Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 858: Người thân gặp nhau (3)
"Duy Tử Phương, hiện tại Mộ Như Nguyệt không có ở đây, để xem ai có thể cứu ngươi!" Lâm Nghiệp hừ lạnh, kiêu căng ngạo mạn nói, "Ngươi trông chờ vào một nữ nhân cứu thì có bản lĩnh gì? Đúng là đồ tầm thường vô dụng!"
Nắm đấm của Duy Tử Phương kêu răng rắc, nhịn không được đánh một cú vào đầu Lâm Nghiệp, máu tươi trên trán chảy xuống.
"Nhi tử!"
Lâm Phong giận tím mặt, đáy mắt lập lòe lửa giận: "Tốt, rất tốt, ngươi dám đả thương con ta, ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt! Người tới, bắt tiểu tử kia lại, hung hăng đánh một trận cho ta!"
Trừ phi giết tiểu tử kia, nếu không thì khó có thể dập tắt lửa giận trong lòng hắn!
Nhìn đám người hùng hùng hổ hổ vọt tới, Duy Gia nhanh chóng kéo Duy Tử Phương ra sau lưng mình, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.
Duy Gia cầm vũ khí lên, đạp một tên bay ra xa, sau đó đá một tên bên cạnh, trên người tản ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
"Hừ!" Lâm Phong hừ lạnh, thân thể vừa động vọt về phía Duy Gia, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa, đánh vào ngực Duy Gia.
Duy Gia không kịp đề phòng, bị bức lui về phía sau vài bước, sắc mặt xanh mét: "Cảnh giới thiên nguyên!"
Lâm Phong thế nhưng đã đột phá cảnh giới thiên nguyên!
Như vậy, thực lực của bọn họ cũng ngang nhau....
"Tử Phương, đi mau!"
Duy Gia vội vàng nói với tôn tử đứng sau lưng mình: "Rời khỏi đây chúng ta còn có hi vọng, ngươi đi mau!"
Lâm gia vốn đã có một võ giả cảnh giới thiên nguyên, bây giờ thêm một Lâm Phong nữa, hắn căn bản không phải đối thủ của Lâm gia.
Xem ra lần này, ông trời thật sự muốn diệt Duy gia hắn.
Bất quá, nếu tôn tử có thể thoát được một kiếp này, nói không chừng Duy gia còn có hi vọng....
"Gia gia!" Vẻ mặt Duy Tử Phương quật cường, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lâm gia: "Ta sẽ không đi!"
"Đi mau!"
Duy Gia tê tâm liệt phế hét lên, hung hăng đẩy tôn tử mình phía sau, đáy mắt mang theo tia quyết tuyệt...
Bất luận thế nào hắn cũng phải giữ lại huyết mạch cuối cùng cho Duy gia...
"Ha ha!" Lâm Phong cười ha hả: "Duy Gia, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng ta sẽ để các ngươi trốn thoát sao? Đúng rồi, không phải ngươi vẫn còn thắc mắc con trai và con dâu ngươi chết thế nào sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, mười năm trước, hai người họ đều chết trong tay phụ thân ta, ai bảo thiên phú bọn họ quá cường hãn, nếu không giết bọn họ thì khó mà yên tâm, bây giờ, Duy Tử Phương kế thừa thiên phú của bọn họ, vậy hắn cũng là mục tiêu bị chúng ta đuổi giết, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội ra tay..."
Duy Gia chấn động, khuôn mặt già nua tái nhợt.
Thì ra con trai và con dâu chết trong tay bọn hắn!
Nỗi thống khổ và phẫn hận tích tụ trong lòng, lúc hắn muốn động thủ lần nữa, một tia sáng chợt lóe lên, nhằm về phía Lâm Phong.
"Ta muốn giết các ngươi, báo thù cho cha mẹ ta!"
Hận!
Duy Tử Phương chưa bao giờ hận như lúc này!
Đám hỗn đản chết tiệt này giết cha mẹ hắn! Hại hắn thời thơ ấu mỗi đêm đều gặp ác mộng, hại gia gia một đêm bạc trắng tóc!
"Tử Phương!" Trong lòng Duy Gia căng thẳng, la khàn cả giọng.
"Duy Tử Phương, lần này là ngươi tự mình tìm chết!" Lâm Phong khẽ híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí, khí thế toàn thân uy áp về phía Duy Tử Phương.
Nắm đấm của Duy Tử Phương kêu răng rắc, nhịn không được đánh một cú vào đầu Lâm Nghiệp, máu tươi trên trán chảy xuống.
"Nhi tử!"
Lâm Phong giận tím mặt, đáy mắt lập lòe lửa giận: "Tốt, rất tốt, ngươi dám đả thương con ta, ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt! Người tới, bắt tiểu tử kia lại, hung hăng đánh một trận cho ta!"
Trừ phi giết tiểu tử kia, nếu không thì khó có thể dập tắt lửa giận trong lòng hắn!
Nhìn đám người hùng hùng hổ hổ vọt tới, Duy Gia nhanh chóng kéo Duy Tử Phương ra sau lưng mình, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.
Duy Gia cầm vũ khí lên, đạp một tên bay ra xa, sau đó đá một tên bên cạnh, trên người tản ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
"Hừ!" Lâm Phong hừ lạnh, thân thể vừa động vọt về phía Duy Gia, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa, đánh vào ngực Duy Gia.
Duy Gia không kịp đề phòng, bị bức lui về phía sau vài bước, sắc mặt xanh mét: "Cảnh giới thiên nguyên!"
Lâm Phong thế nhưng đã đột phá cảnh giới thiên nguyên!
Như vậy, thực lực của bọn họ cũng ngang nhau....
"Tử Phương, đi mau!"
Duy Gia vội vàng nói với tôn tử đứng sau lưng mình: "Rời khỏi đây chúng ta còn có hi vọng, ngươi đi mau!"
Lâm gia vốn đã có một võ giả cảnh giới thiên nguyên, bây giờ thêm một Lâm Phong nữa, hắn căn bản không phải đối thủ của Lâm gia.
Xem ra lần này, ông trời thật sự muốn diệt Duy gia hắn.
Bất quá, nếu tôn tử có thể thoát được một kiếp này, nói không chừng Duy gia còn có hi vọng....
"Gia gia!" Vẻ mặt Duy Tử Phương quật cường, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lâm gia: "Ta sẽ không đi!"
"Đi mau!"
Duy Gia tê tâm liệt phế hét lên, hung hăng đẩy tôn tử mình phía sau, đáy mắt mang theo tia quyết tuyệt...
Bất luận thế nào hắn cũng phải giữ lại huyết mạch cuối cùng cho Duy gia...
"Ha ha!" Lâm Phong cười ha hả: "Duy Gia, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng ta sẽ để các ngươi trốn thoát sao? Đúng rồi, không phải ngươi vẫn còn thắc mắc con trai và con dâu ngươi chết thế nào sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, mười năm trước, hai người họ đều chết trong tay phụ thân ta, ai bảo thiên phú bọn họ quá cường hãn, nếu không giết bọn họ thì khó mà yên tâm, bây giờ, Duy Tử Phương kế thừa thiên phú của bọn họ, vậy hắn cũng là mục tiêu bị chúng ta đuổi giết, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội ra tay..."
Duy Gia chấn động, khuôn mặt già nua tái nhợt.
Thì ra con trai và con dâu chết trong tay bọn hắn!
Nỗi thống khổ và phẫn hận tích tụ trong lòng, lúc hắn muốn động thủ lần nữa, một tia sáng chợt lóe lên, nhằm về phía Lâm Phong.
"Ta muốn giết các ngươi, báo thù cho cha mẹ ta!"
Hận!
Duy Tử Phương chưa bao giờ hận như lúc này!
Đám hỗn đản chết tiệt này giết cha mẹ hắn! Hại hắn thời thơ ấu mỗi đêm đều gặp ác mộng, hại gia gia một đêm bạc trắng tóc!
"Tử Phương!" Trong lòng Duy Gia căng thẳng, la khàn cả giọng.
"Duy Tử Phương, lần này là ngươi tự mình tìm chết!" Lâm Phong khẽ híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí, khí thế toàn thân uy áp về phía Duy Tử Phương.
Bình luận truyện