Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 1417: Tức mặc nhất chết (6)
Editor: Tường An
“Ta sẽ không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương Tiểu Nguyệt! Tuyệt đối không cho phép!”
Hiển nhiên, vừa rồi Tức Mặc Nhất công kích Mộ Như Nguyệt đã kích thích thần kinh hắn, trong lòng hắn bùng lên lửa giận mãnh liệt.
Dưới khí thế cường đại, áo bào trắng bay múa, nam nhân ôm chặt Mộ Như Nguyệt trong ngực, tóc đen tung bay, tựa như thần tiên từ trên cao nhìn xuống Tức Mặc Nhất.
Người Trịnh gia biết rõ tình trạng của Vô Vong…
Nam nhân này đã mất đi ký ức, giống như tiểu hài tử không rõ sự đời, nhưng hiện tại, hắn thật sự là Vô Vong suốt ngày đi theo Mộ Như Nguyệt sao?
Khí thế như vậy, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác…
“Phụ thân…”
Mộ Như Nguyệt ngửa đầu nhìn đường cong tuấn lãng trên mặt nam nhân, khóe môi khẽ cong lên.
Tuy nàng có biện pháp đối phó Tức Mặc Nhất, nhưng giờ khắc này, nàng rất hưởng thụ sự bảo hộ của nam nhân này…
“Người vọng tưởng tổn thương nàng, chết!”
Từ ‘chết’ vừa dứt, quanh người nam nhân bốc lên một trận cuồng phong, tất cả vật phẩm trong phòng đều bị cuốn lên, thậm chí vách tường cũng nứt vỡ…
Cường!
Đúng vậy, nam nhân này cường đại thái quá!
Trong lòng Tức Mặc Nhất bất giác cảm thấy sợ hãi…
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn hung hăng nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn Vô Vong từ từ đi về phía mình.
Không biết vì sao, ánh mắt của nam nhân này làm hắn tựa như nhìn thấy địa ngục…
“Lần trước, Tiểu Nguyệt không cho ta giết ngươi, ta liền không giết, hiện tại ngươi muốn giết Tiểu Nguyệt, cho dù nàng không cho ta giết ngươi, ta cũng sẽ giết!”
Sợ hãi…
Đúng vậy, hiện tại trong lòng Vô Vong tràn đầy sợ hãi.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu Tức Mặc Nhất thật sự đả thương Mộ Như Nguyệt thì sẽ thế nào…
Cho nên, hắn muốn giết nam nhân này!
Chỉ khi hắn chết rồi mới không còn ai muốn đả thương nàng…
“Ngươi đi chết đi!”
Trong lúc hoảng sợ, Tức Mặc Nhất giơ vũ khí nhằm về phía Vô Vong, vẻ mặt dữ tợn.
Nhìn công kích đến gần, Vô Vong chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái…
Nhưng chính cái liếc mắt này lại giống như một lực đạo vô hình áp bách trái tim hắn, làm hắn suýt nữa không thở nổi…
“Thực lực hắn cường đại hơn ta tưởng tượng.”
Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nhìn Vô Vong, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ một vầng sáng nhạt.
Cũng phải, nếu thực lực của hắn không đủ cường đại thì làm sao có thời kỳ huy hoàng lúc trước?
Ngay cả Đan gia cũng phải bắt tay với Trúc Ngư Nhi ám toán hắn mới làm hắn trọng thương, nếu không, căn bản không ai có thể tổn thương nam nhân này…
Có điều, Mộ Như Nguyệt đau lòng.
Nàng biết rõ, lửa giận trong lòng hắn đều là vì nàng, dù hắn đã quên hết mọi chuyện nhưng vẫn nhớ kỹ bảo hộ nàng…
‘Đang’ một tiếng, thanh kiếm rơi xuống đất, hai chân Tức Mặc Nhất mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, ánh mắt hoảng sợ chưa từng có…
“Ta là người Tức Mặc gia, nếu các ngươi giết ta, Tức Mặc gia nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi…”
Hiện tại, Tức Mặc gia là lợi thế duy nhất của hắn.
Nếu những người này kiêng kị quyền thế của Tức Mặc gia, tất nhiên sẽ buông tha hắn…
“Ta mặc kệ Tức Mặc gia gì đó, bất kì ai cũng không được phép tổn thương nàng!”
Vô Vong dùng sức đạp vào người Tức Mặc Nhất, mũi kiếm trong tay nhắm ngay cổ họng hắn, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, giống như nhìn một con kiến nhỏ bé không đáng kể…
“Ta sẽ không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương Tiểu Nguyệt! Tuyệt đối không cho phép!”
Hiển nhiên, vừa rồi Tức Mặc Nhất công kích Mộ Như Nguyệt đã kích thích thần kinh hắn, trong lòng hắn bùng lên lửa giận mãnh liệt.
Dưới khí thế cường đại, áo bào trắng bay múa, nam nhân ôm chặt Mộ Như Nguyệt trong ngực, tóc đen tung bay, tựa như thần tiên từ trên cao nhìn xuống Tức Mặc Nhất.
Người Trịnh gia biết rõ tình trạng của Vô Vong…
Nam nhân này đã mất đi ký ức, giống như tiểu hài tử không rõ sự đời, nhưng hiện tại, hắn thật sự là Vô Vong suốt ngày đi theo Mộ Như Nguyệt sao?
Khí thế như vậy, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác…
“Phụ thân…”
Mộ Như Nguyệt ngửa đầu nhìn đường cong tuấn lãng trên mặt nam nhân, khóe môi khẽ cong lên.
Tuy nàng có biện pháp đối phó Tức Mặc Nhất, nhưng giờ khắc này, nàng rất hưởng thụ sự bảo hộ của nam nhân này…
“Người vọng tưởng tổn thương nàng, chết!”
Từ ‘chết’ vừa dứt, quanh người nam nhân bốc lên một trận cuồng phong, tất cả vật phẩm trong phòng đều bị cuốn lên, thậm chí vách tường cũng nứt vỡ…
Cường!
Đúng vậy, nam nhân này cường đại thái quá!
Trong lòng Tức Mặc Nhất bất giác cảm thấy sợ hãi…
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn hung hăng nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn Vô Vong từ từ đi về phía mình.
Không biết vì sao, ánh mắt của nam nhân này làm hắn tựa như nhìn thấy địa ngục…
“Lần trước, Tiểu Nguyệt không cho ta giết ngươi, ta liền không giết, hiện tại ngươi muốn giết Tiểu Nguyệt, cho dù nàng không cho ta giết ngươi, ta cũng sẽ giết!”
Sợ hãi…
Đúng vậy, hiện tại trong lòng Vô Vong tràn đầy sợ hãi.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu Tức Mặc Nhất thật sự đả thương Mộ Như Nguyệt thì sẽ thế nào…
Cho nên, hắn muốn giết nam nhân này!
Chỉ khi hắn chết rồi mới không còn ai muốn đả thương nàng…
“Ngươi đi chết đi!”
Trong lúc hoảng sợ, Tức Mặc Nhất giơ vũ khí nhằm về phía Vô Vong, vẻ mặt dữ tợn.
Nhìn công kích đến gần, Vô Vong chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái…
Nhưng chính cái liếc mắt này lại giống như một lực đạo vô hình áp bách trái tim hắn, làm hắn suýt nữa không thở nổi…
“Thực lực hắn cường đại hơn ta tưởng tượng.”
Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nhìn Vô Vong, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ một vầng sáng nhạt.
Cũng phải, nếu thực lực của hắn không đủ cường đại thì làm sao có thời kỳ huy hoàng lúc trước?
Ngay cả Đan gia cũng phải bắt tay với Trúc Ngư Nhi ám toán hắn mới làm hắn trọng thương, nếu không, căn bản không ai có thể tổn thương nam nhân này…
Có điều, Mộ Như Nguyệt đau lòng.
Nàng biết rõ, lửa giận trong lòng hắn đều là vì nàng, dù hắn đã quên hết mọi chuyện nhưng vẫn nhớ kỹ bảo hộ nàng…
‘Đang’ một tiếng, thanh kiếm rơi xuống đất, hai chân Tức Mặc Nhất mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, ánh mắt hoảng sợ chưa từng có…
“Ta là người Tức Mặc gia, nếu các ngươi giết ta, Tức Mặc gia nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi…”
Hiện tại, Tức Mặc gia là lợi thế duy nhất của hắn.
Nếu những người này kiêng kị quyền thế của Tức Mặc gia, tất nhiên sẽ buông tha hắn…
“Ta mặc kệ Tức Mặc gia gì đó, bất kì ai cũng không được phép tổn thương nàng!”
Vô Vong dùng sức đạp vào người Tức Mặc Nhất, mũi kiếm trong tay nhắm ngay cổ họng hắn, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, giống như nhìn một con kiến nhỏ bé không đáng kể…
Bình luận truyện