tay mình, rất nghi ngờ Thanh Tâm đan này có đúng là do Hứa Sơn Cao chế luyện ra hay không.
Dù sao hắn cũng biết trình độ của Hứa Sơn Cao. Cho dù để cho Hứa Sơn Cao trùng hợp chế luyện ra Thanh Tâm đan, cũng sẽ chỉ là Thanh Tâm đan phẩm chất hạ đẳng. Tuyệt đối không thể nào là phẩm chất trung đẳng.
Ngay cả rất nhiều đệ tử chính thức thứ hạng sát đầu, cao hơn Hứa Sơn Cao, cũng không có mấy người có thể chế luyện ra Thanh Tâm đan phẩm chất trung đẳng. Hứa Sơn Cao thứ hạng lót đáy làm thế nào có thể chế luyện ra được?
- Trưởng lão, viên đan dược này tuyệt đối không phải là do Hứa Sơn Cao chế luyện ra. Hắn nhất định đã cầu xin người nào đó giúp hắn chế luyện. Mong trưởng lão minh xét!
Người thanh niên cao lớn này đột nhiên nói nói.
Hứa Sơn Cao nghe vậy nhất thời nổi giận, quát:
- Thanh Tâm đan này chính là do bản thân ta chế luyện. Ngươi là đang nói xấu!
Người thanh niên cao lớn cười lạnh, nói:
- Người nào không biết Hứa Sơn Cao ngươi chỉ có thể chế luyện một ít đan dược phẩm chất hạ đẳng. Thanh Tâm đan này đạt tới phẩm chất trung đẳng, ngươi lại dám nói là ngươi chế luyện ra. Thực sự nực cười!
Sắc mặt Hứa Sơn Cao đỏ lên, hơi thở dồn dập, trừng mắt với người thanh niên cao lớn này.
Người thanh niên cao lớn căn bản hoàn toàn không có sợ hãi, vẻ mặt khinh thường nhìn Hứa Sơn Cao.
- Hứa Sơn Cao, ngươi nói thật đi. Viên đan dược này rốt cuộc có phải là do ngươi nhờ người chế luyện ra hay không?
Lão nhân kia cũng mở miệng hỏi. Hắn cũng không tin Hứa Sơn Cao có thể chế luyện ra Thanh Tâm đan phẩm chất trung đẳng.
Hứa Sơn Cao nghe vậy, thoáng sửng sốt. Hắn lập tức nhìn bốn phía, phát hiện không ngờ trên mặt mọi người đều lộ vẻ hoài nghi.
Trong lòng Hứa Sơn Cao bi ai. Hóa ra, bản thân mình ở trong các đệ tử chính thức lại bị người ta coi thường đến như vậy. Rõ ràng là đan dược mình chế luyện ra, lại không ai tin tưởng là mình chế luyện.
- Trưởng lão, để chứng minh viên đan dược này là do bản thân ta chế luyện, ta bằng lòng ở trước mặt mọi người chế luyện lại một lần. Nếu như thất bại, đệ tử cam tâm tình nguyện nhận bất kỳ trừng phạt nào!
Hứa Sơn Cao nói với lão nhân kia, giọng điệu âm vang có lực, trên mặt đầy kiên quyết.
Lão nhân và mọi người thoáng kinh ngạc. Hứa Sơn Cao này lại muốn ở trước mặt mọi người chế luyện đan dược. Đây chính là ép mình bước lên tuyệt lộ.
Người thanh niên cao lớn này lập tức nói:
- Trưởng lão, nếu Hứa sư đệ muốn chứng minh mình trong sạch, vậy làm như hắn mong muốn là được.
Hứa Sơn Cao xoay đầu lại, căm tức nhìn người thanh niên cao lớn này, nói:
- Nếu như ta thành công, ngươi phải quỳ xuống nói xin lỗi ta!
- Cái gì?
Người thanh niên cao lớn này không nghĩ tới Hứa Sơn Cao sẽ kéo mình vào, nhất thời có hơi do dự.
Hứa Sơn Cao cười lạnh, nói:
- Thế nào? Không dám sao?
Người thanh niên cao lớn cười giễu cợt một tiếng, nói:
- Ta còn sợ đệ tử hạ đẳng nhà ngươi sao? Được! Nếu như ngươi luyện chế thành công ra Thanh Tâm đan phẩm chất trung đẳng, ta lại quỳ xuống xin lỗi ngươi. Nhưng nếu như ngươi thất bại, ngươi lại phải quỳ gối trước mặt ta, học chó sủa hai tiếng!
- Một lời đã định!
Hứa Sơn Cao lạnh giọng nói.
Người thanh niên cao lớn cười lạnh, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Hứa Sơn Cao quỳ ở trước mặt mình học tiếng chó sủa. Trong lòng hắn đặc biệt hưng phấn.
Lão nhân kia không ngăn cản hai người, mà nhìn về phía Hứa Sơn Cao, nói:
- Lò luyện đan và dược thảo đều có sẵn. Hiện tại liền bắt đầu đi. Chỉ có điều ngươi phải hiểu được làm như thế sẽ có hậu quả gì.
Hứa Sơn Cao không chút do dự, nói:
- Đệ tử hiểu rõ.
Lão nhân gật đầu, dẫn theo mọi người đi tới một phòng luyện đan.
- Vào đi thôi.
Lão nhân chỉ vào phòng luyện đan, nói với Hứa Sơn Cao.
- Nếu như hối hận, hiện tại lại quỳ ở trước mặt ta, cũng không cần ngươi sủa tiếng chó.
Người thanh niên cao lớn chế nhạo cười nói.
Hứa Sơn Cao hừ lạnh một tiếng, không để ý tới lời châm chọc của người thanh niên cao lớn này, trực tiếp đi vào bên trong phòng luyện đan.
Lão nhân theo sát phía sau. Các đệ tử chính thức khác đều chờ ở bên ngoài phòng luyện đan.
Dù sao luyện đan chính là chuyện nghiêm túc, quá nhiều người rất dễ dàng khiến cho luyện đan sư bị ảnh hưởng.
Hai canh giờ sau, lão nhân kia từ bên trong phòng luyện đan đi ra, trong tay cầm một cái bình ngọc, trên mặt không lộ ra thần sắc gì.
Hứa Sơn Cao đi ở phía sau lão nhân, trên mặt có vẻ mệt mỏi không có cách nào che giấu được. Nhưng trong mắt hắn lại lộ vẻ mừng rỡ.
Mọi người bên ngoài thấy vậy, trong lòng đều thầm cả kinh. Nhất là người thanh niên cao lớn này, trong lòng càng thấp thỏm hơn.
“Sẽ không đâu! Hắn chẳng qua là đệ tử hạ đẳng, hơn nữa còn là rác rưởi lót đáy, không có khả năng chế luyện ra đan dược phẩm chất trung đẳng. Nhất định sẽ không làm được!”
Trong lòng người thanh niên không ngừng nói, nhưng vẻ vui mừng trên gương mặt Hứa Sơn Cao lại khiến cho lòng hắn càng bất an.
Tất cả mọi người nhìn lão nhân kia, chờ đợi hắn tuyên bố kết quả.
Lão nhân nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên thân người thanh niên cao lớn này, khẽ lắc đầu, thở dài, nói:
- Thành công.
Hai chữ thật đơn giản, lại giống như một tiếng sét đánh giữa đồng hoang, khiến những đệ tử chính thức ở đây đều kinh hãi.
Lão nhân không nhiều lời, lấy ra mấy viên Thanh Tâm đan do Hứa Sơn Cao vừa chế luyện ra. Quả nhiên giống như mấy viên trước đó, đều đạt tới phẩm chất trung đẳng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời sắc mặt người thanh niên cao lớn này trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Những người khác đều thương hại nhìn về phía người thanh niên cao lớn này, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn. May là đám người mình không đánh cược cùng Hứa Sơn Cao, bằng không mặt mũi này đều mất sạch.
Lúc này Hứa Sơn Cao tuy rằng mệt mỏi, nhưng trong lòng lại đặc biệt cao hứng. Một hơi oán khí uất nghẹn thật lâu, hôm nay có thể nói là hoàn toàn tiêu tan.
- Lâm Húc, ta thắng rồi. Ngươi có quỳ xuống hay không?
Hứa Sơn Cao đột nhiên tức giận hét lớn.
Người thanh niên cao lớn kia tên là Lâm Húc, thần sắc đặc biệt cứng đờ. Nghe được tiếng kêu của Hứa Sơn Cao, lại nhìn thấy những người khác đều cách xa mình, trong lòng hắn thầm bi ai, lập tức quỳ gối trước mặt Hứa Sơn Cao.
- Ta sai rồi!
Nhanh chóng nói xong câu đó, Lâm Húc liền vội vàng đứng dậy, cũng không quản cái gì cả, trực tiếp bỏ chạy.
Hứa Sơn Cao lộ vẻ tươi cười. Lâm Húc vẫn luôn rất khinh thường mình, hôm nay lại quỳ ở trước mặt mình nhận sai. Tuy rằng có thể nói là hai người đã kết ân oán, nhưng Hứa Sơn Cao cũng không quan tâm. Dù sao cơn giận đã trút được, tâm tình đặc biệt khoan khoái.
Đợi đến khi Hứa Sơn Cao trở lại chỗ ở của mình, nhìn thấy được Phương Lâm đang nhàn nhã tự tại nằm ở trên một cái ghế trúc.
Hứa Sơn Cao thấy vậy, nhất thời có phần không nói được gì. Không phải nói muốn luyện Thông Mạch đan sao? Thế nào lại nằm ở trong sân ngủ gật?
- Phương sư đệ, Phương sư đệ.
Hứa Sơn Cao kêu hai tiếng, tự nhiên không đánh thức được Phương Lâm. Chờ đi vào nhìn, hắn phát hiện Phương Lâm ngủ rất sâu, sắc mặt cũng có phần tái nhợt.
Hứa Sơn Cao hơi lo lắng, đi vào trong nhà cầm một tấm thảm đắp lên trên người Phương Lâm.
Đi tới bên cạnh lò luyện đan, Hứa Sơn Cao còn sờ vào lò luyện đan. Có hơi ấm, nói rõ Phương Lâm quả thật có sử dụng lò luyện đan.
“Ai, Phương sư đệ rốt cuộc vẫn là cảnh giới không đủ, sử dụng lò luyện đan tiêu hao tâm thần, đoán chừng là mệt muốn chết rồi.”
Trong lòng Hứa Sơn Cao thầm nghĩ.
Mãi đến chạng vạng tối, Phương Lâm mới chậm rãi tỉnh lại, sắc mặt đã dễ coi hơn rất nhiều.
- Phương sư đệ, cuối cùng ngươi đã tỉnh. Nếu như còn không tỉnh, ta cũng phải cầm đan dược tới cứu ngươi.
Hứa Sơn Cao ở bên cạnh, thở ra một hơi dài nói.
Phương Lâm nhìn trời. Trời đã gần tối rồi. Hắn lại nhìn Hứa Sơn Cao, nhếch miệng cười, đưa tay lấy từ trong người ra hai viên đan dược có ánh vàng rực rỡ êm dịu.
- Hứa sư huynh, đây là Thông Mạch đan đáp ứng cho sư huynh, chọn thời gian mà ăn vào.
Phương Lâm nói.
Hứa Sơn Cao kinh ngạc tiếp nhận hai viên đan dược. Hắn tập trung nhìn vào, phát hiện phẩm chất của hai viên đan dược này đặc biệt tốt, êm dịu no đủ, màu ánh sáng diễm lệ, mùi đan dược thuần hậu. Tuy rằng lấy trình độ của Hứa Sơn Cao không phán đoán ra được phẩm chất của Thông Mạch đan này, nhưng đoán được chí ít cũng là phẩm chất trung đẳng, rất có thể đạt tới thượng đẳng.
Nghĩ đến đây, Hứa Sơn Cao không khỏi kinh ngạc. Lúc hắn lại nhìn về phía Phương Lâm, giống như nhìn một quái vật.
- Đây là ngươi luyện?
Hứa Sơn Cao hỏi một vấn đề rất không có trình độ.
Phương Lâm trợn trừng mắt, cười nói:
- Tất nhiên là ta chế luyện. Chẳng lẽ Hứa sư huynh không tin sao?
Hứa Sơn Cao thầm nghĩ, ta đương nhiên không tin. Ngươi chẳng qua là đệ tử Đan Đồng mà thôi, chế luyện ra đan dược phẩm chất lại tốt như vậy. Điều này đổi lại người khác chắc hẳn sẽ càng chấn động hơn.
Nhưng Hứa Sơn Cao chí ít cũng nhìn thấy chỗ thần kỳ của Phương Lâm. Nếu không có Phương Lâm chỉ điểm, sợ rằng đến bây giờ Hứa Sơn Cao còn chưa chế luyện ra được Thanh Tâm đan. Cho nên lúc này tuy rằng kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa có quá mức thất thố.
- Phương sư đệ, ta rất nghi ngờ ngươi có phải là một thiên tài đan đạo, cố ý trốn ở trong đệ tử Đan Đồng hay không?
Hứa Sơn Cao có phần bất đắc dĩ nói.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ kinh ngạc:
- Điều này cũng bị sư huynh nhìn ra được?
-…
Thông Mạch đan được Phương Lâm chế luyện ra, tổng cộng có sáu viên. Cho Hứa Sơn Cao hai viên, Phương Lâm còn lại bốn viên.
Lấy tình trạng kinh mạch bế tắc của Phương Lâm, bốn viên Thông Mạch đan đủ để đả thông những kinh mạch bế tắc này.
Hứa Sơn Cao kể lại chuyện đánh cược giữa mình và Lâm Húc lúc ban ngày cho Phương Lâm nghe, trong lời nói đầy đắc ý.
- Hứa sư huynh, xem ra chúng ta đồng bệnh tương liên. Ta ở trong đệ tử Đan Đồng không được người coi trọng. Ngươi ở đệ tử chính thức này cũng giống như ta bị người xem nhẹ. Ôi, chúng ta thực sự là huynh đệ cùng cảnh ngộ.
Phương Lâm cảm thán nói.
- Với tư chất của Phương sư đệ, chắc chắn sẽ có một ngày trở nên nổi bật. Sư huynh ta xem như không có gì để trông cậy.
Hứa Sơn Cao nói.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai hắn, nói:
- Điều này lại không nhất định. Rất nhiều người đều tài lớn trưởng thành muộn. Ta thấy Hứa sư huynh là thuộc về loại tài lớn trưởng thành muộn kia đó.
Hứa Sơn Cao cười gượng:
- Ngươi cũng đừng an ủi ta.
Buổi tối, Phương Lâm và Hứa Sơn Cao không hẹn cùng uống Thông Mạch đan.
Chỉ có điều sau khi hai người ăn vào, tình hình lại không giống nhau. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Sơn Cao đã đả thông mấy kinh mạch bế tắc trong cơ thể. Ba mươi sáu đường mạch lớn hoàn toàn thông suốt. Toàn thân đều có cảm giác giống như thăng hoa.
Phương Lâm lại liên tiếp ba ngày đều bế quan, tiêu hóa dược lực của Thông Mạch đan, không ngừng đả thông kinh mạch bế tắc.
Đợi đến ngày thứ tư, Phương Lâm cuối cùng mới xuất quan. Kinh mạch bế tắc trong cơ thể cũng được đả thông, đồng thời bất ngờ đả thông một mạch bảy mươi hai mạch.
Cơ thể người có ba mươi sáu mạch lớn, bảy mươi hai mạch nhỏ. Mặt khác còn có vô số mạch nhánh không đáng kể khác.
Trong đó, bảy mươi hai mạch nhỏ là hoàn toàn bế tắc. Ba mươi sáu mạch lớn cũng chỉ có mười tám mạch thông.
Tu luyện võ đạo, giai đoạn đầu quan trọng nhất chính là đả thông những kinh mạch bế tắc, bắt đầu từ ba mươi sáu mạch, lao thẳng đến bảy mươi hai mạch hoàn toàn đả thông.
Bình luận truyện