Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 6: Tiễn vũ hồn
Ngọn núi
chính mà Vân Hải tông tọa lạc được tám ngọn núi thông thiên vây quanh,
đồng thời cũng nối liền với tám ngọn núi đó. Đệ tử Vân Hải tông có thể
đến những núi này tìm động tiên, dốc lòng tu luyện, dù sao nơi này rất
cao lại rất rộng lớn, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tu luyện là vô cùng
dễ.
Lúc này ở một vách núi dựng đứng, có một mảnh đất rộng rãi trôi nổi trên không, từ vách núi nhìn xuống là biển mây mờ mịt, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhưng Lâm Phong không có tâm tình để thưởng thức, hắn đầm đìa mồ hôi không ngừng lặp đi lặp lại một động tác, rút kiếm.
Rầm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, một hòn đá trên vách đá nổ tung, một vệt dài khảm vào trong vách đá, đó là vết kiếm.
Lâm Phong đã ở đây khổ luyện được bảy ngày, trên vách núi đầy những vết kiếm có sâu có nông, có vệt ngang vệt dọc.
Bạt Kiếm thuật chỉ theo đuổi hai điểm, nhanh, nhanh cực kỳ, còn thứ nữa là uy lực, uy lực không gì sánh kịp bùng phát khi rút kiếm ra. Về phần quỹ tích góc độ xuất kiếm thì tùy ý tùy tâm, vốn chỉ có một kiếm, nếu cố định thì chẳng lẽ người ta không nhìn thấu, Bạt Kiếm thuật là không nghiên cứu kiếm pháp kiếm thuật.
Lâm Phong không để ý đến mồ hôi ướt đẫm người, vẫn liên tục rút kiếm và rút kiếm. Thực lực tăng lên không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ có kiên trì bền bỉ, có được ý chí vô cùng cứng cỏi thì mới có thể trở thành cường giả võ đạo. Đã sống lại một lần nên Lâm Phong vẫn luôn ghi nhớ mà không dám quên đi, tuy thế giới này tràn ngập nhiệt huyết hào hùng, nhưng cũng đầy nguy cơ, không mạnh thì sẽ bị giết, giống như Lâm Phong lúc trước.
Thật lâu sau, ảo ảnh tối tăm sau lưng Lâm Phong cũng dần trở nên ảm đạm, tinh thần hắn cũng trở nên hơi mơ hồ, Lâm Phong mới ngừng động tác rút kiếm, thu hồi Vũ Hồn.
Vũ Hồn là linh hồn của võ giả, sử dụng liên tục sẽ tiêu hao linh thần vô cùng lớn.
Cắm nhuyễn kiếm vào vỏ kiếm làm từ da yêu thú, hình dáng Lâm Phong vụt lên như lược ảnh phù quang, lại bắt đầu luyện tập võ kỹ thân pháp.
Ánh sáng ban mai dần chuyển về ánh trời chiều, Lâm Phong dựa vào vách đã, nhìn về biển mây cuồn cuộn phía trước, nở một nụ cười sáng sủa.
- Nên tìm một động phủ để tu luyện rồi.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Phong đứng dậy rồi đi vào núi.
Không lâu sau, Lâm Phong liền thấy được vài cái động phủ, nhưng đều có người chiếm cứ. Đúng lúc này, Lâm Phong đi đến một khe núi, nhìn theo khe núi, Lâm Phong hơi híp mắt lại.
- Đường giữa khe núi!
Phía trước có một đỉnh núi cao, nhưng ở chính giữa nó lại như bị một kiếm bổ ra, tạo nên một con đường hẹp chỉ đủ để hai người đi qua, từ xa nhìn lại thì trông chỉ như một sợi dây.
- Không biết bên trong có cái gì.
Lâm Phong nghĩ thế liền đi đến con đường kia, dòng nước trong khe núi dường như là chảy ra từ dưới đường đó.
Từ đằng xa, hai gã đệ tử ngoại môn thấy Lâm Phong đi vào nơi đó thì cười nói:
- Tên phế vật này xui xẻo rồi, người xung quanh đây ai chẳng biết đó là địa bàn của Liễu Phỉ sư muội, hắn cũng dám đi vào.
- Thực lực Liễu Phỉ mạnh hơn chúng ta rất nhiều, xếp hạng mười mấy trong đám đệ tử ngoại môn, ngươi nên gọi là sư tỷ mới đúng.
Ngay khi hai người xì xào bàn tán, Lâm Phong đã đi vào trong đó mấy trăm mét, trước mặt bỗng thông thoáng rộng rãi hẳn, nơi này lại có động thiên khác, cực kỳ rộng lớn, hơn nữa bên trái còn có một hồ nước thật lớn, nhiệt khí toát ra từ trong hồ này, đúng là suối nước nóng thiên nhiên.
- Đúng là nơi tốt, ta đang muốn tắm rửa một cái đây.
Quần áo trên người bị mồ hôi dính vào nên Lâm Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn cởi quần áo ra rồi trực tiếp nhảy vào trong suối nước nóng kia.
- Thoải mái quá.
Lâm Phong say mê nói. Nhưng đúng lúc này, tiếng rào rào truyền đến. Ở một phía khác của suối nước nóng, một mái tóc đen nhánh lập tức trồi lên từ trong nước, ngay sau đó Lâm Phong nhìn thấy một khuôn mặt thật mỹ lệ, đó là một cô gái tuổi tầm mười lăm mười sáu, mặt trái xoan, lông mi lá liễu, cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa vì tu luyện nên có làn da rất đẹp, căn bản không cần hóa trang, hoàn toàn là vẻ đẹp tự nhiên.
Nhưng ánh mắt thiếu nữ này lại chẳng hề thân thiện cho lắm, ánh mắt phẫn nộ như muốn phun ra lửa. Liễu Phỉ nàng đang bế tức tu luyện tăng cường nội tức trong nước, sao có thể ngờ được có tên đệ tử tông môn lại tồi tệ như thế, trần truồng chạy đến nơi nàng tắm rửa hàng ngày.
- Xin lỗi, ta không biết nơi này đã có người.
Lâm Phong cười xin lỗi rồi đứng dậy rời đi, hắn vẫn nhận ra vị mỹ nữ đệ nhất ngoại môn, Liễu Phỉ này.
Nhưng sắc mặt Liễu Phỉ cũng không dễ nhìn hơn là bao, không biết? Trong đám đệ tử Vân Hải tông tu luyện ở dãy núi này, có ai là không biết khe núi này là nơi nàng ta tu luyện, tên tặc này nhất định là cố ý tới khinh bạc nàng mà.
Lâm Phong quả thực không biết nơi đây có người, phế vật Lâm Phong trước kia nhút nhát trời sinh, chưa từng đến rặng núi bên này tu luyện bao giờ.
Tuy Liễu Phỉ vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng chỉ tạo nên một gợn sóng nhỏ trong lòng Lâm Phong, hắn cũng chẳng có ý gì nhiều, mặc xong quần áo liền nhanh chóng đi.
- Ngươi còn muốn đi!
Ngay khi Lâm Phong sắp ra khỏi đó thì một âm thanh lạnh lùng truyền đến. Xoay người lại, Lâm Phong liền nhìn thấy Liễu Phỉ giương tay kéo cung, mục tiêu nhắm đến chính là hắn.
- Cô muốn thế nào?
Lâm Phong nhíu mày, hắn dường như chưa làm cái hành động khinh bạc nào, đây chỉ là vô ý mà thôi, hơn nữa hắn cũng đã nói lời xin lỗi rồi.
Không hề trả lời, Liễu Phỉ khom người, lắp tên, giương cung lên. Một tiếng víu truyền đến, mũi tên màu vàng phá không bắng thẳng tới Lâm Phong.
- Thật mạnh.
Lâm Phong không chút do dự đánh ra Cửu Trọng Lãng. Chiếc cung kia thật quá mạnh, bắn ra mũi tên này khiến không gian nơi đây đều phát ra tiếng on gong.
Mũi tên lập tức đến, Cửu Trọng Lãng đánh lên mũi tên, mà mũi tên lại kiên trì một lát trong cuộn sóng cuồng bá rồi mới rơi xuống đất.
- Cô muốn giết ta?
Trong giọng nói của Lâm Phong mang theo tức giận, uy lực mũi tên này chừng bảy nghìn cân, nếu là Lâm Phong trước kia thì hắn đã sớm ngã xuống rồi.
- Đúng thì sao.
Lại một mũi tên nữa lên dây, sau lưng Liễu Phỉ đột nhiên xuất hiện ảo ảnh mũi tên màu vàng.
Lâm Phong thấy chấn động trong lòng, một cảm giác lạnh lan tràn khắp người. Mũi tên ảo ảnh kia quay về phía hắn, nhưng lại khóa chặt khí tức của hắn.
Tiễn Vũ Hồn, có thể khóa khí tức công kích, đây là năng lực đặc hữu của Vũ Hồn.
Ông…
Dây cung rung lên, chớp mắt là tới.
- Phù Quang Lược Ảnh, Cửu Trọng Lãng.
Lâm Phong lui người ra sau mười mét, sóng triều cuồng mãnh trào ra đánh lên mũi tên phóng tới kia. Nhưng lúc này nó chỉ có thể làm chậm đi tốc độ của mũi tên, tiếng ong ong vang lên khiến lòng người sợ hãi, đâm thẳng tới đầu Lâm Phong.
Liễu Phỉ vốn là nữ tử nổi tiếng trong đám đệ tử ngoại môn, võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, mũi tên được bắn ra khi sử dụng Vũ Hồn này tuyệt đối có lực đạo mạnh hơn chín nghìn cân, bởi vậy dù Lâm Phong có dùng Cửu Trọng Lãng thì cũng không thể ngăn cản được như lúc trước.
Lâm Phong ngửa mặt lộn ngược người xuống, nhưng mũi tên được Vũ Hồn khống chế này như có sinh mệnh cũng đảo ngược xuống, tiếp tục đâm tới Lâm Phong.
- Hây….
Lâm Phong hét lớn một tiếng, ánh sáng trắng rực rỡ lóe lên rồi ngay lập tức biến mất.
- Chuyện hôm nay, Lâm Phong ta nhớ kỹ.
Một giọng nói từ rất xa truyền tới khiến cho Liễu Phỉ ngẩn người, chỉ thấy mũi tên mình bắn ra đã bị chém thành hai đoạn, mà Lâm Phong cũng đã biến mất, tốc độ thật quá nhanh.
- Đó là kiếm quang?
Liễu Phỉ thì thào, lập tức cũng đuổi theo.
Cách con đường khe núi không xa, hai kẻ chờ xem náo nhiệt thấy Lâm Phong chạy ra thì không khỏi giật mình, Liễu Phỉ lại không giết chết tên phế vật kia?
Có lẽ là Liễu Phỉ sư muội không muốn so đo với hắn.
Nhưng đúng lúc này, bọn họ lại thấy Liễu Phi với quần áo dán chặt lên thân thể bước ra khỏi nơi đó, thân thể uyển chuyển đầy mị lực kia khiến hai người bọn chúng nuốt nuốt nước miếng, nhưng lại ngậm chặt lại, chỉ dám thò cái đầu ra rình coi, hưởng thụ phong cảnh hiếm có này.
Phải biết rằng Liễu Phỉ không chỉ có thực lực hùng mạnh, mà ở Vân Hải tông này cũng không thiếu người theo đuổi, còn có đệ tử nội môn vô cùng lợi hại, thậm chí là cả đệ tử hạch tâm, không phải là người như bọn chúng có thể trêu chọc được. Nếu để kẻ khác biết bọn chúng thấy được thân thể khêu gợi của Liễu Phỉ, bọn chúng chắc chắn sẽ chết một cách rất khó coi.
Lúc này ở một vách núi dựng đứng, có một mảnh đất rộng rãi trôi nổi trên không, từ vách núi nhìn xuống là biển mây mờ mịt, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhưng Lâm Phong không có tâm tình để thưởng thức, hắn đầm đìa mồ hôi không ngừng lặp đi lặp lại một động tác, rút kiếm.
Rầm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, một hòn đá trên vách đá nổ tung, một vệt dài khảm vào trong vách đá, đó là vết kiếm.
Lâm Phong đã ở đây khổ luyện được bảy ngày, trên vách núi đầy những vết kiếm có sâu có nông, có vệt ngang vệt dọc.
Bạt Kiếm thuật chỉ theo đuổi hai điểm, nhanh, nhanh cực kỳ, còn thứ nữa là uy lực, uy lực không gì sánh kịp bùng phát khi rút kiếm ra. Về phần quỹ tích góc độ xuất kiếm thì tùy ý tùy tâm, vốn chỉ có một kiếm, nếu cố định thì chẳng lẽ người ta không nhìn thấu, Bạt Kiếm thuật là không nghiên cứu kiếm pháp kiếm thuật.
Lâm Phong không để ý đến mồ hôi ướt đẫm người, vẫn liên tục rút kiếm và rút kiếm. Thực lực tăng lên không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ có kiên trì bền bỉ, có được ý chí vô cùng cứng cỏi thì mới có thể trở thành cường giả võ đạo. Đã sống lại một lần nên Lâm Phong vẫn luôn ghi nhớ mà không dám quên đi, tuy thế giới này tràn ngập nhiệt huyết hào hùng, nhưng cũng đầy nguy cơ, không mạnh thì sẽ bị giết, giống như Lâm Phong lúc trước.
Thật lâu sau, ảo ảnh tối tăm sau lưng Lâm Phong cũng dần trở nên ảm đạm, tinh thần hắn cũng trở nên hơi mơ hồ, Lâm Phong mới ngừng động tác rút kiếm, thu hồi Vũ Hồn.
Vũ Hồn là linh hồn của võ giả, sử dụng liên tục sẽ tiêu hao linh thần vô cùng lớn.
Cắm nhuyễn kiếm vào vỏ kiếm làm từ da yêu thú, hình dáng Lâm Phong vụt lên như lược ảnh phù quang, lại bắt đầu luyện tập võ kỹ thân pháp.
Ánh sáng ban mai dần chuyển về ánh trời chiều, Lâm Phong dựa vào vách đã, nhìn về biển mây cuồn cuộn phía trước, nở một nụ cười sáng sủa.
- Nên tìm một động phủ để tu luyện rồi.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Phong đứng dậy rồi đi vào núi.
Không lâu sau, Lâm Phong liền thấy được vài cái động phủ, nhưng đều có người chiếm cứ. Đúng lúc này, Lâm Phong đi đến một khe núi, nhìn theo khe núi, Lâm Phong hơi híp mắt lại.
- Đường giữa khe núi!
Phía trước có một đỉnh núi cao, nhưng ở chính giữa nó lại như bị một kiếm bổ ra, tạo nên một con đường hẹp chỉ đủ để hai người đi qua, từ xa nhìn lại thì trông chỉ như một sợi dây.
- Không biết bên trong có cái gì.
Lâm Phong nghĩ thế liền đi đến con đường kia, dòng nước trong khe núi dường như là chảy ra từ dưới đường đó.
Từ đằng xa, hai gã đệ tử ngoại môn thấy Lâm Phong đi vào nơi đó thì cười nói:
- Tên phế vật này xui xẻo rồi, người xung quanh đây ai chẳng biết đó là địa bàn của Liễu Phỉ sư muội, hắn cũng dám đi vào.
- Thực lực Liễu Phỉ mạnh hơn chúng ta rất nhiều, xếp hạng mười mấy trong đám đệ tử ngoại môn, ngươi nên gọi là sư tỷ mới đúng.
Ngay khi hai người xì xào bàn tán, Lâm Phong đã đi vào trong đó mấy trăm mét, trước mặt bỗng thông thoáng rộng rãi hẳn, nơi này lại có động thiên khác, cực kỳ rộng lớn, hơn nữa bên trái còn có một hồ nước thật lớn, nhiệt khí toát ra từ trong hồ này, đúng là suối nước nóng thiên nhiên.
- Đúng là nơi tốt, ta đang muốn tắm rửa một cái đây.
Quần áo trên người bị mồ hôi dính vào nên Lâm Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn cởi quần áo ra rồi trực tiếp nhảy vào trong suối nước nóng kia.
- Thoải mái quá.
Lâm Phong say mê nói. Nhưng đúng lúc này, tiếng rào rào truyền đến. Ở một phía khác của suối nước nóng, một mái tóc đen nhánh lập tức trồi lên từ trong nước, ngay sau đó Lâm Phong nhìn thấy một khuôn mặt thật mỹ lệ, đó là một cô gái tuổi tầm mười lăm mười sáu, mặt trái xoan, lông mi lá liễu, cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa vì tu luyện nên có làn da rất đẹp, căn bản không cần hóa trang, hoàn toàn là vẻ đẹp tự nhiên.
Nhưng ánh mắt thiếu nữ này lại chẳng hề thân thiện cho lắm, ánh mắt phẫn nộ như muốn phun ra lửa. Liễu Phỉ nàng đang bế tức tu luyện tăng cường nội tức trong nước, sao có thể ngờ được có tên đệ tử tông môn lại tồi tệ như thế, trần truồng chạy đến nơi nàng tắm rửa hàng ngày.
- Xin lỗi, ta không biết nơi này đã có người.
Lâm Phong cười xin lỗi rồi đứng dậy rời đi, hắn vẫn nhận ra vị mỹ nữ đệ nhất ngoại môn, Liễu Phỉ này.
Nhưng sắc mặt Liễu Phỉ cũng không dễ nhìn hơn là bao, không biết? Trong đám đệ tử Vân Hải tông tu luyện ở dãy núi này, có ai là không biết khe núi này là nơi nàng ta tu luyện, tên tặc này nhất định là cố ý tới khinh bạc nàng mà.
Lâm Phong quả thực không biết nơi đây có người, phế vật Lâm Phong trước kia nhút nhát trời sinh, chưa từng đến rặng núi bên này tu luyện bao giờ.
Tuy Liễu Phỉ vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng chỉ tạo nên một gợn sóng nhỏ trong lòng Lâm Phong, hắn cũng chẳng có ý gì nhiều, mặc xong quần áo liền nhanh chóng đi.
- Ngươi còn muốn đi!
Ngay khi Lâm Phong sắp ra khỏi đó thì một âm thanh lạnh lùng truyền đến. Xoay người lại, Lâm Phong liền nhìn thấy Liễu Phỉ giương tay kéo cung, mục tiêu nhắm đến chính là hắn.
- Cô muốn thế nào?
Lâm Phong nhíu mày, hắn dường như chưa làm cái hành động khinh bạc nào, đây chỉ là vô ý mà thôi, hơn nữa hắn cũng đã nói lời xin lỗi rồi.
Không hề trả lời, Liễu Phỉ khom người, lắp tên, giương cung lên. Một tiếng víu truyền đến, mũi tên màu vàng phá không bắng thẳng tới Lâm Phong.
- Thật mạnh.
Lâm Phong không chút do dự đánh ra Cửu Trọng Lãng. Chiếc cung kia thật quá mạnh, bắn ra mũi tên này khiến không gian nơi đây đều phát ra tiếng on gong.
Mũi tên lập tức đến, Cửu Trọng Lãng đánh lên mũi tên, mà mũi tên lại kiên trì một lát trong cuộn sóng cuồng bá rồi mới rơi xuống đất.
- Cô muốn giết ta?
Trong giọng nói của Lâm Phong mang theo tức giận, uy lực mũi tên này chừng bảy nghìn cân, nếu là Lâm Phong trước kia thì hắn đã sớm ngã xuống rồi.
- Đúng thì sao.
Lại một mũi tên nữa lên dây, sau lưng Liễu Phỉ đột nhiên xuất hiện ảo ảnh mũi tên màu vàng.
Lâm Phong thấy chấn động trong lòng, một cảm giác lạnh lan tràn khắp người. Mũi tên ảo ảnh kia quay về phía hắn, nhưng lại khóa chặt khí tức của hắn.
Tiễn Vũ Hồn, có thể khóa khí tức công kích, đây là năng lực đặc hữu của Vũ Hồn.
Ông…
Dây cung rung lên, chớp mắt là tới.
- Phù Quang Lược Ảnh, Cửu Trọng Lãng.
Lâm Phong lui người ra sau mười mét, sóng triều cuồng mãnh trào ra đánh lên mũi tên phóng tới kia. Nhưng lúc này nó chỉ có thể làm chậm đi tốc độ của mũi tên, tiếng ong ong vang lên khiến lòng người sợ hãi, đâm thẳng tới đầu Lâm Phong.
Liễu Phỉ vốn là nữ tử nổi tiếng trong đám đệ tử ngoại môn, võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, mũi tên được bắn ra khi sử dụng Vũ Hồn này tuyệt đối có lực đạo mạnh hơn chín nghìn cân, bởi vậy dù Lâm Phong có dùng Cửu Trọng Lãng thì cũng không thể ngăn cản được như lúc trước.
Lâm Phong ngửa mặt lộn ngược người xuống, nhưng mũi tên được Vũ Hồn khống chế này như có sinh mệnh cũng đảo ngược xuống, tiếp tục đâm tới Lâm Phong.
- Hây….
Lâm Phong hét lớn một tiếng, ánh sáng trắng rực rỡ lóe lên rồi ngay lập tức biến mất.
- Chuyện hôm nay, Lâm Phong ta nhớ kỹ.
Một giọng nói từ rất xa truyền tới khiến cho Liễu Phỉ ngẩn người, chỉ thấy mũi tên mình bắn ra đã bị chém thành hai đoạn, mà Lâm Phong cũng đã biến mất, tốc độ thật quá nhanh.
- Đó là kiếm quang?
Liễu Phỉ thì thào, lập tức cũng đuổi theo.
Cách con đường khe núi không xa, hai kẻ chờ xem náo nhiệt thấy Lâm Phong chạy ra thì không khỏi giật mình, Liễu Phỉ lại không giết chết tên phế vật kia?
Có lẽ là Liễu Phỉ sư muội không muốn so đo với hắn.
Nhưng đúng lúc này, bọn họ lại thấy Liễu Phi với quần áo dán chặt lên thân thể bước ra khỏi nơi đó, thân thể uyển chuyển đầy mị lực kia khiến hai người bọn chúng nuốt nuốt nước miếng, nhưng lại ngậm chặt lại, chỉ dám thò cái đầu ra rình coi, hưởng thụ phong cảnh hiếm có này.
Phải biết rằng Liễu Phỉ không chỉ có thực lực hùng mạnh, mà ở Vân Hải tông này cũng không thiếu người theo đuổi, còn có đệ tử nội môn vô cùng lợi hại, thậm chí là cả đệ tử hạch tâm, không phải là người như bọn chúng có thể trêu chọc được. Nếu để kẻ khác biết bọn chúng thấy được thân thể khêu gợi của Liễu Phỉ, bọn chúng chắc chắn sẽ chết một cách rất khó coi.
Bình luận truyện