Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 8 - Chương 126: Quyển 8: Thương hội Hà Đồ - Chương 126: Canh gà



❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎”Đừng đi…”◎

Một ngày trước kỳ nghỉ Tết Trung thu, văn phòng thành phố vô cùng bận rộn.

Sau khi Biệt thự Mười Ba bị thanh tra, rất nhiều vụ án đều bị khui ra, một nửa văn phòng thành phố, bao gồm đội điều tra tội phạm, đội điều tra kinh tế và đội chống m@ túy, đều bận rộn vì chuyện này.

Còn một sự kiện lớn nữa là tổ giám sát cuối cùng cũng đến đây.

Sáng sớm, cục trưởng Đinh cục cùng mấy vị phó cục trưởng ở cửa nghênh đón.

Một chiếc xe hợp đồng chậm rãi chạy vào, dừng ở bãi đỗ xe của cục thành phố, sau đó từ trên xe đi xuống mười mấy người, đều là vẻ mặt nghiêm túc, mặc trang phục chính thống, đây chính là tổ giám sát từ tỉnh xuống.

Trưởng đoàn giám sát lần này là Bí thư Thôi của tỉnh, Phó Giám đốc Sở Công an tỉnh Lưu làm trưởng đoàn, toàn bộ tổ giám sát đều là những tinh anh được điều động từ bộ phận pháp chế công tố. Những người này đã trải qua quá trình xem xét nghiêm ngặt để đảm bảo trước kia cùng quan trường thương nghiệp nơi này không có bất kỳ qua lại hay liên lạc nào.

Mọi người hàn huyên một lúc, cục trưởng Đinh dẫn mấy vị lãnh đạo lên lầu.

Văn phòng thành phố đã sắp xếp và chọn ba phòng họp lớn nhất trong tòa nhà chính làm văn phòng tạm thời.

Cuộc họp buổi sáng đặc biệt quan trọng, ngay cả thị trưởng, phó thị trưởng, lãnh đạo viện kiểm sát, lãnh đạo tòa án, cục trưởng Đinh đều tham dự cuộc họp.

Mấy vị chi cục trưởng cũng có mặt.

Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ với tư cách là cảnh sát hình sự tuyến đầu tham gia vụ án, cũng được thông báo tham gia.

Bí thư Thôi có bài phát biểu: “Nhiệm vụ quan trọng của tổ giám sát lần này của chúng tôi, trước hết là phải điều tra kỹ lưỡng các vụ án lớn liên quan đến Quỹ Bến Ái, Biệt thự Mười Ba.”

“Thứ hai là tiếp nhận phản ánh, kiến ​​nghị của quần chúng, tập trung giải quyết các vấn đề xã hội, làm trong sạch triệt để bầu không khí đô thị, lần này, chúng ta phải tiến hành rà soát nơi này, không để lọt tội phạm.”

“Thứ ba, phải tiến hành rà soát, chỉnh lý hồ sơ từ các vụ án cũ, sửa chữa các vụ án oan sai, đặc biệt phải coi trọng vụ án mất tích, không được coi vụ án mất tích là án mạng, phải trả kết quả các vụ án cũ, giải trình cho cơ quan tố tụng, giải thích cho nhân dân.”

“Thứ tư, phải làm sạch đội ngũ lãnh đạo và công an viên, tiến hành đánh giá công chức. Chấm dứt tình trạng quản lý lười biếng, không dựa vào quan hệ, chỉ nói về thành tích. Loại bỏ các nhân viên không đủ tiêu chuẩn, không đủ năng lực, có vấn đề ra khỏi đội ngũ tư pháp.”

Ông dường như đang ám chỉ, ánh mắt nhìn về phía mấy vị phân cục trưởng ở một bên. Có người chột dạ cúi đầu xuống.

Tổ giám sát có quyền bổ nhiệm miễn nhiệm, phát hiện bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào cũng có thể lập tức cho đối phương nghỉ việc, không ai được can thiệp.

Nói đến đây, Bí thư Thôi tiếp tục: “Công tác giám sát lần này của chúng tôi, chỉ có kế hoạch làm việc, không có thời hạn làm việc. Nguyên tắc là giải quyết các vấn đề thực tế, vấn đề được giải quyết, chúng tôi sẽ đi sớm, vấn đề không được giải quyết, thì chúng tôi sẽ thường trú ở đây, đợi cho đến khi vấn đề được giải quyết xong mới rời đi. Tóm lại, lần này là là một cuộc chiến trường kỳ và gian khổ, sẽ không có kẻ thắng người thua, tuyệt đối không nhượng bộ.”

Những lời này là đủ để thấy quyết tâm của cấp cao.

Cục trưởng Đinh tỏ thái độ: “Bí thư Thôi yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra các vụ án lớn dưới sự chỉ đạo của đội giám sát, điều tra đến cùng, sau khi điều tra xong, chúng tôi sẽ lập tức cải cách, đối với tội phạm tuyệt đối không khoan nhượng.”

Để hoàn thành công việc, thì phải đưa lý luận vào thực tế.

Phó Giám đốc Lưu  lần lượt giới thiệu các thành viên trong tổ giám sát rồi nói: “Để hoàn thành công việc, cần phải điều động một số nhân sự từ cục thành phố. Báo cáo công tác gần đây của Cục thành phố chúng tôi cũng đã xem qua, công tác cội đội hình sự đặc biệt rất nổi bật, sau khi thảo luận với lãnh đạo sở, ban ngành tỉnh, quyết định đội hình sự đặc biệt đổi thành tổ chuyên án đặc biệt phối hợp với tổ giám sát, phụ trách các vụ án liên quan.”

Những chuyện này ông đã sớm cùng Thẩm Quân Từ nói qua, cũng là do sở trưởng Hạ sắp xếp ổn thỏa.

Phó giám đốc Lưu quay đầu nói với Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, sau này chúng ta sẽ hợp tác tốt. Nếu ở đây cậu thiếu người thiếu trang bị, có khó khăn gì đều có thể nói với tôi.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với tổ giám sát.”

Sau cuộc họp, các nhân viên của tổ giám sát bắt đầu sắp xếp thực tế.

Bọn họ phản đối sự xa hoa, lãng phí, họ ở ngay khách sạn bên cạnh cục thành phố, ăn cơm cũng đều ở căng tin.

Bí thư Thôi đặc biệt dặn dò cục trưởng Đinh, không được tổ chức tiệc chiêu đãi, không được gặp bất kỳ nhân viên không liên quan nào.

Sau khi ổn định chỗ ở, tổ giám sát bắt đầu tiếp nhận vụ án Biệt thự Mười Ba, thông qua tất cả lời khai của các nhân chứng, sau đó bắt đầu sắp xếp công việc gần đây.

Từng xấp hồ sơ chờ xét xử chất đầy mặt bàn phòng họp.

Một hộp khiếu nại được đặt trong hội trường của văn phòng thành phố.

Nhân viên của tổ giám sát đã gặp một số người từ đội hình sự đặc biệt.

Phó giám đốc Lưu đầu tiên bắt tay Thẩm Quân Từ: “Pháp y Thẩm vất vả rồi, công việc của cậu hoàn thành rất xuất sắc, người đi ra từ văn phòng tỉnh chúng ta vô cùng ưu tú!”

Dường như ông rất hài lòng với Cố Ngôn Sâm, vỗ vai hắn động viên: “Chàng trai trẻ, làm tốt lắm, cậu còn trẻ, sau này rất có tiền đồ.”

❁❁❁

Bận rộn cả ngày, buổi tối tan tầm, Cố Ngôn Sâm lái xe xuống dưới tòa pháp y.

Thẩm Quân Từ từ trên bậc thang đi xuống, thuần thục mở cửa xe, ngồi ở vị trí ghế phụ, thắt dây an toàn.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì, anh làm cho em.”

Ngày mai là Tết Trung thu, bọn họ mặc dù không thể nghỉ lễ nhưng vẫn phải có không khí lễ hội. Cố Ngôn Sâm muốn nấu một món ăn ngon, nhưng sợ thân thể Thẩm Quân Từ không khỏe, không có hứng thú ăn cá và thịt.

Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn uống canh gà.” Dừng một chút lại thêm một câu, “Canh gà không thôi ấy, đừng bỏ thêm gì cả.”

Sáng nay cậu có một cuộc họp, buổi chiều giúp khám nghiệm tử thi, phải đứng vài giờ, bây giờ người vẫn hơi lạnh. Gần đây thời tiết cũng lạnh, chỉ muốn uống gì đó ấm áp.

Cố Ngôn Sâm nói: “Được rồi, là kiểu em đã làm khi anh bị thương lần trước phải không?”

Thẩm Quân Từ nói: “Ừm, gà mái ăn kê và sâu lớn lên, hầm trong vài giờ cho đến khi chín vàng óng, hớt bỏ lớp dầu phía trên là xong.”

Lúc này nước canh trong và sáng, uống lúc còn nóng, tất cả hương vị của gà đều hòa vào trong canh.

Có lẽ là trước kia bị Lâm Hướng Lam “hãm hại” quá nhiều lần, cậu đối với canh gà có chút sạch sẽ, không thích bỏ những thứ khác vào.

Cố Ngôn Sâm nói: “Khi nào về anh sẽ nấu. Em còn muốn ăn gì khác ngoài canh gà không?”

Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lát: “Vậy nấu ít cháo đi.”

Sau khi bận rộn qua mấy ngày, vết thương của Thẩm Quân Từ về cơ bản đã lành, bọn họ cũng nhận lại mèo và chó về nuôi.

Hai người trở về nhà, Thẩm Quân Từ tắm rửa xong, sấy khô tóc, ngồi trên sô pha cùng Vô Lượng chơi đùa, chú chó giống như một nhà ngoại cảm, ngoan ngoãn nằm bên cạnh, để cậu đưa tay vuốt v e bộ lông của mình.

Tuyết Nha ngược lại rất hoạt bát, thỉnh thoảng lại cọ cọ một chút. Đôi lúc còn đuổi theo đuôi mình chạy vòng quanh.

Một hồi mèo con đã tìm được món đồ chơi mới của mình, chính là con búp bê con lần trước Cố Ngôn Sâm bắn được.

Mèo con hung dữ, vung móng vuốt, không ngừng cắn xé con búp bê vải, hoàn toàn coi búp bê vải như chuột.

Không lâu sau, con búp bê vải lộ bông ra, sắp bị nó chơi hỏng.

Chơi một hồi, Tuyết Nha nhảy lên, con búp bê bay ra ngoài, đáp xuống ngay trước mặt Vô Lượng.

Vô Lượng vươn móng vuốt đè con búp bê vải lại. Vẻ mặt nghiêm nghị như trách móc nó quá phá phách, phá nát con búp bê, muốn tịch thu.

Tuyết Nha kéo vài cái, nhưng không lấy được.

So với Tuyết Nha, Vô Lượng giống như một con quái vật khổng lồ.

Mèo con meo meo một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Vô Lượng, chậm rãi ngồi thẳng người. Sau đó nó lại meo meo một tiếng, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào nó với đôi mắt to đẫm lệ.

Yếu đuối, đáng thương, bất lực.

Một con mèo đáng yêu như vậy làm sao có thể từ chối?

Chú cho lập tức nhượng bộ, Vô Lượng chậm rãi nâng móng vuốt ấn con búp bê vải lên.

Tuyết Nha hài lòng ngoạm đồ chơi nghênh ngang rời đi.

Một màn này bị hai vị chủ nhân nhìn thấy.

Thẩm Quân Từ cáo trạng với Cố Ngôn Sâm: “Anh xem, Tuyết Nha bị Vô Lượng chiều hư rồi.”

Cố Ngôn Sâm bưng cơm tối lên: “Anh thấy Vô Lượng rất vui mà.”

Cháo trong nồi cơm đã sẵn sàng, cùng vài đ ĩa rau và đồ ăn kèm.

Canh gà vẫn đang sôi liu riu trên bếp lửa khiến cả phòng tràn ngập mùi canh gà.

Ăn cơm tối xong, trong khi đợi canh gà nấu xong, Cố Ngôn Sâm hỏi Thẩm Quân Từ có muốn uống trước không.

Thẩm Quân Từ lắc đầu: “Còn chưa đến lúc, em muốn đợi thêm chút nữa, như vậy uống mới ngon.”

Hôm nay tổ giám sát đến, vẫn luôn bận rộn công việc, Thẩm Quân Từ bỏ ngu trưa, ngồi trên sô pha ôm Vô Lượng có chút buồn ngủ.

Cố Ngôn Sâm thấy cậu dụi mắt không ngừng, bèn nói: “Sao em không vào phòng ngủ nằm một lát đi? Chừng nào canh gà nấu xong, anh sẽ gọi em dậy.”

Thẩm Quân Từ thật sự có chút mệt mỏi, đi vào trong phòng ngủ, nằm trên giường, có thể nghe thấy tiếng Cố Ngôn Sâm trao đổi công việc với đội trong phòng khách.

Dường như sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu, Cố Ngôn Sâm cố tình hạ thấp giọng một chút.

Thẩm Quân Từ vốn chỉ muốn nằm một lúc, thật không ngờ khi vừa dán lên gối, dần dần rơi vào trạng thái mông lung, sau đó chìm vào mộng đẹp.

❁❁❁

Cố Ngôn Sâm gọi hai cuộc điện thoại, đun canh gà trong lửa nhỏ, rồi dẫn Vô Lượng xuống lầu dạo một vòng.

Sau khi trở về, hắn lại ở trong thư phòng tổng hợp tất cả các tài liệu liên quan gần đây.

Một khi những kẻ ác đó có quyền lực, tiền bạc, thì bọn chúng sẽ tìm mọi cách để thoát khỏi nghi ngờ của họ.

Bọn chúng sẽ dành nhiều thời gian để nghiên cứu luật pháp, sau đó vắt óc suy nghĩ để che đậy sự thật.

Nhưng dù là thạch sùng đứt đuôi hay ve sầu lột xác thì cũng đều để lại dấu vết.

Cố Ngôn Sâm đã xem xét lại lời khai và chứng cứ của mấy vụ án gần đây, đảm bảo không có vấn đề gì.

Là một cảnh sát, không phải chỉ đối mặt với thi thể, tình tiết vụ án mơ hồ, đối mặt với mưa bom bão đạn, đủ các loại nguy hiểm, mà còn phải đối mặt những giấy tờ và thủ tục không thể phạm bất kỳ sai sót nào.

Công việc của cảnh sát không dừng lại ngay khi một tù nhân bị bắt, mà còn là một bài kiểm tra khả năng điều tra sự thật một cách cẩn thận và kiên nhẫn của một cảnh sát, rồi ném những kẻ xứng đáng vào tù.

Khi tổ giám sát đến, họ đã gây sức ép lên những người đó.

Bây giờ, danh sách VIP khó giành được của trang web theo dõi cũng giao cho tổ giám sát, có người bắt đầu thẩm vấn những người đó, luận tội xử phạt.

Mọi thứ dường như đang diễn ra tốt đẹp.

Lúc này, những người khác của Thương hội Hà Đồ đều nằm im bất động, sợ bị cảnh sát theo dõi.

Nhưng Cố Ngôn Sâm biết, miễn là họ làm chuyện phi pháp, bọn chúng chắc chắn sẽ bị bắt.

Đội trưởng Cố sửa sang lại tài liệu một hồi, lại lên mạng lướt tin tức một lúc.

Người đăng tin chắc chắn đang chú ý đến tình hình liên quan, cảm thấy hôm nay có tổ giám sát có mặt ở đây, đúng thật vô cùng vui mừng.

Có một câu trong đó mô tả nó rất phù hợp.

“Mấy năm trước trong thành phố này khắp nơi đều như địa ngục, đủ các loại yêu ma, quỷ quái. Bây giờ ánh sáng cuối cùng đã rọi vào, khiến cho bọn chúng không còn nơi nào để trốn.”

Có một số bình luận sôi nổi sau cái này.

Câu nhận được nhiều lời khen nhất là: “Tôi chợt nhớ đến ngài cục trưởng cũ trước đây. Nếu ông ấy còn sống, chắc chắn mấy năm nay sẽ không loạn thành như vậy, cũng không xảy ra nhiều chuyện kỳ ​​lạ như thế.”

Người tiếp theo tiếp tục: “Cục thành phố bây giờ cũng ổn mà, tổ giám sát xuống, Biệt thự Mười Ba cũng dám động vào, có thể thấy được họ có quyết tâm rất lớn.”

Nhìn câu này, Cố Ngôn Sâm nhất thời cảm thấy hơi xúc động.

Hắn thường cảm thấy có một lớp ngăn cách giữa công việc của mình và những người dân thường.

Nhưng hóa ra tất cả những gì cảnh sát làm, người dân đều nhìn thấy cả.

Vừa xem đến đây, điện thoại di động của hắn reo lên, Cố Ngôn Sâm vào bếp nhìn nồi canh gà.

Canh gà được hầm hơn ba tiếng, sủi bọt lục bục, thịt gà đã mềm nhũn.

Cố Ngôn Sâm hớt sạch dầu, chỉ để lại nước canh trong vắt, tắt lửa, dùng giẻ phủ lên xoong rồi đặt lên bàn ăn cho nguội.

Sau đó hắn bước vào phòng ngủ, gọi Thẩm Quân Từ dậy..

Cố Ngôn Sâm không bật đèn trong phòng, hắn  có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng thông qua ánh sáng từ phòng khách chiếu vào.

Thẩm Quân Từ nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền.

Cậu thoạt nhìn trông sạch sẽ, thanh tú, làn da trắng như bạch ngọc, ngũ quan đẹp không tì vết, ánh sáng từ phòng khách chiếu vào phần xương mày của cậu, tỏa ra chút ít tia sáng.

Gần đi mới bị thương, càng tạo cho cậu thêm cảm giác mong manh, dễ vỡ.

Thấy cậu đang ngủ say, Cố Ngôn Sâm do dự một lúc, không biết có nên đánh thức cậu hay không.

Trong lúc do dự, lông mi Thẩm Quân Từ khẽ run, lông mày cũng nhíu lại, giống như đang nằm mơ, trong mộng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cố Ngôn Sâm vươn tay sờ sờ trán cậu, bây giờ tình trạng cơ thể cậu đã ổn định, không còn bị sốt nữa.

Cố Ngôn Sâm mở miệng gọi cậu: “Pháp y Thẩm, canh gà xong rồi, em dậy đi.”

Thẩm Quân Từ dường như đã lấy lại được một chút ý thức, mở miệng lẩm bẩm nói: “Con không thích ăn táo đâu.”

Cố Ngôn Sâm biết thỉnh thoảng nói mớ, kiên nhẫn trả lời: “Không cho táo vào đâu, theo lời em nói, là canh gà nguyên chất.”

Hắn nói một câu, đưa tay lắc lắc Thẩm Quân Từ, tay đặt trên vai cậu.

Thẩm Quân Từ vẫn nhắm mắt nói: “Bố, bố đừng đi…”

Cố Ngôn Sâm nhất thời không biết nên nói gì.

Thẩm Quân Từ tỉnh lại, hai mắt mở ra, nhìn về phía Cố Ngôn Sâm, đôi mắt dán chặt lên người Cố Ngôn Sâm.

Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp ấy thoáng chút bối rối xen lẫn chút ngạc nhiên.

Sau đó Thẩm Quân Từ vươn hai tay ra, kéo tay Cố Ngôn Sâm lại, đặt trên lồ ng ngực mình, run giọng nói: “Anh đừng đi…”

❁❁❁

Vừa rồi trong giấc ngủ, Thẩm Quân Từ dường như lại đến nông trường thi thể kia, cậu vẫn đi về phía trước, đi đến một nơi giống như nhà.

Đồ đạc trong phòng không có gì thay đổi nhưng sự cũ kỹ khiến cậu cảm thấy quen thuộc.

Đèn vẫn sáng, là màu vàng cam quen thuộc.

Cậu nhìn thấy Lâm Hướng Lam mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, người cha già luống cuống tay chân, rõ ràng không giỏi nấu ăn, nhưng lại làm rất có dụng tâm.

Cậu vừa tan tầm, mặc một bộ đồng phục pháp y, đặt cặp táp sang một bên, tựa vào cửa nhìn bóng lưng Lâm Hướng Lam.

Một lúc sau, cậu hỏi Lâm Hướng Lam: “Có cần con giúp gì không ạ?”

Lâm Hướng Lam nói: “Không cần đâu, bố làm sắp xong rồi.”

Đó giống như một cuộc sống hàng ngày bình thường sau khi bố cậu nghỉ hưu.

Cậu đứng đó, lặng lẽ nhìn bố mình bận rộn.

Vóc dáng của Lâm Hướng Lam không còn đẹp như hồi trẻ, lưng hơi gù, sợi tóc bạc trắng không biết từ bao giờ đã chiếm thế thượng phong, trắng nhiều hơn đen.

Cậu đột nhiên nhận ra một điều, trong vô thức, bố cậu đã già rồi.

Lâm Hướng Lam vừa nấu ăn vừa nói: “Con trai à, sắp đến Tết Trung thu rồi, bố hầm canh gà cho con, lúc trước con bị thương, bây giờ cần phải bổ sung dinh dưỡng.”

Đúng lúc cậu cũng muốn uống canh gà, hai người, cũng coi như là tâm linh tương thông.

Cậu dựa vào tường: “Bố, lần này bố không thích thả tự do nữa à, không cho linh tinh cái gì vào đấy chứ.”

Lâm Hướng Lam hầm gà, thích nhất chính là cho táo tàu, kỷ tử, bạch chỉ, ma hoàng, tạo ra một nồi canh gà vừa ngọt vừa đắng, hương vị giống hệt như một nồi canh thuốc đông y.

Cậu ngửi mùi, không khí dường như có vị đắng.

Được rồi, nồi canh gà này lại hỏng rồi.

Lâm Hướng Lam không thèm trả lời cậu, trực tiếp dùng tay bê nồi đặt lên bàn, suýt chút nữa bị bỏng, đầu ngón tay rụt,  sờ sờ lỗ tai.

Nhìn thấy cảnh này, cậu đau lòng phàn nàn: “Nồi nóng như vậy, sao bố không lót thêm gì vào rồi bê.”

Lâm Hướng Lam nói: “Tay bố nhiều vết chai, không sợ bỏng.”

Cậu bĩu môi, không chút lưu tình chọc thủng: “Có mà bố sợ phiền thì có…”

“Đâu phải sợ phiền, bố hầm canh gà, lúc tìm nguyên liệu nấu ăn cũng đâu có sợ phiền” Lâm Hướng Lam giải thích, “Canh gà cho táo tàu vào mới là chính tông, đây là phương thuốc đại bổ mà bố đích thân tra cứu, cải tiến, giờ đã trở thành bí kíp độc quyền của bố, con mau nếm thử đi.”

“Bố biết con không thích uống canh gà kiểu này mà, dược liệu sẽ làm ảnh hưởng đến hương vị của canh gà. Nếu mà để con tự làm nhá, con sẽ chẳng bỏ cái gì vào đâu.” Ngoài miệng thì ghét bỏ như vậy, nhưng cậu vẫn cầm bát đũa, hai cha con ngồi đối diện ở bàn ăn.

“Lạc Lạc, con uống nhiều một chút.” Lâm Hướng Lam chuyện phiếm với cậu, “Năm đó bố muốn điều tra nhưng lại không điều tra được, ngược lại còn để cho bọn chúng nắm được đuôi. Lần này có thể thành công tiêu diệt được Biệt thự Mười Ba, là thắng lợi trọng đại.”

“Nhưng hội trưởng của Thương hội Hà Đồ, bọn con vẫn chưa bắt được.” Cậu mở miệng nói.

Lâm Hướng Lam an ủi lại cậu: “Cứ thong thả thôi, ngày đó rồi sẽ đến.”

Ngồi vào bàn, anh ngửi thấy mùi canh gà có mùi lạ, cảm thấy hơi khổ sở, lại bĩu môi lẩm bẩm nói một câu: “Con không thích ăn táo…”

Lâm Hướng Lam nói: “Con không hiểu! Táo bổ máu, con phải ăn nhiều một chút.”

Cậu đối mặt với nồi hầm gà, vươn tay muốn mở nắp ra, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: “Bố, Cố Ngôn Sâm đâu? Bố không gọi anh ấy đến ạ?”

“Con còn nghĩ đến người khác nữa hả.” Lâm Hướng Lam vừa tháo tạp dề, vừa nở nụ cười, “Hai đứa ăn đi, nó đến rồi, bố đi trước đi. Nếu có người chăm sóc con, bố cũng yên tâm.”

Cậu ngây ngẩn cả người: “Bố, bố muốn đi đâu?”

Nói xong câu đó, Lâm Hướng Lam vội vàng mặc quần áo, đi ra ngoài như thể có việc phải làm.

Trong mơ, cậu ngẩng đầu muốn gọi Lâm Hướng Lam lại, nhưng cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không phát ra được âm thanh nào, thân thể cũng hoàn toàn bị đóng đinh trên ghế, không nhúc nhích được chút nào.

Cậu trơ mắt nhìn Lâm Hướng Lam xoay người, càng đi càng xa, bước chân không hề dừng lại.

Cậu vô cùng nóng lòng, nhưng cũng chỉ nhỏ giọng kêu một tiếng: “Bố, bố đừng đi…”

Lâm Hướng Lam dường như hoàn toàn không nghe thấy.

Đột nhiên, mọi thứ trước mắt tiêu tán, Lâm Hướng Lam cũng không thấy đâu.

Thẩm Quân Từ đột nhiên mở mắt ra, cảm thấy trái tim đập thình thịch không ngừng.

Căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt lọt qua.

Cậu còn có chút choáng váng, tự hỏi liệu mình có còn trong một giấc mơ hay không.

Trước mặt không có Lâm Hướng Lam, chỉ có Cố Ngôn Sâm đang ngồi một bên, vươn tay về phía cậu, để cậu tựa vào vai hắn.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên rất sợ hãi, sợ người trước mắt sẽ giống như Lâm Hướng Lam, bỗng nhiên biến mất.

Cậu không phân biệt được đây là trong mơ hay là hiện thực, vươn tay ra kéo lấy tay Cố Ngôn Sâm lại.

“Anh đừng đi…”

Cố Ngôn Sâm trong bóng tối cúi đầu nhìn cậu: “Anh không đi, anh ở đây, sẽ không đi đâu cả.”

Nhận được câu trả lời, Thẩm Quân Từ thoáng sửng sốt một hồi, kéo tay Cố Ngôn Sâm đặt lên ngực.

Bàn tay Cố Ngôn Sâm rất ấm áp, sưởi ấm bàn tay lạnh giá của cậu, cậu còn có thể chạm vào lớp chai sần mỏng trên tay hắn.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Cho mọi người đọc thử văn án truyện của bạn thân tôi nè.

Cao Duy xâm lấn By Thất Lưu [Tên truyện: 高维入侵 – Tác giả: 七流]

(Thể loại đam mỹ nha bà con, tôi mới search trên Wikidich thì QT hoàn rồi đó, còn không biết có nhà nào dịch chưa. Cái tên là tôi để như tên search được trên Wikidich đó!)

Tư Thần vẫn cảm thấy mình là một người bình thường. Ngoài việc kém may mắn hơn, vẻ ngoài đẹp trai hơn một xíu, nhưng vẫn luôn có thể dùng cơ thể huyết nhục mơ hồ thuận lợi chạy thoát, chẳng có tí tẹo gì đặc biệt hết. Nhưng những người xung quanh anh dường như lại không cảm thấy như vậy.  

Người sống sót A: Tôi là một nhà tiến hóa thang trời nổi danh, nhưng thứ thắp sáng lại là cây công nghệ của nền văn minh cơ khí. Sau khi lạc vào phó bản linh dị, tôi cho rằng mình sắp xong đời. Kết quả lại được Tư Thần cứu. 

Người sống sót B: Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, trong nhà mua cho tôi rất nhiều thuốc tiến hóa di truyền, tôi cho rằng tôi có thể chặn thần, giết thần, kết quả bị Tư Thần đánh. 

Người sống sót C: Tôi đến từ vực thẳm, một sinh vật của sự hỗn loạn. Trước đây tôi vô cùng tin tưởng Chúa trời, nhưng giờ tôi lại tin tưởng anh ấy.  

Tổng kết: # Người đàn ông này, có chút gì đó  #

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện