Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 22



Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Nam Cung Thiên Mạc kỳ thật cũng không thể nào sinh khí, ngược lại là do lời nói của Liễu Như Phong làm hắn nhớ tới đêm đó, Liễu Như Phong khi ở dưới thân hắn thần thái mê mang mà vô lực mê người.

Hai tay đảo quang đầu gối của y, ác ý mạnh mẽ xoa nắn hai hạt chu quả, hướng về chỗ dục vọng cứng rắn trong trí nhớ, hung hăng đánh mạnh.

“Ách...... A......” Thân mình Liễu Như Phong giật nảy, nguyên bản tiểu thông đạo, bị hung khí thật lớn kia làm đến phát đau, cũng may có khuếch trương trước, động tác Nam Cung Thiên Mạc mạnh mẽ sắc bén, tuy rằng vẫn không thể tránh khỏi đau đớn nóng cháy, nhưng cũng không bị rách đến xuất huyết...... Cho dù là đau đớn như vậy, vẫn che dấu không được điểm mẫn cảm ở chỗ sâu trong thân thể bị chàng thích (vừa đánh vừa đâm) ......

Nam Cung Thiên Mạc một mặt nhìn chăm chú vẻ mặt trên mặt Liễu Như Phong, một mặt không lưu tình chút nào mạnh mẽ va chạm chỗ kia, lại ngay ngắn rút ra, lại tiến nhập......

Liễu Như Phong thả lỏng hết sức thân mình, nhưng thần trí lại ở điểm mẫn cảm trong cơ thể bị va chạm kích thích......

Thân thể dần dần thích ứng cự vật nóng rực trong cơ thể, đau đớn dần dần biến mất, Liễu Như Phong rốt cuộc khắc chế khống được khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể, lý trí không thể lý giải dục vọng nháy mắt bao phủ, Liễu Như Phong trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng hổ thẹn......

Nam Cung Thiên Mạc thỏa mãn thở ra một hơi, hưởng thụ cúc huyệt nóng ấm mềm mại kia chặt chẽ bao bọc, nhìn khối thân hình trước mắt này hoàn toàn đối chính mình mở khai sự sung sướng, thỏa mãn không chỉ là trên thân thể, trong lòng cũng cảm nhận được thỏa mãn.

Mắt thấy trên đình dục vọng của Liễu Như Phong, dần dần chảy ra thủy lộ trong suốt, Nam Cung Thiên Mạc cười tà đẩy tốc độ nhanh hơn, y không khống chế được rên rỉ, mỗi một lần đâm vào, đều thâm thâm tiến nhập chỗ sâu nhất bên trong thân thể y, mỗi một lần đâm vào, đều nặng nề mà va chạm chỗ kia......

“Không...... A a a......” Liễu Như Phong đột nhiên cất cao thanh âm, tại một cái đánh vào thật mạnh của Nam Cung Thiên Mạc cong lên thắt lưng, một đạo bạch trọc vẽ xuất, rơi trên bụng hai người......

Nam Cung Thiên Mạc cắn chặt răng, sinh sinh ngừng động tác trừu tống. Động tác Liễu Như Phong càng như khích lệ kịch liệt nghênh hợp,kích thích mãnh liệt, khiến bí huyệt kia nguyên bản căng chặt nóng rực kịch liệt co rút lại, tràng vách run rẩy gắt gao đè ép dục vọng —— không được, nhịn không được......

Nam Cung Thiên Mạc cố không làm gì hơn, hai tay nắm chặt phần eo căng mà mềm dẻo dưới thân, rất nhanh mạnh mẽ trừu tống......

Đột nhiên, Nam Cung Thiên Mạc mạnh cúi xuống, nặng nề mà một ngụm cắn trên chiếc cổ thon dài xinh đẹp kia, phân thân cứng rắn nóng rực dưới bụng tại trong sự bao bọc non mịn mềm mại cự liệt nảy lên, dục dịch nóng bỏng bắn vào chỗ sâu bên trong thân thể......

Nam Cung Thiên Mạc từ từ nhắm hai mắt, nằm ở trên người Liễu Như Phong, lẳng lặng nghỉ ngơi một hồi, bình ổn sự hưng phấn nơi hạ thân.

Đột nhiên cảm thấy miệng có tia đạm đạm hương vị huyết tinh, Nam Cung Thiên Mạc buông miệng, nhìn nhìn, hoàn hảo, chỉ là rách da, không đến mức lấy mạng của y.

Ngược lại trên chiếc cổ bóng loáng kia, hai dấu răng màu đỏ xếp thành hàng, làm cho Nam Cung Thiên Mạc cảm thấy được phi thường thuận mắt, cúi đầu duỗi lưỡi liếm liếm. Theo đường cong trên cằm y, hôn trụ môi răng khẽ nhếch......

※※※

Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi rời khỏi thân thể Liễu Như Phong, xoay đổ người vào trong đệm giường.

Liễu Như Phong yên lặng bình tức dòng chảy kích thích trong cơ thể vẫn rối loạn như cũ, giật giật thân thể, chịu đựng đau nhức nơi hậu huyệt, động động thân đến, lấy ra bố khăn đã thấm ướt một bên sớm đã được chuẩn bị tốt, thay hai người thanh trừ.

Liễu Như Phong đang định mặc vào quần áo đi ra ngoài phòng, đã thấy Nam Cung Thiên Mạc nằm ở trên giường, hướng y duỗi tay. Chỉ đành phải buông quần áo nằm đến bên cạnh người Nam Cung Thiên Mạc.

Nam Cung Thiên Mạc một tay ôm, nhẹ nhàng mà cắn nhai vành tai y, nói: “Ta nói rồi, ngươi nếu lo lắng, không cần phải đi ngoài phòng thủ, bồi ở bên người ta, không phải tốt hơn sao!”

“Vâng” Liễu Như Phong ứng thanh, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: “Thuộc hạ tuyệt không hoài nghi qua võ công của công tử.”

Nam Cung Thiên Mạc cười, buông miệng, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ y, nói: “Ngô, ta hiểu được, ngủ đi!”

※※※

Liễu Như Phong mở nhãn thần khép hờ, nhìn một mảnh hắc ám ngoài cửa sổ, hiện tại —— có lẽ là giờ mẹo. Tối nay, trong viện tựa hồ im lặng bất thường, ngay cả côn trùng bình thường kêu vang cũng không có nửa tiếng, bởi vậy —— tiếng vang rất nhỏ rơi xuống đất kia, liền có vẻ hết sức rõ ràng!

Liễu Như Phong nhẹ nhàng mà nâng mở tay Nam Cung Thiên Mạc đặt ở trên người, phản thủ lấy ra quần áo mặc vào, lấy trường kiếm, lẳng lặng chờ đợi......

Thời gian lẳng lặng trôi qua, tiếng bước chân rất nhỏ kia đã đến gần cửa phòng.

Liễu Như Phong lạnh lùng nhìn về phía cửa gỗ, âm thanh rơi xuống rất nhỏ, tiếng hít thở hơi rõ ràng ồ ồ, võ công người tới đúng là rất kém! Chẳng lẽ thực nghĩ đến Trác Tiêu Cung không đáng được để mắt sao? Bất quá có thể chuẩn xác tìm tới nơi này, cho dù nghĩ ảnh vệ sẽ không ở trong này, nhưng lại như thế nào có thể không biết sự tồn tại của y?

Người tới đứng ở ngoài cửa phòng, tựa hồ có chút do dự, một lát sau, mới từ ống tay áo, lấy ra một ống trúc đến.

Một cỗ hương vị hình như giống như không có truyền đến.

Dĩ nhiên là khói mê! Liễu Như Phong thầm mắng chính mình một tiếng tự đại, bàn tay chống giữ mép giường, mượn lực mà động, thân hình chợt lóe, chớp xạ tới trước cửa, một cước đem ống trúc kia đá bay, phản thủ không tiếng động mở ra cửa phòng, toàn thân lỡ bước, trường kiếm tay phải duỗi ra, liền muốn đâm hướng ngực của bóng người ngoài cửa kia.

Ý tưởng mặc dù tốt, nhưng cước bộ mại khai, lại dẫn động đau nhức nơi hậu huyệt, một bước này, liền lỡ mất nửa phần, trường kiếm thẳng để ở ngực người nọ —— thế tiến đã mất.

Cũng may võ công người tới thật sự quá kém, cư nhiên trốn tránh không kịp, bị trường kiếm chế trụ, nếu đổi lại là một người võ công hơi sâu......

Tối nay trong ngoài viện, ảnh vệ cùng hộ vệ đều do ăn xong ‘ Huyết Hoàn Đan ’ mà không thể không tĩnh tọa điều tức.

Chính mình chết thật không quan trọng, công tử cũng sẽ không có việc gì, nhưng bí mật công tử thần trí thanh tỉnh, có lẽ sẽ không bảo trụ được!

Hiện giờ công tử còn chưa có thể hoàn toàn nắm giữ Trác Tiêu Cung, như thế nào ứng phó thủ đoạn của năm vị công tử kia?

Liễu Như Phong hơi hơi hít sâu một hơi, cổ tay run lên, đang muốn giết người tới, lại nghe một tiếng thét kinh hãi ——

“Là ngươi?”

Tiếng nói thiếu niên thanh thúy tế nhuyễn, người tới một phen kéo hạ miếng vải đen che mặt, lộ ra một gương mặt thanh tú ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi.

Liễu Như Phong tinh tế đánh giá, giống như đã từng quen biết! Nhưng lại nhất thời nhớ không nổi là ai, mặt nhăn mày nhíu, hỏi: “Ngươi là ai?”

Thiếu niên lộ ra vẻ mặt vui vẻ, nhãn hạnh câu hồn sáng ngời mà mềm mại đáng yêu, “Ngươi đã quên? Đầu năm, ở chỗ quản sự, ta đứng ở bên cạnh ngươi, ngươi còn thay ta đến Trác Tiêu Cung này!”

Liễu Như Phong giật mình, nguyên lai là hắn......

Thiếu niên nhẹ giọng cười, nhìn nhìn cổ Liễu Như Phong hơi lộ ra, lại nhìn bên trong cánh cửa, mi nhãn mang một tia ám muội, cười nói: “Nguyên lai là ngươi ở nơi này, ta đã nói như thế nào một thủ vệ cũng không thấy, sau khi Tứ công tử điên rồi, Lễ phu nhân cũng không cần đối con trai của nàng như thế!”

Liễu Như Phong hướng khoảng giữa đi tới, chắn ở tầm mắt loạn ngắm của thiếu niên, thu kiếm, thản nhiên nói: “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Thiếu niên cười đến càng phát ra ám muội hơn, nhãn châu xoay động, thanh thúy nói: “Lại nói tiếp, ngươi coi như là ân nhân của ta. Hiện nay ta ở chỗ Lục công tử, coi như cũng khá, thế nào, muốn đi theo ta hay không? Mang luôn tiểu tình nhân của ngươi! Giúp các ngươi hai người chuyển tới Vân Thanh Cung Lục công tử, việc ấy, ta có thể làm. Đúng rồi, Cơ Thanh, tên của ta, ngươi có thể gọi ta Tiểu Thanh.”

“Liễu Như Phong.” Hẳn là xuất thân Thị Điện (thị = thân cận, gần gũi) , Liễu Như Phong âm thầm đoán, nghi hoặc nói: “Lục công tử Vân Thanh Cung Trữ Thanh? Ngươi không phải đi chỗ Nhị công tử sao? Sao lại là chỗ Lục công tử?”

Cơ Thanh lộ ra vẻ mặt đắc ý, nói: “Liễu Như Phong? Tên này không tồi, hẳn là ngươi xuất thân từ Võ Điện! Về phần ta như thế nào tới Vân Thanh Cung, ha hả......”

Cơ Thanh giảo hoạt nháy mắt mấy cái, nói: “Này ta cũng không thể nói, chờ ngươi chính thức thành người Vân Thanh Cung, tự nhiên sẽ biết được! Thế nào? Theo ta đi đi, chúng ta trước giết kẻ điên kia, đến lúc đó, chỗ Lục công tử, ngươi ta đều xem như có công lao. Ngươi đối ta có ân tình, ta cũng không nhẫn tâm trơ mắt nhìn ngươi cùng kẻ điên kia vĩnh viễn không có ngày mai......” (Em này khờ quá!)

Ân tình? Buồn cười! Có lẽ thiếu niên thật sự là cảm kích hành động của mình khi đó, bất quá, chỉ sợ là thiếu niên cũng không được như ý, mới có thể biết rõ chính mình võ công kém cực, còn mạo hiểm ám sát công tử, mong được Lục công tử nhìn với một con mắt khác!

Về phần mình, báo ân chỉ sợ chỉ chiếm một phần mười trong đó! Thiếu niên càng muốn chính là sự giúp đỡ của một người võ công không tồi!

Liễu Như Phong do dự, nên một kiếm giết thiếu niên này, hay là chậm rãi nhử lời......

“Như Phong, là bằng hữu của ngươi sao? Bên ngoài sương nặng, sao không vào phòng?” Nam Cung Thiên Mạc dùng thanh âm uể oải mang nồng đậm buồn ngủ truyền đến. (Chết thằng nhỏ rùi! @.@)

Liễu Như Phong dĩ nhiên hiểu được, công tử là muốn nhử lời.

Cơ Thanh nghe tiếng ngẩn ra, kinh dị nhìn nhìn Liễu Như Phong, rõ ràng là vẫn chưa dự đoán được người trên giường cư nhiên lại không phải nữ tử. Trong lòng tính toán, vài cái ý niệm nảy ra trong đầu. Chính mình xuất thân Thị Điện, tuyệt đối so với người trên giường của người võ công không tồi trước mắt này càng có thể tốt hơn. (trời ạ, chuyện này mà cũng đi so đo! @.@!!)

Cơ Thanh tin tưởng, người Thị Điện luôn luôn chỉ hầu hạ các cung các điện chủ, không có khả năng sẽ xuất hiện trên giường một người xuất thân Võ Điện, cho dù Liễu Như Phong bộ dạng rất là tuấn lãng, cũng giống nhau, dù sao không có thị cơ nào lại mạo hiểm đắc tội chủ nhân đi làm loại sự tình này.

Nếu muốn Liễu Như Phong hết tâm trợ giúp chính mình, hẳn là không khó! Bất quá, hết thảy điều kiện tiên quyết, phải là Liễu Như Phong này có giá trị mới được!

Cơ Thanh cũng không đợi Liễu Như Phong lên tiếng, liền tự hướng phòng trong đi đến, một mặt cười nói: “Liễu đại ca cũng thật là, Tiểu Thanh xuất thân Thị Điện, chẳng lẽ còn có thể chê cười ngươi.”

Liễu Như Phong không nói gì nhẹ nhàng đóng cửa phòng, tùy thân bước nhanh vài bước, chắn ở ánh mắt tò mò của thiếu niên.

Sắc trời giờ mẹo, vẫn tối đen một mảnh như cũ, bất quá không làm khó được nhãn lực người luyện võ. Chỉ là Cơ Thanh chưa có thể thấy rõ hình dáng người trên giường, liền bị Liễu Như Phong chắn ở tầm mắt.

Cơ Thanh cười, y hẳn là không muốn bị người nhìn thấy thân mình của ái nhân. Dù sao tiểu viện này một thủ vệ cũng không có, hoàn toàn không có thể dự đoán được, người trên giường này là mục tiêu của việc hắn đến lần này.

Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, hỏi: “Tiểu Thanh, ngươi có thể nói rõ ràng một chút không? Ngươi cũng biết, Lễ phu nhân cũng không dễ chọc vào, chúng ta cũng không muốn chôn cùng vị nào trong năm vị công tử kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện