Chương 48: Chương 48
Sáng sớm đầu hè là khoảng thời gian mát mẻ hiếm có trong ngày, Tiết Diệu Dẫn vẫn cứ ngồi trên hai tấm thảm lông, tựa cằm lên bàn ăn, uể oải không phấn chấn nổi.
Thẩm Đạc buông chén cháo xuống, thấy cô có vẻ như lại buồn ngủ, bèn gõ lên thành chén, “Ăn chút rồi về ngủ sau.
”
Tiết Diệu Dẫn phấn chấn hơn, ngồi dậy cầm muỗng lên, nheo mắt nhìn người ngồi bên cạnh đang quần áo chỉn tề, sắc mặt lạnh nhạt, không hề nhìn ra được chút dáng vẻ nào là dữ dằn trên bờ mông mình tối hôm qua.
Tiết Diệu Dẫn âm thầm bĩu môi, chu miệng húp cháo.
Thẩm Đạc gắp một mẩu bánh mì ống ra, bẻ một miếng nhỏ rồi đút từng chút một cho Tiết Diệu Dẫn, trông có vẻ như đã nghiện cách đút cô ăn thế này rồi ấy.
Tiết Diệu Dẫn ăn được một nửa thì lắc đầu, giương mắt hỏi: “Hôm nay anh vẫn bận sao?”
Thẩm Đạc gật đầu, chờ cô húp cháo xong thì ôm cô đi lên lầu, vừa nói: “Bận thêm mấy ngày nữa, sau khi về sẽ đón sinh nhật cùng em.
”
Tiết Diệu Dẫn thấy khoảng thời gian này công việc rất nhiều, nên cũng không mấy hy vọng anh sẽ chú ý đến sinh nhật của mình, nay nghe anh nói rõ ràng như thế, lòng như nở hoa, bước chân cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn nhiều, lại không cẩn thận làm eo mông đau nhức đến nhe răng.
Sắp đến sinh nhật của cô, Thẩm Đốc quân đi thăm Tân Châu mấy tháng liền cũng vội quay về, làm cho Thẩm Đạc trở tay không kịp.
“Nhìn đi, đây đều là quà cha đem từ Tân Châu về, đặt ở trong phòng con, từ từ mà xem!” Thẩm Đốc quân chỉ vào mấy lính cảnh vệ đang lục tục đem mấy cái vali vào, hào sảng huơ tay.
Trong lòng Tiết Diệu Dẫn chợt thấy ấm áp và dễ chịu, nhưng cũng dở khóc dở cười, “Cha đang tặng quà cho nửa đời sinh nhật sau của con luôn ấy ạ?”
Thẩm Đốc quân sợ cô nghĩ rằng sau này không còn được hưởng đãi ngộ này nữa thì sẽ mất mát, hắng giọng nói: “Yên tâm đi, sang năm, rồi sang năm nữa nữa vẫn có.
”
Tiết Diệu Dẫn buồn cười không thôi, còn Thẩm Đạc đứng bên thì buồn bực, nhìn bảy tám cái vali da dọn vào phòng, bỗng thấy viên đá quý mình vừa cho người đi tìm mua về kia cứ kém chị kém em, vội đi tìm món khác bù vào.
Tiết Diệu Dẫn thì không biết anh chuẩn bị quà gì, nhưng trong lòng luôn chờ mong, dù Thẩm Đạc có tặng cho cô cái nhẫn đính đuôi chó thì cô vẫn vui mừng ấy chứ.
Vậy nên tình yêu ấy mà, đại loại là thế đó.
Đối với người mình xem trọng, Thẩm Đốc quân chưa từng keo kiệt sự phô trương, vốn còn muốn thay Tiết Diệu Dẫn tổ chức sao cho thật náo nhiệt, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý của Tiết Diệu Dẫn, hai nhà tụ họp lại ăn với nhau bữa cơm là được.
Vì trước kia Thẩm Đạc đã tặng cho cô một xưởng kẹo nên lần này Tiết Chính Dương rất tò mò không biết lại là khoản chi lớn gì nữa.
“Lần trước là xưởng kẹo quýt, lần này Thiếu soái chắc sẽ không tặng cho em một tòa nhà đầy kẹo quýt đâu nhỉ?” Tiết Chính Dương suy đoán cà lơ phất phơ.
Tiết Diệu Dẫn chống cằm, nói: “Chắc không thế đâu.
”
Dù sao tính cách Thẩm Đạc cũng khá cứng nhắc, không quen làm mấy chuyện lãng mạn vầy lắm.
Đồng dạng, những người còn lại cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng tốt đẹp, thế là chân thành chúc mừng Tiết Diệu Dẫn.
Bữa cơm diễn ra trong phủ Đốc quân, Thẩm Đốc quân cố ý cho người mang chiếc bàn tròn lớn vẫn nằm mãi trong kho không có cơ hội dùng đến ra, Tiết Chính Dương và năm bà vợ lẽ, ngồi vừa đủ.
Thẩm Đốc quân nhìn một bàn đầy người ngồi quanh, híp mắt thẳng lưng, cực kỳ thích một gia đình lớn thế này.
Thẩm Đốc quân là người trọng tình trọng nghĩa, sau khi vợ qua đời cũng không đi thêm bước nữa, vậy nên rất chướng mắt với những gia đình quyền quý nạp năm thê bảy thiếp, nhưng về phần Tiết Chính Dương, người có thể khiến cho năm bà vợ sống hài hòa với nhau như vậy, vẫn bội phục từ đáy lòng.
Thẩm Đốc quân biết mối quan hệ giữa Tiết Diệu Dẫn và năm chị dâu khác với người khác, nên đối đãi rất có lễ nghĩa, rất bình đẳng.
Nhóm vợ lẽ cũng biết đúng mực, không dám chọc ghẹo như khi ở cùng Tiết Diệu Dẫn hay Tiết Chính Dương, vậy nên bầu không khí chung quanh vô cùng hài hòa.
Sau khi Thẩm Đốc quân trở về có nghe nói đến những chuyện xảy ra gần đây, nên rất bất mãn với chuyện Thẩm Đạc đã thả Lận Ái Như về lại Bình Châu.
“Cô ta hại vợ con, sao con lại thả nó về thế? Phải trói lại, rồi bắn chết!”
Thẩm Đạc chỉ xem những lời của ông là uống say nói loạn, khẽ nheo mắt lại không đáp.
Muốn làm phải có lý, huống hồ chi Lận Ái Như cũng đâu phải kẻ không quyền không thế, tùy tiện kéo về bắn chế là chuyện nên làm ư? Cụ dạo này ăn nói hồ đồ thật đấy.
“Tuổi tác thì như nhau, sao lại có đứa con gái nhà ai mà tâm tư ác độc thế kia.
” Thẩm Đốc quân chẹp miệng ra chiều khó hiểu, quay đầu lại phê bình Thẩm Đạc, “Diệu Diệu xảy ra chuyện, không phải nó hết giận là con xong việc đâu, đã thế có ngày còn không về nhà, ngay cả săn sóc cũng không thỏa đáng hả?”
Thẩm Đốc quân phê bình Thẩm Đạc là chuyện cơm bữa, Tiết Diệu Dẫn cũng quen cha con nhà họ đấu mồm với nhau rồi, bình thường sẽ nhân lúc thích hợp giải vây cho Thẩm Đạc: “Ngày nào anh ấy cũng chạy đi chạy về không xuể, vết thương của con đều do anh chăm đấy ạ.
”
Tuy rằng hiện tại có thêm chút vết thương rồi.
Tiết Diệu Dẫn không kìm được cơn tê dại từ thắt lưng, yên lặng đè đè xuống thảm lông dưới mông, thuận tay không hề lưu tình khẽ vẽo đùi Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc hơi nhíu mày, đưa tay xuống bắt lấy đầu ngón tay cô, đặt vào lòng bàn tay vuốt ve như thể đang trấn an.
Khi Tiết Chính Dương cúi người xuống kiếm đũa bị rơi thì thấy hai đôi tay siết chặt nhau với vẻ đầy mập mờ, khóe miệng không khỏi cong lên, lúc ngồi thẳng lại, ánh mắt nhìn Thẩm Đạc cũng trở nên vi diệu hơn.
Ăn cơm xong, Thẩm Đốc quân cho người đem hai bàn bài ra chơi.
Thật tình thì Thẩm Đạc không thích chơi đánh bài với cha mình cho lắm, vì biết phẩm chất khi chơi bài của ông thối chừng nào.
Ra bài thì nhanh lắm, nhưng thường xuyên hối bài vì lộ.
Tiết Chính Dương vừa ném ra quân hai chấm, Thẩm Đốc quân miệng đang hút thuốc vội duỗi tay ra chính giữa, “Ù!”
Tiết Diệu Dẫn dừng tay lấy bài lại, ánh mắt Thẩm Đạc nhìn nghiêng, thoáng qua hai quân bài của Thẩm Đốc quân, nhàn nhạt nói: “Hai chấm với ba chấm, ù gì mà ù.
”
Bấy giờ Thẩm Đốc quân mới nhìn lại, trong tay không phải là ba chấm à, chậc một tiếng khó xử.
Người một nhà đánh bài chỉ để giải trí, Tiết Chính Dương cũng không bận tâm, vội nói: “Không sao, không sao, con tiếp tục đây.
”
Hai người còn lại cũng không có ý kiến gì, còn Thẩm Đạc có ý kiến gì cũng vô dụng.
Thẩm Đốc quân vui cười hớn hở dựng thẳng quân ba chấm của mình lên, gia nhập cuộc hiến lần nữa.
Lại qua hai vòng, trong tay Thẩm Đốc quân thủ sẵn một quân, ngón tay niết mạnh lên rồi đập lên bàn cái bụp, làm cho mấy quân mạt chược khác cũng phải run lên, “Ù!”
Biết rõ cái nết của cha mình nên Thẩm Đạc không đẩy bài chi cho nhanh, mà nghiêng đầu sang nhìn bài ông, chỉ thấy hai quân đã rút sẵn là sáu bảy chấm ra, thì bên cạnh là quân chín chấm mà ông vừa đập xuống.
Tiết Chính Dương nhìn rồi cũng hiểu, nén cười sờ mũi, không đành lòng trần thuật sự thật tàn nhẫn này với Thẩm Đốc quân.
Thẩm Đạc vô cảm nói: “Trá hồ(*), một đền ba.
”
(*) Hành vì mình kêu ù, hoặc ăn bài của người khác trong khi bản thân không có bộ đó.
Thẩm Đốc quân nhìn chăm chăm vào, nhất thời bức bối, “Chậc, sao lại sai nữa rồi.
”
Thẩm Đạc rủ mi suy nghĩ, mới nói: “Không biết sờ bài thì nhìn đi.
” Chín chấm mà sờ thành tám, chắc không có người thứ hai.
Thẩm Đốc quân không để ý đến lời châm biếm của Thẩm Đạc, nhìn chằm chằm quân chín chấm với vẻ tiếc nuối, cứ như hận không thể khoét sao cho nó về lại thành tám vậy.
Mấy ván bài về sau Thẩm Đốc quân không được thắng được dù một lần, vì thường hay nhìn nhầm bài, tính thì vội, không ù mà vẫn nói ù, sau mấy lần như thế, Thẩm Đạc dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được bài trong tay ông như thế nào, không khách sáo thắng ông mấy ván liền.
Cuối cùng Thẩm Đốc quân mới nhận ra, chỉ mặt Thẩm Đạc mắng: “Thằng ranh thúi mày cứ tập trung thắng cha mày thôi hả!”
Thẩm Đạc mặt không đổi sắc, “Thắng làm vua thua trả tiền hộ.
”
“… Hừ!”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(Những cụm từ hoặc từ để mô tả cách gọi/cách đánh của mạt chược editor nửa chữ bẻ đôi không biết, editor đã cố gắng tìm hiểu nhưng thông tin có khá ít, bạn nào biết cách gọi/cách mô tả đúng thì sửa giúp editor, editor cảm ơn nhiều)
Bình luận truyện