Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu
Chương 11
Thiếu gia cùng Hoàng công tử say rượu ngã
lăn quay trong biệt viện của ta, sự tình này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng
không lớn, chỉ là những “nhân sĩ chính nghĩa” thì thích chọn vế sau hơn. Không
quá vài ngày chuyện này liền lọt vào tai phu nhân. Sau khi nghe bọn lắm mồm
“thuật” lại một hồi, phu nhân kích động tâm tình liền “tiền hô hậu ủng” rầm rập
kéo đến biệt viện của ta. Nơi này chẳng mấy chốc liền bị một đám mụ mụ cùng
những tên gia đinh cường tráng tựa như một đám quạ đen bao phủ. Dưới luồng khí
thế rung chuyển như thế, biệt viện này của ta còn gọi là “Hoa Mãn Lâu” được
sao? Quên đi, đến một cái bông cũng bị thổi bay sạch sẽ.
Bọn họ chen chúc đứng đầy sân, người người sắc mặt đều không tốt, giống như bị ta đoạt miếng ăn đã dâng lên đến miệng. Có sao? Ta cẩn thận nhớ lại, không có nha! Ta bị bắt quỳ trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn về phía phu nhân đang ngồi gần đấy. Lần đầu tiên nhìn ngắm phu nhân ở khoảng cách gần thế này, quả là một nữ nhân cao quý xinh đẹp nha! Dung mạo so với Nhị nương quả thật xinh đẹp khí khái hơn nhiều, ít nhất Nhị nương cũng không thể phô trương được dường này.
“Nô tỳ Thanh Nhi bái kiến phu nhân, thỉnh an phu nhân”. Hai tay bị người giữ chặt phía sau nên động tác quỳ thỉnh an thật khó khăn, thậm chí sau khi dập đầu rồi cũng không biết làm sao để thẳng lưng dậy. Động tác này yêu cầu độ khó cao, ta cũng không miễn cưỡng thẳng người lên, vì động tác sẽ không đẹp.
“Dung nương, vả miệng hai mươi cái cho ta”
Ta không nhìn được bộ dáng của phu nhân khi nói những lời này, chỉ nghe được một thanh âm nữ nhân trung niên không nhanh không chậm. Chưa nói gì đã đánh, cái này gọi ra “ra uy” nha! Với ta còn phải tranh thủ trực tiếp ra uy sao, đừng xem trọng ta như vậy chứ!
Ta không thấy rõ bộ dạng của Dung nương ra sao nhưng lực đạo của nàng khi giáng xuống mặt ta thì lại nhớ rất kỹ. Nàng ta xuống tay rất nặng, khóe miệng không còn cảm giác. Ta cảm giác mũi của mình đã đổ máu, hai bên má tê điếng, cũng tốt, như vậy sẽ không thấy đau nữa. Ta tin tưởng bộ dáng của mình bây giờ thật chật vật. Đúng nha, càng chật vật càng có lợi. Sau khi ăn xong hai mươi cái tát, những kẻ đang giữ chặt hai tay ta cũng buông ra, ta ngã sấp xuống đất. Ta vụng trộm làm cho thân thể mình cọ sát với mặt đất càng nhiều càng tốt, như vậy trông sẽ càng bẩn, càng chật vật. Lúc còn ở nhà, bộ dạng của ta càng chật vật thì đệ đệ càng cao hứng, mà đệ đệ càng cao hứng thì ta sẽ càng bớt khổ, đây là kinh nghiệm không thể thiếu.
“Ngẩng đầu lên.”
“Dạ, phu nhân.” Ta nhanh chóng ngẩng đầu, đem toàn bộ thái độ hoảng sợ trát lên mặt, lại còn làm cho thân người run rẩy một chút, tốt rồi, cứ để nguyên chừng mực như vậy. Muốn làm ra vẻ mặt sợ hãi khẩn trương thì không thể quá đáng, sẽ bị phát hiện. Lúc ngẩng đầu lên, ta cố ý dùng bàn tay dính đầy đất lau lau mặt vài cái, hy vọng sẽ có hiệu quả.
Biểu tình của quái phu nhân thật nghiêm khắc, xung quanh còn có ba bốn lão mụ mụ, trong đó ta có biết một người, chính là quản sự trực đêm bên ngoài hành lang biệt viện. Một vài lão mụ mụ nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng tàn nhẫn căm hận. Không rõ ta đã đắc tội bọn họ khi nào. Một người cúi xuống nói thì thầm gì đó vào tai phu nhân, hai mắt thỉnh thoảng lại còn đảo về phía này, ta khẳng định những lời nói kia có liên quan đến mình.
Phu nhân âm trầm nghe mụ kia nói xong, nét mặt thoạt nhìn không có phản ứng gì những ta chú ý thấy tay nàng đang xiết chặt chiếc khăn đáng thương, xem ra tức giận không nhẹ nha! Phỏng chừng phu nhân đang lo ngại cho thân phận tôn quý, hình tượng mẫu mực của chính mình nên mặc dù vô cùng chán ghét cũng làm ra vẻ cao nhã nhàn tĩnh, âm điệu không cao không thấp, “Biết vì sao bị đánh không?”
Ta tranh thủ chường ra bộ mặt lo lắng, không thể nói biết cũng không thể nói không biết. Ta dứt khoát làm một trang hảo hán, “Phu nhân giáo huấn nô tỳ nhất định là nô tỳ đã làm sai chuyện gì. Chính là nô tỳ ngu dốt không thể lĩnh ngộ, thỉnh phu nhân khai ân tha thứ”.
Biểu tình của ta quả thật có hiệu quả, phu nhân nghe xong liền sửng sốt, còn nghĩ rằng ta sẽ phản kháng. Bây giờ nhìn thái độ của ta tốt như vậy, phu nhân ắt hẳn đang phân vân không biết nên làm gì. Nàng quay đầu nhìn sang đám mụ mụ bên cạnh, trong mắt có một dấu chấm hỏi to đùng.
“Tiểu hồ ly nhà ngươi làm chuyện bẩn thỉu còn tưởng phu nhân không biết sao? Còn không mau nói thật?”
Người nói chuyện chính là mụ già mà ta biết mặt, vừa trông thấy phu nhân có chút dao động liền sợ ta chiếm được tiện nghi nên vội vàng chỉa tay vào mũi ta mà quát. Thái độ nghiến răng nghiến lợi kia tựa như đang thống hận không thể đem ta đi cắt nhỏ thành từng mẩu. Thật khó hiểu mà!
“Phùng nương, trước mặt phu nhân ngươi nói chuyện sạch sẽ một chút, cái gì bẩn thối? Ngươi nói bậy bạ gì đó?”. Một mụ mụ đứng bên kia cau mày quát lớn, vừa nói vừa hạ thấp người trước mặt phu nhân.
Nguyên lai mụ kia họ Phùng a! Mặc kệ họ hỏi gì ta cũng không có khả năng trả lời câu hỏi kia. Có trời mới biết bọn họ âm mưu bố trí tội danh gì trên đầu ta, nếu ta liều mạng nói bừa chẳng phải là tự mình rước họa vào thân sao? Cũng không phải phu nhân trực tiếp hỏi, ta không đáp cũng không bị xem là vô lễ, tốt nhất cứ việc quỳ một chỗ.
Phùng nương có vẻ cố kỵ người kia nên vội vàng tươi cười nói, “Liễu nương nói phải, là ta hồ đồ nhất thời thốt ra thôi”, rồi lại quay sang phu nhân thở dài nói, “Phu nhân thứ tội”.
“Phùng nương, nàng ta tốt xấu gì cũng là người của thiếu gia, là nửa chủ tử. Mặc kệ nàng làm gì tự nhiên có phu nhân và thiếu gia đánh mắng. Ngươi là một hạ nhân lại dám lớn tiếng với nàng, trong mắt ngươi không còn chủ tử nữa sao?”
Liễu nương hiển nhiên vô cùng khinh thường Phùng nương, một câu hết bảy tám chữ đã nhằm mục đích chỉ trích. Liễu nương xem chừng là một người rất có phân lượng, thái độ người này đối với phu nhân mặc dù rất cung kính nhưng thần sắc không hề e ngại, thân phận quả thật rất đặc thù.
“Cái này… ”, Phùng nương đuối lý, nhất thời nghẹn lời không biết phải đối đáp thế nào, gương mặt có chút đỏ hồng.
“Được rồi được rồi, đây là bộ dáng gì? Chúng ta đến đây để làm cái gì?”, phu nhân ngồi im lặng nửa ngày cuối cùng cũng lên tiếng, “Trước mắt giải quyết chuyện này trước, Liễu tẩu, nếu nàng ta là nửa chủ tử thì ngươi phải thay ta dạy dỗ nàng ta một chút”.
Người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biết phu nhân đang giải vây cho Phùng nương, thái độ của phu nhân đối với Liễu nương có phần cân nhắc, ý vị trong lời nói cũng rất sâu xa, có thể nhận ra phu nhân có địch ý với người này, hơn nữa địch ý còn rất sâu. Ta không hiểu tại sao phu nhân lại còn giữ lại người này bên người.
Nghe lời nói của phu nhân, sắc mặt Liễu nương thay đổi mấy lần, bọn hạ nhân xung quanh cũng thay đổi sắc mặt. Ta có thể thấy rõ ràng bọn họ chia làm hai phe, một phe do phu nhân cầm đầu, một phe lấy Liễu nương làm chủ. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu nương, phu nhân có vài phần cao hứng. Xem ra ta cũng không phải là nhân vật chính, chỉ là một thứ đạo cụ mà thôi.
Liễu nương hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước mặt ta, sắc mặt âm trầm từ trên cao nhìn xuống, chỉ là ngữ khí so với Phùng nương có phần hòa hoãn hơn, “Ngươi gọi là Thanh Nhi?”
“Dạ, nô tỳ Thanh Nhi bái kiến Liễu nương”. Vận khí đến! Ta phân tích tình thế trước mắt, có điểm lợi dụng được thì cứ lợi dụng.
“Ngươi là tân thê thiếp của thiếu gia? Nghe nói trước kia ngươi là nha đầu trong phủ, đúng không?”
“Thưa Liễu nương, nô tỳ thật sự là nha đầu bên kia phủ được mua về để làm việc trong phòng bếp. Sau lại được phái đến hậu hạ trong viện thiếu gia, cũng là nha đầu tối hạ đẳng, phụ trách quét tước đình viện, giặt giũ quần áo thủ vệ, đổ bô tiểu linh tinh”. Ta thuật lại đầy đủ.
Mọi người không ngờ ta lại kể ra đầy đủ như vậy nên tất cả đều có chút sững sờ, Liễu nương hoàn hồn nhanh nhất, hỏi tiếp, “Vậy tại sao ngươi lại được thiếu gia thu làm thê thiếp?”. Vốn dĩ nàng ta đã ngừng lại chờ ta trả lời nhưng lại mở miệng bổ sung, “Ngươi phải ăn ngay nói thật, không được có nửa lời giấu giếm, cũng không được nói bậy”.
Nàng muốn che chở ta sao? Ha ha, cảm tạ, đáng tiếc là ta phải chờ rất vất vả mới có được cơ hội này, làm sao có thể buông tha. Không thể nói dối, vậy ta sẽ chọn lựa trọng điểm để nói và sửa sang lại câu cú một chút, “
“Nô tỳ đã hầu hạ thiếu gia nghỉ ngơi nên mới được thu làm thiếp. Bởi vì trước đó nô tỳ không phải là hoàn bích… thiếu gia sợ nô tỳ làm bẩn phủ nên mới chuyển nô tỳ đến biệt viện này”.
Thanh âm bốn phía càng rối loạn. Liễu nương cau mày nhìn lướt qua ta, sắc thái nhanh chóng trấn tĩnh lại, đang muốn tiếp tục hỏi gì đó thì lại bị phu nhân đoạt lời, hai người cùng lúc lên tiếng, nội dung tình cờ lại khá giống nhau, “Trước đó ngươi không phải là hoàn bích? Dật Nhi không biết sao?”, “Thiếu gia có biết chuyện này không?”. Hai thanh âm, hai ý nguyện.
“Trước đó thiếu gia không biết nô tỳ đã từng qua tay thổ phỉ, về sau mới biết được. Vậy nên nô tỳ kỳ thật không chính thức thông qua tục chải tóc thu phòng, thiếu gia chỉ nói miệng vài câu thôi”. Ta đá một cước, ha ha, thực xin lỗi Liễu nương, ta không suy nghĩ giống ngươi.
“Xem ra ngươi vẫn còn thành thật”, phu nhân quả thật rất hài lòng với câu trả lời của ta, không nghĩ là ta lại phối hợp quá mức tưởng tượng như vậy, “Nếu như vậy, ta đây cũng không thể chấp nhận được ngươi, dù sao ngươi cũng đã từng hầu hạ Dật Nhi nên ta chỉ đuổi ngươi ra khỏi phủ, về sau không được bước qua cửa Phong phủ nửa bước, thế nào?”
Thánh thần ơi, hạnh phúc đến bất ngờ như vậy sao? Ta vui sướng đến phát cuồng. Nhưng đây không phải thời điểm cao hứng, ta còn chưa được ra ngoài mà. Sợ sự tình có biến, ta nhanh chóng dập đầu thưa, “Nô tỳ không tốt, không xứng hầu hạ bên người thiếu gia, phu nhân khai ân không truy cứu là phúc của nô tỳ, tạ ân điển phu nhân”.
“Phu nhân, nàng dù sao cũng là người của thiếu gia, nay thiếu gia không có trong phủ… chúng ta có nên chờ thiếu gia về rồi hẵng phân xử?”, Liễu nương không cam bái hạ phong, có lẽ muốn bảo trụ ta ở lại nơi này. Mặc kệ là vì cái gì, người này còn nước còn tát muốn đem ta lưu lại.
“Ta làm mẫu thân không lẽ đến cả quyền xử trí nha đầu cũng không có sao?”, chiếc khăn trong tay phu nhân bị vo thành một khối, ánh mắt trừng trừng cả giận, “Liễu nương, ngươi thật nhiều chuyện”. Phu nhân nói xong liền đứng dậy bước đi, một đám người lục tục bám theo, lúc ra khỏi cửa phu nhân còn quay lại liếc nhìn ta một cái, “Ngươi cũng rất thành thật, ta cho phép ngươi trở về thu thập này nọ, nửa canh giờ sau liền cút khỏi phủ cho ta”.
“Dạ”, ta cúi đầu, vui sướng đến độ suýt chút nữa phì cười thành tiếng, cũng may ta khẽ cấu vào đùi mới trấn tĩnh lại được. Đây không phải lúc để ngoác miệng ra cười a! Bất quá, ta sắp được phép cười rồi!
Một đám người nhanh chóng rút đi, trong phòng chỉ còn lại một chuyện tốt khổng lồ và Liễu nương đang sững sờ đứng đó. Nàng ta có chút tiếc hận đối với cảnh ngộ của ta, lại còn thở dài, nhìn ta vẫn còn quỳ nơi đó, “Ngươi vốn dĩ không có tội, thật sự không cần… ta có thể… Ai!”
Không biết vì mục đích gì nhưng nàng ta thật sự muốn lưu ta lại. Ta đối với chuyện này thực sự cảm kích, nhịn không được mở miệng nói, “Đa tạ Liễu nương, chỉ là chim yêu trời rộng, thân cá mến nước… nô tỳ đi!”
Ta không biết quan hệ giữa phu nhân và Liễu nương, nhưng mối quan hệ này lại có lợi cho ta, lại còn được phép thu thập hành trang của mình mới rời đi, gặp người khác chắc chắn sẽ không được đối đãi như vậy. Hành trang của ta cũng không có gì đáng nói, thiếu gia cho gì ta toàn bộ gói lại mang theo, còn có cả xấp ngân phiếu Hoàng công tử ban tặng. Trong biệt viện, ánh mắt mọi người sung sướng nhìn kẻ khác gặp họa, ta hướng cửa sau rời khỏi phủ. Dọc đường đi không thiếu người xì xầm chỉ trỏ nhưng tuyệt nhiên không hề ảnh hưởng đến tâm trạng rất tốt của ta. Cái sân quỷ ma này, tại sao hôm nay lại rộng thế nhỉ? Thật lâu sau ta mới đến được cửa sau biệt viện.
Ta ngừng bước nhìn lại, chỉ cần bước qua cánh cửa này, ta của ngày hôm nay sẽ hoàn toàn thay đổi. Ta định tâm ổn khí, xốc hành trang sau lưng, bước một bước tựa như từ nơi “hắc ám” chuyển đến vùng “quang minh”. Nhấc chân, vượt rào cản, ta mở mắt thật to, thật không dám tin, ta thật sự đã đứng ngoài cửa. Ta thực sự đã bước ra ngoài!!!
Lão thiên a! Ta tự do! Thật sự tự do! Từ nay về sau không cần xem sắc mặt người khác, không cần quỳ xuống, không sợ bị chửi mắng đánh đập. Giờ khắc này ta mới cảm thấy mình thật sự là một con người, một một người hoàn chỉnh. Ta không phải là một cái bàn, không phải cỏ cây, từ giờ trở đi ta là một con người.
Bọn họ chen chúc đứng đầy sân, người người sắc mặt đều không tốt, giống như bị ta đoạt miếng ăn đã dâng lên đến miệng. Có sao? Ta cẩn thận nhớ lại, không có nha! Ta bị bắt quỳ trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn về phía phu nhân đang ngồi gần đấy. Lần đầu tiên nhìn ngắm phu nhân ở khoảng cách gần thế này, quả là một nữ nhân cao quý xinh đẹp nha! Dung mạo so với Nhị nương quả thật xinh đẹp khí khái hơn nhiều, ít nhất Nhị nương cũng không thể phô trương được dường này.
“Nô tỳ Thanh Nhi bái kiến phu nhân, thỉnh an phu nhân”. Hai tay bị người giữ chặt phía sau nên động tác quỳ thỉnh an thật khó khăn, thậm chí sau khi dập đầu rồi cũng không biết làm sao để thẳng lưng dậy. Động tác này yêu cầu độ khó cao, ta cũng không miễn cưỡng thẳng người lên, vì động tác sẽ không đẹp.
“Dung nương, vả miệng hai mươi cái cho ta”
Ta không nhìn được bộ dáng của phu nhân khi nói những lời này, chỉ nghe được một thanh âm nữ nhân trung niên không nhanh không chậm. Chưa nói gì đã đánh, cái này gọi ra “ra uy” nha! Với ta còn phải tranh thủ trực tiếp ra uy sao, đừng xem trọng ta như vậy chứ!
Ta không thấy rõ bộ dạng của Dung nương ra sao nhưng lực đạo của nàng khi giáng xuống mặt ta thì lại nhớ rất kỹ. Nàng ta xuống tay rất nặng, khóe miệng không còn cảm giác. Ta cảm giác mũi của mình đã đổ máu, hai bên má tê điếng, cũng tốt, như vậy sẽ không thấy đau nữa. Ta tin tưởng bộ dáng của mình bây giờ thật chật vật. Đúng nha, càng chật vật càng có lợi. Sau khi ăn xong hai mươi cái tát, những kẻ đang giữ chặt hai tay ta cũng buông ra, ta ngã sấp xuống đất. Ta vụng trộm làm cho thân thể mình cọ sát với mặt đất càng nhiều càng tốt, như vậy trông sẽ càng bẩn, càng chật vật. Lúc còn ở nhà, bộ dạng của ta càng chật vật thì đệ đệ càng cao hứng, mà đệ đệ càng cao hứng thì ta sẽ càng bớt khổ, đây là kinh nghiệm không thể thiếu.
“Ngẩng đầu lên.”
“Dạ, phu nhân.” Ta nhanh chóng ngẩng đầu, đem toàn bộ thái độ hoảng sợ trát lên mặt, lại còn làm cho thân người run rẩy một chút, tốt rồi, cứ để nguyên chừng mực như vậy. Muốn làm ra vẻ mặt sợ hãi khẩn trương thì không thể quá đáng, sẽ bị phát hiện. Lúc ngẩng đầu lên, ta cố ý dùng bàn tay dính đầy đất lau lau mặt vài cái, hy vọng sẽ có hiệu quả.
Biểu tình của quái phu nhân thật nghiêm khắc, xung quanh còn có ba bốn lão mụ mụ, trong đó ta có biết một người, chính là quản sự trực đêm bên ngoài hành lang biệt viện. Một vài lão mụ mụ nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng tàn nhẫn căm hận. Không rõ ta đã đắc tội bọn họ khi nào. Một người cúi xuống nói thì thầm gì đó vào tai phu nhân, hai mắt thỉnh thoảng lại còn đảo về phía này, ta khẳng định những lời nói kia có liên quan đến mình.
Phu nhân âm trầm nghe mụ kia nói xong, nét mặt thoạt nhìn không có phản ứng gì những ta chú ý thấy tay nàng đang xiết chặt chiếc khăn đáng thương, xem ra tức giận không nhẹ nha! Phỏng chừng phu nhân đang lo ngại cho thân phận tôn quý, hình tượng mẫu mực của chính mình nên mặc dù vô cùng chán ghét cũng làm ra vẻ cao nhã nhàn tĩnh, âm điệu không cao không thấp, “Biết vì sao bị đánh không?”
Ta tranh thủ chường ra bộ mặt lo lắng, không thể nói biết cũng không thể nói không biết. Ta dứt khoát làm một trang hảo hán, “Phu nhân giáo huấn nô tỳ nhất định là nô tỳ đã làm sai chuyện gì. Chính là nô tỳ ngu dốt không thể lĩnh ngộ, thỉnh phu nhân khai ân tha thứ”.
Biểu tình của ta quả thật có hiệu quả, phu nhân nghe xong liền sửng sốt, còn nghĩ rằng ta sẽ phản kháng. Bây giờ nhìn thái độ của ta tốt như vậy, phu nhân ắt hẳn đang phân vân không biết nên làm gì. Nàng quay đầu nhìn sang đám mụ mụ bên cạnh, trong mắt có một dấu chấm hỏi to đùng.
“Tiểu hồ ly nhà ngươi làm chuyện bẩn thỉu còn tưởng phu nhân không biết sao? Còn không mau nói thật?”
Người nói chuyện chính là mụ già mà ta biết mặt, vừa trông thấy phu nhân có chút dao động liền sợ ta chiếm được tiện nghi nên vội vàng chỉa tay vào mũi ta mà quát. Thái độ nghiến răng nghiến lợi kia tựa như đang thống hận không thể đem ta đi cắt nhỏ thành từng mẩu. Thật khó hiểu mà!
“Phùng nương, trước mặt phu nhân ngươi nói chuyện sạch sẽ một chút, cái gì bẩn thối? Ngươi nói bậy bạ gì đó?”. Một mụ mụ đứng bên kia cau mày quát lớn, vừa nói vừa hạ thấp người trước mặt phu nhân.
Nguyên lai mụ kia họ Phùng a! Mặc kệ họ hỏi gì ta cũng không có khả năng trả lời câu hỏi kia. Có trời mới biết bọn họ âm mưu bố trí tội danh gì trên đầu ta, nếu ta liều mạng nói bừa chẳng phải là tự mình rước họa vào thân sao? Cũng không phải phu nhân trực tiếp hỏi, ta không đáp cũng không bị xem là vô lễ, tốt nhất cứ việc quỳ một chỗ.
Phùng nương có vẻ cố kỵ người kia nên vội vàng tươi cười nói, “Liễu nương nói phải, là ta hồ đồ nhất thời thốt ra thôi”, rồi lại quay sang phu nhân thở dài nói, “Phu nhân thứ tội”.
“Phùng nương, nàng ta tốt xấu gì cũng là người của thiếu gia, là nửa chủ tử. Mặc kệ nàng làm gì tự nhiên có phu nhân và thiếu gia đánh mắng. Ngươi là một hạ nhân lại dám lớn tiếng với nàng, trong mắt ngươi không còn chủ tử nữa sao?”
Liễu nương hiển nhiên vô cùng khinh thường Phùng nương, một câu hết bảy tám chữ đã nhằm mục đích chỉ trích. Liễu nương xem chừng là một người rất có phân lượng, thái độ người này đối với phu nhân mặc dù rất cung kính nhưng thần sắc không hề e ngại, thân phận quả thật rất đặc thù.
“Cái này… ”, Phùng nương đuối lý, nhất thời nghẹn lời không biết phải đối đáp thế nào, gương mặt có chút đỏ hồng.
“Được rồi được rồi, đây là bộ dáng gì? Chúng ta đến đây để làm cái gì?”, phu nhân ngồi im lặng nửa ngày cuối cùng cũng lên tiếng, “Trước mắt giải quyết chuyện này trước, Liễu tẩu, nếu nàng ta là nửa chủ tử thì ngươi phải thay ta dạy dỗ nàng ta một chút”.
