Tuyết Thành Hoa
Chương 23
Một ngày nọ, trong kinh thành lan truyền một tin tức: Lương thừa tướng từ mặt nữ nhi của mình là Lương Tiểu Nguyệt, kể từ bây giờ nàng đã không còn là người của Lương gia nữa. Lương Tiểu Nguyệt là ai? Chính là chính phi của Uy vương Trần Duy Cẩn.
Nhiều người đoán già đoán non, có người cho rằng kể từ khi Tiểu Nguyệt gả cho Uy vương không còn qua lại với Lương gia nên chọc Lương thừa tướng tức giận, lại có người đoán rằng là vì Uy vương bây giờ tình thế bất lưỡng lập với thái tử Nam Thiên Nhất, giữa hai hiền tế Lương thừa tướng quyết định từ bỏ Uy vương, để chứng minh lòng trung của mình với thái tử Nam Thiên Nhất…
Dù họ có suy đoán đến mức nào thì vẫn không cách nào biết sự thật phía sau bức màn và những lời nói đó cũng không bao giờ đến được tai của Tiểu Nguyệt.
Từ trước, Trần Duy Cẩn đã cẩn thận dặn dò hạ nhân trong phủ tuyệt đối không được bàn tán để đến tai Tiểu Nguyệt, ai vi phạm loạn côn đánh chết, gia đình bị đem bán ra ngoài. Vậy nên Tiểu Nguyệt được bảo hộ kỹ lưỡng, hoàn toàn không hề biết gì về mọi sự bên ngoài. Mà liệu rằng, nếu biết được, nàng cũng có hiểu “từ mặt” là gì không? Nàng còn chẳng ý thức được phụ thân là gì kia mà.
Khi thái tử Nam Thiên Nhất nghe được tin này chỉ nhíu mày thầm trách Lương thừa tướng trong lúc này còn làm chuyện. Nhị hoàng tử Nam Thiên Cung vẫn một mặt bàng quan thế sự, nhưng không ai biết được hắn đang suy nghĩ gì. Tam hoàng tử Nam Thiên Phong chỉ hừ lạnh không để ý. Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần cũng lâm vào suy tư trong sự gây phiền hà của Lão Khấu ở kế bên.
Thấy Nam Thiên Thần vẫn lo nghĩ cho Uy vương như vậy, Lão Khấu điên cuồng gào thét:
– Uy vương thật sự đã làm phản rồi…
Lão hoàng đế trên giường bệnh nghe xong chỉ đơn cười nhạt xem như có như không, nhẹ giọng thầm nhủ:
– Đến lúc rồi sao…
Và tình tiết ấy cũng chỉ là một nét bút để tô điểm cho cuộc chiến đang tới hồi quyết liệt trên triều đình kia…
———————–
Phủ tứ hoàng tử.
– Ngài có vẻ vẫn bình tâm nha.
Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần đang viết chữ ở thư phòng, nghe tiếng nói thì ngẩng mặt lên nhìn, thấy gương mặt của Trần Duy Cẩn như cười như không ở đối diện, ánh mắt hắn lóe sáng tỏ vẻ hài lòng. Nam Thiên Thần đặt bút xuống, vẫn giữ vẻ vô ưu cười cười với Trần Duy Cẩn.
– Uy vương ngài đang cực công làm việc như thế, bổn hoàng tử đương nhiên cũng phải làm đúng bổn phận của mình chứ.
Trần Duy Cẩn tiếp tục hỏi:
– Ngài vẫn tin ta?
Nam Thiên Thần vẫn cười nhưng trong mắt lại một tia sắc bén.
– Dù ta không tin ngài, ta cũng phải tin tưởng vào cách nhìn người của ta chứ.
Nếu thật sự Trần Duy Cẩn muốn chọn tam hoàng tử Nam Thiên Phong làm đối tượng ký thác thì ngay từ đầu hắn đã không tìm tới Nam Thiên Thần. Cũng có thể, tìm đến Nam Thiên Thần là một cách nghi binh, dù sao từ trước đến giờ có thể nói là Nam Thiên Thần đơn phương nhận lấy thành quả do Trần Duy Cẩn tạo ra, dù có bị bỏ rơi, hắn cũng không có quyền gì trách cứ Trần Duy Cẩn, nhưng suy đi tính lại, Nam Thiên Thần vẫn không tin Trần Duy Cẩn lại phản bội lại hiệp ước, ít nhất người người khiến hắn có thể làm trái lời hứa không phải là Nam Thiên Phong.
Trần Duy Cẩn cười cười bỏ qua, rồi đi vào vấn đề chính:
– Sắp tới cục diện sẽ có nhiều biến đổi, ta không có khả năng bảo hộ cho ngài nên ngài phải tự lo lấy.
– Bổn hoàng tử tự hiểu.
Nam Thiên Thần nhíu mày nói, hắn cũng không phải loại vô hại vô dụng như bề ngoài hắn tạo ra, cũng không có ý định sẽ hoàn toàn ỷ lại vào năng lực của Trần Duy Cẩn.
Nhìn thấy nắm tay của Nam Thiên Thần siết chặt, Trần Duy Cẩn khẽ thở dài, không biết có nên nói cho hắn biết chuyện này hay không. Cuối cùng, Trần Duy Cẩn vẫn úp mở nói:
– Tứ hoàng tử… thật sự chúng ta không phải không có cơ hội thắng đâu.
Nam Thiên Thần liền nhìn Trần Duy Cẩn với ánh mắt kinh ngạc. Lẽ ra theo kế hoạch, nếu như Nam Thiên Thần thật sự không có cơ hội bước lên ngôi đế vị kia, thì hai người sẽ giúp cho một người khác bước lên ngai vị đó, người được đồng tình chọn chính là tam hoàng tử Nam Thiên Phong.
Thái tử là tuyệt đối không thể, đó chính là tử địch một sống một còn. Nhị hoàng tử tâm tư quá âm trầm, nếu hắn lên ngôi, thật không biết người tiếp theo phải chết có phải là những kẻ lót chân như bọn hắn hay không. Nhìn qua nhìn lại, người thích hợp chỉ có Nam Thiên Phong, ít nhất hắn không nặng tâm cơ như hai người kia, chỉ cần sau khi hắn lên ngôi, Nam Thiên Thần chấp nhận trở thành một vương gia đến đất phong ở một vùng hẻo lánh còn Trần Duy Cẩn buông bỏ toàn bộ quyền lực đi ẩn cư thì cơ hội sống còn vẫn cao hơn.
Trước giờ Nam Thiên Thần luôn nghĩ: sẽ giúp Nam Thiên Phong đăng ngai.
Nếu như… lời Trần Duy Cẩn nói là thật thì.. người cho Nam Thiên Thần có cơ may chạm đến ngôi vị kia chính là…
– Uy vương, ngài nói vậy là có ý gì?
Nam Thiên Thần kích động hối thúc.
Trần Duy Cẩn không biết có nên để Nam Thiên Thần hy vọng hay không. Dù Nam Thiên Thần có bộ dạng trưởng thành như thế nào thì vẫn không thể thay đổi được việc Nam Thiên Thần cũng chỉ mới hơn mười ba tuổi. Ở độ tuổi Trần Duy Cẩn luôn khát khao chiến thắng và mong muốn nhận được sự thừa nhận của phụ thân mình.
– Hoàng thượng… có suy nghĩ tốt về ngài.
Đầu của Nam Thiên Thần như bị đánh boong một tiếng. Bật lên nụ cười ngờ nghệch. Trước nay, hắn đã luôn hy vọng, luôn hy vọng phụ hoàng sẽ nhìn đến hắn, khen ngợi hắn chỉ một lần. Nhưng vì bảo tồn cái mạng nhỏ, hắn lúc nào cũng phải nhịn nhục, không dám phô bài tài năng. Cái nhìn thờ ơ của lão hoàng đế khi chứng kiến những lúc đó làm hắn thấy hỗ thẹn, hắn muốn bùng nổ, muốn nói rằng hắn có thể làm được tốt hơn, hãy nhìn hắn đi…
Hắn rất muốn thét lên rất nhiều như thế.
Cuối cùng, vẫn im lặng.
Phụ hoàng là người hắn tôn kính nhất, sùng bái nhất. Ngài thông minh, ngài tài giỏi, ngài sắc sảo nhưng ngài cũng thật quá vô tình… là người khiến Nam Thiên Thần vừa kính yêu vừa hận.
Nam Thiên Thần kích động chạy tới lay lấy tay Trần Duy Cẩn, liên miệng hỏi:
– Ngài nói là thật sao? Không phải gạt ta chứ?
Nhìn đôi mắt kỳ vọng của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn trịnh trọng nói:
– Là sự thật. Những việc ta làm bây giờ cũng là ý của hoàng thượng.
Nam Thiên Thần quá bất ngờ không tiếp thu được, cứ mở to mắt nhìn.
Trần Duy Cẩn lại nói:
– Bây giờ không chỉ là bảo toàn tính mạng của mình, chúng ta còn có một trách nhiệm mới.
Nam Thiên Thần nghe thấy lời đó liền bừng tỉnh, hai tay nắm chặt lại, hai mắt nheo lại suy ngẫm.
Đúng vậy! Bây giờ, hắn còn có cả sự uỷ thác của phụ hoàng. Đây là lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng hắn được phụ hoàng giao cho, hắn nhất định phải hoàn thành hy vọng của phụ hoàng.
Ngọn lửa quyết tâm bừng cháy mãnh liệt trong đáy mắt của Nam Thiên Thần.
Sắp đến lúc, tứ hoàng tử Nam Thiên Thần người tưởng chừng như vô hại, không có khả năng giành lấy ngôi đế vương bước chân lên đài.
Nhiều người đoán già đoán non, có người cho rằng kể từ khi Tiểu Nguyệt gả cho Uy vương không còn qua lại với Lương gia nên chọc Lương thừa tướng tức giận, lại có người đoán rằng là vì Uy vương bây giờ tình thế bất lưỡng lập với thái tử Nam Thiên Nhất, giữa hai hiền tế Lương thừa tướng quyết định từ bỏ Uy vương, để chứng minh lòng trung của mình với thái tử Nam Thiên Nhất…
Dù họ có suy đoán đến mức nào thì vẫn không cách nào biết sự thật phía sau bức màn và những lời nói đó cũng không bao giờ đến được tai của Tiểu Nguyệt.
Từ trước, Trần Duy Cẩn đã cẩn thận dặn dò hạ nhân trong phủ tuyệt đối không được bàn tán để đến tai Tiểu Nguyệt, ai vi phạm loạn côn đánh chết, gia đình bị đem bán ra ngoài. Vậy nên Tiểu Nguyệt được bảo hộ kỹ lưỡng, hoàn toàn không hề biết gì về mọi sự bên ngoài. Mà liệu rằng, nếu biết được, nàng cũng có hiểu “từ mặt” là gì không? Nàng còn chẳng ý thức được phụ thân là gì kia mà.
Khi thái tử Nam Thiên Nhất nghe được tin này chỉ nhíu mày thầm trách Lương thừa tướng trong lúc này còn làm chuyện. Nhị hoàng tử Nam Thiên Cung vẫn một mặt bàng quan thế sự, nhưng không ai biết được hắn đang suy nghĩ gì. Tam hoàng tử Nam Thiên Phong chỉ hừ lạnh không để ý. Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần cũng lâm vào suy tư trong sự gây phiền hà của Lão Khấu ở kế bên.
Thấy Nam Thiên Thần vẫn lo nghĩ cho Uy vương như vậy, Lão Khấu điên cuồng gào thét:
– Uy vương thật sự đã làm phản rồi…
Lão hoàng đế trên giường bệnh nghe xong chỉ đơn cười nhạt xem như có như không, nhẹ giọng thầm nhủ:
– Đến lúc rồi sao…
Và tình tiết ấy cũng chỉ là một nét bút để tô điểm cho cuộc chiến đang tới hồi quyết liệt trên triều đình kia…
———————–
Phủ tứ hoàng tử.
– Ngài có vẻ vẫn bình tâm nha.
Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần đang viết chữ ở thư phòng, nghe tiếng nói thì ngẩng mặt lên nhìn, thấy gương mặt của Trần Duy Cẩn như cười như không ở đối diện, ánh mắt hắn lóe sáng tỏ vẻ hài lòng. Nam Thiên Thần đặt bút xuống, vẫn giữ vẻ vô ưu cười cười với Trần Duy Cẩn.
– Uy vương ngài đang cực công làm việc như thế, bổn hoàng tử đương nhiên cũng phải làm đúng bổn phận của mình chứ.
Trần Duy Cẩn tiếp tục hỏi:
– Ngài vẫn tin ta?
Nam Thiên Thần vẫn cười nhưng trong mắt lại một tia sắc bén.
– Dù ta không tin ngài, ta cũng phải tin tưởng vào cách nhìn người của ta chứ.
Nếu thật sự Trần Duy Cẩn muốn chọn tam hoàng tử Nam Thiên Phong làm đối tượng ký thác thì ngay từ đầu hắn đã không tìm tới Nam Thiên Thần. Cũng có thể, tìm đến Nam Thiên Thần là một cách nghi binh, dù sao từ trước đến giờ có thể nói là Nam Thiên Thần đơn phương nhận lấy thành quả do Trần Duy Cẩn tạo ra, dù có bị bỏ rơi, hắn cũng không có quyền gì trách cứ Trần Duy Cẩn, nhưng suy đi tính lại, Nam Thiên Thần vẫn không tin Trần Duy Cẩn lại phản bội lại hiệp ước, ít nhất người người khiến hắn có thể làm trái lời hứa không phải là Nam Thiên Phong.
Trần Duy Cẩn cười cười bỏ qua, rồi đi vào vấn đề chính:
– Sắp tới cục diện sẽ có nhiều biến đổi, ta không có khả năng bảo hộ cho ngài nên ngài phải tự lo lấy.
– Bổn hoàng tử tự hiểu.
Nam Thiên Thần nhíu mày nói, hắn cũng không phải loại vô hại vô dụng như bề ngoài hắn tạo ra, cũng không có ý định sẽ hoàn toàn ỷ lại vào năng lực của Trần Duy Cẩn.
Nhìn thấy nắm tay của Nam Thiên Thần siết chặt, Trần Duy Cẩn khẽ thở dài, không biết có nên nói cho hắn biết chuyện này hay không. Cuối cùng, Trần Duy Cẩn vẫn úp mở nói:
– Tứ hoàng tử… thật sự chúng ta không phải không có cơ hội thắng đâu.
Nam Thiên Thần liền nhìn Trần Duy Cẩn với ánh mắt kinh ngạc. Lẽ ra theo kế hoạch, nếu như Nam Thiên Thần thật sự không có cơ hội bước lên ngôi đế vị kia, thì hai người sẽ giúp cho một người khác bước lên ngai vị đó, người được đồng tình chọn chính là tam hoàng tử Nam Thiên Phong.
Thái tử là tuyệt đối không thể, đó chính là tử địch một sống một còn. Nhị hoàng tử tâm tư quá âm trầm, nếu hắn lên ngôi, thật không biết người tiếp theo phải chết có phải là những kẻ lót chân như bọn hắn hay không. Nhìn qua nhìn lại, người thích hợp chỉ có Nam Thiên Phong, ít nhất hắn không nặng tâm cơ như hai người kia, chỉ cần sau khi hắn lên ngôi, Nam Thiên Thần chấp nhận trở thành một vương gia đến đất phong ở một vùng hẻo lánh còn Trần Duy Cẩn buông bỏ toàn bộ quyền lực đi ẩn cư thì cơ hội sống còn vẫn cao hơn.
Trước giờ Nam Thiên Thần luôn nghĩ: sẽ giúp Nam Thiên Phong đăng ngai.
Nếu như… lời Trần Duy Cẩn nói là thật thì.. người cho Nam Thiên Thần có cơ may chạm đến ngôi vị kia chính là…
– Uy vương, ngài nói vậy là có ý gì?
Nam Thiên Thần kích động hối thúc.
Trần Duy Cẩn không biết có nên để Nam Thiên Thần hy vọng hay không. Dù Nam Thiên Thần có bộ dạng trưởng thành như thế nào thì vẫn không thể thay đổi được việc Nam Thiên Thần cũng chỉ mới hơn mười ba tuổi. Ở độ tuổi Trần Duy Cẩn luôn khát khao chiến thắng và mong muốn nhận được sự thừa nhận của phụ thân mình.
– Hoàng thượng… có suy nghĩ tốt về ngài.
Đầu của Nam Thiên Thần như bị đánh boong một tiếng. Bật lên nụ cười ngờ nghệch. Trước nay, hắn đã luôn hy vọng, luôn hy vọng phụ hoàng sẽ nhìn đến hắn, khen ngợi hắn chỉ một lần. Nhưng vì bảo tồn cái mạng nhỏ, hắn lúc nào cũng phải nhịn nhục, không dám phô bài tài năng. Cái nhìn thờ ơ của lão hoàng đế khi chứng kiến những lúc đó làm hắn thấy hỗ thẹn, hắn muốn bùng nổ, muốn nói rằng hắn có thể làm được tốt hơn, hãy nhìn hắn đi…
Hắn rất muốn thét lên rất nhiều như thế.
Cuối cùng, vẫn im lặng.
Phụ hoàng là người hắn tôn kính nhất, sùng bái nhất. Ngài thông minh, ngài tài giỏi, ngài sắc sảo nhưng ngài cũng thật quá vô tình… là người khiến Nam Thiên Thần vừa kính yêu vừa hận.
Nam Thiên Thần kích động chạy tới lay lấy tay Trần Duy Cẩn, liên miệng hỏi:
– Ngài nói là thật sao? Không phải gạt ta chứ?
Nhìn đôi mắt kỳ vọng của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn trịnh trọng nói:
– Là sự thật. Những việc ta làm bây giờ cũng là ý của hoàng thượng.
Nam Thiên Thần quá bất ngờ không tiếp thu được, cứ mở to mắt nhìn.
Trần Duy Cẩn lại nói:
– Bây giờ không chỉ là bảo toàn tính mạng của mình, chúng ta còn có một trách nhiệm mới.
Nam Thiên Thần nghe thấy lời đó liền bừng tỉnh, hai tay nắm chặt lại, hai mắt nheo lại suy ngẫm.
Đúng vậy! Bây giờ, hắn còn có cả sự uỷ thác của phụ hoàng. Đây là lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng hắn được phụ hoàng giao cho, hắn nhất định phải hoàn thành hy vọng của phụ hoàng.
Ngọn lửa quyết tâm bừng cháy mãnh liệt trong đáy mắt của Nam Thiên Thần.
Sắp đến lúc, tứ hoàng tử Nam Thiên Thần người tưởng chừng như vô hại, không có khả năng giành lấy ngôi đế vương bước chân lên đài.
Bình luận truyện