Tuyệt Đối Phục Tùng
Chương 29: Ai cưới hỏi đàng hoàng
Khương Nùng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Phó Thanh Hoài, xen lẫn một chút mùi tuyết lạnh, lãnh đạm nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
Cô thuận thế áp mặt vào cần cổ trắng trẻo lộ ra bên ngoài áo sơ mi của người đàn ông, mới tỉnh lại không lâu nên thể lực suy kiệt, cả người cô trượt xuống, được anh ôm lấy, mái tóc đen như gấm rối bời xõa tung, vài sợi bám lên vai anh.
Phó Thanh Hoài vững vàng bế cô lên, êm ái đến mức không cảm nhận được sức nặng, trong chớp mắt đã dừng lại bên giường bệnh, ánh đèn chiếu xuống đôi mắt màu đồng lạnh nhạt.
Điều này khiến Mai Thời Vũ kinh hãi, lật đật đứng dậy rồi chủ động biến mất.
Thậm chí còn biết cố tình rình mò bí mật sẽ càng chết nhanh hơn là đạo lý ngàn đời không đổi, lúc đi ngang qua nhiều lắm cũng chỉ hơi quay gương mặt tuấn tú văn nhã lễ phép chào hỏi Phó Thanh Hoài một cái, sau đó vẫn không quên đưa một ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng kéo cửa lại.
Bên trong phòng bệnh, không khí từ từ trở nên yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Không có những người không có nhiệm vụ.
Phó Thanh Hoài chậm rãi đi tới giường bệnh, nhét cô vào trong chăn, đến lúc này, Khương Nùng mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần từ trong mê muội, cố gắng kìm nén tiếng thở mũi cực nhẹ, ngay cả hàng mi cong dài cũng run rẩy theo.
Ánh mắt anh cẩn thận miêu tả gương mặt cô, đưa tay muốn chạm lên đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ của cô.
Khương Nùng tránh đi, chịu đựng cảm xúc uất ức tủi thân, ngay cả sườn mặt mềm mại cũng quật cường.
Chẳng qua cô đã quên mình mới vừa khóc xong, nước mắt đã sớm để lại dấu vết trên đồng phục bệnh nhân, không lừa được ai.
"Không cho đυ.ng?"
Phó Thanh Hoài hạ giọng thật thấp, khẽ mỉm cười như đang dỗ trẻ con, không chút cố gắng, nhưng lúc chạm vào cô lại rất nhẹ nhàng, động tác không nhanh không chậm kéo cổ áo hơi mở của cô lại:
"Khương Nùng, chịu uất ức thì phải nói ra
, nói đi, hiện tại có anh làm chỗ dựa cho em, sau cũng vậy."
Lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Nùng nghe thấy có người nói với cô: chịu uất ức là có thể nói ra.
Do lớn lên trong gia đình nhận nuôi mình, từ nhỏ tính tình cô đã nhạy cảm quật cường, sống lạnh nhạt khép kín, cũng tạo nên thói quen tự mình giải quyết mọi vấn đề, cho dù bị ức hϊếp, cũng quên rằng thì ra mình còn có thể tìm chỗ dựa.
Cô khẽ rũ mi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào vết kim tiêm còn lưu lại trên cổ tay, tối nay đài Tân Văn với cô mà
nói là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại nhìn thấy một Phó Thanh Hoài chân thật ở trước mắt mình, lại hoảng hốt nhận ra: Thì ra anh chính là điểm kết thúc của cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
"Đau?" Phó Thanh Hoài thấy cô nhìn chằm chằm lỗ kim, lòng bàn tay đặt lên trên làn da trắng nõn của cô, dịu dàng giúp cô xoa nhẹ mấy cái.
Lần này Khương Nùng không né tránh, gật đầu một cái, sau đó lại chỉ vào cổ họng của mình: "Chỗ này, đau."
Cổ họng của cô hỏng rồi.
Mỹ nhân âm dịu dàng như nước bị tắc không phát ra được mấy âm
, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm Phó Thanh Hoài.
Phó Thanh Hoài đưa tay lên sờ vào mặt cô, hơi nghiêng về phía trước trấn an cô:
"Em bị hen suyễn dị ứng cộng thêm cảm xúc kích động dữ dội nên mới như vậy, dưỡng một thời gian sẽ không làm hỏng dây thanh quản."
Suy cho cùng, chất giọng chính là nền tảng ổn định cuộc sống của cô ở trong đài.
Nếu dây thanh quản hoàn toàn bị hỏng, xem như sinh ra đã vô duyên với sân khấu phát sóng.
Nhắc tới cảm xúc kích động mãnh liệt, ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài nhéo nhéo gò má cô, quan sát hồi lâu, bất ngờ hỏi mà không hề rào đón:
"Vì nhìn thấy tin kết hôn sao?"
Khương Nùng rũ mi mắt xuống, như bị Phật văn thần bí màu vàng nhạt trên mu bàn tay anh thiêu đốt đến nóng mắt, hít sâu vài hơi, rồi kéo tay anh xuống
, dùng đầu ngón tay trắng nõn lạnh như băng viết từng chữ từng chữ lên lòng bàn tay anh:
"Em không thể chấp nhận anh trong nhà đã có vợ cưới hỏi đàng hoàng, bên ngoài
còn nuôi một tình nhân, nếu tin kết hôn là thật —— "
Cô ngừng lại, Phó Thanh Hoài thấp giọng hỏi: "Thì sao?"
Đôi môi Khương Nùng mím chặt, tàn nhẫn quyết tâm nói: "Không gặp, anh nữa
."
Phó Thanh Hoài cầm tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Nhẫn tổ truyền qua các đời của Phó gia chỉ có một chiếc, đang ở trên tay em, em nói xem ai mới là người được cưới hỏi đàng hoàng."
Giọng điệu của anh vô cùng vững vàng, mạnh mẽ nhắc nhở Khương Nùng về sự tồn tại của chiếc nhẫn tổ truyền.
Chưa hết.
Còn có ý định trêu chọc cô, môi mỏng cười cười:
"Có sợ là đồ giả hay không?"
Khương Nùng hơi đờ người ra, không cảm thấy buồn cười.
Thấy cô như muốn khóc, Phó Thanh Hoài đưa gương mặt tuấn mỹ đến gần, ngửi ngửi gò má và cằm cô, lành lạnh, mang theo cả mùi thơm cơ thể.
"Phong thủy Phó gia nuôi dưỡng con người, chuyện này quyết định như vậy, hửm?"
Khương Nùng nhất thời không tránh thoát, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo giữa những cái hôn của anh:
"Anh không thể
, ức hϊếp em đầu óc thiếu dưỡng khí, liền mê hoặc người ta..."
Cổ họng bị tắt tiếng, âm thanh đứt quãng, hơi thở phát ra vô cùng yếu ớt: "Tại sao là em?"
Bên trong phòng bệnh yên tĩnh hồi lâu.
Nụ hôn ấm áp của Phó Thanh Hoài nhất thời dừng lại trên khóe môi cô, lúc rời đi, trong đôi mắt lãnh đạm bên dưới hàng mi đen như lông quạ không nhiễm chút dục niệm nào trên thế gian:
"Em là người anh tự mình chọn."
Cho dù trong giới hào môn quý tộc, người được chọn có thân phận, xuất thân, tích cách và dung mạo hoàn toàn phù hợp làm đương gia chủ mẫu của Phó gia.
Nhưng tất cả đều không bằng một câu nói của Phó Thanh Hoài.
——
Trong khoảng thời gian này, Khương Nùng đều nín thở kiên nhẫn chờ đợi, muốn xem Phó Thanh Hoài có thật sự xem cô là tình nhân để bao nuôi hay không.
Nhưng cô lại không nghĩ tới, lúc hoàn toàn xác định quan hệ lại thông qua phương thức kết hôn như thế này.
Có thể
đầu cô thật sự thiếu dưỡng khí rồi.
Trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, nhưng vẫn nhận lấy chiếc nhẫn tổ truyền.
Khương Nùng có tư tâm.
Cô rúc mình thật sâu vào l*иg ngực ấm áp của người đàn ông, giấu đi tình yêu thầm kín không muốn để người ta biết, muốn độc chiếm anh thật lâu, cho dù bây giờ có vẻ như anh cần phải vì gia tộc mà chọn một đương gia chủ mẫu, cũng không muốn chắp tay nhường anh cho người khác.
*
Câu nói phong thủy Phó gia nuôi dưỡng con người của Phó Thanh Hoài cũng không phải giả.
Sáng sớm hôm sau, anh phân phó thư ký làm thủ tục xuất viện, tự mình bế cô rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi tâm trạng Khương Nùng thả lỏng, cổ họng cũng không tiện nói chuyện, nên cũng không hỏi những chuyện khác, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp di.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã ở một nơi xa lạ, không giống biệt thự xa hoa trên đỉnh núi, khắp nơi đều mang hương vị cổ xưa màu sắc cổ kính, có bình phong Thanh Sơn Thủy Mặc, có một hàng giá sách dựa vào tường chứa những cuốn sách đã không còn xuất bản.
Ngay cả giường cũng là giường gỗ liêm khắc hoa, bên trên phủ một lớp chăn bông dày êm ái bằng tơ lụa màu xanh đậm rất
ấm áp, tựa như rơi vào một nơi rất mềm mại.
Khương Nùng mở mắt quan sát một vòng, cuối cùng dừng lại trên một cái lọ gốm bên cạnh tủ đầu giường, dùng nắp thủy tinh để thoáng khí, có thể
nhìn thấy rõ ràng bên trong là một con ốc sên trắng như bạch ngọc.
Nhìn thấy cái này, cô mơ hồ đoán được đây là nơi nào.
Ngồi im một hồi, Khương Nùng vén chăn lên bước xuống đất, bàn chân trắng như tuyết không hề mang vớ, vừa đi ra khỏi phòng, liền gặp Lương Triệt bưng đồ ăn từ trong sân đi
vào, thấy cô đã tỉnh, đôi mắt sáng lên, vội vàng đi qua: "
Thái thái."
Một tiếng thái thái này khiến cho Khương Nùng suýt chút nữa không lấy lại tinh thần.
Mặc dù cô và Phó Thanh Hoài đã quyết định kết hôn, nhưng chỉ nói miệng còn chưa lĩnh chứng, đổi xưng hô như vậy hình như có hơi sớm.
Lương Triệt biết cô đang nghĩ gì, liền cười giải thích: "Đây là Phó tổng căn dặn."
Theo tính tình của Phó Thanh Hoài, nếu đã cho cô thân phận danh chính ngôn thuận, liền có câu trả lời cho tất cả mọi chuyện.
Không có lý nào đã bước vào Phó gia mà còn bị người ta mở miệng gọi một câu Khương tiểu thư.
Tâm tư của Khương Nùng thông suốt, nghĩ đến điểm này, liền hiểu rõ dụng ý của anh.
Lương Triệt bưng cháo dưỡng sinh vẫn còn bốc khói đi đến phòng khách, kéo cô ngồi xuống, rồi nói huyên thuyên:
"Đây là bài thuốc mà lão trung y trong nhà kê, nói cổ họng của thái thái bị thương, không nên ăn thức ăn quá bổ, uống chút cháo dưỡng sinh là được rồi, Phó tổng còn căn dặn đầu bếp phải ninh cho thật nhừ, vào miệng mới không bị thương cổ họng."
Khương Nùng cầm muỗng lên nếm thử một miếng, rất thơm, lại mềm.
Cô cong mắt nhìn Lương Triệt, như muốn nói cảm ơn.
"Phó Thanh Hoài đâu?"
Không tiện nói chuyện, nên cô chấm vào nước trà, viết xuống bàn mấy chữ.
"Phó tổng đi cho cô chỗ dựa rồi."
Lương Triệt đứng bên cạnh ghé đầu đọc xong, không biết có phải Phó Thanh Hoài thương cô không thể nói chuyện, nên cố ý tìm một người nói quá nhiều hay không, trong mười phút sau đó, chỉ một mình anh ta nói luôn mồm:
"Tối hôm qua, người họ Mai ở đài Tân Văn đã mật báo cho Phó tổng, nói cô sau khi nhìn thấy tin kết hôn của Phó thị lúc phát sóng trực tiếp nên bệnh hen suyễn phát tác phải vào bệnh viện —— khi đó Phó tổng vẫn đang nói chuyện với lão phu nhân,
liền vội vàng chạy đến."
Khương Nùng chợt hiểu thì ra Phó Thanh Hoài bị gọi tới như vậy.
Khó trách lúc Mai Thời Vũ ở phòng bệnh có nói cô nợ anh ta một ân tình lớn.
Lương Triệt lại tiếp tục: "Sau khi đến bệnh viện, cũng may là cô đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, sau đó Mai Thời Vũ liền đưa thông cáo báo chí cho Phó tổng, người này cũng có chút xíu bản lĩnh, biết tin kết hôn này e là có ẩn tình, nên không dám thông báo ra ngoài."
Rõ ràng, tin kết hôn của Phó gia và Lâm gia là giả.
Khương Nùng đã biết được chuyện này, nếu không chiếc nhẫn tổ truyền cũng không có khả năng xuất hiện trên tay cô, nhưng cô cũng không khỏi thắc mắc, rốt cuộc là ai đã đứng sau thúc đẩy tất cả chuyện này?
Lương Triệt đã giúp cô giải đáp câu hỏi khó: "Là Phó nhị gia liên thủ với Lâm gia làm ra."
Chỉ dựa vào Lâm gia làm gì có đủ bản lĩnh tạo ra tin tức giả đó, nội dung của thông cáo báo chí phải thông qua nhiều tầng kiểm duyệt nghiêm ngặt, đây cũng là lý do Khương Nùng đang phát sóng trực tiếp thì nhìn thấy nó.
Phản ứng đầu tiên là không hề hoài nghi nhà đài phạm sai lầm.
"Tin kết hôn là Phó nhị gia thả ra, nhưng người muốn thông qua tay cô để truyền đi, là Lâm Bất Ngữ."
Lương Triệt nghĩ đến đây cũng kinh hồn bạt vía, đồng thời cũng cảm khái không hổ là người được gia tộc Lâm Thị phí hết tâm tư tỉ mỉ bồi dưỡng để làm chủ mẫu cho Phó tổng.
Tâm cơ dùng thủ đoạn một hòn đá hạ hai con chim, không phải bình thường
Nếu Khương Nùng thật sự ngồi trong trường quay, trước khán giả cả nước, đọc tin tức kết hôn của Phó Thanh Hoài và Lâm Thị.
Cho dù là giả.
Sau này truy cứu ra, Khương Nùng và đám nhân viên công tác đêm đó cũng không thoát khỏi trách nhiệm, vừa có thể cho cô một bài học nhớ đời, vừa có thể ly gián tình cảm của cô và Phó Thanh Hoài.
Lâm Bất Ngữ muốn chính là tra tấn tâm lý, đủ độc.
Thế nhưng tính toán tất cả, lại không ngờ tới thời điểm mấu chốt, bệnh hen suyễn của Khương Nùng lại đột nhiên phát tác.
Lương Triệt cũng không nói cụ thể, suy cho cùng thì vị kia thích hợp làm chủ mẫu Phó gia hơn, nhưng người Phó tổng chọn chính là Khương nùng, vậy đương nhiên là người thích hợp nhất, cho nên theo bản năng cũng thiên vị cô hơn, nhỏ giọng thầm thì:
"Cô yên tâm đi, người dính líu đến chuyện này, một người cũng không thoát."
Khương Nùng yên lặng, chỉ ăn được nửa bát cháo đã thấy no rồi.
Cô ở lại trong viện này chờ, không tò mò đi lung tung, bờ vai mảnh khảnh được khoác bởi áo của Phó Thanh Hoài, đứng trước cửa phòng ngủ nhìn cảnh tuyết bên ngoài, thỉnh thoảng nghe thấy bên ngoài viện có tiếng người nói chuyện.
Dường như đang nói, một vị trưởng bối nào đó ở Phó gia mời cô qua gặp.
Nhưng đều bị thần giữ cửa Lương Triệt ngăn lại hết, không hề có ngoại lệ.
Ai tới cũng chỉ nói một câu: "Thái thái bị bệnh cần nghỉ ngơi, chờ gia chủ
trở về rồi nói."
Trên dưới Phó thị ai chẳng biết quyết sách của Phó Thanh Hoài không người nào có thể thay đổi.
Không ai có thể làm chủ anh, chỉ có người bị anh làm
chủ.
Những người đó không dám ngang ngạnh xông vào, mãi cho đến khi sắc trời gần tối
, tuyết cũng ngừng rơi.
Khương Nùng kéo áo lại thật kỹ rồi quay vào phòng, nằm xuống giường nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng không biết thϊếp đi từ lúc nào, tỉnh lại lần nữa
là lúc cảm giác đôi môi mình bị chặn lại không thở nổi.
Hậu di chứng thiếu dưỡng khí của bệnh hen suyễn khiến cô giật mình tỉnh lại
, theo bản năng há miệng để thở.
Môi lưỡi của Phó Thanh Hoài cũng xâm nhập sâu hơn, mυ"ŧ lấy lưỡi cô, giọng nói mang theo ý cười: "Nên uống thuốc rồi."
Nói là cho cô uống thuốc.
Nhưng lại hôn sâu hơn, cánh tay nhỏ gầy của Khương Nùng từ trong chăn vươn ra, không nhịn được ôm lấy anh, dưới ánh nến yếu ớt vàng vọt, cách một lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ truyền tới càng rõ ràng hơn
, trong thoáng chốc cô có cảm giác mình sắp tan chảy.
Cho đến khi Phó Thanh Hoài cúi đầu, cắn lên cần cổ đang ngửa lên của cô một cái, mới dừng lại.
Khương nùng thiệt thòi ở chỗ miệng không thể nói, chỉ có thể dùng đôi mắt trong veo như nước mùa thu tố cáo hành động khi dễ người của anh.
"Chờ uống thuốc xong——" Phó Thanh Hoài nắm chặt bàn tay xanh xao mảnh khảnh của cô, cẩn thận chơi đùa, mượn đôi môi trơn bóng của cô để thấm giọng, ngược lại âm sắc rất trong trẻo: "Phải làm phiền em ký tên một chữ."
Khương Nùng không biết ký tên gì, nhưng dáng vẻ của anh lúc này rất giống đang lừa người ta ký khế ước bán thân.
Còn chưa kịp hỏi, ngay cả người và chăn đều bị anh bế lên, đi ra ngoài, vòng qua bình phong thủy mặc đặt cô lên chiếc giường mềm mại ở bên ngoài, bên cạnh còn có một chén thuốc bắc đang bốc khói, mùi thuốc đắng lãng đãng khắp phòng.
Khương Nùng liếc nhìn một cái, liền bị giấy thỏa thuận đặt trên mặt bàn cao bằng cô làm cho khϊếp sợ, xấp giấy dày đến nỗi có thể đè gãy cổ tay cô.
Những thứ này đều phải ký tên sao?
Cô im lặng nhìn về phía Phó Thanh Hoài đang đứng bên cạnh bưng thuốc bắc lên, dùng ánh mắt dò hỏi.
Nếu Khương Nùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, sẽ biết vẫn còn một đoàn luật sự cao cấp "ngự dụng" của tập đoàn Phó Thị đang đứng ở cửa.
Nhưng sự chú ý của cô lúc này đều dồn vào người đàn ông có vẻ mặt lãnh đạm này, bị đút thuốc cũng ngoan ngoãn nuốt xuống, đưa tay níu lấy góc áo của anh, kéo kéo.
"Những thứ này là một phần nhỏ của sính lễ." Lúc này Phó Thanh Hoài mới thong thả trả lời cô, ngay sau đó cầm một bản thủ tục kết hôn có hiệu lực ngay lập tức từ bên cạnh đưa cho cô, ánh nến trong phòng khiến cho đôi mắt lãnh đạm của anh thêm phần ấm áp:
"Nghĩ kỹ rồi, thì ký ở đây."
Cô thuận thế áp mặt vào cần cổ trắng trẻo lộ ra bên ngoài áo sơ mi của người đàn ông, mới tỉnh lại không lâu nên thể lực suy kiệt, cả người cô trượt xuống, được anh ôm lấy, mái tóc đen như gấm rối bời xõa tung, vài sợi bám lên vai anh.
Phó Thanh Hoài vững vàng bế cô lên, êm ái đến mức không cảm nhận được sức nặng, trong chớp mắt đã dừng lại bên giường bệnh, ánh đèn chiếu xuống đôi mắt màu đồng lạnh nhạt.
Điều này khiến Mai Thời Vũ kinh hãi, lật đật đứng dậy rồi chủ động biến mất.
Thậm chí còn biết cố tình rình mò bí mật sẽ càng chết nhanh hơn là đạo lý ngàn đời không đổi, lúc đi ngang qua nhiều lắm cũng chỉ hơi quay gương mặt tuấn tú văn nhã lễ phép chào hỏi Phó Thanh Hoài một cái, sau đó vẫn không quên đưa một ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng kéo cửa lại.
Bên trong phòng bệnh, không khí từ từ trở nên yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Không có những người không có nhiệm vụ.
Phó Thanh Hoài chậm rãi đi tới giường bệnh, nhét cô vào trong chăn, đến lúc này, Khương Nùng mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần từ trong mê muội, cố gắng kìm nén tiếng thở mũi cực nhẹ, ngay cả hàng mi cong dài cũng run rẩy theo.
Ánh mắt anh cẩn thận miêu tả gương mặt cô, đưa tay muốn chạm lên đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ của cô.
Khương Nùng tránh đi, chịu đựng cảm xúc uất ức tủi thân, ngay cả sườn mặt mềm mại cũng quật cường.
Chẳng qua cô đã quên mình mới vừa khóc xong, nước mắt đã sớm để lại dấu vết trên đồng phục bệnh nhân, không lừa được ai.
"Không cho đυ.ng?"
Phó Thanh Hoài hạ giọng thật thấp, khẽ mỉm cười như đang dỗ trẻ con, không chút cố gắng, nhưng lúc chạm vào cô lại rất nhẹ nhàng, động tác không nhanh không chậm kéo cổ áo hơi mở của cô lại:
"Khương Nùng, chịu uất ức thì phải nói ra
, nói đi, hiện tại có anh làm chỗ dựa cho em, sau cũng vậy."
Lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Nùng nghe thấy có người nói với cô: chịu uất ức là có thể nói ra.
Do lớn lên trong gia đình nhận nuôi mình, từ nhỏ tính tình cô đã nhạy cảm quật cường, sống lạnh nhạt khép kín, cũng tạo nên thói quen tự mình giải quyết mọi vấn đề, cho dù bị ức hϊếp, cũng quên rằng thì ra mình còn có thể tìm chỗ dựa.
Cô khẽ rũ mi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào vết kim tiêm còn lưu lại trên cổ tay, tối nay đài Tân Văn với cô mà
nói là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại nhìn thấy một Phó Thanh Hoài chân thật ở trước mắt mình, lại hoảng hốt nhận ra: Thì ra anh chính là điểm kết thúc của cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
"Đau?" Phó Thanh Hoài thấy cô nhìn chằm chằm lỗ kim, lòng bàn tay đặt lên trên làn da trắng nõn của cô, dịu dàng giúp cô xoa nhẹ mấy cái.
Lần này Khương Nùng không né tránh, gật đầu một cái, sau đó lại chỉ vào cổ họng của mình: "Chỗ này, đau."
Cổ họng của cô hỏng rồi.
Mỹ nhân âm dịu dàng như nước bị tắc không phát ra được mấy âm
, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm Phó Thanh Hoài.
Phó Thanh Hoài đưa tay lên sờ vào mặt cô, hơi nghiêng về phía trước trấn an cô:
"Em bị hen suyễn dị ứng cộng thêm cảm xúc kích động dữ dội nên mới như vậy, dưỡng một thời gian sẽ không làm hỏng dây thanh quản."
Suy cho cùng, chất giọng chính là nền tảng ổn định cuộc sống của cô ở trong đài.
Nếu dây thanh quản hoàn toàn bị hỏng, xem như sinh ra đã vô duyên với sân khấu phát sóng.
Nhắc tới cảm xúc kích động mãnh liệt, ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài nhéo nhéo gò má cô, quan sát hồi lâu, bất ngờ hỏi mà không hề rào đón:
"Vì nhìn thấy tin kết hôn sao?"
Khương Nùng rũ mi mắt xuống, như bị Phật văn thần bí màu vàng nhạt trên mu bàn tay anh thiêu đốt đến nóng mắt, hít sâu vài hơi, rồi kéo tay anh xuống
, dùng đầu ngón tay trắng nõn lạnh như băng viết từng chữ từng chữ lên lòng bàn tay anh:
"Em không thể chấp nhận anh trong nhà đã có vợ cưới hỏi đàng hoàng, bên ngoài
còn nuôi một tình nhân, nếu tin kết hôn là thật —— "
Cô ngừng lại, Phó Thanh Hoài thấp giọng hỏi: "Thì sao?"
Đôi môi Khương Nùng mím chặt, tàn nhẫn quyết tâm nói: "Không gặp, anh nữa
."
Phó Thanh Hoài cầm tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Nhẫn tổ truyền qua các đời của Phó gia chỉ có một chiếc, đang ở trên tay em, em nói xem ai mới là người được cưới hỏi đàng hoàng."
Giọng điệu của anh vô cùng vững vàng, mạnh mẽ nhắc nhở Khương Nùng về sự tồn tại của chiếc nhẫn tổ truyền.
Chưa hết.
Còn có ý định trêu chọc cô, môi mỏng cười cười:
"Có sợ là đồ giả hay không?"
Khương Nùng hơi đờ người ra, không cảm thấy buồn cười.
Thấy cô như muốn khóc, Phó Thanh Hoài đưa gương mặt tuấn mỹ đến gần, ngửi ngửi gò má và cằm cô, lành lạnh, mang theo cả mùi thơm cơ thể.
"Phong thủy Phó gia nuôi dưỡng con người, chuyện này quyết định như vậy, hửm?"
Khương Nùng nhất thời không tránh thoát, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo giữa những cái hôn của anh:
"Anh không thể
, ức hϊếp em đầu óc thiếu dưỡng khí, liền mê hoặc người ta..."
Cổ họng bị tắt tiếng, âm thanh đứt quãng, hơi thở phát ra vô cùng yếu ớt: "Tại sao là em?"
Bên trong phòng bệnh yên tĩnh hồi lâu.
Nụ hôn ấm áp của Phó Thanh Hoài nhất thời dừng lại trên khóe môi cô, lúc rời đi, trong đôi mắt lãnh đạm bên dưới hàng mi đen như lông quạ không nhiễm chút dục niệm nào trên thế gian:
"Em là người anh tự mình chọn."
Cho dù trong giới hào môn quý tộc, người được chọn có thân phận, xuất thân, tích cách và dung mạo hoàn toàn phù hợp làm đương gia chủ mẫu của Phó gia.
Nhưng tất cả đều không bằng một câu nói của Phó Thanh Hoài.
——
Trong khoảng thời gian này, Khương Nùng đều nín thở kiên nhẫn chờ đợi, muốn xem Phó Thanh Hoài có thật sự xem cô là tình nhân để bao nuôi hay không.
Nhưng cô lại không nghĩ tới, lúc hoàn toàn xác định quan hệ lại thông qua phương thức kết hôn như thế này.
Có thể
đầu cô thật sự thiếu dưỡng khí rồi.
Trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, nhưng vẫn nhận lấy chiếc nhẫn tổ truyền.
Khương Nùng có tư tâm.
Cô rúc mình thật sâu vào l*иg ngực ấm áp của người đàn ông, giấu đi tình yêu thầm kín không muốn để người ta biết, muốn độc chiếm anh thật lâu, cho dù bây giờ có vẻ như anh cần phải vì gia tộc mà chọn một đương gia chủ mẫu, cũng không muốn chắp tay nhường anh cho người khác.
*
Câu nói phong thủy Phó gia nuôi dưỡng con người của Phó Thanh Hoài cũng không phải giả.
Sáng sớm hôm sau, anh phân phó thư ký làm thủ tục xuất viện, tự mình bế cô rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi tâm trạng Khương Nùng thả lỏng, cổ họng cũng không tiện nói chuyện, nên cũng không hỏi những chuyện khác, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp di.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã ở một nơi xa lạ, không giống biệt thự xa hoa trên đỉnh núi, khắp nơi đều mang hương vị cổ xưa màu sắc cổ kính, có bình phong Thanh Sơn Thủy Mặc, có một hàng giá sách dựa vào tường chứa những cuốn sách đã không còn xuất bản.
Ngay cả giường cũng là giường gỗ liêm khắc hoa, bên trên phủ một lớp chăn bông dày êm ái bằng tơ lụa màu xanh đậm rất
ấm áp, tựa như rơi vào một nơi rất mềm mại.
Khương Nùng mở mắt quan sát một vòng, cuối cùng dừng lại trên một cái lọ gốm bên cạnh tủ đầu giường, dùng nắp thủy tinh để thoáng khí, có thể
nhìn thấy rõ ràng bên trong là một con ốc sên trắng như bạch ngọc.
Nhìn thấy cái này, cô mơ hồ đoán được đây là nơi nào.
Ngồi im một hồi, Khương Nùng vén chăn lên bước xuống đất, bàn chân trắng như tuyết không hề mang vớ, vừa đi ra khỏi phòng, liền gặp Lương Triệt bưng đồ ăn từ trong sân đi
vào, thấy cô đã tỉnh, đôi mắt sáng lên, vội vàng đi qua: "
Thái thái."
Một tiếng thái thái này khiến cho Khương Nùng suýt chút nữa không lấy lại tinh thần.
Mặc dù cô và Phó Thanh Hoài đã quyết định kết hôn, nhưng chỉ nói miệng còn chưa lĩnh chứng, đổi xưng hô như vậy hình như có hơi sớm.
Lương Triệt biết cô đang nghĩ gì, liền cười giải thích: "Đây là Phó tổng căn dặn."
Theo tính tình của Phó Thanh Hoài, nếu đã cho cô thân phận danh chính ngôn thuận, liền có câu trả lời cho tất cả mọi chuyện.
Không có lý nào đã bước vào Phó gia mà còn bị người ta mở miệng gọi một câu Khương tiểu thư.
Tâm tư của Khương Nùng thông suốt, nghĩ đến điểm này, liền hiểu rõ dụng ý của anh.
Lương Triệt bưng cháo dưỡng sinh vẫn còn bốc khói đi đến phòng khách, kéo cô ngồi xuống, rồi nói huyên thuyên:
"Đây là bài thuốc mà lão trung y trong nhà kê, nói cổ họng của thái thái bị thương, không nên ăn thức ăn quá bổ, uống chút cháo dưỡng sinh là được rồi, Phó tổng còn căn dặn đầu bếp phải ninh cho thật nhừ, vào miệng mới không bị thương cổ họng."
Khương Nùng cầm muỗng lên nếm thử một miếng, rất thơm, lại mềm.
Cô cong mắt nhìn Lương Triệt, như muốn nói cảm ơn.
"Phó Thanh Hoài đâu?"
Không tiện nói chuyện, nên cô chấm vào nước trà, viết xuống bàn mấy chữ.
"Phó tổng đi cho cô chỗ dựa rồi."
Lương Triệt đứng bên cạnh ghé đầu đọc xong, không biết có phải Phó Thanh Hoài thương cô không thể nói chuyện, nên cố ý tìm một người nói quá nhiều hay không, trong mười phút sau đó, chỉ một mình anh ta nói luôn mồm:
"Tối hôm qua, người họ Mai ở đài Tân Văn đã mật báo cho Phó tổng, nói cô sau khi nhìn thấy tin kết hôn của Phó thị lúc phát sóng trực tiếp nên bệnh hen suyễn phát tác phải vào bệnh viện —— khi đó Phó tổng vẫn đang nói chuyện với lão phu nhân,
liền vội vàng chạy đến."
Khương Nùng chợt hiểu thì ra Phó Thanh Hoài bị gọi tới như vậy.
Khó trách lúc Mai Thời Vũ ở phòng bệnh có nói cô nợ anh ta một ân tình lớn.
Lương Triệt lại tiếp tục: "Sau khi đến bệnh viện, cũng may là cô đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, sau đó Mai Thời Vũ liền đưa thông cáo báo chí cho Phó tổng, người này cũng có chút xíu bản lĩnh, biết tin kết hôn này e là có ẩn tình, nên không dám thông báo ra ngoài."
Rõ ràng, tin kết hôn của Phó gia và Lâm gia là giả.
Khương Nùng đã biết được chuyện này, nếu không chiếc nhẫn tổ truyền cũng không có khả năng xuất hiện trên tay cô, nhưng cô cũng không khỏi thắc mắc, rốt cuộc là ai đã đứng sau thúc đẩy tất cả chuyện này?
Lương Triệt đã giúp cô giải đáp câu hỏi khó: "Là Phó nhị gia liên thủ với Lâm gia làm ra."
Chỉ dựa vào Lâm gia làm gì có đủ bản lĩnh tạo ra tin tức giả đó, nội dung của thông cáo báo chí phải thông qua nhiều tầng kiểm duyệt nghiêm ngặt, đây cũng là lý do Khương Nùng đang phát sóng trực tiếp thì nhìn thấy nó.
Phản ứng đầu tiên là không hề hoài nghi nhà đài phạm sai lầm.
"Tin kết hôn là Phó nhị gia thả ra, nhưng người muốn thông qua tay cô để truyền đi, là Lâm Bất Ngữ."
Lương Triệt nghĩ đến đây cũng kinh hồn bạt vía, đồng thời cũng cảm khái không hổ là người được gia tộc Lâm Thị phí hết tâm tư tỉ mỉ bồi dưỡng để làm chủ mẫu cho Phó tổng.
Tâm cơ dùng thủ đoạn một hòn đá hạ hai con chim, không phải bình thường
Nếu Khương Nùng thật sự ngồi trong trường quay, trước khán giả cả nước, đọc tin tức kết hôn của Phó Thanh Hoài và Lâm Thị.
Cho dù là giả.
Sau này truy cứu ra, Khương Nùng và đám nhân viên công tác đêm đó cũng không thoát khỏi trách nhiệm, vừa có thể cho cô một bài học nhớ đời, vừa có thể ly gián tình cảm của cô và Phó Thanh Hoài.
Lâm Bất Ngữ muốn chính là tra tấn tâm lý, đủ độc.
Thế nhưng tính toán tất cả, lại không ngờ tới thời điểm mấu chốt, bệnh hen suyễn của Khương Nùng lại đột nhiên phát tác.
Lương Triệt cũng không nói cụ thể, suy cho cùng thì vị kia thích hợp làm chủ mẫu Phó gia hơn, nhưng người Phó tổng chọn chính là Khương nùng, vậy đương nhiên là người thích hợp nhất, cho nên theo bản năng cũng thiên vị cô hơn, nhỏ giọng thầm thì:
"Cô yên tâm đi, người dính líu đến chuyện này, một người cũng không thoát."
Khương Nùng yên lặng, chỉ ăn được nửa bát cháo đã thấy no rồi.
Cô ở lại trong viện này chờ, không tò mò đi lung tung, bờ vai mảnh khảnh được khoác bởi áo của Phó Thanh Hoài, đứng trước cửa phòng ngủ nhìn cảnh tuyết bên ngoài, thỉnh thoảng nghe thấy bên ngoài viện có tiếng người nói chuyện.
Dường như đang nói, một vị trưởng bối nào đó ở Phó gia mời cô qua gặp.
Nhưng đều bị thần giữ cửa Lương Triệt ngăn lại hết, không hề có ngoại lệ.
Ai tới cũng chỉ nói một câu: "Thái thái bị bệnh cần nghỉ ngơi, chờ gia chủ
trở về rồi nói."
Trên dưới Phó thị ai chẳng biết quyết sách của Phó Thanh Hoài không người nào có thể thay đổi.
Không ai có thể làm chủ anh, chỉ có người bị anh làm
chủ.
Những người đó không dám ngang ngạnh xông vào, mãi cho đến khi sắc trời gần tối
, tuyết cũng ngừng rơi.
Khương Nùng kéo áo lại thật kỹ rồi quay vào phòng, nằm xuống giường nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng không biết thϊếp đi từ lúc nào, tỉnh lại lần nữa
là lúc cảm giác đôi môi mình bị chặn lại không thở nổi.
Hậu di chứng thiếu dưỡng khí của bệnh hen suyễn khiến cô giật mình tỉnh lại
, theo bản năng há miệng để thở.
Môi lưỡi của Phó Thanh Hoài cũng xâm nhập sâu hơn, mυ"ŧ lấy lưỡi cô, giọng nói mang theo ý cười: "Nên uống thuốc rồi."
Nói là cho cô uống thuốc.
Nhưng lại hôn sâu hơn, cánh tay nhỏ gầy của Khương Nùng từ trong chăn vươn ra, không nhịn được ôm lấy anh, dưới ánh nến yếu ớt vàng vọt, cách một lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ truyền tới càng rõ ràng hơn
, trong thoáng chốc cô có cảm giác mình sắp tan chảy.
Cho đến khi Phó Thanh Hoài cúi đầu, cắn lên cần cổ đang ngửa lên của cô một cái, mới dừng lại.
Khương nùng thiệt thòi ở chỗ miệng không thể nói, chỉ có thể dùng đôi mắt trong veo như nước mùa thu tố cáo hành động khi dễ người của anh.
"Chờ uống thuốc xong——" Phó Thanh Hoài nắm chặt bàn tay xanh xao mảnh khảnh của cô, cẩn thận chơi đùa, mượn đôi môi trơn bóng của cô để thấm giọng, ngược lại âm sắc rất trong trẻo: "Phải làm phiền em ký tên một chữ."
Khương Nùng không biết ký tên gì, nhưng dáng vẻ của anh lúc này rất giống đang lừa người ta ký khế ước bán thân.
Còn chưa kịp hỏi, ngay cả người và chăn đều bị anh bế lên, đi ra ngoài, vòng qua bình phong thủy mặc đặt cô lên chiếc giường mềm mại ở bên ngoài, bên cạnh còn có một chén thuốc bắc đang bốc khói, mùi thuốc đắng lãng đãng khắp phòng.
Khương Nùng liếc nhìn một cái, liền bị giấy thỏa thuận đặt trên mặt bàn cao bằng cô làm cho khϊếp sợ, xấp giấy dày đến nỗi có thể đè gãy cổ tay cô.
Những thứ này đều phải ký tên sao?
Cô im lặng nhìn về phía Phó Thanh Hoài đang đứng bên cạnh bưng thuốc bắc lên, dùng ánh mắt dò hỏi.
Nếu Khương Nùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, sẽ biết vẫn còn một đoàn luật sự cao cấp "ngự dụng" của tập đoàn Phó Thị đang đứng ở cửa.
Nhưng sự chú ý của cô lúc này đều dồn vào người đàn ông có vẻ mặt lãnh đạm này, bị đút thuốc cũng ngoan ngoãn nuốt xuống, đưa tay níu lấy góc áo của anh, kéo kéo.
"Những thứ này là một phần nhỏ của sính lễ." Lúc này Phó Thanh Hoài mới thong thả trả lời cô, ngay sau đó cầm một bản thủ tục kết hôn có hiệu lực ngay lập tức từ bên cạnh đưa cho cô, ánh nến trong phòng khiến cho đôi mắt lãnh đạm của anh thêm phần ấm áp:
"Nghĩ kỹ rồi, thì ký ở đây."
Bình luận truyện