Tuyệt Thế Cường Long

Chương 102: "Anh thì biết võ công gì? Rác rưởi!”



Hoàng Tình Ca trực tiếp bị lời nói này của Tề Đẳng Nhàn làm cho sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên, không cách nào phản bác.  

             Hoàng Kỳ Bân cũng dở khóc dở cười, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn nói chuyện lại thẳng thắn như vậy, ngay cả Hoàng Tình Ca cũng bị gây khó dễ.  

             Trong lúc nói chuyện, chú ba Lý đã lên sân khấu.  

             "Hai mươi năm trước danh tiếng của chú ba Lý cũng đã như sấm bên tai, lúc trước có hơn hai mươi người đến phá quán, toàn bộ đều bị một mình ông ta giải quyết."  

             “Ừm ừm, nói vậy chú ba Lý khẳng định có thể đánh bại tên Trần Hùng Phi kiêu ngạo của Hương Sơn! Tiện thể, hung hăng đánh tên họ Tề này một trận! ”  

             “Chú ba Lý ra tay, tên họ Tề hơn phân nửa là thật sự phải bơi từ đây về thành phố Trung Hải!”  

             Đối với chú ba Lý, đám người nổi tiếng của thành phố Trung Hải đều vô cùng tự tin, cảm thấy có ông ta ra tay, có thể nói là tuyệt đối không có sai sót nào.  

             Chú ba Lý nói với Trần Hùng Phi, "Thiếu đà chủ Trần, có cần tôi nhường cậu ba chiêu hay không? ”  

             “Ha ha ha, Lý sư phụ tuy rằng là tiền bối, nhưng muốn nói nhường cho tôi ba chiêu, vẫn là quá nhiều đi?” Trần Hùng Phi không khỏi cười to nói.  

             Chú ba Lý lạnh lùng nói: “Vậy thì đừng trách ta bắt nạt thế hệ sau! ”   

             Trần Hùng Phi chắp tay, lạnh nhạt nói: "Đắc tội rồi! ”  

             Lý Thiên Lạc ở một bên cười nói với Hoàng Văn Đào, "Hoàng đại tiên sinh, ngài yên tâm, chú ba tôi ra tay, nhất định sẽ thành công ngay thôi! ”  

             Hoàng Văn Đào cũng hài lòng gật gật đầu, nghiêm túc nói, "Có Lý tam tiên sinh ra tay, tôi đương nhiên thả một trăm hai mươi trái tim. ”  

             Sau đó, anh ta quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn, "Tôi cũng hy vọng cậu có thể tuân thủ hứa hẹn, lát nữa nếu Lý Tam tiên sinh thắng, cậu bơi về Trung Hải đi, tự tôi sẽ cho người giám sát! ”  

             Tề đẳng Nhàn không quan tâm nhún nhún vai, chú ba Lý có lẽ có chút năng lực, nhưng tuyệt đối không bằng Trần Hùng Phi.  

             Ngay khi đang nói chuyện, hai người đã ra tay..  

             Chú ba Lý bước một bước, chân đã đến trước mặt Trần Hùng Phi, đổ ập xuống chính là một quyền đập tới trước mặt, ngang ngược dũng mãnh!  

             "Lý gia quyền coi trọng đi thẳng về thẳng, bá đạo uy mãnh, quả nhiên không tệ!" Trên mặt Trần Hùng Phi lóe ra ý cười, hời hợt lùi về phía sau một bước, tránh khỏi.  

             "Né tốt đấy!" Chú ba Lý không khỏi tán thưởng nói.  

             Hai người lần này, chẳng qua đều là thăm dò lẫn nhau mà thôi.  

             Sau khi khen xong, thân thể chú ba Lý nhào về phía trước, tựa như chim ưng mạnh mẽ, có cảm giác như chim ưng tấn công trên bầu trời bao la, mười ngón tay giống như dao nhỏ, từng cái sắc bén, giống như muốn xé Trần Hùng Phi thành mảnh nhỏ!  

             Trần Hùng Phi lại cực kỳ trầm ổn, một bước tiến lên năm thước, hai tay giơ lên, hời hợt ngăn cản đợt tấn công của chú ba Lý.  

             Ngón tay chú ba Lý dùng sức, muốn giữ chặt cánh tay đối phương, tiến hành bắt lấy như móng vuốt chim ưng, nhưng cánh tay Trần Hùng Phi lại hơi nhúc nhích, mỗi lần vung ra đều có một cỗ sức mạnh bật ra, có thể dễ dàng đánh văng ngón tay của chú ba Lý ra.  

             "Nội gia quyền của Trần Hùng Phi này, dày công tôi luyện, hơn nữa nội công tràn đầy. Chú ba Lý dù sao cũng là nhân vật thế hệ trước, vướng phải tình cảm và thể diện muốn mau chóng bắt được, cho nên tấn công rất nôn nóng, tiếp tục như vậy, hao phí thể lực, rất nhanh sẽ thất bại.” Lúc này Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, thản nhiên nói.  

             "Anh thì biết võ công gì? Rác rưởi!” Lý Thiên Lạc lạnh lùng quát lớn, "Mở lớn đôi mắt chó của anh mà nhìn kỹ, là chú ba chiếm ưu thế, khắp nơi áp chế Trần Hùng Phi! ”  

             “Hừ, đúng là, chó má cái gì cũng không hiểu, lại ở chỗ này nói xằng nói bậy!”  

             "Loại người này thật sự là buồn cười, rõ ràng là cái gì cũng không biết, không hiểu lại giả bộ hiểu, làm cho mình giống như chuyên gia."  

             "Lý Thiên Lạc chính là đại thiếu gia Lý gia, truyền nhân chân chính của Lý gia quyền, sẽ không hiểu về võ công hơn hắn sao? Cái người này thật hài hước, giống như một chú hề. ”  

             Mọi người cũng đều sôi nổi khinh thường Tề Đẳng Nhàn, không cho rằng hắn sẽ hiểu võ công này hơn so với truyền nhân của Lý gia quyền Lý Thiên Lạc.  

             Tề Đẳng Nhàn căn bản không đi giải thích, hắn thấy rất rõ ràng, coi như mỗi một lần Trần Hùng Phi né tránh, tuy rằng hung hiểm, nhưng trên thực tế là trong lòng đã có dự tính, mỗi lần đều là quyền đến gần thì người trốn, đây là một trong những cảnh giới cao nhất của quyền pháp!  

             Mỗi lần né tránh, anh ta đều chỉ tiêu hao thể lực rất nhỏ!  

             Ngược lại chú ba Lý thì khác, có lẽ là cảm thấy cùng Trần Hùng Phi giằng co không dứt sẽ rất mất mặt, cho nên vẫn luôn công kích nhanh, mạnh mẽ tiến công! Công kích như vậy, rất hao phí thể lực!  

             Đợi đến khi thể lực của ông ta không đủ, xuất hiện sơ hở, Trần Hùng Phi vung tay là có thể đánh bại ông ta.  

             Cũng không phải trần Hùng Phi không dám liều mạng với chú ba Lý, mà là anh ta cảm thấy chính mình có lẽ phải đánh thêm vài trận, cho nên phương diện thể lực này, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.  

             "Nội công hoàn hảo như vậy, sức mạnh nắm đấm nhất định rất ngang ngược, rất mạnh mẽ, chờ thời điểm anh ra tay, vị Lý Tam tiên sinh này phỏng chừng sẽ không xong." Tề Đẳng Nhàn nói như có điều suy nghĩ.  

             Hoàng Văn Lãng cũng có chút nghe không nổi, đen mặt nói: Tề đại sư! ”  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu nói, "Thị trưởng Hoàng, có chuyện gì? ”  

             Hoàng Văn Lãng không nói gì, EQ thấp như vậy sao? Bản thân đây là đang nhắc nhở hắn không nên nói lung tung nữa, hắn lại cố tình giống như cái gì cũng không biết.  

             “Tề Đẳng Nhàn đúng không?" Hoàng Văn Đào cười lạnh một tiếng.   

             "Ngươi vẫn ở chỗ này xoi mói, làm cho mình rất giống như lúc nãy!"  

             "Hiện tại lại nói lời xằng bậy mê hoặc mọi người, nói Lý Tam tiên sinh sẽ thất bại! Xem ra, là sợ mình phải bơi trở về Trung Hải? ”  

             "Nếu cậu thật sự có bản lĩnh, vì sao không sớm đứng ra? Cũng có thể làm cho mọi người lau mắt mà nhìn! ”  

             Ngữ khí Hoàng Văn Đào rất không khách khí, ánh mắt lạnh thấu tim.  

             Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Có thể xem chuyện vui, vì sao phải ra tay đây? ”  

             Hắn hỏi ra những lời này, hình như là mười phần thật tâm, giống như thật sự chính là vì xem chuyện vui mà đến.  

             "Cậu..." Hoàng Văn Đào tức giận đến sửng sốt, thật sự có một loại ý nghĩ liều lĩnh đánh chết đối phương.  

             Hoàng Văn Lãng nghe nói như vậy, vẻ mặt cũng là khó coi, chuyện này đã ầm ĩ thành cái dạng gì, còn hóng chuyện?  

       

         Thật ra thì Hoàng Kỳ Bân đã từng cùng Tề Đẳng Nhàn trò chuyện một hồi, biết tính cách của hắn như vậy, không khỏi có chút dở khóc dở cười...  

             Hoàng Tình Ca cũng ngẩn người, sau đó bất mãn trừng lớn, lộ ra đôi mắt to lấp lánh của mình.  

             “Hừ, không dám chính là không dám, không có bản lĩnh chính là không có bản lĩnh, nói điêu toa thì cũng đành thôi, Hoàng đại tiên sinh nghĩ hắn thật sự dám lên sân?!" Lý Thiên Lạc cười lạnh nói.  

             “Đúng là, tên này không có bản lĩnh gì, chỉ biết dùng miệng phóng đại bác!”  

             "Hiện tại có một loại người gọi là Netizen, chuyên môn làm mấy chuyện lừa dối mọi người để làm trò giải trí cho dân chúng, nhân cơ hội nổi tiếng, tôi thấy, hắn chính là loại người này."  

             "Loại rác rưởi này lại trà trộn vào trong giới của chúng ta, thật sự là làm cho người ta khinh thường mà!"  

             Mọi người đều là mồm năm miệng mười nói lên, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không có bản lĩnh thật sự, đơn giả là làm mọi người xôn xao để lấy sự chú ý.  

             Kiều Thu Mộng lúc này hận không thể tìm một khe hở chui vào, cái tên Tề Đẳng Nhàn này, vì sao mỗi lần đều phải làm ra những chuyện mất mặt này...  

             Cũng may, lúc mọi người mắng Tề Đẳng Nhàn, không có nhắc tới cô.  

             Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy đỏ mặt... Dù sao, hai người cũng có một mối quan hệ ở đó.  

             Hoàng Văn Đào tức giận đến mức không muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy cái tên này chính là kẻ bỉ ổi, trở về, mình nhất định phải dặn dò Hoàng Văn Lãng một phen, để cho hắn tránh xa kẻ bỉ ổi như vậy.  

             Giờ phút này, trận chiến giữa sân đã đạt đến cao trào!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện