Tuyệt Thế Dược Thần
Chương 53: Chia sẽ ưu phiền cùng phụ thân
Đôi tay của Diệp Hàng như huyền ảnh điều khiển Dược Đỉnh, thuốc trong Dược Đỉnh sắp trở thành đan, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
“Ngưng!”
Diệp Hàng một tiếng ngưng, ánh sáng lờ mờ của thuốc tiêu tan hết, ngưng tụ thành một viên đan dược màu lục bích.
“Haiz, ta quá không biết tự lượng sức rồi, nếu đan dược mới mà dễ dàng luyện ra như vậy, thì đâu đến lượt Diệp Hàng ta ra tay?”
Diệp Hàng lắc đầu, đem viên đan dược vừa mới luyện thành vứt đi.
Lúc này tinh thần của Diệp Hàng uể oải, rõ là đã hao phí rất nhiều sức lực.
Mấy ngày nay ông ta không ăn không ngủ nghiên cứu đan dược mới, muốn cứu vãn lại tình thế nguy cấp của Dược Hương Các, nhưng mọi nổ lực đều đổ xuống sông xuống biển.
Nguyên Khí Đan tuy không phải là đan dược cao cấp gì, nhưng trải qua mấy trăm năm nghiên cứu nay đã trở nên quen thuộc vô cùng.
Muốn bào chế ra loại đan dược để thay thế cho Nguyên Khí Đan, nhưng dược hiệu tốt hơn thì đâu phải chuyện dễ dàng gì?
“Không ngờ Diệp Hàng nổ lực bao nhiêu năm vẫn không thể thoát khỏi kết cục thất bại, thật là thất bại quá đi!” Diệp Hàng lại thở dài.
Không biết tại sao lúc này, trong đầu của Diệp Hàng lại hiện lên hình ảnh của Diệp Viễn, trong con mắt lờ mờ dần dần thấy có chút ánh sáng.
“Thất bại thì thất bại, ít nhất con trai của ta đã có vị sư phụ thần bí đó, tương lai sau này thành tựu chắc chắn sẽ vượt hơn cả ta.”
Biểu hiện của Diệp Viễn mấy ngày nay ở Học viện Đan Võ ông ta tất nhiên hiểu rõ, trong lòng tự nhiên rất hài lòng.
Nhưng mà ông ta không biết rằng, Diệp Viễn đã thăng cấp thành Nguyên Khí tầng bốn, hơn nữa còn thông qua khảo hạch cảnh giới Huyền giai, trở thành học viên Địa cấp.
Diệp Hàng vốn dĩ là người rộng lượng, nên không để thành bại ở trong lòng. Chỉ là đám người cũ của Dược Hương Các theo ông ta đã lâu, sự thành bại của một mình ông ta ảnh hưởng đến sinh kế của rất nhiều người, nên mới ngày đêm tìm cách để vượt qua khó khăn lần này.
Có lẽ do tâm linh tương thông, Diệp Hàng mới nghĩ đến con mình thì tiếng gõ cửa của Diệp Viễn đã vang lên: “Cha, con đã về rồi đây, con có thể vào không cha?”
Diệp Hàng trong lòng rung động, đi đến mở cửa, quả nhiên là Diệp Viễn.
“Cha, nghe nói là cha đang bế quan nên con trực tiếp đên tìm cha, không ngờ đã làm phiền cha rồi!” Diệp Viễn nhìn về phía Diệp Hàng lễ phép nói.
“Ha ha, làm phiền gì chứ? Viễn Nhi trở về rồi à, chuyện lớn thế nào cũng để qua một bên, đi! Hai cha con chúng ta lên thư phòng nói chuyện, con kể cho cha nghe chuyện ở Học viện Đan Võ.” Diệp Hàng kéo con mình đi về hướng Thư phòng.
Diệp Viễn trong lòng rất cảm động, Diệp Hàng yêu thương đứa con này hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Diệp Hàng còn có tâm tư đi tìm hiểu việc xảy ra ở Học viện Đan Võ, chứ không phải nghĩ cách vượt qua khó khăn giành lại phần nào thế cục, vị trí của Diệp Viễn trong lòng Diệp Hàng từ đó có thể thấy được quan trọng đến mức nào.
Lúc gần đi, Diệp Viễn nhìn thoáng qua phòng luyện đan một cái, rồi ngửi dược hương bay khắp phòng liền biết mục đích bế quan của Diệp Hàng là gì.
“Viễn Nhi, nghe nói con vừa mới về học viện đã có một trận sinh tử chiến với một tên tiểu tử họ Phí, hơn nữa còn dùng thực lực của Nguyên Khí tầng ba hạ gục hắn, đúng là làm vui lòng người! ấy, con... con đã đột phá thành Nguyên Khí tầng bốn rồi sao?”
Vừa nãy Diệp Hàng không để ý, nay nói chuyện, phát hiện hơi thở của Diệp Viễn so với lúc đi đã mạnh lên rất nhiều, rõ là đã đột phá thành Nguyên Khí tầng bốn, không kiềm nổi giật mình một cái.
“Hơ hơ, hai ngày trước con may mắn đột phá, đồng thời hôm qua một mạch thông qua ba cửa ải của khảo hạch. Hiện giờ đã là học viên Địa cấp.”
Diệp Viễn không phải là đang kheo khoang, mà là biết tâm trạng của cha không tốt, nên tìm chút việc để khích lệ tinh thần của cha. Sắc mặt của Diệp Hàng tiều tụy, mấy ngày nay tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực, thấy vậy trong lòng Diệp Viễn không khỏi đau lòng.
Quả nhiên, nghe Diệp Viễn nói như vậy tinh thần của Diệp Hàng đã tốt lên rất nhiều, vui vẻ cười nói: “Ông trời có mắt, con trai của ta cuối cùng cũng thành tài rồi, tên tiểu tử cửa nhà họ Vạn cũng chẳng phải chỉ mới đạt mức Địa cấp sao, con ta chỉ cần thời gian của một tháng là đã đạt mức Địa cấp rồi, cái mặt này vỗ kêu thật! Ha ha ha!”
Sau trận cười dồn dã, Diệp Hàng mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng mà khuôn mặt vui mừng làm sao cũng không thể che lấp nổi.
Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, Diệp Hàng chau mày, hỏi Diệp Viễn: “Viễn Nhi, thực lực của con tiến bộ nhanh chóng như vậy dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng mà có ảnh hưởng gì đến tu luyện sau này của con không?”
Lo lắng của Diệp Hàng giống với Giang Vân Hạc, sự lo lắng này không phải là không có lý.
Tu luyện Võ đạo, trước giờ đều là thận trọng từng bước, vì theo đuổi trong thời gian ngắn bứt tốc để đạt hiệu quả cao mà xem nhẹ củng cố căn cơ, đây chính là đại kị của người luyện võ.
Sự tiến bộ của Diệp Viễn quả là quá nhanh, đối với người làm cha mà nói lo lắng ảnh hưởng đến việc tu luyện của con mình sau này là một điều tất nhiên.
“Cha yên tâm, trong lòng con tự có tính toán. Loại công pháp mà sư phụ truyền cho co rất là thần kỳ, nên không phải lo lắng cảnh giới gia tăng quá nhanh sẽ ảnh hưởng đến căn cơ sau này, giờ con đã luyện đến mức Nguyên Khí tầng bảy, tám cũng không thành vấn đề.” Diệp Viễn nói.
Hắn nói như thế, Diệp Hàng tuy là vẫn còn có chút lo lắng, nhưng cũng yên tâm phần nào.
Vị sư phụ trong mộng của Diệp Viễn cao thâm khó lường, truyền thụ cho hắn nhiều kĩ nghệ đến vậy, chắc không phải là muốn hại hắn.
“Vậy thì tốt. Đúng rồi, con mới đến học viện không lâu, sao giờ lại về Hoàng Thành rồi? Có phải thiếu hụt nguồn lực tu luyện.”
Việc Diệp Viễn tham gia khảo hạch đan dược sư là chuyện hôm qua mới quyết định, Diệp Hàng dĩ nhiên là vẫn chưa biết.
“Bốn ngày sau tổ chức của học viện sẽ đến Công hội Luyện Dược Sư tiến hành khảo hoạch tập thể, con đến để tham gia khảo hạch Luyện Dược Sư”.
“Khảo hạch Luyện Dược Sư? Ồ, con có thể bào chế được Thốn Tâm Liệt, tham gia Đan Đồ khảo hạch dĩ nhiên không thành vấn đề. Chỉ là khảo hạch đan dược sư chỉ có cơ hội ba lần, Viễn Nhi kinh nghiệm của con thực tế không nhiều, có nắm chắc phần thắng không?”
Đối với Diệp Hàng mà nói, Diệp Viễn, lúc đầu có thể bào chế ra Thốn Tâm Liệt, chắc chắn là đã trải qua không biết bao nhiêu lần thất bại.
Hiểu con không ai bằng cha, Diệp Viễn trước kia vốn dĩ chưa từng đụng đến luyện đan, kĩ năng chưa từng được trải qua giọt giũa, thì làm sao có thể nâng cao tỷ lệ thành công của luyện đan được cơ chứ?
“Thời gian qua con đã luyện tập không ít, có lẽ là không thành vấn đề.” Diệp Viễn cười nói.
“Vậy thì tốt. Hai ngày nay nghỉ ngơi cho thật tốt, tranh thủ lấy lại trạng thái tốt nhất để tham gia khảo hạch.” Diệp Hàng cổ vũ nói.
Diệp Viễn gật đồng nghe theo, nhân tiện hỏi: “Cha, lúc con mới về tới có hỏi Phùng Trưởng quầy, có phải là mấy ngày nay cho vì chuyện của Tụ Nguyên Đan mà lo lắng phải không?”
Diệp Viễn vừa nhắc, mặt của Diệp Hàng lóe lên một sự không tự nhiên, nhưng che đậy lại, nói: “Viễn Nhi con cứ ở học viên tu luyện cho thật tốt, mọi việc ở nhà không cần phải bận tâm. Vạn Đông Hải bao năm nay rắp tâm muốn hại cha nhưng cũng không thành công, lần này cũng thế.”
Diệp Viễn than thở nói: “Cha, con đã trưởng thành rồi, những lời nói dối này không gạt được con đâu!”
Diệp Hàng ngại ngùng: “Ha… ha ha, kì thực… chuyện lần này… có chút khó khăn.”
“Cha, sư phụ trong mộng của con đã dạy cho con không ít kiến thức về đan dược, có một loại đan dược gọi Tăng Nguyên Đan, Dược Hiệu của nó gấp mấy lần Nguyên Khí Đan, có lẽ có thể giúp cha vượt qua khó khăn lần này.” Diệp Viễn trịnh trọng nói.
“Mấy lần? Cái con nói chính là đan dược bậc hai sao? Cái đó thì không có tác dụng gì đâu.” Diệp Hàng lắc đầu, ông ta cho rằng không có loại đan dược bậc một nào mà dược lực của nó lại gấp mấy lần Nguyên Đan khí.
Diệp Viễn cũng lắc đầu nói: “Không phải đan dược bậc hai, chỉ là đan dược bậc một.”
“Cái gì? Đan dược bậc một? Gấp mấy lần? Làm sao có thể?” Diệp Hàng mắt to ra, trên mặt hiện đầy chữ không tin được.
“Ngưng!”
Diệp Hàng một tiếng ngưng, ánh sáng lờ mờ của thuốc tiêu tan hết, ngưng tụ thành một viên đan dược màu lục bích.
“Haiz, ta quá không biết tự lượng sức rồi, nếu đan dược mới mà dễ dàng luyện ra như vậy, thì đâu đến lượt Diệp Hàng ta ra tay?”
Diệp Hàng lắc đầu, đem viên đan dược vừa mới luyện thành vứt đi.
Lúc này tinh thần của Diệp Hàng uể oải, rõ là đã hao phí rất nhiều sức lực.
Mấy ngày nay ông ta không ăn không ngủ nghiên cứu đan dược mới, muốn cứu vãn lại tình thế nguy cấp của Dược Hương Các, nhưng mọi nổ lực đều đổ xuống sông xuống biển.
Nguyên Khí Đan tuy không phải là đan dược cao cấp gì, nhưng trải qua mấy trăm năm nghiên cứu nay đã trở nên quen thuộc vô cùng.
Muốn bào chế ra loại đan dược để thay thế cho Nguyên Khí Đan, nhưng dược hiệu tốt hơn thì đâu phải chuyện dễ dàng gì?
“Không ngờ Diệp Hàng nổ lực bao nhiêu năm vẫn không thể thoát khỏi kết cục thất bại, thật là thất bại quá đi!” Diệp Hàng lại thở dài.
Không biết tại sao lúc này, trong đầu của Diệp Hàng lại hiện lên hình ảnh của Diệp Viễn, trong con mắt lờ mờ dần dần thấy có chút ánh sáng.
“Thất bại thì thất bại, ít nhất con trai của ta đã có vị sư phụ thần bí đó, tương lai sau này thành tựu chắc chắn sẽ vượt hơn cả ta.”
Biểu hiện của Diệp Viễn mấy ngày nay ở Học viện Đan Võ ông ta tất nhiên hiểu rõ, trong lòng tự nhiên rất hài lòng.
Nhưng mà ông ta không biết rằng, Diệp Viễn đã thăng cấp thành Nguyên Khí tầng bốn, hơn nữa còn thông qua khảo hạch cảnh giới Huyền giai, trở thành học viên Địa cấp.
Diệp Hàng vốn dĩ là người rộng lượng, nên không để thành bại ở trong lòng. Chỉ là đám người cũ của Dược Hương Các theo ông ta đã lâu, sự thành bại của một mình ông ta ảnh hưởng đến sinh kế của rất nhiều người, nên mới ngày đêm tìm cách để vượt qua khó khăn lần này.
Có lẽ do tâm linh tương thông, Diệp Hàng mới nghĩ đến con mình thì tiếng gõ cửa của Diệp Viễn đã vang lên: “Cha, con đã về rồi đây, con có thể vào không cha?”
Diệp Hàng trong lòng rung động, đi đến mở cửa, quả nhiên là Diệp Viễn.
“Cha, nghe nói là cha đang bế quan nên con trực tiếp đên tìm cha, không ngờ đã làm phiền cha rồi!” Diệp Viễn nhìn về phía Diệp Hàng lễ phép nói.
“Ha ha, làm phiền gì chứ? Viễn Nhi trở về rồi à, chuyện lớn thế nào cũng để qua một bên, đi! Hai cha con chúng ta lên thư phòng nói chuyện, con kể cho cha nghe chuyện ở Học viện Đan Võ.” Diệp Hàng kéo con mình đi về hướng Thư phòng.
Diệp Viễn trong lòng rất cảm động, Diệp Hàng yêu thương đứa con này hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Diệp Hàng còn có tâm tư đi tìm hiểu việc xảy ra ở Học viện Đan Võ, chứ không phải nghĩ cách vượt qua khó khăn giành lại phần nào thế cục, vị trí của Diệp Viễn trong lòng Diệp Hàng từ đó có thể thấy được quan trọng đến mức nào.
Lúc gần đi, Diệp Viễn nhìn thoáng qua phòng luyện đan một cái, rồi ngửi dược hương bay khắp phòng liền biết mục đích bế quan của Diệp Hàng là gì.
“Viễn Nhi, nghe nói con vừa mới về học viện đã có một trận sinh tử chiến với một tên tiểu tử họ Phí, hơn nữa còn dùng thực lực của Nguyên Khí tầng ba hạ gục hắn, đúng là làm vui lòng người! ấy, con... con đã đột phá thành Nguyên Khí tầng bốn rồi sao?”
Vừa nãy Diệp Hàng không để ý, nay nói chuyện, phát hiện hơi thở của Diệp Viễn so với lúc đi đã mạnh lên rất nhiều, rõ là đã đột phá thành Nguyên Khí tầng bốn, không kiềm nổi giật mình một cái.
“Hơ hơ, hai ngày trước con may mắn đột phá, đồng thời hôm qua một mạch thông qua ba cửa ải của khảo hạch. Hiện giờ đã là học viên Địa cấp.”
Diệp Viễn không phải là đang kheo khoang, mà là biết tâm trạng của cha không tốt, nên tìm chút việc để khích lệ tinh thần của cha. Sắc mặt của Diệp Hàng tiều tụy, mấy ngày nay tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực, thấy vậy trong lòng Diệp Viễn không khỏi đau lòng.
Quả nhiên, nghe Diệp Viễn nói như vậy tinh thần của Diệp Hàng đã tốt lên rất nhiều, vui vẻ cười nói: “Ông trời có mắt, con trai của ta cuối cùng cũng thành tài rồi, tên tiểu tử cửa nhà họ Vạn cũng chẳng phải chỉ mới đạt mức Địa cấp sao, con ta chỉ cần thời gian của một tháng là đã đạt mức Địa cấp rồi, cái mặt này vỗ kêu thật! Ha ha ha!”
Sau trận cười dồn dã, Diệp Hàng mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng mà khuôn mặt vui mừng làm sao cũng không thể che lấp nổi.
Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, Diệp Hàng chau mày, hỏi Diệp Viễn: “Viễn Nhi, thực lực của con tiến bộ nhanh chóng như vậy dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng mà có ảnh hưởng gì đến tu luyện sau này của con không?”
Lo lắng của Diệp Hàng giống với Giang Vân Hạc, sự lo lắng này không phải là không có lý.
Tu luyện Võ đạo, trước giờ đều là thận trọng từng bước, vì theo đuổi trong thời gian ngắn bứt tốc để đạt hiệu quả cao mà xem nhẹ củng cố căn cơ, đây chính là đại kị của người luyện võ.
Sự tiến bộ của Diệp Viễn quả là quá nhanh, đối với người làm cha mà nói lo lắng ảnh hưởng đến việc tu luyện của con mình sau này là một điều tất nhiên.
“Cha yên tâm, trong lòng con tự có tính toán. Loại công pháp mà sư phụ truyền cho co rất là thần kỳ, nên không phải lo lắng cảnh giới gia tăng quá nhanh sẽ ảnh hưởng đến căn cơ sau này, giờ con đã luyện đến mức Nguyên Khí tầng bảy, tám cũng không thành vấn đề.” Diệp Viễn nói.
Hắn nói như thế, Diệp Hàng tuy là vẫn còn có chút lo lắng, nhưng cũng yên tâm phần nào.
Vị sư phụ trong mộng của Diệp Viễn cao thâm khó lường, truyền thụ cho hắn nhiều kĩ nghệ đến vậy, chắc không phải là muốn hại hắn.
“Vậy thì tốt. Đúng rồi, con mới đến học viện không lâu, sao giờ lại về Hoàng Thành rồi? Có phải thiếu hụt nguồn lực tu luyện.”
Việc Diệp Viễn tham gia khảo hạch đan dược sư là chuyện hôm qua mới quyết định, Diệp Hàng dĩ nhiên là vẫn chưa biết.
“Bốn ngày sau tổ chức của học viện sẽ đến Công hội Luyện Dược Sư tiến hành khảo hoạch tập thể, con đến để tham gia khảo hạch Luyện Dược Sư”.
“Khảo hạch Luyện Dược Sư? Ồ, con có thể bào chế được Thốn Tâm Liệt, tham gia Đan Đồ khảo hạch dĩ nhiên không thành vấn đề. Chỉ là khảo hạch đan dược sư chỉ có cơ hội ba lần, Viễn Nhi kinh nghiệm của con thực tế không nhiều, có nắm chắc phần thắng không?”
Đối với Diệp Hàng mà nói, Diệp Viễn, lúc đầu có thể bào chế ra Thốn Tâm Liệt, chắc chắn là đã trải qua không biết bao nhiêu lần thất bại.
Hiểu con không ai bằng cha, Diệp Viễn trước kia vốn dĩ chưa từng đụng đến luyện đan, kĩ năng chưa từng được trải qua giọt giũa, thì làm sao có thể nâng cao tỷ lệ thành công của luyện đan được cơ chứ?
“Thời gian qua con đã luyện tập không ít, có lẽ là không thành vấn đề.” Diệp Viễn cười nói.
“Vậy thì tốt. Hai ngày nay nghỉ ngơi cho thật tốt, tranh thủ lấy lại trạng thái tốt nhất để tham gia khảo hạch.” Diệp Hàng cổ vũ nói.
Diệp Viễn gật đồng nghe theo, nhân tiện hỏi: “Cha, lúc con mới về tới có hỏi Phùng Trưởng quầy, có phải là mấy ngày nay cho vì chuyện của Tụ Nguyên Đan mà lo lắng phải không?”
Diệp Viễn vừa nhắc, mặt của Diệp Hàng lóe lên một sự không tự nhiên, nhưng che đậy lại, nói: “Viễn Nhi con cứ ở học viên tu luyện cho thật tốt, mọi việc ở nhà không cần phải bận tâm. Vạn Đông Hải bao năm nay rắp tâm muốn hại cha nhưng cũng không thành công, lần này cũng thế.”
Diệp Viễn than thở nói: “Cha, con đã trưởng thành rồi, những lời nói dối này không gạt được con đâu!”
Diệp Hàng ngại ngùng: “Ha… ha ha, kì thực… chuyện lần này… có chút khó khăn.”
“Cha, sư phụ trong mộng của con đã dạy cho con không ít kiến thức về đan dược, có một loại đan dược gọi Tăng Nguyên Đan, Dược Hiệu của nó gấp mấy lần Nguyên Khí Đan, có lẽ có thể giúp cha vượt qua khó khăn lần này.” Diệp Viễn trịnh trọng nói.
“Mấy lần? Cái con nói chính là đan dược bậc hai sao? Cái đó thì không có tác dụng gì đâu.” Diệp Hàng lắc đầu, ông ta cho rằng không có loại đan dược bậc một nào mà dược lực của nó lại gấp mấy lần Nguyên Đan khí.
Diệp Viễn cũng lắc đầu nói: “Không phải đan dược bậc hai, chỉ là đan dược bậc một.”
“Cái gì? Đan dược bậc một? Gấp mấy lần? Làm sao có thể?” Diệp Hàng mắt to ra, trên mặt hiện đầy chữ không tin được.
Bình luận truyện