Tuyệt Đối Dịu Dàng
Chương 48: Thế giới dịu dàng, chỉ có thể gặp không thể ước
Một năm sau
Âm nhạc du dương chậm rãi vang lên, trong phòng luyện múa ngập tràn ánh sáng, bóng dáng xinh đẹp nhảy múa theo giai điệu, làn váy uyển chuyển đung đưa theo.
Ngoài cửa có một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện, anh lẳng lặng đứng ở kia, dịu dàng nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang nhảy múa chính giữa ánh đèn, đợi động tác cuối cùng của cô hoàn thành, ấn nút tạm dừng quay phim, Thời Ngộ mới rảo bước tiến lên.
“Đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hôm nay rồi?”
“Đã OK rồi, đợi chút nữa gửi cho cô Aaliyah.”
“Uống nước đi.” Thời Ngộ khẽ mỉm cười, đưa nửa ly nước chanh trong tay cho cô.
Kết quả Hạ Sí cắn ống hút uống một ngụm, lại nghe thấy bên tai chậm rãi truyền đến một âm thanh: “Hôm nay thử điều chỉnh hương vị khác một chút, uống có ngon không?”
Cô theo bản năng muốn đưa ly qua, chạm đến ánh mắt quyến rũ kia, bỗng nhiên thu lại, cố ý đưa mặt đến gần, “Anh thử xem chẳng phải là sẽ biết à.”
“Ừm?”
Cô nhón mũi chân, đưa đôi môi dính đầy nước chanh lên, hương vị chua ngọt lan tỏa từ đầu lưỡi, tràn ngập giữa răng hai người.
Kết hôn được một năm, Hạ Sí vẫn dính người như cũ, chỉ là hiện tại phương thức thể hiện tình yêu đã có sự khác biệt so với trước đây, táo bạo mà tự nhiên, không cần lại lo lắng người nọ sẽ rời đi.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tiếng chuông của điện thoại di động đặt bên cạnh vang lên, cắt ngang hơi thở mập mờ trong phòng, Thời Ngộ buông tay đặt ở vòng eo thon nhỏ của cô ra, thả cô đi đến.
Hạ Sí nhận điện thoại, đến lúc cúp mày, cùng lắm cũng chỉ mơi hơn một phút.
Cô giơ điện thoại di động lên, nhìn về phía Thời Ngộ quơ quơ, “A, Tiểu Bạch lại bắt đầu thúc giục rồi.”
Thời Ngộ ngầm hiểu, “Đã đặt xong vé xe về thành phố Vân Dương rồi.”
Tình cảm của Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu đã kéo dài được tám năm, rốt cuộc cũng chào đón một kết cục hoàn mỹ, lần này bọn họ trở về thành phố Vân Dương, chính là vì tham gia hôn lễ.
Tuy rằng hai người đều sống và làm việc ở thành phố C, nhưng phần lớn người thân đều ở thành phố Vân Dương, nên bọn họ đã quyết định trở về bên kia cử hành hôn lễ.
Lúc đi học, Bạch Phỉ còn nhắc mãi sau này kết hôn phải để cho Hạ Sí làm phù dâu, nhưng ai biết Hạ Sí lại kết hôn sớm hơn, dựa theo tập tục bên kia của bọn họ, bạn bè đã kết hôn không thể làm phù dâu hoặc phù rể được.
Có hơi đáng tiếc, nhưng vẫn muốn tự mình đến buổi hôn lễ gửi lời chúc phúc, Hạ Sí đã chuẩn bị tiền mừng hào phóng để an ủi trái tim của bạn học Tiểu Bạch.
Hôn lễ của Bạch Phỉ diễn ra ba ngày sau đó.
Ngày hôm sau, Thời Ngộ dẫn Hạ Sí trở về thành phố Vân Dương.
“Cuối cùng hai người cũng tới!” Chị em gặp mặt, Bạch Phỉ rất nhiệt tình, lôi kéo Hạ Sí đi vào trong phòng.
Hạ Sí liên tục quay đầu lại, Thời Ngộ hơi mỉm cười,ra hiệu với cô, để cho cô yên tâm đi.
“Này, phụ nữ bọn họ chính là như vậy.” Đỗ Nam Châu theo thói quen đưa cho người ta một điếu thuốc, sau đó mới phát giác người trước mặt này là Thời Ngộ, không giống với những người bạn thường thuốc lá và rượu trong công việc của anh ta.
“Hút thuốc không?” Đỗ Nam Châu cố ý hỏi một câu.
Thời Ngộ nhẹ nhàng lắc đầu, “Xin lỗi.”
Loại đồ này, có người gặp dịp thì chơi sẽ tiếp nhận, nhưng Thời Ngộ không hút thuốc lá là chuyện mà mọi người xung quanh đều biết, anh vẫn luôn không nhận, mọi người sẽ ăn ý không đưa co anh. Nếu nhận, sau đó lại càng rắc rối hơn.
Đỗ Nam Châu biết tính của anh, không chút để ý xua xua tay, “Không hút thuốc lá rất tốt, khỏe mạnh.”
Rất nhiều người đều nói như vậy, biết rõ hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng vẫn không thể bỏ được.
Trong lòng mọi người đều biết nhưng rõ ràng nó đã trở thành thói quen, Thời Ngộ cũng không cố ý ngăn cản.
–
Phòng ngủ
Váy cưới trắng thuần khiết treo ở góc phòng ngủ của Bạch Phỉ, kiểu dáng cúp ngực, làn váy bồng bềnh, phía sau làn váy dài chạm đất, mặc trên người nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Lúc Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu nhận giấy chứng nhận kết hôn đã là năm mới, cách mấy tháng để chuẩn bị cho hôn lễ, tất cả các bước đi đều vừa vặn.
Bạch Phỉ cầm lấy máy tính bảng mở ảnh cưới cho cô xem, một bên xem, một bên kể lại một vài chuyện thú vị, “Cậu xem, lúc trước tớ đã nói rửa cái này phóng to đóng khung ảnh treo trong phòng cưới, kết quả Đỗ Nam Châu lại nói tấm kia đẹp hơn, bọn tớ vì chuyện này tranh cãi hết mấy ngày, cuối cùng vẫn là rút thăm quyết định.”
Đỗ Nam Châu ở phương diện nào đó rất cố chấp, tựa như loại chuyện này, anh ta sẽ không nhường Bạch Phỉ, lúc tranh luận không ra kết quả, phải lấy phương thức công bằng nhất đưa ra sự lựa chọn. Tình cảm hai người gập ghềnh, đi đến ngày hôm nay cũng rất không dễ dàng.
Bạch Phỉ thở dài: “Nếu là Thời Ngộ nhà cậu, chắc chắn sẽ không nói hai lời mặc cho cậu chọn.”
Với tính tình của Thời Ngộ, là người chiều vợ được mọi người công nhận.
Nhắc tới việc này, Hạ Sí rối rắm nắm lấy ngón tay, “Nhưng mà bọn tớ còn chưa chụp ảnh cưới nữa……”
Bạch Phỉ hơi sửng sốt.
Quả thật, nếu Hạ Sí chụp ảnh cưới, chắc chắn cũng sẽ để lộ ra, cho cô xem một vài mẫu gì đó, nhưng mà vẫn chưa nghe được tin tức gì về phương diện này, Bạch Phỉ có chút tò mò, “Nói đi, hai người đều đã kết hôn được một năm, hôn lễ gì đó, tính toán khi nào tổ chức?”
Hạ Sí lắc đầu, “Tớ không biết.”
Năm trước cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi chữa lành vết thương về thể chất, cô đã đi tư vấn tâm lý một thời gian dài, bởi vậy bỏ lỡ cuộc thi múa năm ngoái.
Những giáo viên đã đặt nhiều kỳ vọng vào cô rất thất vọng, Hạ Sí lại tìm lại được cảm hứng, một lần nữa biên đạo lại, sáng tạo ra phong cách độc đáo.
Từ năm trước đến bây giờ, cô vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc thi múa tiếp theo, cũng không có sức lực để suy nghĩ đến những chuyện khác.
Thấy vẻ mặt mê mang của cô, Bạch Phỉ làm người từng trải, vội vàng nhắc nhở nói: “Vậy không được, hôn lễ cả đời chỉ có một lần, con gái có thể vì người mình yêu mặc váy cưới là điều vô cùng ý nghĩa, cậu cũng không thể xem nhẹ bước này được.”
“Ừ! Tớ biết rồi, nhưng chờ tham gia hôn lễ của cậu xong, tớ phải ra nước ngoài đóng cửa huấn luyện, tất cả cũng phải đợi đến khi cuộc thi kết thúc mới có thể nói tiếp.” Chờ đến khi đó, bất luận Thời Ngộ đề cập tới hay không, cô đều sẽ chủ động sắp xếp.
“Trong lòng cậu có ý tưởng là được rồi.” Hạ Sí rất thông minh, Bạch Phỉ nói đến đó thì thôi.
“Tớ nói cho cậu biết một bí mật.”
“Cái gì?”
Tay Bạch Phỉ chậm rãi di chuyển, cuối cùng, nhẹ nhàng dán trên bụng nhỏ.
Hạ Sí đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kinh hỉ trợn to mắt, “Cậu? Có thai rồi?”
“Hai tháng rồi.” Nhắc tới con, trên mặt Bạch Phỉ ngập tràn ánh sáng của tình mẹ, “Nếu không phải vì nó, hôn lễ chắc là sẽ muộn hơn một chút.”
Bọn họ đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, sinh con cũng không thành vấn đề. Nhưng Bạch Phỉ cảm thấy, sau khi sinh con xong mới tổ chức hôn lễ sẽ kỳ quái, vì thế chỉ có thể thừa dịp trước khi bụng còn chưa lộ ra hoàn thành nghi thức.
“Cảm giác thật thần kỳ.” Hạ Sí chăm chú nhìn bụng của Bạch Phỉ, rõ ràng hiện tại cái gì cũng không nhìn thấy, lúc nghe thấy cô ấy nói, vẫn có thể cảm nhận được sự thần kỳ do một sinh mệnh mới mang đến.
Thu lại biểu cảm kinh hỉ của cô trong mắt, Bạch Phỉ cười trêu ghẹo, “Nhìn cậu như vậy, thích thì tự mình sinh một đứa đi.”
“Nhìn tớ này, đã quên cậu chính là nghệ sĩ múa, sinh con bây giờ chắc là vẫn còn sớm.” Bạch Phỉ lại nói tiếp, “Nhưng cũng không sao, chờ tớ sinh đứa trẻ này ra, cho cậu chơi.”
“Chơi……” Là con ruột không sai.
Nói là nói như vậy, chờ đứa trẻ được sinh ra, Bạch Phỉ còn không phải sẽ trông coi đứa trẻ kia cẩn thận như tâm can bảo bối sao?
Khi mọi người đang vui vẻ, còn Bạch Phi lại chìm đắm trong hạnh phúc và ngọt ngào của hôn lễ và sinh linh bé bỏng, mặc kệ sự cô đơn trong đáy mắt Hạ Sí.
“Con……”
Nếu hiện tại cô có thể sinh con, tạm dừng công tác cũng có thể.
Đáng tiếc, cô không thể mang thai, nguyên nhân không liên quan đến múa.
*
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Sau khi hôn lễ kết thúc, Hạ Sí và Thời Ngộ cùng trở về thành phố C, Hạ Sí bắt đầu thu dọn hành lý.
Cuộc thi múa năm nay không cho phép lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô Aaliyah đã hạ tối hậu thư, muốn cô trở lại bên kia, nghe theo sự sắp xếp của cô giáo, nắm bắt cuối cùng thời gian, luyện múa đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh(*).
(*) Lô hỏa thuần thanh có nghĩa là lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sĩ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục. (hoasinhanhca.wordpress.com)
“Không thể được gặp anh mỗi ngày, ngẫm lại đều cảm thấy thật khổ sở.”
“Không phải đã hẹn là sẽ gọi video mỗi ngày sao?”
“Video, còn cách màn hình, sờ không tới thân mật không được, vậy làm sao có thể giống nhau chứ!”
“Có thời gian, anh sẽ sang thăm em.”
Hiện tại chính là cô không sợ làm nũng, ôm cánh tay Thời Ngộ, ngay cả vali hành lý cũng bị đẩy sang một bên, “Em cũng không muốn đi……”
“Ngoan.”
Nói là nói như vậy, nhưng hai người đều biết, cuộc thi này rất quan trọng, Hạ Sí là nhất định sẽ sang bên kia đúng hạn.
Ngày cô đi, Thời Ngộ tự mình đưa cô đến sân bay, Hạ Sí chậm chạp không chịu đi vào kiểm tra an ninh.
“Em có thể không đi……” Cô biết rõ còn cố hỏi.
“Không sợ cô giáo dạy dỗ em à?”
“Dạy thì dạy, ai dạy cũng không phải ít đi một khối thịt, nhưng nếu mấy tháng không thể gặp mặt anh, em nhất định sẽ gầy thành bộ xương!”
“Không như vậy khoa trương như vậy chứ.”
“A a, anh không yêu em, cũng không dỗ dành em nữa.”
“Dỗ dành em.” Thời Ngộ lấy ra một cái hộp nhỏ xinh đẹp, bỏ vào trong ba lô tùy thân của cô.
“Đây là cái gì?”
“Chờ lúc em lên máy bay lại mở ra.”
Hai người lưu luyến chia tay ở sân bay, sau khi tách ra, trong lòng Hạ Sí cảm thấy trống rỗng.
Lúc cảnh tượng này, bỗng nhiên khơi dậy ký ức của cô, lúc chia tay 6 năm trước, những hình ảnh chia tay tại sân bay chồng chéo lên nhau. Khi đó, cô đã đăng một trạng thái cuối cùng trên điện thoại di động, sau đó bỏ sim điện thoại đi, và các tài khoản đã được sử dụng trước đó.
Hiện tại nghĩ lại, cô vẫn có thể nhớ ra chuỗi chữ kia, còn về phần mật khẩu, thử đến lần thứ ba đăng nhập thành công.
Không gian cuối cùng cũng chỉ bản thân cô mới có thể nhìn thấy: Cuộc sống ảm đạm của cô giống như một bát thuốc bắc, mỗi một ngụm uống vào đều rất đắng, nhưng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay. Mà anh lại đang giấu nó ở đáy bát, chỉ có một viên kẹo sữa.
Lật lên phía trước, hầu như trạng thái nào cũng có ‘SY’ like, Hạ Sí tiện tay mở ra, phát hiện trạng thái của cùng của Thời Ngộ cũng dừng lại ở mấy năm trước.
Cùng một ngày với cô: 【Ăn kẹo.】
Ăn kẹo?
Là đang đáp lại nội dung trạng thái bí mật của cô sao?
Hạ Sí thò tay vào trong ba lô, lấy cái hộp vừa rồi Thời Ngộ để lại kia ra, vừa mở ra đã nhìn thấy, bên trong có nhiều loại kẹo sữa khác nhau, đủ loại kiểu dáng.
Hạ Sí vội vàng che miệng lại, thiếu chút nữa nhịn không được phát ra âm thanh kinh hỉ, hiện tại có thể xác định chắc chắn, Thời Ngộ đã nhìn thấy trạng thái kia.
Thiếu chút nữa cô đã quên, chỉ cần Thời Ngộ để ý đến, cho dù có cài đặt quyền hạn chế đối với anh căn bản cũng vô dụng.
Cho nên, anh vẫn luôn biết, vẫn luôn nhớ rõ.
–
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Sau khi xuống máy bay, Hạ Sí mở điện thoại gọi điện thoại báo bình an cho Thời Ngộ đầu tiên, người nọ dặn dò cô một lúc lâu.
Cô Aaliyah đã sắp xếp tài xế chuyên nghiệp đến sân bay đón Hạ Sí từ sớm, sau khi Hạ Sí lên xe, phát hiện ghế sau còn có một cô gái trẻ, “Xin chào cô Hạ, tôi là trợ lý tạm thời của cô.”
Trạng thái của Hạ Sí khi tức giận, không dễ khống chế, cô Aaliyah thật sự sợ, nên đã trả lương cao mời trợ lý tới “nhìn chằm chằm” cô.
Tuy nhiên người trợ lý này cũng rất chuyên nghiệp, thay Hạ Sí giải quyết rất nhiều phiền toái.
Bước vào phòng luyện múa ngày thứ ba, Hạ Sí đã bắt đầu nhìn vật nhớ người, gọi video hoàn toàn không giải quyết được nỗi tương tư u sầu của cô, giống như lập tức bay về, chui vào vòng ôm ấm áp cầu an ủi.
Nhưng cô không thể tùy hứng.
Cho đến ngày thứ năm, trong thời gian Hạ Sí nghỉ ngơi, bị cô Aaliyah gọi sang.
Cô tưởng muốn thương lượng chuyện gì đó về huấn luyện và cuộc thi, nhưng khi đẩy cửa ra thì ngơ ngẩn trong nháy mắt.
Có một đang quen thuộc đang đứng ở đó, làm cho cô nghi ngờ mình sinh ra ảo giác. Cho đến nghe thấy giọng nói của anh, Hạ Sí thiếu chút nữa nhịn không được nhảy dựng lên.
“Tri Tri.”
Cô Aaliyah thấu tình đạt lý thả cho cô nghỉ nửa ngày, để cho cô và Thời Ngộ có thời gian riêng tư.
“Sao anh lại đến đây nhanh như vậy? Muốn ở lại bên này mấy ngày?”
“Mấy tháng tới, đều sẽ ở lại bên này trao đổi học tập.”
“Có nghĩa là, anh vẫn sẽ luôn ở lại đây?”
Thời Ngộ gật đầu.
“A a a!” Hạ Sí kích động ôm lấy eo anh, “Em rất yêu anh!”
Còn lại ba tháng, huấn luyện mới là nhiệm vụ chủ yếu của Hạ Sí, cho dù Thời Ngộ công tác ở bên này, bọn họ cũng không thể gặp nhau mỗi ngày. Nhưng so với khoảng cách xa nhau vạn dặm, thì có thể đứng dưới bầu trời cùng một thành phố, đã là may mắn lắm rồi.
Cuối tháng, Hạ Sí sẽ có hai ngày nghỉ, cô vốn dĩ định hẹn hò với Thời Ngộ, ai ngờ Mục Minh Viễn đột nhiên chạy tới, nói muốn mời bọn họ ăn cơm.
Nhắc đến ăn uống, đi theo Mục Minh Viễn chuẩn không sai, vị đại thiếu gia này biết cách hưởng thụ nhất.
Hạ Sí đồng ý buổi hẹn, đương nhiên, còn dẫn theo người nhà.
Mục Minh Viễn cũng đã buông bỏ chấp niệm đối với Hạ Sí, nhưng anh ta sẽ không vứt bỏ người bạn này, cho nên biết được Hạ Sí ở bên này, mới nghĩ đến gọi người ra ăn cơm.
Trên đỉnh đầu trời nắng chói chang, người đi ngang qua cầm cây kem, Hạ Sí nhìn nhiều hơn vài lần.
Mục Minh Viễn phát hiện ra hành động nhỏ của cô, “Cậu muốn ăn kem, tôi mời cậu.”
Hạ Sí ngửa đầu lên, còn chưa kịp đáp lại Mục Minh Viễn, đã tiếp nhận một tầm mắt khác. Cô vội vàng cúi khuôn mặt nhỏ xuống, nghiêm túc phủ nhận, “Nói bậy! Tôi không muốn ăn!”
Mục Minh Viễn nhìn mặt đoán ý, đột nhiên hiểu ra gật đầu, lén nháy mắt với cô.
Thật vất vả mới tách ra khỏi Thời Ngộ, Hạ Sí còn chưa kịp phản ứng lại, Mục Minh Viễn giống như làm ảo thuật biến ra hai cây kem, đưa cho cô một cây trong đó, “Cậu cũng không dễ dàng gì, nhanh ăn đi.”
Hạ Sí cầm lấy cây kem, nhìn xung quanh như kẻ trộm, thấy Mục Minh Viễn đã mở nắp ra nhấm nháp, cô cũng nhịn không được làm theo.
Nhưng mà, ngay khi cô đang muốn há miệng cắn, một bàn tay vươn đến bên cạnh cô.
Hạ Sí không ngẩng đầu lên, chỉ cần nhìn tay đã biết người nọ là ai. Miệng lười run lên, trong lòng rất không cam lòng, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn như cũ khéo léo đưa đồ lên, cái miệng nhỏ nhếch lên giải thích, “Em không ăn……”
“Ngoan.” Thời Ngộ không chút lưu tình thu lấy mỹ vị của cô, Hạ Sí hoàn toàn không dám phản bác.
Cô liếc mắt nhìn Mục Minh Viễn một cái, đối phương dùng không lên tiếng dùng khẩu hình nói với cô một câu: “Không có tiền đồ.”
Hạ Sí lập tức nắm tay, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
Ai kêu nàng thân thể không biết cố gắng, mấy thứ này, đều phải Thời Ngộ gật đầu mới có thể ăn.
*
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Hai tháng sau
Khán giả từ từ tràn vào trong hội trường náo nhiệt, bọn họ cầm vé có giá trị xa xỉ đi vào trong khán phòng, chờ đợi trận chung kết đặc sắc cuối cùng này.
Dưới ánh đèn trên sân khấu, người nghệ sĩ múa nhóm mũi chân nhẹ nhàng uyển chuyển giống như tinh linh, mở rộng cánh tay như là dang rộng đôi cánh, ngưng kết thành từng chùm ánh sáng. Cuối cùng tụ lại, sân khấu giống như ban ngày.
Mấy năm trước, Hạ Sí đã nổi tiếng với điệu múa tự biên đạo《Ánh sáng rơi》, vài năm sau, cô lại mang đến một một điệu múa độc đáo khác, gọi là ——《Gặp được ánh sáng》.
Kỹ năng vũ đạo tinh xảo không chê vào đâu được, đánh thẳng vào cảm xúc của trái tim, mỗi một động tác độc đáo đều thể hiện được sức cuốn hút vượt mức bình thường.
Tất cả mọi người đều phát hiện, trong lúc Hạ Sí biên đạo đã dành rất nhiều tình cảm vào đó, không giống như vẻ đẹp cô độc đã thể hiện trước kia, lần này, giữa người cùng vũ đạo đã thật sự đạt tới mức đồng điệu về tâm hồn.
Hai năm trước, Hạ Sí không giành được giải quán quân, năm ngoái rút lui một cách thần bí, tất cả mọi người đều suy đoán nguyên nhân. Mà hôm nay, nghệ sĩ múa kiêu ngạo kia một lần nữa đứng trên sân khấu, thể hiện cho bọn họ thấy được điệu nhảy tuyệt vời trong trạng thái hoàn hảo nhất.
Tiếng vỗ tay không dứt, cô đêm nay, hoàn toàn xứng đáng giành được chức quán quân ở đây!
Hạ Sí đứng trên sân khấu sáng ngời, cầm cúp, từ trong đám người, liếc mắt một cái đã đối diện với tầm mắt của đối phương.
Lần này, Thời Ngộ không hề cố tình tránh né, mà cô cũng không cần phải theo đuổi tàn ảnh mà mình đã tưởng tượng ra.
Khen ngợi, vỗ tay, cô không nghe thấy, chỉ biết điều đầu tiên muốn làm, chính là cùng chia sẻ niềm vui với người đàn ông kia.
Bọn họ trốn trên ban công không có người, dưới tầng rất náo nhiệt, nơi này lại yên tĩnh, ánh mắt có thể nhìn thấy được, chỉ có bóng dáng của đối phương.
Hạ Sí cầm cúp, không chút do dự đưa cho anh, “Tặng cho anh.”
Đây là vinh dự thuộc về cô.
Thời Ngộ nhận lấy cúp, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ, ý cười càng đậm hơn, “Đúng là một bảo vật.”
Lúc này, hội trường dưới tầng âm nhạc tao nhã vang lên, âm thanh nhàn nhạt khuếch tán lên trên
Người đàn ông lịch thiệp đặt những thứ trong tay mình xuống một cách thích hợp, vươn tay về phía người phụ nữ mặc váy khiêu vũ, “Quý cô xinh đẹp, có thể mời cô nhảy cùng tôi một điệu nhảy được không?”
“Được.” Cô thoải mái hào phóng đặt tay mình lên, bàn tay mềm mại bị người đàn ông nắm lấy, lòng bàn tay nóng bỏng.
Hạ Sí đắm chìm trong bầu không khí tuyệt vời, chợt cảm thấy ở ngón tay có thêm một thứ gì đó. Cô quay đầu nhìn lại, bởi vì thi đấu nên đã tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út ra, thêm một chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt.
Phần lớn phụ nữ đều không có sức chống cự với trang sức, huống chi người mình yêu còn tặng nhẫn, Hạ Sí dừng khiêu vũ lại, yêu thích không buông tay vuốt ve viên kim cương màu hồng, đôi môi đỏ mộng khẽ nhếch, “Đây là có ý gì?”
Đây đã là chiếc nhẫn thứ ba cô nhận được, trước kia ngược lại không biết, Thời Ngộ cũng có sở thích tặng nhẫn kim cương?
Đuôi mắt hơi nhếch lên, người đàn ông cúi người, cánh môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai cô, dừng lại trong gang tấc xa, “Là chuẩn bị trước cho hôn lễ, trao đổi nhẫn.”
Hai lỗ tai nóng bỏng, Hạ Sí giật mình lùi về phía sau một bước, lúc ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải ánh mắt chân thành kia.
Con ngươi thâm thúy như chìm đắm vào dải ngân hà, núi ấm nước êm, không bằng nửa ý cười của anh.
— Hoàn chính văn —
Âm nhạc du dương chậm rãi vang lên, trong phòng luyện múa ngập tràn ánh sáng, bóng dáng xinh đẹp nhảy múa theo giai điệu, làn váy uyển chuyển đung đưa theo.
Ngoài cửa có một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện, anh lẳng lặng đứng ở kia, dịu dàng nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang nhảy múa chính giữa ánh đèn, đợi động tác cuối cùng của cô hoàn thành, ấn nút tạm dừng quay phim, Thời Ngộ mới rảo bước tiến lên.
“Đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hôm nay rồi?”
“Đã OK rồi, đợi chút nữa gửi cho cô Aaliyah.”
“Uống nước đi.” Thời Ngộ khẽ mỉm cười, đưa nửa ly nước chanh trong tay cho cô.
Kết quả Hạ Sí cắn ống hút uống một ngụm, lại nghe thấy bên tai chậm rãi truyền đến một âm thanh: “Hôm nay thử điều chỉnh hương vị khác một chút, uống có ngon không?”
Cô theo bản năng muốn đưa ly qua, chạm đến ánh mắt quyến rũ kia, bỗng nhiên thu lại, cố ý đưa mặt đến gần, “Anh thử xem chẳng phải là sẽ biết à.”
“Ừm?”
Cô nhón mũi chân, đưa đôi môi dính đầy nước chanh lên, hương vị chua ngọt lan tỏa từ đầu lưỡi, tràn ngập giữa răng hai người.
Kết hôn được một năm, Hạ Sí vẫn dính người như cũ, chỉ là hiện tại phương thức thể hiện tình yêu đã có sự khác biệt so với trước đây, táo bạo mà tự nhiên, không cần lại lo lắng người nọ sẽ rời đi.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tiếng chuông của điện thoại di động đặt bên cạnh vang lên, cắt ngang hơi thở mập mờ trong phòng, Thời Ngộ buông tay đặt ở vòng eo thon nhỏ của cô ra, thả cô đi đến.
Hạ Sí nhận điện thoại, đến lúc cúp mày, cùng lắm cũng chỉ mơi hơn một phút.
Cô giơ điện thoại di động lên, nhìn về phía Thời Ngộ quơ quơ, “A, Tiểu Bạch lại bắt đầu thúc giục rồi.”
Thời Ngộ ngầm hiểu, “Đã đặt xong vé xe về thành phố Vân Dương rồi.”
Tình cảm của Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu đã kéo dài được tám năm, rốt cuộc cũng chào đón một kết cục hoàn mỹ, lần này bọn họ trở về thành phố Vân Dương, chính là vì tham gia hôn lễ.
Tuy rằng hai người đều sống và làm việc ở thành phố C, nhưng phần lớn người thân đều ở thành phố Vân Dương, nên bọn họ đã quyết định trở về bên kia cử hành hôn lễ.
Lúc đi học, Bạch Phỉ còn nhắc mãi sau này kết hôn phải để cho Hạ Sí làm phù dâu, nhưng ai biết Hạ Sí lại kết hôn sớm hơn, dựa theo tập tục bên kia của bọn họ, bạn bè đã kết hôn không thể làm phù dâu hoặc phù rể được.
Có hơi đáng tiếc, nhưng vẫn muốn tự mình đến buổi hôn lễ gửi lời chúc phúc, Hạ Sí đã chuẩn bị tiền mừng hào phóng để an ủi trái tim của bạn học Tiểu Bạch.
Hôn lễ của Bạch Phỉ diễn ra ba ngày sau đó.
Ngày hôm sau, Thời Ngộ dẫn Hạ Sí trở về thành phố Vân Dương.
“Cuối cùng hai người cũng tới!” Chị em gặp mặt, Bạch Phỉ rất nhiệt tình, lôi kéo Hạ Sí đi vào trong phòng.
Hạ Sí liên tục quay đầu lại, Thời Ngộ hơi mỉm cười,ra hiệu với cô, để cho cô yên tâm đi.
“Này, phụ nữ bọn họ chính là như vậy.” Đỗ Nam Châu theo thói quen đưa cho người ta một điếu thuốc, sau đó mới phát giác người trước mặt này là Thời Ngộ, không giống với những người bạn thường thuốc lá và rượu trong công việc của anh ta.
“Hút thuốc không?” Đỗ Nam Châu cố ý hỏi một câu.
Thời Ngộ nhẹ nhàng lắc đầu, “Xin lỗi.”
Loại đồ này, có người gặp dịp thì chơi sẽ tiếp nhận, nhưng Thời Ngộ không hút thuốc lá là chuyện mà mọi người xung quanh đều biết, anh vẫn luôn không nhận, mọi người sẽ ăn ý không đưa co anh. Nếu nhận, sau đó lại càng rắc rối hơn.
Đỗ Nam Châu biết tính của anh, không chút để ý xua xua tay, “Không hút thuốc lá rất tốt, khỏe mạnh.”
Rất nhiều người đều nói như vậy, biết rõ hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng vẫn không thể bỏ được.
Trong lòng mọi người đều biết nhưng rõ ràng nó đã trở thành thói quen, Thời Ngộ cũng không cố ý ngăn cản.
–
Phòng ngủ
Váy cưới trắng thuần khiết treo ở góc phòng ngủ của Bạch Phỉ, kiểu dáng cúp ngực, làn váy bồng bềnh, phía sau làn váy dài chạm đất, mặc trên người nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Lúc Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu nhận giấy chứng nhận kết hôn đã là năm mới, cách mấy tháng để chuẩn bị cho hôn lễ, tất cả các bước đi đều vừa vặn.
Bạch Phỉ cầm lấy máy tính bảng mở ảnh cưới cho cô xem, một bên xem, một bên kể lại một vài chuyện thú vị, “Cậu xem, lúc trước tớ đã nói rửa cái này phóng to đóng khung ảnh treo trong phòng cưới, kết quả Đỗ Nam Châu lại nói tấm kia đẹp hơn, bọn tớ vì chuyện này tranh cãi hết mấy ngày, cuối cùng vẫn là rút thăm quyết định.”
Đỗ Nam Châu ở phương diện nào đó rất cố chấp, tựa như loại chuyện này, anh ta sẽ không nhường Bạch Phỉ, lúc tranh luận không ra kết quả, phải lấy phương thức công bằng nhất đưa ra sự lựa chọn. Tình cảm hai người gập ghềnh, đi đến ngày hôm nay cũng rất không dễ dàng.
Bạch Phỉ thở dài: “Nếu là Thời Ngộ nhà cậu, chắc chắn sẽ không nói hai lời mặc cho cậu chọn.”
Với tính tình của Thời Ngộ, là người chiều vợ được mọi người công nhận.
Nhắc tới việc này, Hạ Sí rối rắm nắm lấy ngón tay, “Nhưng mà bọn tớ còn chưa chụp ảnh cưới nữa……”
Bạch Phỉ hơi sửng sốt.
Quả thật, nếu Hạ Sí chụp ảnh cưới, chắc chắn cũng sẽ để lộ ra, cho cô xem một vài mẫu gì đó, nhưng mà vẫn chưa nghe được tin tức gì về phương diện này, Bạch Phỉ có chút tò mò, “Nói đi, hai người đều đã kết hôn được một năm, hôn lễ gì đó, tính toán khi nào tổ chức?”
Hạ Sí lắc đầu, “Tớ không biết.”
Năm trước cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi chữa lành vết thương về thể chất, cô đã đi tư vấn tâm lý một thời gian dài, bởi vậy bỏ lỡ cuộc thi múa năm ngoái.
Những giáo viên đã đặt nhiều kỳ vọng vào cô rất thất vọng, Hạ Sí lại tìm lại được cảm hứng, một lần nữa biên đạo lại, sáng tạo ra phong cách độc đáo.
Từ năm trước đến bây giờ, cô vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc thi múa tiếp theo, cũng không có sức lực để suy nghĩ đến những chuyện khác.
Thấy vẻ mặt mê mang của cô, Bạch Phỉ làm người từng trải, vội vàng nhắc nhở nói: “Vậy không được, hôn lễ cả đời chỉ có một lần, con gái có thể vì người mình yêu mặc váy cưới là điều vô cùng ý nghĩa, cậu cũng không thể xem nhẹ bước này được.”
“Ừ! Tớ biết rồi, nhưng chờ tham gia hôn lễ của cậu xong, tớ phải ra nước ngoài đóng cửa huấn luyện, tất cả cũng phải đợi đến khi cuộc thi kết thúc mới có thể nói tiếp.” Chờ đến khi đó, bất luận Thời Ngộ đề cập tới hay không, cô đều sẽ chủ động sắp xếp.
“Trong lòng cậu có ý tưởng là được rồi.” Hạ Sí rất thông minh, Bạch Phỉ nói đến đó thì thôi.
“Tớ nói cho cậu biết một bí mật.”
“Cái gì?”
Tay Bạch Phỉ chậm rãi di chuyển, cuối cùng, nhẹ nhàng dán trên bụng nhỏ.
Hạ Sí đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kinh hỉ trợn to mắt, “Cậu? Có thai rồi?”
“Hai tháng rồi.” Nhắc tới con, trên mặt Bạch Phỉ ngập tràn ánh sáng của tình mẹ, “Nếu không phải vì nó, hôn lễ chắc là sẽ muộn hơn một chút.”
Bọn họ đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, sinh con cũng không thành vấn đề. Nhưng Bạch Phỉ cảm thấy, sau khi sinh con xong mới tổ chức hôn lễ sẽ kỳ quái, vì thế chỉ có thể thừa dịp trước khi bụng còn chưa lộ ra hoàn thành nghi thức.
“Cảm giác thật thần kỳ.” Hạ Sí chăm chú nhìn bụng của Bạch Phỉ, rõ ràng hiện tại cái gì cũng không nhìn thấy, lúc nghe thấy cô ấy nói, vẫn có thể cảm nhận được sự thần kỳ do một sinh mệnh mới mang đến.
Thu lại biểu cảm kinh hỉ của cô trong mắt, Bạch Phỉ cười trêu ghẹo, “Nhìn cậu như vậy, thích thì tự mình sinh một đứa đi.”
“Nhìn tớ này, đã quên cậu chính là nghệ sĩ múa, sinh con bây giờ chắc là vẫn còn sớm.” Bạch Phỉ lại nói tiếp, “Nhưng cũng không sao, chờ tớ sinh đứa trẻ này ra, cho cậu chơi.”
“Chơi……” Là con ruột không sai.
Nói là nói như vậy, chờ đứa trẻ được sinh ra, Bạch Phỉ còn không phải sẽ trông coi đứa trẻ kia cẩn thận như tâm can bảo bối sao?
Khi mọi người đang vui vẻ, còn Bạch Phi lại chìm đắm trong hạnh phúc và ngọt ngào của hôn lễ và sinh linh bé bỏng, mặc kệ sự cô đơn trong đáy mắt Hạ Sí.
“Con……”
Nếu hiện tại cô có thể sinh con, tạm dừng công tác cũng có thể.
Đáng tiếc, cô không thể mang thai, nguyên nhân không liên quan đến múa.
*
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Sau khi hôn lễ kết thúc, Hạ Sí và Thời Ngộ cùng trở về thành phố C, Hạ Sí bắt đầu thu dọn hành lý.
Cuộc thi múa năm nay không cho phép lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô Aaliyah đã hạ tối hậu thư, muốn cô trở lại bên kia, nghe theo sự sắp xếp của cô giáo, nắm bắt cuối cùng thời gian, luyện múa đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh(*).
(*) Lô hỏa thuần thanh có nghĩa là lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sĩ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục. (hoasinhanhca.wordpress.com)
“Không thể được gặp anh mỗi ngày, ngẫm lại đều cảm thấy thật khổ sở.”
“Không phải đã hẹn là sẽ gọi video mỗi ngày sao?”
“Video, còn cách màn hình, sờ không tới thân mật không được, vậy làm sao có thể giống nhau chứ!”
“Có thời gian, anh sẽ sang thăm em.”
Hiện tại chính là cô không sợ làm nũng, ôm cánh tay Thời Ngộ, ngay cả vali hành lý cũng bị đẩy sang một bên, “Em cũng không muốn đi……”
“Ngoan.”
Nói là nói như vậy, nhưng hai người đều biết, cuộc thi này rất quan trọng, Hạ Sí là nhất định sẽ sang bên kia đúng hạn.
Ngày cô đi, Thời Ngộ tự mình đưa cô đến sân bay, Hạ Sí chậm chạp không chịu đi vào kiểm tra an ninh.
“Em có thể không đi……” Cô biết rõ còn cố hỏi.
“Không sợ cô giáo dạy dỗ em à?”
“Dạy thì dạy, ai dạy cũng không phải ít đi một khối thịt, nhưng nếu mấy tháng không thể gặp mặt anh, em nhất định sẽ gầy thành bộ xương!”
“Không như vậy khoa trương như vậy chứ.”
“A a, anh không yêu em, cũng không dỗ dành em nữa.”
“Dỗ dành em.” Thời Ngộ lấy ra một cái hộp nhỏ xinh đẹp, bỏ vào trong ba lô tùy thân của cô.
“Đây là cái gì?”
“Chờ lúc em lên máy bay lại mở ra.”
Hai người lưu luyến chia tay ở sân bay, sau khi tách ra, trong lòng Hạ Sí cảm thấy trống rỗng.
Lúc cảnh tượng này, bỗng nhiên khơi dậy ký ức của cô, lúc chia tay 6 năm trước, những hình ảnh chia tay tại sân bay chồng chéo lên nhau. Khi đó, cô đã đăng một trạng thái cuối cùng trên điện thoại di động, sau đó bỏ sim điện thoại đi, và các tài khoản đã được sử dụng trước đó.
Hiện tại nghĩ lại, cô vẫn có thể nhớ ra chuỗi chữ kia, còn về phần mật khẩu, thử đến lần thứ ba đăng nhập thành công.
Không gian cuối cùng cũng chỉ bản thân cô mới có thể nhìn thấy: Cuộc sống ảm đạm của cô giống như một bát thuốc bắc, mỗi một ngụm uống vào đều rất đắng, nhưng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay. Mà anh lại đang giấu nó ở đáy bát, chỉ có một viên kẹo sữa.
Lật lên phía trước, hầu như trạng thái nào cũng có ‘SY’ like, Hạ Sí tiện tay mở ra, phát hiện trạng thái của cùng của Thời Ngộ cũng dừng lại ở mấy năm trước.
Cùng một ngày với cô: 【Ăn kẹo.】
Ăn kẹo?
Là đang đáp lại nội dung trạng thái bí mật của cô sao?
Hạ Sí thò tay vào trong ba lô, lấy cái hộp vừa rồi Thời Ngộ để lại kia ra, vừa mở ra đã nhìn thấy, bên trong có nhiều loại kẹo sữa khác nhau, đủ loại kiểu dáng.
Hạ Sí vội vàng che miệng lại, thiếu chút nữa nhịn không được phát ra âm thanh kinh hỉ, hiện tại có thể xác định chắc chắn, Thời Ngộ đã nhìn thấy trạng thái kia.
Thiếu chút nữa cô đã quên, chỉ cần Thời Ngộ để ý đến, cho dù có cài đặt quyền hạn chế đối với anh căn bản cũng vô dụng.
Cho nên, anh vẫn luôn biết, vẫn luôn nhớ rõ.
–
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Sau khi xuống máy bay, Hạ Sí mở điện thoại gọi điện thoại báo bình an cho Thời Ngộ đầu tiên, người nọ dặn dò cô một lúc lâu.
Cô Aaliyah đã sắp xếp tài xế chuyên nghiệp đến sân bay đón Hạ Sí từ sớm, sau khi Hạ Sí lên xe, phát hiện ghế sau còn có một cô gái trẻ, “Xin chào cô Hạ, tôi là trợ lý tạm thời của cô.”
Trạng thái của Hạ Sí khi tức giận, không dễ khống chế, cô Aaliyah thật sự sợ, nên đã trả lương cao mời trợ lý tới “nhìn chằm chằm” cô.
Tuy nhiên người trợ lý này cũng rất chuyên nghiệp, thay Hạ Sí giải quyết rất nhiều phiền toái.
Bước vào phòng luyện múa ngày thứ ba, Hạ Sí đã bắt đầu nhìn vật nhớ người, gọi video hoàn toàn không giải quyết được nỗi tương tư u sầu của cô, giống như lập tức bay về, chui vào vòng ôm ấm áp cầu an ủi.
Nhưng cô không thể tùy hứng.
Cho đến ngày thứ năm, trong thời gian Hạ Sí nghỉ ngơi, bị cô Aaliyah gọi sang.
Cô tưởng muốn thương lượng chuyện gì đó về huấn luyện và cuộc thi, nhưng khi đẩy cửa ra thì ngơ ngẩn trong nháy mắt.
Có một đang quen thuộc đang đứng ở đó, làm cho cô nghi ngờ mình sinh ra ảo giác. Cho đến nghe thấy giọng nói của anh, Hạ Sí thiếu chút nữa nhịn không được nhảy dựng lên.
“Tri Tri.”
Cô Aaliyah thấu tình đạt lý thả cho cô nghỉ nửa ngày, để cho cô và Thời Ngộ có thời gian riêng tư.
“Sao anh lại đến đây nhanh như vậy? Muốn ở lại bên này mấy ngày?”
“Mấy tháng tới, đều sẽ ở lại bên này trao đổi học tập.”
“Có nghĩa là, anh vẫn sẽ luôn ở lại đây?”
Thời Ngộ gật đầu.
“A a a!” Hạ Sí kích động ôm lấy eo anh, “Em rất yêu anh!”
Còn lại ba tháng, huấn luyện mới là nhiệm vụ chủ yếu của Hạ Sí, cho dù Thời Ngộ công tác ở bên này, bọn họ cũng không thể gặp nhau mỗi ngày. Nhưng so với khoảng cách xa nhau vạn dặm, thì có thể đứng dưới bầu trời cùng một thành phố, đã là may mắn lắm rồi.
Cuối tháng, Hạ Sí sẽ có hai ngày nghỉ, cô vốn dĩ định hẹn hò với Thời Ngộ, ai ngờ Mục Minh Viễn đột nhiên chạy tới, nói muốn mời bọn họ ăn cơm.
Nhắc đến ăn uống, đi theo Mục Minh Viễn chuẩn không sai, vị đại thiếu gia này biết cách hưởng thụ nhất.
Hạ Sí đồng ý buổi hẹn, đương nhiên, còn dẫn theo người nhà.
Mục Minh Viễn cũng đã buông bỏ chấp niệm đối với Hạ Sí, nhưng anh ta sẽ không vứt bỏ người bạn này, cho nên biết được Hạ Sí ở bên này, mới nghĩ đến gọi người ra ăn cơm.
Trên đỉnh đầu trời nắng chói chang, người đi ngang qua cầm cây kem, Hạ Sí nhìn nhiều hơn vài lần.
Mục Minh Viễn phát hiện ra hành động nhỏ của cô, “Cậu muốn ăn kem, tôi mời cậu.”
Hạ Sí ngửa đầu lên, còn chưa kịp đáp lại Mục Minh Viễn, đã tiếp nhận một tầm mắt khác. Cô vội vàng cúi khuôn mặt nhỏ xuống, nghiêm túc phủ nhận, “Nói bậy! Tôi không muốn ăn!”
Mục Minh Viễn nhìn mặt đoán ý, đột nhiên hiểu ra gật đầu, lén nháy mắt với cô.
Thật vất vả mới tách ra khỏi Thời Ngộ, Hạ Sí còn chưa kịp phản ứng lại, Mục Minh Viễn giống như làm ảo thuật biến ra hai cây kem, đưa cho cô một cây trong đó, “Cậu cũng không dễ dàng gì, nhanh ăn đi.”
Hạ Sí cầm lấy cây kem, nhìn xung quanh như kẻ trộm, thấy Mục Minh Viễn đã mở nắp ra nhấm nháp, cô cũng nhịn không được làm theo.
Nhưng mà, ngay khi cô đang muốn há miệng cắn, một bàn tay vươn đến bên cạnh cô.
Hạ Sí không ngẩng đầu lên, chỉ cần nhìn tay đã biết người nọ là ai. Miệng lười run lên, trong lòng rất không cam lòng, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn như cũ khéo léo đưa đồ lên, cái miệng nhỏ nhếch lên giải thích, “Em không ăn……”
“Ngoan.” Thời Ngộ không chút lưu tình thu lấy mỹ vị của cô, Hạ Sí hoàn toàn không dám phản bác.
Cô liếc mắt nhìn Mục Minh Viễn một cái, đối phương dùng không lên tiếng dùng khẩu hình nói với cô một câu: “Không có tiền đồ.”
Hạ Sí lập tức nắm tay, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
Ai kêu nàng thân thể không biết cố gắng, mấy thứ này, đều phải Thời Ngộ gật đầu mới có thể ăn.
*
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Hai tháng sau
Khán giả từ từ tràn vào trong hội trường náo nhiệt, bọn họ cầm vé có giá trị xa xỉ đi vào trong khán phòng, chờ đợi trận chung kết đặc sắc cuối cùng này.
Dưới ánh đèn trên sân khấu, người nghệ sĩ múa nhóm mũi chân nhẹ nhàng uyển chuyển giống như tinh linh, mở rộng cánh tay như là dang rộng đôi cánh, ngưng kết thành từng chùm ánh sáng. Cuối cùng tụ lại, sân khấu giống như ban ngày.
Mấy năm trước, Hạ Sí đã nổi tiếng với điệu múa tự biên đạo《Ánh sáng rơi》, vài năm sau, cô lại mang đến một một điệu múa độc đáo khác, gọi là ——《Gặp được ánh sáng》.
Kỹ năng vũ đạo tinh xảo không chê vào đâu được, đánh thẳng vào cảm xúc của trái tim, mỗi một động tác độc đáo đều thể hiện được sức cuốn hút vượt mức bình thường.
Tất cả mọi người đều phát hiện, trong lúc Hạ Sí biên đạo đã dành rất nhiều tình cảm vào đó, không giống như vẻ đẹp cô độc đã thể hiện trước kia, lần này, giữa người cùng vũ đạo đã thật sự đạt tới mức đồng điệu về tâm hồn.
Hai năm trước, Hạ Sí không giành được giải quán quân, năm ngoái rút lui một cách thần bí, tất cả mọi người đều suy đoán nguyên nhân. Mà hôm nay, nghệ sĩ múa kiêu ngạo kia một lần nữa đứng trên sân khấu, thể hiện cho bọn họ thấy được điệu nhảy tuyệt vời trong trạng thái hoàn hảo nhất.
Tiếng vỗ tay không dứt, cô đêm nay, hoàn toàn xứng đáng giành được chức quán quân ở đây!
Hạ Sí đứng trên sân khấu sáng ngời, cầm cúp, từ trong đám người, liếc mắt một cái đã đối diện với tầm mắt của đối phương.
Lần này, Thời Ngộ không hề cố tình tránh né, mà cô cũng không cần phải theo đuổi tàn ảnh mà mình đã tưởng tượng ra.
Khen ngợi, vỗ tay, cô không nghe thấy, chỉ biết điều đầu tiên muốn làm, chính là cùng chia sẻ niềm vui với người đàn ông kia.
Bọn họ trốn trên ban công không có người, dưới tầng rất náo nhiệt, nơi này lại yên tĩnh, ánh mắt có thể nhìn thấy được, chỉ có bóng dáng của đối phương.
Hạ Sí cầm cúp, không chút do dự đưa cho anh, “Tặng cho anh.”
Đây là vinh dự thuộc về cô.
Thời Ngộ nhận lấy cúp, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ, ý cười càng đậm hơn, “Đúng là một bảo vật.”
Lúc này, hội trường dưới tầng âm nhạc tao nhã vang lên, âm thanh nhàn nhạt khuếch tán lên trên
Người đàn ông lịch thiệp đặt những thứ trong tay mình xuống một cách thích hợp, vươn tay về phía người phụ nữ mặc váy khiêu vũ, “Quý cô xinh đẹp, có thể mời cô nhảy cùng tôi một điệu nhảy được không?”
“Được.” Cô thoải mái hào phóng đặt tay mình lên, bàn tay mềm mại bị người đàn ông nắm lấy, lòng bàn tay nóng bỏng.
Hạ Sí đắm chìm trong bầu không khí tuyệt vời, chợt cảm thấy ở ngón tay có thêm một thứ gì đó. Cô quay đầu nhìn lại, bởi vì thi đấu nên đã tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út ra, thêm một chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt.
Phần lớn phụ nữ đều không có sức chống cự với trang sức, huống chi người mình yêu còn tặng nhẫn, Hạ Sí dừng khiêu vũ lại, yêu thích không buông tay vuốt ve viên kim cương màu hồng, đôi môi đỏ mộng khẽ nhếch, “Đây là có ý gì?”
Đây đã là chiếc nhẫn thứ ba cô nhận được, trước kia ngược lại không biết, Thời Ngộ cũng có sở thích tặng nhẫn kim cương?
Đuôi mắt hơi nhếch lên, người đàn ông cúi người, cánh môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai cô, dừng lại trong gang tấc xa, “Là chuẩn bị trước cho hôn lễ, trao đổi nhẫn.”
Hai lỗ tai nóng bỏng, Hạ Sí giật mình lùi về phía sau một bước, lúc ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải ánh mắt chân thành kia.
Con ngươi thâm thúy như chìm đắm vào dải ngân hà, núi ấm nước êm, không bằng nửa ý cười của anh.
— Hoàn chính văn —
Bình luận truyện