Chương 51: 51: Ngoại Truyện Mang Thai
Người thân bạn bè ngồi chật kín.
Hạ Sí về phòng thay áo cưới ra, mặc lễ phục màu đỏ đơn giản tôn lên làn da nõn nà trắng như tuyết của cô.
Mối quan hệ của Thời Ngộ khá rộng rãi.
Tất cả bạn bè anh quen biết khi làm việc ở bệnh viện đang tụ tập ngồi cùng nhau, trong đó bác sĩ Sầm Khải - người không thể che giấu lời ăn tiếng nói nhất - bắt đầu cường điệu miêu tả: “Bác sĩ Thời của chúng ta đối xử với Hạ nữ thần tốt đến mức không còn gì để phản bác!”
“Lần đầu tiên tôi gặp được Hạ nữ thần thật sự là...”
Đến khi Thời Ngộ và Hạ Sí mời rượu tới bàn họ, Sầm Khải đang thao thao bất tuyệt tâng bốc chuyện của hai người, làm khán giả phải trầm trồ hâm mộ.
Số tuổi của khách ở bàn này xấp xỉ nhau nên không có khoảng cách quá lớn về thế hệ.
Thậm chí, họ từng thấy Thời Ngộ đặc biệt chăm sóc Hạ Sí thế nào khi cô nằm viện.
Trong bệnh viện ai nấy đều biết bác sĩ Thời vô cùng yêu thương vợ mình.
Sau này, Hạ Sí còn giành được giải thưởng trong một cuộc thi múa đẳng cấp thế giới.
Những ai biết rõ mối quan hệ giữa hai vợ chồng đều khen họ là một cặp trời sinh.
Sự ngọt ngào giữa đôi vợ chồng này thật khiến người khác phải ghen tị, có người đặt câu hỏi: “Mới đầu bác sĩ Thời và chị dâu ở bên nhau thế nào vậy?”
Nhắc đến ban đầu, người ngầm chủ động là Thời Ngộ, còn người chủ động ra mặt chính là Hạ Sí.
Mọi người xung quanh đểu đổ dồn ánh mắt về phía này, Hạ Sí giữ nguyên sự ưu nhã, ho nhẹ: “Khụ!”
Với câu hỏi này, người đàn ông đứng bên cạnh cô vẫn chỉ giữ im lặng, bàn tay đang lặng lẽ ôm eo cô.
Khẽ đảo mắt, Hạ Sí, người đã từng bá đạo đùa bỡn theo đuổi người ta, điềm tĩnh bịa chuyện: “Năm đó bác sĩ Thời bị vẻ đẹp của em quật ngã, anh ấy theo đuổi tròn một năm thì em mới đồng ý đó!”
“Quào!” Nghe được “sự thật” năm xưa, ai nấy đều vui vẻ.
Sầm Khải muốn Thời Ngộ chứng thực: “Bác sĩ Thời vừa chủ động vừa có nghị lực nha, thật sự theo đuổi Hạ nữ thần tận một năm cơ à?”
“Vâng.” Thời Ngộ cười gật đầu, phối hợp với tất cả động tác và hành động của Hạ Sí: “Cô ấy rất tài giỏi, quả thật xứng đáng.”
“Ế ~” Đổi lại là một loạt lời trêu ghẹo của mọi người.
Hạ Sí không khỏi nhướng môi, cố ý hỏi: “Bác sĩ Thời không sợ tổn hại hình tượng hả?”
Ở trong mắt người khác, anh luôn là đoá hoa cao quý gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Theo đuổi được Tri Tri, chẳng lẽ không phải là một chuyện khiến người ta hâm mộ sao?” Thời Ngộ nắm lấy ngón tay cô.
Thu lại chút chua xót đó, Hạ Sí cười tươi tắn.
Có lẽ bây giờ trong mắt mọi người, Hạ Sí chính là một vũ công chói mắt, nhưng e rằng sẽ không có mấy ai thật lòng thích cô gái hư hỏng xưa kia.
Rất nhanh, họ đến bàn tiệc của Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu.
Vừa kéo tay Thời Ngộ đi tới, cô đã nghe bạn cũ bóc trần: “Ban đầu chị Hạ là giang hồ của trường bọn tôi đó, tính khí vừa khô khan vừa kiêu ngạo, ngày đầu tiên đi học đã chặn anh Thời vào góc tường...”
Hạ Sí: “...”
Cậu không thể để chị vui thêm vài phút được à?
Đợi Hạ Sí đến gần, Đỗ Nam Châu vẫn đang cổ suý tuyên truyền quá khứ, trong khi những người khác đều nghe hết sức nhiệt tình.
Hạ Sí bị lộ tẩy, xấu hổ siết tay thành đấm, suýt nữa không dằn lòng được muốn đánh người rồi, may là có Thời Ngộ ở bên cạnh.
Rốt cuộc, Đỗ Nam Châu phát hiện nhân vật chính trong chủ đề câu chuyện đang đứng ở phía sau.
Chạm đến đôi mắt “mỉm cười” của Hạ Sí, nếu không phải đang ngồi trên ghế, e rằng cậu ấy sẽ hoảng sợ đến mức nhũn hết chân.
Về chuyện này, Hạ Sí cứ đau đáu đến tối.
-
Bận rộn suốt một ngày, Hạ Sí đừ cả người.
Hôm nay đi “mời rượu” nhưng Thời Ngộ không cho cô đụng vào một giọt, vậy nên một mình anh phải gồng gánh khá nhiều.
Vì thế, cô và Thời Ngộ đã tranh luận: “Em biết uống rượu mà, em có chút tửu lượng đó!”
“Uống rượu không tốt, cứ vậy đi, tất cả mọi người sẽ biết em không thể uống rượu, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.” Anh đang ngăn chặn từ trong trứng nước.
Hạ Sí đến gần bên anh, nhạy cảm ngửi thấy mùi rượu làm cô không khỏi nhăn mày.
Gần đây cô hơi nhạy cảm về mùi, ngửi được sẽ không thoải mái chứ không ghét mấy.
“A Ngộ, trên người anh có mùi rượu.”
“Hả? Vậy anh vào phòng tắm đây.”
Thời Ngộ đợi bay hết hơi rượu rồi mới ra ngoài.
Mái tóc ngắn chưa kịp lau khô, trông hơi rối.
“Em sấy tóc cho anh nhé!” Hạ Sí xung phong đứng ra, ấn Thời Ngộ ngồi xuống ghế rồi cầm máy sấy lên bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ.
Gió mát khẽ lướt qua cổ, tóc ngắn ướt đẫm và dinh dính được sấy bay bay.
Hạ Sí cầm máy sấy, ngón tay xuyên qua từng kẽ hở, cố ý thả nhẹ động tác.
Điều này càng khiến lòng người ngứa ngáy.
Cổ tay cô chợt bị nắm lấy, Thời Ngộ xoay người lấy máy sấy đi: “Được rồi, để anh.”
“Em sấy không ổn hả?” Hạ Sí dẩu môi, vẻ mặt trông khá phong phú, rất không vui vì “công việc” của mình bị tước mất.
“Sao thế được.”
Chẳng qua lúc cô chạm vào anh hệt như mèo con gãi ngứa, dễ làm người ta mất kiểm soát, đặc biệt là một người đàn vừa mới uống rượu.
“Được rồi.” Hạ Sí buông tay ra: “Vậy em đi rửa mặt đây.”
Thời gian không còn sớm, lúc lên giường, Thời Ngộ chú ý thấy chân cô đỏ lên.
“Hôm nay em đứng mệt lắm hả?” Anh hơi đau lòng.
“Ừ, kết hôn thật phiền phức.” Than phiền mệt nhọc nhưng cô không quên kịp thời bổ sung thêm: “Nhưng em vui lắm!”
Thời Ngộ tổ chức một đám cưới bất ngờ, chắc hẳn cô phải vui rồi.
“Chỉ có một lần thôi, sau này sẽ không vậy nữa đâu.” Thời Ngộ nâng mắt cá chân cô lên.
Mới từ phòng tắm ra ngoài không lâu, hơi ấm từ từ tan đi, cô bắt đầu thấy lạnh người.
Thể chất của cô là vậy, Thời Ngộ cầm chân cô đặt ở bên cạnh mình để giúp cô sưởi ấm.
Hạ Sí không cảm thấy khó chịu, hiển nhiên đã quen với những hành động này.
Lần mò tìm điện thoại di động, nhấp vào vòng bạn bè hầu như toàn là video và hình ảnh của hôn lễ, đoán chừng Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu đã hẹn sẽ đăng lên cùng một lượt, bị Hạ Sí đúng lúc lướt thấy: “Cái tên Đỗ Nam Châu kia, dám khai ra lịch sử đen tối của em, nếu không phải có Tiểu Bạch ở bên cạnh thì em đã đánh cậu ta rồi đấy!”
“Trước kia cậu ấy cũng bị đánh không ít mà.”
Khi còn học cấp ba, Đỗ Nam Châu không thích học tập, suốt ngày đi theo bọn Hạ Sí quậy phá...
“Bây giờ hay rồi, mọi người đều biết không phải anh theo đuổi em, họ cũng sẽ cảm thấy em ép buộc anh cho coi.” Cô cáu kỉnh bắt đầu để tâm vào chuyện vặt vãnh, lướt vòng bạn bè chỉ làm mình thêm tức tối.
Tắt điện thoại di động, cô nghiêng đầu nhìn Thời Ngộ, vừa hung dữ hỏi: “Anh nói đi, tại em ép buộc anh hả? Rõ là anh chủ động dâng đến cửa mà!”
Thời Ngộ buông cái chân đang lộn xộn trong lòng ra, chuyển tư thế kèm theo đôi mắt mỉm cười.
Hạ Sí nhăn mặt: “Anh cười gì? Chẳng lẽ em nói không đúng sao? Lúc đầu em chặn anh ở góc tường đâu phải vì cướp sắc!”
“Vậy vì sao thế?”
“Em...” Còn không phải do ban đầu cảm thấy ly kỳ khi nghe có đàn em năm nhất, sau đó lại bị đôi tay xinh đẹp kia thu hút.
Ừ...!Chính xác là bị đôi mắt hoa đào đẹp đẽ ấy đầu độc.
“Lúc đầu em là đại ca của trường trung học số ba, đúng không, một học sinh mới nổi tiếng vừa chuyển đến, em phải thăm dò rõ lai lịch chứ sao?”
“Ừ, có lý.” Anh đang lắng nghe em tiếp tục bịa đặt đây.
“Hay là, anh đăng lên vòng bạn bè giải thích chút đi?” Hạ Sí chợt nảy ra ý kiến, tự dâng điện thoại của Thời Ngộ lên cho anh.
Anh nhíu mày, nhận lấy một cách tự nhiên rồi hỏi: “Đăng gì đây?”
“Đăng gì còn cần em chỉ à? Anh tự nghĩ đi!” Cô phải áp đảo từ bên trên, để người ta cảm thấy mình hợp tình hợp lý.
“Được.” Thời Ngộ đồng ý không hề do dự.
Không biết Thời Ngộ biên soạn thế nào để đăng lên vòng bạn bè, Hạ Sí đang định cầm điện thoại di động lên kiểm tra thì bất chợt bị đoạt đi: “Anh chăm sóc Tri Tri đến vậy, phải có thù lao đúng không?”
Bàn tay di chuyển sau lưng cô, xúc cảm dày đặc lan khắp toàn thân.
Hạ Sí bị anh hôn lên hai má nóng rực, rụt cổ nhưng cũng không tránh.
Không thể kìm chế tiếng rên rỉ yêu kiều, Hạ Sí nằm trong lòng anh, đưa tay đẩy ngực anh rồi vẽ hai vòng: “Rốt cuộc anh đã gửi gì vậy?”
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, thêm giọng nói như rượu ngon lâu năm nồng nàn say lòng người: “Ban đầu là anh không cưỡng lại được vẻ đẹp quyến rũ của Tri Tri.”
Hầu như Thời Ngộ luôn dịu dàng, nhưng mà tối nay anh lại uống rượu nên hứng thú càng sâu đậm.
Kết hôn hơn một năm, hai người đã có ăn ý về phương diện này.
Lúc đầu Hạ Sí còn có thể phối hợp theo, càng ngày thì càng lực bất tòng tâm.
Tối nay là đêm tân hôn, vốn nên thân thiết ngọt ngào, tuy nhiên thân thể hơi khó chịu, cô phải cố gắng nhịn xuống.
Thời Ngộ đã quen thuộc từng cử chỉ của cô như lòng bàn tay, dẫu cho chỉ có hơi thở không đúng thì anh cũng có thể nhạy cảm phát hiện.
“Sao thế?” Ngón tay vuốt ve gương mặt Hạ Sí, anh cố ghìm và dừng động tác lại.
Bất giác xoa bụng đang âm ỉ đau, Hạ Sí khẽ run giọng đáp: “Bụng em khó chịu.”
“Cạch ——”
Thời Ngộ vội mở đèn lên, ánh đèn sáng tỏ chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hạ Sí.
*
Hơn nửa đêm, Thời Ngộ mau chóng ôm vợ đến bệnh viện.
Ban đêm ít người, Thời Ngộ quen thuộc quá trình.
Sau khi giải thích rõ tình huống với bác sĩ, người ta kê đơn bảo họ đến phòng khám bệnh lấy máu.
Kim tiêm nhọn hoắc tiêm vào da, Hạ Sí mở mắt nhìn chằm chằm, không tránh mà chỉ cắn chặt môi.
Lúc chờ đợi kết quả, cô thấy khó chịu nên phải nằm trong lòng Thời Ngộ.
Cô cảm nhận bụng không ổn, tuy vậy cơ thể lại không có biểu hiện gì rõ ràng, đành phải chờ kết quả kiểm tra rồi tính tiếp.
“Hôm nay em có ăn gì linh tinh đâu.” Hạ Sí ngờ rằng dạ dày có vấn đề, ăn bậy khiến mình bị đau bụng, thế nhưng cô lại không ăn cay và không uống rượu, không biết đã xảy ra sơ sót ở đâu.
Vừa dứt lời, cô theo phản xạ tránh khỏi cái ôm của Thời Ngộ nhoài người nôn ọe.
Thời Ngộ nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, mắt từ từ trầm xuống hẳn: “Tri Tri, tháng này em chưa tới kì phải không?”
Vì lý do cơ thể, cộng thêm Hạ Sí lại sử dụng thuốc trong thời gian dài, khiến kì kinh nguyệt rối loạn và chu kì không theo quy luật nào.
Thời Ngộ nhớ rõ ngày hành kinh lần trước của cô, bây giờ anh chỉ muốn xác nhận thử thôi.
Hạ Sí gật đầu, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ nổi chuyện gì.
Thời Ngộ mím môi, sau đó lại liên hệ với bác sĩ làm thêm một mục kiểm tra mới, là HCG.
Trong vô thức, Hạ Sí từ từ mất đi ý thức.
Đợi khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Đập vào mắt là phòng bệnh “quen thuộc”, cô chỉ muốn vội vàng rời khỏi đây: “Em...”
Cô vừa lên tiếng bỗng nhận ra cổ họng khô khốc.
Cô nghiêng đầu, thấy Thời Ngộ đang mải đứng bên cửa sổ, thậm chí không phát hiện cô đã tỉnh lại.
Hạ Sí muốn ngồi dậy, thành ra giường phát ra tiếng động.
Thời Ngộ quay lại bước nhanh tới giường: “Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khoẻ không?”
Hạ Sí lắc đầu.
Thấy cánh môi cô khô nứt, Thời Ngộ hối hận vì sự bất cẩn của mình.
Anh vội vàng rót ly nước ấm bưng tới: “Em uống nước trước đi.”
Nước thấm cổ họng, Hạ Sí cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều: “Em sao vậy anh?”
Cô muốn hỏi tại sao mình lại nhập viện?
Môi khẽ mấp máy, vậy nhưng Thời Ngộ không thể nói ra được một chữ, dường như rất khó mở lời.
Chưa từng thấy vẻ bối rối này của Thời Ngộ, trong lòng Hạ Sí thấp thỏm.
Cô đoán đến điều tồi tệ nhất: “Chẳng lẽ bệnh của em rất nghiêm trọng hả?”
“Tri Tri.” Sắc mặt Thời Ngộ cứng đờ, chậm rãi ngước lên đối diện với đôi mắt đang sốt ruột của cô, mười ngón tay dần dần siết chặt thành nắm đấm: “Em có thai rồi.”
Trong khoảnh khắc nói ra sự thật, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.
“Mang thai?” Hạ Sí kinh ngạc hé miệng, cúi đầu nhìn xuống bụng mình một cách khó thể tin nổi.
Nhưng mà, cô nhanh chóng hiểu ra tại sao Thời Ngộ có vẻ mặt đó.
Thời Ngộ ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay nắm lại thật chặt: “Anh xin lỗi, Tri Tri.”
Nếu anh cẩn thận hơn, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Hạ Sí uống thuốc trong thời gian dài, vừa ngưng thì chợt siêu âm ra mình có thai, quả thật không phải tin tức tốt đẹp.
Chuyện này vốn nằm trong kế hoạch hai năm sau của họ.
Hạ Sí từ kinh ngạc trở nên nặng trĩu: “A Ngộ, anh, tính...!thế nào...”
Bị hỏi vậy, Thời Ngộ bỗng cứng đờ, hàng mi buông xuống đang khẽ giật, anh nghẹn lời không thể đáp lại.
Từ khi nhận được kết quả kiểm tra đến giờ, suốt cả đêm anh chưa từng chợp mắt, tất cả những gì anh có thể nghĩ là Hạ Sí và đứa con trong bụng cô.
Với hai người yêu nhau, tạo ra một sinh mệnh mới vốn dĩ là một sự kiện vui vẻ và đáng mong đợi.
Thế nhưng, bây giờ họ đang gặp phải một vấn đề khó khăn.
Thuốc sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi và có thể dẫn đến dị dạng.
Họ dám đánh cược một chuyện chưa rõ đáp án sao? Dẫu cho họ có đủ tư cách và khả năng nuôi nấng một đứa trẻ, liệu họ có thể đánh cược với sức khoẻ của con trẻ không?
Thời Ngộ nhớ tới lời của bác sĩ sản khoa, “Dựa theo tình hình của sản phụ, cô ấy sử dụng thuốc quanh năm, thành ra tỉ lệ dị dạng của thai nhi sẽ khá cao, đề nghị hai anh chị nên sớm đưa ra quyết định, kéo dài càng lâu thì càng tổn thương đến cơ thể của sản phụ.”
Tin tức ngoài ý muốn này khiến cuộc sống hai người xuất hiện đầy mây đen.
Hạ Sí ngồi trên giường bệnh, yên lặng hồi lâu.
Cô không tỏ vẻ gì, còn Thời Ngộ luôn một mực nhẫn nại.
Tình trạng đó kéo dài hai ngày, cuối cùng Thời Ngộ phải tự nói với cô: “Đứa bé này tới không đúng lúc.”
“Nhưng mà...!con đã tồn tại...” Hạ Sí hiểu rõ ý anh, cô run rẩy khoé môi nói không thành câu.
Bàn tay bất giác đặt lên bụng, dù cô chưa cảm giác được nhưng con thật sự đang hiện hữu ở đây.
Thời Ngộ quay đi, không dám nhìn vào mắt cô, tuy nhiên anh buộc phải nói: “Thời gian còn sớm, bây giờ phẫu thuật sẽ giảm bớt được tổn thương cho cơ thể em.”
Hiện nay thai nhi và cuống rốn chưa thành hình, là thời gian tốt nhất để làm phẫu thuật.
Làm phẫu thuật...
Hạ Sí lập tức hiểu ngay.
Cô nghẹn ngào nói không ra lời, nước mắt rơi xoạch xuống.
Bác sĩ Joss đã từng dặn dò, và họ cũng rất chú ý đến các biện pháp ngừa thai, nhưng rủi thay cả hai vẫn gặp phải một phần nghìn này.
“Tri Tri, sau này...” Thời Ngộ ôm cô vào lòng, nhưng không thể nói ra được một câu an ủi nào thoả đáng như đã từng.
Anh không tài nào thốt lên được rằng sau này chúng ta còn sẽ có đứa con khác.
Dù sau này có nhiều bao nhiêu đi nữa, chúng cũng không thể bù đắp được nỗi đau mất mát.
Là một người bố, phải đưa ra một quyết định tàn nhẫn đến vậy, sao anh không đau đớn cơ chứ?
Tuy nhiên, giữa một sinh mệnh nhỏ chưa thành hình và cả cuộc đời, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng anh luôn phải đấu tranh.
Nếu con sinh ra không được lành lặn, dẫu cho họ yêu thương con thế nào thì cũng không thể cho con một cuộc sống như người bình thường được.
Hạ Sí chậm rãi ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt đầy tơ máu và khoé mắt thâm quầng của Thời Ngộ, chứng tỏ hai ngày qua anh phải chịu đựng sự tra tấn về tinh thần và mệt mỏi về thể xác.
Có lẽ cô phải khóc lóc, phải làm ầm ĩ.
Nhưng giờ phút này, cô không tài nào chỉ trích được quyết định của Thời Ngộ.
Cô từng chứng kiến Thời Ngộ giao tiếp với một đứa trẻ vô cùng bướng bỉnh mà đến cả bố mẹ nó cũng phải nổi cơn tam bành vì cái tính trẻ con đó.
Trái lại, Thời Ngộ không nề hà trao đổi với đứa trẻ, chưa từng mảy may mất kiên nhẫn.
Khi đó cô đã biết Thời Ngộ rất lương thiện và vô cùng thích trẻ con.
Thế mà bây giờ, cô lại bắt anh tự đưa ra quyết định từ bỏ con của mình...
“Nếu con ra đời, nhưng không thể có một cơ thể khoẻ mạnh và lành lặn, con sẽ bị tổn thương cả đời, em có thể hiểu được...”
Em có thể hiểu mà.
Cô âm thầm lặp đi lặp lại nhằm cố gắng thuyết phục bản thân.
Nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn, mắt cô đỏ hoe vì khóc.
Cảm xúc trào dâng, cô đột nhiên ngất xỉu.
Bác sĩ điều trị chính quen biết với Thời Ngộ.
Ông kiểm tra cho Hạ Sí, rồi càng cau mày chặt hơn: “Phụ nữ có thai không nên thay đổi cảm xúc thất thường, nếu cứ tiếp tục thế nữa thì không cần chờ phẫu thuật đâu, khóc đến đi đời luôn đấy.”
“Xin lỗi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Giọng nói đầy áy náy này là dành cho Hạ Sí.
*
Sầm Khải vừa ra khỏi nhà ăn, bỗng phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Anh ấy do dự một lát rồi rảo bước theo sau.
Thời Ngộ không đi thang máy, mà đẩy cửa vào cầu thang thoát hiểm.
Đèn cảm ứng âm thanh bật sáng, nhưng anh chỉ dựa vào góc cầu thang, dừng bước không đi tiếp nữa.
Sầm Khải đẩy cánh cửa nặng nề, nhìn ngó bốn phía nhanh chóng phát hiện ra Thời Ngộ.
“Ố, tình cờ quá nha!” Anh ấy cố làm ra vẻ kinh ngạc.
Nghe giọng, Thời Ngộ không ngẩng đầu cũng biết người đến là ai.
Anh không đáp lại mà chỉ giữ nguyên tư thế dựa vào tường không thay đổi, dường như làm vậy có thể chống đỡ bản thân đứng đây.
Thời Ngộ hầu như chưa bao giờ cố tình phớt lờ lời chào hỏi từ ai, bởi vậy Sầm Khải biết tâm trạng anh không tốt.
Thậm chí phải nói là cực kì xấu.
“Anh đã nghe nói về chuyện của cậu rồi.” Vừa lại gần, bỗng một mùi thuốc lá thoảng qua mũi, Sầm Khải hơi kinh ngạc: “Cậu hút thuốc lá à?”
Những người quen biết Thời Ngộ đều biết rằng anh không hút thuốc, xem ra chuyện này có ảnh hưởng rất lớn tới Thời Ngộ.
“Cậu ở đây, vậy còn phòng bệnh thì sao?” Sầm Khải biết Hạ Sí vẫn còn đang nằm viện.
“Em sắp xếp người trông chừng rồi.”
Lẽ ra anh nên đích thân bầu bạn, nhưng bây giờ nhìn Hạ Sí anh sẽ chỉ thấy đau lòng.
Đây là lần đầu tiên Sầm Khải thấy trạng thái bất lực sâu sắc này của Thời Ngộ.
Anh ấy không biết rằng bảy năm trước, khi bệnh của Hạ Sí trở nên nghiêm trọng nhất thì Thời Ngộ đã trải qua một lần rồi.
Nỗi đau này không hề dễ chịu hơn khi bị khoét một dao vào lòng là bao cả.
“Dù bản lĩnh của cậu giỏi hơn anh nhưng nếu nói về kinh nghiệm ở bệnh viện này, anh vẫn hơn cậu vài năm đấy.” Hôm nay Sầm Khải mới cảm được cái tốt của việc mình lớn tuổi hơn Thời Ngộ.
“Bình thường anh hay trò chuyện với mọi người, thật ra anh có một bí mật chưa nói cho ai nghe hết, hôm nay chỉ nói cho mình cậu thôi đấy.”
Thời Ngộ không đáp lại, Sầm Khải phối hợp tiếp lời, bình thản thuật lại một câu chuyện cũ: “Cơ thể mẹ anh không tốt, lúc mang thai anh, bác sĩ cũng chẩn đoán sẽ không giữ được, nhưng cơ thể bà ấy lại không phù hợp để phẫu thuật.
Thế là bố anh rơi vào tình cảnh khó xử.”
“Họ đấu tranh hồi lâu, và đã quyết định giữ anh lại.
Đến tháng thứ bảy, mẹ anh sinh non, suýt nữa đã một xác hai mạng.”
“Nhưng cuối cùng anh và mẹ anh cũng bình an sống sót đây.” Sầm Khải lắc cánh tay, động tác hơi cường điệu: “Cậu xem bây giờ tứ chi anh đều đầy đủ, cơ thể khoẻ mạnh gấp bội!”
Thời Ngộ cụp mắt xuống, tựa hồ đã dao động.
Sầm Khải vỗ nhẹ lên vai anh, thốt lên câu cảm thán xuất phát từ nội tâm: “Thật ra, sinh mạng rất kì diệu.”
Nếu không vứt bỏ được, vậy sao không cho mình và con một cơ hội.
-
“Ting ——”
Thời Ngộ nhận được tin nhắn, y tá chăm sóc cho Hạ Sí thông báo với anh rằng bệnh nhân đã tỉnh.
Hầu như không do dự, anh chuẩn bị chạy về.
Khi đi ngang qua Sầm Khải, anh để lại một lời cảm kích chân thành và tha thiết: “Cảm ơn.”
Anh rảo bước vào thang máy, đến bộ phận nhập viện.
Sầm Khải nói đúng, chuyện chưa xảy ra, anh càng không muốn thấy Hạ Sí đau khổ.
Trong phòng bệnh, y tá đã giúp Hạ Sí ngồi dậy, cô đang ngồi dựa lưng vào gối đầu.
Nghe tiếng động ở cửa, cô mới từ từ quay đầu lại và hé mở đôi môi đã tái nhợt.
Thời Ngộ nắm tay cô: “Tri Tri, nếu em thật sự không nỡ...”
Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang bởi giọng nói khàn khàn của Hạ Sí: “Giúp em sắp xếp phẫu thuật đi.”
Bình luận truyện