Tuyệt Đối Chung Tâm

Chương 8: Tuyệt đối chung tâm 08



Trình Dực Hạo tay trái sờ cằm, tay phải thì cầm một tập tài liệu, hắn cẩn thận đọc nội dung – là nhiệm vụ kế tiếp.

Mới rời khỏi một tuần, trong tay đã nhiều hơn hai, ba kiện án, có cần vội vàng quá không? Sẽ không! Hắn biết, chẳng qua đây là cán bộ “Xử phạt” hắn vì bỏ đi không nói gì.

Trình Dực Hạo lúc này khác hẳn khi còn ở tiểu đảo, mặt hắn cứng ngắc đã lâu.

Đột nhiên có người đẩy cửa đi vào, y không đem Trình Dực Hạo để vào mắt, tiêu sái đi tới sofa đặt mông ngồi xuống.

Trình Dực Hạo ngẩng đầu liếc mắt nhìn để xem người đến là ai, rồi dùng lực thả tài liệu xuống, người không lễ độ như vậy kỳ thật cho dù không nhìn hắn cũng biết là ai.

Là tổn hữu của hắn, Trang Khải.

“Tiểu tử cậu một tuần nay lăn đi tới đâu?” Trang Khải không phải không biết Trình Dực Hạo đang chuyên tâm đọc tài liệu, nhưng y mặc kệ hắn có vội hay không, ra tiếng hỏi.

“Xuất ngoại đi nghỉ ngơi một chút mà thôi.” Trình Dực Hạo ngoài miệng trả lời y, đầu cũng không rời tài liệu.

“Muốn nghỉ sao không nói? Cả người như muốn bốc hơi, có cần dọa người thế không a?” Trang Khải cũng không để ý hắn nhìn mình không, vẫn ngồi nói tiếp.

“Chẳng lẽ tôi muốn đi đâu, còn phải đi báo cho cậu? Cậu từ lúc nào biến thành lão mẹ tôi?” Trình Dực Hạo nói.

Hắn tốt xấu gì cũng đã lớn. Muốn làm cái gì tự hắn quyết định là tốt rồi.

“Mẹ cái đầu cậu, tôi là lo lắng cậu đi không từ biệt sẽ xảy ra chuyện gì.” Trang Khải nói.

“Không thể tưởng được cậu quan tâm tôi thế? Tôi thật sự thụ sủng nhược kinh nha.”

Đúng vậy, với thân phận của bọn họ, nếu chẳng may mất tích, sẽ xảy ra phiền toái...

“Tiểu tử cậu là muốn gì? Hôm nay tôi còn chưa tổn hại cậu, cậu là muốn tổn hại tôi trước?” Trang Khải cảm thấy khó có khi y quan tâm hắn một hồi, thế nhưng bị hắn châm chọc? Xem ra y không nên quan tâm hắn.

“Nếu cậu có thể giúp tôi lấy đi một kiện án, tôi sẽ có thể nguyện ý cảm kích cậu.” Trình Dực Hạo đã xem xong tài liệu trong tay. Sức nặng thật sự nhiều, chỉ sợ ăn không tiêu...

“Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi cũng không phải ăn no không có chuyện gì làm, hơn nữa đây là cậu tự tìm, không dưng tôi phải giúp cậu gánh vác.”

Y không phải không có nghĩa khí không giúp hắn, huống hồ kiện án lần này của hắn rất khó giải quyết, dù sao cũng là cán bộ cấp cho hắn trừng phạt, y cũng không có ngốc đến nỗi đi giúp hắn.

“Ai, tôi cũng không hy vọng nhiều, chỉ cần nói thôi.” Quả nhiên vẫn nên dựa vào tiêu hóa của hắn a, thật sự khổ...

“Quên đi, cái này gọi là tự làm tự chịu.”

“Cậu cái này gọi là không nghĩa khí...”

“Không nháo cái này với cậu. Đúng rồi, cậu gặp Tần Hiên Tần chưa?” Tần Hiên Tần trong miệng Trang Khải, chính người lãnh đạo trực tiếp y cùng Trình Dực Hạo.

“Ân, ngày hôm qua trở về đã gặp.” Trình Dực Hạo cười khổ trả lời.

Hắn mới bước xuống khỏi máy bay, Tần Hiên Tần tin tức linh thông đã phái người đem hắn mang qua chỗ y.

“Vậy hắn làm gì cậu rồi?” Dựa vào tính cách của Tần Hiên Tần, Trình Dực Hạo đại khái sẽ sống không khá giả, ai kêu hắn vô duyên vô cớ biến mất hơn một tuần.

“Còn có thể làm gì? Cậu có hứng thú muốn biết?” Trình Dực Hạo chọn mi nhìn y, Trang Khải từ lúc nào đối chuyện của bọn họ hứng thú như thế?

“Tôi mới không muốn biết các người làm cái gì, tôi chỉ là nói, hắn coi như bình thường?” Trang Khải trong lòng biết rõ ràng, quan hệ giữa bọn họ có điểm vi diệu, nói là tình nhân cũng không giống, có thể dùng từ để hình dung hẳn là “Tính đồng nghiệp” đi?

Trang Khải không thích Tần Hiên Tần, hơn nữa đối y có cảm xúc chán ghét, chỉ cần tính tình đại thiếu gia của y nổi lên, những người dưới trướng y sẽ gặp tao ương, cho nên y mới muốn nghe xem Tần Hiên Tần bây giờ ra sao, dù sao y cũng không muốn đụng phải tâm bão...

“Hoàn hảo.” Trình Dực Hạo nói như vậy vì hắn đã sớm xem thành thói quen, nếu Tần Hiên Tần không vậy hắn mới cảm thấy y không bình thường.

Ngày hôm qua, đã bị ăn vài cái tát, xem sắc mặt đối phương thập phần không tốt, hắn cũng không thể nói gì hơn, chọc giận người đang ở nổi nóng là lựa chọn không sáng suốt, huống chi đối tượng lại là Tần Hiên Tần. Lúc sau chỉ nghe y nói kế tiếp có chuyện mới để hắn rồi khỏi.

Cho nên hôm nay mới tăng lên vài kiện án trên tay.

“Tiểu Trình, tôi cảm thấy cậu nên sớm cùng Tần Hiên Tần vạch rõ ranh giới.” Trang Khải bỗng nhiên đối hắn hảo ngôn khuyên bảo.

“Cậu hôm nay xảy ra chuyện gì? Sao vậy quan tâm tôi như thế? Sẽ không phải... Cậu yêu tôi...?” Trình Dực Hạo trả lời khiến Trang Khải muốn lật bàn.

“Tôi con mẹ nó ngu ngốc mới có thể nói những lời này với cậu! Quên đi tôi phải đi!” Trang Khải thở phì phì rời khỏi, y thật sự điên rồi mới có thể đối hắn nói mấy lời này.

“Không tiễn.” Trình Dực Hạo nói xong, chọc cho Trang Khải thiếu chút nữa làm hỏng cửa.

Trang Khải rời đi xong, Trình Dực Hạo mới đứng dậy, hắn nhìn cảnh sắc phía dưới cửa sổ thủy tinh, phòng hắn ở tầng thứ mười ba.

Những lời Trang Khải nói, hắn đều hiểu.

Hắn cùng Tần Hiên Tần nhận thức đã một thời gian, Tần Hiên Tần lớn hơn hắn hai tuổi, hai người đã từng kết giao một thời gian, sau này tuy rằng đã chia tay nhưng tình cảm vẫn khó dứt, có lẽ lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, quyến luyến sự khoái cảm khi thân thể kết hợp, cho nên từ lúc chia tay đến giờ, vẫn duy trì quan hệ thân xác.

Nhưng mà sẽ không hơn.

Hắn vào hiện tổ chức này, cũng là Tần Hiên Tần dẫn lối.

Tổ chức này tên “Ám”, công ty này không khác gì những công ty khác, tòa nhà này từ tầng mười hai đến mười sáu là công ty bọn họ sử dụng, mỗi một tầng đều có ngành nghề bất đồng, mà mỗi một ngành phụ trách công việc mặc dù không giống nhau, nhưng mục đích lại đều giống nhau, đều là vì kiếm tiền.

Tổ chức này kinh doanh ngành không ai muốn làm, nếu lúc trước không phải Tần Hiên Tần muốn hắn tham gia, hắn có đánh chết cũng không đi vào cái tổ chức kỳ quái này.

Đơn giản mà nói, cán bộ trong tổ chức sẽ làm một ít thủ đoạn đi tìm cố chủ, cũng có thể gọi là kim chủ, nghe theo nhu cầu từ cố chủ, nhóm cán bộ này sẽ đem nhiệm vụ mà cố chủ đưa ra truyền xuống, người được phân công sẽ phải chấp hành.

Cơ hồ những nhiệm vụ kỳ quái tới đâu cũng đều có thể, trọng điểm là sẽ thu phí cao hơn, chỉ cần ngươi xuất ra nhiều tiền, tổ chức đô hội sẽ làm được cho ngươi, kể cả giết người.

Nhân viên trong tổ chức không có cái gọi là tiền lương cố định, mà áp dụng theo từng chế độ, cho nên nếu muốn nhiều tiền thì phải tìm tới chỗ cao hơn, cũng có thể tương đối, nhưng gánh nặng nguy hiểm cùng trách nhiệm cũng sẽ tăng thêm theo.

Mỗi một cán bộ bao giờ cũng có người của mình dưới tay chấp hành nhiệm vụ, mà những người này cũng có các tiểu đệ hỗ trợ.

Cách quản lý của tổ chức bất đồng với những công ty bình thường, một cán bộ sẽ không lãnh đạo quá mười nhân viên, nhiều nhất chỉ một, hai người mà thôi, làm như vậy mục đích chủ yếu là vì khống chế cùng trách nhiệm sở hữu.

Khách hàng là thượng đế, mỗi một vụ án đều đặc biệt cơ mật, một khi tiết lộ ra ngoài tất sẽ có nguy hiểm, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng nguy hiểm, cho nên như Trình Dực Hạo cái gì cũng chưa nói đã không thấy bóng người, trên cơ bản là chuyện không có khả năng, nếu không có Tần Hiên Tần vì hắn che chắn, chỉ sợ không phải mấy cái tát là có thể xong việc.

Tần Hiên Tần là cán bộ, y tuy làm việc này, cũng không nông nỗi đến mức hạ thủ người dưới tay, độ nguy hiểm của y tuy thấp, nhưng những án kiện y cầm là cực độ ẩn mật tuyệt không cho phép tiết lộ ra ngoài.

———

Tên Tần Hiên Tần là zầy:

秦= Tần trong họ

轩= cao lớn

频= nhiều lần

Chương sau có H, bạn khóa pass, đoán xem là ai?

Có vẻ các anh làm như đa cấp ấy nhỉ =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện