Chương 191: "Tôi ghen cái gì cơ?! ”
Người dân dưới lầu vây quanh sân đập phá, muốn đập vỡ cửa sân.
"Tiền của chúng tôi cũng không phải do gió to thổi tới, mấy người dựa vào cái gì mà dùng giá thấp như vậy bắt chúng tôi phá bỏ?"
"Chính là mấy kẻ doanh nhân lòng dạ đen tối các người nên xuống địa ngục! Bồi thường tiền cho chúng tôi! ”
"Tiền của mọi người đều là vất vả kiếm được, bánh sẽ không từ trên trời rơi xuống, mấy người lòng dạ đen tối như vậy, nên đánh! Đi ra cho tôi! ”
Mọi người căm phẫn, nhao nhao lên án.
"Mẹ kiếp, tiền từ trên trời rơi xuống rồi!"
Đột nhiên, có người hét lên một tiếng.
"Nói nhảm cái gì thế, tiền từ trên trời rơi xuống? Anh bị ngớ ngẩn hả? ”
"Anh bị ngu à, tiền từ trên trời rơi xuống? Vậy thì anh đi nhặt tiền đi! ”
Mấy người hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng đáp lại.
Sau đó, người nói chuyện kia liền thoáng cái xông ra ngoài, nhảy dựng lên chụp một nắm, bắt được một tờ tiền lớn trên không trung.
Có mấy tờ tiền cũng bởi vì gió thổi nhẹ mà bay vào trong đám người, mọi người ngẩng đầu nhìn, trợn tròn mắt, ngày hôm đó trên bầu trời toàn là tiền!
Từng tờ tiền từ trên trời lật qua lật lại rồi rơi xuống, giống như trời đổ mưa.
“Còn sửng sốt làm gì, mau đi nhặt tiền đi!”
Không biết là bác gái nào rống giận một tiếng, sau khi xông ra ngoài, những người còn lại cũng đều hồi phục tinh thần lại, nhao nhao xông ra nhặt tiền.
Có vài người vì tranh đoạt tiền mặt, thậm chí xô đẩy lẫn nhau, suýt nữa đánh nhau.
Cũng may lúc này trên trời còn có hơn trăm tờ tiền lớn tung bay, nếu không, bọn họ không thể không đánh lộn.
Lý Vân Uyển rải tiền ra ngoài, nhìn thấy người phía dưới đều đang vội vàng nhặt tiền, không nhịn được vui vẻ, lúc này, tòa nhà kia cũng không có người rảnh đi vây quanh!
Chuyện như này, không tốn mấy trăm ngàn vạn thì khó mà giải quyết, nhưng lại hết lần này tới lần khác Tề Đẳng Nhàn chỉ dùng ba mươi vạn để giải quyết, thật đúng là quái kiệt mà!
"Mấy người tiếp tục rải tiền, tôi đi xuống đón Thu Mộng ra." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Đừng vì vui vẻ mà ném quá nhanh, cũng đừng vì đau lòng mà ném quá ít..."
"Giữ nguyên tốc độ với hiệu suất này, chờ tôi cứu người ra, mấy người có thể dừng lại."
Lý Vân Uyển ném rất thoải mái, dù sao cũng không phải tiền của mình, hơn nữa ném rất nhiều tiền lên trời, chuyện như thế này, cô còn chưa từng trải qua.
Đau lòng nhất chính là Dương Quan Quan, số tiền này đều là tiền mồ hôi nước mắt của cô, mở miệng một tiếng "ông chủ rộng rãi" kiếm được, lúc ném khỏi phải nói là đau lòng bao nhiêu.
Nhưng mà, cũng may làm như vậy là có hiệu quả, tất cả mọi người đều vội vàng tới đây nhặt tiền, không rảnh để ý tới việc Kiều Thu Mộng bị nhốt trong nhà dân.
Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng xuống lầu, sau đó gọi điện thoại cho Kiều Thu Mộng, bảo cô nhanh chóng đi ra.
Kiều Thu Mộng đẩy cửa ra nhìn, chỉ thấy đám đám người vừa vây quanh cô hiện tại đều đi nhặt tiền, không kìm nổi trợn tròn mắt.
“Đi!” Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, kéo Kiều Thu Mộng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Mấy tên giám đốc điều hành tập đoàn Kiều thị đi theo Kiều Thu Mộng cũng thở phào nhẹ nhõm, đi theo phía sau hai người rời khỏi nơi này.
Sau khi giải cứu người thành công, Lý Vân Uyển cùng Dương Quan Quan cũng không tiếp tục rải tiền nữa.
Người phía dưới chờ một hồi lâu, thấy không có tiền tiếp tục từ trên trời rơi xuống, không nén được thất vọng.
“Không ổn, để cho gian thương chạy mất!”
Không biết là ai hét lớn một tiếng, chạy tới nhà dân vừa rồi của Kiều Thu Mộng.
Mọi người lấy lại tinh thần, cũng đều quát lớn chạy về.
Dương Quan Quan với Lý Vân Uyển nhân cơ hội đem tiền còn thừa buộc kỹ lại, sau đó xuống lầu, nhân dịp hỗn loạn này rời đi.
“Không có chuyện gì rồì!”
Sau khi Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan đi ra, nhìn thấy Kiều Thu Mộng không có việc gì cả, đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lý Vân Uyển cười nói: "Ngài Tề, anh đúng là cũng có chút tài năng, đám cảnh sát không làm được cái gì, ngược lại bị anh xử lý xong, giỏi lắm! ”
Dương Quan Quan lại có chút đau lòng vì ba mươi vạn của mình cứ như vậy bị tiêu xài hoang phí, lương hàng năm của cô ở Tianlai Capital mới có sáu mươi vạn, thế này đã bị phung phí mất nửa năm tiền lương.
Nhưng mà, Kiều Thu Mộng có thể không xây xát gì mà đi ra, cô cũng rất vui vẻ, không mở miệng nói chuyện này.
"Chuyện hôm nay phải cảm ơn anh, tổn thất bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho anh." Kiều Thu Mộng gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, khó có được một lần hòa nhã.
"Còn lại hơn bảy vạn." Lý Vân Uyển giơ túi nilon màu đen trong tay lên, nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tiền đều là lấy từ chỗ của Dương Quan Quan, cô trả lại cho cô ấy là được. ”
Kiều Thu Mộng nghe xong không khỏi sửng sốt, sau đó cười nói với Dương Quan Quan: "Cám ơn cậu, Quan Quan! ”
Dương Quan Quan nói: “Không có gì đâu. ”
Những người được cứu ra đều tỏ vẻ cảm ơn Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa, đều ồn ào khen ngợi cơ trí của Tề Đẳng Nhàn.
Dù sao, đây là chuyện mấy trăm ngàn vạn cũng không nhất định có thể giải quyết xong, Tề Đẳng Nhàn lại hết lần này tới lần khác chỉ tốn hơn hai mươi vạn là xong.
"Nhưng mà, nếu bọn họ vẫn không chịu chuyển đi, chuyện này đối với chúng ta mà nói, cũng là tổn thất vô cùng lớn! Kéo dài ra, rất rắc rối!” Kiều Thu Mộng thở dài, nhíu mày nói, dáng vẻ lo lắng.
"Tớ thương lượng với ngài Tề rồi, dùng cách chiến tranh lạnh để giải quyết." Lý Vân Uyển nói.
Kiều Thu Mộng nói: "Chiến tranh lạnh là phương pháp rất tốt, nhưng mà, chỉ sợ có người ở sau lưng kích động bọn họ! ”
"Mảnh đất này dù sao cũng là của Tianlai Capital, Tianlai Capital có quan hệ với tập đoàn Hướng Thị, trước mắt tập đoàn Hướng thị có rất nhiều kẻ thù."
"Hơn nữa, những kẻ thù này thế lực lớn, tài sản nhiều, ném mấy trăm vạn ra chỉ là đổ sông đổ biển, ủng hộ những cư dân này tiếp tục đối đầu với chúng ta, hoàn toàn không thành vấn đề."
"Cho dù là chiến tranh lạnh, chỉ sợ cũng chỉ có thể giằng co trong thời gian dài, cho đến khi cuộc đấu tranh giữa tập đoàn Hướng thị và những người đó chấm dứt."
Tập đoàn Kiều thị không thể so sánh với một công ty giàu có như tập đoàn Hướng thị, liên tục kéo dài, đối với tập đoàn Kiều thị mà nói, không phải là một chuyện tốt.
"Vậy thì nghĩ biện pháp tìm được người phía sau màn xúi giục bọn họ, giải quyết vấn đề từ gốc rễ là được rồi." Tề Đẳng Nhàn nói.
Mạnh tay khẳng định là không được, người ta còn bố trí phóng viên, làm ra chuyện đổ máu gì đó, phơi bày ra ngoài sẽ có ảnh hưởng tồi tệ, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến quyết sách của tỉnh cũng có thể xảy ra.
Hơn nữa, những người dân kia tuy rằng đáng ghét, nhưng đều bị kích động, không dễ dàng gì dùng vũ lực đối với bọn họ để giải quyết.
Tất cả mọi người đều gật gật đầu, Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi sẽ sắp xếp người giải quyết chuyện này, các cô không cần lo lắng, yên tâm chờ là được. ”
Kiều Thu Mộng cảm thấy cũng không phải là không chịu được Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa anh ta cứu mình, muốn đi lên nói với anh hai câu.
Kết quả, Tề Đẳng Nhàn nói xong liền quay đầu nói cười với Lý Vân Uyển.
Hơn nữa, Lý Vân Uyển còn liên tục khen hắn vô cùng thông minh, điểm mấu chốt như này cũng có thể nghĩ ra nữa...
Tề Đẳng Nhàn cũng dương dương đắc ý nói cũng không nhìn xem hắn là ai.
Cuộc đối thoại này của hai người, có vẻ rất thân mật.
Trong bụng Kiều Thu Mộng lập tức nổi lên một dòng nước chua, lời đến khóe miệng cũng nuốt xuống, nhịn không được thầm nghĩ "Tôi ghen cái gì cơ?! ”
"Lúc trước mình đều nói rõ, nếu Vân Uyển thích, cứ việc cầm đi là được rồi! Miễn là cô ấy để mắt tới gã này! ”
"Tương lai của tớ sẽ càng thêm xuất sắc, muốn biến thành Ngọc Tiểu Long trong giới kinh doanh, người có thể xứng với tớ, chỉ có loại đẳng cấp như Tổng giám đốc thần bí!"
Cô cắn răng, xoay người lại, thản nhiên nói: "Đi thôi, tôi mời mọi người ăn cơm, sau đó giải trí một chút, coi như là động viên một chút mọi người hôm nay bị sợ hãi. ”
Bình luận truyện