Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 39: Lần Đầu Tiên Buôn Bán Đan Dược



Phương Lâm ở trong viện của mình trồng thảo dược. Tất cả những thảo dược này mới vừa trồng xuống, đã thể hiện ra sức sống dạt dào.

Điều này đều nhờ vào thân thể cây khô gặp mùa xuân của Phương Lâm. Cây non đã qua tay của hắn trồng xuống, đều tràn đầy sinh khí, tốc độ sinh trưởng cũng nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.

Trồng thảo dược là một chuyện cần đặc biệt chú ý, sẽ không dễ dàng hơn luyện đan.

Thậm chí cần phải tập trung nhiều tâm huyết trong thời gian dài hơn luyện đan.

Một luyện đan sư tốt tất nhiên cũng là một nông dược sư tốt.

Năm đó khi Phương Lâm ở Đan Thánh cung, cũng trồng thảo dược trong một khoảng thời gian rất dài. Thậm chí một lần cảm thấy quá hứng thú, hắn thiếu chút nữa bỏ quên chuyện luyện đan.

Tuy rằng rất lâu không trồng, nhưng lúc này hắn trồng cũng có phần thuận buồm xuôi gió.

Chỉ có điều, kiếp trước khi ở Đan Thánh cung, điều kiện trồng thảo dược đầu tiên vượt xa so với hiện tại là linh điền.

Đất đai nắm giữ linh khí thiên địa, có thể làm cho dược liệu càng sinh trưởng khỏe mạnh hơn.

Còn nữa, chính là dùng linh dịch tước nước. Chỉ có điều, loại linh dịch này đặc biệt hiếm có, ngoại trừ do thiên địa sinh ra, phần nhiều lại được pha chế ra.

Lấy các loại dược liệu tập trung lại chế biến linh dịch, sau khi pha loãng tước ở trong ruộng thuốc, cũng có thể kích thích dược liệu sinh trưởng, đồng thời khiến cho dược lực của dược liệu được nâng cao rất nhiều.

Ngoài ra còn có trận pháp. Cao minh nhất chính là trận pháp thời gian, lấy lực của trận pháp cực kỳ cường đại khiến thời gian trong một khu vực trôi qua nhanh hơn, khiến cho dược liệu có thể trưởng thành trong thời gian rất ngắn.

Kiếp trước khi Phương Lâm ở Đan Thánh cung, những điều kiện này tất nhiên đều đầy đủ hết.

Nhưng ở chỗ này, muốn linh điền không có linh điền, muốn linh dịch không có linh dịch. Pháp trận thời gian càng là nói mơ giữa ban ngày. Hắn chỉ có thể sử dụng phương pháp đơn giản nhất, giản dị nhất tới trồng dược liệu.

Chỉ có điều Phương Lâm cũng không ngại. Mệt thì mệt một chút, coi như là bồi dưỡng tình cảm.

Khi Phương Lâm ở trong sân loay hoay với những dược liệu này, bên ngoài viện truyền đến tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ.

- Phương sư đệ có ở đây không? Trương Văn, đệ tử chính thức của Võ tông bái kiến.

Ngoài cửa vang lên tiếng của một nam tử. Nghe giọng điệu ngược lại cũng không có gì hung hăng vênh váo.

Phương Lâm vội vàng hô một tiếng, sau đó cũng không để ý chính mình đang bùn đất đầy tay, trực tiếp mở cửa viện ra.

Đứng ngoài cửa là một người thanh niên mặc áo bào màu đỏ, dáng vẻ tương đối tang thương, thoạt nhìn hình như sắp ba mươi tuổi.

Áo bào màu đỏ chứng minh người này chính là đệ tử chính thức của Võ tông.

Trương Văn nhìn thấy Phương Lâm xắn ống quần hai tay đầy bùn đất, trên mặt còn dính một ít bùn, nhất thời có phần kinh ngạc.

Phương Lâm cười hì hì, tùy ý xoa xoa tay ở trên quần, nói:

- Không biết Võ Tông Trương sư huynh tìm ta có chuyện gì? Vừa rồi đang bận trồng thảo dược, khiến cho sư huynh chê cười.

Trương Văn lắc đầu cười nói:

- Không sao, Phương sư đệ ngược lại cũng là người tính tình thoải mái.

Phương Lâm vội vàng mời Trương Văn vào trong sân.

Vào trong sân, Trương Văn nhìn thấy trong viện trồng thảo dược ngay ngắn có trật tự, lại có vài phần kinh ngạc.

- Phương sư đệ không chỉ có thủ đoạn luyện đan cao minh, hóa ra trồng thảo dược cũng rất giỏi.

Trương Văn tán dương.

Phương Lâm cười nói:

- Chỉ là loay hoay giết thời gian thôi.

Trương Văn ngồi xuống bên cạnh cái bàn đá ở trong sân. Phương Lâm tắm sơ qua, sau đó cũng ngồi xuống đối diện Trương Văn.

- Phương sư đệ, lần này ta đến đây là muốn nhờ sư đệ chế luyện đan dược cho ta.

Trương Văn nói thẳng, cũng không có vòng vo.

Phương Lâm nghe vậy nhất thời mừng rỡ. Hắn đã đợi mấy ngày, cuối cùng cũng có người thật sự tới nhờ mình luyện đan. Đây chính là cơ hội tốt khó có được.

- Trương sư huynh muốn luyện đan gì.

Phương Lâm hỏi.

Trương Văn nói:

- Tị Độc đan, sư đệ có biết chế luyện không?

Nghe vậy, Phương Lâm vỗ nhẹ vào ngực, nói:

- Tị Độc đan mà thôi, tất nhiên không thành vấn đề.

Nhìn thấy Phương Lâm nói kiêu ngạo như thế, Trương Văn lại có hơi do dự. Dù sao Phương Lâm chỉ là đệ tử hạ đẳng. Tuy rằng lúc trước hắn so tài luyện đan, đánh bại đệ tử thượng đẳng Lư Cửu Hà, nhưng cũng không thể nói là Phương Lâm mạnh hơn những đệ tử thượng đẳng kia.

Nhìn thấy thần sắc Trương Văn biến đổi, Phương Lâm còn nói thêm:

- Tị Độc đan chỉ là đan dược không nhập lưu, còn chưa tới trình độ nhất phẩm, ta thực sự có thể chế luyện ra, hơn nữa xác xuất thành công đã ngoài tám phần.

Nghe Phương Lâm nói như vậy, Trương Văn cuối cùng đã tin tưởng.

- Vậy làm phiền Phương sư đệ. Tốt nhất có thể có mười viên. Đan dược ra lò, ta tất nhiên sẽ mang theo đầy đủ thù lao đến đây cảm ơn sư đệ.

Trương Văn chắp tay nói.

Phương Lâm thấy Trương Văn hình như muốn rời đi, vội vàng nói:

- Tị Độc đan, lát nữa ta sẽ đi chuẩn bị chế luyện. Chỉ có điều không biết Trương sư huynh có ý định gì về Nội Kình đan hay không?

Trương Văn vốn tính rời đi, lại nghe được Phương Lâm nói tới Nội Kình đan, thoáng cái hắn liền có hứng thú.

Không có cách nào. Đệ tử Võ tông thường xuyên phải giao đấu cùng người. Nếu như có Nội Kình đan ở trong tay, vậy hắn có thể nhanh chóng khôi phục nội kình, lúc giao đấu với người khác, lại có trợ giúp cực lớn.

Nhưng cho dù là đệ tử thượng đẳng trong Đan tông, cũng không có bao nhiêu người luyện ra được Nội Kình đan. Dù sao đó cũng là đan dược nhất phẩm, cần luyện đan sư nhất đỉnh chân chính mới có khả năng chế luyện ra.

Hơn nữa mặc dù Đan các có phương pháp luyện Nội Kình đan, nhưng cần phải đổi mới có thể có được. Bởi vậy đệ tử thượng đẳng trong Đan tông, ngoại trừ Đan Tông Tứ Tú ra, chỉ có rất ít người hiểu được cách chế luyện Nội Kình đan.

- Phương sư đệ nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ sư đệ có thể chế luyện ra Nội Kình đan? Ta không phải coi thường sư đệ, chỉ là Nội Kình đan chính là đan dược nhất phẩm, sợ rằng chế luyện không dễ.

Trương Văn nói. Lý trí nói cho hắn biết, Phương Lâm không có khả năng chế luyện ra Nội Kình đan. Nhưng Phương Lâm chủ động nhắc tới, lại khiến trong lòng Trương Văn mơ hồ có chút chờ mong.

Phương Lâm cười hì hì, cũng không nói một lời nào, lấy từ trong người ra một cái bình ngọc.

- Trương sư huynh xem thử đi.

Phương Lâm giả vờ thần bí nói.

Trương Văn liếc mắt nhìn Phương Lâm, sau đó lập tức mở bình ngọc ra liếc mắt thoáng nhìn. Chỉ thấy bên trong có tám viên Nội Kình đan đang nằm yên.

Nhất thời trên mặt Trương Văn lộ ra thần sắc kinh sợ. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới trên tay Phương Lâm đã có Nội Kình đan thành phẩm. Trong lúc nhất thời ánh mắt hắn nóng lên.

- Phương sư đệ, viên đan dược này là do sư đệ chế luyện sao?

Trương Văn hơi nghi ngờ nói.

Phương Lâm thu hồi bình ngọc, nói:

- Có đúng là ta chế luyện hay không không quan trọng. Mấu chốt ở chỗ Trương sư huynh có cần hay không?

Trương Văn liên tục gật đầu, nói:

- Tất nhiên cần.

Bỗng nhiên Trương Văn kịp phản ứng, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Lâm, nói:

- Phương sư đệ là muốn tự mình bán đan dược ra sao?

Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Nếu như Nội Kình đan này đặt ở Đan các, Trương sư huynh muốn đổi được, sợ rằng phải bỏ ra cái giá rất lớn. Nhưng ở chỗ sư đệ ta lại rẻ hơn rất nhiều. Giao dịch như vậy, sư huynh chẳng lẽ không làm sao?

Trương Văn cười ha ha một tiếng, nói:

- Phương sư đệ thật đúng là người kỳ lạ. Không sai, Đan các chỗ kia ăn người không nhả xương. Nội Kình đan này, ta mua.

Phương Lâm nói:

- Vậy sư huynh cần mấy viên? Hay lấy đi cả bình?

Trương Văn suy nghĩ một chút, nói:

- Bây giờ tiền bạc của ta không quá dư dả, mua trước hai viên. Mặt khác, Tị Độc đan này sư đệ cũng không nên trì hoãn. Năm ngày sau ta tới lấy đan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện