Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 82



Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Chỉ cần ngươi là người trong giang hồ, nhắc tới Nam Dương Phủ Hà Nam, như vậy nhất định ngươi sẽ nghĩ đến Nam Dương Thương Khung sơn trang.

Hơn cả một cung, hai cốc nghe đồn trong thần bí; hơn cả năm phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành, Không Động sớm đã trở thành ngôi sao sáng trong chốn võ lâm, đối với một người trong giang hồ mà nói, vẫn là sự tồn tại của Thương Khung sơn trang không quá mức cao xa như vậy, có vẻ dễ dàng tiếp cận hơn......

Mười tám tháng ba.

Những ngày đông giá rét đã qua, sự ấm áp của mùa xuân đang dần đến.

Tuy rằng thời tiết vẫn rét lạnh như trước, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến ý cười trên gương mặt mọi người đang thong thả đi trên đường.

Năm trước là năm của mùa thu hoạch, tuy rằng thuế của quan phủ vẫn cao đến dọa người, nhưng vẫn tốt hơn những năm vừa rồi rất nhiều.

Huống chi sự giá lạnh cả mùa đông, dựa theo cách nói của các lão nhân, năm nay sẽ lại là một năm thu hoạch!

※※※

Chuyển qua đường lớn, xuyên qua ngõ tắt nhỏ, là một tòa viện tử thuộc loại trung, nơi này là Nam Dương Phủ, là nơi cư trú của người khá giàu có. Hài đồng chơi đùa trên đường, phụ nhân gọi con, nam nhân đi qua đi lại, làm cho một con ngõ nhỏ không lớn mấy này, hiển lộ ra hết sự phồn hoa cùng náo nhiệt của Nam Dương Phủ......

Ở cuối ngõ tắt nhỏ, trước cửa một tòa viện tử không tính là lớn, một bố y thanh niên đang đi đến.

Y phục bằng vải bố màu lam thô ráp hơi hiển lộ vẻ cũ nát, mặc trên người thanh niên có dáng người hơi gầy, nhưng thân hình lại hoàn mỹ, tuyệt không có vẻ nghèo túng, nhu nhược. Lưng thanh niên duỗi thẳng, động tác lưu loát, thần thái ôn hòa, khiến lòng người sinh hảo cảm.

Thanh niên nhìn chung quanh, xác nhận địa phương mình muốn tìm, đi đến trước cửa viện, nâng tay gõ lên cửa gỗ sơn đỏ mà nước sơn đã bong ra từng mảng.

“Ai a?” Một lão nhân trông cửa thọt chân ra mở cửa viện, nhìn thanh niên từ trên xuống dưới, xác nhận mình không hề quen biết, trên gương mặt không khỏi lộ ra vẻ hơi nghi hoặc.

“Lão trượng hảo, tại hạ Liễu Như Phong. Xin hỏi, chủ nhân trong viện này, là Liễu thị?” Liễu Như Phong hơi hơi cúi thấp người, trên gương mặt dẫn theo một tia mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.

“Liễu thị?” Lão nhân hơi nghi hoặc mà nâng đầu lên, hạ thấp giọng mà lặp lại, suy nghĩ nửa ngày, gương mặt mới lộ ra vẻ đã hiểu, cười nói: “Ngươi là nói Đỗ phu nhân?!”

Trong lòng Liễu Như Phong chợt lạnh, Đỗ phu nhân? Chẳng lẽ mẫu thân cùng muội muội đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên đã dọn đi?

Nét tươi cười trên mặt Liễu Như Phong vẫn không thay đổi, hỏi: “Tại hạ không phải tìm Đỗ phu nhân, lão trượng có biết Liễu thị sống trong viện này mười ba năm trước?”

Lão nhân mỉm cười, giải thích nói: “Chồng cũ của Đỗ phu nhân họ Liễu, sau khi xảy ra nạn châu chấu, rất nhiều người đã chết, Đỗ phu nhân trở thành quả phụ. Ban đầu thực sự là ở viện này, hiện nay đã tái giá cùng trang chủ Thương Khung sơn trang. Ngô...... nhớ rồi, phu nhân vốn muốn bán viện này đi, nhưng tiểu thư kiên quyết không chịu đồng ý, rồi giao cho lão nhân trông coi viện này. Nói rằng nàng còn một người ca ca, không biết chính xác khi nào sẽ trở về!”

Lão nhân nói tới đây, hai mắt mờ không khỏi lại đem Liễu Như Phong đánh giá cao thấp một phen, cười nói: “Thật ra tiểu huynh đệ cùng tiểu thư có vài phần giống nhau, không bằng đi Thương Khung sơn trang hỏi một chút đi.”

Trong lòng Liễu Như Phong thả lỏng, chẳng lẽ là mẫu thân mang theo muội muội tái giá? Nhưng vì sao là Thương Khung sơn trang? Tuy rằng Tuyệt Cốc đã ẩn cư thế ngoại nhiều năm, nhưng chuyện trong chốn giang hồ, lớn lớn nhỏ nhỏ, vẫn có thể biết được một ít. Huống chi, Thương Khung sơn trang này, cũng tính là sừng sững trăm năm trên giang hồ......

Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, mỉm cười hướng lão nhân thăm hỏi rõ ràng đường đi về phía Thương Khung sơn trang, nói tạ ơn, liền xoay người rời đi.

Ra khỏi Nam Dương Phủ, đi được khoảng mười dặm đường, đến trước một cánh rừng, cuối cùng cũng thấy được một tòa trang viện lớn mà lão nhân đã nói.

Trang viện dựa vào núi mà kiến tạo, một mặt là triền núi không tính là quá nhỏ, hai bên là rừng cây rậm rạp, chính diện đối mặt với đường lớn trống trải. Trước cửa viện tinh cương sơn son phú quý, hai gã tráng đinh ăn mặc thanh nhã cường tráng đang đứng, cầm cương đao trong tay, hai cánh tay để trần, trên cánh tay nổi rõ các cơ bắp, có vẻ thập phần hữu lực!

Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, đã tới tìm người thân, tốt hơn không nên xâm nhập vào đêm khuya, nếu Đỗ phu nhân kia quả nhiên là mẫu thân, thì thật hoàn hảo. Nếu không phải mẫu thân, tội gì khi không lại khiến cho phu nhân nhà người ta chịu một trận kinh hách?

Nghĩ như vậy, Liễu Như Phong liền hướng về phía trước cửa trang viện kia mà bước tới.

Hai gã tráng đinh thủ vệ, hiển nhiên đã sớm thấy bố y thanh niên đứng ở trên đường nhìn sơn trang, chỉ là thấy y không có động tĩnh, tất nhiên không nên đến xua đuổi. Lúc này, thấy thanh niên xiêm y cũ kĩ này đi tới, hai gã tráng đinh đều nghiêng mắt nhìn, hung ác cao ngạo mà nhìn thẳng Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong thấy thế, cũng không sinh khí, một thân ăn mặc của bản thân, khó tránh khỏi sẽ khiến cho hai gã tráng đinh xem thường.

“Đứng lại! Nơi này là Thương Khung sơn trang, người không có chuyện thì nên dừng lại!” Thấy Liễu Như Phong đã đi tới cách mười bước trước cửa viện, hai gã tráng đinh hét lớn một tiếng, tay đồng thời giữ chặt chuôi đao, thể hiện nếu Liễu Như Phong dám can đảm tiến lên một bước, lập tức sẽ bổ về phía y!

Liễu Như Phong dừng cước bộ, hai tay ôm quyền, chắp tay cung kính, nói: “Thỉnh cầu hai vị đại ca thông truyền, tại hạ Liễu Như Phong, cầu kiến Đỗ phu nhân!”

“Liễu Như Phong? Chưa từng nghe qua! Trang chủ phu nhân của chúng ta là người mà tiểu tử ngươi nói gặp là có thể gặp sao? Ta phi phi phi! Tiểu tử ngươi tìm trang chủ phu nhân chúng ta làm gì? Muốn tìm cũng nên tìm trang chủ hoặc hai vị thiếu trang chủ mới đúng! Chứ không phải đến tìm phu nhân?!” Một gã tráng đinh trừng mắt báo, giận dữ nói. Đang muốn rút phối đao bên hông ra, lại bị tráng đinh bên cạnh giữ chặt.

“Ta nói Phùng ca ngươi, không có tam lượng tam, nào dám lên Lương Sơn? (Câu này chắc là một điển cố nào đó nhưng ta ko tìm ra, câu này cũng giống câu ‘bất hữu sự bất đăng tam bảo điện’, ý chỉ ko có chuyện quan trọng sẽ ko đến!) Nói không chừng, là người bên kia phái tới! Hai ta bất quá chỉ là tráng đinh nho nhỏ, không tiện ứng đối cùng hắn a! Không bằng trước tiên thông truyền cho tổng quản, tổng quản sẽ an bài người tới đối phó tiểu tử này!” Tráng đinh tuổi trẻ hơn một ít, lôi kéo tráng đinh la hét mới nãy, thấp giọng nói thầm.

“Ta phi! Tiểu Hà, tiểu tử ngươi thật sự rất nhát gan! Nhìn xem tiểu tử này, thân mình gầy yếu như vậy, một trận gió cũng có thể thổi hắn đi, nếu thật là có bản lĩnh, sao có thể nghèo túng như vậy?” Tráng đinh họ Phùng cực kỳ không cho là đúng.

Hai người nói nhỏ giọng, Liễu Như Phong lại cách khá xa, tất nhiên cho rằng thanh niên này nghe không thấy. Càng tranh luận kịch liệt hơn. Tráng đinh họ Hà kiên trì muốn tìm tổng quản, tráng đinh họ Phùng lại cho rằng rất phiền toái, tự hai người họ đuổi đi là xong chuyện......

Liễu Như Phong nghe vào trong tai, không khỏi dở khóc dở cười. Nhìn nhìn dáng người tráng đinh họ Phùng tráng kiện, mình quả thật là không thể so bằng! Không nghĩ tới, đến công khai cũng phiền toái như vậy! Nghĩ lại, quả thật chính mình cũng không đúng, nhất thời nóng vội, liền nói thẳng muốn tìm Đỗ phu nhân. Thương Khung sơn trang này ở trong chốn giang hồ coi như có chút địa vị, mở miệng liền yêu cầu gặp nữ quyến nhà người ta, tất nhiên sẽ bị cho rằng là tới khiêu khích......

Liễu Như Phong vội vàng khom người, làm một cái đại lễ, nói: “Hai vị đại ca, tại hạ nhất thời hồ đồ, đã quên nói rõ, tại hạ vốn có hai vị thân nhân, họ Liễu, vốn ở trong Nam Dương Phủ. Lần này tại hạ đến Nam Dương, là tới tìm các nàng, ai ngờ nghe lão nhân thủ viện bên nhà cũ nói, Liễu phu nhân tái giá cùng Đỗ trang chủ, mới mạo muội đến cầu kiến.”

Hai gã tráng đinh đang tranh cãi kịch liệt, đồng thời ngậm miệng lại, quay đầu, nhìn Liễu Như Phong, nháy mắt......

“Tiểu Hà, không đúng a, tiểu tử này thế nào lại hiểu rõ lai lịch của phu nhân?” Tráng đinh họ Phùng nghiêng đầu qua, đến gần tráng đinh họ Hà.

“Phùng ca, không phải ta nói ngươi! Trong Nam Dương Phủ này, có ai lại không biết lai lịch trang chủ phu nhân chúng ta? Lại nói, năm đó trang chủ vì thay phu nhân tìm nhi tử về, làm kinh động cả giang hồ a!” Tiểu Hà cười nhạo một tiếng, khinh thường nói.

“Ngươi là nói, tiểu tử này lừa dối chúng ta?” Phùng ca vừa nghe thấy, lửa giận ngút trời, cơ bắp rắn chắc nổi lên trên hai cánh tay trần, cầm lấy cương đao bên hông, liền chỉ hướng Liễu Như Phong mà phóng tới.

“Phùng ca, từ từ! Nếu hắn thật sự là thân thích của phu nhân, hai chúng ta lại ngăn đón như vậy, chỉ sợ khi tiểu thư trở về, có thể sẽ lại nếm mùi đau khổ a! Không bằng, chúng ta thông truyền giúp hắn?” Tiểu Hà vội vàng một phen kéo Phùng ca lại, khuôn mặt nhăn nhó, thấp giọng nói.

Phùng ca bị tiểu Hà giữ chặt, vốn hùng hùng hổ hổ đang muốn răn dạy, vừa nghe tiểu Hà nhắc tới tiểu thư, không khỏi lạnh run, liên thanh nói: “Hảo, ngươi đi thông truyền, ta canh ở đây!”

Tiểu Hà gật đầu, quay lại nhìn về phía Liễu Như Phong, bày ra khuôn mặt tươi cười có vài tia cứng ngắc, giương giọng nói: “Tiểu ca chờ chút, ta thay ngươi thông truyền!”

Liễu Như Phong mỉm cười, nói: “Đa tạ huynh đài.”

Thấy tiểu Hà vội vàng chạy vào bên trong trang, Phùng ca gãi gãi sau ót, khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn nói vài câu cùng Liễu Như Phong, ánh mắt rơi xuống y phục bằng vải gai thô rách cũ nát trên người Liễu Như Phong, liền ngậm miệng, dời mắt đi.

Tất nhiên Liễu Như Phong đã đem hết thảy trông ở trong mắt, tốt tính cười cười, không đi lên xét nét, chỉ tự lẳng lặng đứng chờ.

Thấy thần tình Liễu Như Phong hòa khí, khiến trong lòng thô nhân Phùng ca kia sinh ra một chút hảo cảm.

Phùng ca suy nghĩ ngang dọc, đánh giá Liễu Như Phong sau một lúc lâu, quay đầu lại nhìn vào bên trong trang, quay đầu lại, giương giọng nói: “Uy! Ta nói tiểu tử ngươi! Ngươi có thể nghĩ lại rõ ràng, sớm xem xét lại, trước kia có vài người giả mạo là nhi tử của trang chủ phu nhân, chạy tới Thương Khung sơn trang chúng ta, hỗn ăn hỗn uống, nhưng sau này, những người này đều thành thức ăn trong miệng, cơm trong bụng dã thú trên núi Thương Khung!”

Liễu Như Phong ngẩn ra, giả mạo? Cúi đầu, như thế nào vị Đỗ phu nhân này lại cũng có một nhi tử ly tán? Xem ra trang chủ Thương Khung sơn trang, đối Đỗ phu nhân tái giá này thật không tồi!

“Đa tạ Phùng đại ca chỉ điểm! Bất quá, tại hạ thật sự là tới tìm người thân mà thôi, nếu trang chủ phu nhân quý trang, không phải là mẫu thân ly tán nhiều năm, tại hạ sẽ lập tức đi, tuyệt không ở lại quý trang!” Liễu Như Phong ôn hòa cười cười, nói. Trong lòng có ý nghĩ vị Đỗ phu nhân Thương Khung sơn trang này thực sự là mẫu thân, nhưng cần phải xác định thêm vài phần......

Phùng ca gật gật đầu, trong lòng thật sự đối thanh niên một thân y phục cũ kĩ này, càng thêm hảo cảm, âm thầm tự khẳng định, một hồi dù sao cũng phải ở trước mặt tổng quản, giúp hắn nói vài lời hay. Nếu, thanh niên này thật như lời hắn nói, cũng phải cầu tổng quản lưu lại một cái mạng nhỏ của thanh niên này, thả hắn rời đi......

Trước trang ngoài trang, hai người đang yên lặng trầm tư, trong sơn trang, bốn người đang đi ra.

Hai gã hán tử cường tráng đi theo cuối cùng, một lão nhân tinh thần phấn chấn đi phía trước, thanh niên hán tử kêu tiểu Hà đi theo bên cạnh lão nhân.

Bốn người đi đến cửa lớn của trang viện, ngừng lại.

Ánh mắt khôn khéo của lão nhân chợt lóe, đánh giá Liễu Như Phong đứng ngoài trang, da mặt khẽ động, lộ ra một nụ cười coi như là ôn hòa, nói: “Tiểu huynh đệ là đến Thương Khung sơn trang tìm người thân? Lão nhân là tổng quản Thương Khung sơn trang, Vạn Thiên Sơn! Vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ!”

Liễu Như Phong tung góc áo, chắp tay thi lễ, nói: “Nguyên lai là Vạn tổng quản Thương Khung sơn trang! Tại hạ Liễu Như Phong, cùng mẫu thân, muội muội thất lạc mười ba năm, lần này đến Nam Dương, là tìm kiếm các nàng. Vì nghe lão trượng thủ trạch nhà cũ nói, mới tìm đến quý trang! Mong rằng Vạn tổng quản niệm tình, để cho tại hạ cùng Đỗ phu nhân quý trang gặp mặt, mong có thể xác nhận.”

Thương Khung sơn trang sừng sững trăm năm trên giang hồ, Vạn Thiên Sơn thân là tổng quản Thương Khung sơn trang, tất nhiên được trang chủ Đỗ Thương Sơn tin cậy, Đỗ trang chủ một tay Thương Khung đao pháp xuất thần nhập hóa, ở trong chốn giang hồ, coi như là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh —— người đời xưng là Thương Đao......

Vạn tổng quản thấy Liễu Như Phong nghe xong thân phận của bản thân, hoàn toàn không có một tia khẩn trương kính ngưỡng, cảm thấy không khỏi có một chút không vui! Nhưng nghĩ lại, nhìn qua khí tức thanh niên này rời rạc, cũng không có tinh khí ẩn chứa của người luyện võ, không giống như là người trong giang hồ, chưa từng nghe qua đại danh của mình thực sự cũng khó trách! Vì thế bình ổn tâm khí, xong mới tinh tế nghĩ lại, thanh niên này tự xưng Liễu Như Phong, cư nhiên cùng nhi tử ly tán nhiều năm của phu nhân trùng tên trùng họ!

Vạn tổng quản âm thầm hừ lạnh, năm đó trang chủ vì tìm kiếm Liễu Như Phong, truyền khắp giang hồ, người thế thân mạo danh, muốn một bước lên trời, nhiều không đếm hết! Huống chi, trang chủ đã có hai vị công tử, vị tiểu thư kia không nói đến, mặc kệ thanh niên này là Liễu Như Phong thật cũng tốt, giả cũng vậy! Đối với Thương Khung sơn trang mà nói, bất quá chỉ là một sự tồn tại dư thừa!

Vạn tổng quản có ý muốn đem thanh niên này đuổi đi cho xong việc, nhưng lại nhớ tới Đỗ phu nhân ôn nhu từ bi kia, thở dài, ngữ khí mềm lại, nói: “Gần đây trang chủ phu nhân đã không còn vui vẻ khi thấy có người đến nữa! Chỉ sợ Liễu huynh đệ đã tìm sai người, không bằng đi điều tra nghe ngóng lần nữa? Năm đó Hà Nam hạn hán, thiên tai nhân họa, nhiều người đã chết......”

Liễu Như Phong âm thầm nhíu mày, ý tứ của Vạn tổng quản, dường như không muốn để cho mình cùng Đỗ phu nhân kia gặp mặt, muốn mình cứ như vậy mà rời đi?

Lúc này nếu cưỡng cầu lần nữa, hiển nhiên là chỉ tự làm mất mặt! Liễu Như Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã là giờ Thân! Không bằng đợi đến ban đêm, quay lại âm thầm dò la? Chỉ cần cẩn thận một chút, không sợ sẽ dọa đến vị Đỗ phu nhân kia, có lẽ vấn đề cũng coi như không lớn......

“Như vậy......” Liễu Như Phong định chủ ý, liền nghĩ rằng biết thời biết thế, cứ như vậy mà rời đi trước.

“Vạn tổng quản......” Một tiếng nói thốt lên, một thiếu nữ mặc y phục nha hoàn chạy ra từ bên trong trang, vội giọng hô to nói: “Phu nhân nghe nói có một thanh niên kêu Liễu Như Phong đến sơn trang tìm người thân......”

Thiếu nữ kia chạy tới trước cửa trang viện, liếc mắt một cái nhìn thấy Liễu Như Phong, hạ xuống kinh ngạc trên mặt mà đánh giá một cái, cười nói: “Phu nhân cho mời Liễu công tử vào nói chuyện!”

Mí mắt Vạn tổng quản nhếch lên, liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, không nói nữa, chỉ lẳng lặng mà lui về một bên.

Liễu Như Phong thấy thế, chỉ đành nuốt xuống lời nói bên miệng, cười cười, chắp tay thi lễ, nói: “Như vậy, làm phiền cô nương!”

Thiếu nữ thản nhiên cười, tự nhiên hào phóng, nói: “Không dám nhận, Cúc nhi bất quá chỉ là một thiếp thân thị nữ nho nhỏ của phu nhân. Thỉnh Liễu công tử theo ta!”

Thiếu nữ này đã là thị nữ của trang chủ phu nhân Thương Khung sơn trang, tất nhiên là ở chỗ sâu bên trong sơn trang, phi nước đại đến tận đây mà lại nhanh như vậy, thiếu nữ lại hoàn toàn không có một tia mỏi mệt, thở dốc, có thể thấy thiếu nữ cũng có một thân võ công! Liễu Như Phong quay đầu, hướng Vạn tổng quản thi lễ, mới theo Cúc nhi đi vào bên trong trang.

Tất nhiên Vạn Thiên Sơn không ngăn trở, mặc dù không đến nỗi sinh khí, nhưng tất nhiên trong lòng cũng sẽ không thấy vui vẻ, nhưng thấy Liễu Như Phong thi lễ như thế, trong lòng thật sự cũng tán thưởng. Gật gật đầu, thấy hai người đi xa, mới mang theo hai gã thị vệ, quay người vội vàng đi hướng thư viện của trang chủ......

Liễu Như Phong một mặt đánh giá cách bố trí của Thương Khung sơn trang, một mặt lưu ý đường đi bốn phía. Không khỏi khẽ gật đầu, cách bố trí của Thương Khung sơn trang này, tuy rằng núi giả ao viện, hết sức tinh xảo mỹ quan, nhưng dường như lại ẩn chứa quẻ ngũ hành, hiển nhiên không phải tùy ý an bài. Giữa viện, thân thủ của hạ phó, thị vệ lưu loát, hiển nhiên đều có võ công —— khó trách Thương Khung sơn trang có thể ở trong chốn giang hồ phong vũ phiêu đãng này, sừng sững trăm năm không đổ!

Thiếu nữ Cúc nhi trước người đi thật chậm, hiển nhiên là vì chiếu cố cước bộ trầm trọng của Liễu Như Phong!

Ước chừng vào thời điểm đi được một nén hương, Cúc nhi chuyển hướng tiến vào một tòa viện lớn, xuyên qua hàng cây dương liễu trong viện, đi qua cây cầu bắc ngang hồ sen, đứng ở phía trước bức rèm che của chủ ốc trong viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện