Tuyệt Đối Chung Tâm
Chương 39: Tuyệt đối chung tâm 39
“Quá khứ của cậu tôi không thể nào chấp nhận được, tôi cho rằng cậu căn bản không xứng với Húc Kì.” Anh Thiên Ngạo không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng ra.
“Về chuyện này xác thực tôi không thể nói gì, cũng không muốn vì mình mà biện mình, nhưng đại ca không thể vì quá khứ của tôi mà ngăn cản tôi cùng Kì Kì bên nhau, như vậy không khỏi quá vô lý.” Trình Dực Hạo nói.
Hắn chưa bao giờ xem quá khứ của mình là điều xấu hổ, nhưng người bình thường chỉ sợ sẽ không muốn vậy; quả nhiên nàykhông chỉ có Anh Húc Kì chú ý mà thôi, ngay cả người nhà cậu cũng không thể chấp nhận được...
“Đại ca... Em cũng không đồng ý lời của anh... Em không muốn chia tay với Dực Hạo...” Anh Húc Kì cũng vì tình yêu của mình lên tiếng, trước kia cái gì cậu cũng có thể nghe đại ca, thế chuyện chia tay này cậu không muốn.
“Húc Kì, lẽ nào em có thể chấp nhận hắn làm công việc này? Có khi hắn chỉ coi em như những kẻ đó mà thôi, như vậy em cũng coi như không thấy?” Anh Thiên Ngạo cho rằng có phải cậu bị ma quỷ ám ảnh. Hắn nhớ Húc Kì không phải loại người thích đối tượng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mới đúng.
Hơn nữa cho dù nó có chấp nhận, hắn cũng tuyệt đối không thể tán đồng! Hắn có thể không thèm để ý dưới bọn đàn em kết giao đối tượng xuất thân cao hay thấp, nhưng hắn có một sự kiên trì, chính là phải hết sức thuần khiết. Còn loại trải nghiệm qua đủ loại kiểu dáng đàn ông này, hắn không có cách nào tin tưởng hắn có cách cả đời thật lòng được với Húc Kì.
“Đại ca, tôi nhất định phải nói rõ, trước giờ tôi chưa từng đem Kì Kì thành đối tượng điều giáo, tôi coi cậu ấy là người kết giao cả đời, nhưng lời anh vừa nói không chỉ đang nói xấu tôi mà thôi, cũng không được nói Kì Kì như vậy, tôi hi vọng anh không nên nói như vậy nữa.” Trình Dực Hạo rất không thích lời Anh Thiên Ngạo nói, hắn bị xem thường coi như chuyện nhỏ, nhưng hắn không hy vọng Anh Húc Kì vì hắn mà bị thương tổn.
Anh Thiên Ngạo im lặng nửa ngày. Xác thực, vừa nói như vậy không hay cho lắm, không ngờ tên này cũng có một mặt cẩn thận như vậy? Thế thì sao nào? Hắn càng không chấp nhận người như thế với ở với Húc Kì!
“Đại ca... Em muốn cùng Dực Hạo bên nhau... Hi vọng anh có thể thông cảm...” Cậu hiểu rõ những lời đại ca, cũng biết cậu là bảo bối mới nói như vậy, đây là điều cản trở lớn nhất trong lòng cậu.
Thế nhưng, Trình Dực Hạo từng nói muốn cậu chờ hắn, hắn sẽ giải quyết. Cho nên, cậu tin tưởng hắn.
“Cho dù em có kiên trì, anh vẫn không hy vọng hai người bên nhau.” Anh Thiên Ngạo cũng điểm tuyệt đối không thỏa hiệp, thân là đại ca, hắn có trách nhiệm phải giúp bọn đàn em bài trừ đi bất kỳ ảnh hưởng nào không tốt.
“Đại ca... Không cần vậy chứ?Em đem hợp đồng anh Dực Hạo ở Dạ Sắc hủy hết là được rồi.” Anh Lạc Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách này mà thôi. Trước kia sở dĩ cậu không đề cập tới, là vì cậu cho rằng hai người không thể đi tới mức này, nhưng nếu Kì Kì đã dẫn hắn về nhà gặp bọn họ, kế trước mắt vẫn chỉ có thể như vậy.
“Lạc Ngưng, vấn đề không phải chỗ này, vấn đề là tên này từng có rất nhiều kinh nghiệm a? Chẳng qua hiện giờ hắn cảm thấy Húc Kì rất mới mẻ với hắn mà thôi, nếu như có một ngày hắn chán rồi thì làm sa? Nếu như hắn vứt bỏ Húc Kì thì làm sao?” Mọi người đều là đàn ông, mà hắn lại ở phương diện này đặc biệt có nhiều kinh nghiệm, sao có khả năng chỉ cần một Húc Kì liền có thể trói chặt hắn?
Mọi người trong nháy mắt lại lặng, với điều mà Anh Thiên Ngạo lo lắng, trong lòng bọn họ cũng bất an chẳng kém.
Mà Trình Dực Hạo rất muốn vì mình mà cãi lại, lại phát hiện không biết nên giải thích thế nào, chính hắn rõ ràng nhất tâm ý của hắn đối với Anh Húc Kì không phải chỉ bất chợt vui đùa, nhưng mà, hắn nên làm thế nào để các anh cậu biết rõ?
“A ha... Đại ca... Em có thể nói chen vào một chút không?” Anh Mị Sí sợ hãi giơ tay, giả dạng học sinh tiểu học muốn lên tiếng.
Anh Thiên Ngạo lườm hắn một cái, ám chỉ hắn nói ra mấy lời không đúng lúc nhất định sẽ tàn nhẫn đánh hắn một trận.
“Em nghĩ mãi rồi, trước đây không em cũng trải qua cuộc sống thối nát sao? Nhưng sau đó đại ca cũng đáp ứng cho em cùng Lạc Ngưng bên nhau? Nên em cảm thấy anh nói những lời kia không tính là vấn đề gì lớn rồi, cho dù cùng người khác làm tình cũng không có nghĩa là tất cả a...” Anh Mị Sí nói.
“Các ngươi thì sao nào? Chú là em tôi, tôi biết rõ ràng tính tình của chú!” Anh Thiên Ngạo bác bỏ lời hắn giải thích.
Bọn nó làm sao hả? Nó cùng Lạc Ngưng là lâu ngày sinh tình, thêm vào là do chính mắt hắn nhìn nó lớn lên, nó dùng tình cảm dày hơn tường thành đối với Lạc Ngưng tên kia có biện pháp so được sao?
Nếu bảo hắn bao che khuyết điểm người nhà cũng được, nói chung, Mị Sí là em hắn, hắn sẽ bỏ qua, coi như quá khứ rất hoang đường của nó tìm cách bao dung là được, nhưng Trình Dực Hạo chỉ là người ngoài, hắn không có lý do gì phải thông cảm.
“Vậy thì thử hiểu rõ hắn đi, đại ca.” Mộc Tín Xa không nhịn được nhảy ra giúp Trình Dực Hạo nói vài lời tốt.
Y còn nhớ lúc trước cùng Anh Dạ Mạc về nhà, Anh Thiên Ngạo cũng rất không khách khí đối xử y, nhưng hiện tại không xem y như vậy nữa nhỉ? Thật ra y hiểu rất rõ đại ca, Anh Thiên Ngạo chỉ có bề ngoài hung ác mà thôi, bên trong lại không có tàn nhẫn như vậy.
Càng chính xác mà nói, với những đàn em dưới hắn, tâm hắn rất là mềm mỏng.
“Tín Xa... Sao ngay cả em cũng vậy...” Anh Thiên Ngạo cau mày, tại sao bọn nó phải giúp tên này nói chuyện?
“Tôi cảm thấy, sao không để Kì Kì lựa chọn? Cậu ấy đã không phải trẻ con, để chính cậu ấy quyết định là được rồi.” Hàn Tử Hằng hiếm thấy nói một câu.
Thông thường ở trước mặt người ngoài y sẽ không dễ dàng xen mồm vào, nhưng tối hôm qua Anh Húc Kì gọi điện thoại cho y, muốn y ở tình cảnh bế tắc thì giúp cậu một chút. Anh Húc Kì vốn là một người em mà y thương yêu nhất, nếu cậu đã mở miệng, thì y cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể liều lĩnh bị Anh Thiên Ngạo giáo huấn nguy hiểm nói chen vào.
“Tử Hằng, câm miệng!” Anh Thiên Ngạo càng ngày càng bất mãn, quái gì a, thậm chí ngay cả Hàn Tử Hằng cũng không đứng phía mình?
Trình Dực Hạo nhìn những người không quen vì hắn cùng Anh Húc Kì mà nỗ lực thuyết phục Anh Thiên Ngạo, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia ấm áp. Hắn đã hiểu rõ tại sao Anh Húc Kì lại coi trọng anh em của cậu, nhất định muốn dẫn hắn về nhà chính thức gặp bọn họ, ngay cả Anh Thiên Ngạo xem ra cũng không đáng ghét như vậy, tất cả mọi người cũng đang vì Anh Húc Kì mà thôi a!
Nếu đã thế thì hắn càng không thể lùi bước, nhất định phải tranh thủ để được Anh Thiên Ngạo tán thành mới được.
___________
Một chương nữa a~.
“Về chuyện này xác thực tôi không thể nói gì, cũng không muốn vì mình mà biện mình, nhưng đại ca không thể vì quá khứ của tôi mà ngăn cản tôi cùng Kì Kì bên nhau, như vậy không khỏi quá vô lý.” Trình Dực Hạo nói.
Hắn chưa bao giờ xem quá khứ của mình là điều xấu hổ, nhưng người bình thường chỉ sợ sẽ không muốn vậy; quả nhiên nàykhông chỉ có Anh Húc Kì chú ý mà thôi, ngay cả người nhà cậu cũng không thể chấp nhận được...
“Đại ca... Em cũng không đồng ý lời của anh... Em không muốn chia tay với Dực Hạo...” Anh Húc Kì cũng vì tình yêu của mình lên tiếng, trước kia cái gì cậu cũng có thể nghe đại ca, thế chuyện chia tay này cậu không muốn.
“Húc Kì, lẽ nào em có thể chấp nhận hắn làm công việc này? Có khi hắn chỉ coi em như những kẻ đó mà thôi, như vậy em cũng coi như không thấy?” Anh Thiên Ngạo cho rằng có phải cậu bị ma quỷ ám ảnh. Hắn nhớ Húc Kì không phải loại người thích đối tượng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mới đúng.
Hơn nữa cho dù nó có chấp nhận, hắn cũng tuyệt đối không thể tán đồng! Hắn có thể không thèm để ý dưới bọn đàn em kết giao đối tượng xuất thân cao hay thấp, nhưng hắn có một sự kiên trì, chính là phải hết sức thuần khiết. Còn loại trải nghiệm qua đủ loại kiểu dáng đàn ông này, hắn không có cách nào tin tưởng hắn có cách cả đời thật lòng được với Húc Kì.
“Đại ca, tôi nhất định phải nói rõ, trước giờ tôi chưa từng đem Kì Kì thành đối tượng điều giáo, tôi coi cậu ấy là người kết giao cả đời, nhưng lời anh vừa nói không chỉ đang nói xấu tôi mà thôi, cũng không được nói Kì Kì như vậy, tôi hi vọng anh không nên nói như vậy nữa.” Trình Dực Hạo rất không thích lời Anh Thiên Ngạo nói, hắn bị xem thường coi như chuyện nhỏ, nhưng hắn không hy vọng Anh Húc Kì vì hắn mà bị thương tổn.
Anh Thiên Ngạo im lặng nửa ngày. Xác thực, vừa nói như vậy không hay cho lắm, không ngờ tên này cũng có một mặt cẩn thận như vậy? Thế thì sao nào? Hắn càng không chấp nhận người như thế với ở với Húc Kì!
“Đại ca... Em muốn cùng Dực Hạo bên nhau... Hi vọng anh có thể thông cảm...” Cậu hiểu rõ những lời đại ca, cũng biết cậu là bảo bối mới nói như vậy, đây là điều cản trở lớn nhất trong lòng cậu.
Thế nhưng, Trình Dực Hạo từng nói muốn cậu chờ hắn, hắn sẽ giải quyết. Cho nên, cậu tin tưởng hắn.
“Cho dù em có kiên trì, anh vẫn không hy vọng hai người bên nhau.” Anh Thiên Ngạo cũng điểm tuyệt đối không thỏa hiệp, thân là đại ca, hắn có trách nhiệm phải giúp bọn đàn em bài trừ đi bất kỳ ảnh hưởng nào không tốt.
“Đại ca... Không cần vậy chứ?Em đem hợp đồng anh Dực Hạo ở Dạ Sắc hủy hết là được rồi.” Anh Lạc Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách này mà thôi. Trước kia sở dĩ cậu không đề cập tới, là vì cậu cho rằng hai người không thể đi tới mức này, nhưng nếu Kì Kì đã dẫn hắn về nhà gặp bọn họ, kế trước mắt vẫn chỉ có thể như vậy.
“Lạc Ngưng, vấn đề không phải chỗ này, vấn đề là tên này từng có rất nhiều kinh nghiệm a? Chẳng qua hiện giờ hắn cảm thấy Húc Kì rất mới mẻ với hắn mà thôi, nếu như có một ngày hắn chán rồi thì làm sa? Nếu như hắn vứt bỏ Húc Kì thì làm sao?” Mọi người đều là đàn ông, mà hắn lại ở phương diện này đặc biệt có nhiều kinh nghiệm, sao có khả năng chỉ cần một Húc Kì liền có thể trói chặt hắn?
Mọi người trong nháy mắt lại lặng, với điều mà Anh Thiên Ngạo lo lắng, trong lòng bọn họ cũng bất an chẳng kém.
Mà Trình Dực Hạo rất muốn vì mình mà cãi lại, lại phát hiện không biết nên giải thích thế nào, chính hắn rõ ràng nhất tâm ý của hắn đối với Anh Húc Kì không phải chỉ bất chợt vui đùa, nhưng mà, hắn nên làm thế nào để các anh cậu biết rõ?
“A ha... Đại ca... Em có thể nói chen vào một chút không?” Anh Mị Sí sợ hãi giơ tay, giả dạng học sinh tiểu học muốn lên tiếng.
Anh Thiên Ngạo lườm hắn một cái, ám chỉ hắn nói ra mấy lời không đúng lúc nhất định sẽ tàn nhẫn đánh hắn một trận.
“Em nghĩ mãi rồi, trước đây không em cũng trải qua cuộc sống thối nát sao? Nhưng sau đó đại ca cũng đáp ứng cho em cùng Lạc Ngưng bên nhau? Nên em cảm thấy anh nói những lời kia không tính là vấn đề gì lớn rồi, cho dù cùng người khác làm tình cũng không có nghĩa là tất cả a...” Anh Mị Sí nói.
“Các ngươi thì sao nào? Chú là em tôi, tôi biết rõ ràng tính tình của chú!” Anh Thiên Ngạo bác bỏ lời hắn giải thích.
Bọn nó làm sao hả? Nó cùng Lạc Ngưng là lâu ngày sinh tình, thêm vào là do chính mắt hắn nhìn nó lớn lên, nó dùng tình cảm dày hơn tường thành đối với Lạc Ngưng tên kia có biện pháp so được sao?
Nếu bảo hắn bao che khuyết điểm người nhà cũng được, nói chung, Mị Sí là em hắn, hắn sẽ bỏ qua, coi như quá khứ rất hoang đường của nó tìm cách bao dung là được, nhưng Trình Dực Hạo chỉ là người ngoài, hắn không có lý do gì phải thông cảm.
“Vậy thì thử hiểu rõ hắn đi, đại ca.” Mộc Tín Xa không nhịn được nhảy ra giúp Trình Dực Hạo nói vài lời tốt.
Y còn nhớ lúc trước cùng Anh Dạ Mạc về nhà, Anh Thiên Ngạo cũng rất không khách khí đối xử y, nhưng hiện tại không xem y như vậy nữa nhỉ? Thật ra y hiểu rất rõ đại ca, Anh Thiên Ngạo chỉ có bề ngoài hung ác mà thôi, bên trong lại không có tàn nhẫn như vậy.
Càng chính xác mà nói, với những đàn em dưới hắn, tâm hắn rất là mềm mỏng.
“Tín Xa... Sao ngay cả em cũng vậy...” Anh Thiên Ngạo cau mày, tại sao bọn nó phải giúp tên này nói chuyện?
“Tôi cảm thấy, sao không để Kì Kì lựa chọn? Cậu ấy đã không phải trẻ con, để chính cậu ấy quyết định là được rồi.” Hàn Tử Hằng hiếm thấy nói một câu.
Thông thường ở trước mặt người ngoài y sẽ không dễ dàng xen mồm vào, nhưng tối hôm qua Anh Húc Kì gọi điện thoại cho y, muốn y ở tình cảnh bế tắc thì giúp cậu một chút. Anh Húc Kì vốn là một người em mà y thương yêu nhất, nếu cậu đã mở miệng, thì y cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể liều lĩnh bị Anh Thiên Ngạo giáo huấn nguy hiểm nói chen vào.
“Tử Hằng, câm miệng!” Anh Thiên Ngạo càng ngày càng bất mãn, quái gì a, thậm chí ngay cả Hàn Tử Hằng cũng không đứng phía mình?
Trình Dực Hạo nhìn những người không quen vì hắn cùng Anh Húc Kì mà nỗ lực thuyết phục Anh Thiên Ngạo, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia ấm áp. Hắn đã hiểu rõ tại sao Anh Húc Kì lại coi trọng anh em của cậu, nhất định muốn dẫn hắn về nhà chính thức gặp bọn họ, ngay cả Anh Thiên Ngạo xem ra cũng không đáng ghét như vậy, tất cả mọi người cũng đang vì Anh Húc Kì mà thôi a!
Nếu đã thế thì hắn càng không thể lùi bước, nhất định phải tranh thủ để được Anh Thiên Ngạo tán thành mới được.
___________
Một chương nữa a~.
Bình luận truyện