Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 1348: Rừng ma giới (8)
Editor: Tường An
Ánh mắt Ngọc Nhã lập tức trở nên sắc bén quét về phía Hải Vân.
“Ngươi tìm Tiêu Uyển làm gì?”
Hải Vân sửng sốt, nhíu mày nói: “Ta chỉ hỏi một câu mà thôi.”
“Nga.” Ngọc Nhã không để ý, lạnh lùng nói: “Nàng đã chết!”
Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra.
Bọn họ biết vì sao Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần đến đây, nếu biết Tiêu Uyển đã chết, vậy…
Oanh!
Một cỗ khí thế cường đại khuếch tán, bao phủ khắp không trung.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng nhìn Ngọc Nhã, gằn từng chữ một: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Ngọc Nhã khẽ nhíu mày, liếc Mộ Như Nguyệt một cái, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngọc Nhã sư tỷ, bọn họ tới tìm Tiêu Uyển, không biết Tiêu Uyển nàng…”
“Hừ!” Ngọc Nhã hừ lạnh, “Ngươi là bằng hữu của Tiêu Uyển? Nàng ta ngu ngốc chọc phải một đám ma thú, bỏ mạng dưới móng vuốt ma thú rồi, ta vốn nể tình đồng môn muốn cứu nàng, đáng tiếc, nàng thà chết trong tay ma thú cũng không muốn ta cứu…”
Tĩnh…
Toàn bộ sơn cốc cực kì tĩnh lặng.
Bầu không khí có chút quỷ dị…
“Thật sao?” Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Ngọc Nhã, khuôn mặt tràn ngập lãnh ý, “Nói! Tiêu Uyển rốt cuộc ở đâu!”
Sắc mặt Ngọc Nhã khẽ biến, phẫn nộ nói: “Ta nói nàng chết rồi, ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, chúng ta đi, đừng nói nhiều với loại bệnh tâm thần này làm gì!”
Bất luận thế nào nàng cũng sẽ không nói sự thật Tiêu Uyển bị nàng bức tử.
Tất cả đều là tự nàng ta tìm đường chết…
Đột nhiên, một ngọn lửa bắn về phía Ngọc Nhã, bức nàng lui lại vài bước…
Trước mắt nàng là một nữ tử yêu mị tận xương, toàn thân bao phủ trong ánh lửa đỏ rực, dáng người tuyệt mỹ quyến rũ.
Giờ khắc này, ngọn lửa quanh người nữ tử bắt đầu khởi động, khí thế kinh đào lãng hải…
“Muốn chạy?” Hỏa phượng nhìn Ngọc Nhã, lạnh giọng nói, “Chủ nhân ta chưa cho ngươi đi, như vậy… ngươi chỉ có thể lưu lại.”
“Các ngươi thật to gan!” sắc mặt Ngọc Nhã vặn vẹo, “Ta là nữ nhi của môn chủ Ám Nguyệt phái, nếu các ngươi dám tổn thương ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi biết tay!”
Hỏa phượng cười lạnh: “Ngươi biết không, đã từng có rất nhiều ngươi kêu gào uy hiếp chủ nhân của ta, kết quả… đám người kia đều đã chết, ngươi cho rằng ngươi có thể tốt hơn sao? Một môn phái nhỏ mà thôi, có tư cách gì so sánh với chủ nhân ta! Lập tức nói Tiêu Uyển tiểu thư đang ở đâu, nếu không, ta sẽ khiến các ngươi bò lê lết mà về!”
Ngọc Nhã tức run người, bàn tay nhanh như gió nhằm về phía Hỏa phượng.
Trên người Hỏa phượng hội tụ thành một vòng xoáy lửa, đánh vào ngực Ngọc Nhã…
Thân thể nàng ta văng ra xa như diều đứt dây, phun một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ tử yêu mị trước mắt…
“Tiêu Uyển tiểu thư rốt cuộc ở đâu!”
Sắc mặt Hỏa phượng âm trầm.
Kiếp trước nàng đi theo Vô Vong chinh chiến sa trường, kiếp này lại đi theo Mộ Như Nguyệt, chiến đấu với vô số kẻ địch, làm sao có thể sợ một Ám Nguyệt phái nho nhỏ?
Ánh mắt Ngọc Nhã lập tức trở nên sắc bén quét về phía Hải Vân.
“Ngươi tìm Tiêu Uyển làm gì?”
Hải Vân sửng sốt, nhíu mày nói: “Ta chỉ hỏi một câu mà thôi.”
“Nga.” Ngọc Nhã không để ý, lạnh lùng nói: “Nàng đã chết!”
Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra.
Bọn họ biết vì sao Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần đến đây, nếu biết Tiêu Uyển đã chết, vậy…
Oanh!
Một cỗ khí thế cường đại khuếch tán, bao phủ khắp không trung.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng nhìn Ngọc Nhã, gằn từng chữ một: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Ngọc Nhã khẽ nhíu mày, liếc Mộ Như Nguyệt một cái, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngọc Nhã sư tỷ, bọn họ tới tìm Tiêu Uyển, không biết Tiêu Uyển nàng…”
“Hừ!” Ngọc Nhã hừ lạnh, “Ngươi là bằng hữu của Tiêu Uyển? Nàng ta ngu ngốc chọc phải một đám ma thú, bỏ mạng dưới móng vuốt ma thú rồi, ta vốn nể tình đồng môn muốn cứu nàng, đáng tiếc, nàng thà chết trong tay ma thú cũng không muốn ta cứu…”
Tĩnh…
Toàn bộ sơn cốc cực kì tĩnh lặng.
Bầu không khí có chút quỷ dị…
“Thật sao?” Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Ngọc Nhã, khuôn mặt tràn ngập lãnh ý, “Nói! Tiêu Uyển rốt cuộc ở đâu!”
Sắc mặt Ngọc Nhã khẽ biến, phẫn nộ nói: “Ta nói nàng chết rồi, ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, chúng ta đi, đừng nói nhiều với loại bệnh tâm thần này làm gì!”
Bất luận thế nào nàng cũng sẽ không nói sự thật Tiêu Uyển bị nàng bức tử.
Tất cả đều là tự nàng ta tìm đường chết…
Đột nhiên, một ngọn lửa bắn về phía Ngọc Nhã, bức nàng lui lại vài bước…
Trước mắt nàng là một nữ tử yêu mị tận xương, toàn thân bao phủ trong ánh lửa đỏ rực, dáng người tuyệt mỹ quyến rũ.
Giờ khắc này, ngọn lửa quanh người nữ tử bắt đầu khởi động, khí thế kinh đào lãng hải…
“Muốn chạy?” Hỏa phượng nhìn Ngọc Nhã, lạnh giọng nói, “Chủ nhân ta chưa cho ngươi đi, như vậy… ngươi chỉ có thể lưu lại.”
“Các ngươi thật to gan!” sắc mặt Ngọc Nhã vặn vẹo, “Ta là nữ nhi của môn chủ Ám Nguyệt phái, nếu các ngươi dám tổn thương ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi biết tay!”
Hỏa phượng cười lạnh: “Ngươi biết không, đã từng có rất nhiều ngươi kêu gào uy hiếp chủ nhân của ta, kết quả… đám người kia đều đã chết, ngươi cho rằng ngươi có thể tốt hơn sao? Một môn phái nhỏ mà thôi, có tư cách gì so sánh với chủ nhân ta! Lập tức nói Tiêu Uyển tiểu thư đang ở đâu, nếu không, ta sẽ khiến các ngươi bò lê lết mà về!”
Ngọc Nhã tức run người, bàn tay nhanh như gió nhằm về phía Hỏa phượng.
Trên người Hỏa phượng hội tụ thành một vòng xoáy lửa, đánh vào ngực Ngọc Nhã…
Thân thể nàng ta văng ra xa như diều đứt dây, phun một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ tử yêu mị trước mắt…
“Tiêu Uyển tiểu thư rốt cuộc ở đâu!”
Sắc mặt Hỏa phượng âm trầm.
Kiếp trước nàng đi theo Vô Vong chinh chiến sa trường, kiếp này lại đi theo Mộ Như Nguyệt, chiến đấu với vô số kẻ địch, làm sao có thể sợ một Ám Nguyệt phái nho nhỏ?
Bình luận truyện