Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 16: Danh Tiếng Của Hứa Sơn Cao



Nghe vậy, Hứa Sơn Cao nhất thời nổi giận nói:

- Hác sư huynh, ta luyện đan cho sư huynh, tất nhiên là cần thù lao. Chẳng lẽ Hác sư huynh muốn khi dễ người khác sao?

Sắc mặt Hác Như Long ửng đỏ, có phần tức giận thở hổn hển nói:

- Ta đã nói hôm nay quên, ngày mai nhất định trả lại cho ngươi.

Hứa Sơn Cao trực tiếp ngăn cản ở trước mặt Hác Như Long, không cho hắn ra khỏi viện của mình.

- Hác sư huynh, đệ tử Đan tông chúng ta luyện đan cho đệ tử Võ tông các ngươi, thời gian qua đều làm theo nhu cầu. Hành vi của Hác sư huynh hôm nay, sợ là muốn phá hỏng quy củ. Hứa Sơn Cao ta không đáp ứng, đệ tử Đan tông ta sợ rằng cũng sẽ không đáp ứng.

Hứa Sơn Cao nhìn chằm chằm vào Hác Như Long, lạnh lùng nói.

Trong lòng Hác Như Long thầm tức giận. Nếu như là bình thường Hứa Sơn Cao dám nói chuyện với hắn như thế, hắn đã sớm một tát đánh qua.

Nhưng lúc này Hác Như Long đuối lý. Cầm đan dược người ta chế luyện lại không giao thù lao, vốn chính là không hợp quy củ. Nếu như còn ra tay đánh Hứa Sơn Cao, vậy thật sự sẽ lớn chuyện.

Quy định hai tông làm theo nhu cầu đã được lưu lại từ rất sớm, trở thành nhận thức chung. Bất kỳ một đệ tử Võ tông nào cũng không thể cầm đan dược do đệ tử Đan tông chế luyện lại không giao thù lao. Nếu thật làm như vậy, sẽ bị tất cả đệ tử Đan tông đưa vào sổ đen, sau này cũng sẽ không có đệ tử Đan tông nào luyện đan cho hắn.

Hác Như Long cũng không dám làm người đứng đầu thiên cổ. Nếu như thật sự ầm ĩ làm lớn chuyện, sau này hắn đừng mong nhờ đệ tử Đan tông khác luyện đan.

Đối mặt với Hứa Sơn Cao quyết không buông tha, Hác Như Long thực sự cảm thấy đau đầu, lập tức nói:

- Vậy ngươi muốn thế nào? Bằng không ta không lấy đan dược này nữa.

Hứa Sơn Cao vừa nghe, càng thêm tức giận, nói:

- Hác sư huynh đang đùa ta sao? Ta phí công phí sức luyện đan cho sư huynh, ba ngày cũng không có chợp mắt. Sư huynh nói một câu không cần là xong sao? Đi thôi. Chúng ta đến chỗ của trưởng lão nói cho ra lẽ.

Nói xong, hắn lại muốn lôi kéo Hác Như Long đi ra ngoài.

Hác Như Long nghe thấy vậy thực sự hoảng sợ, vội vàng hất tay Hứa Sơn Cao ra, hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Sơn Cao, nói:

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Hứa Sơn Cao cau mày, nói:

- Như vậy đi, đan dược ngươi lấy đi. Chỉ có điều ngươi phải viết một giấy nợ. Nếu như ngày mai không đưa thù lao tới, ta sẽ cầm giấy nợ đi tìm trưởng lão, sau đó tới Võ tông các ngươi đòi một công đạo.

Hác Như Long thực sự bị Hứa Sơn Cao làm cho tức giận đến ngứa răng, hận không thể hung hăng đánh Hứa Sơn Cao mấy quyền.

- Sư huynh muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh ta sao? Ta lại nói cho sư huynh biết, nếu như sư huynh đánh ta, ta lại qua tìm trưởng lão.

Hứa Sơn Cao nhìn thấy sắc mặt Hác Như Long xám xịt, vội lui về phía sau mấy bước, có chút căng thẳng nói.

Hác Như Long một bụng đầy lửa giận không có chỗ phát tiết, càng nhìn Hứa Sơn Cao này càng cảm thấy đáng giận, lập tức quát lớn:

- Viết thì viết. Cầm giấy bút tới đây.

Hứa Sơn Cao không hề động đậy, mà nhìn chằm chằm vào Hác Như Long nói:

- Ta sợ ta quay người lại, sư huynh liền bỏ chạy. Sư huynh theo ta tiến vào.

- …

Hác Như Long không có cách nào, theo Hứa Sơn Cao đi vào trong phòng, viết một tờ giấy nợ.

- Giấy nợ viết xong, ta đi.

Hác Như Long không muốn ở lại chỗ này dù chỉ một khắc. Hắn cầm đan dược vội vàng rời khỏi viện của Hứa Sơn Cao.

Hứa Sơn Cao cũng không ngăn cản, vui vẻ cất tờ giấy nợ đi.

Ngày hôm sau, Hác Như Long này quả nhiên tới, đồng thời mang đến một thanh đoản kiếm tinh xảo màu xanh lục, làm thù lao trả cho Dưỡng Khí đan.

Hứa Sơn Cao thưởng thức thanh đoản kiếm màu xanh lục này, ngoài mặt cũng không nói là có thoả mãn hay không.

Hác Như Long không nhịn được, nói:

- Đây là đoản kiếm được làm từ Bích Thủy Kim, đủ để đổi một bình Dưỡng Khí đan của ngươi.

Vừa nghe là đoản kiếm làm từ Bích Thủy Kim, Hứa Sơn Cao nhất thời lộ vẻ vui mừng, đắc ý cất thanh đoản kiếm vào trong người.

- Đưa giấy nợ cho ta.

Hác Như Long đưa tay nói.

Hứa Sơn Cao theo lời, đưa giấy nợ cho Hác Như Long. Hác Như Long lập tức xé nó thành mảnh nhỏ, sau đó xoay người rời đi.

- Họ Hứa kia, thanh đoản kiếm này của ta không dễ cầm như vậy đâu.

Lúc sắp ra khỏi viện, Hác Như Long quay đầu lại, trong lời nói mang theo một sự u ám.

Trong lòng Hứa Sơn Cao chợt căng thẳng. Hắn biết Hác Như Long nhất định sẽ không từ bỏ ý định, chắc hẳn còn muốn tới gây phiền phức cho mình.

Hác Như Long đi, Hứa Sơn Cao lại lấy thanh đoản kiếm làm từ Bích Thủy Kim ra, càng nhìn càng thích.

Tuy rằng luyện đan sư không có nhu cầu gì quá lớn đối với loại vũ khí này, nhưng đoản kiếm Bích Thủy Kim này lại có giá trị xa xỉ, hơn nữa vô cùng sắc bén. Đâm vào cơ thể người, trong lúc nhất thời sẽ không khiến cho người ta đau đớn, nhưng sau đó máu chảy như trút nước. Thủ đoạn bình thường khó có thể cầm máu.

Hứa Sơn Cao thận trọng sử dụng Bách Bộ Tương quấn chặt lấy thanh đoản kiếm, sau đó gài ở bên thắt lưng. Hắn lại tiến vào phòng luyện đan nghiên cứu sách cổ và ngọc giản Phương Lâm cho hắn.

Liên tiếp bảy ngày, Phương Lâm đều không bước ra khỏi cửa phòng một bước. Hứa Sơn Cao vốn hơi lo lắng, muốn vào xem thử, nhưng lại sợ mình đột nhiên tiến vào trong sẽ làm phiền đến Phương Lâm. Bởi vậy hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mãi đến sẩm tối ngày thứ mười Phương Lâm bế quan, Phương Lâm mở cửa phòng ra. Phương Lâm tinh khí mười phần đi ra, sắc mặt hồng nhuận, hít một hơi dài.

- Phương sư đệ, ngươi cuối cùng cũng đi ra!

Hứa Sơn Cao nghe được động tĩnh, cũng vội vàng từ bên trong phòng luyện đan chạy đến. Nhìn thấy Phương Lâm, hắn nhất thời vui vẻ nói.

Phương Lâm gật đầu, trên mặt tươi cười, nói:

- Vận khí không tệ, đột phá đến Nhân Nguyên tam trọng.

Hứa Sơn Cao nhìn Phương Lâm từ trên xuống dưới. Mặc dù chỉ là đột phá một tầng cảnh giới nhỏ, nhưng cảm giác toàn thân Phương Lâm đều tinh thần rất nhiều.

- Chúc mừng Phương sư đệ.

Hứa Sơn Cao vừa cười vừa nói.

Phương Lâm khoát tay, nói:

- Chỉ là Nhân Nguyên tam trọng mà thôi. Ở trong đệ tử Đan Đồng, ngay cả trung bình cũng không được tính tới.

Hứa Sơn Cao nghiêm mặt nói:

- Không thể nói như vậy được. Dù sao Phương sư đệ nhập môn trong thời gian ngắn đã có đột phá. Đây là một khởi đầu tốt. Hơn nữa lấy thành tựu luyện đan của Phương sư đệ, nâng cao cảnh giới là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Hai người nói chuyện với nhau một lát. Ngay sau đó, Phương Lâm liền cùng Hứa Sơn Cao tiến vào phòng luyện đan, chỉ điểm cho Hứa Sơn Cao luyện đan.

Thiên phú luyện đan của Hứa Sơn Cao rất bình thường. Đương nhiên đây là bản thân Hứa Sơn Cao cảm thấy vậy. Mà ở trong mắt Phương Lâm, Hứa Sơn Cao ngay cả bình thường cũng không tính.

Không nói khách khí, thiên phú của Hứa Sơn Cao quả thực chính là nát bét. Nếu như đặt ở bên trong Đan Thánh cung của Phương Lâm kiếp trước, ngay cả đệ tử canh gác cửa lớn cũng mạnh hơn Hứa Sơn Cao.

Trong quá trình chỉ điểm cho Hứa Sơn Cao, Phương Lâm gần như cố nén kích động muốn mắng chửi người. Đã thấy người ngu, nhưng chưa từng thấy kẻ nào ngu như vậy.

Cũng may Phương Lâm hiểu rõ, mình dù sao đã từng là Đan Tôn, bình thường nhìn thấy không phải thiên thảo đan đạo thì chính là đại sư đan đạo. Hứa Sơn Cao như vậy tất nhiên không lọt được vào trong mắt.

- Nhìn lửa, luyện đan sức lửa là quan trọng nhất. Một chút cũng không thể sai được!

- Trình tự dược liệu không nên làm sai lệch. Một trình tự sai, tất cả dược liệu đều sẽ lãng phí.

- Ngươi có thể xem thật kỹ phương pháp luyện đan hay không? Tỷ lệ bào chế dược liệu này như vậy sao?



Liên tục một tháng, Phương Lâm đều dốc hết sức chỉ điểm cho Hứa Sơn Cao. Thời gian đầu Hứa Sơn Cao bị Phương Lâm mắng thảm. Nhưng một tháng sau cũng có hiệu quả. Trước kia Hứa Sơn Cao không dễ dàng chế luyện đan dược thành công. Hiện tại xác xuất thành công đã là gần chín phần.

Dưới sự dạy dỗ của Phương Lâm, Hứa Sơn Cao cũng bắt đầu thử chế luyện Dưỡng Khí đan. Chỉ có điều xác xuất thành công thật sự quá thấp. Chế luyện mười lần, vận khí tốt mới thành công có một lần. Hơn nữa phẩm chất rất kém cỏi, miễn cưỡng đạt tới phẩm chất hạ đẳng.

Chỉ có điều đối với Hứa Sơn Cao mà nói, có thể chế luyện ra Dưỡng Khí đan, hắn đã đặc biệt kích động. Dù sao đây là đan dược ngay cả rất nhiều đệ tử trung đẳng cũng không luyện ra.

Dựa theo lời Phương Lâm nói, Hứa Sơn Cao chế luyện ra Dưỡng Khí đan, căn bản cũng không có thể gọi là đan dược, chỉ có thể xem như là cặn thuốc được viên tròn.

Mà trong lúc Phương Lâm chỉ đạo Hứa Sơn Cao luyện đan, đồng thời cũng thường có đệ tử Võ tông tìm đến Hứa Sơn Cao nhờ luyện đan.

Nếu là trước kia, Hứa Sơn Cao tất nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái. Dù sao mình chỉ là đệ tử hạ đẳng, những đệ tử Võ tông kia muốn tìm người nhờ luyện đan, cũng sẽ không tới tìm mình.

Nhưng Hứa Sơn Cao đã biết, những người này chắc hẳn tám chín phần là do Lâm Húc và Hác Như Long tìm tới, cố ý gây khó dễ cho mình. Chỉ cần mình không luyện ra đan dược bọn họ cần, bọn họ sẽ trắng trợn tuyên bố ra ngoài, khiến cho mình trở thành trò cười của Đan tông.

Nếu là trước kia, Hứa Sơn Cao tất nhiên không có cách nào hóa giải. Nhưng lúc này có Phương Lâm giúp đỡ, Hứa Sơn Cao có thể nói là binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, ai đến cũng không cự tuyệt.

Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Hứa Sơn Cao hoàn thành rất nhiều nhờ cậy luyện đan của các đệ tử Võ tông, trong lúc nhất thời danh tiếng ngược lại vang dội hơn rất nhiều. Rất nhiều đệ tử Võ tông đều biết, ở Đan tông có một đệ tử chính thức hạ đẳng có thể chế luyện rất nhiều đan dược, hơn nữa phẩm chất rất tốt.

Lâm Húc và Hác Như Long hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ vốn muốn gây khó dễ cho Hứa Sơn Cao, nhưng không ngờ trái lại khiến cho Hứa Sơn Cao mượn điều này danh tiếng vang dội. Một ít đệ tử Võ tông hâm mộ tiếng tăm đi tới tìm Hứa Sơn Cao nhờ luyện đan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện