Tuyệt Đối Rung Động

Chương 40



Lúc năng lượng phụ lấp đầy não, cảm xúc của con gái rất dễ dàng bị thay đổi, nước mắt là phương thức trút ra, lau một lần còn sẽ tiếp tục rơi, trừ phi dỗ cô cho xong.

“Không phải anh nói muốn dỗ em sao? Vậy anh dỗ đi, em nghe.” Nhan Hi buông ống tay áo ra, nhét kính viễn vọng vào trong tay anh, sụt sịt cái mũi, bắt đầu chờ người ấy dỗ.

Giang Trì Chu: “……”

Trước kia anh chưa từng học chiêu trò dỗ dành con gái, lời nói đến bên môi nhưng hành động hơi khó khăn.

Dưới sự chờ mong của cô gái, anh chần chờ một lát, cuối cùng cũng mở miệng: “Khóc xong sẽ đau mắt.”

Nhan Hi: “……”

Tiếng khóc đột ngột im bặt.

Nhìn cặp mắt hơi hơi đỏ ửng kia, Giang Trì Chu tiếp tục nói: “Khóc nhiều còn sẽ sinh ra nếp nhăn.”

Nhan Hi: “……”

Giọt nước mắt cuối cùng cũng chảy khô.

Tiếng nức nở quả nhiên biến mất, Giang Trì Chu vừa lòng gật đầu, tiếp tục dỗ, “Đêm hôm khuya khoắt, bị người ta hiểu lầm anh bắt nạt em thì không may.”

“Giang Trì Chu! Mợ nó anh đang dỗ đó à? Anh đây là đe dọa!” Nhan Hi hất bay tay anh, khụt khịt mũi, thở phì phò xoay người xuống lầu.

Cúi đầu nhìn chiếc kính viễn vọng bị đánh rơi trong ngực, anh bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Giang Trì Chu bước nhanh đuổi theo, xuống lầu cửa thang máy vừa lúc mở ra, hai người đứng trong không gian chật hẹp, ngay cả tiếng hít thở cũng rõ ràng như vậy.

“Đợi lát nữa đến nhà anh lấy đồ ăn vặt.” Giang Trì Chu cố ý tới gần, cúi đầu dụ dỗ bên tai cô.

“Ai thèm!” Nhan Hi nhích một bước sang bên cạnh, cô mới không tin Giang Trì Chu sẽ dỗ dành người ta đâu.

“Đều là thứ em thích.” Giang Trì Chu không chút hoang mang, tiếp tục ném ra mồi nhử.

“……” Động tác bĩu môi biến thành mím môi, Nhan Hi bắt đầu dao động.

Giang Trì Chu thừa thắng xông lên, “Có khoai tây chiên, có Yakult, còn có……”

“Nhiều không?” Nhan Hi ngắt ngang lời anh nhắc mãi về chủng loại đồ ăn vặt, trực tiếp hỏi số lượng.

“Hửm?” Giang Trì Chu nhất thời không thể tiếp thu.

“Đinh…” sau khi đi ra khỏi thang máy, Nhan Hi tiếp tục với một câu hỏi, “Em nói, anh trữ rất nhiều đồ ăn vặt à?”

“Thật đúng là không ít.” Giang Trì Chu hơi đắc ý chút xíu, thả chậm bước chân đến bên cạnh cô.

Đưa cho anh một ánh mắt vi diệu, Nhan Hi không khách khí với anh, “Vậy toàn bộ em đều muốn!”

“Nếu em đến cửa nhà trước anh, toàn bộ đều cho em.” Nói xong, không cho phép Nhan Hi phản ứng, tốc độ dưới chân anh đột nhiên nhanh hơn, trực tiếp vọt vào tòa nhà mình kia.

“Giang Trì Chu! Anh xong đời!”

*

Trong thời gian chạy vội với truy đuổi, nhóm học sinh chào đón mùa tựu trường.

Dưới sự dặn dò ngày này qua ngày khác của giáo viên, nhóm học sinh 12 cũng càng thêm chăm chỉ.

Trong khoảng thời gian này, Nhan Hi gần như tìm kiếm trường học tốt khắp cả nước, bạn cùng bàn Vệ Giảo Giảo cũng khó hiểu, “Còn có một năm nữa mới thi đại học, bà đã bắt đầu tìm trường học sớm như vậy hả?”

“Bà không hiểu đâu.” Nhan Hi lắc đầu, không nhắc đến chuyện giao ước riêng tư với ai, đó là bí mật của cô.

“Tui không hiểu, nhưng năm nay anh tui thi đại học, cả nhà tui cũng đang xem trường học chọn chuyên ngành.”

Có vài người chờ đến đến khi kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố rồi mới bắt đầu dựa theo kế hoạch điểm, có vài người càng vì tự tin đã chuẩn bị sẵn sàng trước, anh trai của Vệ Giảo Giảo lớn hơn bọn họ hai tuổi, học trễ một năm, trùng hợp là năm cuối cấp.

Đột nhiên nghe Vệ Giảo Giảo nhắc tới cái này, Nhan Hi đã có đề tài, rướn cổ tới gần, “Tui nhớ rõ anh bà cũng bên ban khoa học tự nhiên hửm?”

“Cũng?” Cái từ trọng điểm này khiến Vệ Giảo Giảo ngẩn ra, không phải chính họ đang là học sinh bên ban xã hội sao?

“Này không quan trọng, anh bà học khoa học tự nhiên, vậy anh ấy đã chọn được trường mình thích chưa?” Nhan Hi nghĩ, có lẽ cô có thể tham khảo ý tưởng của con trai ban tự nhiên, hơn nữa thành tích học tập của anh trai Vệ Giảo Giảo cũng không kém.

Vệ Giảo Giảo lắc đầu, “Còn chưa quyết định xong, anh trai tui có ý muốn là đến trường học có điểm chuẩn tốt nhất.”

“…… Được rồi.” Lời nói này tương đương chưa nói, chọn trường học đương nhiên là chọn phương diện tốt.

Trong bầu không khí đang khẩn trương học tập, thời gian thi đại học cũng dần dần đến gần, di động lên mạng lướt video đều bắt đầu liên tục xoay quanh các chủ đề liên quan đến kỳ thi tốt nghiệp tuyển sinh đại học.

Có video cổ vũ học sinh, có video nhắc nhở học sinh những việc cần chú ý khi thi đại học, còn có một số bữa tiệc tốt nghiệp sôi động.

Sau khi lướt liên tiếp một số video có nội dung tương tự, Nhan Hi ngẫu nhiên quẹt qua, ngẫu nhiên click mở bình luận thì nghĩ tới Giang Trì Chu.

Rõ ràng không phải bản thân thi đại học nhưng lại khẩn trương như những thí sinh thi đại học, tờ lịch ngày lại bị xé xuống một tờ, cô cầm bút màu đỏ khoanh tròn vào ngày thi tuyển sinh đại học.

Sắp đến kỳ thi đại học, các khối khác đang sôi nổi nghỉ học, vốn đã hẹn với Vệ Giảo Giảo hôm thứ năm đến hiệu sách mua tài liệu, hôm nay Vệ Giảo Giảo nói cho cô hoãn lại, “Ngày đó tui còn phải lên núi thắp hương bái Phật với mẹ tui.”

“Cầu cái gì á?” Nhan Hi thuận miệng hỏi, trong tay chơi chuyển bút ký tên.

Vệ Giảo Giảo đột nhiên xích lại, một tay che ở bên miệng, “Anh tui thi đại học, mẹ tui muốn cầu phúc cho ổng.”

“Đấy có tính là mê tín không?” Nhan Hi cảm thấy hơi kỳ lạ, gần đây cô đặc biệt mẫn cảm với đề tài liên quan đến thi đại học.

“Ai biết được, mẹ tui nói là rất thần kỳ.” Nhớ tới thái độ tin tưởng không nghi ngờ của mẹ ruột, Vệ Giảo Giảo bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thần kỳ chỗ nào? Nói nhanh lên.” Nhan Hi bắt lấy cổ tay của cô ấy nhẹ nhàng lắc lư, vô cùng chờ mong.

Vệ Giảo Giảo dựa vào bàn học phía sau bắt đầu kể chuyện, “Con trai của đồng nghiệp mẹ tui, nghe nói ngày thường thành tích học tập không tồi, nhưng đến lúc thi đại học thì xuất hiện ngoài ý muốn, năm thứ nhất bởi vì quá mức khẩn trương điền sai vé máy bay, năm thứ hai bởi vì tình huống ngoài ý muốn vượt qua 15 phút mới đến trường, thi thiếu một môn. Học lại chưa đến hai năm, năm thứ ba người trong nhà đến trong chùa cầu cho ổng cái bùa bình an, ha ha, lần này không chỉ mọi chuyện thông thuận mà tâm thái cũng ổn, thi vào trọng điểm vượt xa phát huy người thường.”

“Thật sự thần kỳ như vậy hả?” Nhan Hi nghe nghiêm túc, hai tay đặt trên mặt bàn, tư thế giống như đang nghiêm túc nghe giảng bài.

“Chuyện này là sự thật, đến nỗi có phải tác dụng của bùa bình an hay không thì không thể nào tìm tòi nghiên cứu.” Vệ Giảo Giảo tùy ý nhún vai, “Mẹ tui là muốn cầu cái an lòng, lấy cái điềm tốt, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, đi cầu xin cũng được.”

Dù sao cũng là anh ruột.

“Cái chùa kia ở đâu?” Nhan Hi hỏi tới.

“Tui còn chưa tra, mẹ tui biết, hình như kêu là chùa Vân Thủ.” Vệ Giảo Giảo dựa vào ký ức, nhẩm ra cái tên như vậy, Nhan Hi lặng lẽ vươn tay tới trên bàn, sờ đến di động chôn sâu trong cặp sách.

Tranh thủ giờ nghỉ giải lao, Nhan Hi đã tìm kiếm “chùa Vân Thủ” trên trình duyệt, quả nhiên, ngôi chùa này ở thành phố C.

Lái xe qua đó cần lộ trình khoảng một giờ.

“Bà nói là thứ năm này bà và mẹ bà đều muốn đến chùa Vân Thủ cầu phúc bình an hả?” Thứ năm vừa lúc là trước một ngày thi đại học.

“Đúng vậy, cho nên hai ngày nữa chúng ta lại đến hiệu sách mua tài liệu, ngại quá.” Vệ Giảo Giảo lại lần nữa xin lỗi.

Nhan Hi xua tay, không sao cả lắc đầu, “Không sao, tài liệu khi nào cũng có thể mua, tui muốn thương lượng một chuyện khác với bà……”

*

Sáng sớm thứ năm, trời còn chưa sáng, đồng hồ báo thức trên điện thoại đã vang bíp bíp.

Nhan Hi kiên cường xốc mí mắt lên, sờ đến di động bên cạnh, nắm ở trong tay cũng không dám khép lại, sợ mình không cẩn thận ngủ tiếp.

Sau khi ổn định một lúc, bật đèn phòng ngủ lên, căn phòng lập tức được chiếu sáng, mí mắt nặng trĩu mở ra rồi nhắm lại, lúc rời giường không ngừng ngáp dài.

Hiện tại mới 5 giờ 40 phút sáng.

Lề mà lề mề vào WC, đánh răng rửa mặt thay quần áo, nhớ kỹ những việc cần chú ý khi đi chùa, mặc vào áo thun quần dài sạch sẽ ngăn nắp.

5 giờ 55 phút, Nhan Hi mang chiếc ba lô đã chuẩn bị trước trên bàn, sột sột soạt soạt ngồi ở cửa mang giày.

Sáng sớm rời giường vào WC Tiêu Nhiễm đột nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa, thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, lại thấy Nhan Hi đứng ở cửa với dáng vẻ chờ xuất phát.

“Chị? Sớm như vậy chị muốn đi đâu á?” Tiêu Nhiễm nghi hoặc nhìn chằm chằm cô.

Sao vừa nghe thấy tiếng, Nhan Hi bị hoảng sợ, thấy là Tiêu Nhiễm, cô vỗ bộ ngực nhẹ nhàng thở ra, “Thì ngày hôm qua có nói với em chị đi chùa.”

“Nhưng chị nói là 7 giờ ra ngoài mà?” Tiêu Nhiễm cho rằng cô nhìn lầm thời gian, cố ý nhắc nhở, “Hiện tại mới 6 giờ.”

“Suỵt!” Ngón tay đặt bên môi làm động tác im lặng, “Chị nói với mẹ chị là 7 giờ, nhưng bây giờ chị muốn đi, em trở về ngủ tiếp đi, giữa trưa chị đã về rồi.”

Tiêu Nhiễm mơ mơ màng màng bị cô lừa đẩy về phòng ngủ, Nhan Hi đóng cửa lại thật cẩn thận.

Khoảng 6 giờ 10 phút, một chiếc xe hơi ngừng ở cửa khu dân cư, cửa xe được mở ra từ bên trong, Vệ Giảo Giảo vẫy tay với cô, “Nhan Hi, mau tới đây.”

Ngại làm chậm trễ thời gian, Nhan Hi nhanh chóng chui vào trong xe, ân cần thăm hỏi trước người phụ nữ trên ghế lái hàng phía trước, “Con chào dì.”

“Con là bạn của Giảo Giảo hả, được được được, chúng ta xuất phát bây giờ.” Mẹ Vệ biết lái xe, hôm nay ba người bọn cô cùng nhau lên núi.

Tính cách của mẹ Vệ tương đối hiền hoà, chung đụng cũng thoải mái, trên đường ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu cũng không nhàm chán chút nào.

“Nghe Giảo Giảo nói con cũng muốn đi cầu phúc bình an cho anh con hả?”

“Dạ, đúng vậy ạ, anh con cũng sắp thi đại học.”

“Thật là đứa trẻ ngoan, tình cảm của con và anh con nhất định rất tốt.” Mẹ Vệ cảm thán, một mình cô bé dậy sớm vào trong miếu cầu bùa bình an với họ, có thể thấy được thiệt tình.

“Trước kia tui cũng chưa nghe nói bà có người anh tốt bao giờ.” Vệ Giảo Giảo và cô ấy cùng nhau ngồi ở hàng phía sau, hai cô gái cùng tuổi vừa nói vừa cười.

“À cái này, ngày thường cũng không có gì để nhắc đến.” Nhan Hi cố ý giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, lừa dối cho qua.

Mẹ Vệ cố ý tìm người tính toán, hôm nay là ngày tốt nhất, trước một ngày thi đại học, cũng đều còn kịp.

Thời gian vào chùa miếu thắp hương bái Phật tốt nhất là giờ Mẹo và giờ Thìn, sáu giờ đồng hồ họ đã xuất phát, ước chừng 7 giờ đến. Lái xe một giờ đến “Chùa Vân Thủ” trên hướng dẫn, nhưng đây chỉ là chân núi, thực sự muốn vào chùa còn phải leo núi một giờ.

Nhìn đường núi cao cao, trong lòng Nhan Hi đang kêu rên: Giang Trì Chu nếu như lần này anh thi không tốt, thì anh có lỗi với việc em dậy sớm leo núi thắp hương bái Phật đó!

Đi bộ trên dốc núi bằng phẳng một tiếng cũng sẽ sinh ra cảm giác mỏi mệt, huống chi bò lên trên càng lao lực hơn. Về sau, Nhan Hi và Vệ Giảo Giảo kéo tay nhau, bà kéo tui, tui túm bà một tay.

“Này nếu không phải là vì anh ruột tui, tự tui cũng lười đến.” Vệ Giảo Giảo không dám mắng trước mặt mẹ Vệ, sợ đả kích tính tích cực của mẹ ruột nên chỉ có thể nhắc tới với Nhan Hi.

Câu đầu tiên, Nhan Hi rất là tán thành, “Chính tui cũng không tới.”

Cô không tin một cái bùa bình an có thể quyết định vận mệnh của một người, chỉ hy vọng tâm nguyện của Giang Trì Chu có thể đạt thành.

Đi trên đường, Nhan Hi cảm giác hai chân mình cũng muốn tàn đi, hôm nay mang giày không quá thích hợp, gót chân đau râm ran, lúc ngồi nghỉ ngơi trên tảng đá ven đường, kéo giày ra mới thấy gót giày trầy xước một lớp da, vòng tròn đo đỏ sắp chảy máu.

“Bà không sao chứ?” Vệ Giảo Giảo hơi lo lắng nhìn cô.

Nhan Hi gật đầu, đứng lên lần nữa, “Không sao, giày cọ sát chân, đi qua khúc này thì ổn rồi.”

Miệng nói không sao nhưng lúc đi đường, giày cọ sát đến miệng vết thương đau rát, cho dù lót mấy tầng khăn giấy cũng không có nhiều tác dụng lắm.

Chờ bò lên trên chùa Vân Thủ, cả người cô đều đang đổ mồ hôi, nhưng đỉnh núi gió lớn, hơi nóng trong người nhanh chóng tan đi.

Vào trong chùa, đi đạo môn nào, bước chân nào trước có chú ý, này kia đều là mẹ Vệ từng cố ý dặn dò.

Tuy nói thành tâm bái phật thì linh nghiệm nhưng tuân thủ lễ nghi bái phật cũng đại biểu một phần thành tâm.

Cả quá trình Nhan Hi học theo cách làm của mẹ Vệ, hôm nay thắp hương cầu phúc chỉ có một mục đích, cho nên mọi tâm nguyện của cô đều liên quan đến người đó.

Tốn một thời gian, ba người cuối cùng cũng cầu được bùa bình an khai quang.

Bùa bình an nho nhỏ màu đỏ nằm trong lòng bàn tay, trên mặt Nhan Hi nở nụ cười tươi, cảm thấy sự vất vả của mình sáng nay không phải là vô ích

“Giảo Giảo, lần này nếu anh con thi đậu thì sang năm mẹ còn tới cầu cho con.” Mẹ Vệ vui vẻ ra mặt, như thể đã thấy được tương lai tốt đẹp đang vẫy tay về con gái bà.

Lời này Vệ Giảo Giảo không thích nghe, “Mẹ, nếu anh con thi đậu vậy cũng là vì chính anh nỗ lực mà được đền đáp, cũng không phải là bởi vì một lá bùa bình an.”

“Biết biết, nhìn con kìa, nói anh con một câu cũng không được.” Biết con gái bảo vệ, mẹ Vệ thật sự vui vẻ.

Cầu được bùa bình an, ba người từ từ trở lại chân núi, bất tri bất giác, thời gian đã qua đi mấy giờ.

Đã đói bụng đến mức sôi sùng sục, các cô đành phải tìm một nhà hàng gần đó ăn đại một bữa.

“Chờ buổi chiều trở về thì giao cái bùa này cho anh con, bảo anh con cố gắng mang, lúc ngủ cũng đừng tháo xuống.” Mẹ Vệ lại bắt đầu dạy Nhan Hi, cũng chúc “anh trai” cô thi đại học thuận lợi.

Nhan Hi liên tục gật đầu, “Nhớ kỹ ạ, con cảm ơn dì.”

Mọi thứ đều suôn sẻ, một hai giờ chiều là có thể về đến nhà, nhưng cố tình, trên đường xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, phía trước xảy ra tai nạn giao thông bị chặn ở giữa, xe không qua nổi, đứt quãng tạm dừng chậm trễ một lúc lâu.

Cô nhớ rõ trường thi của Giang Trì Chu ở một trường khác, hôm nay Tống Nhàn sẽ dẫn anh vào khách sạn gần trường thi, hy vọng cô chạy trở về còn có thể nhìn thấy Giang Trì Chu.

*

Trước khi gấp rút vào trường thi, Giang Trì Chu còn muốn chào tạm biệt Nhan Hi, qua đó gõ cửa lại chỉ có Tiêu Nhiễm ở nhà.

“Nhan Hi đâu?”

“Chị có việc đi ra ngoài, còn chưa trở về.”

“Đi chỗ nào?”

“Nói là đi chùa thắp hương với bạn.”

“Chùa?” Con nhóc này, chạy tới chùa thắp hương làm cái gì.

“Đi hồi nào?” Anh lại hỏi.

“Ây…… Sáu bảy giờ.” Kết hợp với thời gian Nhan Hi ra ngoài và tự cô báo thời gian với phụ huynh, Tiêu Nhiễm đưa ra đáp án lập lờ nước đôi.

Nhưng sáu bảy giờ xác thật quá sớm.

“Cảm ơn.” Lễ phép cảm ơn câu trả lời của Tiêu Nhiễm, Giang Trì Chu xoay người rời đi.

Người muốn tìm còn chưa về nhà, Tống Nhàn đã bắt đầu thúc giục, “Chu Chu, hôm nay chúng ta qua đó sớm để làm quen hoàn cảnh một chút.”

“Đã biết ạ.” Thi đại học không chậm trễ được, Giang Trì Chu và Tống Nhàn đến khách sạn gần trường thi trước.

Những khách sạn gần trường không quá sang trọng nhưng được cái sạch sẽ, Tống Nhàn đã đặt phòng đắt nhất với góc nhìn và ánh sáng tốt nhất.

Giang Trì Chu đứng ở bên cửa sổ, xoay tròn điện thoại trong lòng bàn tay, cho đến khi màn hình tối đen, cú điện thoại cũng không bắt máy.

Không biết khi nào Nhan Hi trở về……

Thôi, cho dù bây giờ cô về nhà, bọn họ cũng không gặp được.

“Chu Chu, tối nay con muốn ăn cái gì?” Tống Nhàn cố ý thương lượng với khách sạn, bà ra tiền, khách sạn sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.

Đối với phương diện đồ ăn, Giang Trì Chu cũng không đặc biệt yêu thích, cuối cùng vẫn do Tống Nhàn chọn vài món ăn khẩu vị vừa phải, bọn họ sẽ mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới và đưa lại đây theo thời gian đã hẹn trước.

Mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng, chỉ đợi ngày mai thi đại học.

Có vài người sẽ vào trạng thái điên cuồng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, giành giật từng giây ôn tập, mà Giang Trì Chu buông sách vở, tĩnh tọa ở phía trước cửa sổ.

“Bíp… bíp …”

Điện thoại trên bàn rung lên, từ từ lệch vị trí.

Cánh tay dài của anh vươn ra vớt di động lên, lúc nhìn thấy tên người gọi thì trong mắt lóe lên ánh sáng.

Nửa phút sau, cửa phòng “ầm” đóng lại, chàng trai vốn đang tĩnh tọa nghỉ ngơi lấy lại sức vội vàng rời đi.

Giang Trì Chu chạy ra khỏi khách sạn, vừa vặn người quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt.

“Giang Trì Chu!” Nhan Hi giơ cánh tay lên cao lắc lư, thừa dịp vừa đổi thành đèn xanh thì chạy như bay qua về phía anh.

Thân thể theo quán tính ngã về phía trước, đâm sầm vào lồng ngực của Giang Trì Chu, đôi tay anh ổn định người, “Hấp tấp bộp chộp, té ngã làm sao bây giờ?”

“Oa, Giang Trì Chu anh có lương tâm hay không? Em cố ý chạy tới tìm anh, anh còn nói em.” Đứng vững bước chân, Nhan Hi nắm lấy cánh tay của anh.

Giang Trì Chu: “……”

Anh rõ ràng là đang lo lắng.

Bên ngoài không khí đã sớm khô nóng, Giang Trì Chu mang người về phòng.

Đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Nhan Hi càng xem càng cảm thấy không tồi, Giang Trì Chu hỏi cô, “Trễ như vậy lại đây tìm anh? Có chuyện gì?”

“Đưa anh một món quà.” Nhan Hi ra vẻ thần bí, ngón tay siết chặt thứ trong túi vào lòng bàn tay.

“Quà gì?” Giang Trì Chu nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

“Đưa tay cho em.” Nhan Hi ra lệnh, Giang Trì Chu làm theo, vươn một bàn tay về phía cô, ngón tay thon dài, khớp xương thật xinh đẹp.

“Chu Chu, tay anh còn đẹp hơn tay em.” Nhan Hi cảm thán.

“Vậy à, trao đổi cũng được.” Bàn tay anh khá lớn, ngón tay trông dài hơn cô mà thôi. Anh càng yêu thích ngón tay của Nhan Hi, trắng nõn mảnh khảnh.

Nhan Hi “haha” một tiếng cười thành tiếng, kéo tay anh, giao bùa bình an cho anh, “Cái này tặng anh, chúc anh thi tốt.”

Giang Trì Chu cụp mắt, thấy rõ thứ đồ màu đỏ trong tay thì trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, “Đây là?”

“Làbùa bình an, người khác nói thứ này cũng linh nghiệm, em cho anh mượn may mắn của em, buff thêm vào cho anh!” Động tác khoa trương khoa tay múa chân, lời nói của cô, toàn bộ xuyên vào lòng Giang Trì Chu.

Hoá ra cô dậy sớm đi chùa là vì cầu phúc cho anh?

“Còn có, em nghĩ kỹ rồi, sau này tụi mình đều đến thành phố Hằng đi!” Vào thời điểm cuối cùng, Nhan Hi rốt cuộc cũng đưa ra đáp án, “Cái thành phố gần biển kia nhất định anh cũng sẽ thích.”

Cô nói là: tụi mình.

Anh thích hai từ tuyệt vời này, như thể có một mối quan hệ nào đó không thể tách rời giữa hai người.

Giang Trì Chu đột nhiên tràn ngập chờ mong với tương lai, “Muốn cho anh mượn may mắn?”

“Ừm ừm! Tạm thời cho anh mượn.”

“Vậy lại cho anh một cái cổ vũ, được không?”

“Cổ vũ?” Nhan Hi nghi hoặc ngửa đầu, cổ tay đột nhiên bị người ta giữ chặt đè ở bên cạnh bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện