Tuyệt Đối Cưng Chiều
Chương 15
Ngày bắt đầu học kỳ mùa đông của lớp 9 chính là ngày sinh nhật 14 tuổi của Ngu Trĩ Nhất.
Sinh nhật cô vẫn giống như mọi năm, bà ngoại sẽ nấu rất nhiều món ăn ngon, còn Thời Dịch sẽ ăn bánh kem cùng cô.
Chỉ là… năm nay bố mẹ cô không gửi quà về.
Bà nội vẫn giữ thói quen hàng năm, cho cô một quả trứng gà luộc, “Hết hôm nay là Nhất Nhất nhà chúng ta thành cô thiếu nữ 15 tuổi rồi.”
Hôm nay cô tròn 14 tuổi, nhưng trong mắt người già thì qua sinh nhật 14 tuổi chính là đứa trẻ 15 tuổi.
Cô cũng thấy mình trưởng thành thêm không ít.
Trước đó bà ngoại đã mua một ít thức ăn về nhà, lúc nấu cơm Ngu Trĩ Nhất cũng ở bên giúp đỡ.
“Bà ơi, để cháu nấu cơm cho, bà ra ngoài đợi là được.” Bình thường cô gái nhỏ luôn giúp đỡ việc nhà, không để cho bà phải mệt nhọc.
Bà ngoại muốn quay người lại lấy chậu nước, lúc ngồi xổm xuống thì đầu quay cuồng, suýt nữa không đứng lên được.
Ngu Trĩ Nhất quay lưng lại rửa rau, tiếng nước chảy rào rào nên không để ý đến chuyện phía sau.
Bà ngoại vịn vào tường đứng lên, nói một câu rằng: “Bà đi xem mấy cái khác trước nhé.”
“Vâng ạ.” Ngu Trĩ Nhất tiếp tục bận rộn trong nhà bếp.
Bà ngoại dựa vào tường bước đi chậm chạp đến phòng khách, khó khăn ngồi phịch xuống sô pha.
Tình trạng choáng váng này của bà đã xuất hiện hai, ba lần rồi, nhưng mỗi lần đều không bị lâu. Bà không dám nói với cháu gái, sợ đứa trẻ lo lắng cho mình. Nghĩ đến chuyện đi viện thì tốn kém tiền của, ở nhà nghỉ ngơi một chút thì vẫn ổn.
—
Chiều hôm đó Ngu Trĩ Nhất sang nhà họ Thời, trước kia nhà họ Thời cũng mời bà sang ăn bánh gato, nhưng bà thấy người ta bằng lòng đối tốt với đứa nhỏ là vì thích Nhất Nhất, bà đi sang cùng thì ngại lắm.
Đến tối, Ngu Trĩ Nhất mới về nhà: “Bà ơi, hôm nay có người gọi điện đến không ạ?”
Cô và bà đều không có di động, muốn liên lạc cũng chỉ có điện thoại bàn.
Cô vẫn đang mong ngóng chờ đợi điều gì đó.
Bà ngoại thấy dáng vẻ mong đợi lại không dám mở miệng của cô, trong lòng thương tiếc vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu.
Ngu Trĩ Nhất đi về phòng của mình
Bà ngoại chần chừ chốc lát rồi chủ động gọi cho Nguyễn Tinh, muốn hỏi người làm cha mẹ như họ cuối cũng đã làm được cái gì, ngay cả sinh nhật con gái mà một lời chúc cũng không có.
Nhưng bà và Nhất Nhất không biết được rằng, lúc này đây Ngu Khải và Nguyễn Tinh làm gì còn nhớ được sinh nhật nào chứ!
“Không thể sống nổi nữa rồi! Anh làm cái gì không làm, thế mà lại đi…đi đánh bạc!”
“A Tinh, anh sai rồi, anh thực sự biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh đi, về sau anh sẽ không đi nữa, sau này chúng ta sống thật tốt được không?”
Nguyễn Tinh nước mắt giàn dụa nhìn người chồng đang quỳ trên đất cầu xin tha thứ.
Nửa đầu năm đưa con gái út về quê cũng bởi vì cãi nhau với chồng.
Bọn họ làm lụng vất vả trên thành phố mười mấy năm tích cóp được một ít, đang hoan hỉ lên kế hoạch mua nhà ở đây, nghĩ rằng sau này về quê cũng có thể có một chỗ yên ấm.
Nhưng chẳng ngờ khi đó Ngu Khải tin lời rủ rê của người khác, cầm mấy chục triệu đi đầu tư, chẳng những không kiếm được tiền mà còn cõng thêm món nợ mấy chục triệu về.
Mấy chục thêm mấy chục, đối với người bình thường thì con số đó không hề nhỏ!
Nguyễn Tinh cãi nhau với Ngu Khải, trong cơn giận dữ đã đưa con gái út về quê.
Trong suy nghĩ của Ngu Trĩ Nhất thì mẹ và em gái cũng chỉ ở lại nửa tháng rồi đi, nhưng thưc ra lúc đó ngày nào Ngu Khải cũng đến tìm Nguyễn Tinh, còn cầu xin cô tha thứ.
Vì con nên Nguyễn Tinh mềm lòng, cũng không dám nghỉ quá lâu ảnh hưởng đến công việc, nên chỉ nghỉ nửa tháng rồi đi.
Hơn nửa năm này dường như cuộc sống của họ đã yên ổn lại, nhưng khúc mắc ngày một tăng lên, sau đó rất dễ dẫn đến những trận cãi vã.
Nguyễn Tinh sinh lòng phòng bị với Ngu Khải, cứ thấy anh ta có chỗ nào bất thường là sẽ nghi ngờ, chất vấn, rồi lại cãi nhau. Tranh cãi ầm ĩ nhiều lần, bất mãn và oán hận chất chứa trong lòng ngày càng tăng lên.
Ngu Khải vẫn còn sự tự cao của người đàn ông, mỗi ngày về nhà nhìn thấy sắc mặt của vợ, cuối cùng bạo phát, đi ngoài uống rượu với người khác, không biết làm sao lại đi đánh bạc.
Lúc ban đầu thắng được ít tiền liền đắc chí, hôm sau còn mua ít đồ tốt về cho vợ con.
Sau đó có người rủ anh ta đi, anh ta ỡm ờ, thấy tay mình cũng son, hai ba lần đánh mà đã thắng được hơn chục triệu…
Tiền lương một tháng của anh ta còn chưa nổi chục triệu, cái trò chỉ chơi hai, ba lần mà đã có thể kiếm được trên chục triệu, Ngu Khải hứng khởi không thôi, có lúc không kìm được lại mò đến.
Có vài thứ tựa như thuốc độc, dính vào sẽ nghiện.
Khi Ngu Khải còn đang mải mê với cách thức kiếm tiền nhanh chóng này thì hiện thực lại cho anh ta một cú trí mạng!
Vốn muốn đánh một ván lớn, tiền đặt cọc mua nhà cũng sẽ kiếm về được, nhưng ngay vào thời khắc quan trọng nhất, anh ta mất sạch! Kế hoạch mua nhà đẹp đẽ bỗng chốc tan thành mây khói…
Tiền của vất vả tích cóp bao năm qua lại trôi sạch theo dòng nước vì hai lần ngu dốt của chồng, chuyện này khiến Nguyễn Tinh không thể nào đè nén được sự oán giận trong lòng.
Nếu không phải vướng công việc không thể nghỉ thì Nguyễn Tinh chỉ muốn rời khỏi nơi này!
Mỗi lần về nhà đều cãi cọ ầm ĩ, Ngu Tâm Nghiên bị đánh thức đứng ở cửa, xoa mắt gọi bố mẹ.
Nguyễn Tinh vội đi đến dỗ con: “Nghiên Nghiên, muộn rồi đi ngủ nhanh.”
Ngu Tâm Nghiên giờ cũng đã tám, chín tuổi, giữa bố mẹ có gì bất thường cô bé cũng có thể cảm nhận được. Hai ngày sau, Nguyễn Tinh đưa con gái đến nhà bạn ở tạm.
Ngu Khải về đến nhà nhìn căn phòng trống trải, ngồi sụp xuống như người mất hồn.
*
Ít lâu sau, Ngu Trĩ Nhất biết được chuyện nhà mình không mua nhà nữa từ người mợ.
Cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói bố mẹ đã cãi nhau vì chuyện mua nhà này.
Lúc bà ngoại ngồi trên giường xem phim, Ngu Trĩ Nhất đi vào ngồi với bà một lát: “Bà ơi, bố mẹ cháu có chuyện gì ạ?”
“Không có gì đâu, cháu đừng lo, Nhất Nhất chăm chỉ học tập là được rồi.” Bà ngoại hòa nhã dễ gần vẫn chỉ nói đến chuyện tốt, tránh chuyện xấu như thường.
Người mà Ngu Trĩ Nhất có thể hỏi chuyện cũng chỉ có bà và cậu mợ, nhưng mọi người lại nửa thật nửa giấu, cô cũng không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Nhưng đối với chuyện tạm thời không thể mua nhà thì cô vẫn rất vui vẻ, vì cô có thể yên tâm học chung với Thời Dịch.
Ngay khi Ngu Trĩ Nhất định nói tin vào với Thời Dịch thì lại nghe được Ninh Tố Nhã mừng rỡ nói với Thời Dịch: “Mấy hôm trước mẹ với bố đã đi thành phố xem nhà, cũng gần trường học, phong thủy cũng được lắm, chờ con thi lên cấp ba thì cả nhà sẽ chuyển đến đó.”
Hồi đó Thời Dịch chọn học cấp hai trong thị trấn, nhưng cấp ba chắc chắn sẽ vào thành phố học. Huống chi thành tích của cậu như vậy, hoàn toàn có thể thi vào ngôi trường chất lượng tốt nhất.
Mấy năm nay vợ chồng nhà họ Thời làm ăn rất thuận lợi. Hai tháng sau bố Thời sẽ được thăng chức điều đến thành phố, bọn họ dự định đợi Thời Dịch tốt nghiệp xong sẽ chuyển lên đó luôn.
“À còn Nhất Nhất, nhà con định mua nhà ở đâu thế? Nếu như ở gần nhau thì ngày nào con và anh cũng có thể chơi cùng nhau.” Ninh Tố Nhã thật lòng muốn hỏi về việc này.
Trước đó có nghe phong phanh vài câu từ người khác, nhưng cả một năm rồi vẫn không thấy có tiến triển gì, cô là người ngoài nên không tiện đi hỏi chuyện nhà người khác, lúc này đã quyết định chuyện mua nhà nên thuận miệng nhắc đến.
Ngu Trĩ Nhất thầm cắn chặt răng, lắc đầu: “Con không biết ạ.”
Ninh Tố Nhã cũng không hỏi thêm, nhưng tin tức này như một đòn giáng vào đầu Ngu Trĩ Nhất khiến cô buồn bã không thôi.
Cô không chuyển nhà nữa, nhưng Thời Dịch lại chuyển đi?
Thế nên hai người nhất định phải chia xa sao?
Thời Dịch hiểu Ngu Trĩ Nhất, dù là cô nháy mắt nhiều hơn một cái thì cậu cũng sẽ để ý đến, huống hồ Ngu Trĩ Nhất còn chẳng thể giấu được tâm tư.
Khi trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người họ, Thời Dịch mới hỏi: “Em sao thế? Không vui à?”
Cô lắc đầu: “Em chỉ không biết sau này chúng ta sẽ ở nơi nào.”
Thời Dịch dí đầu cô: “Vẫn còn sớm, đừng nghĩ mấy chuyện không đâu.”
Nói xong còn trêu cô: “Vốn đã rất ngốc rồi, cái đầu bé tẹo này còn nghĩ nhiều thứ thế.”
Bài tập của Thời Dịch đã làm xong từ lâu, Ngu Trĩ Nhất tự ngồi làm lấy.
Thời Dịch ngồi chơi game ở bên cạnh, không phát ra âm thanh nào, thỉnh thoảng Ngu Trĩ Nhất sẽ ngẩng lên liếc cậu một cái, cố gắng không hỏi han làm phiền cậu.
Cuối cùng làm hết những bài làm được, để lại những bài không làm được.
Thời Dịch đang chơi game đến hồi gay cấn, Ngu Trĩ Nhất xoay ghế ngồi đối diện với cậu, đôi mắt tròn xoe nhìn cậu đăm đăm, đợi cậu chơi xong.
Thời Dịch liếc nhìn cô, buông máy chơi game, nhoài người sang: “Bài nào không biết làm?”
Ngu Trĩ Nhất giở vở ra, chỉ vào bài không biết làm cho cậu xem.
Thời Dịch quen tay lấy bút ra từ trong ống đựng, kéo giấy nháp sang, vừa vẽ vừa giảng: “Lấy tâm là O, AB, CD là hai đường thẳng giao nhau tại tâm O của hình bình hành…”
Giảng đến câu cuối cùng, Thời Dịch rốt cục không nhịn được, gõ bút xuống quyển vở: “Ngu Trĩ Nhất, những bài hình này anh dạy em mấy lần rồi? Sao lần nào cũng mắc một lỗi thế hả!”
Thực ra học đến phần sau thì trên sách luyện tập cũng không khác gì những bài hình đã học.
Cô gái nhỏ tự biết đuối lý nắm góc áo của cậu: “Anh đừng giận, Nhất Nhất đang cố gắng nghe mà.”
Cô gái nhỏ mềm giọng nỉ non, có cứng rắn đến đâu cũng quăng sạch sẽ.
Thời Dịch hít sâu, tự điều chỉnh lại tâm trạng.
Thực ra cậu cũng không nhận ra, cho dù mỗi lần Ngu Trĩ Nhất hỏi lại thì cậu cũng sẽ giảng giải cặn kẽ lại một lần nữa.
Đến khi tính ra câu cuối cùng, cậu còn xác nhận lại: “Em có hiểu không?”
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, viết ra đáp án chính xác vào vở.
Làm xong bài tập, rốt cuộc cô cũng chịu nói ra nỗi lòng: “Hình như bố mẹ em đang cãi nhau, bà ngoại em bảo sẽ không chuyển nhà nữa. Nhưng em hỏi họ chuyện của bố mẹ thì họ đều giấu diếm không nói với em.”
“Thật ra có lần em nhân lúc bà ngoại đi vắng gọi điện cho mẹ, mẹ bảo đang bận làm việc nên không trả lời em.” Cô gái nhỏ cúi mặt suy nghĩ: “Nếu như em cứ quấn lấy hỏi cho bằng được thì họ có cảm thấy em rất phiền không?”
“Nhất Nhất của chúng ta đáng yêu như vậy, không có ai coi em là phiền phức đâu.”
Môi trường sống đối với sự trưởng thành của một người vô cùng quan trọng, gia đình êm ấm cũng sẽ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của thể xác và tâm hồn đứa trẻ. Cô gái nhỏ cậu nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn trở nên mẫn cảm vì thiếu đi tình yêu thương của cha mẹ.
Gần đây tâm trạng của Ngu Trĩ Nhất rất kém, lúc cất bài tập vào cặp định về nhà thì Thời Dịch đứng lên: “Để anh đưa em về nhà.”
Hai nhà cách nhau không xa, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Mợ của Ngu Trĩ Nhất đang giặt quần áo ngoài sân, nói chuyện phiếm với hàng xóm: “Chị chồng bên nhà tôi đang cãi nhau với chồng, nghe đồn là sắp ly hôn rồi.”
Chị chồng từ lời của mợ đương nhiên là chỉ mẹ của cô, Nguyễn Tinh.
Đúng lúc bí mật mà người lớn giấu giếm lại bị cô nghe được.
Thời Dịch nhanh chóng che lỗ tai của cô lại, dường như làm vậy thì có thể che đi những lời nói khó nghe.
Ngu Trĩ Nhất ngỡ ngàng mở to mắt, cơ thể hơi run rẩy.
Đối với một đứa trẻ khát khao có một gia đình ấm áp mà nói, cuộc hôn nhân của bố mẹ tan vỡ chẳng khác nào đối mặt với ác mộng!
Thời Dịch chợt đưa tay kéo người vào trong ngực mình, nửa bên gò má của cô gái nhỏ áp sát vào lồng ngực cậu.
Cậu hơi cúi đầu, cằm dựa sát gần vào bên tai mềm mại ửng hồng, bàn tay ấm áp đặt trên cổ cô, một tay kia thì vòng ra sau lưng vỗ nhè nhẹ từng cái: “Nhất Nhất đừng khóc nhé, anh đau lòng lắm.”
Sinh nhật cô vẫn giống như mọi năm, bà ngoại sẽ nấu rất nhiều món ăn ngon, còn Thời Dịch sẽ ăn bánh kem cùng cô.
Chỉ là… năm nay bố mẹ cô không gửi quà về.
Bà nội vẫn giữ thói quen hàng năm, cho cô một quả trứng gà luộc, “Hết hôm nay là Nhất Nhất nhà chúng ta thành cô thiếu nữ 15 tuổi rồi.”
Hôm nay cô tròn 14 tuổi, nhưng trong mắt người già thì qua sinh nhật 14 tuổi chính là đứa trẻ 15 tuổi.
Cô cũng thấy mình trưởng thành thêm không ít.
Trước đó bà ngoại đã mua một ít thức ăn về nhà, lúc nấu cơm Ngu Trĩ Nhất cũng ở bên giúp đỡ.
“Bà ơi, để cháu nấu cơm cho, bà ra ngoài đợi là được.” Bình thường cô gái nhỏ luôn giúp đỡ việc nhà, không để cho bà phải mệt nhọc.
Bà ngoại muốn quay người lại lấy chậu nước, lúc ngồi xổm xuống thì đầu quay cuồng, suýt nữa không đứng lên được.
Ngu Trĩ Nhất quay lưng lại rửa rau, tiếng nước chảy rào rào nên không để ý đến chuyện phía sau.
Bà ngoại vịn vào tường đứng lên, nói một câu rằng: “Bà đi xem mấy cái khác trước nhé.”
“Vâng ạ.” Ngu Trĩ Nhất tiếp tục bận rộn trong nhà bếp.
Bà ngoại dựa vào tường bước đi chậm chạp đến phòng khách, khó khăn ngồi phịch xuống sô pha.
Tình trạng choáng váng này của bà đã xuất hiện hai, ba lần rồi, nhưng mỗi lần đều không bị lâu. Bà không dám nói với cháu gái, sợ đứa trẻ lo lắng cho mình. Nghĩ đến chuyện đi viện thì tốn kém tiền của, ở nhà nghỉ ngơi một chút thì vẫn ổn.
—
Chiều hôm đó Ngu Trĩ Nhất sang nhà họ Thời, trước kia nhà họ Thời cũng mời bà sang ăn bánh gato, nhưng bà thấy người ta bằng lòng đối tốt với đứa nhỏ là vì thích Nhất Nhất, bà đi sang cùng thì ngại lắm.
Đến tối, Ngu Trĩ Nhất mới về nhà: “Bà ơi, hôm nay có người gọi điện đến không ạ?”
Cô và bà đều không có di động, muốn liên lạc cũng chỉ có điện thoại bàn.
Cô vẫn đang mong ngóng chờ đợi điều gì đó.
Bà ngoại thấy dáng vẻ mong đợi lại không dám mở miệng của cô, trong lòng thương tiếc vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu.
Ngu Trĩ Nhất đi về phòng của mình
Bà ngoại chần chừ chốc lát rồi chủ động gọi cho Nguyễn Tinh, muốn hỏi người làm cha mẹ như họ cuối cũng đã làm được cái gì, ngay cả sinh nhật con gái mà một lời chúc cũng không có.
Nhưng bà và Nhất Nhất không biết được rằng, lúc này đây Ngu Khải và Nguyễn Tinh làm gì còn nhớ được sinh nhật nào chứ!
“Không thể sống nổi nữa rồi! Anh làm cái gì không làm, thế mà lại đi…đi đánh bạc!”
“A Tinh, anh sai rồi, anh thực sự biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh đi, về sau anh sẽ không đi nữa, sau này chúng ta sống thật tốt được không?”
Nguyễn Tinh nước mắt giàn dụa nhìn người chồng đang quỳ trên đất cầu xin tha thứ.
Nửa đầu năm đưa con gái út về quê cũng bởi vì cãi nhau với chồng.
Bọn họ làm lụng vất vả trên thành phố mười mấy năm tích cóp được một ít, đang hoan hỉ lên kế hoạch mua nhà ở đây, nghĩ rằng sau này về quê cũng có thể có một chỗ yên ấm.
Nhưng chẳng ngờ khi đó Ngu Khải tin lời rủ rê của người khác, cầm mấy chục triệu đi đầu tư, chẳng những không kiếm được tiền mà còn cõng thêm món nợ mấy chục triệu về.
Mấy chục thêm mấy chục, đối với người bình thường thì con số đó không hề nhỏ!
Nguyễn Tinh cãi nhau với Ngu Khải, trong cơn giận dữ đã đưa con gái út về quê.
Trong suy nghĩ của Ngu Trĩ Nhất thì mẹ và em gái cũng chỉ ở lại nửa tháng rồi đi, nhưng thưc ra lúc đó ngày nào Ngu Khải cũng đến tìm Nguyễn Tinh, còn cầu xin cô tha thứ.
Vì con nên Nguyễn Tinh mềm lòng, cũng không dám nghỉ quá lâu ảnh hưởng đến công việc, nên chỉ nghỉ nửa tháng rồi đi.
Hơn nửa năm này dường như cuộc sống của họ đã yên ổn lại, nhưng khúc mắc ngày một tăng lên, sau đó rất dễ dẫn đến những trận cãi vã.
Nguyễn Tinh sinh lòng phòng bị với Ngu Khải, cứ thấy anh ta có chỗ nào bất thường là sẽ nghi ngờ, chất vấn, rồi lại cãi nhau. Tranh cãi ầm ĩ nhiều lần, bất mãn và oán hận chất chứa trong lòng ngày càng tăng lên.
Ngu Khải vẫn còn sự tự cao của người đàn ông, mỗi ngày về nhà nhìn thấy sắc mặt của vợ, cuối cùng bạo phát, đi ngoài uống rượu với người khác, không biết làm sao lại đi đánh bạc.
Lúc ban đầu thắng được ít tiền liền đắc chí, hôm sau còn mua ít đồ tốt về cho vợ con.
Sau đó có người rủ anh ta đi, anh ta ỡm ờ, thấy tay mình cũng son, hai ba lần đánh mà đã thắng được hơn chục triệu…
Tiền lương một tháng của anh ta còn chưa nổi chục triệu, cái trò chỉ chơi hai, ba lần mà đã có thể kiếm được trên chục triệu, Ngu Khải hứng khởi không thôi, có lúc không kìm được lại mò đến.
Có vài thứ tựa như thuốc độc, dính vào sẽ nghiện.
Khi Ngu Khải còn đang mải mê với cách thức kiếm tiền nhanh chóng này thì hiện thực lại cho anh ta một cú trí mạng!
Vốn muốn đánh một ván lớn, tiền đặt cọc mua nhà cũng sẽ kiếm về được, nhưng ngay vào thời khắc quan trọng nhất, anh ta mất sạch! Kế hoạch mua nhà đẹp đẽ bỗng chốc tan thành mây khói…
Tiền của vất vả tích cóp bao năm qua lại trôi sạch theo dòng nước vì hai lần ngu dốt của chồng, chuyện này khiến Nguyễn Tinh không thể nào đè nén được sự oán giận trong lòng.
Nếu không phải vướng công việc không thể nghỉ thì Nguyễn Tinh chỉ muốn rời khỏi nơi này!
Mỗi lần về nhà đều cãi cọ ầm ĩ, Ngu Tâm Nghiên bị đánh thức đứng ở cửa, xoa mắt gọi bố mẹ.
Nguyễn Tinh vội đi đến dỗ con: “Nghiên Nghiên, muộn rồi đi ngủ nhanh.”
Ngu Tâm Nghiên giờ cũng đã tám, chín tuổi, giữa bố mẹ có gì bất thường cô bé cũng có thể cảm nhận được. Hai ngày sau, Nguyễn Tinh đưa con gái đến nhà bạn ở tạm.
Ngu Khải về đến nhà nhìn căn phòng trống trải, ngồi sụp xuống như người mất hồn.
*
Ít lâu sau, Ngu Trĩ Nhất biết được chuyện nhà mình không mua nhà nữa từ người mợ.
Cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói bố mẹ đã cãi nhau vì chuyện mua nhà này.
Lúc bà ngoại ngồi trên giường xem phim, Ngu Trĩ Nhất đi vào ngồi với bà một lát: “Bà ơi, bố mẹ cháu có chuyện gì ạ?”
“Không có gì đâu, cháu đừng lo, Nhất Nhất chăm chỉ học tập là được rồi.” Bà ngoại hòa nhã dễ gần vẫn chỉ nói đến chuyện tốt, tránh chuyện xấu như thường.
Người mà Ngu Trĩ Nhất có thể hỏi chuyện cũng chỉ có bà và cậu mợ, nhưng mọi người lại nửa thật nửa giấu, cô cũng không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Nhưng đối với chuyện tạm thời không thể mua nhà thì cô vẫn rất vui vẻ, vì cô có thể yên tâm học chung với Thời Dịch.
Ngay khi Ngu Trĩ Nhất định nói tin vào với Thời Dịch thì lại nghe được Ninh Tố Nhã mừng rỡ nói với Thời Dịch: “Mấy hôm trước mẹ với bố đã đi thành phố xem nhà, cũng gần trường học, phong thủy cũng được lắm, chờ con thi lên cấp ba thì cả nhà sẽ chuyển đến đó.”
Hồi đó Thời Dịch chọn học cấp hai trong thị trấn, nhưng cấp ba chắc chắn sẽ vào thành phố học. Huống chi thành tích của cậu như vậy, hoàn toàn có thể thi vào ngôi trường chất lượng tốt nhất.
Mấy năm nay vợ chồng nhà họ Thời làm ăn rất thuận lợi. Hai tháng sau bố Thời sẽ được thăng chức điều đến thành phố, bọn họ dự định đợi Thời Dịch tốt nghiệp xong sẽ chuyển lên đó luôn.
“À còn Nhất Nhất, nhà con định mua nhà ở đâu thế? Nếu như ở gần nhau thì ngày nào con và anh cũng có thể chơi cùng nhau.” Ninh Tố Nhã thật lòng muốn hỏi về việc này.
Trước đó có nghe phong phanh vài câu từ người khác, nhưng cả một năm rồi vẫn không thấy có tiến triển gì, cô là người ngoài nên không tiện đi hỏi chuyện nhà người khác, lúc này đã quyết định chuyện mua nhà nên thuận miệng nhắc đến.
Ngu Trĩ Nhất thầm cắn chặt răng, lắc đầu: “Con không biết ạ.”
Ninh Tố Nhã cũng không hỏi thêm, nhưng tin tức này như một đòn giáng vào đầu Ngu Trĩ Nhất khiến cô buồn bã không thôi.
Cô không chuyển nhà nữa, nhưng Thời Dịch lại chuyển đi?
Thế nên hai người nhất định phải chia xa sao?
Thời Dịch hiểu Ngu Trĩ Nhất, dù là cô nháy mắt nhiều hơn một cái thì cậu cũng sẽ để ý đến, huống hồ Ngu Trĩ Nhất còn chẳng thể giấu được tâm tư.
Khi trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người họ, Thời Dịch mới hỏi: “Em sao thế? Không vui à?”
Cô lắc đầu: “Em chỉ không biết sau này chúng ta sẽ ở nơi nào.”
Thời Dịch dí đầu cô: “Vẫn còn sớm, đừng nghĩ mấy chuyện không đâu.”
Nói xong còn trêu cô: “Vốn đã rất ngốc rồi, cái đầu bé tẹo này còn nghĩ nhiều thứ thế.”
Bài tập của Thời Dịch đã làm xong từ lâu, Ngu Trĩ Nhất tự ngồi làm lấy.
Thời Dịch ngồi chơi game ở bên cạnh, không phát ra âm thanh nào, thỉnh thoảng Ngu Trĩ Nhất sẽ ngẩng lên liếc cậu một cái, cố gắng không hỏi han làm phiền cậu.
Cuối cùng làm hết những bài làm được, để lại những bài không làm được.
Thời Dịch đang chơi game đến hồi gay cấn, Ngu Trĩ Nhất xoay ghế ngồi đối diện với cậu, đôi mắt tròn xoe nhìn cậu đăm đăm, đợi cậu chơi xong.
Thời Dịch liếc nhìn cô, buông máy chơi game, nhoài người sang: “Bài nào không biết làm?”
Ngu Trĩ Nhất giở vở ra, chỉ vào bài không biết làm cho cậu xem.
Thời Dịch quen tay lấy bút ra từ trong ống đựng, kéo giấy nháp sang, vừa vẽ vừa giảng: “Lấy tâm là O, AB, CD là hai đường thẳng giao nhau tại tâm O của hình bình hành…”
Giảng đến câu cuối cùng, Thời Dịch rốt cục không nhịn được, gõ bút xuống quyển vở: “Ngu Trĩ Nhất, những bài hình này anh dạy em mấy lần rồi? Sao lần nào cũng mắc một lỗi thế hả!”
Thực ra học đến phần sau thì trên sách luyện tập cũng không khác gì những bài hình đã học.
Cô gái nhỏ tự biết đuối lý nắm góc áo của cậu: “Anh đừng giận, Nhất Nhất đang cố gắng nghe mà.”
Cô gái nhỏ mềm giọng nỉ non, có cứng rắn đến đâu cũng quăng sạch sẽ.
Thời Dịch hít sâu, tự điều chỉnh lại tâm trạng.
Thực ra cậu cũng không nhận ra, cho dù mỗi lần Ngu Trĩ Nhất hỏi lại thì cậu cũng sẽ giảng giải cặn kẽ lại một lần nữa.
Đến khi tính ra câu cuối cùng, cậu còn xác nhận lại: “Em có hiểu không?”
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, viết ra đáp án chính xác vào vở.
Làm xong bài tập, rốt cuộc cô cũng chịu nói ra nỗi lòng: “Hình như bố mẹ em đang cãi nhau, bà ngoại em bảo sẽ không chuyển nhà nữa. Nhưng em hỏi họ chuyện của bố mẹ thì họ đều giấu diếm không nói với em.”
“Thật ra có lần em nhân lúc bà ngoại đi vắng gọi điện cho mẹ, mẹ bảo đang bận làm việc nên không trả lời em.” Cô gái nhỏ cúi mặt suy nghĩ: “Nếu như em cứ quấn lấy hỏi cho bằng được thì họ có cảm thấy em rất phiền không?”
“Nhất Nhất của chúng ta đáng yêu như vậy, không có ai coi em là phiền phức đâu.”
Môi trường sống đối với sự trưởng thành của một người vô cùng quan trọng, gia đình êm ấm cũng sẽ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của thể xác và tâm hồn đứa trẻ. Cô gái nhỏ cậu nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn trở nên mẫn cảm vì thiếu đi tình yêu thương của cha mẹ.
Gần đây tâm trạng của Ngu Trĩ Nhất rất kém, lúc cất bài tập vào cặp định về nhà thì Thời Dịch đứng lên: “Để anh đưa em về nhà.”
Hai nhà cách nhau không xa, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Mợ của Ngu Trĩ Nhất đang giặt quần áo ngoài sân, nói chuyện phiếm với hàng xóm: “Chị chồng bên nhà tôi đang cãi nhau với chồng, nghe đồn là sắp ly hôn rồi.”
Chị chồng từ lời của mợ đương nhiên là chỉ mẹ của cô, Nguyễn Tinh.
Đúng lúc bí mật mà người lớn giấu giếm lại bị cô nghe được.
Thời Dịch nhanh chóng che lỗ tai của cô lại, dường như làm vậy thì có thể che đi những lời nói khó nghe.
Ngu Trĩ Nhất ngỡ ngàng mở to mắt, cơ thể hơi run rẩy.
Đối với một đứa trẻ khát khao có một gia đình ấm áp mà nói, cuộc hôn nhân của bố mẹ tan vỡ chẳng khác nào đối mặt với ác mộng!
Thời Dịch chợt đưa tay kéo người vào trong ngực mình, nửa bên gò má của cô gái nhỏ áp sát vào lồng ngực cậu.
Cậu hơi cúi đầu, cằm dựa sát gần vào bên tai mềm mại ửng hồng, bàn tay ấm áp đặt trên cổ cô, một tay kia thì vòng ra sau lưng vỗ nhè nhẹ từng cái: “Nhất Nhất đừng khóc nhé, anh đau lòng lắm.”
Bình luận truyện