Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 908: Giúp hoàng đế tuyển phi! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Đám người này đúng là buồn cười, cư nhiên bắt tỷ tỷ ta quản chuyện hậu cung hoàng đế?" Mộ Dực Trần nhỏ giọng cười.

Thiệu mập thở dài: "Đệ không biết ngọn nguồn trong đó đâu!"

"Bệ hạ có chỉ, tuyên Tiểu tước gia tiến cung!!!"

Đột nhiên từ nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa, cùng với tiếng hô uy vũ.

Mộ Khinh Ca thu hồi tầm mắt nhìn trời, đảo qua trăm người quỳ dưới đất, trăm người đều mong mỏi chờ đợi nàng cho phép.

Người truyền chỉ trong nháy mắt tới ngoài cửa, nhìn trọng thần quỳ đầy đất, cũng bị sửng sốt.

Nhưng hắn khôi phục trấn định rất nhanh, xuống ngựa vọt tới quỳ trước mặt Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, bệ hạ biết hôm qua Tiểu tước gia trở về Lạc Đô, muốn thỉnh Tiểu tước gia tiến cung một chuyến."

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ: "Cũng được, đi thôi."

Nếu không có cuộc nói chuyện với Thiệu mập lúc nãy, nàng sẽ không đi tranh vào vũng nước đục này. Nhưng nếu đến rồi, vậy nàng sẽ đi hỏi một chút, rốt cuộc Tần Cẩn Thần là thế nào.

Mộ Khinh Ca vào cung, các đại thần quỳ dưới cửa cũng giải tán.

Thiệu mập không rời khỏi Mộ phủ, mà bị Mộ Dực Trần giữ lại một hai đòi bắt hắn kể chuyện về tỷ tỷ.

Có người muốn nghe "sự tích oai hùng" của Mộ Khinh Ca, Thiệu mập lập tức tinh thần tỉnh táo trở lại phòng khách, bắt đầu hớn hở kể chuyện.

Trong phòng Mộ phủ thỉnh thoảng vang lên tiếng "ui", "oa!" cảm thán.

...

Hoàng cung Tần quốc không có thay đổi lớn, Mộ Khinh Ca lần nữa tới đây, trước mắt hiện lên một màn cung biến năm xưa.

Đêm đó đã ch3t bao người, nhưng chân chính khiến Mộ Khinh Ca không thể quên được chính là tiểu công chúa nằm trong lòng nàng, Tần Diệc Liên.

Thiếu nữ hồn nhiên được an táng dưới thân phận thê tử nàng.

Thu hồi suy nghĩ, Mộ Khinh Ca đi tới ngự thư phòng.

Vừa vào, nàng thấy bóng người ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương. Hơn hai năm không gặp, hắn vẫn mặt mày như họa, tựa như tiên nhân trong bức tranh. Chỉ là cuộc sống hoàng đế khiến mi tâm tôi luyện ra càng thêm thâm trầm.

Cảm giác có người đi vào, Tần Cẩn Thần thả bút chu sa xuống, nâng mắt lên.

Cặp mắt khám phá thế tục khi nhìn đến Mộ Khinh Ca, không khỏi xuất hiện một tia hoảng hốt.

Thẳng đến khi Mộ Khinh Ca ho nhẹ một tiếng, hắn mới hồi phục tinh thần, thu liễm cảm xúc trong mắt.

"Trở về rồi." Hắn mở miệng, giọng điệu như đang nói việc nhà.

Mộ Khinh Ca gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế ở một bên.

Tần Cẩn Thần đi xuống long ỷ, tự mình rót một chén trà cho Mộ Khinh Ca, đưa tới trước mặt nàng: "Đám đại thần chắc làm phiền ngươi rồi đi."

Mộ Khinh Ca nâng mắt, gật đầu nhìn hắn: "Ngươi cái gì cũng biết."

Ánh mắt nàng trầm tĩnh, hỏi: "Vì sao không lập hậu cung?"

Tần Cẩn Thần hơi dừng động tác: "Nếu không thích các nàng, cần gì phải đưa các nàng vào chốn thâm cung cô tịch?"

"Vậy ngươi thích ai?" Mộ Khinh Ca nhìn hắn chăm chú, không cho hắn trốn tránh.

Tần Cẩn Thần mím chặt môi, không nói gì.

Có lẽ ánh mắt Mộ Khinh Ca quá mức hùng hổ, Tần Cẩn Thần không thể không nói tránh: "Ta đã nhìn sổ con của lão công gia, còn chưa chúc mừng ngươi tìm được đệ muội. Ta biết ngươi không thích quản lý sự vụ, cho nên định sách phong Mộ Dực Trần làm thế tử, tương lai nhận tước vị Vĩnh Ninh công và quản lý Mộ gia quân. Còn Mộ Tuyết Vũ, sách phong nàng làm quận chúa An Bình. Thế nào?"

"Ngươi đừng nói lảng sang chuyện khác." Mộ Khinh Ca xua tay: "Chuyện sách phong, ngươi tự đi mà bàn bạc với gia gia ta. Ta tới chỉ vì đám thần tử lo lắng ngươi không ai kế nghiệp."

Tần Cẩn Thần im lặng, mới nói: "Nghe nói ở thời kỳ viễn cổ, ngôi vị quân vương sẽ truyền cho người hiền đức."

"Ngươi định nhường ngôi theo thời xưa?" Mộ Khinh Ca khẽ cười: "Ngươi nghĩ quá đơn giản, thể chế nhường ngôi đó sở dĩ bị đào thải là vì không thực dụng. Ngươi có tin khi ngươi lập một người xa lạ lên làm Thái tử, ngày mai sẽ có kẻ dấy binh tạo phản không."

Tần Cẩn Thần nâng đôi mắt thấu triệt nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Một lúc sau, mới chậm rãi hỏi: "Ngươi muốn ta lập hậu nạp phi?"

Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, đứng lên: "Ta gặp được Tần Diệc Dao ở Trung Cổ Giới."

"Diệc Dao!" Tần Cẩn Thần hơi kinh dị, mím môi hỏi: "Muội ấy tốt không?" Hiện giờ huyết mạch hoàng thất chỉ còn lại hai người họ.

"Đã từng không tốt, hiện giờ không tệ lắm." Mộ Khinh Ca nói, quay người đối mặt hắn: "Nàng nói với ta, nàng buông rồi."

"Vậy, rất tốt." Tần Cẩn Thần nói.

"Vậy còn ngươi?" Mộ Khinh Ca chợt hỏi. Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm hắn: "Có người nói cho ta biết, ngươi vì ta mới không cưới?"

Trong mắt Tần Cẩn Thần hiện lên một tia hoảng loạn, hắn trốn tránh ánh mắt Mộ Khinh Ca, phủ nhận: "Không có."

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Không có là tốt nhất. Tần Cẩn Thần ngươi hẳn là biết, quan hệ giữa chúng ta chỉ giới hạn ở đây. Điều ta muốn chỉ là nơi để gia gia ta an hưởng tuổi già. Nếu Tần quốc vì ngươi mà lâm vào hỗn loạn lần hai, ngươi chớ có trách ta không niệm tình cũ."

Tần Cẩn Thần run mình, không nói gì.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, tiếp tục nói: "Ta là người vô tình, chưa bao giờ suy xét quá nhiều. Năng lực ta có hạn, chỉ có thể bảo vệ người mà ta muốn bảo vệ. Phàm là có kẻ muốn phá hư, ta sẽ nghiền áp không lưu tình. Vì sao ngươi không muốn lập hậu, ta không rõ, nhưng ta chỉ muốn nói cho ngươi, nếu Tần quốc hỗn loạn bởi ngươi, người đầu tiên ta không tha chính là ngươi."

Bình tĩnh trong mắt Tần Cẩn Thần xuất hiện vết nứt. Hắn nhìn Mộ Khinh Ca, thấy kiên quyết trong mắt nàng.

Hắn tựa như thấy lòng mình tan nát, cuối cùng hắn rũ mắt, thỏa hiệp: "Được, ta nghe ngươi. Nếu ngươi đã về rồi, tú nữ tiến cung sẽ do ngươi chọn."

Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Đó là chuyện của hoàng hậu."

"Ta không có hoàng hậu." Tần Cẩn Thần đúng lý hợp tình nói.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, lát sau mới lạnh lùng nói: "Bảo người đưa tập tranh vào Mộ phủ." Dứt lời, nàng nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng, để lại Tần Cẩn Thần cô độc đứng đó.

Hướng ra cửa cung, Mộ Khinh Ca chợt dừng bước nói một câu vào góc hành lang vắng vẻ: "Cổ sư, xuất hiện đi."

Thân ảnh Cổ sư dần đi ra từ góc tối.

Hắn đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, chắp tay hành lễ với nàng: "Đa tạ buổi nói chuyện của Tiểu tước gia hôm nay."

Mộ Khinh Ca câu môi cười khẽ: "Ngươi muốn tới trách ta vô tình, chỉ trích ta ích kỷ sao?"

Cổ sư lắc đầu: "Nếu không thể, thì không cần nhớ nhung. Tính tình bệ hạ đã hãm sâu vào si vọng, chỉ có liều thuốc mạnh mới đổi về một đường sinh cơ. Tiểu tước gia hạ dược nặng, nghĩ đến sẽ giúp bệ hạ thanh tỉnh rất nhiều. Có lẽ sau khi bệ hạ mở lòng, sẽ gặp được người tri tâm. Cho nên ta tới cảm tạ Tiểu tước gia."

"Tần Cẩn Thần có ngươi bên cạnh, cũng là phúc khí của hắn." Mộ Khinh ca nhàn nhạt nói ra lời này, rời khỏi hoàng cung.

...

"Các ngươi không biết, ngày đó lão đại ta đứng trên đường cái, tay tóm vị quốc cữu nói trước bá tánh toàn thành, các ngươi không phục, ta cũng không phục, sau đó trực tiếp bạo đầu quốc cữu hại ch3t vô số Mộ gia quân, quả thực đại khoái nhân tâm. Còn có người tới từ Nhạc gia, cũng bị lão đại treo lên đánh, ngay cả tiểu hoàng đế dám nổi tâm phản nghịch cũng xử lý cùng luôn. Hắn không nghĩ xem, ngôi vị hoàng đế này là ai cho hắn!" Thiệu mập nói đến nước miếng tung bay, kích động không thôi.

Người nói kích động, người nghe cũng kích động.

Ngay cả Thượng Quan Nhu đã sớm biết, cũng đều không nhịn được toát lên thần sắc kính nể.

"Lão đại quá lợi hại!" Mộ Dực Trần thì thào.

Mộ Tuyết Vũ lại có góc nhìn khác, nhẹ giọng nói: "Lão đại bị mắng là phế vật mười mấy năm, tỷ ấy vì Mộ gia ẩn nhẫn mười mấy năm, thật sự không thể tưởng được tỷ ấy trôi qua thế nào." Hôm nay nàng biết được rất nhiều chuyện về Mộ Khinh Ca. Sau khi trở về, nàng phải kể từng chuyện một cho mẫu thân nghe.

"Các ngươi đang nói gì đấy?"

Đang nói đến hăng say, thanh âm Mộ Khinh Ca thình lình chen vào.

Thiệu mập nhìn nàng, lập tức tung tăng chạy tới, vẻ mặt chân chó: "Lão đại đã về? Chuyện sao rồi?"

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Đi làm kẻ ác buông lời tàn nhẫn xong, kết quả cuối cùng không phụ mong đợi mọi người."

"Bệ hạ đáp ứng rồi?" Thiệu mập giật mình.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Ngày mai ngươi đi cùng ta một chuyến, có việc cho ngươi làm."

"Ồ." Thiệu mập mô.ng lung gật đầu.

Mộ Khinh Ca đảo mắt qua, hỏi: "Trước đó các ngươi nói chuyện gì mà đam mê thế?"

"Lão đại! Đệ thật sự là... là... ai nha! Từ nay về sau tỷ chính là thần tượng của đệ!" Mộ Dực Trần vọt tới trước mặt Mộ Khinh Ca, ánh mắt nóng bỏng.

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, nhìn về phía Thiệu mập: "Ngươi nói gì với chúng thế?"

Thiệu mập cười nói: "Còn không phải là sự tích huy hoàng của lão đại? Nhưng mà ta chỉ biết chuyện phát sinh ở Tần quốc, còn chuyện khác ta không biết. Hiện tại may là rảnh rỗi, không bằng lão đại kể chuyện cho chúng ta nghe đi?"

Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ đều mong chờ nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca nhăn mày: "Có gì hay mà kể." Nàng thật sự không phải người chuyên kể chuyện.

"Ai!" Thiệu mập thở dài, có chút thất vọng.

Mộ Dực Trần nghĩ thoáng hơn, hắn quấn lấy mập mạp: "Mập ca, nếu lão đại không muốn nói thì huynh cứ tiếp tục kể đi, huynh mới kể đến chuyện Nhạc gia thôi."

"Được! Các ngươi muốn nghe, vậy ta tiếp tục kể." Thiệu mập lập tức lên tinh thần, bắt đầu mặt mày hớn hở.

Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống một bên, vắt chân uống trà, cắn hạt dựa nghe Thiệu mập thêm mắm dặm muối.

Ngày đó Thiệu mập ở trong Mộ phủ, uống rượu quá nhiều không trở về được.

May là Thượng Quan Nhu cũng là người thông tình đạt lý, không bởi vậy mà giận dỗi. Sau khi dùng bữa tối, thì một mình về nhà.

Ngày thứ hai, Thiệu mập vừa tỉnh đã bị gọi vào Trì Vân Uyển của Mộ Khinh Ca.

"Lão đại, tập tranh mỹ nhân là thế nào đấy?" Thiệu mập nhìn các bức họa rải đầy ra bàn, có một số bức họa cuộn tròn rơi xuống đất, không khỏi khiếp sợ.

Men say còn tàn dư lập tức tiêu tán.

Mộ Khinh Ca ngồi trên ghế, giương cằm: "Đây là số người sẽ được chọn tiến cung làm phi, ngươi chọn trước đi, thấy thuận mắt thì lấy ra."

"Sao chuyện tuyển phi lại rơi lên đầu huynh?" Thiệu mập nói thầm, cầm bức họa chậm rãi chọn lựa.

Hắn coi như duyệt nữ vô số, mỹ nhân lọt vào mắt tất nhiên không kém.

Mộ Khinh Ca "hừm" một tiếng: "Có lẽ Tần Cẩn Thần cảm thấy ta làm hoàn khố nhiều năm, có chút tâm đắc trên phương diện chọn nữ nhân nên ném chuyện này cho ta làm. Nhưng hắn không biết, ở phương diện này ngươi mới hoàn toàn xứng danh đệ nhất hoàn khố Lạc Đô."

Thiệu mập cười hắc hắc, rất là kiêu ngạo chuyên tâm chọn lựa.

Mộ Khinh Ca phơi nắng, có chút lười biếng.

Hôm qua Thiệu mập kể chuyện, Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần nghe đến đoạn mình đính thân, kinh ngạc đến há miệng, cơ hồ nhét vừa quả trứng vịt.

Mộ Khinh Ca không khỏi nhíu mi, nàng trông giống người không ai thèm sao?

Chỉ là sau khi kinh ngạc, hai người lập tức cực kỳ ngóng trông đối với tỷ phu tương lai. Kết quả lòng tràn nhiệt huyết bị nàng đổ nước lạnh xèo hết.

Khụ, chuyện nàng và Tư Mạch, nàng chưa bao giờ nói ra bên ngoài. Ngay cả Khương Ly chỉ cái biết cái không, nàng sao có thể lấy ra làm đề tài câu chuyện?

Tốc độ Thiệu mập không chậm, chỉ dùng một canh giờ đã lấy ra mười cuộn từ đống bức họa mỹ nhân chồng chất.

Hắn bày từng bức họa triển lãm cho Mộ Khinh Ca xem. Mộ Khinh Ca nhìn lướt qua, nói: "Phái người âm thầm điều tra, chủ yếu là phải biết phẩm hạnh và tính tình chân thật."

"Được." Thiệu mập gật đầu.

Mộ Khinh Ca lại nói: "Điều tra xong thì sàng chọn một chút, bối cảnh trong nhà phức tạp và tâm cơ nặng, có dã tâm đều bị bài trừ. Còn lại thì đưa vào cung cho Tần Cẩn Thần tự xử lý."

"Yên tâm đi lão đại, ta sẽ làm ổn thỏa." Thiệu mập nói.

"Đi thôi." Mộ Khinh Ca giương cằm.

Thiệu mập ôm bức họa lui xuống, các bức họa còn lại đều bị Mộ Khinh Ca phái người mang về.

Làm xong một việc, Mộ Khinh Ca không nhịn được duỗi người.

Trở lại Mộ phủ, toàn thân nàng đều thả lỏng.

Tính ra thời gian đã trôi qua mười ngày, nàng sắp phải về Trung Cổ Giới. Đến lúc đó chắc Đại Tư Tế suy ra kết quả rồi.

"Hàn Tấc rốt cuộc là không gian thế nào?" Mộ Khinh Ca thấp giọng lẩm bẩm.

Buổi chiều, thánh chỉ sắc phong Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ đã đến Mộ gia, tiếp đến là dán thông báo chiêu cáo thiên hạ. Mộ gia bắt đầu tất bật, phải tổ chức yến tiệc chiêu đãi khách khứa tứ phương.

Mà tin tức Mộ Khinh Ca trở về Lâm Xuyên cũng sải cánh bay khắp các nước Lâm Xuyên.

Cùng ngày bắt đầu yến hội, Mộ phủ thu được hạ lễ đến từ các quốc gia.

Bấy giờ Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ mới cảm giác rõ ràng địa vị Mộ Khinh Ca ở Lâm Xuyên.

Tỷ tỷ của bọn họ không chỉ không ai dám chọc ở Tần quốc, mà toàn bộ Lâm Xuyên cũng không ai dám chọc.

Lúc bắt đầu yến hội, Mộ Liên Dung du ngoạn bên ngoài cũng cùng Tiết Kiều và ấu tử về tới Mộ gia.

Thân nhân gặp nhau, không thiếu hình ảnh cảm động lòng người.

Mộ Khinh Ca phát hiện góc áo bị kéo kéo, cúi đầu nhìn, thấy một chiếc "bánh bao" thịt mum múp đứng bên cạnh, khuôn mặt phấn nộn tò mò nhìn mình.

"Tiết Thanh Tường?" Mộ Khinh Ca nhìn hắn, nhướng mày.

"Tỷ tỷ, mẫu thân nói tỷ rất lợi hại. Nếu Tường nhi không ngoan, tỷ sẽ đánh ta." "Bánh bao thịt" ngước đôi mắt ngập nước nhìn Mộ Khinh Ca, giống như nàng đã làm chuyện thương thiên hại lý gì rồi vậy.

Mộ Khinh Ca giựt mi mắt, nói với "bánh bao thịt": "Khụ, đệ thấy ta giống người thô lỗ sao?"

"Giống!" "Bánh bao thịt" nghiêm túc gật đầu.

Lập tức Mộ Khinh Ca nín họng.

Hình tượng tươi đẹp của nàng bị cô cô hủy sạch rồi.

...

Người nhà đoàn tụ, thời gian thoáng chốc trôi qua.

Mắt thấy sắp tới lúc Mộ Khinh Ca phải rời đi.

Dù không nỡ, Mộ Hùng và Mộ Liên Dung cũng biết bọn họ không thể cản bước chân Mộ Khinh Ca.

Đêm trước khi đi, Mộ Khinh Ca ngồi cùng Mộ Hùng.

"Gia gia, ngài có biết chuyện Mộ tộc không?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Mộ Hùng nghi hoặc hỏi: "Mộ tộc? Cái gì Mộ tộc, Mộ gia chúng ta?"

Mộ Khinh Ca trầm ngâm một chút, kể lại chuyện mình gặp được Di tộc sau khi vào Khổ Hải, rồi kể loạt chuyện phát sinh về Mộ tộc, đều tóm tắt cho Mộ Hùng nghe.

Mộ Hùng nghe xong, cũng vô cùng khiếp sợ.

Đợi ông bình tĩnh lại, mới thì thào nói: "Kinh thư tàn quyển do tổ tông nhiều thế hệ truyền xuống. Ta không biết ngọn nguồn trong đó, chỉ là Ca nhi..."

Ông lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca: "Tay nải không nhẹ, gia gia không mong con bị cuốn vào tranh đấu Mộ tộc. Đã qua vạn năm, con cháu chúng ta đã sớm quên ân ân oán oán thời trước. Ta không muốn con kéo mình vào ân oán vạn năm."

"Gia gia, nếu có thể bứt ra, sao con lại tranh vào vũng nước đục này?" Mộ Khinh Ca lắc đầu cười khổ: "Cục diện hiện giờ dù con không tranh, đều sẽ bị cuốn vào. Tóm lại, con bị tổ tiên Mộ gia hố rồi."

"Ai! Trách ta, không nên đưa tàn kinh cho con." Mộ Hùng hối hận thở dài.

Mộ Khinh Ca khuyên nhủ: "Gia gia đừng để ý, ngài không biết sẽ liên lụy ra những việc này, cũng chỉ vâng theo tổ huấn thôi. Lại nói tiếp, dù ngài không cho con, cũng không nhất định có thể tránh khỏi." Nàng hiểu rõ, nếu thiếu chủ Mộ tộc cần có được Thần Sách, vậy bất kể thế nào đều sẽ có người tìm đến Mộ Hùng muốn lấy tàn kinh. So với như vậy, không bằng để nàng lấy đi ngay từ đầu, chủ động tranh thủ.

Mộ Hùng thở dài, mặt đầy mây đen.

Mộ Khinh Ca trấn an: "Gia gia, ngài đừng lo lắng quá, sớm biết ngài như vậy con đã không nói rồi."

Mộ Hùng trừng mắt nhìn nàng: "Không nói với ta, con còn có thể nói với ai? Đứa nhỏ này, từ nhỏ chuyện gì cũng giấu trong lòng, chuyện gì cũng tự mình gánh. Cho dù bị hiểu lầm cũng không thèm giải thích nửa câu. Gia gia nhìn mà đau lòng, biết không?"

Mộ Khinh Ca không phản bác được.

Bởi vì Mộ Hùng không chỉ nói nàng, mà còn đang nói về Mộ Khinh Ca chân chính.

"Ca nhi, ta hỏi con. Đám người tới tìm con, gọi con là Thiếu chủ, an bài hầu nô cho con có phải đều không biết con là nữ nhi hay không?" Mộ Hùng chợt hỏi.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Lúc trước không hiểu rõ ý họ nên con không giải thích."

"Vậy tốt, nếu con nói cho họ con là nữ tử, họ có thể ngừng dây dưa với con hay không? Trái lại đi tìm người khác? Chẳng phải con nói vẫn còn người đề cử khác sao. Bọn họ muốn ai đi hoàn thành tâm nguyện tổ tiên vạn năm thì để người đó đi, dù sao cháu gái ta sẽ không đi." Mộ Hùng nói.

Nội tâm Mộ Khinh Ca ấm áp, Mộ Hùng quan tâm tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Nàng nói với Mộ Hùng: "Vấn đề là con đã luyện Thần Sách, hơn nữa chẳng hiểu ra sao đã luyện ra rồi. Vì muốn làm rõ, con cần phải tìm được hai cuốn còn lại. Thế tất phải xung đột với người khác, cho nên không còn là chuyện con có muốn làm thiếu chủ Mộ tộc hay không."

"Ca nhi, gia gia bỗng dưng cảm thấy mình thực vô dụng." Mộ Hùng cảm khái vạn phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện