Tuyệt Đối Phục Tùng
Chương 118
Quý Như Trác ở nhà họ Tô ba ngày mới tới biệt thự trên núi thăm Tô Thành Nghiệp.
Buổi sáng thức dậy, ánh sáng yếu ớt đã len lỏi qua cửa kính chiếu vào. Lúc này trong nhà họ Tô đượm trong không khí bếp núc, ngoài cửa sổ có con chim khách đang hót líu lo. Theo thói quen đồng hồ sinh học, Tô Hà đã thức dậy từ sớm để trang điểm thay đồ.
Khi Quý Như Trác chậm rãi ngồi dậy và nghiêng đầu nhìn sang thì đúng lúc nhìn thấy Tô Hà đưa tay nhặt chiếc váy lụa nhỏ nhắn ở cuối giường và mặc vào. Dưới ánh đèn mờ nhạt, vòng eo được khắc họa chỉ nhỏ cỡ chừng nắm tay, còn nhỏ hơn cả trước đây nữa.
Còn đôi chân dưới váy lộ ra ngoài cứ đi đi lại lại, làn da trắng sáng tựa như những viên ngọc trai trơn bóng.
Sau khi Tô Hà tiếp quản công ty gia đình, cô không còn thường xuyên mặc váy dự tiệc lộng lẫy nữa mà thường chọn mặc đồ âu kết hợp với váy dài tỏa ra khí chất trong trẻo, lạnh lùng của người nắm quyền ở nhà họ Tô. Chỉ khi ở một mình cô mới bộc lộ một mặt rạng rỡ mà yếu đuối của mình.
Quý Như Trác theo dõi toàn bộ quá trình cô mặc quần áo, trong lòng anh chợt nổi lên h@m muốn, kéo cô về phía mình.
Làm sao Tô Hà có thể không phát hiện ra h@m muốn trong đôi mắt anh, cô cố ý đứng cách xa anh một chút, dựa vào cuối giường nói: “Hôm nay ông già gọi điện thoại tới nói muốn đích thân gặp anh đấy.”
Quý Như Trác vẫn muốn kéo cô lại gần, ánh mắt anh dịu dàng lạ thường: "Vội gì chứ."
Tô Hà luôn chịu thua dáng vẻ này của anh, ánh mắt bị anh khóa chặt, cô tự động tiến lại gần anh. Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn bị kéo xuống, ngay sau đó cả người cô lại ngã vào trong chăn bông bồng bềnh, ấm áp khiến cho váy cũng bị xộc xệch theo.
Nụ hôn của Quý Như Trác mạnh mẽ như tình yêu mà anh đã cố kìm nén trong nhiều năm qua. Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Trước đây Tô Hà chưa bao giờ tưởng tượng một người đàn ông trông có vẻ tao nhã nhưng lạnh lùng lại có thể có những giây phút nồng nhiệt như vậy. Khi còn đang th ở dốc, đôi môi bị hôn đến mức đỏ bừng cố ý nói: “Như Trác, Quý Như Trác... Anh chẳng giỏi kiềm chế như trước kia gì cả."
Quý Như Trác nghe giọng nói mềm mại của cô tố cáo anh, khóe môi nở nụ cười cùng lúc với nụ hôn rơi xuống: "Hiện tại, cơ thể này của anh dựa vào thuốc men để sống tiếp, không cần nằm trên giường bệnh kéo dài hơi tàn, có thể tự do tự tại sống một ngày hay một ngày, đâu cần phải kiềm chế những thứ đó làm gì?"
Anh thì thầm bên tai Tô Hà, nói rằng cần phải bù đắp lại tất cả những chuyện anh không thể làm trong bảy năm nằm trên giường bệnh kia.
Về phần phải làm sao để bù lại, quá trình này xấu hổ đến mức vành tai cô trở nên đỏ bừng, cô cuộn tròn trong chăn không chịu ra.
Ngón tay thon dài của Quý Như Trác lướt qua mắt cá chân lành lạnh của cô, anh thấp giọng hỏi: "Chiếc lắc chân anh tặng em đâu, em còn đeo không?"
Tô Hà ngước đôi mắt long lanh ngập nước nhìn anh: "Em đã nói giữ lại làm bảo vật gia truyền thì đương nhiên là có rồi."
Một năm chia xa, cô sợ nhìn thấy vật mà nhớ về anh, lại càng sợ đeo nhiều sẽ có ngày bị hỏng cho nên đã cất giữ nó cẩn thận không dám mở ra, cũng giống như cõi lòng của cô vậy.
Quý Như Trác hỏi cô đã để nó ở đâu, sau khi có câu trả lời anh đã lập tức rời giường đi lấy nó.
Những ngón tay trắng nõn của Tô Hà túm lấy chăn ngồi dậy, mái tóc dài xoăn nhẹ của cô xõa tung vừa hay che đậy cảnh xuân trên ngực. Cô nhìn Quý Như Trác với đường cong căng chặt ở bắp vai đang đi về phía bàn trang điểm. Anh nhanh chóng tìm được hộp gấm từ trong ngăn kéo.
Lắc chân được cất giữ cẩn thận, những hạt ngọc lưu ly nhẹ nhàng đung đưa lấp lánh, phát ra ánh sáng rực rỡ động lòng người dưới ánh sáng mặt trời.
Quý Như Trác nhìn mấy lần rồi lại quay lại con đường cũ, anh hơi cúi người, ngón tay thon dài rõ khớp xương nắm lấy mắt cá chân dưới chăn của cô.
Tô Hà nhìn dáng vẻ anh vô cùng tập trung đeo lắc chân cho mình, bỗng dưng cô lại cảm thấy hơi ghen tỵ. Quý Như Trác ngắm nghía thêm mấy lần, anh ngẩng đầu lên, sau đó, anh cho cô - đang ngồi trong chăn một cái hôn dịu dàng đến vô bờ bến: “Tô Hà, từ thời niên thiếu anh đã không có năng lực để yêu một người, ngoại trừ mình em… Chỉ riêng một mình em.”
…
Hôm nay biệt thự trên núi không tiếp khách lạ, người bên ngoài mà hỏi đến là Tô Thành Nghiệp từ chối không tiếp, đợi Quý Như Trác đến thăm.
Ông ấy nói cơ thể không được khoẻ, muốn nghỉ ngơi lấy lại sức mấy ngày. Thật ra ông ấy lại đang cầm đồng hồ bỏ túi, cũng đã mặc một bộ vest rất chỉnh tề ngồi trong đại sảnh tiếp khách, hình tượng uy nghiêm kia của ông ấy không hề giống một cán bộ già đã về hưu một chút nào.
Tô Thành Nghiệp có ý muốn gây áp lực cho Quý Như Trác, ai ngờ đám người đến nơi.
Vừa nhìn đã thấy đối phương mặt một bộ vest đơn giản, ngoại trừ đồng hồ cổ đeo trên cổ tay phải thon dài ra thì không hề hoa hoè loè loẹt như ông ấy tưởng tượng, khẽ liếc mắt quan sát thì thấy toàn thân anh rạng rỡ tươi tỉnh, giống như bạch ngọc ấm áp ngày xuân, bảo sao con gái ông ấy lại yêu như vậy.
Quý Như Trác càng không sợ sắc mặt âm u của Tô Thành Nghiệp, đầu tiên anh đưa lên một bàn cờ mà dù có ngàn vàng cũng khó có được, sau đó lễ phép dâng trà: “Chủ tịch Tô.”
Ánh sáng chiếu lên trên ngón tay thon dài của anh, nước trà chảy ra giống như hoa lê, người đẹp nên dâng trà cũng vui tai vui mắt.
Tô Thành Nghiệp nghĩ đến tên nhóc này dựa vào vẻ bề ngoài xuất sắc này để câu mất con gái mình, sắc mặt lại càng tệ hơn mà mới được một giây Tô Hà đã đứng ở bên cạnh, không nhịn nổi nữa lên tiếng: “Ông già, anh ấy vừa mới khỏi bệnh thôi.”
“Ông đây chỉ hoảng hốt có một lúc thôi, trong mắt con lại thành gì thế? Cố ý làm khó bảo bối của con à?” Sau khi Tô Thành Nghiệp về hưu, không biết từ khi nào ông ấy lại học được mấy chiêu xéo sắc.
Miệng ông ấy nói như vậy nhưng vẫn nhận chén trà chuộc lỗi này của Quý Như Trác.
Có mấy câu khó có thể nói trước mặt Tô Hà.
Rõ ràng Quý Như Trác là kiểu người am tường tận về tâm trạng người khác nhất, anh liếc mắt một cái đã hiểu được ý của ông ấy, khuôn mặt điển trai nho nhã quay sang, tìm một cái cơ bảo Tô Hà đi ra ngoài trước.
Anh nói anh quên uống thuốc, không biết trên xe còn thuốc không.
Chuyện này liên quan đến an nguy của cơ thể anh, Tô Hà làm gì còn nghĩ được chuyện gì khác, cô lập tức chạy ra ngoài tìm.
Chờ người rời đi, Tô Thành Nghiệp lập tức thay đổi sắc mặt, không để chậm trễ giây nào: “Tôi cũng không nhiều lời với cậu làm gì, Liên Liên chống đỡ tin đồn gió tanh mưa máu, sau lưng có không biết bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ chê cười con bé mà con bé vẫn khăng khăng muốn ở bên cậu. Quý Như Trác, nếu cậu không thể hiện được chút thành ý nào, cái mạng này của cậu chữa khỏi như thế nào thì ông đây sẽ phế đi như vậy!”
Quý Như Trác nhìn người lúc trước đã từng đứng đầu nhà họ Tô, nay đã tóc hoa râm đang ngồi trên ghế chính, thái độ từ đầu đến cuối vẫn luôn tôn kính nhưng lại không có vẻ như quá nịnh nọt: “Cháu sẽ cưới cô ấy, cho cô ấy một đám cưới vẻ vang.”
Tô Thành Nghiệp cười lạnh: “Tiếp tục đi.”
“Cái mạng này của cháu sống vì Tô Hà, chỉ cần một ngày cháu còn sống thì cháu sẽ coi cô ấy quan trọng hơn cả mạng sống của mình.” Quý Như Trác biết Tô Thành Nghiệp muốn anh tỏ rõ thái độ, giọng điệu ôn tồn, êm tai cực kỳ kiên định, từng từ từng chữ được thốt ra từ đôi môi mỏng kia: “Từ nay về sau, cháu sẽ không để cô ấy đau lòng buồn khổ, cô ấy là cô gái yêu kiều, là chúng tinh phủng nguyệt được nhà họ Tô nâng niu bảo bọc thì cũng chính là trái tim của cháu.”
Tô Thành Nghiệp chỉ sợ Quý Như Trác không đủ yêu Tô Hà, dù sao chút chuyện của hai người cũng khiến dư luận xôn xao hơn mười năm, trò cười gì cũng để người ta thấy hết.
Ông ấy sợ cô gái ngốc nghếch của ông ấy sẽ vội vàng một lòng một dạ mà đối phương lại chỉ đang cố gắng yêu cô thôi.
Hôm nay, Quý Như Trác chỉ còn thiếu chút nữa thề độc, sắc mặt Tô Thành Nghiệp mới dần dần tốt hơn, chuyện kết hôn cứ thể nói xong trong năm sáu phút, ông ấy không phải người có tư tưởng cổ hủ, cố chấp, uống ngụm trà cho đỡ khát, giọng ông ấy trầm thấp: “Đính hôn trước đã.”
Quý Như Trác nghe lời người lớn, khẽ mỉm cười nói: “Vâng ạ.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tô Thành Nghiệp lại nói: “Thiệp mời tiệc đính hôn sẽ do cậu tự viết, mời một nửa mấy nhà giàu trong thành phố Lạc đến cho ông đây, để cho tất cả những kẻ chê cười sau lưng, mơ mộng hão huyền kia bị mất mặt.”
Quý Như Trác ghi nhớ.
Tô Thành Nghiệp còn nói: “Đính hôn xong thì làm thêm một buổi tiệc nhận con thừa tự, trên danh nghĩa Tiểu Tư Nguyệt cũng coi như là con gái cậu. Chờ mọi chuyện yên ổn rồi thì làm một đám cưới long trọng, tôi mặc kệ chuyện có vét sạch toàn bộ giá trị con người cậu hay không, buổi hôn lễ này nhất định phải do chính cậu lên kế hoạch.”
Ông ấy là ba, không cần bất cứ sính lễ gì, chỉ cần Quý Như Trác cho Tô Hà một đám cưới long trọng danh chính ngôn thuận.
Quý Như Trác thấp giọng nói đây là chuyện đương nhiên, không hề trách móc câu nào.
Ánh mắt sắc bén của Tô Thành Nghiệp nhìn anh một lúc, cuối cùng ông ấy cũng hài lòng, nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay lên trên bàn.
Bỗng nhiên, ông ấy lại như nghĩ đến gì đấy. Nhân lúc Tô Hà còn chưa quay lại, ông ấy nói với Quý Như Trác: “Nghe nói cơ thể cậu không thể sinh con được? Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, sau này ở nhà họ Tô dưỡng bệnh đi, đừng có đi trước ông đây là được.”
Quãng đường đi chỉ có mười lăm phút đi bộ nhưng Tô Hà lại cố ý dùng nửa tiếng. Chờ lúc cô quay lại, đầu tiên cô ngọt ngào gọi một tiếng ông già rồi mới cầm thuốc đi đến bên cạnh Quý Như Trác ngồi xuống, dùng mũi giày cao gót lặng lẽ đá lên ống quần anh. “Anh với ba em đã nói xong hết chưa?”
Quý Như Trác khẽ cười: “Rồi.”
“Vậy đã nói đến giai đoạn nào rồi?”
Vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Tô Hà, đôi môi mỏng của Quý Như Trác nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Sinh con.”
Vẻ mặt Tô Hà mờ mịt, không nhịn được tiến đến gần hơn một chút, cũng biết phải tiếp tục thì thầm: “Anh với ba em nói chuyện sinh con làm gì?”
Quý Như Trác lại tránh không nói kỹ càng hơn. Đồng thời, cũng quyết định không chê cười Phó Thanh Hoài không sinh được con gái nữa, ít nhất thì Phó Thanh Hoài còn sinh được hai đứa con trai.
Qua được cửa ải, hiệu suất làm việc của Quý Như Trác không bao giờ lôi thôi lề mề. Chờ đến khi rời khỏi biệt thự trên núi, đêm đó sau khi anh ăn xong, một tay anh bế Tiểu Tư Nguyệt lên, mượn phòng làm việc của Tô Hà dùng một lát.
Mấy cái đèn cổ được bật lên khiến khung cảnh rộng rãi, hoa lệ xung quanh trở nên sáng sủa hơn.
Quý Như Trác mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, xắn nửa tay áo lên, để lộ ra một đoạn cánh tay cân đối, bắt đầu bình tĩnh thong dong viết thiệp mời khách khứa đến tiệc đính hôn.
Người đầu tiên anh muốn mời là nhà họ Đàm ở thành phố Lạc. Mà nhắc đến cái tên này, ngòi bút của Quý Như Trác muốn xuyên qua giấy, viết rất ổn định.
Tiểu Tứ Nguyệt ghé vào trên bàn mài mực, chỉ một lúc sau đã khiến đầu ngón út của cô bé đen xì, cô bé lại lau lên chóp mũi nhỏ nhắn, trông như thể bé mèo mướp. Cô bé không biết chữ nên chỉ có thể tò mò nhìn chữ trên giấy, cảm thấy rất xinh đẹp. “Ba ơi ~”
Quý Như Trác nghiêng đầu nhìn cô bé với ánh mắt dịu dàng.
Tiểu Tứ Nguyệt nói: “Con không muốn làm một cô bé không biết chữ, ba có thể dạy con đọc sách viết chữ không?”
Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp đến mức kinh ngạc này, có rất nhiều lúc tính cách Tiểu Tứ Nguyệt không kiêu căng giống Tô Hà lúc còn nhỏ. Có lẽ là do cô bé được nhận nuôi, còn nhỏ đã nhớ kỹ nên khi ở gia đình mới, lại có thể hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Thỉnh thoảng cũng khiến cho Quý Như Trác lại có cảm thấy đứa nhỏ này giống với Khương Nùng đến ba phần.
Anh dịu dàng đồng ý, đồng thời trong lòng cũng tự nhủ không được đưa Tiểu Tư Nguyệt đến trước mặt Phó Thanh Hoài, tránh cho anh ấy giành con gái với mình.
Tiểu Tư Nguyệt không nghĩ đến tấm lòng thương con gái của ba, cong mắt cười: “Ba là tốt nhất.”
Khoảng chừng mười giờ đêm, đèn phòng làm việc vẫn còn sáng.
Tô Hà đã ở dưới tầng nói chuyện xong với các thư ký tinh anh, cũng đã thay một bộ váy ngủ tơ tằm, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cửa, cô nhìn thấy hình ảnh một lớn một nhỏ nói chuyện cười đùa ở trước bàn làm việc, trong lòng xuất hiện niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.
Chờ đến khi bóng đêm ngoài cửa sổ trở nên dày đặc, Tô Hà mới nâng cánh tay trắng nõn lên gõ cửa một cách tượng trưng.
Quý Như Trác và Tiểu Tứ Nguyệt ăn ý cùng nhìn về phía cô, cô cười nói: “Anh Tiểu Quý của em, trăng tròn sao sáng, đêm đã khuya, tốt nhất anh nên đưa bé cưng của anh về phòng thôi.”
…
Thiệp mời đính hôn đêm đó viết, ngày hôm sau, anh đã bảo quản gia nhà họ Tô tự đi một chuyến đưa đến nhà họ Đàm.
Những việc này, Tô Hà đều chẳng hay biết gì, hoàn toàn không biết Quý Như Trác lại có một mặt trẻ con như vậy. Sau khi tin tức cô muốn kết hôn lộ ra bên ngoài, cô càng nhận được nhiều lời chúc phúc hơn.
Cho nên có một khoảng thời gian, nụ cười tươi tắn xinh đẹp trên đôi môi của cô chưa từng vụt tắt.
Tô Thành Nghiệp rảnh rỗi không có việc gì, thấy gương mặt cười tươi chân thật của con gái, sắc mặt cũng tốt hơn, non mềm như có thể vắt ra nước. Ông ấy cũng thường xuyên nói đùa với Phỉ Trạch: “Cậu đoán xem cái này gọi là gì.”
Phỉ Trạch không dám lấy Tô Hà ra để đùa giỡn mà Tô Thành Nghiệp đã thốt ra câu tiếp theo: “Nở mày nở mặt đấy.”
“Cũng có thể nói, cuối cùng tổng giám Tô…” Phỉ Trạch ấp úng nói chuyện, anh ta đã giấu kín tình cảm yêu thầm kia từ lâu, thật lòng chúc phúc cô: “Cũng được như mong ước rồi.”
Buổi sáng thức dậy, ánh sáng yếu ớt đã len lỏi qua cửa kính chiếu vào. Lúc này trong nhà họ Tô đượm trong không khí bếp núc, ngoài cửa sổ có con chim khách đang hót líu lo. Theo thói quen đồng hồ sinh học, Tô Hà đã thức dậy từ sớm để trang điểm thay đồ.
Khi Quý Như Trác chậm rãi ngồi dậy và nghiêng đầu nhìn sang thì đúng lúc nhìn thấy Tô Hà đưa tay nhặt chiếc váy lụa nhỏ nhắn ở cuối giường và mặc vào. Dưới ánh đèn mờ nhạt, vòng eo được khắc họa chỉ nhỏ cỡ chừng nắm tay, còn nhỏ hơn cả trước đây nữa.
Còn đôi chân dưới váy lộ ra ngoài cứ đi đi lại lại, làn da trắng sáng tựa như những viên ngọc trai trơn bóng.
Sau khi Tô Hà tiếp quản công ty gia đình, cô không còn thường xuyên mặc váy dự tiệc lộng lẫy nữa mà thường chọn mặc đồ âu kết hợp với váy dài tỏa ra khí chất trong trẻo, lạnh lùng của người nắm quyền ở nhà họ Tô. Chỉ khi ở một mình cô mới bộc lộ một mặt rạng rỡ mà yếu đuối của mình.
Quý Như Trác theo dõi toàn bộ quá trình cô mặc quần áo, trong lòng anh chợt nổi lên h@m muốn, kéo cô về phía mình.
Làm sao Tô Hà có thể không phát hiện ra h@m muốn trong đôi mắt anh, cô cố ý đứng cách xa anh một chút, dựa vào cuối giường nói: “Hôm nay ông già gọi điện thoại tới nói muốn đích thân gặp anh đấy.”
Quý Như Trác vẫn muốn kéo cô lại gần, ánh mắt anh dịu dàng lạ thường: "Vội gì chứ."
Tô Hà luôn chịu thua dáng vẻ này của anh, ánh mắt bị anh khóa chặt, cô tự động tiến lại gần anh. Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn bị kéo xuống, ngay sau đó cả người cô lại ngã vào trong chăn bông bồng bềnh, ấm áp khiến cho váy cũng bị xộc xệch theo.
Nụ hôn của Quý Như Trác mạnh mẽ như tình yêu mà anh đã cố kìm nén trong nhiều năm qua. Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Trước đây Tô Hà chưa bao giờ tưởng tượng một người đàn ông trông có vẻ tao nhã nhưng lạnh lùng lại có thể có những giây phút nồng nhiệt như vậy. Khi còn đang th ở dốc, đôi môi bị hôn đến mức đỏ bừng cố ý nói: “Như Trác, Quý Như Trác... Anh chẳng giỏi kiềm chế như trước kia gì cả."
Quý Như Trác nghe giọng nói mềm mại của cô tố cáo anh, khóe môi nở nụ cười cùng lúc với nụ hôn rơi xuống: "Hiện tại, cơ thể này của anh dựa vào thuốc men để sống tiếp, không cần nằm trên giường bệnh kéo dài hơi tàn, có thể tự do tự tại sống một ngày hay một ngày, đâu cần phải kiềm chế những thứ đó làm gì?"
Anh thì thầm bên tai Tô Hà, nói rằng cần phải bù đắp lại tất cả những chuyện anh không thể làm trong bảy năm nằm trên giường bệnh kia.
Về phần phải làm sao để bù lại, quá trình này xấu hổ đến mức vành tai cô trở nên đỏ bừng, cô cuộn tròn trong chăn không chịu ra.
Ngón tay thon dài của Quý Như Trác lướt qua mắt cá chân lành lạnh của cô, anh thấp giọng hỏi: "Chiếc lắc chân anh tặng em đâu, em còn đeo không?"
Tô Hà ngước đôi mắt long lanh ngập nước nhìn anh: "Em đã nói giữ lại làm bảo vật gia truyền thì đương nhiên là có rồi."
Một năm chia xa, cô sợ nhìn thấy vật mà nhớ về anh, lại càng sợ đeo nhiều sẽ có ngày bị hỏng cho nên đã cất giữ nó cẩn thận không dám mở ra, cũng giống như cõi lòng của cô vậy.
Quý Như Trác hỏi cô đã để nó ở đâu, sau khi có câu trả lời anh đã lập tức rời giường đi lấy nó.
Những ngón tay trắng nõn của Tô Hà túm lấy chăn ngồi dậy, mái tóc dài xoăn nhẹ của cô xõa tung vừa hay che đậy cảnh xuân trên ngực. Cô nhìn Quý Như Trác với đường cong căng chặt ở bắp vai đang đi về phía bàn trang điểm. Anh nhanh chóng tìm được hộp gấm từ trong ngăn kéo.
Lắc chân được cất giữ cẩn thận, những hạt ngọc lưu ly nhẹ nhàng đung đưa lấp lánh, phát ra ánh sáng rực rỡ động lòng người dưới ánh sáng mặt trời.
Quý Như Trác nhìn mấy lần rồi lại quay lại con đường cũ, anh hơi cúi người, ngón tay thon dài rõ khớp xương nắm lấy mắt cá chân dưới chăn của cô.
Tô Hà nhìn dáng vẻ anh vô cùng tập trung đeo lắc chân cho mình, bỗng dưng cô lại cảm thấy hơi ghen tỵ. Quý Như Trác ngắm nghía thêm mấy lần, anh ngẩng đầu lên, sau đó, anh cho cô - đang ngồi trong chăn một cái hôn dịu dàng đến vô bờ bến: “Tô Hà, từ thời niên thiếu anh đã không có năng lực để yêu một người, ngoại trừ mình em… Chỉ riêng một mình em.”
…
Hôm nay biệt thự trên núi không tiếp khách lạ, người bên ngoài mà hỏi đến là Tô Thành Nghiệp từ chối không tiếp, đợi Quý Như Trác đến thăm.
Ông ấy nói cơ thể không được khoẻ, muốn nghỉ ngơi lấy lại sức mấy ngày. Thật ra ông ấy lại đang cầm đồng hồ bỏ túi, cũng đã mặc một bộ vest rất chỉnh tề ngồi trong đại sảnh tiếp khách, hình tượng uy nghiêm kia của ông ấy không hề giống một cán bộ già đã về hưu một chút nào.
Tô Thành Nghiệp có ý muốn gây áp lực cho Quý Như Trác, ai ngờ đám người đến nơi.
Vừa nhìn đã thấy đối phương mặt một bộ vest đơn giản, ngoại trừ đồng hồ cổ đeo trên cổ tay phải thon dài ra thì không hề hoa hoè loè loẹt như ông ấy tưởng tượng, khẽ liếc mắt quan sát thì thấy toàn thân anh rạng rỡ tươi tỉnh, giống như bạch ngọc ấm áp ngày xuân, bảo sao con gái ông ấy lại yêu như vậy.
Quý Như Trác càng không sợ sắc mặt âm u của Tô Thành Nghiệp, đầu tiên anh đưa lên một bàn cờ mà dù có ngàn vàng cũng khó có được, sau đó lễ phép dâng trà: “Chủ tịch Tô.”
Ánh sáng chiếu lên trên ngón tay thon dài của anh, nước trà chảy ra giống như hoa lê, người đẹp nên dâng trà cũng vui tai vui mắt.
Tô Thành Nghiệp nghĩ đến tên nhóc này dựa vào vẻ bề ngoài xuất sắc này để câu mất con gái mình, sắc mặt lại càng tệ hơn mà mới được một giây Tô Hà đã đứng ở bên cạnh, không nhịn nổi nữa lên tiếng: “Ông già, anh ấy vừa mới khỏi bệnh thôi.”
“Ông đây chỉ hoảng hốt có một lúc thôi, trong mắt con lại thành gì thế? Cố ý làm khó bảo bối của con à?” Sau khi Tô Thành Nghiệp về hưu, không biết từ khi nào ông ấy lại học được mấy chiêu xéo sắc.
Miệng ông ấy nói như vậy nhưng vẫn nhận chén trà chuộc lỗi này của Quý Như Trác.
Có mấy câu khó có thể nói trước mặt Tô Hà.
Rõ ràng Quý Như Trác là kiểu người am tường tận về tâm trạng người khác nhất, anh liếc mắt một cái đã hiểu được ý của ông ấy, khuôn mặt điển trai nho nhã quay sang, tìm một cái cơ bảo Tô Hà đi ra ngoài trước.
Anh nói anh quên uống thuốc, không biết trên xe còn thuốc không.
Chuyện này liên quan đến an nguy của cơ thể anh, Tô Hà làm gì còn nghĩ được chuyện gì khác, cô lập tức chạy ra ngoài tìm.
Chờ người rời đi, Tô Thành Nghiệp lập tức thay đổi sắc mặt, không để chậm trễ giây nào: “Tôi cũng không nhiều lời với cậu làm gì, Liên Liên chống đỡ tin đồn gió tanh mưa máu, sau lưng có không biết bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ chê cười con bé mà con bé vẫn khăng khăng muốn ở bên cậu. Quý Như Trác, nếu cậu không thể hiện được chút thành ý nào, cái mạng này của cậu chữa khỏi như thế nào thì ông đây sẽ phế đi như vậy!”
Quý Như Trác nhìn người lúc trước đã từng đứng đầu nhà họ Tô, nay đã tóc hoa râm đang ngồi trên ghế chính, thái độ từ đầu đến cuối vẫn luôn tôn kính nhưng lại không có vẻ như quá nịnh nọt: “Cháu sẽ cưới cô ấy, cho cô ấy một đám cưới vẻ vang.”
Tô Thành Nghiệp cười lạnh: “Tiếp tục đi.”
“Cái mạng này của cháu sống vì Tô Hà, chỉ cần một ngày cháu còn sống thì cháu sẽ coi cô ấy quan trọng hơn cả mạng sống của mình.” Quý Như Trác biết Tô Thành Nghiệp muốn anh tỏ rõ thái độ, giọng điệu ôn tồn, êm tai cực kỳ kiên định, từng từ từng chữ được thốt ra từ đôi môi mỏng kia: “Từ nay về sau, cháu sẽ không để cô ấy đau lòng buồn khổ, cô ấy là cô gái yêu kiều, là chúng tinh phủng nguyệt được nhà họ Tô nâng niu bảo bọc thì cũng chính là trái tim của cháu.”
Tô Thành Nghiệp chỉ sợ Quý Như Trác không đủ yêu Tô Hà, dù sao chút chuyện của hai người cũng khiến dư luận xôn xao hơn mười năm, trò cười gì cũng để người ta thấy hết.
Ông ấy sợ cô gái ngốc nghếch của ông ấy sẽ vội vàng một lòng một dạ mà đối phương lại chỉ đang cố gắng yêu cô thôi.
Hôm nay, Quý Như Trác chỉ còn thiếu chút nữa thề độc, sắc mặt Tô Thành Nghiệp mới dần dần tốt hơn, chuyện kết hôn cứ thể nói xong trong năm sáu phút, ông ấy không phải người có tư tưởng cổ hủ, cố chấp, uống ngụm trà cho đỡ khát, giọng ông ấy trầm thấp: “Đính hôn trước đã.”
Quý Như Trác nghe lời người lớn, khẽ mỉm cười nói: “Vâng ạ.” Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Tô Thành Nghiệp lại nói: “Thiệp mời tiệc đính hôn sẽ do cậu tự viết, mời một nửa mấy nhà giàu trong thành phố Lạc đến cho ông đây, để cho tất cả những kẻ chê cười sau lưng, mơ mộng hão huyền kia bị mất mặt.”
Quý Như Trác ghi nhớ.
Tô Thành Nghiệp còn nói: “Đính hôn xong thì làm thêm một buổi tiệc nhận con thừa tự, trên danh nghĩa Tiểu Tư Nguyệt cũng coi như là con gái cậu. Chờ mọi chuyện yên ổn rồi thì làm một đám cưới long trọng, tôi mặc kệ chuyện có vét sạch toàn bộ giá trị con người cậu hay không, buổi hôn lễ này nhất định phải do chính cậu lên kế hoạch.”
Ông ấy là ba, không cần bất cứ sính lễ gì, chỉ cần Quý Như Trác cho Tô Hà một đám cưới long trọng danh chính ngôn thuận.
Quý Như Trác thấp giọng nói đây là chuyện đương nhiên, không hề trách móc câu nào.
Ánh mắt sắc bén của Tô Thành Nghiệp nhìn anh một lúc, cuối cùng ông ấy cũng hài lòng, nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay lên trên bàn.
Bỗng nhiên, ông ấy lại như nghĩ đến gì đấy. Nhân lúc Tô Hà còn chưa quay lại, ông ấy nói với Quý Như Trác: “Nghe nói cơ thể cậu không thể sinh con được? Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, sau này ở nhà họ Tô dưỡng bệnh đi, đừng có đi trước ông đây là được.”
Quãng đường đi chỉ có mười lăm phút đi bộ nhưng Tô Hà lại cố ý dùng nửa tiếng. Chờ lúc cô quay lại, đầu tiên cô ngọt ngào gọi một tiếng ông già rồi mới cầm thuốc đi đến bên cạnh Quý Như Trác ngồi xuống, dùng mũi giày cao gót lặng lẽ đá lên ống quần anh. “Anh với ba em đã nói xong hết chưa?”
Quý Như Trác khẽ cười: “Rồi.”
“Vậy đã nói đến giai đoạn nào rồi?”
Vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Tô Hà, đôi môi mỏng của Quý Như Trác nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Sinh con.”
Vẻ mặt Tô Hà mờ mịt, không nhịn được tiến đến gần hơn một chút, cũng biết phải tiếp tục thì thầm: “Anh với ba em nói chuyện sinh con làm gì?”
Quý Như Trác lại tránh không nói kỹ càng hơn. Đồng thời, cũng quyết định không chê cười Phó Thanh Hoài không sinh được con gái nữa, ít nhất thì Phó Thanh Hoài còn sinh được hai đứa con trai.
Qua được cửa ải, hiệu suất làm việc của Quý Như Trác không bao giờ lôi thôi lề mề. Chờ đến khi rời khỏi biệt thự trên núi, đêm đó sau khi anh ăn xong, một tay anh bế Tiểu Tư Nguyệt lên, mượn phòng làm việc của Tô Hà dùng một lát.
Mấy cái đèn cổ được bật lên khiến khung cảnh rộng rãi, hoa lệ xung quanh trở nên sáng sủa hơn.
Quý Như Trác mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, xắn nửa tay áo lên, để lộ ra một đoạn cánh tay cân đối, bắt đầu bình tĩnh thong dong viết thiệp mời khách khứa đến tiệc đính hôn.
Người đầu tiên anh muốn mời là nhà họ Đàm ở thành phố Lạc. Mà nhắc đến cái tên này, ngòi bút của Quý Như Trác muốn xuyên qua giấy, viết rất ổn định.
Tiểu Tứ Nguyệt ghé vào trên bàn mài mực, chỉ một lúc sau đã khiến đầu ngón út của cô bé đen xì, cô bé lại lau lên chóp mũi nhỏ nhắn, trông như thể bé mèo mướp. Cô bé không biết chữ nên chỉ có thể tò mò nhìn chữ trên giấy, cảm thấy rất xinh đẹp. “Ba ơi ~”
Quý Như Trác nghiêng đầu nhìn cô bé với ánh mắt dịu dàng.
Tiểu Tứ Nguyệt nói: “Con không muốn làm một cô bé không biết chữ, ba có thể dạy con đọc sách viết chữ không?”
Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp đến mức kinh ngạc này, có rất nhiều lúc tính cách Tiểu Tứ Nguyệt không kiêu căng giống Tô Hà lúc còn nhỏ. Có lẽ là do cô bé được nhận nuôi, còn nhỏ đã nhớ kỹ nên khi ở gia đình mới, lại có thể hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Thỉnh thoảng cũng khiến cho Quý Như Trác lại có cảm thấy đứa nhỏ này giống với Khương Nùng đến ba phần.
Anh dịu dàng đồng ý, đồng thời trong lòng cũng tự nhủ không được đưa Tiểu Tư Nguyệt đến trước mặt Phó Thanh Hoài, tránh cho anh ấy giành con gái với mình.
Tiểu Tư Nguyệt không nghĩ đến tấm lòng thương con gái của ba, cong mắt cười: “Ba là tốt nhất.”
Khoảng chừng mười giờ đêm, đèn phòng làm việc vẫn còn sáng.
Tô Hà đã ở dưới tầng nói chuyện xong với các thư ký tinh anh, cũng đã thay một bộ váy ngủ tơ tằm, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cửa, cô nhìn thấy hình ảnh một lớn một nhỏ nói chuyện cười đùa ở trước bàn làm việc, trong lòng xuất hiện niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.
Chờ đến khi bóng đêm ngoài cửa sổ trở nên dày đặc, Tô Hà mới nâng cánh tay trắng nõn lên gõ cửa một cách tượng trưng.
Quý Như Trác và Tiểu Tứ Nguyệt ăn ý cùng nhìn về phía cô, cô cười nói: “Anh Tiểu Quý của em, trăng tròn sao sáng, đêm đã khuya, tốt nhất anh nên đưa bé cưng của anh về phòng thôi.”
…
Thiệp mời đính hôn đêm đó viết, ngày hôm sau, anh đã bảo quản gia nhà họ Tô tự đi một chuyến đưa đến nhà họ Đàm.
Những việc này, Tô Hà đều chẳng hay biết gì, hoàn toàn không biết Quý Như Trác lại có một mặt trẻ con như vậy. Sau khi tin tức cô muốn kết hôn lộ ra bên ngoài, cô càng nhận được nhiều lời chúc phúc hơn.
Cho nên có một khoảng thời gian, nụ cười tươi tắn xinh đẹp trên đôi môi của cô chưa từng vụt tắt.
Tô Thành Nghiệp rảnh rỗi không có việc gì, thấy gương mặt cười tươi chân thật của con gái, sắc mặt cũng tốt hơn, non mềm như có thể vắt ra nước. Ông ấy cũng thường xuyên nói đùa với Phỉ Trạch: “Cậu đoán xem cái này gọi là gì.”
Phỉ Trạch không dám lấy Tô Hà ra để đùa giỡn mà Tô Thành Nghiệp đã thốt ra câu tiếp theo: “Nở mày nở mặt đấy.”
“Cũng có thể nói, cuối cùng tổng giám Tô…” Phỉ Trạch ấp úng nói chuyện, anh ta đã giấu kín tình cảm yêu thầm kia từ lâu, thật lòng chúc phúc cô: “Cũng được như mong ước rồi.”
Bình luận truyện