Tuyệt Đỉnh Quân Sư

Chương 4: cực lạc tiêu dao



•Huynh đó, luôn nói những câu ngon ngọt như vậy...

Hà Y Nhi khẽ mắng hắn một cái, tâm tư ngại ngùng, nữ nhân dù thế này hay thế khác vẫn là rất thích được khen a.

•Vậy muội có thích không...

Trần Minh hiền hòa cười, thần bộ đóng vai một người anh trai tâm lý cưng chiều em gái.

•Muội rất thích, chưa từng có ai đối tốt với muội như huynh cả, tất cả chỉ là lừa dối, ích kỷ, chiếm đoạt...

Nàng chán nản nói.

•Giờ thì có huynh đây, huynh sẽ luôn đối tốt với muội, cho muội mượn bờ vai để tựa vào, có chịu không.

Trần Minh dịu dàng nói.

•Cho muội mượn bờ vai.

Y Nhi ngỡ ngàng hỏi lại.

•Ừm...

Trần Minh gật đầu đáp.

Y Nhi không nói thêm lời nào lập tức tựa đầu vào vai hắn, đôi mắt nhắm lại như đang tận hưởng.

•Thoải mái, dễ chịu quá, muội chưa bao giờ được trải qua cảm giác này....

Y Nhi cảm thán nói.

Trần Minh tay khẽ vòng tay ôm lấy nàng, nàng không phản ứng mà còn nép sát vào hắn hơn nữa, tay nàng vòng qua ôm vai hắn, đôi môi nhẹ đặt lên má hắn.

•Muội vừa hôn huynh đúng không.

Trần Minh ngơ ngác nói, nội tâm rung động không thể tả, từ lúc bình sinh đến giờ đây là lần đầu tiên có một nữ nhân hôn hắn.

•Đúng vậy, huynh không thích sao.

Nàng ngạc nhiên hỏi lại.

•Không, ta ước gì nàng sẽ hôn ta thêm một lần nữa.

Trần Minh vẽ mặt ao ước nói, nàng nhìn hắn khẽ mỉm cười rồi lại hôn hẳn hắn thêm một lần nữa.

•Muội có biết không, ta đang say trong men tình.. Nụ hôn của nàng khiến ta thật sự ngất ngây..

Trần Minh si dại nói.

•Dẻo mồm .

Nàng khẽ chỉ tay lên mặt hắn rồi mắng.

•Thế nhưng nàng có biết rằng có một nụ hôn còn say đắm hơn, ngọt ngào hơn không.

Trần Minh say mê nhìn vào mắt nàng và hỏi.

•Muội không biết, nụ hôn đó nó như thế nào.

Nàng ngẩn mặt nhìn hắn mà khe khẽ lắc đầu.

•Muội, nhắm mắt lại đi.

Trần Minh một giong ôn nhu đáp.

Nàng không nghi ngờ hắn, đôi mắt đẹp khẽ khàng nhắm lại, khuôn mặt trắng tinh giữa đêm khuya cứ như một vầng trăng hiền hòa. Trần Minh cúi đầu đem đôi môi đặt lên môi nàng, nàng kinh ngạc mở tròn mắt thế nhưng lại phát hiện ra hắn cũng đang nhắm mắt, nét mặt dịu dàng. Một cảm giác điện giật chạy dọc sống lưng, máu huyết toàn thân như chạy ngược đổ dồn lên não, trái tim loạn nhịp, mạch đập liên hồi, chỉ nghe hơi thở ứ đọng ngay cổ, muốn thở cũng không nổi, hai đôi tay ôm chặt lấy nhau, hai cơ thể không còn khoảng cách, bàn tay một hai lần chạm vào nơi thầm kín nụ hôn đầu đời họ cứ thế dành trọn cho nhau.

•Mội có muốn cùng ta phiêu diêu chốn bồng lai, hưởng thụ cực lạc tiêu giao hay không.

Trần Minh đôi mắt say đắm hỏi.

•Nếu có một nơi như thế thì muội cũng muốn đến một lần.

Y nhi nét mặt đã ửng hồng, hơi thở dồn dập, nàng khẽ mơ màng đáp.

Họ lại tiếp tục hôn lấy nhau, quấn quýt như một đôi tình nhân, lưỡi tìm đến lưỡi, môi quyện vào môi, đôi bàn tay theo quán tính mà sờ mó khắp mọi, y phục xộc xệch.

•Aaa... Ưm.....

Từng tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng, Y Nhi lim dim tận hưởng cảm giác tê dại từ cái lưỡi ươn ướt của Trần Minh đang không ngừng liếm lên cổ mình, tay nàng ôm lấy tóc hắn mà nhàu, mà xoa khiến cho nó rối bù, bàn tay hắn len lói qua từng lớp vải để đặt lên cái bầu ngực mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa, bóp, tận hưởng cái cảm giác đê mê, ngón tay khẽ véo lên cái đầu ti nhỏ nhắn làm nàng bất giác phải kêu lên “ Ưm “. Máu tình tăng dần, Trần Minh xổm người dậy mạnh mẽ vạch áo Y Nhi ra, bầu ngực nàng cũng theo đó mà lộ ra đung đưa trước mặt hắn, vưu vật, thật sự là vưu vật, bầu ngực tròn trĩnh trắng tinh, da thịt mịn màng nổi lên vài sợi gân xanh, đầu ti nhỏ xíu hồng hồng điểm tô thêm vẽ đẹp mê người kia, Trần Minh thèm khát chỉ muốn há miệng thật to để ngậm trọn cả một bầu, lưỡi hắn cọ quét lên từng cm, ngọt ngào đến tận tâm trí, hắn còn tham lam dùng bàn tay kia để mà không ngừng nắn bóp, mân mê bầu ngực còn lại của nàng, nàng đê mê co giật, tay không tự chủ mà quơ quào khắp nơi, miệng cứ rên rỉ những âm thanh vô nghĩa. Được nước lấn tới, Trần Minh không ngần ngại kéo tuột luôn cả cái váy của nàng, một nhúm lông tơ hiện ra ở nơi sâu thẳm, một vòng cung tuyệt mỹ, tựa như đồi cỏ thần tiên chỗ ẩn chứa con Suối thần tiên, như kẻ đường xa khát nước hắn vụp mặt vào mà liếm lấy liếm để, không bỏ sót dù chỉ là một giọt, cái lưỡi quỷ quyệt của hắn làm nàng tê tái không thể ta, từng cơn quằn quại cứ dâng trào kéo theo là sự tuôn tràn của d*m thủy nhiều đến mức làm ướt cả mặt của Trần Minh, nàng càng rên càng lớn, đôi tay bấu chặt đầu hắn như sợ hắn sẽ dừng lại. No say men tình, Trần Minh lảo đảo đứng dậy, hắn đem cái quần vải cởi ra, dương v*t được giải thoát bung lên bần bật, đỏ hỏn như hòn than, to gần bằng cổ tay, hung hăng vô đối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện