Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1819: Mộng (2)



Vân Phượng thành rất khổng lồ, phạm vi gần ngàn vạn dặm, mà trong thành có một dãy núi cao vạn dặm liên miên mấy chục vạn dặm, đỉnh núi cũng ở trên mây mù, toàn bộ dãy núi có quần thể cung điện liên miên, cũng được gọi là ‘Vân Phượng phủ’.

“Vân Phượng phủ.”

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn dãy núi liên miên kia, ánh mắt xuyên thấu qua mây mù, nhìn thấy phủ đệ khổng lồ trên đỉnh núi, “Cường giả số một thần giới ngụ ở bên trên.”

Ở phía trên nàng, là ba vị hồn nguyên tổ thần khai sáng thế giới này.

“May mắn, Vân Lưu tiểu lâu chủ sẽ không nán lại mãi ở trong Vân Phượng phủ.” Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra nụ cười, Vân Lưu tiểu lâu chủ tính tình kiêu căng, cũng thích hưởng thụ, thậm chí chính hắn kiến tạo một tòa ‘Phiền Vân lâu’, hắn là lâu chủ, trên Phiền Vân lâu này dốc sức hưởng thụ, rất nhiều thời điểm hắn đều là ở trên Phiền Vân lâu.

Ngẫu nhiên cũng sẽ đi nơi khác của Vân Phượng thành hưởng lạc.

Về phần rời khỏi thành trì? Đi nơi khác của thần giới xông pha du lịch, vậy động tĩnh lớn hơn nhiều, bình thường chuyên môn bảo hộ Vân Lưu tiểu lâu chủ đã có cả thảy ba vị Thần Đế hậu kỳ! Không có cách nào cả, Vân Phượng thành chủ cường đại như thế, Thần Đế hậu kỳ đầu nhập vào môn hạ nàng cũng có hơn hai mươi vị!

Nhưng Thần Đế hậu kỳ cũng rất coi trọng tu luyện, ở trong Vân Phượng thành, chỉ có một vị Thần Đế hậu kỳ đi theo vị Vân Lưu tiểu lâu chủ này thời gian dài.

“Vân Phượng thành chủ độc tôn.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm cảm khái, “Nghe nói Vân Phượng thành chủ từng có hai đứa con, ở trong năm tháng nàng bị một đại địch nhốt, tất cả con cái của nàng đều đã ngã xuống, còn sót lại đứa cháu duy nhất này.”

Vân Phượng thành chủ trưởng thành, cũng là trải qua rất nhiều đau khổ mới tới một bước này bây giờ.

“Phiền Vân lâu đến rồi.”

Đông Bá Tuyết Ưng theo nhân quả cảm ứng, đi dạo ở trong Vân Phượng thành, rất nhanh đã tới trước một lầu cao. Lầu cao diện tích cực rộng, cao tới mức càng xuyên vào tầng mây, chính là nơi hưởng lạc số một của toàn bộ Vân Phượng thành.

“Hắn ở bên trên.” Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu.

...

Phiền Vân lâu.

“Lâu chủ.” Một vị thanh niên đồ đen cười tủm tỉm, một đôi mắt giống như hồ ly, ở phía sau hắn thì có sáu thiếu nữ đi theo, mỗi người dung mạo khí chất tuyệt đỉnh, chỉ là trong ánh mắt các thiếu nữ đó nhìn về phía bóng lưng thanh niên đồ đen đều cất giấu một tia hận ý, nhưng các nàng đều không có cách nào cả, sự sống chết của quá nhiều người thân tộc nhân của các nàng đều nắm giữ trong tay thanh niên đồ đen này.

“Vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm.

Thanh niên đồ đen lúc này mới cẩn thận đẩy cửa ra.

Bên trong phòng.

Một vị nam tử mập mạp cực kỳ đang ngồi ở nơi đó, bên cạnh có một vị thị nữ áo tím hầu hạ, hắn đang ăn từng miếng thức ăn, nam tử cực mập mạp này... là đứa cháu duy nhất ‘Vân Lưu tiểu lâu chủ’ của Vân Phượng thành chủ.

“Ồ?” Vân Lưu lâu chủ này ngẩng đầu nhìn, nhìn sáu thiếu nữ dung mạo khí chất đều phi phàm ở ngoài cửa đi vào, khí chất khác nhau, sáu người đứng chung một chỗ, lại giống như một bức họa, nhìn đã là sự hưởng thụ tuyệt đỉnh.

“Đây là ‘sáu tỷ muội’ thuộc hạ cực kỳ vất vả mới tìm được.” Thanh niên đồ đen lấy lòng nói, “Hương vị của các nàng, lâu chủ cảm thụ là có thể biết.”

“Ừm.” Vân Lưu tiểu lâu chủ lộ ra nụ cười, “Tốt tốt tốt, không tệ. Trần Phất, ngươi tạm lui ra.”

Tuy hắn biết có một số thủ hạ cáo mượn oai hùm, nhưng chính bởi vì dỗ hắn dỗ rất vui vẻ, hắn tự nhiên sẽ không thèm để ý, như thanh niên đồ đen trước mắt chính là một trong ba vị thủ hạ Thần Đế sơ kỳ được sủng ái nhất dưới trướng hắn ‘Trần Phất Thần Đế’, sở trường nhất dạy dỗ nữ tử.

Thanh niên đồ đen ‘Trần Phất Thần Đế’ lập tức cười cung kính lui ra, đóng cửa kỹ lại.

Trong phòng chỉ còn lại có Vân Lưu tiểu lâu chủ, thị nữ áo tím cùng với sáu thiếu nữ.

“Đều qua đây.” Cái tay múp míp thịt kia của Vân Lưu tiểu lâu chủ, liền triệu hồi nói.

“Vâng, lâu chủ.”

Sáu vị thiếu nữ lập tức đi qua.

Thị nữ áo tím bên cạnh thì mỉm cười nhìn tất cả, nàng toàn thân tâm trung thành với chủ nhân, hầu hạ chủ nhân, cũng là thị nữ tâm phúc tín nhiệm nhất của Vân Lưu tiểu lâu chủ, rất nhiều sự tình cũng sẽ không tránh đi thị nữ này. Đối với Vân Lưu tiểu lâu chủ mà nói, thị nữ này chính là người thân của hắn! Mà đám người Trần Phất Thần Đế, chỉ là chó hắn nuôi mà thôi!

Bỗng nhiên…

Vân Lưu tiểu lâu chủ cảm giác đầu óc thoáng mê muội.

“Nơi này là chỗ nào?”

Vân Lưu tiểu lâu chủ khiếp sợ nhìn xung quanh, đây là một nhà tù âm trầm.

“Ta sao lại thế này, sao lực lượng đều bị phong cấm rồi?” Vân Lưu tiểu lâu chủ kinh hãi phát hiện, mình bị buộc chặt ở trên một cái cọc. Mà bên cạnh còn có các cây cọc, trên cọc cũng đều trói chặt người khác.

“Là đám người Trần Phất.” Vân Lưu tiểu lâu chủ liếc một cái nhận ra, bị trói trên cái cọc bên cạnh chính là ba vị thủ hạ hắn cưng chiều nhất.

Ba vị thủ hạ kia cũng dần dần thức tỉnh.

“Chuyện gì vậy?”

“Cái này, cái này...”

“Lâu chủ cũng có mặt.”

“Lâu chủ, mau mời thành chủ tới cứu mạng đi.”

Ba vị thủ hạ kia đều hoảng sợ hô.

“Lực lượng của ta bị phong cấm, không có cách nào đưa tin.” Vân Lưu tiểu lâu chủ cũng sốt ruột.

“Kẹt.”

Cửa nhà tù âm trầm này bỗng nhiên mở, một vị thanh niên áo trắng đeo thần kiếm đi đến, lạnh như băng nhìn quét bốn người bọn họ một cái, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Vân Lưu tiểu lâu chủ: “Vân Lưu lâu chủ, ngươi phạm vô số tội nghiệt, hôm nay chính là lúc ngươi mất mạng.” Nói xong rút ra thần kiếm sau lưng.

“Ta không có, ta không có.” Vân Lưu tiểu lâu chủ hoảng sợ vạn phần.

“Còn không thừa nhận? Còn cần ta lần lượt nói ra, Thiết Viêm nhất tộc kia bởi ngươi mà tộc diệt, Kiếm Vũ tông...” Thanh niên áo trắng vừa mới bắt đầu nói.

“Không phải ta, là bọn hắn, là bọn hắn.” Vân Lưu tiểu lâu chủ vội nói.

Ba vị thủ hạ bị trói kia của hắn cũng đều hoảng sợ, chỉ là trong nháy mắt bọn họ không dám đùn đẩy, sợ đắc tội Vân Lưu tiểu lâu chủ.

“Yên tâm, ba người bọn hắn cũng sẽ chết.” Thanh niên áo trắng nói.

Ba vị kia sửng sốt.

“Không quan hệ với chúng ta.”

“Chúng ta chỉ là thủ hạ của Vân Lưu tiểu lâu chủ, đều là lâu chủ sai sử chúng ta.”

“Chúng ta không thể không nghe lệnh, xin tha mạng, tha mạng.” Ba vị thủ hạ này đều vội cầu xin tha thứ, mặc kệ như thế nào, sống đã rồi nói sau.

“Các ngươi” Vân Lưu tiểu lâu chủ thấy thế khó thở.

“Đều đừng chối nữa, ba tên các ngươi làm ác, Vân Lưu tiểu lâu chủ ngươi dung túng bọn hắn, đều đáng chết.” Thanh niên áo trắng nháy mắt vung kiếm, một kiếm đâm ở trên người một gã thủ hạ bị trói chặt bên cạnh, thủ hạ kia lập tức thân thể run lên, sau đó hóa thành tro bụi.

Vù vù vù.

Liên tục ba kiếm, ba thủ hạ đều hóa thành bột phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện