Tuyệt Đối Dịu Dàng
Chương 39: Sự căm ghét của Thời Ngộ
Nghe nói Hạ Sí xảy ra chuyện, tất cả người nhà Thời gia và Giang Duyệt Hề đều chạy đến bệnh viện.
Xung quanh ngập tràn mùi nước khử trùng, đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng, thỉnh thoảng có tiếng bước chân lộn xộn đi ngang qua, nhưng lại không có người nào gây ồn ào, cố tình giữ nguyên hoàn cảnh yên tĩnh có vẻ lạnh lẽo thê lương.
Người đàn ông đứng đợi ngoài phòng bệnh bình tĩnh đến không ngờ, anh đứng dựa tường, ánh mắt rũ xuống, cầm một tờ khăn giấy màu trắng tinh khiết chà xát lau từng ngón tay, chỉ một động tác lặp đi lặp lại liên tục rất lâu.
A Ngộ……
Thời phu nhân vô cùng lo lắng, muốn tiến lên gọi anh, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Quay đầu lại tìm Giang Duyệt Hề, Thời phu nhân kéo tay cô ấy đi sang bên cạnh một chút, mới đè thập giọng hỏi: “Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
“Không có gì nguy hiểm đến tính mạng, trên người có một vài vết thương cần phải xử lý.” Nói đến đây, Giang Duyệt Hề dừng lại một chút, “Lúc được đưa vào, trên đùi đều là máu……”
Thời phu nhân đứa tay ra che miệng, bàng hoàng lại thương tiếc.
Những lời này của Giang Duyệt Hề đã uyển chuyển miêu tả lại, nhưng tính chất vết thương trên chân Hạ Sí khác với người bình thường, cô chính là nghệ sĩ múa, nếu mà để lại di chứng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần người còn sống, những thứ khác đều có biện pháp.” Thời phu nhân nói như vậy, nhưng hai tay lại run rẩy, cũng không biết là đang an ủi người khác, hay là muốn tự thôi miên chính mình.
Là người nhà gần gũi nhất với Thời Ngộ, bọn họ đều biết, 5 năm qua, Thời Ngộ chưa bao giờ từ bỏ chờ đợi, trong thời gian không có hồi âm, rất mong người đó trở về.
Hơn nữa……
Vì sao cứ phải là chân?
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Năm đó Thời Ngộ tự mình tiễn Hạ Sí ra sân bay, tất cả mọi người biết anh không nỡ buông tay, nhưng cũng tin tưởng anh vẫn lý trí, ổn trọng như trước.
Nhưng ngày hôm đó, trên đường trở về, Thời Ngộ thất thần nên đã xảy ra tai nạn. Đâm cháy chiếc xe đầu tiên trong đời, đồng thời cũng để lại tai họa lâu dài, từ đó về sau mỗi khi thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, hai chân sẽ lại đau nhức.
Cho dù có trầm ổn đến đâu, Thời Ngộ cũng là con người có thất tình lục dục, bình thường mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã nổi lên sóng gió.
*
Toàn bộ vết thương bên ngoài đã được xử lý, lúc Hạ Sí được đưa vào phòng bệnh vẫn còn chưa tỉnh.
Thời Ngộ túc trực ở bên cạnh chăm sóc, một tấc cũng không rời, trong lúc đó Từ phu nhân có đến mấy chuyến, vẻ mặt của bà rất đau khổ.
Muốn quan tâm đến tình hình của con gái, muốn xin lỗi con gái vì mình mà phải chịu tội, nhưng đương sự lại nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, những lời này bà nên nói với ai đây?
Hai đứa con đều cùng nằm viện, bà chỉ có thể chạy qua chạy lại hai bên, mà Hạ Sí bên này có người nhà Thời Ngộ trông coi, Thẩm Diệc Thần bên kia lại chỉ có một mình bà. Từ nữ sĩ không muốn bất công, nhưng khi mọi chuyện xảy ra cùng một lúc, hiện thực luôn tàn nhẫn ép buộc bà phải làm một chuyện gì đó.
Bị ép phải đưa ra lựa chọn trong vòng năm phút, trái tim ba thật sự như bị dao cứa vào, hận bản thân mình không thể thay thế cho hai đứa con vô tội của mình. Thẩm Mộ cố tình không xuống tay với bà, một hai cứ ép ba phải chọn một trong hai.
Khi đó bà nghĩ đến, là con gái lớn và con trai nhỏ cũng đều giống nhau, ở trong tã lót khóc thút thít, tiếng cười vui vẻ thuở nhỏ…… Nhưng sau đó, bà đã nợ con gái quá nhiều.
Vốn dĩ bà cũng cho rằng, khúc mắc của Hạ Sí đối với Thẩm Diệc Thần cả đời cũng không có cách nào xóa bỏ được, nhưng khi bà biết Hạ Sí vì em trai mà từng bước thỏa hiệp, biết rõ bẫy còn muốn nhảy xuống, đến cuối cùng cũng không cầu xin bà cứu cô, bà thật sự đã tính toán tồi tệ nhất——
Đến một giây cuối cùng, bà nên lựa chọn con gái.
Nhưng hết lần này đến lần khác vào thời điểm mấu chốt, tiếng khóc yếu ớt nỉ non của Thẩm Diệc Thần làm nhiễu loạn suy nghĩ của bà, một giây đó bà bất giác gọi tên “Diệc Thần”.
Bà tận mắt nhìn thấy, con gái lưu lại giọt nước mắt tuyệt vọng kia, đó là sự thất vọng tột đỉnh của cô đối với người mẹ này.
Nhưng trong bất hạnh lại có may mắn là cả hai đứa trẻ đều còn sống, nếu không đời này của bà…… Đều sẽ đeo tội nghiệt trên lưng, bị lương tâm lên án, đau đớn muốn chết.
Từ nữ sĩ ngồi đợi ở ngoài phòng bệnh, hiếm khi không màng đến dáng vẻ, lộ ra một mặt yếu ớt.
Thời phu nhân mang đồ ăn làm ở nhà đến bệnh viện, thấy Từ nữ sĩ ở trong trạng thái như vậy, nhẹ giọng an ủi vài câu.
Từ nữ sĩ bất lực gật đầu, đầu óc như trôi đi.
Bỗng nhiên nhớ tới hôm nay chịu tội chính là hai đứa con của Từ nữ sĩ, Thời phu nhân thuận miệng hỏi một câu: “Nghe nói còn có một đứa trẻ nữa cũng bị thương, hiện tại đã ổn định chưa?”
“Ừm, đã ổn rồi.”
Lúc đưa vào bệnh viện kiểm tra, vết thương nặng nhất trên người Thẩm Diệc Thần chính là vết rạch kia, trong hoàn cảnh nguy hiểm kinh tâm động phách (*), cậu bé đã được bảo vệ rất tốt.
(*) Kinh tâm động phách có nghĩa là mất hồn mất vía.
Trên đường đi Thẩm Diệc Thần tỉnh lại giữa chừng, nhưng bởi vì đã chịu đả kích quá lớn, cảm xúc rất không ổn định, phải tiêm một lượng thuốc an thần thích với với trẻ em cậu mới yên tính lại, giờ phút này đang nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh.
Thời phu nhân gật đầu, tựa như lơ đãng nhắc tới, “Tôi nghe nói, lúc xông vào cứu người, thấy Hạ Hạ nhào lên trên người em trai, vì bảo hộ em trai, mà bị hung thú cắn bị thương ở chân……”
Nghe được lời này, sắc mặt Từ nữ sĩ trắng bệch trong nháy mắt.
Bà biết con trai có thể cứu ra bình an, tất cả đều là bởi vì có con gái bảo vệ, nhưng khi bị người khác nhắc tới trắng trợn, vẫn làm cho cả người bà chấn động.
Thấy Từ nữ sĩ nói không nên lời, Thời phu nhân cong khóe miệng, độ cong dần dần thẳng ra, “Hai đứa nhỏ cùng không thể chăm sóc được hết…… Nhưng bà cũng không cần quá lo lắng, bất luận như thế nào, người nhà Thời gia chúng tôi cũng sẽ chăm sóc Hạ Hạ.”
“Chờ Hạ Hạ tỉnh lại, chúng tôi lại thông báo cho bà.” Giọng nói của bà nhẹ nhàng và ấm áp, đi vào lòng người, nhưng từng câu từng chữ quan tâm rơi vào trong tai Từ nữ sĩ, như có hàng vạn mũi tên đâm vào trái tim.
Từ nữ sĩ chậm chạp không có phản ứng gì.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Thời phu nhân lịch sự gật đầu với bà, vẫn không dò hỏi Từ nữ sĩ có muốn vào phòng bệnh thăm hay không.
Khoảnh khắc xoay người, ý cười trên mặt Thời phu nhân hoàn toàn mất hết, trong ánh mắt lạnh đi từng chút từng chút một.
Đời này bà chán ghét nhất, chính là loại bố mẹ bất công như thế này. Nếu đã vứt bỏ hết lần này đến lần khác, cần gì phải làm ra bộ dáng mẹ con tình thâm.
Hạ Sí hôn mê bất tỉnh, đến ban đêm bắt đầu phát sốt, bác sĩ và y tá qua lại vài lần.
Môi lưỡi khô nứt, Thời Ngộ dùng tăm bông thấm ướt môi cho cô, muốn cho cô uống chút nước, nhưng người bệnh lại không phối hợp chút nào.
Nước được rót vào trong miệng lại chảy xuống dọc theo khóe miệng, Thời Ngộ lại lấy khăn giấy lau sạch sẽ, tự mình bưng ly nước lên uống một ngụm, cúi đầu phủ lên đôi môi tái nhợt của cô gái, từng chút từng chút một đi vào.
Thời phu nhân vô tình nhìn thấy được, lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Giang Duyệt Hề đang muốn đưa đồ vào, bị Thời phu nhân giữ chặt, “Suỵt, đợi chút lại đi vào.”
Theo bản năng liếc mắt nhìn vào bên trong, tuy không biết bên trong phát sinh chuyện gì, nhưng Giang Duyệt Hề vẫn gật đầu, dừng bước.
Một lúc sau, hai người mới đi đến gõ cửa, Giang Duyệt Hề giơ túi văn kiện trong tay lên, “Là bên Cục Cảnh Sát ……”
Giang Duyệt Hề nói ra ý đồ mình đến, Thời Ngộ nhờ mẹ tạm thời trông coi giúp, đi ra ngoài cùng Giang Duyệt Hề. Ngày đó, Thời Ngộ gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp, yêu cầu bọn họ xác định vị chính xác, lúc ấy Giang Duyệt Hề cùng Lê Ngôn Chi mượn thiết bị định vị trong đồng hồ hỗ trợ của cảnh sát nhanh chóng bắt đầu điều tra phương hướng bọn họ có thể bị bắt đi.
Sau khi đồng hồ bị Thẩm Mộ ném đi, tọa độ theo dõi vẫn dừng ở nguyên chỗ cũ trong thời gian dài, tìm kiếm càng khó khăn hơn.
Đối phương không muốn tiền tài, chỉ vì trả thù, bọn họ cần phải nhanh chóng tìm được người bị bắt cóc, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cũng may khoảng thời gian trước Thời Ngộ đã bắt đầu sai người quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Mộ, trong ba địa điểm có khả năng nhất, phân công người, cuối cùng là Thời Ngộ dẫn người tìm được địa điểm giấu người thật sự.
Nghe nói, hiện trường vô cùng tàn khốc đẫm máu.
“Trên người Thẩm Mộ bị thương nhiều chỗ, ngoại trừ bị chó ngao Tây Tạng cắn xé lưu lại vết thương, còn có bị chủy thủ cắt đứt gân mạch……” Tai họa để lại ngàn năm, Thẩm Mộ còn nằm trong bệnh viện.
Trên cổ Thẩm Mộ có dấu vết bị xích sắt siết chặt, gân mạch cổ tay cắt đứt, càng thảm hơn chính là chó ngao Tây Tạng quá đói khát phá vỡ lồng giam, cắn đứt miếng thịt lớn trên người người……
Giang Duyệt Hề không tận mắt chứng kiến hình ảnh hung tàn ka, nhưng nghĩ đến cũng làm cho người ta không khỏi run lên.
“Phải không?” Người đàn ông đứng trong góc khuất sáng tối tắm, ngước mắt lên nhìn lướt qua, thu hết biểu tình của cô ấy vào đáy mắt.
“Thẩm Mộ hành hung bắt cóc, vô cùng bạo lực……” Nói đến đây, Thời Ngộ tạm dừng một lát, khóe miệng hiện ra độ cong giống như nụ cười của năm xưa, “Em vì cứu người bị hại, cầm đao phòng vệ, vô tình tạo thành thương tổn đối với người vi phạm pháp luật, không thuộc về phòng vệ quá đáng.”
Đối với người đang thực hiện hành vi hành hùng, giết người, cướp bóc, hãm hiếp, bắt cóc và các tội phạm bạo lực nghiêm trọng khác gây nguy hiểm nghiêm trọng đến an toàn cá nhân, thực hiện hành vi phòng vệ, gây thương tích hoặc gây thương tích cho người khác, không phải là người bảo vệ quá mức và không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Ai cũng biết tình huống hung hiểm, thủ phạm có hành vi bạo lực, mà lúc đó Thời Ngộ cầm đao đả thương người, là vì cứu người.
Giang Duyệt Hề bỗng nhiên nhớ tới hôm qua đưa Hạ Sí vào bệnh viện, Thời Ngộ đứng đợi ở ngoài phòng bệnh, không ngừng lau chùi đôi tay sạch sẽ kia không người.
Đôi tay cầm đao kia.
Một ý nghĩ không thể tưởng tượng được vọt qua trong đầu, sắc mặt Giang Duyệt Hề ngưng đọng, không biết mở miệng như thế nào.
Ngay sau đó, nghe thấy Thời Ngộ nói: “Em sẽ chú ý điều trị cho anh ta bất cứ lúc nào.”
Trong lòng lộp bộp, Giang Duyệt Hề bất an nhíu mày lại, “A Ngộ, em sẽ không muốn hành hạ anh tra trong bệnh viện đó chứ?”
Anh cúi mặt xuống, im lặng nhìn mặt đất, một lúc sau khôi phục lại giọng nói bình thản, “Em là bác sĩ, đương nhiên hy vọng mỗi một người bệnh, sẽ sớm hồi phục và xuất viện.”
Chỉ có Thẩm Mộ còn sống xuất viện, mới có thể tống anh ta vào ngục giam, ở trong hoàn cảnh “mới”, gánh vác tội nghiệt mà mình đã phạm phải.
Nghe thấy câu nói bình đạm này, Giang Duyệt Hề lạnh cả sống lưng. Chưa bao giờ có một khoảnh khắc như bây giờ, cảm thấy người đàn ông từ nhỏ đã dịu dàng tốt bụng, trên mặt luôn mỉm cười, lại đáng sợ như vậy.
Tống vào ngục giam, chỉ sợ cũng không đủ triệt tiêu hận thì trong lòng anh.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, trong lòng tính nhẩm thời gian nói chuyện, chậm rãi đi ra từ trong góc tối, “Gần đây em muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Tri Tri, những chuyện khác, chỉ sợ phải làm phiền hai người chị Duyệt Hề và Ngôn Chi rồi.”
“Đó là đương nhiên, em là em trai của chị, khách sao với chị làm gì.” Giang Duyệt Hề ngày thường rất lạc quan, nhưng hiện tại cũng không cười nổi.
Cùng lắm thì cô hoãn công việc bên kia lại chạy đến chạy về thêm vài ngày, mà Thời Ngộ từ khi biết được Hạ Sí xảy ra chuyện cho đến bây giờ, tinh thần căng thẳng, chịu áp lực lớn hơn bọn họ rất nhiều!
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Thời Ngộ trở lại phòng bệnh, Thời phu nhân ngước mắt lên liền nhìn thấy dấu vết mệt mỏi ở khóe mắt anh, không đành lòng khuyên nhủ: “A Ngộ, con đi nghỉ ngơi một lát đi, Hạ Hạ bên này, mẹ trông coi thay con.”
“Cảm ơn mẹ, không cần đâu ạ.” Giọng điệu anh kiên định, trở về ngồi lại vị trí ban đầu, đau lòng vuốt ve mái tóc dài của cô gái, lẩm bẩm nói: “Nếu Tri Tri tỉnh lại không nhìn thấy con, sẽ sợ hãi.”
Phát sốt liên tục một ngày một đêm, Thời phu nhân cũng sốt ruột theo.
Bên kia, cảm xúc của Thẩm Diệc Thần cũng đã dịu hơn một chút, ầm ĩ muốn gặp chị gái. Từ nữ sĩ dỗ dành một lúc lâu không có tác dụng, đành phải dẫn theo cậu đến đây.
Lại bị ý tá trông coi thông báo, “Người bệnh cần phải nghỉ ngơi, không thế quấy rầy.”
Đây là chủ ý của ai, trong lòng Từ nữ sĩ biết rõ ràng. Nhưng ngày xưa bà kiêu ngạo, cũng không có dũng khí tranh chấp với Thời Ngộ, cho dù người nằm trong phòng bệnh, là con gái ruột của bà.
Từ nữ sĩ hiểu rõ, có lẽ từ khoảnh khắc bà gọi tên con trai mình trong video, thì cũng đã bị con gái mình xóa tên ở trong lòng.
“Chị ơi……” Thẩm Diệc Thần lưu luyến không rời bám vào ven tường.
Từ nữ sĩ lo lắng cậu di chuyển lộn xộn lại làm miệng vết thương rách ra, nhưng lại không thể không tìm một cái cớ để dỗ dành, “Chị gái còn đang nghỉ ngơi, chúng ta không thể quấy rầy chị được, chờ chị gái tỉnh lại, lại đến thăm chị.”
Thẩm Diệc Thần nghe không vào, bắt đầu khóc lên, “Chị bị thương, chảy rất nhiều máu.”
Trận tai hoạ do con người tạo ra này khiến cậu vô cùng sợ hãi, miệng vết thương cũng đau, trong lòng cũng đau. Cậu chỉ nhớ rõ có chỉ mãnh thú hung ác lao về phía cậu, là chị gái bảo vệ cậu!
Thẩm Diệc Thần làm loạn muốn vào trong, Từ nữ sĩ luống cuống đến mức tức giận, “Diệc Thần! Con có nghe lời mẹ nói hay không, không được đến làm phiền chị gái con!”
“Bên ngoài phòng bệnh xin hãy giữ im lặng, để tránh ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.” Y tá lại nhắc nhở lần nữa, Từ nữ sĩ không có cách ào, trực tiếp ôm con trai rời đi.
Bà đã nợ con gái quá nhiều, không thể lại bởi vì con trai khóc lớn làm loạn liền xông vào.
Y tá quay lại phòng bệnh: “Bác sĩ Thời, người bên ngoài đã đi rồi.”
“Cảm ơn, ở đây tạm thời không cần, cô cũng đi ra ngoài đi.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Trước khi đi, y tá còn quay đầu lại nhìn vài lần.
Thời Ngộ của bệnh viện bọn họ vốn dĩ là đóa hoa cao lãnh, nhẹ nhàng quân tử ôn nhuận như ngọc, khiến cho bao nhiêu người chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn chứ không thể chạm vào, lại không ngờ vào một ngày có cơ hội chứng kiến anh si tình túc trực bên cạnh bạn gái như thế này.
Khi rời đi, ý tá nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Nghe được tiếng động, Thời Ngộ lại rót thêm một lý nước, dùng phương pháp tự, lại đút cho Hạ Sí uống một lần nữa.
Lúc này, tay cô bỗng nhiên giật lên một cái. Trên mu bàn tay còn cắm kim tiêm truyền nước biển, cô vừa động đậy, những đường nét trên khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại, Thời Ngộ nhanh tay lẹ mắt đè cô lại, ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Sí vẫn cứ nhắm hai mắt lại.
Có lẽ là trong mơ đã chịu kích thích, cơ thể sinh ra phản ứng, nhưng ý thức lại chưa thức tỉnh.
Chờ đến ngày thứ ba, cuối cùng cơn sốt của Hạ Sí cũng hạ xuống, Thời Ngộ thở phào nhẹ nhõm, sau khi cẩn thận lau người cho cô, ghé vào trên bàn bên cạnh nghỉ ngơi.
Tình hình Hạ Sí đã ổn định, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tỉnh lại, anh nhất định phải ở lại đây trông coi.
Cửa phòng bệnh lặng lẽ đẩy ra, Thời phu nhân nhẹ nhàng bước vào, sợ làm con trai khó khăn lắm mới ngủ được, bà đi được rất cẩn thận.
Đã có thể ở khi phu nhân tính toán đem trong tay hộp đồ ăn đặt khi, trong lúc vô tình phiết đầu, bỗng nhiên đối thượng một đạo tầm mắt.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
A Ngộ: Làm chuyện xấu cũng phải mỉm cười bình tĩnh.
Xung quanh ngập tràn mùi nước khử trùng, đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng, thỉnh thoảng có tiếng bước chân lộn xộn đi ngang qua, nhưng lại không có người nào gây ồn ào, cố tình giữ nguyên hoàn cảnh yên tĩnh có vẻ lạnh lẽo thê lương.
Người đàn ông đứng đợi ngoài phòng bệnh bình tĩnh đến không ngờ, anh đứng dựa tường, ánh mắt rũ xuống, cầm một tờ khăn giấy màu trắng tinh khiết chà xát lau từng ngón tay, chỉ một động tác lặp đi lặp lại liên tục rất lâu.
A Ngộ……
Thời phu nhân vô cùng lo lắng, muốn tiến lên gọi anh, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Quay đầu lại tìm Giang Duyệt Hề, Thời phu nhân kéo tay cô ấy đi sang bên cạnh một chút, mới đè thập giọng hỏi: “Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
“Không có gì nguy hiểm đến tính mạng, trên người có một vài vết thương cần phải xử lý.” Nói đến đây, Giang Duyệt Hề dừng lại một chút, “Lúc được đưa vào, trên đùi đều là máu……”
Thời phu nhân đứa tay ra che miệng, bàng hoàng lại thương tiếc.
Những lời này của Giang Duyệt Hề đã uyển chuyển miêu tả lại, nhưng tính chất vết thương trên chân Hạ Sí khác với người bình thường, cô chính là nghệ sĩ múa, nếu mà để lại di chứng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần người còn sống, những thứ khác đều có biện pháp.” Thời phu nhân nói như vậy, nhưng hai tay lại run rẩy, cũng không biết là đang an ủi người khác, hay là muốn tự thôi miên chính mình.
Là người nhà gần gũi nhất với Thời Ngộ, bọn họ đều biết, 5 năm qua, Thời Ngộ chưa bao giờ từ bỏ chờ đợi, trong thời gian không có hồi âm, rất mong người đó trở về.
Hơn nữa……
Vì sao cứ phải là chân?
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Năm đó Thời Ngộ tự mình tiễn Hạ Sí ra sân bay, tất cả mọi người biết anh không nỡ buông tay, nhưng cũng tin tưởng anh vẫn lý trí, ổn trọng như trước.
Nhưng ngày hôm đó, trên đường trở về, Thời Ngộ thất thần nên đã xảy ra tai nạn. Đâm cháy chiếc xe đầu tiên trong đời, đồng thời cũng để lại tai họa lâu dài, từ đó về sau mỗi khi thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, hai chân sẽ lại đau nhức.
Cho dù có trầm ổn đến đâu, Thời Ngộ cũng là con người có thất tình lục dục, bình thường mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã nổi lên sóng gió.
*
Toàn bộ vết thương bên ngoài đã được xử lý, lúc Hạ Sí được đưa vào phòng bệnh vẫn còn chưa tỉnh.
Thời Ngộ túc trực ở bên cạnh chăm sóc, một tấc cũng không rời, trong lúc đó Từ phu nhân có đến mấy chuyến, vẻ mặt của bà rất đau khổ.
Muốn quan tâm đến tình hình của con gái, muốn xin lỗi con gái vì mình mà phải chịu tội, nhưng đương sự lại nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, những lời này bà nên nói với ai đây?
Hai đứa con đều cùng nằm viện, bà chỉ có thể chạy qua chạy lại hai bên, mà Hạ Sí bên này có người nhà Thời Ngộ trông coi, Thẩm Diệc Thần bên kia lại chỉ có một mình bà. Từ nữ sĩ không muốn bất công, nhưng khi mọi chuyện xảy ra cùng một lúc, hiện thực luôn tàn nhẫn ép buộc bà phải làm một chuyện gì đó.
Bị ép phải đưa ra lựa chọn trong vòng năm phút, trái tim ba thật sự như bị dao cứa vào, hận bản thân mình không thể thay thế cho hai đứa con vô tội của mình. Thẩm Mộ cố tình không xuống tay với bà, một hai cứ ép ba phải chọn một trong hai.
Khi đó bà nghĩ đến, là con gái lớn và con trai nhỏ cũng đều giống nhau, ở trong tã lót khóc thút thít, tiếng cười vui vẻ thuở nhỏ…… Nhưng sau đó, bà đã nợ con gái quá nhiều.
Vốn dĩ bà cũng cho rằng, khúc mắc của Hạ Sí đối với Thẩm Diệc Thần cả đời cũng không có cách nào xóa bỏ được, nhưng khi bà biết Hạ Sí vì em trai mà từng bước thỏa hiệp, biết rõ bẫy còn muốn nhảy xuống, đến cuối cùng cũng không cầu xin bà cứu cô, bà thật sự đã tính toán tồi tệ nhất——
Đến một giây cuối cùng, bà nên lựa chọn con gái.
Nhưng hết lần này đến lần khác vào thời điểm mấu chốt, tiếng khóc yếu ớt nỉ non của Thẩm Diệc Thần làm nhiễu loạn suy nghĩ của bà, một giây đó bà bất giác gọi tên “Diệc Thần”.
Bà tận mắt nhìn thấy, con gái lưu lại giọt nước mắt tuyệt vọng kia, đó là sự thất vọng tột đỉnh của cô đối với người mẹ này.
Nhưng trong bất hạnh lại có may mắn là cả hai đứa trẻ đều còn sống, nếu không đời này của bà…… Đều sẽ đeo tội nghiệt trên lưng, bị lương tâm lên án, đau đớn muốn chết.
Từ nữ sĩ ngồi đợi ở ngoài phòng bệnh, hiếm khi không màng đến dáng vẻ, lộ ra một mặt yếu ớt.
Thời phu nhân mang đồ ăn làm ở nhà đến bệnh viện, thấy Từ nữ sĩ ở trong trạng thái như vậy, nhẹ giọng an ủi vài câu.
Từ nữ sĩ bất lực gật đầu, đầu óc như trôi đi.
Bỗng nhiên nhớ tới hôm nay chịu tội chính là hai đứa con của Từ nữ sĩ, Thời phu nhân thuận miệng hỏi một câu: “Nghe nói còn có một đứa trẻ nữa cũng bị thương, hiện tại đã ổn định chưa?”
“Ừm, đã ổn rồi.”
Lúc đưa vào bệnh viện kiểm tra, vết thương nặng nhất trên người Thẩm Diệc Thần chính là vết rạch kia, trong hoàn cảnh nguy hiểm kinh tâm động phách (*), cậu bé đã được bảo vệ rất tốt.
(*) Kinh tâm động phách có nghĩa là mất hồn mất vía.
Trên đường đi Thẩm Diệc Thần tỉnh lại giữa chừng, nhưng bởi vì đã chịu đả kích quá lớn, cảm xúc rất không ổn định, phải tiêm một lượng thuốc an thần thích với với trẻ em cậu mới yên tính lại, giờ phút này đang nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh.
Thời phu nhân gật đầu, tựa như lơ đãng nhắc tới, “Tôi nghe nói, lúc xông vào cứu người, thấy Hạ Hạ nhào lên trên người em trai, vì bảo hộ em trai, mà bị hung thú cắn bị thương ở chân……”
Nghe được lời này, sắc mặt Từ nữ sĩ trắng bệch trong nháy mắt.
Bà biết con trai có thể cứu ra bình an, tất cả đều là bởi vì có con gái bảo vệ, nhưng khi bị người khác nhắc tới trắng trợn, vẫn làm cho cả người bà chấn động.
Thấy Từ nữ sĩ nói không nên lời, Thời phu nhân cong khóe miệng, độ cong dần dần thẳng ra, “Hai đứa nhỏ cùng không thể chăm sóc được hết…… Nhưng bà cũng không cần quá lo lắng, bất luận như thế nào, người nhà Thời gia chúng tôi cũng sẽ chăm sóc Hạ Hạ.”
“Chờ Hạ Hạ tỉnh lại, chúng tôi lại thông báo cho bà.” Giọng nói của bà nhẹ nhàng và ấm áp, đi vào lòng người, nhưng từng câu từng chữ quan tâm rơi vào trong tai Từ nữ sĩ, như có hàng vạn mũi tên đâm vào trái tim.
Từ nữ sĩ chậm chạp không có phản ứng gì.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Thời phu nhân lịch sự gật đầu với bà, vẫn không dò hỏi Từ nữ sĩ có muốn vào phòng bệnh thăm hay không.
Khoảnh khắc xoay người, ý cười trên mặt Thời phu nhân hoàn toàn mất hết, trong ánh mắt lạnh đi từng chút từng chút một.
Đời này bà chán ghét nhất, chính là loại bố mẹ bất công như thế này. Nếu đã vứt bỏ hết lần này đến lần khác, cần gì phải làm ra bộ dáng mẹ con tình thâm.
Hạ Sí hôn mê bất tỉnh, đến ban đêm bắt đầu phát sốt, bác sĩ và y tá qua lại vài lần.
Môi lưỡi khô nứt, Thời Ngộ dùng tăm bông thấm ướt môi cho cô, muốn cho cô uống chút nước, nhưng người bệnh lại không phối hợp chút nào.
Nước được rót vào trong miệng lại chảy xuống dọc theo khóe miệng, Thời Ngộ lại lấy khăn giấy lau sạch sẽ, tự mình bưng ly nước lên uống một ngụm, cúi đầu phủ lên đôi môi tái nhợt của cô gái, từng chút từng chút một đi vào.
Thời phu nhân vô tình nhìn thấy được, lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Giang Duyệt Hề đang muốn đưa đồ vào, bị Thời phu nhân giữ chặt, “Suỵt, đợi chút lại đi vào.”
Theo bản năng liếc mắt nhìn vào bên trong, tuy không biết bên trong phát sinh chuyện gì, nhưng Giang Duyệt Hề vẫn gật đầu, dừng bước.
Một lúc sau, hai người mới đi đến gõ cửa, Giang Duyệt Hề giơ túi văn kiện trong tay lên, “Là bên Cục Cảnh Sát ……”
Giang Duyệt Hề nói ra ý đồ mình đến, Thời Ngộ nhờ mẹ tạm thời trông coi giúp, đi ra ngoài cùng Giang Duyệt Hề. Ngày đó, Thời Ngộ gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp, yêu cầu bọn họ xác định vị chính xác, lúc ấy Giang Duyệt Hề cùng Lê Ngôn Chi mượn thiết bị định vị trong đồng hồ hỗ trợ của cảnh sát nhanh chóng bắt đầu điều tra phương hướng bọn họ có thể bị bắt đi.
Sau khi đồng hồ bị Thẩm Mộ ném đi, tọa độ theo dõi vẫn dừng ở nguyên chỗ cũ trong thời gian dài, tìm kiếm càng khó khăn hơn.
Đối phương không muốn tiền tài, chỉ vì trả thù, bọn họ cần phải nhanh chóng tìm được người bị bắt cóc, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cũng may khoảng thời gian trước Thời Ngộ đã bắt đầu sai người quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Mộ, trong ba địa điểm có khả năng nhất, phân công người, cuối cùng là Thời Ngộ dẫn người tìm được địa điểm giấu người thật sự.
Nghe nói, hiện trường vô cùng tàn khốc đẫm máu.
“Trên người Thẩm Mộ bị thương nhiều chỗ, ngoại trừ bị chó ngao Tây Tạng cắn xé lưu lại vết thương, còn có bị chủy thủ cắt đứt gân mạch……” Tai họa để lại ngàn năm, Thẩm Mộ còn nằm trong bệnh viện.
Trên cổ Thẩm Mộ có dấu vết bị xích sắt siết chặt, gân mạch cổ tay cắt đứt, càng thảm hơn chính là chó ngao Tây Tạng quá đói khát phá vỡ lồng giam, cắn đứt miếng thịt lớn trên người người……
Giang Duyệt Hề không tận mắt chứng kiến hình ảnh hung tàn ka, nhưng nghĩ đến cũng làm cho người ta không khỏi run lên.
“Phải không?” Người đàn ông đứng trong góc khuất sáng tối tắm, ngước mắt lên nhìn lướt qua, thu hết biểu tình của cô ấy vào đáy mắt.
“Thẩm Mộ hành hung bắt cóc, vô cùng bạo lực……” Nói đến đây, Thời Ngộ tạm dừng một lát, khóe miệng hiện ra độ cong giống như nụ cười của năm xưa, “Em vì cứu người bị hại, cầm đao phòng vệ, vô tình tạo thành thương tổn đối với người vi phạm pháp luật, không thuộc về phòng vệ quá đáng.”
Đối với người đang thực hiện hành vi hành hùng, giết người, cướp bóc, hãm hiếp, bắt cóc và các tội phạm bạo lực nghiêm trọng khác gây nguy hiểm nghiêm trọng đến an toàn cá nhân, thực hiện hành vi phòng vệ, gây thương tích hoặc gây thương tích cho người khác, không phải là người bảo vệ quá mức và không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Ai cũng biết tình huống hung hiểm, thủ phạm có hành vi bạo lực, mà lúc đó Thời Ngộ cầm đao đả thương người, là vì cứu người.
Giang Duyệt Hề bỗng nhiên nhớ tới hôm qua đưa Hạ Sí vào bệnh viện, Thời Ngộ đứng đợi ở ngoài phòng bệnh, không ngừng lau chùi đôi tay sạch sẽ kia không người.
Đôi tay cầm đao kia.
Một ý nghĩ không thể tưởng tượng được vọt qua trong đầu, sắc mặt Giang Duyệt Hề ngưng đọng, không biết mở miệng như thế nào.
Ngay sau đó, nghe thấy Thời Ngộ nói: “Em sẽ chú ý điều trị cho anh ta bất cứ lúc nào.”
Trong lòng lộp bộp, Giang Duyệt Hề bất an nhíu mày lại, “A Ngộ, em sẽ không muốn hành hạ anh tra trong bệnh viện đó chứ?”
Anh cúi mặt xuống, im lặng nhìn mặt đất, một lúc sau khôi phục lại giọng nói bình thản, “Em là bác sĩ, đương nhiên hy vọng mỗi một người bệnh, sẽ sớm hồi phục và xuất viện.”
Chỉ có Thẩm Mộ còn sống xuất viện, mới có thể tống anh ta vào ngục giam, ở trong hoàn cảnh “mới”, gánh vác tội nghiệt mà mình đã phạm phải.
Nghe thấy câu nói bình đạm này, Giang Duyệt Hề lạnh cả sống lưng. Chưa bao giờ có một khoảnh khắc như bây giờ, cảm thấy người đàn ông từ nhỏ đã dịu dàng tốt bụng, trên mặt luôn mỉm cười, lại đáng sợ như vậy.
Tống vào ngục giam, chỉ sợ cũng không đủ triệt tiêu hận thì trong lòng anh.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, trong lòng tính nhẩm thời gian nói chuyện, chậm rãi đi ra từ trong góc tối, “Gần đây em muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Tri Tri, những chuyện khác, chỉ sợ phải làm phiền hai người chị Duyệt Hề và Ngôn Chi rồi.”
“Đó là đương nhiên, em là em trai của chị, khách sao với chị làm gì.” Giang Duyệt Hề ngày thường rất lạc quan, nhưng hiện tại cũng không cười nổi.
Cùng lắm thì cô hoãn công việc bên kia lại chạy đến chạy về thêm vài ngày, mà Thời Ngộ từ khi biết được Hạ Sí xảy ra chuyện cho đến bây giờ, tinh thần căng thẳng, chịu áp lực lớn hơn bọn họ rất nhiều!
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Thời Ngộ trở lại phòng bệnh, Thời phu nhân ngước mắt lên liền nhìn thấy dấu vết mệt mỏi ở khóe mắt anh, không đành lòng khuyên nhủ: “A Ngộ, con đi nghỉ ngơi một lát đi, Hạ Hạ bên này, mẹ trông coi thay con.”
“Cảm ơn mẹ, không cần đâu ạ.” Giọng điệu anh kiên định, trở về ngồi lại vị trí ban đầu, đau lòng vuốt ve mái tóc dài của cô gái, lẩm bẩm nói: “Nếu Tri Tri tỉnh lại không nhìn thấy con, sẽ sợ hãi.”
Phát sốt liên tục một ngày một đêm, Thời phu nhân cũng sốt ruột theo.
Bên kia, cảm xúc của Thẩm Diệc Thần cũng đã dịu hơn một chút, ầm ĩ muốn gặp chị gái. Từ nữ sĩ dỗ dành một lúc lâu không có tác dụng, đành phải dẫn theo cậu đến đây.
Lại bị ý tá trông coi thông báo, “Người bệnh cần phải nghỉ ngơi, không thế quấy rầy.”
Đây là chủ ý của ai, trong lòng Từ nữ sĩ biết rõ ràng. Nhưng ngày xưa bà kiêu ngạo, cũng không có dũng khí tranh chấp với Thời Ngộ, cho dù người nằm trong phòng bệnh, là con gái ruột của bà.
Từ nữ sĩ hiểu rõ, có lẽ từ khoảnh khắc bà gọi tên con trai mình trong video, thì cũng đã bị con gái mình xóa tên ở trong lòng.
“Chị ơi……” Thẩm Diệc Thần lưu luyến không rời bám vào ven tường.
Từ nữ sĩ lo lắng cậu di chuyển lộn xộn lại làm miệng vết thương rách ra, nhưng lại không thể không tìm một cái cớ để dỗ dành, “Chị gái còn đang nghỉ ngơi, chúng ta không thể quấy rầy chị được, chờ chị gái tỉnh lại, lại đến thăm chị.”
Thẩm Diệc Thần nghe không vào, bắt đầu khóc lên, “Chị bị thương, chảy rất nhiều máu.”
Trận tai hoạ do con người tạo ra này khiến cậu vô cùng sợ hãi, miệng vết thương cũng đau, trong lòng cũng đau. Cậu chỉ nhớ rõ có chỉ mãnh thú hung ác lao về phía cậu, là chị gái bảo vệ cậu!
Thẩm Diệc Thần làm loạn muốn vào trong, Từ nữ sĩ luống cuống đến mức tức giận, “Diệc Thần! Con có nghe lời mẹ nói hay không, không được đến làm phiền chị gái con!”
“Bên ngoài phòng bệnh xin hãy giữ im lặng, để tránh ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.” Y tá lại nhắc nhở lần nữa, Từ nữ sĩ không có cách ào, trực tiếp ôm con trai rời đi.
Bà đã nợ con gái quá nhiều, không thể lại bởi vì con trai khóc lớn làm loạn liền xông vào.
Y tá quay lại phòng bệnh: “Bác sĩ Thời, người bên ngoài đã đi rồi.”
“Cảm ơn, ở đây tạm thời không cần, cô cũng đi ra ngoài đi.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Trước khi đi, y tá còn quay đầu lại nhìn vài lần.
Thời Ngộ của bệnh viện bọn họ vốn dĩ là đóa hoa cao lãnh, nhẹ nhàng quân tử ôn nhuận như ngọc, khiến cho bao nhiêu người chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn chứ không thể chạm vào, lại không ngờ vào một ngày có cơ hội chứng kiến anh si tình túc trực bên cạnh bạn gái như thế này.
Khi rời đi, ý tá nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Nghe được tiếng động, Thời Ngộ lại rót thêm một lý nước, dùng phương pháp tự, lại đút cho Hạ Sí uống một lần nữa.
Lúc này, tay cô bỗng nhiên giật lên một cái. Trên mu bàn tay còn cắm kim tiêm truyền nước biển, cô vừa động đậy, những đường nét trên khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại, Thời Ngộ nhanh tay lẹ mắt đè cô lại, ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Sí vẫn cứ nhắm hai mắt lại.
Có lẽ là trong mơ đã chịu kích thích, cơ thể sinh ra phản ứng, nhưng ý thức lại chưa thức tỉnh.
Chờ đến ngày thứ ba, cuối cùng cơn sốt của Hạ Sí cũng hạ xuống, Thời Ngộ thở phào nhẹ nhõm, sau khi cẩn thận lau người cho cô, ghé vào trên bàn bên cạnh nghỉ ngơi.
Tình hình Hạ Sí đã ổn định, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tỉnh lại, anh nhất định phải ở lại đây trông coi.
Cửa phòng bệnh lặng lẽ đẩy ra, Thời phu nhân nhẹ nhàng bước vào, sợ làm con trai khó khăn lắm mới ngủ được, bà đi được rất cẩn thận.
Đã có thể ở khi phu nhân tính toán đem trong tay hộp đồ ăn đặt khi, trong lúc vô tình phiết đầu, bỗng nhiên đối thượng một đạo tầm mắt.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
A Ngộ: Làm chuyện xấu cũng phải mỉm cười bình tĩnh.
Bình luận truyện