Tuyệt Đối Phục Tùng
Chương 111
Cha con nhà họ Tô trò chuyện, ngay cả quản gia cũng phải tránh xa.
Cuối cùng sắc trời cũng hoàn toàn sáng tỏ, sương mù tràn ngập trong sân cũng dần dần bị xua tan, lộ ra cảnh tượng xung quanh rõ ràng.
Đàm Thành đứng bên cạnh một thân cây, điếu thuốc lá kẹp trên tay còn chưa hút xong thì đã thấy Tô Hà bước ra đại sảnh tầng một. Khuôn mặt của cô thoạt nhìn vẫn sạch sẽ nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện lớp trang điểm tỉ mỉ của cô đã được lau sạch, chắc là bị nước mắt cọ rửa, khóe mắt cũng hơi đỏ hoe.
Lúc này, ai lại gần bắt chuyện với Tô Hà cũng là tự tìm đường chết. Thế mà Đàm Thành vẫn dụi tắt thuốc lá, còn định đi tới nói chuyện với cô: “Liên Liên.”
Tô Hà lười giận cá chém thớt với anh ta, chỉ lạnh mặt đi ra ngoài.
Đàm Thành đành phải đi theo sát đằng sau, cứ như hồi còn bé, mỗi lần cô giận dỗi anh ta sẽ dỗ dành cô bằng những lời ngon tiếng ngọt.
Chẳng qua, anh ta còn chưa nói ra khỏi miệng thì cứ như thể đã dự đoán trước, Tô Hà lạnh lùng nói: “Đã cưới vợ ba lần rồi mà vẫn chưa đã ghiền hả?”
Đàm Thành không để bụng cô lôi chuyện này ra trào phúng mình, chỉ khẽ mỉm cười nhìn dung nhan xinh đẹp đang cáu giận của cô: “Ba lần kết hôn đều không phải là em, sao anh có thể đã ghiền được chứ.”
“Đàm Thành, kiếp trước tôi đã giết cả nhà anh hả?”
“Chắc là không phải.”
“Thế thì anh chen chân vào chuyện này làm gì?”
“Anh thích em.” Vừa dứt lời, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Hà, Đàm Thành còn nói thêm: “Anh đã thích em từ bé. Thời niên thiếu thấy em lúc nào cũng chỉ nghĩ tới Quý Như Trác, anh đành phải che giấu tình cảm này dưới đáy lòng. Đến khi trưởng thành, anh đành chấp nhận số phận, nhận lệnh cưới người vợ kết hôn vì lợi ích mà gia đình sắp đặt cho anh.”
Tô Hà đứng ở giữa sân, ánh nắng màu vàng nhạt từ trên trời hắt xuống, chiếu lên mái tóc đen nhánh vương trên vai cô. Đồng thời cũng làm nổi bật lên những biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt cô trở nên rõ ràng. Cô sững sờ thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, hơn nữa không quen với tình cảm nồng nhiệt mà Đàm Thành bất thình lình thể hiện với mình.
Thấy cô mím chặt đôi môi khóc đến mức trắng bệch, hiển nhiên là không có ý định tiếp lời, trong lòng Đàm Thành đã hiểu rõ, song anh ta vẫn cười, che giấu cảm xúc cay đắng lúc ở nhà họ Tô: “Người vợ đầu tiên của anh là cuộc hôn nhân lợi ích giữa hai gia tộc, bọn anh tôn trọng nhau như khách, sống chung với nhau hai năm rồi ly hôn hòa bình. Người vợ thứ hai là do anh đích thân lựa chọn, khi đó em theo đuổi Quý Như Trác đến mức khiến mọi người bàn tán xôn xao, hơn nữa còn cãi nhau với bác Tô, tuyên bố sẽ theo đuổi tình yêu của mình… Thế là anh nghĩ rằng mình cũng nên theo đuổi tình yêu một lần, với một người con gái khác không phải là em.”
Đến người vợ thứ ba, không cần anh ta bộc bạch, Tô Hà cũng từng đọc được tin tức trên báo chí.
Lần đó Đàm Thành say rượu ngủ với một người mẫu nữ làm bụng người ta to lên, người ta mang theo giọt máu của nhà họ Đàm được vinh dự nghênh đón vào nhà. Cuộc hôn nhân này còn không bền vững bằng hai lần trước. Hai năm sau khi đứa bé chào đời, Đàm Thành lập tức ký đơn thỏa thuận ly dị với người phụ nữ ấy.
Tô Hà hỏi: “Anh đã che giấu từng ấy năm, thế thì bây giờ còn nói ra làm gì?”
Nói ra, có lẽ tình cảm thanh mai trúc mã giữa hai người cũng sẽ tan biến.
Đàm Thành nói thẳng: “Đối với anh mà nói, đây là cơ hội ngàn năm có một.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tình trạng sức khỏe của Quý Như Trác không thể cầm cự được bao lâu, nhà họ Tô sẽ không cho phép cô thủ tiết vì một người chết.
Đàm Thành biết rất rõ, tối đa trong vòng một năm, người sẽ kết hôn lợi ích với Tô Hà sẽ được lựa chọn.
So với những cậu ấm nhà giàu không có nền tảng tình cảm với Tô Hà, ít nhiều gì anh ta cũng lớn lên trước mắt Tô Thành Nghiệp. Nếu anh ta có ý định tranh giành thân phận con rể nhà họ Tô thì cũng không phải là không được.
Bây giờ, Đàm Thành chỉ còn cần cái gật đầu của Tô Hà thế nên đương nhiên anh ta phải nghĩ cách thuyết phục cô: “Liên Liên, chỉ cần em đồng ý kết hôn với anh, anh sẽ không ép em chia tay với Quý Như Trác.”
Nghe anh ta nói vậy, Tô Hà sững sờ: “Gì cơ?”
“Em có thể tổ chức lễ cưới với anh ở thành phố Lạc, sau đó trở về bên kia tiếp tục bầu bạn với Quý Như Trác để anh ta chữa bệnh. Em cứ yên tâm, ba mẹ anh đều là người biết lý lẽ, không có khả năng ép em sinh con ngay sau khi vừa kết hôn.”
