Tuyệt Thế Hảo Yêu
Chương 49: Sắc dục đầy đầu
Trí Hoằng đại sư giống như không nghe được tiếng đập cửa, cũng không thấy hắn có bất kỳ phản ứng nào.
- Hòa thượng, ngươi điếc à.....
Lý Vân khẽ cười nói, nhắc nhở một câu.
Trí Hoằng đại sư cười nói:
- Mặc kệ nó... Chúng ta nói tiếp đi, trước khi chúng ta không có nói chuyện xong, ta sẽ không mở cửa.....
Trí Hoằng đại sư cười cười, đối với tiểu hòa thượng Tuệ Viễn ngoài cửa sổ nói:
- Trở về đi...
Rất nhanh, Tuệ Viễn liền ly khai, tiếng đập cửa không còn nữa.
- Ngươi không lo lắng bỏ qua chuyện trọng yếu?
Lý Vân khẽ cười một tiếng.
Trí Hoằng đại sư đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ ra nhìn bầu trời đầy sao, bỗng nhiên trong ngực một trận phiền muộn, phun ra một ngụm trọc khí nói:
- Lời ta nói với ngươi còn chưa hết... Việc khác ngay cả có đại sự cũng không bằng.
Trí Hoằng đại sư ngẫm lại, thở dài nói:
- Thực ra đêm nay ta tình nguyện bản thân không có gặp ngươi...
- Vì sao?
Lý Vân không hiểu.
- Không biết!
Lão hòa thượng cười gian một tiếng, lần thứ hai cự tuyệt trả lời.
Khóe miệng Lý Vân mang theo nụ cười mỉm:
- Nói với ngươi đúng là bằng thừa... Ngẫm lại cũng đúng, ta là yêu quái, ngươi là người, đạo bất đồng a...
Câu nói của hắn sau cùng tận lực mà đè nặng thanh âm, tiếp tục than thở:
- Ngươi đối với ta còn có cảnh giác, thủy chung cũng vẫn không hướng ta mở rộng cửa lòng...
- Ha ha...!
Lão hòa thượng khẽ cười một tiếng, sửa lại cho đúng nói:
- Ta vì sao phải mở rộng cửa lòng với ngươi. Ngươi cũng đâu phải ni cô?
Lý Vân nhất thời cười:
- Chẳng lẽ hòa thượng yêu mến ni cô...
- Không được giỡn chơi a...!
Lão hòa thượng trừng mắt nói.
Lý Vân không nói gì, Trí Hoằng thật đúng không có bộ dáng của một hòa thượng chút nào.
Trí Hoằng tự nhiên hiểu được tâm tư của Lý Vân, chẳng qua hắn không để bụng, đáp:
- Tế công đại sư là thần tượng của ta, ta sẽ đưa tư tưởng của ông ấy phát dương quang đại.
- Ngươi cảm thấy mình có thể phát dương lên tới tận trời sao?
Lý Vân châm chọc tự nói:
- Tế công người ta chỉ là rượu thịt hơi nhiều, mà ngươi thì sao, sắc dục đầy đầu... Không có việc gì thì trong lòng suy nghĩ đến ni cô người ta.
- Xem ra ta nên tiễn khách.....
Trí Hoằng đại sư cũng không muốn giữ tiểu tổ tông này lại, tiểu tử này chuyên gia ăn nói lung tung. Nơi đây Phật môn thanh tịnh, thật sự không dám để cho hắn ở lại, miễn cho hắn khinh nhờn Phật tổ.
Mở cửa phòng, Trí Hoằng đại sư bỗng nhiên chỉ vào bầu trời đầy sao nói:
- Ta đã già... Ta sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử. Chỉ có điều thọ mệnh của ta so với con người dài hơn một ít. Thế nhưng ngươi bất đồng, sau khi tu thành chính quả, ngươi có thể giống như vũ trụ mãi mãi soi sáng ko bao giờ tắt...
Trí Hoằng đại sư nói rất chân thành.
Lý Vân lẳng lặng nói:
- Ta không quan tâm...
Trí Hoằng đại sư trầm ngâm một chút, cười nói:
- Ngươi không quan tâm, cũng không có nghĩa là ngươi có thể xem nhẹ sinh tử luân hồi, đó là bởi vì ngươi không cảm nhận được chỗ tốt trong đó.....
Lý Vân có phần cảm thấy hứng thú nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi là hòa thượng, ngươi cũng nhìn không thấu?
Trí Hoằng đại sư suy nghĩ một chút, cười nói:
- A di đà phật... Lão nạp tu vi còn chưa đủ, kém xa lắm...
Lý Vân đi hai bước, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, xoay người hỏi:
- Sự tình bên phía Nhâm Cường, các ngươi truy ra được hung thủ chưa? Lão cứ để cho linh yêu tại Nhâm gia ẩn núp cũng không phải chuyện tốt gì... Hiện tại mấu chốt nhất chính là tra rõ độc thủ phía sau màn.
- Yên tâm đi, chùa Bạch Mã đã cùng các ban ngành chính phủ có liên quan tiến hành điều tra, hẳn vài ngày nữa sẽ có kết quả.
Trí Hoằng đại sư kiến nghị nói:
- Ngươi có thể bảo hỏa yêu, linh yêu luân phiên chấp hành nhiệm vụ. Đừng cứ mãi để cho linh yêu đi a..... loại chuyện tình ẩn núp này, thật sự là rất mệt đối với cả người và yêu.
- Hỏa yêu thì không được rồi...!
Lý Vân nói:
- Vạn nhất tiểu tử kia không khống chế được yêu hỏa trong cơ thể, một mồi lửa thiêu sạch nhà Nhâm Cường, người nào chịu trách nhiệm a... vì an toàn thôi thì ủy khuất một chút tiểu tử Tần Suất kia vậy.
Trí Hoằng đại sư đột nhiên hỏi:
- Con gái nhà Nhâm Cường có đúng hay không đối với ngươi có tình ý?
Lý Vân không thể làm gì hơn ngoài thở dài nói:
- Ta làm sao biết được, người yêu khác đường mà, ta không có ý định tiếp xúc với cô ấy.
- Đúng là yêu tốt, có giác ngộ...!
Trí Hoằng đại sư vuốt cái đầu trọc của mình, cười nói:
- So với Bạch nương tử giác ngộ mạnh hơn nhiều...
- Chẳng qua, ta còn phải xác nhận lại một chút xem ngươi có thật đối với con gái Nhâm Cường không có hứng thú hay không.
Lão hòa thượng mập mờ cười cười:
- Nha đầu kia không tệ nha...
Lý Vân học động tác trong kịch, nhún nhún vai nói:
- Trước mắt ta có một nữ hồ ly tinh. Còn có một vị hôn thê từ trên trời rơi xuống. Hai người thôi mà cũng đã rất phiền toái rồi, Nhâm Hiểu Nguyệt nói thật ta không có hứng thú...
Trí Hoằng đại sư hứng thú nói:
- Ta rất chờ mong, ngươi có thể sinh một con rồng cùng một con... Phượng a!
Lý Vân cực kì nghiêm túc nói:
- Ngươi sẽ không mắc bệnh hoang tưởng chứ?
Trí Hoằng đại sư hèn mọn cười cười, không hề nói gì nữa.
- Lão hòa thượng... Vẫn còn có sự tình thiếu chút nữa ta quên nói cho ngươi, phòng khám bệnh của Trân tỷ cuối tuần này khai trương, ngươi có thể có mặt một chút được không?
Lý Vân hỏi.
Trí Hoằng đại sư vội vã xua tay:
- Không cần đi... Vốn ta cho rằng nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ có chí hướng mở một phòng khám lớn. Ai ngờ, nàng chỉ là dự định tại trong thôn mở ra một cái phòng khám bệnh nhỏ. Lấy thân phận thế tục của ta, đi tham dự một cái lễ khai trương phòng khám bệnh nhỏ như vậy, tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to, rất dễ rước lấy chuyện không hay..... Chẳng qua ngươi yên tâm, lễ vật chúc mừng ta nhất định sẽ đưa tới.
Lý Vân nghĩ cũng đúng. Người ta dù gì cũng là phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh thành, thân phận như vậy xác thực không thích hợp đi tham dự lễ khai trương của Trân tỷ.
- Phía sau núi có người đánh nhau...
Ngay tại lúc này, Trí Hoằng đại sư biến sắc, tựa hồ cảm thấy mấy thứ gì đó.
Lý Vân thấy hắn sắc mặt nặng nề, lập tức mặt mày hung tợn nói:
- Ta đi nhìn với ngươi, xem dưới gầm trời này còn có người nào, à, Yêu quái nào mà lại to gan như vậy, dám đến chùa Bạch Mã gây chuyện. Đối mặt với đại sư, làm gì có Tiên Ma thần yêu gì dám đến chùa Bạch Mã quấy rối chứ...
Ngày bình thường Trí Hoằng đại sư ngữ khí làm cho người ta tưởng rằng chùa Bạch Mã của lão tử là đệ nhất thiên hạ. Hòa thượng Chùa Bạch Mã nghiễm nhiên trở thành chúa cứu thế của thế giới.
Trí Hoằng đại sư lập tức xấu hổ cười khẽ vài tiếng, lập tức nói:
- Đi xem sao.
Trên đường, Lý Vân cười nói:
- Tiểu hòa thượng tìm ngươi, phỏng chừng chính là vì chuyện này, ta đã nói rồi mà, ngươi sẽ bỏ qua đại sự... Nhưng ngươi vẫn còn không tin.
"Trang Bức" gặp sét đánh, đây là báo ứng a.
Trí Hoằng đại sư một đường đi cũng không nói gì, bước đi như bay, chỉ dùng một hồi công phu đã dọc theo con đường mòn phía sau chùa đi lên phía sau núi. Đến đỉnh núi, Trí Hoằng đại sư cùng Lý Vân dõi mắt xuống phía dưới nhìn lại, xem qua tình huống bên dưới.
Chỉ thấy phía sau núi bên cạnh, có mấy đạo nhân ảnh đang đánh nhau, có hòa thượng, có nữ nhân. Bởi vì tốc độ đánh nhau rất nhanh, hơn nữa khoảng cách lại hơi xa, Lý Vân cùng Trí Hoằng hòa thượng không thể thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân kia. Chẳng qua Lý Vân trong không khí ngửi thấy một cỗ mùi hương nhàn nhạt, đồng thời thông qua mùi hương này, cơ bản có thể xác định thân phận của nữ nhân kia.
Nàng kia mặc một thân y phục trắng, giữa không trung phiêu nhiên bay lượn, trong tay cầm một thanh trường kiếm không ngừng huy động, đẩy lùi hơn mười tên đệ tử chùa Bạch Mã, không thấy chút nào rơi xuống hạ phong.
- Là Hải Quỳnh tiên tử!
Trí Hoằng đại sư sắc mặt nhất thời âm trầm đi.
- Hòa thượng, ngươi điếc à.....
Lý Vân khẽ cười nói, nhắc nhở một câu.
Trí Hoằng đại sư cười nói:
- Mặc kệ nó... Chúng ta nói tiếp đi, trước khi chúng ta không có nói chuyện xong, ta sẽ không mở cửa.....
Trí Hoằng đại sư cười cười, đối với tiểu hòa thượng Tuệ Viễn ngoài cửa sổ nói:
- Trở về đi...
Rất nhanh, Tuệ Viễn liền ly khai, tiếng đập cửa không còn nữa.
- Ngươi không lo lắng bỏ qua chuyện trọng yếu?
Lý Vân khẽ cười một tiếng.
Trí Hoằng đại sư đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ ra nhìn bầu trời đầy sao, bỗng nhiên trong ngực một trận phiền muộn, phun ra một ngụm trọc khí nói:
- Lời ta nói với ngươi còn chưa hết... Việc khác ngay cả có đại sự cũng không bằng.
Trí Hoằng đại sư ngẫm lại, thở dài nói:
- Thực ra đêm nay ta tình nguyện bản thân không có gặp ngươi...
- Vì sao?
Lý Vân không hiểu.
- Không biết!
Lão hòa thượng cười gian một tiếng, lần thứ hai cự tuyệt trả lời.
Khóe miệng Lý Vân mang theo nụ cười mỉm:
- Nói với ngươi đúng là bằng thừa... Ngẫm lại cũng đúng, ta là yêu quái, ngươi là người, đạo bất đồng a...
Câu nói của hắn sau cùng tận lực mà đè nặng thanh âm, tiếp tục than thở:
- Ngươi đối với ta còn có cảnh giác, thủy chung cũng vẫn không hướng ta mở rộng cửa lòng...
- Ha ha...!
Lão hòa thượng khẽ cười một tiếng, sửa lại cho đúng nói:
- Ta vì sao phải mở rộng cửa lòng với ngươi. Ngươi cũng đâu phải ni cô?
Lý Vân nhất thời cười:
- Chẳng lẽ hòa thượng yêu mến ni cô...
- Không được giỡn chơi a...!
Lão hòa thượng trừng mắt nói.
Lý Vân không nói gì, Trí Hoằng thật đúng không có bộ dáng của một hòa thượng chút nào.
Trí Hoằng tự nhiên hiểu được tâm tư của Lý Vân, chẳng qua hắn không để bụng, đáp:
- Tế công đại sư là thần tượng của ta, ta sẽ đưa tư tưởng của ông ấy phát dương quang đại.
- Ngươi cảm thấy mình có thể phát dương lên tới tận trời sao?
Lý Vân châm chọc tự nói:
- Tế công người ta chỉ là rượu thịt hơi nhiều, mà ngươi thì sao, sắc dục đầy đầu... Không có việc gì thì trong lòng suy nghĩ đến ni cô người ta.
- Xem ra ta nên tiễn khách.....
Trí Hoằng đại sư cũng không muốn giữ tiểu tổ tông này lại, tiểu tử này chuyên gia ăn nói lung tung. Nơi đây Phật môn thanh tịnh, thật sự không dám để cho hắn ở lại, miễn cho hắn khinh nhờn Phật tổ.
Mở cửa phòng, Trí Hoằng đại sư bỗng nhiên chỉ vào bầu trời đầy sao nói:
- Ta đã già... Ta sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử. Chỉ có điều thọ mệnh của ta so với con người dài hơn một ít. Thế nhưng ngươi bất đồng, sau khi tu thành chính quả, ngươi có thể giống như vũ trụ mãi mãi soi sáng ko bao giờ tắt...
Trí Hoằng đại sư nói rất chân thành.
Lý Vân lẳng lặng nói:
- Ta không quan tâm...
Trí Hoằng đại sư trầm ngâm một chút, cười nói:
- Ngươi không quan tâm, cũng không có nghĩa là ngươi có thể xem nhẹ sinh tử luân hồi, đó là bởi vì ngươi không cảm nhận được chỗ tốt trong đó.....
Lý Vân có phần cảm thấy hứng thú nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi là hòa thượng, ngươi cũng nhìn không thấu?
Trí Hoằng đại sư suy nghĩ một chút, cười nói:
- A di đà phật... Lão nạp tu vi còn chưa đủ, kém xa lắm...
Lý Vân đi hai bước, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, xoay người hỏi:
- Sự tình bên phía Nhâm Cường, các ngươi truy ra được hung thủ chưa? Lão cứ để cho linh yêu tại Nhâm gia ẩn núp cũng không phải chuyện tốt gì... Hiện tại mấu chốt nhất chính là tra rõ độc thủ phía sau màn.
- Yên tâm đi, chùa Bạch Mã đã cùng các ban ngành chính phủ có liên quan tiến hành điều tra, hẳn vài ngày nữa sẽ có kết quả.
Trí Hoằng đại sư kiến nghị nói:
- Ngươi có thể bảo hỏa yêu, linh yêu luân phiên chấp hành nhiệm vụ. Đừng cứ mãi để cho linh yêu đi a..... loại chuyện tình ẩn núp này, thật sự là rất mệt đối với cả người và yêu.
- Hỏa yêu thì không được rồi...!
Lý Vân nói:
- Vạn nhất tiểu tử kia không khống chế được yêu hỏa trong cơ thể, một mồi lửa thiêu sạch nhà Nhâm Cường, người nào chịu trách nhiệm a... vì an toàn thôi thì ủy khuất một chút tiểu tử Tần Suất kia vậy.
Trí Hoằng đại sư đột nhiên hỏi:
- Con gái nhà Nhâm Cường có đúng hay không đối với ngươi có tình ý?
Lý Vân không thể làm gì hơn ngoài thở dài nói:
- Ta làm sao biết được, người yêu khác đường mà, ta không có ý định tiếp xúc với cô ấy.
- Đúng là yêu tốt, có giác ngộ...!
Trí Hoằng đại sư vuốt cái đầu trọc của mình, cười nói:
- So với Bạch nương tử giác ngộ mạnh hơn nhiều...
- Chẳng qua, ta còn phải xác nhận lại một chút xem ngươi có thật đối với con gái Nhâm Cường không có hứng thú hay không.
Lão hòa thượng mập mờ cười cười:
- Nha đầu kia không tệ nha...
Lý Vân học động tác trong kịch, nhún nhún vai nói:
- Trước mắt ta có một nữ hồ ly tinh. Còn có một vị hôn thê từ trên trời rơi xuống. Hai người thôi mà cũng đã rất phiền toái rồi, Nhâm Hiểu Nguyệt nói thật ta không có hứng thú...
Trí Hoằng đại sư hứng thú nói:
- Ta rất chờ mong, ngươi có thể sinh một con rồng cùng một con... Phượng a!
Lý Vân cực kì nghiêm túc nói:
- Ngươi sẽ không mắc bệnh hoang tưởng chứ?
Trí Hoằng đại sư hèn mọn cười cười, không hề nói gì nữa.
- Lão hòa thượng... Vẫn còn có sự tình thiếu chút nữa ta quên nói cho ngươi, phòng khám bệnh của Trân tỷ cuối tuần này khai trương, ngươi có thể có mặt một chút được không?
Lý Vân hỏi.
Trí Hoằng đại sư vội vã xua tay:
- Không cần đi... Vốn ta cho rằng nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ có chí hướng mở một phòng khám lớn. Ai ngờ, nàng chỉ là dự định tại trong thôn mở ra một cái phòng khám bệnh nhỏ. Lấy thân phận thế tục của ta, đi tham dự một cái lễ khai trương phòng khám bệnh nhỏ như vậy, tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to, rất dễ rước lấy chuyện không hay..... Chẳng qua ngươi yên tâm, lễ vật chúc mừng ta nhất định sẽ đưa tới.
Lý Vân nghĩ cũng đúng. Người ta dù gì cũng là phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh thành, thân phận như vậy xác thực không thích hợp đi tham dự lễ khai trương của Trân tỷ.
- Phía sau núi có người đánh nhau...
Ngay tại lúc này, Trí Hoằng đại sư biến sắc, tựa hồ cảm thấy mấy thứ gì đó.
Lý Vân thấy hắn sắc mặt nặng nề, lập tức mặt mày hung tợn nói:
- Ta đi nhìn với ngươi, xem dưới gầm trời này còn có người nào, à, Yêu quái nào mà lại to gan như vậy, dám đến chùa Bạch Mã gây chuyện. Đối mặt với đại sư, làm gì có Tiên Ma thần yêu gì dám đến chùa Bạch Mã quấy rối chứ...
Ngày bình thường Trí Hoằng đại sư ngữ khí làm cho người ta tưởng rằng chùa Bạch Mã của lão tử là đệ nhất thiên hạ. Hòa thượng Chùa Bạch Mã nghiễm nhiên trở thành chúa cứu thế của thế giới.
Trí Hoằng đại sư lập tức xấu hổ cười khẽ vài tiếng, lập tức nói:
- Đi xem sao.
Trên đường, Lý Vân cười nói:
- Tiểu hòa thượng tìm ngươi, phỏng chừng chính là vì chuyện này, ta đã nói rồi mà, ngươi sẽ bỏ qua đại sự... Nhưng ngươi vẫn còn không tin.
"Trang Bức" gặp sét đánh, đây là báo ứng a.
Trí Hoằng đại sư một đường đi cũng không nói gì, bước đi như bay, chỉ dùng một hồi công phu đã dọc theo con đường mòn phía sau chùa đi lên phía sau núi. Đến đỉnh núi, Trí Hoằng đại sư cùng Lý Vân dõi mắt xuống phía dưới nhìn lại, xem qua tình huống bên dưới.
Chỉ thấy phía sau núi bên cạnh, có mấy đạo nhân ảnh đang đánh nhau, có hòa thượng, có nữ nhân. Bởi vì tốc độ đánh nhau rất nhanh, hơn nữa khoảng cách lại hơi xa, Lý Vân cùng Trí Hoằng hòa thượng không thể thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân kia. Chẳng qua Lý Vân trong không khí ngửi thấy một cỗ mùi hương nhàn nhạt, đồng thời thông qua mùi hương này, cơ bản có thể xác định thân phận của nữ nhân kia.
Nàng kia mặc một thân y phục trắng, giữa không trung phiêu nhiên bay lượn, trong tay cầm một thanh trường kiếm không ngừng huy động, đẩy lùi hơn mười tên đệ tử chùa Bạch Mã, không thấy chút nào rơi xuống hạ phong.
- Là Hải Quỳnh tiên tử!
Trí Hoằng đại sư sắc mặt nhất thời âm trầm đi.
Bình luận truyện