Người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biết phu nhân đang giải vây cho Phùng nương, thái độ của phu nhân đối với Liễu nương có phần cân nhắc, ý vị trong lời nói cũng rất sâu xa, có thể nhận ra phu nhân có địch ý với người này, hơn nữa địch ý còn rất sâu. Ta không hiểu tại sao phu nhân lại còn giữ lại người này bên người.
Nghe lời nói của phu nhân, sắc mặt Liễu nương thay đổi mấy lần, bọn hạ nhân xung quanh cũng thay đổi sắc mặt. Ta có thể thấy rõ ràng bọn họ chia làm hai phe, một phe do phu nhân cầm đầu, một phe lấy Liễu nương làm chủ. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu nương, phu nhân có vài phần cao hứng. Xem ra ta cũng không phải là nhân vật chính, chỉ là một thứ đạo cụ mà thôi.
Liễu nương hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước mặt ta, sắc mặt âm trầm từ trên cao nhìn xuống, chỉ là ngữ khí so với Phùng nương có phần hòa hoãn hơn, “Ngươi gọi là Thanh Nhi?”
“Dạ, nô tỳ Thanh Nhi bái kiến Liễu nương”. Vận khí đến! Ta phân tích tình thế trước mắt, có điểm lợi dụng được thì cứ lợi dụng.
“Ngươi là tân thê thiếp của thiếu gia? Nghe nói trước kia ngươi là nha đầu trong phủ, đúng không?”
“Thưa Liễu nương, nô tỳ thật sự là nha đầu bên kia phủ được mua về để làm việc trong phòng bếp. Sau lại được phái đến hậu hạ trong viện thiếu gia, cũng là nha đầu tối hạ đẳng, phụ trách quét tước đình viện, giặt giũ quần áo thủ vệ, đổ bô tiểu linh tinh”. Ta thuật lại đầy đủ.
Mọi người không ngờ ta lại kể ra đầy đủ như vậy nên tất cả đều có chút sững sờ, Liễu nương hoàn hồn nhanh nhất, hỏi tiếp, “Vậy tại sao ngươi lại được thiếu gia thu làm thê thiếp?”. Vốn dĩ nàng ta đã ngừng lại chờ ta trả lời nhưng lại mở miệng bổ sung, “Ngươi phải ăn ngay nói thật, không được có nửa lời giấu giếm, cũng không được nói bậy”.
Nàng muốn che chở ta sao? Ha ha, cảm tạ, đáng tiếc là ta phải chờ rất vất vả mới có được cơ hội này, làm sao có thể buông tha. Không thể nói dối, vậy ta sẽ chọn lựa trọng điểm để nói và sửa sang lại câu cú một chút, “
“Nô tỳ đã hầu hạ thiếu gia nghỉ ngơi nên mới được thu làm thiếp. Bởi vì trước đó nô tỳ không phải là hoàn bích… thiếu gia sợ nô tỳ làm bẩn phủ nên mới chuyển nô tỳ đến biệt viện này”.
Thanh âm bốn phía càng rối loạn. Liễu nương cau mày nhìn lướt qua ta, sắc thái nhanh chóng trấn tĩnh lại, đang muốn tiếp tục hỏi gì đó thì lại bị phu nhân đoạt lời, hai người cùng lúc lên tiếng, nội dung tình cờ lại khá giống nhau, “Trước đó ngươi không phải là hoàn bích? Dật Nhi không biết sao?”, “Thiếu gia có biết chuyện này không?”. Hai thanh âm, hai ý nguyện.
“Trước đó thiếu gia không biết nô tỳ đã từng qua tay thổ phỉ, về sau mới biết được. Vậy nên nô tỳ kỳ thật không chính thức thông qua tục chải tóc thu phòng, thiếu gia chỉ nói miệng vài câu thôi”. Ta đá một cước, ha ha, thực xin lỗi Liễu nương, ta không suy nghĩ giống ngươi.
“Xem ra ngươi vẫn còn thành thật”, phu nhân quả thật rất hài lòng với câu trả lời của ta, không nghĩ là ta lại phối hợp quá mức tưởng tượng như vậy, “Nếu như vậy, ta đây cũng không thể chấp nhận được ngươi, dù sao ngươi cũng đã từng hầu hạ Dật Nhi nên ta chỉ đuổi ngươi ra khỏi phủ, về sau không được bước qua cửa Phong phủ nửa bước, thế nào?”
Thánh thần ơi, hạnh phúc đến bất ngờ như vậy sao? Ta vui sướng đến phát cuồng. Nhưng đây không phải thời điểm cao hứng, ta còn chưa được ra ngoài mà. Sợ sự tình có biến, ta nhanh chóng dập đầu thưa, “Nô tỳ không tốt, không xứng hầu hạ bên người thiếu gia, phu nhân khai ân không truy cứu là phúc của nô tỳ, tạ ân điển phu nhân”.
“Phu nhân, nàng dù sao cũng là người của thiếu gia, nay thiếu gia không có trong phủ… chúng ta có nên chờ thiếu gia về rồi hẵng phân xử?”, Liễu nương không cam bái hạ phong, có lẽ muốn bảo trụ ta ở lại nơi này. Mặc kệ là vì cái gì, người này còn nước còn tát muốn đem ta lưu lại.
“Ta làm mẫu thân không lẽ đến cả quyền xử trí nha đầu cũng không có sao?”, chiếc khăn trong tay phu nhân bị vo thành một khối, ánh mắt trừng trừng cả giận, “Liễu nương, ngươi thật nhiều chuyện”. Phu nhân nói xong liền đứng dậy bước đi, một đám người lục tục bám theo, lúc ra khỏi cửa phu nhân còn quay lại liếc nhìn ta một cái, “Ngươi cũng rất thành thật, ta cho phép ngươi trở về thu thập này nọ, nửa canh giờ sau liền cút khỏi phủ cho ta”.
“Dạ”, ta cúi đầu, vui sướng đến độ suýt chút nữa phì cười thành tiếng, cũng may ta khẽ cấu vào đùi mới trấn tĩnh lại được. Đây không phải lúc để ngoác miệng ra cười a! Bất quá, ta sắp được phép cười rồi!
Một đám người nhanh chóng rút đi, trong phòng chỉ còn lại một chuyện tốt khổng lồ và Liễu nương đang sững sờ đứng đó. Nàng ta có chút tiếc hận đối với cảnh ngộ của ta, lại còn thở dài, nhìn ta vẫn còn quỳ nơi đó, “Ngươi vốn dĩ không có tội, thật sự không cần… ta có thể… Ai!”
Không biết vì mục đích gì nhưng nàng ta thật sự muốn lưu ta lại. Ta đối với chuyện này thực sự cảm kích, nhịn không được mở miệng nói, “Đa tạ Liễu nương, chỉ là chim yêu trời rộng, thân cá mến nước… nô tỳ đi!”
Ta không biết quan hệ giữa phu nhân và Liễu nương, nhưng mối quan hệ này lại có lợi cho ta, lại còn được phép thu thập hành trang của mình mới rời đi, gặp người khác chắc chắn sẽ không được đối đãi như vậy. Hành trang của ta cũng không có gì đáng nói, thiếu gia cho gì ta toàn bộ gói lại mang theo, còn có cả xấp ngân phiếu Hoàng công tử ban tặng. Trong biệt viện, ánh mắt mọi người sung sướng nhìn kẻ khác gặp họa, ta hướng cửa sau rời khỏi phủ. Dọc đường đi không thiếu người xì xầm chỉ trỏ nhưng tuyệt nhiên không hề ảnh hưởng đến tâm trạng rất tốt của ta. Cái sân quỷ ma này, tại sao hôm nay lại rộng thế nhỉ? Thật lâu sau ta mới đến được cửa sau biệt viện.
Ta ngừng bước nhìn lại, chỉ cần bước qua cánh cửa này, ta của ngày hôm nay sẽ hoàn toàn thay đổi. Ta định tâm ổn khí, xốc hành trang sau lưng, bước một bước tựa như từ nơi “hắc ám” chuyển đến vùng “quang minh”. Nhấc chân, vượt rào cản, ta mở mắt thật to, thật không dám tin, ta thật sự đã đứng ngoài cửa. Ta thực sự đã bước ra ngoài!!!
Lão thiên a! Ta tự do! Thật sự tự do! Từ nay về sau không cần xem sắc mặt người khác, không cần quỳ xuống, không sợ bị chửi mắng đánh đập. Giờ khắc này ta mới cảm thấy mình thật sự là một con người, một một người hoàn chỉnh. Ta không phải là một cái bàn, không phải cỏ cây, từ giờ trở đi ta là một con người.
Bình luận truyện