Đàm Thành đã có một đứa con trai trên danh nghĩa, là con của người mẫu nữ kia, đang được ba mẹ anh ta nuôi nấng ở nhà.
Anh ta đã bày tỏ thành ý rõ ràng, chỉ thiếu điều đề nghị đến lúc tổ chức lễ cưới cho phép Quý Như Trác làm chú rể thay mình.
Tô Hà cụp mi, theo phản xạ, cô cuộn tròn ngón tay, chạm vào độ ấm trong lòng bàn tay mình.
“Liên Liên, ba em đã hạ quyết tâm rồi.” Đàm Thành khuyên cô: “Anh có thể bảo đảm rằng, em gả cho bất cứ người nào trong thành phố Lạc này cũng không tốt bằng gả cho anh đâu.”
“Đúng rồi, gả cho anh thì còn có thể ly hôn cơ mà.” Giọng Tô Hà rất bình tĩnh, không thể nhận thấy cảm xúc chân thật của cô: “Dù sao anh đã ly hôn ba lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.”
Đàm Thành nói tiếp: “Lần này anh sẽ không ly hôn.”
Gương mặt với những đường nét sâu thẳm của anh ta chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu khiến người ta khó mà chịu nổi.
Tô Hà vô thức lảng tránh, hơi nghiêng khuôn mặt xinh đẹp, độ cong trên hàng mi cong dài khiến người ta mềm lòng.
Trước khi cô sải bước rời khỏi chiếc sân này, Đàm Thành nói một câu cuối cùng: “Liên Liên, em đã trưởng thành rồi, chung quy phải học được cách từ biệt những thứ không thuộc về cuộc đời của mình.”
…
Tô Hà và Tô Thành Nghiệp vẫn đang giằng co với nhau thế nên cô không thể trở về thành phố Lịch vào ba ngày sau, lịch trình bị hoãn lại.
Cô ở lại nhà họ Tô, thường xuyên có người đến mời cô ra ngoài liên hoan. Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Ngày hôm sau, Tô Hà cùng Doãn Dao – người chị hàng xóm mà mình chơi cùng hồi thơ ấu – ra ngoài ăn một bữa cơm. Thấy Doãn Dao dẫn theo hai đứa con còn nhỏ nhà chị ấy đi cùng, gần như không cần nói thẳng, cô cũng biết Tô Thành Nghiệp nhờ Doãn Dao khuyên mình cưới chồng.
Cuộc hôn nhân lợi ích của Doãn Dao được xem như có kết cục mỹ mãn, chị ấy và chồng ân ái bao nhiêu năm trời, được coi là cặp vợ chồng mẫu mực trong giới nhà giàu thành phố Lạc.
Nhìn Tô Hà xinh đẹp động lòng người ngồi trước mặt mình, Doãn Dao nói một câu chân thành từ tận đáy lòng: “Ban đầu ba mẹ chị kêu chị đi du học về thì lập tức cưới chồng sinh con, nói thật khi đó chị rất phản đối. Nhưng bây giờ ngẫm lại, cũng chỉ có hai năm đầu vất vả một chút thôi, bây giờ có con rồi nên cũng yên ổn hơn hẳn.”
Tô Hà hỏi: “Kết hôn là để có người thừa kế hả chị?”
“Không thì sao?” Cuộc hôn nhân của Doãn Dao được gọi là cuộc hôn nhân lợi ích mẫu mực, chính vì chị ấy và chồng mình có thể tôn trọng nhau như khách, không giở thói công chúa, hở tí là ghen lồ ng ghen lộn. Chị ấy rất có phong thái con dâu trưởng của danh gia vọng tộc. Doãn Dao thủ thỉ với cô: “Tô Hà, tranh thủ lúc còn trẻ, Đàm Thành lại chung tình với em, bao nhiêu quý cô nhà giàu đều khao khát một cuộc hôn nhân lợi ích như thế, vậy mà em vẫn không chịu gật đầu đồng ý. Chẳng lẽ em định chờ đến lần kết hôn thứ năm của Đàm Thành hay sao?”
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ gả cho Đàm Thành.”
Thấy giọng điệu cô kiên quyết, Doãn Dao mỉm cười: “Bác Tô đã giúp em khảo sát về mọi mặt rồi, cậu ấy rất hợp với em, chí ít hợp hơn cậu chuyên gia giám định đồ cổ ở thành phố Lịch kia.”
Tô Hà bưng ly nước chanh uống một ngụm nhỏ, cổ họng đã được làm ướt khiến giọng cô trở nên bình tĩnh: “Hợp hay không thì cũng không nhất định phải trói buộc với nhau sống đến hết cuộc đời còn lại.”
Doãn Dao thức thời không tiếp tục khuyên bảo nữa, chỉ bưng ấm trà rót thêm nước vào ly cho cô.
Tô Hà không tiếp tục đụng vào ly trà mà ngoảnh đầu nhìn về phía hồ nước suối phun bên ngoài cửa sổ sát đất. Trong lúc ngẩn ngơ, cô thầm nghĩ, mối nhân duyên mà tất cả mọi người đều phải nói một câu không phù hợp ấy lại chính là người cô yêu nhưng không thể sống cùng cô suốt quãng đời còn lại.
…
Sau khi Doãn Dao khuyên nhủ không thành công, mỗi lần Tô Hà tham dự tiệc rượu thương nghiệp cũng có người nhắc một tiếng.
Rất rõ ràng là do nhà họ Tô tung tin này ra bên ngoài. Những ông bạn già của Tô Thành Nghiệp đều nghe tin đồn phong thanh, thấy cô thì khách sáo hỏi: “Liên Liên, khi nào chú mới nhận được thiệp mời đám cưới của cháu với thằng bé Đàm Thành kia vậy?”
Tô Hà mặc chiếc váy dài kèm áo vest đứng dưới ánh đèn, vẫn giữ nguyên nụ cười khách sáo: “Chú say rượu rồi.”
Cho dù việc hôn nhân này được lan truyền khắp thành phố Lạc cỡ nào thì cô cũng không thừa nhận, cũng không muốn nghe thấy người khác nói hai chữ “chúc mừng”.
Thi thoảng Tô Hà cũng sẽ sợ chuyện này truyền tới tai Quý Như Trác. Thế nên những lúc rảnh rỗi không cần xã giao, cô sẽ lập tức cầm di động gửi tin nhắn cho anh.
Bình thường, Quý Như Trác sẽ không trả lời tin nhắn ngay lập tức, có lẽ phải chờ đến hôm sau. Sắc trời bên ngoài cửa sổ của phòng ngủ chính dần dần trở nên sáng sủa, trong lúc Tô Hà đang mơ mơ màng màng say giấc nồng trong chăn ấm nệm êm, bỗng nhiên một tiếng thông báo của di động vang lên bên gối, đánh thức cô từ trong giấc ngủ.
Đúng sáu giờ sáng, màn hình di động sáng lên, xuất hiện một tin nhắn được gửi từ Quý Như Trác, nội dung hết sức đơn giản: “Anh nhớ em.”
Chỉ một câu “anh nhớ em” đã khiến khóe mắt Tô Hà vừa cay vừa nóng. Cô chầm chậm ôm gối đầu, ngồi yên bên mép giường không nhúc nhích.
Thoáng chốc nửa tháng trôi qua, lời đề nghị “nhận con nuôi từ họ hàng” của cô bị Tô Thành Nghiệp từ chối bằng từ ngữ gay gắt. Hai cha con vẫn đang trong cục diện giằng co, đồng thời cũng khiến người trong nhà họ Tô lo lắng bàng hoàng…
Mãi tới khi Đàm Thành xuất hiện đánh vỡ cục diện này, chủ động đến thăm nhà, khuyên nhủ Tô Thành Nghiệp một phen.
Cửa thư phòng không khép lại nhưng chung quanh lại yên ắng đến nghẹt thở.
Tô Hà yên vị ngồi trước chiếc bàn dài trống trải trong phòng khách, vẻ mặt đờ đẫn nhìn ngọn nến thơm đang cháy giữa bàn. Ánh lửa cứ nhảy nhót, sắc màu đỏ tươi nhuộm đỏ đôi mắt đen đặc của cô, dường như một dòng nước mắt đang chảy xuống đáy lòng.
Trên lầu, Đàm Thành nói nhỏ: “Cho Liên Liên một năm để suy nghĩ thấu đáo đi bác, cứ nhốt cô ấy ở nhà họ Tô thì e rằng sẽ khiến tâm lý của cô ấy xảy ra vấn đề.”
Gần đây không một ai có thể hẹn Tô Hà ra ngoài. Thậm chí, cô còn dẹp chuyện kinh doanh sang một bên không thèm đoái hoài, cả ngày ở lì trong phòng mình. Tô Thành Nghiệp cũng lo nếu mình ép quá mức thì sẽ khiến cô con gái cưng xinh đẹp, kiêu ngạo của mình mắc bệnh tâm lý.
Tô Hà không lắng nghe nội cung cuộc trò chuyện trong thư phòng. Chờ Đàm Thành làm người hòa giải xong thì mới bước xuống cầu thang, đứng bên cạnh cô nói: “Lễ cưới của chúng ta sẽ kéo dài đến một năm sau rồi bàn tiếp, bác Tô đã đồng ý cho em trở về thành phố Lịch.”
Không gian lại tĩnh lặng mấy giây.
Cuối cùng Tô Hà cũng có phản ứng, ngước đôi mắt đen nhánh nhìn Đàm Thành.
Lần trước Đàm Thành đã bày tỏ thành ý nhưng vẫn không thể thuyết phục Tô Hà gật đầu kết hôn với mình. Rất hiển nhiên bây giờ anh ta đã thay đổi chiến lược, tuần trước anh ta mới đi khám sức khỏe tổng quát, các bộ phận trên thân thể anh ta đều cực kỳ khỏe mạnh, có thể chờ đến khi Tô Hà hoàn toàn tuyệt vọng quay về thành phố Lạc kế thừa sản nghiệp gia tộc. Thậm chí, anh ta có thể chờ đến ngày Quý Như Trác qua đời.
Nhưng dường như đôi mắt trong veo thấy đáy của Tô Hà có thể thấy rõ ý đồ của anh ta. Cô không nói lời cảm ơn, thái độ cực kỳ lạnh lùng.
Cô muốn rời khỏi thành phố Lạc, cô tiếp tục đòi một người với ba mình: “Con muốn Phỉ Trạch trở về.”
Tô Thành Nghiệp đã cho phép cô quay về bên cạnh Quý Như Trác, thế thì những chuyện khác đều chỉ là chuyện nhỏ.
Có điều đến ngày Tô Hà rời đi, vào lúc sáng sớm, Phỉ Trạch cầm một xấp kết quả khám sức khỏe của Tô Thành Nghiệp trong vòng mấy năm nay đưa cho Tô Hà theo mệnh lệnh, tiết lộ mấy câu mơ hồ: “Hồi còn trẻ chủ tịch Tô chỉ lo phấn đấu vì sự nghiệp nên làm lơ không ít bệnh cũ, không chịu chữa bệnh đàng hoàng. Bây giờ già rồi, những căn bệnh năm xưa đó đều trở thành vết thương chí mạng của ông ấy.”
Tô Hà ngồi trên xe, ngón tay cứng ngắc lật xem từng tờ kết quả khám sức khỏe.
Rõ ràng trong xe có hệ thống sưởi ấm nhưng cô vẫn cảm thấy bờ vai rét run, cứ như thể sưởi ấm kiểu gì cũng vô ích, bờ vai vẫn run rẩy.
Thấy thế, Phỉ Trạch lặng lẽ điều chỉnh nhiệt độ của hệ thống sưởi ấm lên cao hơn, sau đó cởi áo vest nhẹ nhàng đắp lên vai cô, động tác không vượt quá giới hạn là bao: “Chủ tịch Tô vẫn che giấu không cho cô biết chuyện này. Lần trước chủ tịch Tô tái phát bệnh cũ nhưng vì bàn hợp đồng nên thậm chí dời thời gian phẫu thuật. Cuối cùng bác sĩ phải tìm tới tận nơi thì ông ấy mới chịu tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi.”
Tô Thành Nghiệp ra sức giữ gìn tài sản gia tộc, dọn sạch toàn bộ chướng ngại vật cho Tô Hà, đơn giản là vì ông ấy sợ mình chưa đến trăm tuổi thì sẽ ra đi vì sự cố ngoài ý muốn nào đó. Như thế thì đám kẻ thù trong giới kinh doanh kia sẽ thừa dịp này ức hiếp con gái cưng của ông ấy.
Nếu Tô Hà kết hôn lợi ích với Đàm Thành, lợi ích hai gia tộc được gắn chặt với nhau đời đời kiếp kiếp thì Tô Hà cũng coi như có chỗ dựa.
Nếu không thì tại sao Tô Thành Nghiệp lại đồng ý chấp nhận một người đàn ông từng kết hôn ba lần làm con rể của mình?
Thân là người ngoài cuộc, Phỉ Trạch đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, chẳng qua anh ta không tiện nói thẳng mà thôi.
Bên phía nhà họ Tô, tất cả mọi người đều mong chờ Quý Như Trác chết sớm một chút. Bởi nếu vậy thì sau khi chôn vùi tình yêu của mình, Tô Hà sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân lợi ích này.
“Tổng giám đốc Tô, tối đa trong vòng ba ngày, cô nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng để chính thức tiếp nhận toàn bộ nhà họ Tô.”
Nhìn đôi mắt ướt đẫm nước mắt của Tô Hà, Phỉ Trạch khẽ nói: “Sớm muộn gì, ba của cô cũng sẽ hết bệnh, sau đó nghỉ hưu dưỡng lão…”
…
Trước khi lên máy bay, Tô Hà gửi một tin nhắn thông báo mình sắp trở về cho Quý Như Trác.
Đến khi máy bay hạ cánh, sắc trời đã không còn sớm nữa, bóng đêm đen như mực nước đè nặng khiến con người ta cảm thấy áp lực. Cô hít thở bầu không khí lạnh lẽo, khoác áo vest trên vai đi thẳng về phía trước cứ như thể không biết đích đến ở đâu.
Phỉ Trạch đã chuẩn bị xe sẵn, tất cả mọi chuyện đều đã được anh ta thu xếp thỏa đáng từ trước.
Chẳng qua anh ta từng bị điều sang nơi khác lâu ngày nên có một số chuyện phải hỏi Tô Hà: “Chúng ta đến bệnh viện… Hay là chung cư?”
“Chung…” Tô Hà đang định trả lời nhưng một thoáng ngoảnh đầu, đuôi mắt của cô chợt liếc thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng bên cạnh cây cột đằng trước.
Lúc này là tám giờ mười phút tối.
Lời nói của cô ngưng bặt trên môi, ngơ ngác nhìn Quý Như Trác đứng tựa lưng ở đó. Anh mặc bộ vest thoải mái được đặt mua lần trước, vải áo màu xanh nước biển khiến cho sắc mặt anh trở nên tốt hơn. Chẳng qua là cổ áo sơ mi bị dựng đứng chứ không được gấp xuống cẩn thận, trang phục hơi xuề xòa trái lại trông anh có vẻ lười nhác hơn.
Lông mày của anh như chứa ý cười. Ngay từ ban đầu, anh đã nhìn thấy bóng dáng đoàn người của Tô Hà, ngón tay tái nhợt còn đang chơi đùa chiếc đồng hồ bỏ túi cổ điển, rất hiển nhiên anh đã đứng đó chờ cô từ rất lâu.
Một giây hay là hai giây, kim đồng hồ bên trong đồng hồ bỏ túi chuyển động một chút.
Tô Hà đã không thể kìm nén cảm xúc trong lòng mình, giẫm lên giày cao gót chạy thẳng về phía trước, giơ tay ôm chầm lấy anh.
Cái ôm này cứ như vượt qua muôn vàn núi sông để yêu anh, tình yêu bất chấp sự ngăn cấm của mọi người.
Đến khi ngẩng đầu lên, cô vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Sao anh… không gọi điện thoại cho em?”
Lỡ không thấy người đâu, chẳng phải sẽ bỏ lỡ nhau hay sao?
Ánh đèn trong khu vực chờ máy bay quá sáng, đường nét nơi gò má của Quý Như Trác trông càng gầy gò, Phỉ Trạch mới nhìn thoáng qua đã nhận thấy anh không được khỏe cho lắm, hình như bệnh tình còn nặng hơn đôi chút. Anh che giấu rất tốt, bị Tô Hà lải nhải cũng có thể đối phó với cô mà không tiết lộ tình trạng của mình: “Dù sao anh ở chung cư cũng rảnh rỗi, đến sân bay hít thở không khí cũng được.”
Làm gì có ai đến sân bay để hít thở không khí? Tô Hà biết Quý Như Trác cố tình đến đây đón mình thế nên cô không còn dáng vẻ mặt cau mày cáu như lúc ở trên máy bay, thân thiết ôm chầm cánh tay anh: “Nửa tháng qua anh vẫn ở chung cư hả?”
“Ừ.”
Nhìn thoáng qua chiếc áo vest của đàn ông khoác trên vai cô, Quý Như Trác khẽ cười, sau đó ánh mắt bình tĩnh của anh dời về phía Phỉ Trạch, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Phỉ Trạch rất tinh mắt, chủ động lùi về sau nửa bước để không quấy rầy hai người. Tuy nhiên anh ta vẫn cẩn thận đưa mắt nhìn lướt qua vết máu cực kỳ nhạt ở trên cổ tay áo bên trái của Quý Như Trác.
Dáng vẻ này không giống như từ chung cư đi thẳng đến sân bay.
Đằng trước, Tô Hà không nhắc tới những gì đã xảy ra ở thành phố Lạc dù chỉ một chữ, chỉ hỏi trong khoảng thời gian hai người xa cách, anh đã làm những gì bằng giọng điệu thoải mái.
Quý Như Trác đè thấp chất giọng trong trẻo, dịu dàng của mình: “Nhớ em.”
“… Trừ những lúc nhớ em thì sao?”
“Vẫn là nhớ em.”
Cuối cùng sắc trời cũng hoàn toàn sáng tỏ, sương mù tràn ngập trong sân cũng dần dần bị xua tan, lộ ra cảnh tượng xung quanh rõ ràng.
Đàm Thành đứng bên cạnh một thân cây, điếu thuốc lá kẹp trên tay còn chưa hút xong thì đã thấy Tô Hà bước ra đại sảnh tầng một. Khuôn mặt của cô thoạt nhìn vẫn sạch sẽ nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện lớp trang điểm tỉ mỉ của cô đã được lau sạch, chắc là bị nước mắt cọ rửa, khóe mắt cũng hơi đỏ hoe.
Lúc này, ai lại gần bắt chuyện với Tô Hà cũng là tự tìm đường chết. Thế mà Đàm Thành vẫn dụi tắt thuốc lá, còn định đi tới nói chuyện với cô: “Liên Liên.”
Tô Hà lười giận cá chém thớt với anh ta, chỉ lạnh mặt đi ra ngoài.
Đàm Thành đành phải đi theo sát đằng sau, cứ như hồi còn bé, mỗi lần cô giận dỗi anh ta sẽ dỗ dành cô bằng những lời ngon tiếng ngọt.
Chẳng qua, anh ta còn chưa nói ra khỏi miệng thì cứ như thể đã dự đoán trước, Tô Hà lạnh lùng nói: “Đã cưới vợ ba lần rồi mà vẫn chưa đã ghiền hả?”
Đàm Thành không để bụng cô lôi chuyện này ra trào phúng mình, chỉ khẽ mỉm cười nhìn dung nhan xinh đẹp đang cáu giận của cô: “Ba lần kết hôn đều không phải là em, sao anh có thể đã ghiền được chứ.”
“Đàm Thành, kiếp trước tôi đã giết cả nhà anh hả?”
“Chắc là không phải.”
“Thế thì anh chen chân vào chuyện này làm gì?”
“Anh thích em.” Vừa dứt lời, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Hà, Đàm Thành còn nói thêm: “Anh đã thích em từ bé. Thời niên thiếu thấy em lúc nào cũng chỉ nghĩ tới Quý Như Trác, anh đành phải che giấu tình cảm này dưới đáy lòng. Đến khi trưởng thành, anh đành chấp nhận số phận, nhận lệnh cưới người vợ kết hôn vì lợi ích mà gia đình sắp đặt cho anh.”
Tô Hà đứng ở giữa sân, ánh nắng màu vàng nhạt từ trên trời hắt xuống, chiếu lên mái tóc đen nhánh vương trên vai cô. Đồng thời cũng làm nổi bật lên những biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt cô trở nên rõ ràng. Cô sững sờ thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, hơn nữa không quen với tình cảm nồng nhiệt mà Đàm Thành bất thình lình thể hiện với mình.
Thấy cô mím chặt đôi môi khóc đến mức trắng bệch, hiển nhiên là không có ý định tiếp lời, trong lòng Đàm Thành đã hiểu rõ, song anh ta vẫn cười, che giấu cảm xúc cay đắng lúc ở nhà họ Tô: “Người vợ đầu tiên của anh là cuộc hôn nhân lợi ích giữa hai gia tộc, bọn anh tôn trọng nhau như khách, sống chung với nhau hai năm rồi ly hôn hòa bình. Người vợ thứ hai là do anh đích thân lựa chọn, khi đó em theo đuổi Quý Như Trác đến mức khiến mọi người bàn tán xôn xao, hơn nữa còn cãi nhau với bác Tô, tuyên bố sẽ theo đuổi tình yêu của mình… Thế là anh nghĩ rằng mình cũng nên theo đuổi tình yêu một lần, với một người con gái khác không phải là em.”
Đến người vợ thứ ba, không cần anh ta bộc bạch, Tô Hà cũng từng đọc được tin tức trên báo chí.
Lần đó Đàm Thành say rượu ngủ với một người mẫu nữ làm bụng người ta to lên, người ta mang theo giọt máu của nhà họ Đàm được vinh dự nghênh đón vào nhà. Cuộc hôn nhân này còn không bền vững bằng hai lần trước. Hai năm sau khi đứa bé chào đời, Đàm Thành lập tức ký đơn thỏa thuận ly dị với người phụ nữ ấy.
Tô Hà hỏi: “Anh đã che giấu từng ấy năm, thế thì bây giờ còn nói ra làm gì?”
Nói ra, có lẽ tình cảm thanh mai trúc mã giữa hai người cũng sẽ tan biến.
Đàm Thành nói thẳng: “Đối với anh mà nói, đây là cơ hội ngàn năm có một.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tình trạng sức khỏe của Quý Như Trác không thể cầm cự được bao lâu, nhà họ Tô sẽ không cho phép cô thủ tiết vì một người chết.
Đàm Thành biết rất rõ, tối đa trong vòng một năm, người sẽ kết hôn lợi ích với Tô Hà sẽ được lựa chọn.
So với những cậu ấm nhà giàu không có nền tảng tình cảm với Tô Hà, ít nhiều gì anh ta cũng lớn lên trước mắt Tô Thành Nghiệp. Nếu anh ta có ý định tranh giành thân phận con rể nhà họ Tô thì cũng không phải là không được.
Bây giờ, Đàm Thành chỉ còn cần cái gật đầu của Tô Hà thế nên đương nhiên anh ta phải nghĩ cách thuyết phục cô: “Liên Liên, chỉ cần em đồng ý kết hôn với anh, anh sẽ không ép em chia tay với Quý Như Trác.”
Nghe anh ta nói vậy, Tô Hà sững sờ: “Gì cơ?”
“Em có thể tổ chức lễ cưới với anh ở thành phố Lạc, sau đó trở về bên kia tiếp tục bầu bạn với Quý Như Trác để anh ta chữa bệnh. Em cứ yên tâm, ba mẹ anh đều là người biết lý lẽ, không có khả năng ép em sinh con ngay sau khi vừa kết hôn.”
Đàm Thành đã có một đứa con trai trên danh nghĩa, là con của người mẫu nữ kia, đang được ba mẹ anh ta nuôi nấng ở nhà.
Anh ta đã bày tỏ thành ý rõ ràng, chỉ thiếu điều đề nghị đến lúc tổ chức lễ cưới cho phép Quý Như Trác làm chú rể thay mình.
Tô Hà cụp mi, theo phản xạ, cô cuộn tròn ngón tay, chạm vào độ ấm trong lòng bàn tay mình.
“Liên Liên, ba em đã hạ quyết tâm rồi.” Đàm Thành khuyên cô: “Anh có thể bảo đảm rằng, em gả cho bất cứ người nào trong thành phố Lạc này cũng không tốt bằng gả cho anh đâu.”
“Đúng rồi, gả cho anh thì còn có thể ly hôn cơ mà.” Giọng Tô Hà rất bình tĩnh, không thể nhận thấy cảm xúc chân thật của cô: “Dù sao anh đã ly hôn ba lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.”
Đàm Thành nói tiếp: “Lần này anh sẽ không ly hôn.”
Gương mặt với những đường nét sâu thẳm của anh ta chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu khiến người ta khó mà chịu nổi.
Tô Hà vô thức lảng tránh, hơi nghiêng khuôn mặt xinh đẹp, độ cong trên hàng mi cong dài khiến người ta mềm lòng.
Trước khi cô sải bước rời khỏi chiếc sân này, Đàm Thành nói một câu cuối cùng: “Liên Liên, em đã trưởng thành rồi, chung quy phải học được cách từ biệt những thứ không thuộc về cuộc đời của mình.”
…
Tô Hà và Tô Thành Nghiệp vẫn đang giằng co với nhau thế nên cô không thể trở về thành phố Lịch vào ba ngày sau, lịch trình bị hoãn lại.
Cô ở lại nhà họ Tô, thường xuyên có người đến mời cô ra ngoài liên hoan. Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Ngày hôm sau, Tô Hà cùng Doãn Dao – người chị hàng xóm mà mình chơi cùng hồi thơ ấu – ra ngoài ăn một bữa cơm. Thấy Doãn Dao dẫn theo hai đứa con còn nhỏ nhà chị ấy đi cùng, gần như không cần nói thẳng, cô cũng biết Tô Thành Nghiệp nhờ Doãn Dao khuyên mình cưới chồng.
Cuộc hôn nhân lợi ích của Doãn Dao được xem như có kết cục mỹ mãn, chị ấy và chồng ân ái bao nhiêu năm trời, được coi là cặp vợ chồng mẫu mực trong giới nhà giàu thành phố Lạc.
Nhìn Tô Hà xinh đẹp động lòng người ngồi trước mặt mình, Doãn Dao nói một câu chân thành từ tận đáy lòng: “Ban đầu ba mẹ chị kêu chị đi du học về thì lập tức cưới chồng sinh con, nói thật khi đó chị rất phản đối. Nhưng bây giờ ngẫm lại, cũng chỉ có hai năm đầu vất vả một chút thôi, bây giờ có con rồi nên cũng yên ổn hơn hẳn.”
Tô Hà hỏi: “Kết hôn là để có người thừa kế hả chị?”
“Không thì sao?” Cuộc hôn nhân của Doãn Dao được gọi là cuộc hôn nhân lợi ích mẫu mực, chính vì chị ấy và chồng mình có thể tôn trọng nhau như khách, không giở thói công chúa, hở tí là ghen lồ ng ghen lộn. Chị ấy rất có phong thái con dâu trưởng của danh gia vọng tộc. Doãn Dao thủ thỉ với cô: “Tô Hà, tranh thủ lúc còn trẻ, Đàm Thành lại chung tình với em, bao nhiêu quý cô nhà giàu đều khao khát một cuộc hôn nhân lợi ích như thế, vậy mà em vẫn không chịu gật đầu đồng ý. Chẳng lẽ em định chờ đến lần kết hôn thứ năm của Đàm Thành hay sao?”
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ gả cho Đàm Thành.”
Thấy giọng điệu cô kiên quyết, Doãn Dao mỉm cười: “Bác Tô đã giúp em khảo sát về mọi mặt rồi, cậu ấy rất hợp với em, chí ít hợp hơn cậu chuyên gia giám định đồ cổ ở thành phố Lịch kia.”
Tô Hà bưng ly nước chanh uống một ngụm nhỏ, cổ họng đã được làm ướt khiến giọng cô trở nên bình tĩnh: “Hợp hay không thì cũng không nhất định phải trói buộc với nhau sống đến hết cuộc đời còn lại.”
Doãn Dao thức thời không tiếp tục khuyên bảo nữa, chỉ bưng ấm trà rót thêm nước vào ly cho cô.
Tô Hà không tiếp tục đụng vào ly trà mà ngoảnh đầu nhìn về phía hồ nước suối phun bên ngoài cửa sổ sát đất. Trong lúc ngẩn ngơ, cô thầm nghĩ, mối nhân duyên mà tất cả mọi người đều phải nói một câu không phù hợp ấy lại chính là người cô yêu nhưng không thể sống cùng cô suốt quãng đời còn lại.
…
Sau khi Doãn Dao khuyên nhủ không thành công, mỗi lần Tô Hà tham dự tiệc rượu thương nghiệp cũng có người nhắc một tiếng.
Rất rõ ràng là do nhà họ Tô tung tin này ra bên ngoài. Những ông bạn già của Tô Thành Nghiệp đều nghe tin đồn phong thanh, thấy cô thì khách sáo hỏi: “Liên Liên, khi nào chú mới nhận được thiệp mời đám cưới của cháu với thằng bé Đàm Thành kia vậy?”
Tô Hà mặc chiếc váy dài kèm áo vest đứng dưới ánh đèn, vẫn giữ nguyên nụ cười khách sáo: “Chú say rượu rồi.”
Cho dù việc hôn nhân này được lan truyền khắp thành phố Lạc cỡ nào thì cô cũng không thừa nhận, cũng không muốn nghe thấy người khác nói hai chữ “chúc mừng”.
Thi thoảng Tô Hà cũng sẽ sợ chuyện này truyền tới tai Quý Như Trác. Thế nên những lúc rảnh rỗi không cần xã giao, cô sẽ lập tức cầm di động gửi tin nhắn cho anh.
Bình thường, Quý Như Trác sẽ không trả lời tin nhắn ngay lập tức, có lẽ phải chờ đến hôm sau. Sắc trời bên ngoài cửa sổ của phòng ngủ chính dần dần trở nên sáng sủa, trong lúc Tô Hà đang mơ mơ màng màng say giấc nồng trong chăn ấm nệm êm, bỗng nhiên một tiếng thông báo của di động vang lên bên gối, đánh thức cô từ trong giấc ngủ.
Đúng sáu giờ sáng, màn hình di động sáng lên, xuất hiện một tin nhắn được gửi từ Quý Như Trác, nội dung hết sức đơn giản: “Anh nhớ em.”
Chỉ một câu “anh nhớ em” đã khiến khóe mắt Tô Hà vừa cay vừa nóng. Cô chầm chậm ôm gối đầu, ngồi yên bên mép giường không nhúc nhích.
Thoáng chốc nửa tháng trôi qua, lời đề nghị “nhận con nuôi từ họ hàng” của cô bị Tô Thành Nghiệp từ chối bằng từ ngữ gay gắt. Hai cha con vẫn đang trong cục diện giằng co, đồng thời cũng khiến người trong nhà họ Tô lo lắng bàng hoàng…
Mãi tới khi Đàm Thành xuất hiện đánh vỡ cục diện này, chủ động đến thăm nhà, khuyên nhủ Tô Thành Nghiệp một phen.
Cửa thư phòng không khép lại nhưng chung quanh lại yên ắng đến nghẹt thở.
Tô Hà yên vị ngồi trước chiếc bàn dài trống trải trong phòng khách, vẻ mặt đờ đẫn nhìn ngọn nến thơm đang cháy giữa bàn. Ánh lửa cứ nhảy nhót, sắc màu đỏ tươi nhuộm đỏ đôi mắt đen đặc của cô, dường như một dòng nước mắt đang chảy xuống đáy lòng.
Trên lầu, Đàm Thành nói nhỏ: “Cho Liên Liên một năm để suy nghĩ thấu đáo đi bác, cứ nhốt cô ấy ở nhà họ Tô thì e rằng sẽ khiến tâm lý của cô ấy xảy ra vấn đề.”
Gần đây không một ai có thể hẹn Tô Hà ra ngoài. Thậm chí, cô còn dẹp chuyện kinh doanh sang một bên không thèm đoái hoài, cả ngày ở lì trong phòng mình. Tô Thành Nghiệp cũng lo nếu mình ép quá mức thì sẽ khiến cô con gái cưng xinh đẹp, kiêu ngạo của mình mắc bệnh tâm lý.
Tô Hà không lắng nghe nội cung cuộc trò chuyện trong thư phòng. Chờ Đàm Thành làm người hòa giải xong thì mới bước xuống cầu thang, đứng bên cạnh cô nói: “Lễ cưới của chúng ta sẽ kéo dài đến một năm sau rồi bàn tiếp, bác Tô đã đồng ý cho em trở về thành phố Lịch.”
Không gian lại tĩnh lặng mấy giây.
Cuối cùng Tô Hà cũng có phản ứng, ngước đôi mắt đen nhánh nhìn Đàm Thành.
Lần trước Đàm Thành đã bày tỏ thành ý nhưng vẫn không thể thuyết phục Tô Hà gật đầu kết hôn với mình. Rất hiển nhiên bây giờ anh ta đã thay đổi chiến lược, tuần trước anh ta mới đi khám sức khỏe tổng quát, các bộ phận trên thân thể anh ta đều cực kỳ khỏe mạnh, có thể chờ đến khi Tô Hà hoàn toàn tuyệt vọng quay về thành phố Lạc kế thừa sản nghiệp gia tộc. Thậm chí, anh ta có thể chờ đến ngày Quý Như Trác qua đời.
Nhưng dường như đôi mắt trong veo thấy đáy của Tô Hà có thể thấy rõ ý đồ của anh ta. Cô không nói lời cảm ơn, thái độ cực kỳ lạnh lùng.
Cô muốn rời khỏi thành phố Lạc, cô tiếp tục đòi một người với ba mình: “Con muốn Phỉ Trạch trở về.”
Tô Thành Nghiệp đã cho phép cô quay về bên cạnh Quý Như Trác, thế thì những chuyện khác đều chỉ là chuyện nhỏ.
Có điều đến ngày Tô Hà rời đi, vào lúc sáng sớm, Phỉ Trạch cầm một xấp kết quả khám sức khỏe của Tô Thành Nghiệp trong vòng mấy năm nay đưa cho Tô Hà theo mệnh lệnh, tiết lộ mấy câu mơ hồ: “Hồi còn trẻ chủ tịch Tô chỉ lo phấn đấu vì sự nghiệp nên làm lơ không ít bệnh cũ, không chịu chữa bệnh đàng hoàng. Bây giờ già rồi, những căn bệnh năm xưa đó đều trở thành vết thương chí mạng của ông ấy.”
Tô Hà ngồi trên xe, ngón tay cứng ngắc lật xem từng tờ kết quả khám sức khỏe.
Rõ ràng trong xe có hệ thống sưởi ấm nhưng cô vẫn cảm thấy bờ vai rét run, cứ như thể sưởi ấm kiểu gì cũng vô ích, bờ vai vẫn run rẩy.
Thấy thế, Phỉ Trạch lặng lẽ điều chỉnh nhiệt độ của hệ thống sưởi ấm lên cao hơn, sau đó cởi áo vest nhẹ nhàng đắp lên vai cô, động tác không vượt quá giới hạn là bao: “Chủ tịch Tô vẫn che giấu không cho cô biết chuyện này. Lần trước chủ tịch Tô tái phát bệnh cũ nhưng vì bàn hợp đồng nên thậm chí dời thời gian phẫu thuật. Cuối cùng bác sĩ phải tìm tới tận nơi thì ông ấy mới chịu tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi.”
Tô Thành Nghiệp ra sức giữ gìn tài sản gia tộc, dọn sạch toàn bộ chướng ngại vật cho Tô Hà, đơn giản là vì ông ấy sợ mình chưa đến trăm tuổi thì sẽ ra đi vì sự cố ngoài ý muốn nào đó. Như thế thì đám kẻ thù trong giới kinh doanh kia sẽ thừa dịp này ức hiếp con gái cưng của ông ấy.
Nếu Tô Hà kết hôn lợi ích với Đàm Thành, lợi ích hai gia tộc được gắn chặt với nhau đời đời kiếp kiếp thì Tô Hà cũng coi như có chỗ dựa.
Nếu không thì tại sao Tô Thành Nghiệp lại đồng ý chấp nhận một người đàn ông từng kết hôn ba lần làm con rể của mình?
Thân là người ngoài cuộc, Phỉ Trạch đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, chẳng qua anh ta không tiện nói thẳng mà thôi.
Bên phía nhà họ Tô, tất cả mọi người đều mong chờ Quý Như Trác chết sớm một chút. Bởi nếu vậy thì sau khi chôn vùi tình yêu của mình, Tô Hà sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân lợi ích này.
“Tổng giám đốc Tô, tối đa trong vòng ba ngày, cô nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng để chính thức tiếp nhận toàn bộ nhà họ Tô.”
Nhìn đôi mắt ướt đẫm nước mắt của Tô Hà, Phỉ Trạch khẽ nói: “Sớm muộn gì, ba của cô cũng sẽ hết bệnh, sau đó nghỉ hưu dưỡng lão…”
…
Trước khi lên máy bay, Tô Hà gửi một tin nhắn thông báo mình sắp trở về cho Quý Như Trác.
Đến khi máy bay hạ cánh, sắc trời đã không còn sớm nữa, bóng đêm đen như mực nước đè nặng khiến con người ta cảm thấy áp lực. Cô hít thở bầu không khí lạnh lẽo, khoác áo vest trên vai đi thẳng về phía trước cứ như thể không biết đích đến ở đâu.
Phỉ Trạch đã chuẩn bị xe sẵn, tất cả mọi chuyện đều đã được anh ta thu xếp thỏa đáng từ trước.
Chẳng qua anh ta từng bị điều sang nơi khác lâu ngày nên có một số chuyện phải hỏi Tô Hà: “Chúng ta đến bệnh viện… Hay là chung cư?”
“Chung…” Tô Hà đang định trả lời nhưng một thoáng ngoảnh đầu, đuôi mắt của cô chợt liếc thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng bên cạnh cây cột đằng trước.
Lúc này là tám giờ mười phút tối.
Lời nói của cô ngưng bặt trên môi, ngơ ngác nhìn Quý Như Trác đứng tựa lưng ở đó. Anh mặc bộ vest thoải mái được đặt mua lần trước, vải áo màu xanh nước biển khiến cho sắc mặt anh trở nên tốt hơn. Chẳng qua là cổ áo sơ mi bị dựng đứng chứ không được gấp xuống cẩn thận, trang phục hơi xuề xòa trái lại trông anh có vẻ lười nhác hơn.
Lông mày của anh như chứa ý cười. Ngay từ ban đầu, anh đã nhìn thấy bóng dáng đoàn người của Tô Hà, ngón tay tái nhợt còn đang chơi đùa chiếc đồng hồ bỏ túi cổ điển, rất hiển nhiên anh đã đứng đó chờ cô từ rất lâu.
Một giây hay là hai giây, kim đồng hồ bên trong đồng hồ bỏ túi chuyển động một chút.
Tô Hà đã không thể kìm nén cảm xúc trong lòng mình, giẫm lên giày cao gót chạy thẳng về phía trước, giơ tay ôm chầm lấy anh.
Cái ôm này cứ như vượt qua muôn vàn núi sông để yêu anh, tình yêu bất chấp sự ngăn cấm của mọi người.
Đến khi ngẩng đầu lên, cô vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Sao anh… không gọi điện thoại cho em?”
Lỡ không thấy người đâu, chẳng phải sẽ bỏ lỡ nhau hay sao?
Ánh đèn trong khu vực chờ máy bay quá sáng, đường nét nơi gò má của Quý Như Trác trông càng gầy gò, Phỉ Trạch mới nhìn thoáng qua đã nhận thấy anh không được khỏe cho lắm, hình như bệnh tình còn nặng hơn đôi chút. Anh che giấu rất tốt, bị Tô Hà lải nhải cũng có thể đối phó với cô mà không tiết lộ tình trạng của mình: “Dù sao anh ở chung cư cũng rảnh rỗi, đến sân bay hít thở không khí cũng được.”
Làm gì có ai đến sân bay để hít thở không khí? Tô Hà biết Quý Như Trác cố tình đến đây đón mình thế nên cô không còn dáng vẻ mặt cau mày cáu như lúc ở trên máy bay, thân thiết ôm chầm cánh tay anh: “Nửa tháng qua anh vẫn ở chung cư hả?”
“Ừ.”
Nhìn thoáng qua chiếc áo vest của đàn ông khoác trên vai cô, Quý Như Trác khẽ cười, sau đó ánh mắt bình tĩnh của anh dời về phía Phỉ Trạch, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Phỉ Trạch rất tinh mắt, chủ động lùi về sau nửa bước để không quấy rầy hai người. Tuy nhiên anh ta vẫn cẩn thận đưa mắt nhìn lướt qua vết máu cực kỳ nhạt ở trên cổ tay áo bên trái của Quý Như Trác.
Dáng vẻ này không giống như từ chung cư đi thẳng đến sân bay.
Đằng trước, Tô Hà không nhắc tới những gì đã xảy ra ở thành phố Lạc dù chỉ một chữ, chỉ hỏi trong khoảng thời gian hai người xa cách, anh đã làm những gì bằng giọng điệu thoải mái.
Quý Như Trác đè thấp chất giọng trong trẻo, dịu dàng của mình: “Nhớ em.”
“… Trừ những lúc nhớ em thì sao?”
“Vẫn là nhớ em.”
Bình luận truyện